Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 193: Linh thú thủ sơn

Vong Ngữ

16/03/2018

Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Sau khi đăng ký với trưởng lão chấp sự ở Điện Bồ Linh, Hàn Lập liền mang mười người Mộng Vân Quy đi tới Điện Lâm Truyền gần đó, rồi đi về động phủ của mình ở đỉnh núi Xích Hà.

Ngọn núi Xích Hà là một ngọn núi độc lập cao hơn mấy ngàn trượng, vị trí lại hẻo lánh, Điện Lâm Truyền gần nhất cũng cách đó khá xa.

Lúc mọi người chưa bay thấp xuống gần đỉnh núi, thì trông xa xa là một rặng mây đỏ trải rộng trên đó. Cả ngọn núi không có một chút tuyết đọng nào, xung quanh đều là cánh rừng xanh ngắt, tràn đầy sức sống.

Hàn Lập cũng là lần đầu tới nơi này, thấy tình hình này cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này, hắn thả thần thức, tràn qua cả ngọn núi một lượt, sau đó nói với đám người Mộng Vân Quy:

"Ngọn núi Xích Hà bỏ trống quá lâu, trận pháp cấm chế ban đầu đã không có người khống chế, giữ gìn nên tất cả đều đã mất hiệu lực. Tuy nhiên, trên núi này bốc lên khí độc Xích Hà hỏa chướng, pháp thể các ngươi chưa thành, vẫn sẽ có chút ảnh hưởng. Đây là Thanh Lâm Đan, các ngươi mỗi người dùng một viên trước."

Dứt lời, hắn xoay cổ tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình bạch ngọc, đưa cho Mộng Vân Quy.

Mộng Vân Quy trân trọng nhận lấy, rồi phân phát cho mọi người.

Bọn họ từng người cầm trong tay, hai mặt nhìn nhau, đều hiện lên vẻ ăn thì tiếc.

Đối với Hàn Lập, Thanh Lâm Đan không coi vào đâu nhưng đối với bọn họ mà nói, là đan dược rất có ích lợi đối với việc kết đan trùng kích Nguyên Anh kỳ. Bây giờ, đan này lại bị Hàn Lập cho rằng để tránh chướng khí mà ban thưởng khiến cho trong lòng bọn họ thực sự cảm thấy đúng là phung phí của trời.

"Sao thế, lời nói của ta các ngươi nghe không hiểu sao?" Hàn Lập thấy thế, thản nhiên nói.

"Tiền bối tha tội."

Mộng Vân Quy nghe vậy, là người đầu tiên nuốt đan dược vào. Những người khác lập tức không dám chần chờ, đều rối rít ngửa cổ lên nuốt vào.

"Ngươi chỉ là Trúc Cơ kỳ, cũng không cần dùng. Miếng ngọc Hỏa Linh kia vốn có tác dụng bài trừ chướng khí, tự nhiên không sợ chướng khí của lửa này." Hàn Lập thấy Mộng Thiển Thiển cũng định dùng đan dược, liền tự tay ngăn lại, nói.

Thiếu nữ nghe vậy, gật đầu, thu lại đan dược.

"Nhớ kỹ, về sau chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Các ngươi về trước quét sạch động phủ đi. Tất cả nghe Mộng Vân Quy an bài. Ta còn có chút chuyện phải xử lý." Hàn Lập thấy vậy, phân phó.

"Tuân lệnh."

Mọi người cùng đồng thanh hô, rồi cùng nhau hạ xuống đỉnh núi Xích Hà.

Hàn Lập thấy vậy, thân một mình, một lần nữa bay đi Điện Lâm Truyền.

...

Hoạn Thú Viên là nơi Chúc Long Đạo chuyên dùng để nuôi dưỡng, thuần phục yêu thú, đất đai cực kỳ rộng lớn. Điện Hoạn Thú ở trung tâm sơn cốc được dùng làm nơi tiếp đón, phương viên mấy trăm ngàn dặm bên ngoài đều thuộc khu vực quản lý.

Những khu vực ở đây có đặc điểm địa hình khác nhau, có núi non trùng điệp, có đầm lớn trong rừng rậm, có khu vực đất ẩm, khu đầm lầy...

Những địa hình đặc thù này tất nhiên không phải được hình thành từ tự nhiên. Đại đa số là do Chúc Long Đạo cải tạo đặc biệt mà thành, lấy trận pháp cấm chế nghiêm mật bao trùm, cách ly thành từng khu vực lớn nhỏ không đều, mặc dù là ban ngày cũng có thể thấy rõ quang mang của cấm chế lóng lánh các màu. Mỗi một khu vực đều nuôi dưỡng số lượng linh thú không đồng nhất.

Tu sĩ bên trong tông biết cách điều khiển, thuần phục linh thú được giao quản lý Hoạn Thú Viên. Những con linh thú được tông môn nuôi dưỡng cơ bản đều có một vài năng lực kỳ dị, có thể dùng thay đi bộ, trông nhà. Một vài con linh thú còn có thần thông đặc thù có thể dùng để truy tung địch nhân, thăm dò hiểm địa, thậm chí tương trợ ngăn địch.



Chính là nguyên do đó, thế nên không ít đệ tử bên trong tông lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sẽ tới đây thuê tạm thời một con thú. Còn muốn giữ chúng lâu dài thì chỉ có một vài trưởng lão nội môn và đệ tử chân truyền mới có tư cách.

Ở sơn cốc lân cận Điện Hoạn Thú, có một tòa Lâm Truyền Các, lúc này có không ít người ra ra vào vào, khiến chỗ này có chút náo nhiệt.

Sau khi Hàn Lập từ Lâm Truyền Các đi ra, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi cất bước vào trong cốc.

Nằm ở trong cốc chính là một mảnh sân rộng trống trải, có vài toà kiến trúc cao lớn tọa lạc ở một bên sân. Ở một chỗ chính giữa trên đại điện treo một tấm bảng, đề ba chữ to Hoạn Thú Viên.

"Vị sư huynh này, tới đây thuê linh thú phải không?" Hàn Lập vừa mới bước vào sơn cốc, một chàng thanh niên mặc trường bào màu xám lập tức tiến lên đón tiếp.

Người này mặt tròn, tai to, hai mắt tinh ranh, dáng vẻ thông minh lanh lợi.

Hàn Lập nghe vậy, lật tay lấy ra lệnh bài trưởng lão.

"Hóa ra là trưởng lão đại nhân, đệ tử thất lễ." Thanh niên mặt tròn hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.

"Ta đang muốn mở động phủ, qua đây lựa chọn một linh thú thủ sơn để sử dụng." Hàn Lập khoát tay áo, nói như thế.

"Căn cứ quy củ trong môn, trưởng lão nội môn lần đầu lĩnh linh thú có thể miễn điểm công trạng. Nhưng mong trưởng lão đại nhân thứ lỗi, cho đệ tử xem qua một chút thân phận đại nhân." Thanh niên mặt tròn lộ ra vẻ khổ sở, khom người nói.

Hàn Lập cũng không nói nhiều, đưa lệnh bài thân phận ra.

Thanh niên mặt tròn cáo lỗi một tiếng, lật tay lấy ra một ngọc khuê màu xanh, tụng niệm cực nhanh vài tiếng chú ngữ, rồi điểm vào lệnh bài.

Một mảnh thanh quang từ trên ngọc khuê tỏa ra, ngưng tụ thành một màn ánh sáng nhỏ, to bằng cái chậu rửa mặt.

"Hóa ra là Lệ trưởng lão, ngài có thể chọn một con linh thú ở Hoạn Thú Viên. Xin mời đi theo đệ tử." Thanh niên mặt tròn cung kính đưa lệnh bài trả lại cho Hàn Lập, đi lên phía trước dẫn đường.

"Hoạn Thú Viên này to lớn như thế, nếu như xem toàn bộ một lần không biết tốn thời gian bao lâu. Có phương thức tra cứu nào khác không?" Hàn Lập nhìn thoáng qua khu vực bên trong, nói.

"Có. Lệ trưởng lão xin mời đi theo đệ tử." Thanh niên mặt tròn lập tức nói, đi phía trước dẫn đường, đưa Hàn Lập tới một chỗ đại điện.

Trong điện lúc này có không ít người thuê linh thú, có vẻ hơi huyên náo. Thanh niên mặt tròn dẫn hắn đi tới một gian phòng yên tĩnh, lấy ra hai quyển sách ngọc.

"Hoạn Thú Viên nơi đây chia làm hai bộ phận, bên ngoài và bên trong. Ngoại viên nuôi dưỡng hơn mười sáu ngàn ba trăm chủng loại linh thú, còn nội viên là một nghìn tám trăm chủng loại, đều ghi ở trên hai quyển sách ngọc này." Thanh niên mặt tròn giải thích.

Thần sắc Hàn Lập không đổi, tiếp nhận sách ngọc, thần thức phủ vào trong đó.

Những linh thú này có rất nhiều giống loài từ phi cầm, tẩu thú, quái ngư, trùng.. Từng con đều có hình dáng vô cùng quái lạ, thể hiện hết khả năng tạo vật thần kỳ của thiên địa.

Hắn vộn định nhanh chóng chọn một con linh thú rồi đi, thế nhưng vừa nhìn xuống phía dưới, thì càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Hắn cứ như vậy lật xem hơn nửa ngày, hầu như đã xem trọn linh thú bên trong Hoạn Thú Viên qua một lần, lúc đó mới thỏa mãn thu hồi thần thức.

Thanh niên mặt tròn lúc này vẫn đứng hầu ở bên cạnh, không có chút sốt ruột nào, thấy Hàn Lập lật xem xong, mới mở miệng hỏi:

"Tiền bối thấy con nào vừa mắt chưa?"

"Có mấy con yêu thú trong đó, Lệ mỗ có chút hứng thú. Đi vào nội viên xem trực tiếp một chút đi." Hàn Lập gật một cái, giao hai quyển sách ngọc trả lại cho Thanh niên mặt tròn.

Căn cứ vào ghi chép trong sách ngọc, linh thú Hợp Thể kỳ tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi, năm mươi chủng loại. Điều này cũng khó trách, yêu thú thực lực càng cao cường, tự nhiên khả năng bị thuần phục càng thấp.

Kỳ thực đối với hắn mà nói, dù là yêu thú Hợp Thể kỳ cũng chưa chắc có thể được hắn phái đi làm việc quan trọng. Nhưng hắn tới đây vốn chỉ muốn có thêm kiến thức, với tâm lý đi xem cho đỡ uổng phí mà thôi.



Bên trong Hoạn Thú Viên này sợ rằng còn có một vài khu vực mà với thân phận trước mắt, hắn không cách nào đặt chân vào được. Trong đó, có thể có một vài con linh thú Đại Thừa kỳ, thậm chí có thể có cả tiên thú cấp Chân tiên cũng chưa biết chừng.

Không bao lâu, hai người Hàn Lập cùng thanh niên mặt tròn xuất hiện ở vùng sa mạc gần nghìn dặm có ánh vàng rực rỡ. Cả vùng sa mạc đều bị một tầng màn sáng màu xanh vô cùng to lớn bao phủ.

Thanh niên mặt tròn lấy ra một ngọc bài màu xanh, lắc một cái, từ đó phóng ra một tia thanh quang.

Không bao lâu, một tiếng hót trong vắt lảnh lót vang lên, tiếp đó xuất hiện một vòi rồng cao mấy trăm trượng ngút trời, từ xa rồi di chuyển đến gần. Sau đó, cát vàng bay mù mịt, tứ tán khắp nơi, từ đó thoát ra bảy tám con chim lớn cánh vàng, to khoảng mười trượng ở giữa không trung, xoay tròn múa lượn.

Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét, vòi rồng nổi lên bốn phía.

"Lệ trưởng lão, loài Kim Sí Thanh Quang Điêu này có thực lực Hợp Thể trung kỳ, sở hữu một tia huyết mạch của chân linh của Kim Sí Đại Bằng Điêu, có tốc độ cực nhanh, là một loại linh thú thủ sơn tốt." Thanh niên mặt tròn giới thiệu.

Hàn Lập gật đầu, không nói gì, nhìn một hồi liền dời bước, đi tới một chỗ khác gần đó có hình tròn ở trong sơn cốc.

Linh thú nuôi dưỡng trong chỗ này là một con Tê Ngưu to lớn, toàn thân trắng muốt như ngọc. Nó từng bước một chậm rãi đi lại, mỗi một bước đạp lên mặt đất, đều vang lên tiếng thùng thùng vô cùng nặng nề, âm vang quanh quẩn trong sơn cốc.

"Đây là con thú Vọng Nguyệt Ngọc Tê, Hợp Thể trung kỳ, am hiểu thần thông Thổ thuộc tính." Thanh niên mặt tròn nói.

Hàn Lập nhìn con tê giác lớn một hồi, rồi lại đi tiếp vào trong thung lũng, nơi đây cũng có dị thú sinh sống.

Con thú này dài chừng hai mươi, ba mươi trượng, cao bảy, tám trượng, hình thể giống con sư tử đực, lông bờm dài mượt, dày đặc, bốn cái chân lại giống như móng vuốt chim ưng, như những lưỡi dao sắc bén.

Kỳ lạ nhất là con thú dài này có hai cái đầu, một cái màu tím, một cái màu đỏ đậm, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm trầm thấp.

"Đây là con thú Song Thủ Sư Ưng, mặc dù chỉ có tu vi Hợp Thể, nhưng lại có hai thuộc tính Lôi Hỏa." Thanh niên mặt tròn giải thích.

"Ta chọn con Song Thủ Sư Ưng này!" Hàn Lập nghe vậy, như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái nói, rồi nói.

"Lệ trưởng lão thực sự là có con mắt tinh tường. Con thú Song Thủ Sư Ưng này tuy hiện tại thực lực vẫn không tính là mạnh, nhưng luận về tiềm lực thì lại cao nhất trong tất cả linh thú Hợp Thể kỳ." Thanh niên mặt tròn cười hì hì nói.

Hàn Lập cười cười, không nói gì.

"Đây là bản mệnh bài của con Song Thủ Sư Ưng, ngài có thể điều khiển con thú tự nhiên không có vấn đề gì. Tuy nhiên, nếu như giao cho người hầu thì tuy rằng nó đã được thuần phục nhưng cũng không nên chủ quan." Thanh niên mặt tròn, lật tay lấy ra một ngọc bài màu tím đen giao cho Hàn Lập.

Mặt ngoài bài này bao phủ một tầng bao phủ một tầng tinh quang màu đỏ, mặt trên hiện ra một phiên bản đồ án thu nhỏ của con thú Song Thủ Sư Ưng, thỉnh thoảng nhúc nhích vài cái như là vật sống vậy.

"G rào!" Bốn con mắt Song Thủ Sư Ưng gắt gao nhìn thẳng ngọc bài tím đen, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Ồ, Diệp sư huynh, con Sư Ưng này thoạt nhìn không tệ." Đúng vào lúc này, một thanh âm từ khe thung lũng truyền đến.

Ngay sau đó, một nhóm gồm bảy tám người hạ xuống trước mặt.

Ngoại trừ một gã mày kiếm là đệ tử ngoại môn bên ngoài Hoạn Thú Viên, những người còn lại đều có vẻ là đệ tử nội môn.

Người cầm đầu là một thanh niên rất cao, da đen, nhìn như gầy yếu nhưng hai tròng mắt bắn ra tinh quang bốn phía, thoạt nhìn sáng quắc, có cảm giác bức người. Gã là tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất trong mấy người.

Người nói chuyện là một tên đại hán tóc tím bên cạnh thanh niên da đen, trên mặt mang vẻ muốn lấy lòng.

Thanh niên da đen ngắm nhìn con thú Song Thủ Sư Ưng, mắt sáng rực lên, gật đầu nói: "Không tệ. Con thú này mang trên người huyết mạch lôi điện không kém, rất thích hợp với ta. Rất tốt, chính là nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook