Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 189: Động phủ và thú thủ sơn

Vong Ngữ

15/03/2018

Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Ha ha, mặc dù sự vụ bên Điện Thiên Tinh không đa dạng bằng nơi đây của ngươi nhưng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi. Sao có thể muốn đi thì đi? Hôm nay trùng hợp là vị trưởng lão Lệ Phi Vũ này mới vào tông môn chúng ta, nên ta dẫn tới chỗ của ngươi ghi danh, thuận tiện chọn một ngọn núi làm động phủ." Kỳ Lương vừa cười, vừa nói.

"Thì ra là thế. Không dám, không dám... Vị này là Lệ trưởng lão! Tại hạ Dư Hiền Thắng, hiện nay đang đảm nhiệm Trưởng lão chấp sự Điện Hộ Tạo này. Để ta ghi danh Lệ trưởng lão vào sổ." Dư trưởng lão liếc mắt quan sát Hàn Lập, vừa cười vừa nói.

"Đa tạ Dư trưởng lão." Hàn Lập vội vã cảm ơn.

Dư Hiền Thắng khoát tay áo, rung cổ tay, lấy ra một cái bút lông chạm vàng, trổ ngọc trong suốt. Sau đó, gã đi tới bàn trà viết rất nhanh lên một quyển sách dày lấp lánh thanh quang.

"Không biết Lệ trưởng lão đã chọn xong nhiệm vụ trưởng lão trong một trăm năm tới chưa?" Viết được một chút, gã bỗng nhiên dừng bút, ngẩng đầu hỏi.

"Tại hạ lựa chọn hoàn thành ba nhiệm vụ Chấp sự thông thường." Hàn Lập trực tiếp nói.

Dư Hiền Thắng có vẻ sớm đoán là như vậy, gật đầu, tiếp tục viết.

"Đã ghi danh xong rồi. Dựa theo quy định tông môn, chỉ cần là Trưởng lão nội môn và đệ tử chân truyền đều có thể sở hữu một ngọn núi ở bên trong tông. Tiếp theo, Lệ trưởng lão có thể chọn cho mình một ngọn núi, thành lập động phủ!" Sau một lát, gã đứng lên, rồi nói.

Dứt lời, gã vung ống tay áo lên. Một mảnh hào quang xanh lá hiện lên, một quyển trục ngọc bích dài hơn ba thước hiện lên trước người của gã.

Ngay sau đó, chỉ thấy trên quyển trục xanh ngọc bích sáng ngời hào quang xanh biếc, rồi từ từ trải ra, trên mặt hiện ra một bức tranh sơn thủy trải dài.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn tới, chỉ thấy trên bức họa này có đường nét chằng chịt, đồ án phức tạp, không chỗ nào không có núi non sông ngòi. Lúc mới nhìn, hắn chỉ cảm thấy bút pháp phóng khoáng, không quá mức thần kỳ.

Nhưng khi ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút ở trên một ngọn núi, lập tức hình ảnh nơi đó sẽ phóng đại lên, trở nên sinh động, dường như bức họa hiện ra thực cảnh chỗ đó ngay ở trước mắt.

Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Đây là Mặc Linh Sơn Hà Đồ, có thể hiện lên cho ta xem hình dáng thực thể của sông núi ở dãy núi Chung Minh. Chỉ vì khu vực này thực sự quá bao la rộng lớn, chỗ đạo hữu thấy chỉ là một phần trong đó. Nếu đạo hữu càng muốn xem nhiều khu vực hơn thì càng phải tiếp tục trải dài ra." Dư Hiền Thắng cười giải thích.

Dứt lời, gã rung cổ tay, hình ảnh trong bức tranh bắt đầu từ từ dời đi về phía sau, lộ ra càng nhiều sông núi hơn.

Khu vực lộ ra càng ngày càng nhiều, Hàn Lập chú ý tới khu vực khác nhau trong hình. Trong bức họa có nhiều màu nền khác biệt, khi là màu lam, khi là màu xanh lá, khi là màu vàng kim... có chỗ lại như bị mực đổ xuống là một mảng màu đen xì.

Tuy nhiên, trong đó một vài khu vực kể cả lúc ánh mắt dừng lại cũng không hiện thực cảnh.



"Vì sao màu nền những khu vực này có khác biệt vậy? Chẳng lẽ có công dụng khác nhau sao?" Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi.

"Không sai, trong bức họa, khu vực có màu vàng là chỗ của một vài ngọn núi có điện các trọng yếu của tông môn, chủ yếu phân bố ở trung tâm dãy núi Chung Minh như Điện Chiêu Diêu, Điện Truyền Công cùng với Điện Hộ Tạo… đều ở khu vực này. Khu vực vòng ngoài màu bạc là chỗ lãnh địa động phủ của các đệ tử chân truyền." Dư Hiền Thắng giải thích.

Dứt lời, bàn tay gã vung lên. Hình ảnh trong bức họa lao sang phía bên phải mười mấy trượng, dừng ở một khu vực màu lam.

"Trước đó, đạo hữu thấy khu vực màu xanh lá ở phía Tây dãy núi, nơi đó là lãnh địa động phủ của trưởng lão và đệ tử ngoại môn. Khu vực vùng núi phía Đông màu lam này là lãnh địa động phủ của các trưởng lão và đệ tử nội môn. Còn như mấy khu vực màu xám thì là sâm lâm Dung Tuyết, sơn cốc Mạc Danh… vốn là nơi thí luyện của tông môn. Nếu không có tình huống đặc biệt thì bình thường những nơi này nằm ở trạng thái phong bế." Dư Hiền Thắng tiếp tục nói.

"Thế còn những khu vực màu đen? Không lẽ là cấm địa của tông môn…?” Hàn Lập nghi ngờ nói.

Dư Hiền Thắng nhìn hắn một cái, rồi gật đầu, nói: "Không sai. Những chỗ này ngoại trừ Đạo chủ và Phó Đạo chủ, ngoài ra chỉ có một vài Trưởng lão hạch tâm và đệ tử chân truyền mới có tư cách tiến vào. Thông thường ở xung quanh đều có cấm chế cường đại, không đợi tới gần cũng sẽ bị phát hiện, nên không có chuyện đi nhầm vào."

"Thì ra là thế. Tại hạ mới đến, đối với tất cả mọi thứ trong môn còn chưa quen thuộc, nhìn đồi núi mênh mông, thực sự hoa cả mắt, có thể nhờ Dư trưởng lão đề cử hộ vài chỗ được không? Hàn Lập cười, nói.

"Đương nhiên có thể." Dư Hiền Thắng gật đầu nói.

Sau khi nói xong, bàn tay của gã vung lên lần thứ hai. Trên mặt quyển trục ngọc bích đột nhiên tăng nhanh tốc độ di chuyển, trong nháy mắt lao về phía sau hơn mười trượng, từ đó hiện ra mấy ngọn núi cao vút tới tầng mây.

"Ngọn núi Dương Phong này là khu vực mà diện tích chỉ có hai trăm ngàn dặm nhưng ở đó có Linh Tuyền phẩm chất cực tốt, sử dụng ngọn núi này tất nhiên có thể hội tụ thiên địa linh khí, cũng là một chỗ động tiên hiếm có... Cách xa ngọn Dương Phong này ước chừng năm trăm ngàn dặm cũng có một ngọn núi chiếm diện tích lớn hơn một chút nhưng lại chưa có linh tuyền..." Dư Hiền Thắng chỉ vào hai ngọn núi, thẳng thắn nói.

"Có hay không có linh tuyền cũng không sao. Có ngọn núi nào tĩnh mịch một chút không?" Hàn Lập hỏi.

Dư Hiền Thắng nghe vậy, sau khi suy nghĩ một chút, lần thứ hai vung tay lên. Mặt tranh lập tức lướt về đằng sau gần trăm trượng mới dừng lại.

"Đây là ngọn núi Lạc Hà ở vị trí tương đối xa xôi, thế núi cũng thấp, theo ta nhớ thì dương như chưa từng có trưởng lão nào ở qua... Xung quanh lại có không ít đồng bằng và thung lũng, tĩnh mịch hơn rất nhiều so với các ngọn núi khác. Nếu như Lệ trưởng lão lựa chọn ngọn núi này, thì cần tự thực hiện mở động phủ mới rồi." Dư Hiền Thắng chỉ vào bức hoạ, nói.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn theo ngón tay của gã, rồi dừng ở ngọn núi đơn độc trên bức họa kia một lát, vẫn không có mở miệng, dương như vẫn có chút không vừa ý.

"Không sao cả, chúng ta tiếp tục tìm..." Dư Hiền Thắng thấy vậy, liếc nhìn Kỳ Lương đứng một bên đang trầm mặc không nói gì, rồi nói.

Sau đó, gã liền tiếp tục huy động bức họa quyển, đề cử cho Hàn Lập một vài ngọn núi khác.

Sau một hồi lâu, lúc Dư trưởng lão dần dần lộ vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt Hàn Lập đột nhiên dời đến một góc của bức họa, chỉ thằng vào một ngọn núi độc lập, hỏi: "Dư trưởng lão, ta có thể lựa chọn nơi này hay không?"

"Đạo hữu chọn ngọn núi Xích Hà này?" Ánh mắt Kỳ Lương vừa nhìn tới, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, mở miệng hỏi.

"Sao thế? Lựa chọn ngọn sơn phong này có chỗ nào không ổn?" Hàn Lập chú ý tới phản ứng của Kỳ Lương, hỏi.

"Không có gì không thích hợp, ngọn núi này năm đó là động phủ của trưởng lão Hỏa Luyện. Sau khi đạo hữu đó ngã xuống, vẫn bỏ không, nếu đạo hữu muốn chọn chỗ này ngược lại rất thích hợp. Ở đó có đủ dược viên, chuồng thú, hang động, phủ đệ, chỉ cần quét dọn một chút. Lát nữa đi Cốc Bồ Linh, ngươi chọn một vài người đi theo hầu, giao cho bọn họ là được." Không chờ Kỳ Lương mở miệng, Dư Hiền Thắng nhân câu chuyện, giải thích.



Hàn Lập nghe vậy, trong lòng khẽ động, lại cũng không nói gì nữa, chỉ là nói một tiếng cảm tạ, đã chọn ngọn núi này.

Chỉ thấy Dư Hiền Thắng xoay cổ tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dấu sơn thủy vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng nhấc lên, rồi ấn xuống vị trí đỉnh ngọn núi Xích Hà.

Khi con dấu này ấn xuống, tất cả khu vực lân cận núi Xích Hà đều tỏa ra một làn sóng kỳ dị, ánh mắt Hàn Lập ở ngay phía trước mà cũng không có cách nào quan sát rõ được.

"Được rồi, tất cả khu vực lân cận ngọn núi Xích Hà này gần sáu trăm ngàn dặm hiện tại trên danh nghĩa đều thuộc về Lệ trưởng lão. Đây là lệnh bài trưởng lão chấp sự và vòng tay trữ vật, đạo hữu nhận lấy. Bên trong có một chút tài liệu liên quan đến tông môn cùng đồ vật cung phụng." Dư trưởng lão thu hồi con dấu, sau đó lại lật lấy ra một cái lệnh bài màu đỏ cùng vòng tay trữ vật, vừa cười vừa nói.

Sau khi Hàn Lập nhận lấy, liền thu vòng tay trữ vật vào, chỉ cầm lệnh bài trưởng lão trong tay, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.

Tấm lệnh bài này cùng lắm chỉ lớn chừng bàn tay, sờ lên có cảm giác dịu mát như ngọc thạch, một mặt có điêu khắc đồ án quái long, mặt khác lại triện hai chữ “Trưởng Lão”.

"Lệ trưởng lão, cái lệnh bài trưởng lão này là vật quan trọng để ra vào Chúc Long Đạo chúng ta. Sau này còn sử dụng nó ở nhiều nơi khác, để đề phòng người khác lấy trộm, đạo hữu cần lấy tinh huyết để xác nhận. Mặt khác, bên trong lệnh bài còn tích trữ một trăm điểm công trạng mà Tông môn cấp miễn phí cho trưởng lão mới vào. Mong đạo hữu hãy bảo quản cẩn thận." Kỳ Lương dặn dò.

Hàn Lập nghe vậy, gật đầu, hai ngón tay cùng đặt ở một điểm trên lệnh bài.

Trên bụng ngón tay bỗng rực rỡ hào quang, lập tức từ đó một giọt tinh huyết vàng nhạt chảy ra, nhanh chóng rơi vào trong lệnh bài.

Chỉ thấy trên lệnh bài lóe lên tia sáng, hiện ra một sợi tơ vàng ngưng tụ thành hoa văn kỳ dị, từ đó truyền ra khí tức đặc thù của Hàn Lập.

Hắn đưa thần thức dò vào trong đó, quả nhiên phát hiện, bên trong đã tích trữ một trăm điểm công trạng rồi.

"Lệ trưởng lão, bây giờ ta dẫn ngươi đi Bồ Linh Cốc chọn người hầu trước, hay là đi thú viên chọn một con thú thủ sơn trước?" Kỳ trưởng lão mở miệng hỏi.

"Thú thủ sơn?" Hàn Lập hơi nghi hoặc một chút nói.

"Đó là vì một ít tông môn nuôi dưỡng linh thú phục tùng, với tu vi và thân phận trưởng lão nội môn của Lệ trưởng lão mà nói thì chắc là có thể được cấp một con linh thú Hợp Thể kỳ, trông coi sơn môn động phủ." Kỳ Lương giải thích.

"Ồ, không cần tốn điểm công trạng để đổi sao?" Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nói.

"Vật này và người hầu giống nhau, đều là do tông môn ban tặng... Kỳ thực là phần lớn đệ tử ngoại môn bái nhập tông môn đều muốn ở bên cạnh Chân tiên chúng ta hầu hạ mà thôi... Nhìn đạo hữu rất có hứng thú với thú thủ sơn, hay là ta dẫn ngươi đi thú viên trước!?" Kỳ Lương cười giải thích.

"Trước đây ta chưa từng nghe qua việc này nên chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi. Lúc mới vừa rồi khi chọn đỉnh núi động phủ, ta thấy Điện Truyền Công ở núi Ngự Long dường như cách nơi này không xa. Ta muốn đi nơi đó nhìn trước một chút." Hàn Lập nhìn về phía Kỳ Lương, mở miệng nói.

"Không ngờ Lệ trưởng lão lại quan sát tỉ mỉ, chú ý tới chỗ này. Tuy nhiên, trên bản đồ thoạt nhìn khoảng cách không xa, nhưng khoảng cách thực tế bên trong dãy núi Chung Minh chúng ta không gần đâu. Hay là Lệ đạo hữu đi thu xếp ổn thỏa mọi việc động phủ trước, rồi sau đó sẽ đi Điện Truyền Công?" Kỳ trưởng lão hơi sửng sờ, lập tức nói.

"Làm cho Kỳ trưởng lão chê cười rồi. Tại hạ ngưỡng mộ uy danh hiển hách của Chúc Long Đạo đã lâu. Đối với việc bên trong Điện Truyền Công có lưu giữ điển tịch càng là việc tâm trí của tại hạ đã quan tâm từ nhiều năm. Bây giờ rốt cục tâm nguyện đạt thành, trong lòng thực sự không nhịn được, muốn đi xem trước." Hàn Lập giả vờ thẹn đỏ mặt, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook