Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 1112: Đạo Dận chân nhân

Vong Ngữ

11/09/2019

Vào thời khắc này, trên vách tường bốn phía đại điện hiện ra vô số điểm sáng màu vàng óng, chớp hiện không ngừng.

Sau đó tất cả điểm sáng bỗng nhiên đại phóng kim quang, kim quang xen lẫn hóa thành một màn sáng màu vàng thật dày, bao phủ toàn bộ đại điện vào trong, cả mặt đất và nóc điện cũng giống như vậy, hiện ra một tầng kim quang nồng đậm.

Màn sáng này dày đặc phảng phất như thực chất, đồng thời mặt ngoài linh quang màu vàng chớp động như gợn sóng, cho người ta một cảm giác không thể phá vỡ.

Không gian ba động trong đại điện càng ngưng thực, triệt để ngăn cách liên hệ với bên ngoài, tạo thành một không gian hoàn toàn độc lập.

Cùng lúc đó, đăng diễm Tuế Nguyệt Thần Đăng trên tế đàn lần nữa đại thịnh, màu sắc cũng thay đổi thành màu mạ vàng, tản ra Thời Gian Pháp Tắc mạnh hơn không ít so với trước đó.

"Phần phật" một tiếng, chín đầu hỏa diễm hình rồng từ trong đăng diễm bắn ra, đánh tới hai người Hàn Lập.

Kỳ Ma Tử đã ăn một lần thua thiệt, nào còn dám dây dưa cùng những hỏa diễm hình rồng có uy lực rất lớn này, thân hình lập tức bắn ngược ra sau.

Hàn Lập kinh ngạc với biến hoá chung quanh, nhưng động tác cũng không chậm chút nào, lui ra sau còn nhanh hơn cả Kỳ Ma Tử, lóe lên bay vụt ra mấy trăm trượng, rời xa tế đàn, rơi trên mặt đất.

Hai người vừa rơi xuống đất, Đạo binh phụ cận lập tức chen chúc nhào tới.

Bọn người Hàn Lập mặc dù đã phá trận pháp Đạo binh, nhưng số lượng Đạo binh còn lại vẫn không ít, chỉ là không có pháp trận bổ sung, uy lực giảm nhiều.

Tay Hàn Lập kết kiếm quyết vung lên, bên ngoài thân hiện lên lôi quang màu vàng, vô số đạo kiếm khí màu vàng sắc bén không gì sánh được từ trong cơ thể bắn ra, chém tới bốn phương tám hướng.

Liên tiếp tiếng trầm đục như mưa rơi trên lá chuối vang lên, Đạo binh phụ cận lập tức bị đánh bay ra ngoài, tạo ra một mảng lớn trống trải, nhưng càng nhiều Đạo binh như cũ không sợ chết vọt lên.

"Hàn đạo hữu, tới đây!" Thanh âm Giao Tam truyền đến.

Hàn Lập nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa Hồ Tam và Giao Tam đứng tựa lưng vào vách tường đại điện, tự mình tế ra Tiên khí, bức lui những Đạo binh trong phạm vi mấy trượng chung quanh.

Thân thể hắn liền động hóa thành một đạo kim quang bay vụt tới, rơi vào bên cạnh hai người.

"Thủ đoạn Hàn đạo hữu quả nhiên cao minh, nhưng không biết hai bản mệnh nguyên bài kia là của hai người nào?" Hồ Tam lập tức tới gần hỏi.

Hàn Lập nhìn lại hai khối lệnh bài màu máu vừa mới vội vàng bắt được chưa kịp nhìn kỹ.

Chỉ thấy dưới lệnh bài phân biệt minh khắc một đồ án to bằng móng tay, theo thứ tự là một con tiểu trùng màu vàng và một con ngựa màu trắng.

Sắc mặt Hồ Tam lập tức trầm xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Kỳ Ma Tử.

Giao Tam cũng không nhìn ba vật trong tay Hàn Lập, tựa hồ không thèm để ý ba món đồ này, ánh mắt nhìn lại phía Kỳ Ma Tử, trong mắt hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ.

Lúc này thân hình Kỳ Ma Tử đã rơi vào phụ cận năm tên yêu ma kia.

Chỗ cụt tay của lão vẫn dính một tầng ánh lửa, kim quang nhúc nhích phảng phất vật sống, nhanh chóng ăn mòn lên phía bả vai lão, những nơi đi qua huyết nhục cũng biến thành tro tàn.

"Đại nhân, cánh tay của người!" Hùng Sơn hoảng sợ nói.

"Một chút vết thương nhỏ, không cần ngạc nhiên!" Kỳ Ma Tử hừ một cái, há miệng phun ra một tiểu kiếm màu vàng kim.

Chỉ nhoáng một cái, tiểu kiếm màu vàng kim liền biến thành một vệt kim quang khẽ quấn qua đầu vai, cắt xuống một khối nhỏ huyết nhục nơi vai, miệng vết thương bị một tầng kim quang bao phủ, cũng không chảy ra một giọt máu nào.

Mà khối nhỏ huyết nhục vừa thoát ly thân thể của lão, lập tức "Phốc phốc" một tiếng, biến thành một đoàn tro tàn phiêu tán.

Sắc mặt Kỳ Ma Tử trầm xuống, lật tay lấy ra một viên đan dược màu xanh lá có dị hương xông vào mũi ăn vào, tay cụt hiện ra lục quang lượn lờ, một cánh tay mới liền cô đọng ra, không khác trước đó chút nào.



Hàn Lập dời ánh mắt từ trên thân Kỳ Ma Tử đi, nhìn những chỗ khác trong đại điện, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.

Lúc này Lam thị huynh muội đang đứng cách ba người Hàn Lập không xa, lưng tựa vách tường giao thủ cùng những Đạo binh kia.

Nhưng ba người Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng, Tô An Thiến lại không thấy bóng dáng, chẳng biết biến mất từ lúc nào.

Hàn Lập đang muốn thi pháp dò xét, đúng lúc này, hư không trên tế đàn chớp động, trống rỗng hiện ra vài bóng người, chính là bọn người Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng, Tô An Thiến.

Nhưng ngoại trừ ba người bọn họ, còn nhiều ra một lão giả lạnh lùng mặc đạo bào, đầu đội vũ quan, dung mạo gầy gò.

Trong tay người này cầm một phù lục màu vàng lớn chừng bàn tay, trên phù lục minh khắc một đồ án kim đăng, giống y đúc Tuế Nguyệt Thần Đăng.

Phù lục màu vàng sáng lên kim quang loá mắt, trong kim quang tản mát ra một cỗ Thời Gian Pháp Tắc chi lực cường đại, giống như đúc Thời gian pháp tắc của Tuế Nguyệt Thần Đăng.

Lão đạo đội vũ quan lắc phù lục trong tay một cái, lập tức một vệt kim quang từ đó bắn ra, chui vào trong Tuế Nguyệt Thần Đăng.

Đăng diễm sôi trào mãnh liệt lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục trạng thái ban đầu.

Mà những người khác trong đại điện nhìn thấy cảnh này, đều ngẩn ra.

"Các hạ chẳng lẽ là tông chủ Thông Thiên Kiếm Phái, Đạo Dận chân nhân?" Giao Tam nhìn về phía lão đạo đội vũ quan kia, trong mắt hiện ra mấy phần kiêng dè.

"Đạo Dận chân nhân!"

Những người khác nghe vậy, ngoại trừ Kỳ Ma Tử cùng năm yêu ma mũi ưng bạch cốt, thân thể đều chấn động, trên mặt nhao nhao lộ ra mấy phần kính sợ, nhất là Lam Nguyên Tử và Lam Nhan, trong mắt đều hiện lên một tia sợ hãi, lặng yên dời ra phía xa một chút.

Hàn Lập cũng nhướng mày, sau khi hắn đi vào Kim Nguyên Tiên Vực, tự nhiên cũng tìm hiểu qua một chút thế cục Kim Nguyên Tiên Vực, đương nhiên sẽ không buông tha đại tông Thông Thiên Kiếm Phái này.

Tông chủ Thông Thiên Kiếm Phái Đạo Dận chân nhân tại Kim Nguyên Tiên Vực có thanh danh cực vang, có thể nói không ai không biết, không người không hay, uy danh của lão còn trên cả cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung Đông Phương Bạch.

Không vì cái gì khác, bởi vì tu vi Đạo Dận chân nhân đã đạt đến Đại La cảnh, tính tình lại cương liệt, xưa nay ghét ác như cừu, nếu sờ đúng nghịch lân của lão, thậm chí lão không nể mặt cả tiên cung.

Nghe nói những năm này lão vẫn luôn bế quan, ý đồ chém nhất thi, tu vi tiến thêm một bước, không biết hôm nay đã thành công hay chưa?

Chỉ là, Đạo Dận chân nhân này lại tới nơi đây từ lúc nào?

Cửa đại điện sớm đã đóng lại, cho dù tồn tại Đại La cũng vô pháp tuỳ tiện ẩn núp tiến vào, hoặc là Đạo Dận chân nhân này có quan hệ với khôi lỗi nữ tử đen trắng vừa rồi?

Bất quá sau một khắc, Hàn Lập ngừng suy đoán, bởi vì Lôi Ngọc Sách đã đưa ra đáp án.

Trong miệng gã lẩm bẩm, vung tay lên.

Một đạo ngân quang hiện lên trước người gã, hóa thành một cánh cửa không gian.

Hàn Lập hết sức quen thuộc cánh cửa không gian màu bạc kia, đó chính là cửa vào không gian pháp bảo.

Quang mang màu bạc vừa mới động, ba bóng người hai nam một nữ từ trong cánh cửa không gian bay ra, đứng ở đỉnh tế đàn.

Trên thân ba người đều mặc phục sức Thông Thiên Kiếm Phái, đều là người của Thông Thiên Kiếm Phái.

Hai nam tử theo thứ tự là một lão giả mặt vàng và một thanh niên tóc đỏ, nữ tử sau cùng là một thiếu phụ trẻ tuổi, chỗ mi tâm khảm nạm một viên tinh thạch màu xanh lá như hạt đậu nành, cho người ta một loại cảm giác vũ mị.



Tu vi ba người không yếu, đều là tu sĩ Thái Ất cảnh trung kỳ.

"Lôi đạo hữu, không ngờ trên người các hạ còn có một kiện không gian pháp bảo, giấu Đạo Dận chân nhân và mấy vị này đạo hữu này, các ngươi đây là ý gì?" Giao Tam trầm giọng hỏi.

"Tà ma ngoại đạo, còn mưu toan cướp đoạt bảo vật thuộc Kim Nguyên Tiên Vực chúng ta, hôm nay nơi này chính là nơi chết của các ngươi!" Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Lôi Ngọc Sách không nói gì, nhưng Đạo Dận chân nhân với khuôn mặt chán ghét quét nhìn đám người trong điện một cái, lạnh lùng mở miệng nói.

Lời còn chưa dứt, lão liền vung tay lên, trước người loé lên hào quang, nhiều ra một viên luân bằng ngọc to bằng chậu rửa mặt.

Viên luân kia chia năm khối, mỗi một khối có màu sắc khác nhau, theo thứ tự là kim, lục, lam, đỏ, vàng, trên mỗi một khối đều minh khắc không ít phù văn, nhìn tựa hồ là một kiện pháp bảo.

Mọi người thấy cảnh này, cùng lui về phía sau mấy bước, trên thân nổi lên các loại quang mang, mặt lộ vẻ đề phòng.

Nhưng Kỳ Ma Tử nhìn thấy ngũ sắc viên luân kia, mặt lộ vẻ kinh nghi, phất tay áo một cái.

Trước người lão loé lên hào quang, cũng nhiều ra một khối ngũ sắc viên luân, cơ hồ giống như đúc viên luân của Đạo Dận chân nhân.

Mà Đạo Dận chân nhân nhìn thấy cử động của Kỳ Ma Tử, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, một tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời trong miệng tụng niệm chú ngữ tối nghĩa.

Ngũ sắc viên luân trước người lão lập tức toả ra tia sáng chói mắt, ngũ sắc quang mang kim, lục, lam, đỏ, vàng thay nhau phun trào ra.

Kỳ Ma Tử cũng bấm niệm pháp quyết thôi động ngũ sắc viên luân trước người, thế nhưng ngũ sắc viên luân của lão lại không có bất luận động tĩnh gì, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Ầm ầm!

Mặt đất gần tế đàn đột nhiên đung đưa ù ù, toát ra năm cây ngọc trụ thật to cao hơn trăm trượng, đường kính bốn năm trượng, trên mỗi ngọc trụ minh khắc chằng chịt trận văn.

Lôi Ngọc Sách, Tô An Thiến lập tức bắn tới, chia ra rơi vào trên hai cây ngọc trụ màu vàng và màu lam, khoanh chân ngồi xuống.

Mà ba người lão giả mặt vàng, thanh niên tóc đỏ, thiếu phụ tuổi trẻ vừa mới xuất hiện cũng bay ra ngoài, rơi vào trên ngọc trụ vàng, đỏ, lục.

Duy chỉ có Văn Trọng lưu lại, không làm gì đứng sau lưng Đạo Dận chân nhân.

Y nhìn về phía năm người rơi trên ngọc trụ, nhất là hơi dừng lại một chút trên người Lôi Ngọc Sách, trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ và bất mãn.

Sau khi năm người Lôi Ngọc Sách khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng kết động, chằng chịt pháp quyết như mưa to chui vào trong ngọc trụ dưới người bọn họ.

Linh văn trên năm cây ngọc trụ cấp tốc nở rộ quang mang, sau đó ầm một tiếng, hội tụ thành năm đạo quang trụ thô to, bay thẳng lên trời, phát ra tiếng gào thét to lớn, trùng trùng điệp điệp truyền ra, quanh quẩn trong đại điện.

Một cỗ khí tức cực lớn từ trong ngũ sắc quang trụ dâng lên, quét về bốn phương tám hướng, hình thành một cỗ phong bạo ngập trời. Những nơi đi qua, hư không phụ cận ổn định không gì sánh được cũng nổi lên trận trận gợn sóng.

Những Đạo binh trong đại điện phảng phất như lá rụng trong cuồng phong, đều bị phong bạo quét bay, hung hăng va chạm trên bốn bức tường.

Mà mấy người Hàn Lập cũng đứng không vững, bị cơn phong bạo to lớn này trùng kích liên tiếp lui về sau, đâm vào trên vách tường cung điện mới ngừng lại, trên mặt tất cả đều biến sắc.

Chỉ có Kỳ Ma Tử đứng yên tại chỗ, nhưng giờ phút này sắc mặt lão cũng khó coi, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ý đồ thôi động ngũ sắc viên luân trước người, đáng tiếc viên luân vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào.

"Đừng si tâm vọng tưởng, Ngũ Hành Luân Bàn của ngươi có lẽ có thể điều khiển đại trận trước đó, nhưng không thể điều khiển đại trận Ngũ Hành Yên Không hiện tại!" Đạo Dận chân nhân cười lạnh liên tục.

"Lúc các ngươi chữa trị trận nhãn pháp trận, đã cải biến kết cấu trận pháp?" Kỳ Ma Tử đã hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt.

"Cũng không phải là ngốc! Chúng ta đã sớm đoán được, chỉ cần Thái Tuế Tiên Phủ hiện thế, Thiên Đình chắc chắn sẽ phái người nhúng tay vào việc này, há lại không chuẩn bị một chút, ha ha!" Đạo Dận chân nhân cười ha ha, tay bấm pháp quyết gấp hơn.

Ngũ sắc ngọc trụ dâng lên quang mang càng ngày càng sáng, bắt đầu liên kết lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook