Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 562: Kinh sợ thối lui

Vong Ngữ

22/11/2018

Ánh mắt kim sắc giáp trùng cả kinh, kim quang trên thân cuồn cuộn kịch liệt, sau đó tốc độ bay giảm nhanh lấy mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Sau khi kim quang biến mất, khí tức khổng lồ trên thân giáp trùng cũng hoàn toàn biến mất, lập tức thân thể giống như một tảng đá rơi nhanh xuống mặt đất phía dưới.

Cổng chào màu trắng cùng cái chặn giấy màu trắng biến thành sơn phong lúc trước vì giam cầm kim sắc giáp trùng, uy năng đã hao tổn rất lớn, về sau lại bị hao tổn nghiêm trọng, đến mức mức nỏ mạnh hết đà, vừa rồi lại bị hai đại Thái Ất Ngọc Tiên cứng rắn va chạm dẫn phát sóng xung kích, song song bị chấn bay ra ngoài.

Trong lòng kim sắc giáp trùng kinh hãi, Nguyên Anh trong cơ thể bị một cổ lực lượng pháp tắc quái dị giam cầm, không cách nào điều động Tiên Linh Lực được.

Cửu Vĩ Thanh Hồ cũng cảm giác được tình huống trong cơ thể kim sắc giáp trùng, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Hàn Lập, đồng thời trên thân toả sáng hào quang xanh đen, chân trước vung lên.

Hưu...hưu... HƯU...U...U!

Mấy đạo hư ảnh mũi tên xanh đen hiện ra, sau đó bắn ra như điện, lóe lên rồi biến mất đánh lên thân kim sắc giáp trùng.

Giáp trùng vốn đang rơi xuống, giò lại bị hư ảnh mũi tên đánh trúng, một cổ cự lực trùng kích xuống, tốc độ đột nhiên tăng lên, hung hăng nện vào mặt đất.

Một tiếng vang thật lớn, bụi đất tung bay, đánh ra một cái hố to.

Cửu Vĩ Thanh Hồ đang muốn truy kích theo, trên mặt chợt lộ vẻ thống khổ, ánh sáng màu xanh trên thân chợt chớp động kịch liệt, sau đó nhanh chóng ảm đạm xuống, Linh Vực màu xanh cũng theo đó biến mất.

"Phụ thân!"

Túc Lục vội vàng bay tới đỡ lấy thân thể Cửu Vĩ Thanh Hồ, đồng thời lòng bàn tay phát ra hai đạo ánh sáng màu xanh, rót vào trong cơ thể phụ thân.

Thần tình Cửu Vĩ Thanh Hồ tốt lên một chút, khí tức có chút ổn định lại.

Nhưng vào thời khắc này, một đạo kim quang đột nhiên từ trong bụi đất bắn ra, đúng là kim sắc giáp trùng kia.

Bây giờ giáp xác màu vàng trên lưng nó mở ra, hiện ra một đôi cánh kim sắc, bay về phía xa như lưu tinh.

Tuy Tiên Linh Lực trong cơ thể giáp trùng đã bị phong ấn, nhưng lực lượng thân thể vẫn còn, dùng cánh phi hành, tốc độ vẫn cực nhanh,

trong giây lát đã đến chân trời phía xa, lại lóe lên biến mất vô tung.

"Chạy đâu!" Túc Lục thấy vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, đang tính đuổi theo ngăn cản.

"Được rồi, tuy Trùng Linh kia bị phong ấn Tiên Linh Lực, nhưng thân thể vô cùng cường đại, lấy đạo hạnh không ra gì của ngươi, dù đuổi kịp cũng không giết được nó." Cửu Vĩ Thanh Hồ chậm rãi mở miệng nói ra.

Túc Lục nghe vậy, hậm hực dừng bước.

Cửu Vĩ Thanh Hồ quay đầu nhìn Hàn Lập cách đó không xa. Hàn Lập vẫn đứng đó, cũng không có đuổi theo.

Bây giờ Hàn Lập đã khôi phục trạng thái hình người, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra một đạo máu tươi.

Hắn tham chiến dù chỉ chốc lát, nhưng đối thủ là một Phệ Kim Tiên Thái Ất Hậu Kỳ, hắn thi triển bất kỳ thủ đoạn nào đều dùng toàn lực, Tiên Linh Lực tiêu hao thật lớn, bây giờ chỉ còn lại chưa đến một thành.

Nếu Phệ Kim vương kia không lập tức rời đi, mà tiếp tục ngây ngốc ở đây thêm một chút, dù hắn có đan dược cùng Tiên Nguyên thạch bổ sung, cũng không thể kiên trì được.

"Vừa rồi đa tạ các hạ xuất thủ tương trợ." Cửu Vĩ Thanh Hồ gật đầu một cái với Hàn Lập, nói ra.

"Các hạ khách khí, nếu để cho Trùng Linh kia thủ thắng, kết quả của ta chỉ sợ cũng không tốt đẹp gì." Hàn Lập đưa tay lau máu tươi nơi miệng, nói ra.

Cửu Vĩ Thanh Hồ nhìn thật sâu Hàn Lập, sau đó yên lặng bay về hướng Ám tinh hạp cốc.

Túc Lục đang muốn đuổi theo thì thanh âm Cửu Vĩ Thanh Hồ từ xa xa truyền tới:



"Ngươi lưu lại."

Túc Lục nghe vậy, mặt lộ vẻ không vui, bất quá vẫn nghe lời dừng lại, quay đầu liếc nhìn Hàn Lập, mở miệng nói ra:

"Tiểu tử, không ngờ ngươi vẫn có vài phần năng lực. Chờ thương thế ngươi tốt lên, chúng ta hảo hảo đánh một trận."

Nói xong, thân hình nó nhoáng một cái, bay xuống hướng chiến trường phía dưới.

Hàn Lập lộ vẻ cười khổ, lấy ra một quả đan dược ăn vào, không có xuống dưới tham gia náo nhiệt.

Kim sắc giáp trùng thân là Trùng Linh đột nhiên thua chạy, sĩ khí đại quân Trùng tộc lập tức giảm nhiều.

Túc Lục hiện thân chiến trường, trực tiếp tiến vào trong đại quân Trùng tộc, thoáng như hổ vào bầy dê, chém giết tán loạn.

Đại quân Trùng tộc rất nhanh đại loạn, bại lui như thuỷ triều.

. . .

Một chỗ sâu trong Ám tinh hạp cốc, từ hai toà sơn phong cao ngất, một thác nước vạn trượng từ trong đó chạy ra rơi xuống, tóe lên nghìn hạt châu nước màu bạc, phát ra một đạo cầu vồng làm cho người ta hoa mắt.

Nước chảy trùng kích xuống tạo thành một u đầm cự đại thâm sâu vô cùng, thác nước trùng kích xuống tạo ra từng gợn nước nhộn nhạo.

Ở giữa đầm nước, đứng lặng một tòa đại điện hắc thạch cao lớn hùng vĩ.

Bây giờ, trong đại điện có một hoả bồn thật lớn, bên trong hỏa diễm chảy rủ xuống bốc lên, chiếu lên đại điện thành một mảnh không minh.

Xung quanh bốn phía hỏa bồn, đặt lần lượt từng cái ghế dựa lớn bằng da thú, đang ngồi phía trên là các tộc trưởng bộ lạc Thú Tộc.

Đối diện đại môn thạch điện có một cái ghế ngồi, người ngồi trên đó đúng là tộc trưởng U Thần Tộc Nặc Thanh Lân, bên tay trái gã là đám người Ô Lỗ ngồi liền kề nhau, bên phải có mấy vị trí còn trống, tạm thời không có người ngồi.

Đứng phía sau Nặc Thanh Lân còn có mấy tên đồng tộc, con gái gã là Nặc Y Phàm cũng ở trong đó.

"Đã có tin tức Thanh Trệ, Hổ Sư, Dạ Kiêu Đẳng tộc truyền đến chưa? Bọn hắn khi nào mới tới?" Sắc mặt Nặc Thanh Lân nghiêm trọng, ánh mắt đảo qua mọi người trong điện, lạnh lùng hỏi.

"Bẩm báo tộc trưởng, hai ngày trước bộ lạc Thanh Trệ truyền đến tin tức, nói là ba tháng sau sẽ đến. Bộ lạc Hổ Sư cùng Dạ Kiêu Đẳng chậm hơn một chút, đến đây chắc cũng phải nửa năm nữa." Một gã nam tử U Thần Tộc hơi lớn tuổi từ một bên đi lên trước, cung kính nói ra.

"Lập tức thả Thanh Ngọc diều hâu, báo bọn hắn biết chuyện hôm nay, thúc giục bọn họ tăng nhanh tốc độ hơn nữa." Sắc mặt Nặc Thanh Lân trầm xuống, phân phó.

"Vâng." Tên nam tử U Thần Tộc kia lĩnh mệnh, quay người đi ra khỏi đại điện.

Sau khi gã nam tử rời khỏi, trong đại điện lần nữa an tĩnh lại, bầu không khí có chút ngưng trệ.

Trận chiến lúc trước, Trùng Linh xuất hiện với tư thái thực sự quá cường đại, mang cho tất cả Thú Tộc sự trùng kích mãnh liệt đến cực điểm, thêm nữa đại chiến với đại quân Trùng tộc, bọn họ cũng rơi vào hoàn cảnh xấu, vì vậy bây giờ sĩ khí Thú Tộc thập phần chìm xuống.

"Lần này Trùng Linh mang theo đại quân tập kích thật sự không hợp với lẽ thường, chúng ta vội vàng nghênh chiến, có thể chống đỡ đến tận đây đã không dễ dàng gì, vì vậy chư vị cũng không cần quá mức lo nghĩ. Lập tức đề cao cảnh giác, phòng ngừa bọn chúng quay trở lại. Khi tất cả bộ tộc Thú Tộc chúng ta tập hợp, sẽ quay giáo phản kích." Sau nửa ngày, Nặc Thanh Lân mới mở miệng nói ra.

"Vâng." Mọi người trong điện nghe vậy, bất kể là ủng hộ thật hay không, đều cùng kêu lên đáp.

Sau đó tất cả bộ tộc Thú Tộc giải tán, hai vị tộc trưởng Bạo Hùng tộc cùng Độc Giác tộc vẫn còn lưu lại trong điện.

"Người nọ, tộc. . . Hiện ở nơi nào?" Mặt Ô Lỗ lộ vẻ do dự, mở miệng hỏi.

"Theo tộc nhân ta phái đi hồi báo, hắn còn đang ở trong tộc, bây giờ đã phản hồi động phủ ta an bài, đóng cửa không ra." Nặc Thanh Lân đáp như thế.



"Trận chiến lúc trước, biểu hiện người nọ thực sự quá mức cổ quái, vậy mà có thể bằng sức một mình bức lui Trùng Linh kia, cái này chúng ta. . . Vương chúng ta cũng không làm được, ta xem ra chỉ sợ hắn còn chưa triển lộ ra thực lực chân chính, không bằng chúng ta giao một phần địa đồ càng thêm tường tận, để cho hắn mau rời khỏi Thú Tộc chúng ta mới phải." Tộc trưởng Độc Giác trầm ngâm hồi lâu, nói ra.

"Chỉ sợ mời thần thì dễ, nhưng tiễn đưa thần càng khó . . ." Thần sắc Ô Lỗ cũng khó coi, nói.

"Các ngươi quá lo lắng, nếu thật sự hắn có dị tâm, lần này cũng sẽ không ra mặt đối chiến với Trùng Linh, mà mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng rồi. Hơn nữa ta cũng đã dặn dò tộc nhân, giả vờ nới lỏng dò xét người này, một khi hắn có động tĩnh gì, ta sẽ lập tức biết rõ." Nặc Thanh Lân khoát tay áo nói ra.

"Hy vọng như thế . . . Ta cảm thấy lần này Trùng tộc đột kích, từ đầu đến cuối đều lộ ra vài phần cổ quái, mặc kệ từ góc độ nào, Trùng tộc cũng không tụ tập quy mô lớn đến tấn công nơi đây như thế." Ô Lỗ gãi gãi đầu, nói ra.

"Đúng rồi. . . Ta tựa hồ nghe nói Trùng Linh dường như đang tìm kiếm cái gì đó?" Độc Giác tộc trưởng mãnh liệt vỗ đầu một cái, nói ra.

"Đúng, ta cũng đã nghe được, hình như là nói “giao ra đây” gì đó." Ô Lỗ cũng tựa hồ nghĩ tới điều gì.

"Mặc kệ hắn đang tìm cái gì, nơi đây là địa bàn U Thần Tộc chúng ta, chúng ta tuyệt không thỏa hiệp." Nặc Thanh Lân liếc nhìn hai người, nói ra từng chữ từng câu.

"Nặc tộc trưởng nói không sai, uy nghiêm Thú Tộc chúng ta không thể xâm phạm, chờ tất cả bộ tộc tập hợp, nhất định để Trùng tộc nợ máu trả bằng máu!" Ô Lỗ giơ tay mãnh liệt, gật đầu nói.

Độc Giác tộc trưởng không nói gì, từ chối cho ý kiến, gật đầu nhẹ.

Đợi hai vị tộc trưởng này rời khỏi, trong đại điện trống trải cũng chỉ còn lại hai cha con Nặc Thanh Lân cùng Nặc Y Phàm.

"Phụ thân. . ."

Nặc Y Phàm vừa mới mở miệng, liền thấy Nặc Thanh Lân khoát tay với nàng, ý bảo nàng không cần nhiều lời.

"Vi phụ biết rõ ý của ngươi, là cảm thấy người nọ có ân với U Thần Tộc chúng ta, chúng ta lại đề phòng hắn như vậy, làm lòng ngươi có chút xấu hổ?" Nặc Thanh Lân thở dài một hơi, hỏi.

Nặc Y Phàm không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

"Nhân tộc vốn hung ác xảo trá, càng lớn hơn cả Trùng tộc, vi phụ không thể không đề phòng." Nặc Thanh Lân thở dài nói.

"Mẫu thân chẳng phải là Nhân tộc? Bất luận tộc nào, đều có người tốt kẻ xấu." Nặc Y Phàm thấp giọng nói ra.

Nặc Thanh Lân nghe vậy, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra hồi ức, mở miệng nói ra:

"Mẫu thân ngươi đích xác là trường hợp đặc biệt, bằng không vi phụ cũng sẽ không để ý cả tộc phản đối, quyết lấy nàng làm vợ. Có lẽ cũng chính vì quá mức thiện lương, nàng mới chết trong tay đồng tộc mình."

Lúc Nặc Y Phàm còn nhỏ, mẫu thân bị tu sĩ nhân tộc mưu hại, tuy rằng về sau phụ thân báo thù cho mẫu thân, nhưng khúc mắc trong lòng gã với nhân tộc đã trở nên thâm căn cố đế rồi.

"Yên tâm đi, chỉ cần hắn không hại Thú Tộc chúng ta, vi phụ sẽ không làm khó hắn. Trái lại, chờ thời điểm hắn ly khai, ngoại trừ địa đồ đã hứa, còn có lễ vật khác đưa tiễn, nhằm báo ân tương trợ của hắn hôm nay." Nặc Thanh Lân đưa tay khẽ vuốt đầu nhi nữ, ngữ khí nhu hòa nói.

Lúc này Nặc Y Phàm mới lộ vẻ vui vẻ, gật đầu nhẹ.

Bên kia, trong động phủ hạp cốc trên sườn đồi ngọn núi, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi trên giường đá mật thất, quanh thân đắm chìm trong một tầng ánh sáng màu xanh mông lung, đang nhắm mắt điều tức.

Kim Đồng cách hắn không đến ba thước, nằm ở trên giường, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.

Nửa ngày sau, Hàn Lập mới phun ra một ngụm trọc khí thật dài, chậm rãi mở mắt.

"Đại thúc, ngươi thế nào?" Kim Đồng vội vàng hỏi.

"Không có gì đáng ngại, về sau lại phục dụng một ít đan dược, điều tức một đoạn thời gian liền không có vấn đề gì." Hàn Lập khoát tay áo nói ra.

"Vậy là tốt rồi." Kim Đồng nghe vậy, vỗ vỗ bộ ngực mình, chậm rãi nói ra.

"Ngược lại là ngươi, đụng phải đồng tộc cường đại như thế, còn một lòng muốn thôn phệ ngươi, có sợ không?" Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ vui vẻ, trêu chọc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook