Chương 883: Điên cuồng hấp thu
Vong Ngữ
15/05/2019
"Cũng không sai biệt lắm..." Thần Dương nhìn hai mắt đỏ như máu của Đỗ Thanh Dương, tự lẩm bẩm một tiếng.
Gã vừa mới dứt lời, Già La Huyết Trận quả nhiên lại nổi lên ít biến hóa.
Theo một trận âm thanh nhẹ vang, vòng xoáy huyết sắc bao phủ huyết trận đang xoay tròn bỗng nhiên ngưng lại một cái, tiếp đó chợt đảo chiều.
Huyết khí lúc trước chảy vào trong cơ thể Đỗ Thanh Dương, nhanh chóng theo hai lỗ khảm rãnh máu, chảy ngược trở về Hàn Lập bên này.
Huyết tương đậm đặc trong hố lõm dưới thân, sau khi huyết khí này chảy vào, nhanh chóng sôi trào lên.
Hàn Lập cảm thấy thân thể dường như bị đốt cháy, da dẻ cả người biến thành màu đỏ, cả người nóng ran vô cùng, trên người liền nứt ra giống như đường vân trên mai rùa, bắt đầu hiện ra từng vết sáng đỏ như nham tương.
Huyết dịch vốn chỉ bao phủ nửa dưới thân người hắn, theo đó lan tràn lên, trước lan đến ngực, tiếp đó lên tới cổ, cuối cùng bao bọc cả người hắn vào trong, hóa thành một huyết sắc đại kén.
Cỗ khí huyết này đột nhiên tràn vào, còn mang theo lực lượng tinh thần của Đỗ Thanh Dương và năm người kia, năng lượng ẩn chứa trong đó quá mức khổng lồ, nếu không có thần thông tiên linh lực phụ trợ, thân thể Hàn Lập làm sao có thể tiếp nhận?
"Hống..."
Từng tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ từ trong huyết kén không ngừng truyền ra.
Hàn Lập cảm thấy từng cỗ lực lượng không ngừng xông loạn trong thân thể mình, khiến cho tứ chi bách hài, thậm chí cả kỳ kinh bát mạch phồng lên, đầu lâu cơ hồ muốn vỡ tung ra.
Loại đau đớn này, so với lúc rèn luyện trong hoán cốt lôi trì cũng không kém bao nhiêu.
Lúc này Hàn Lập không cho phép suy nghĩ gì nữa, chỉ theo bản năng miễn cưỡng duy trì một tia thần niệm còn sót lại trong thần thức, bảo vệ thức hải, tránh để hoàn toàn mất đi ý thức.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Hàn Lập cắn răng chịu đựng, những người khác cũng đồng dạng như vậy.
Cho tới bây giờ, Đỗ Thanh Dương cũng vẫn cố gắng chịu đựng, không cam lòng buông tha.
Gã cũng giống vậy cắn răng kiên trì, chờ Hàn Lập không nhịn được bạo thể mà chết. Đến lúc đó gã liền có cơ hội thu về lực lượng huyết mạch vốn thèm thuồng đã lâu.
Chỉ cần mình chống đỡ đến lúc đó, tên Thần Dương kia dám can đảm phản bội ám hại mình, nhất định phải chết so với tên Lệ Phi Vũ này còn thê thảm hơn.
Thần Dương đã sớm mang Giải Đạo Nhân lui về bên vách hang động.
Lúc này sắc mặt y cũng giống vậy âm tình bất định, trên trán thỉnh thoảng có mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
Trên thực tế, y cũng đang chờ, chờ Hàn Lập bạo thể mà chết tạo ra cỗ oanh tạc to lớn, dưới cổ lực lượng này, mấy tên đội trưởng không cần phải nói, nhất định chính là kết quả chết không toàn thây.
Còn Đỗ Thanh Dương, mặc dù chưa hẳn sẽ chết tại chỗ, nhưng nhất định sẽ bị thương nặng, khi đó còn không phải mặc cho y xử trí.
Có điều, chính bản thân Hàn Lập, còn có Đỗ Thanh Dương, biểu hiện hôm nay cùng sức nhẫn nại, làm cho y có chút tâm thần không yên.
Hôm nay y hành động như vậy, hiển nhiên đã dốc toàn lực, một khi thất bại, kết quả chờ đợi y là cái gì, y không muốn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.
Mà thần sắc trên mặt Giải Đạo Nhân vẫn không chút gợn sóng hay sợ hãi, thậm chí ánh mắt nhìn về phía trước có mấy phần trống rỗng, tựa hồ hết thảy trước mắt không quan hệ gì đến gã, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Theo trung tâm huyết sắc đại kén bành trướng lớn lên, Hàn Lập ở trong đó, thân hình cũng theo đó phồng lên, cả người giống như bị thổi đầy khí vậy, phồng lớn lên gấp bội.
Tựa hồ một khắc sau, hắn không nhịn được, sẽ nổ tung lên.
Nhưng vào lúc này, chính giữa huyết lực cuồng bạo, từng đạo hư ảnh chân linh lần nữa nổi lên, cũng không trốn ra bên ngoài, mà từng đầu dung nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.
"Không tốt!"
"Đã xảy ra chuyện gì ..."
Từng tiếng kêu vang lên, bốn tên đội trưởng bị Già La Huyết Trận bám vào vững chắc, khí huyết cả người lúc này bắt đầu điên cuồng rót ngược lại, chảy tới hướng Hàn Lập bên kia.
Chỉ chốc lát sau, gò má bọn họ bắt đầu hõm vào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đỗ Thanh Dương ở trung tâm pháp trận thấy vậy, rốt cuộc không dám ôm chút hy vọng nào nữa, nếu tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ gã hút máu không được, ngược lại có khi bị Hàn Lập hút khô cả người.
"Ông!"
Chỉ nghe trong miệng gã quát to một tiếng, huyền khiếu quanh thân liên tục sáng lên lốm đốm, so với lúc đầu hiển hiện ra hơn hai trăm chỗ, rốt cuộc nhiều hơn tới mấy chục, hơn nữa chủ yếu đều tập trung ở vùng eo và trên hai cánh tay.
Chỉ thấy gã nâng lên một quyền, đầu quyền hội tụ tinh thần lực kịch liệt, toát ra trận trận ánh sáng tinh thần lóa mắt, đột nhiên đấm xuống tế đàn.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ Già La Huyết Trận, kể cả toàn bộ hang động dưới đất, tất cả đột nhiên chấn động một cái, nhưng không có sụp đổ.
Chuyện lần này xảy ra hiển nhiên đã ngoài dự đoán của Đỗ thanh Dương, bởi vì thiết kế trận này ban đầu cũng đã cân nhắc đến công kích bên ngoài có thể làm huyết trận vận chuyển bị cắt đứt, cho nên xây dựng vô cùng vững chắc, cho dù chính là gã cũng không cách nào một kích phá hư được.
Chỉ là gã vạn vạn lần không nghĩ tới, Thần Dương lại đột nhiên phản bội, tự bên trong lặng lẽ sửa đổi huyết trận, để cho trận này vốn tưởng rằng không sơ hở tí nào, ngược lại hôm nay lại khiến bản thân tự mua dây buộc mình.
"Ông" một tiếng vang liên tục, dư âm chấn động lan tràn ra.
Một cỗ lực phản chấn cường đại đánh lên, đánh úp về phía Đỗ Thanh Dương, làm thân thể gã đột nhiên chấn động một cái, lui về sau huyết trận một chút.
Giữa không trung, Đỗ Thanh Dương lại đánh tiếp một quyền, cưỡng ép cắt đứt liên lạc giữa mình và Già La Huyết Trận.
"Phốc" một tiếng.
Đỗ Thanh Dương phun ra một ngụm máu tươi, nơi ngực cũng chợt sụp xuống, thân thể té ngã ra ngoài, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi huyết trận khống chế.
Gã vừa thoát đi, còn lại bốn đội trưởng không người chia sẻ áp lực đại trận, tự nhiên càng không cách nào chống đỡ nổi.
"Không..." Một tiếng kêu thảm truyền tới.
Bốn thân người liên tiếp nổ tung, bắn ra bốn đoàn máu tươi đỏ thẫm.
Đỗ Thanh Dương ổn định lại thân hình, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn kết quả thê thảm của bốn người kia, trong lòng càng giận dữ tới cực điểm.
"Thần Dương, nạp mạng đi!" Trong miệng gã quát lớn một tiếng, không thèm để ý thương thế trên người, phóng qua bên kia.
"Hổ bệnh sắp chết, lại còn dám hung dữ?" Thần Dương thấy vậy, cười lạnh một tiếng.
Lời nói y tuy ung dung, nhưng thần sắc ngưng trọng dị thường, hai quả đấm nắm chặt, quanh thân sáng lên huyền khiếu, nghênh đón Đỗ Thanh Dương.
"Ông..."
Bỗng nhiên Hàn Lập bên trong huyết kén phát ra một tiếng thét dài.
Toàn bộ lực lượng ẩn chứa bên trong Già La Huyết Trận bắt đầu cấp tốc co rút lại, điên cuồng nhập vào trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn bắt đầu cấp tốc bành trướng, cả người nhìn giống như một huyết cầu tròn vo, đường vân mai rùa bên ngoài thân cũng hiện ra rất nhiều vết rách, nhìn sắp vỡ ra.
Vậy mà lúc này ngoại trừ Giải Đạo Nhân, ai cũng không chú ý tới, bên trong ngực Hàn Lập bỗng nhiên sáng lên màu xanh lá cây nhìn không rõ lắm.
Từng cỗ lực lượng tinh thần cường đại tràn vào trong cơ thể hắn nhanh chóng bị Chưởng Thiên Bình hút vào cuồn cuộn không ngừng, chỉ còn dư lại khí huyết cường đại không ngừng xông phá trong cơ thể Hàn Lập.
Lúc đầu Hàn Lập vốn đã sắp đánh mất thần trí, lúc này mới cảm thấy lực lượng hầu như muốn làm nứt vỡ thân thể hắn, giảm bớt rất nhiều.
Trong đầu của hắn khôi phục thanh minh, chỉ thoáng dừng một chút, sau đó bắt đầu vận chuyển chuyển hết sức Vũ Hóa Phi Thăng Công, điên cuồng thu nạp lực lượng khí huyết và tinh thần đang xông lên trong người.
Nhờ Chưởng Thiên hút đi bớt lực lượng tinh thần, lúc này Hàn Lập thu nạp không còn trở ngại nữa, những lực lượng khí huyết ngoại trừ trên thân năm người Đỗ Thanh Dương, hỗn tạp hơn nữa chính là Chân Linh huyết mạch của hắn, cho dù khó khăn rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng có thể thu nạp thuận lợi.
Chờ hai cỗ lực lượng này bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể, thân thể bành trướng của hắn liền bắt đầu chậm rãi co rút lại.
Cùng lúc đó, trên hai chân hắn lan tràn qua một tầng bạch quang mông lung, từng cỗ lực lượng tinh thần bắt đầu ngưng tụ xuống hai chân hắn.
"Phanh" một thanh âm vang lên, một chỗ huyền khiếu trên chân trái bỗng nhiên mở rộng.
Ngay sau đó, lại "Phanh" một tiếng vang nhỏ!
Trên đùi phải, lại có một chỗ huyền khiếu đột nhiên mở ra.
Sau đó lại liên tục vang lên hai tiếng, trên dưới hai đùi Hàn Lập liên tiếp có hai huyền khiếu sáng lên hào quang.
Đến lúc này, Vũ Hóa Phi Thăng Công của hắn rốt cuộc đã đại thành, hai chân mười tám chỗ huyền khiếu đã quán thông toàn bộ.
Giải Đạo Nhân ở xa xa nhìn xem một màn này, thần sắc vốn đờ đẫn liền hơi đổi, trong mắt cũng hiện lên một vẻ khó tin.
Huyền khiếu liên tiếp quán thông, đối với Hàn Lập vốn là sự tình đại hỉ, thế nhưng trùng hợp là đến giờ phút này, lại có chút phiền phức.
Bởi vì Vũ Hóa Phi Thăng Công cũng giống như Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, một khi tu luyện viên mãn, sẽ không cách nào tiếp tục thúc đẩy huyền khiếu thông suốt, số lượng huyền khiếu cũng liền dừng ở năm mươi bốn chỗ.
Không cách nào thu nạp lực lượng tinh thần và khí huyết, cũng chỉ có thể ứ đọng tồn tại trong cơ thể của hắn không có chỗ để đi, (đón đọc bản dịch sớm nhất tại bạch ngọc sách) mà lúc này hai loại lực lượng trong Già La Huyết trận cũng đều chưa tiêu hao toàn bộ, đang không ngừng tuôn trào vào trong cơ thể hắn.
Thân thể của hắn có thể tiếp nhận được hai cỗ lực lượng khổng lồ không cách nào nói rõ này hay không, vẫn chưa biết được!
Bên kia, tiếng nổ vang mãnh liệt!
Quanh khuôn mặt Thần Dương sáng lên hơn một trăm ba mươi đoàn huyền khiếu, nhưng vẫn bị Đỗ Thanh Dương vững vàng áp chế, cốt giáp trắng như tuyết trên người y đã bị nện nứt ra, xuất ra đạo đạo vết rách bắt mắt.
Giờ phút này trong lòng Đỗ Thanh Dương cũng không ngừng kêu khổ, thương thế bên trong cơ thể cũng không phải là không nặng, chỉ là bị gã cưỡng ép áp chế, một khi chống đỡ không nổi sẽ lập tức chuyển biến xấu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
"Ầm" một âm thanh lại vang lên lần nữa!
Trên cánh tay Đỗ Thanh Dương dày đặc huyền khiếu, nhao nhao sáng lên hào quang, một quyền đánh tới, đập vào hai tay đang giao nhau đón đỡ của Thần Dương, vang lên một tiếng "Két" thanh thuý.
Hai cánh tay Thần Dương lập tức đứt gãy, toàn bộ cơ thể bị cỗ đại lực này nện bay ra ngoài, lăn trên mặt đất mười mấy vòng, ầm ầm đâm vào vách tường hang động.
Rớt xuống dưới, tay y chống lên mặt đất, nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn.
"Sớm đã thấy tiểu tử ngươi về sau sẽ phản, quả nhiên, chẳng những giấu kín thực lực chân chính, lại còn mưu toan hại ta, thật là đáng chết." Đỗ Thanh Dương không có lập tức đuổi theo, mà đứng nguyên tại chỗ âm thầm áp chế thương thế trong cơ thể, nhìn Thần Dương, lạnh giọng nói ra.
"Ha ha, tại hạ có chết hay không, chỉ sợ hôm nay đã không còn do thành chủ đại nhân ngươi làm chủ a?" Thần Dương lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nói.
Gã vừa mới dứt lời, Già La Huyết Trận quả nhiên lại nổi lên ít biến hóa.
Theo một trận âm thanh nhẹ vang, vòng xoáy huyết sắc bao phủ huyết trận đang xoay tròn bỗng nhiên ngưng lại một cái, tiếp đó chợt đảo chiều.
Huyết khí lúc trước chảy vào trong cơ thể Đỗ Thanh Dương, nhanh chóng theo hai lỗ khảm rãnh máu, chảy ngược trở về Hàn Lập bên này.
Huyết tương đậm đặc trong hố lõm dưới thân, sau khi huyết khí này chảy vào, nhanh chóng sôi trào lên.
Hàn Lập cảm thấy thân thể dường như bị đốt cháy, da dẻ cả người biến thành màu đỏ, cả người nóng ran vô cùng, trên người liền nứt ra giống như đường vân trên mai rùa, bắt đầu hiện ra từng vết sáng đỏ như nham tương.
Huyết dịch vốn chỉ bao phủ nửa dưới thân người hắn, theo đó lan tràn lên, trước lan đến ngực, tiếp đó lên tới cổ, cuối cùng bao bọc cả người hắn vào trong, hóa thành một huyết sắc đại kén.
Cỗ khí huyết này đột nhiên tràn vào, còn mang theo lực lượng tinh thần của Đỗ Thanh Dương và năm người kia, năng lượng ẩn chứa trong đó quá mức khổng lồ, nếu không có thần thông tiên linh lực phụ trợ, thân thể Hàn Lập làm sao có thể tiếp nhận?
"Hống..."
Từng tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ từ trong huyết kén không ngừng truyền ra.
Hàn Lập cảm thấy từng cỗ lực lượng không ngừng xông loạn trong thân thể mình, khiến cho tứ chi bách hài, thậm chí cả kỳ kinh bát mạch phồng lên, đầu lâu cơ hồ muốn vỡ tung ra.
Loại đau đớn này, so với lúc rèn luyện trong hoán cốt lôi trì cũng không kém bao nhiêu.
Lúc này Hàn Lập không cho phép suy nghĩ gì nữa, chỉ theo bản năng miễn cưỡng duy trì một tia thần niệm còn sót lại trong thần thức, bảo vệ thức hải, tránh để hoàn toàn mất đi ý thức.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Hàn Lập cắn răng chịu đựng, những người khác cũng đồng dạng như vậy.
Cho tới bây giờ, Đỗ Thanh Dương cũng vẫn cố gắng chịu đựng, không cam lòng buông tha.
Gã cũng giống vậy cắn răng kiên trì, chờ Hàn Lập không nhịn được bạo thể mà chết. Đến lúc đó gã liền có cơ hội thu về lực lượng huyết mạch vốn thèm thuồng đã lâu.
Chỉ cần mình chống đỡ đến lúc đó, tên Thần Dương kia dám can đảm phản bội ám hại mình, nhất định phải chết so với tên Lệ Phi Vũ này còn thê thảm hơn.
Thần Dương đã sớm mang Giải Đạo Nhân lui về bên vách hang động.
Lúc này sắc mặt y cũng giống vậy âm tình bất định, trên trán thỉnh thoảng có mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
Trên thực tế, y cũng đang chờ, chờ Hàn Lập bạo thể mà chết tạo ra cỗ oanh tạc to lớn, dưới cổ lực lượng này, mấy tên đội trưởng không cần phải nói, nhất định chính là kết quả chết không toàn thây.
Còn Đỗ Thanh Dương, mặc dù chưa hẳn sẽ chết tại chỗ, nhưng nhất định sẽ bị thương nặng, khi đó còn không phải mặc cho y xử trí.
Có điều, chính bản thân Hàn Lập, còn có Đỗ Thanh Dương, biểu hiện hôm nay cùng sức nhẫn nại, làm cho y có chút tâm thần không yên.
Hôm nay y hành động như vậy, hiển nhiên đã dốc toàn lực, một khi thất bại, kết quả chờ đợi y là cái gì, y không muốn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.
Mà thần sắc trên mặt Giải Đạo Nhân vẫn không chút gợn sóng hay sợ hãi, thậm chí ánh mắt nhìn về phía trước có mấy phần trống rỗng, tựa hồ hết thảy trước mắt không quan hệ gì đến gã, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Theo trung tâm huyết sắc đại kén bành trướng lớn lên, Hàn Lập ở trong đó, thân hình cũng theo đó phồng lên, cả người giống như bị thổi đầy khí vậy, phồng lớn lên gấp bội.
Tựa hồ một khắc sau, hắn không nhịn được, sẽ nổ tung lên.
Nhưng vào lúc này, chính giữa huyết lực cuồng bạo, từng đạo hư ảnh chân linh lần nữa nổi lên, cũng không trốn ra bên ngoài, mà từng đầu dung nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.
"Không tốt!"
"Đã xảy ra chuyện gì ..."
Từng tiếng kêu vang lên, bốn tên đội trưởng bị Già La Huyết Trận bám vào vững chắc, khí huyết cả người lúc này bắt đầu điên cuồng rót ngược lại, chảy tới hướng Hàn Lập bên kia.
Chỉ chốc lát sau, gò má bọn họ bắt đầu hõm vào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đỗ Thanh Dương ở trung tâm pháp trận thấy vậy, rốt cuộc không dám ôm chút hy vọng nào nữa, nếu tiếp tục chờ đợi, chỉ sợ gã hút máu không được, ngược lại có khi bị Hàn Lập hút khô cả người.
"Ông!"
Chỉ nghe trong miệng gã quát to một tiếng, huyền khiếu quanh thân liên tục sáng lên lốm đốm, so với lúc đầu hiển hiện ra hơn hai trăm chỗ, rốt cuộc nhiều hơn tới mấy chục, hơn nữa chủ yếu đều tập trung ở vùng eo và trên hai cánh tay.
Chỉ thấy gã nâng lên một quyền, đầu quyền hội tụ tinh thần lực kịch liệt, toát ra trận trận ánh sáng tinh thần lóa mắt, đột nhiên đấm xuống tế đàn.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ Già La Huyết Trận, kể cả toàn bộ hang động dưới đất, tất cả đột nhiên chấn động một cái, nhưng không có sụp đổ.
Chuyện lần này xảy ra hiển nhiên đã ngoài dự đoán của Đỗ thanh Dương, bởi vì thiết kế trận này ban đầu cũng đã cân nhắc đến công kích bên ngoài có thể làm huyết trận vận chuyển bị cắt đứt, cho nên xây dựng vô cùng vững chắc, cho dù chính là gã cũng không cách nào một kích phá hư được.
Chỉ là gã vạn vạn lần không nghĩ tới, Thần Dương lại đột nhiên phản bội, tự bên trong lặng lẽ sửa đổi huyết trận, để cho trận này vốn tưởng rằng không sơ hở tí nào, ngược lại hôm nay lại khiến bản thân tự mua dây buộc mình.
"Ông" một tiếng vang liên tục, dư âm chấn động lan tràn ra.
Một cỗ lực phản chấn cường đại đánh lên, đánh úp về phía Đỗ Thanh Dương, làm thân thể gã đột nhiên chấn động một cái, lui về sau huyết trận một chút.
Giữa không trung, Đỗ Thanh Dương lại đánh tiếp một quyền, cưỡng ép cắt đứt liên lạc giữa mình và Già La Huyết Trận.
"Phốc" một tiếng.
Đỗ Thanh Dương phun ra một ngụm máu tươi, nơi ngực cũng chợt sụp xuống, thân thể té ngã ra ngoài, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi huyết trận khống chế.
Gã vừa thoát đi, còn lại bốn đội trưởng không người chia sẻ áp lực đại trận, tự nhiên càng không cách nào chống đỡ nổi.
"Không..." Một tiếng kêu thảm truyền tới.
Bốn thân người liên tiếp nổ tung, bắn ra bốn đoàn máu tươi đỏ thẫm.
Đỗ Thanh Dương ổn định lại thân hình, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn kết quả thê thảm của bốn người kia, trong lòng càng giận dữ tới cực điểm.
"Thần Dương, nạp mạng đi!" Trong miệng gã quát lớn một tiếng, không thèm để ý thương thế trên người, phóng qua bên kia.
"Hổ bệnh sắp chết, lại còn dám hung dữ?" Thần Dương thấy vậy, cười lạnh một tiếng.
Lời nói y tuy ung dung, nhưng thần sắc ngưng trọng dị thường, hai quả đấm nắm chặt, quanh thân sáng lên huyền khiếu, nghênh đón Đỗ Thanh Dương.
"Ông..."
Bỗng nhiên Hàn Lập bên trong huyết kén phát ra một tiếng thét dài.
Toàn bộ lực lượng ẩn chứa bên trong Già La Huyết Trận bắt đầu cấp tốc co rút lại, điên cuồng nhập vào trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn bắt đầu cấp tốc bành trướng, cả người nhìn giống như một huyết cầu tròn vo, đường vân mai rùa bên ngoài thân cũng hiện ra rất nhiều vết rách, nhìn sắp vỡ ra.
Vậy mà lúc này ngoại trừ Giải Đạo Nhân, ai cũng không chú ý tới, bên trong ngực Hàn Lập bỗng nhiên sáng lên màu xanh lá cây nhìn không rõ lắm.
Từng cỗ lực lượng tinh thần cường đại tràn vào trong cơ thể hắn nhanh chóng bị Chưởng Thiên Bình hút vào cuồn cuộn không ngừng, chỉ còn dư lại khí huyết cường đại không ngừng xông phá trong cơ thể Hàn Lập.
Lúc đầu Hàn Lập vốn đã sắp đánh mất thần trí, lúc này mới cảm thấy lực lượng hầu như muốn làm nứt vỡ thân thể hắn, giảm bớt rất nhiều.
Trong đầu của hắn khôi phục thanh minh, chỉ thoáng dừng một chút, sau đó bắt đầu vận chuyển chuyển hết sức Vũ Hóa Phi Thăng Công, điên cuồng thu nạp lực lượng khí huyết và tinh thần đang xông lên trong người.
Nhờ Chưởng Thiên hút đi bớt lực lượng tinh thần, lúc này Hàn Lập thu nạp không còn trở ngại nữa, những lực lượng khí huyết ngoại trừ trên thân năm người Đỗ Thanh Dương, hỗn tạp hơn nữa chính là Chân Linh huyết mạch của hắn, cho dù khó khăn rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng có thể thu nạp thuận lợi.
Chờ hai cỗ lực lượng này bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể, thân thể bành trướng của hắn liền bắt đầu chậm rãi co rút lại.
Cùng lúc đó, trên hai chân hắn lan tràn qua một tầng bạch quang mông lung, từng cỗ lực lượng tinh thần bắt đầu ngưng tụ xuống hai chân hắn.
"Phanh" một thanh âm vang lên, một chỗ huyền khiếu trên chân trái bỗng nhiên mở rộng.
Ngay sau đó, lại "Phanh" một tiếng vang nhỏ!
Trên đùi phải, lại có một chỗ huyền khiếu đột nhiên mở ra.
Sau đó lại liên tục vang lên hai tiếng, trên dưới hai đùi Hàn Lập liên tiếp có hai huyền khiếu sáng lên hào quang.
Đến lúc này, Vũ Hóa Phi Thăng Công của hắn rốt cuộc đã đại thành, hai chân mười tám chỗ huyền khiếu đã quán thông toàn bộ.
Giải Đạo Nhân ở xa xa nhìn xem một màn này, thần sắc vốn đờ đẫn liền hơi đổi, trong mắt cũng hiện lên một vẻ khó tin.
Huyền khiếu liên tiếp quán thông, đối với Hàn Lập vốn là sự tình đại hỉ, thế nhưng trùng hợp là đến giờ phút này, lại có chút phiền phức.
Bởi vì Vũ Hóa Phi Thăng Công cũng giống như Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, một khi tu luyện viên mãn, sẽ không cách nào tiếp tục thúc đẩy huyền khiếu thông suốt, số lượng huyền khiếu cũng liền dừng ở năm mươi bốn chỗ.
Không cách nào thu nạp lực lượng tinh thần và khí huyết, cũng chỉ có thể ứ đọng tồn tại trong cơ thể của hắn không có chỗ để đi, (đón đọc bản dịch sớm nhất tại bạch ngọc sách) mà lúc này hai loại lực lượng trong Già La Huyết trận cũng đều chưa tiêu hao toàn bộ, đang không ngừng tuôn trào vào trong cơ thể hắn.
Thân thể của hắn có thể tiếp nhận được hai cỗ lực lượng khổng lồ không cách nào nói rõ này hay không, vẫn chưa biết được!
Bên kia, tiếng nổ vang mãnh liệt!
Quanh khuôn mặt Thần Dương sáng lên hơn một trăm ba mươi đoàn huyền khiếu, nhưng vẫn bị Đỗ Thanh Dương vững vàng áp chế, cốt giáp trắng như tuyết trên người y đã bị nện nứt ra, xuất ra đạo đạo vết rách bắt mắt.
Giờ phút này trong lòng Đỗ Thanh Dương cũng không ngừng kêu khổ, thương thế bên trong cơ thể cũng không phải là không nặng, chỉ là bị gã cưỡng ép áp chế, một khi chống đỡ không nổi sẽ lập tức chuyển biến xấu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
"Ầm" một âm thanh lại vang lên lần nữa!
Trên cánh tay Đỗ Thanh Dương dày đặc huyền khiếu, nhao nhao sáng lên hào quang, một quyền đánh tới, đập vào hai tay đang giao nhau đón đỡ của Thần Dương, vang lên một tiếng "Két" thanh thuý.
Hai cánh tay Thần Dương lập tức đứt gãy, toàn bộ cơ thể bị cỗ đại lực này nện bay ra ngoài, lăn trên mặt đất mười mấy vòng, ầm ầm đâm vào vách tường hang động.
Rớt xuống dưới, tay y chống lên mặt đất, nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn.
"Sớm đã thấy tiểu tử ngươi về sau sẽ phản, quả nhiên, chẳng những giấu kín thực lực chân chính, lại còn mưu toan hại ta, thật là đáng chết." Đỗ Thanh Dương không có lập tức đuổi theo, mà đứng nguyên tại chỗ âm thầm áp chế thương thế trong cơ thể, nhìn Thần Dương, lạnh giọng nói ra.
"Ha ha, tại hạ có chết hay không, chỉ sợ hôm nay đã không còn do thành chủ đại nhân ngươi làm chủ a?" Thần Dương lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.