Chương 1261: Lửa sém lông mày
Vong Ngữ
08/12/2019
“Xem ra trực giác của bổn tọa không sai, nơi đây
quả thật đáng giá để ta tự mình đến chuyến này.” Nhạc Thanh đánh giá Hàn Lập từ đầu tới chân, sau đó lại đảo mắt qua nhìn Kim Đồng và Tiểu Bạch, càng nhìn lại càng vui mừng.
Người khác có thể nhận ra thân phận của Kim Đồng, nhưng không thể nào biết được sự thật về thân thế của Tiểu Bạch. Rất nhanh sau đó Nhạc Thanh đã phát hiện ra được điểm bất thường.
Có lẽ, Tiểu Bạch mới chính là cá lớn trong mắt gã.
Kính tròn màu bạc xuất ra ánh sáng trắng, bên trong ẩn chứa mãnh liệt lực lượng Không Gian Pháp Tắc. Ba người Hàn Lập ở trong đó, đều cảm giác cả người như bị núi đè, trong lúc nhất thời không thể động đậy chút nào.
"Cảnh giới tu vi người kia cực cao, ngoài dự đoán của ta, chúng ta không thể nào địch lại y, trong chốc lát ta sẽ nghĩ biện pháp đánh vỡ cấm chế, Kim Đồng ngươi liền mang theo Tiểu Bạch, tách ra trốn. Tên Đại La Hậu Kỳ kia nhất định sẽ đuổi theo ta, các ngươi nếu có cơ hội chạy, lập tức đến Man Hoang Giới Vực, chờ ta ở Bát Hoang Sơn.” Hàn Lập nhìn xung quanh, truyền âm cho Kim Đồng và Tiểu Bạch.
“Đại thúc, ta muốn ở cùng ngươi, cùng lắm chúng ta liều mạng với đám người này.” Kim Đồng vội vàng đáp lại.
“Lão đại, ta cũng muốn đi cùng các ngươi.” Tiểu Bạch cũng nhanh nhẩu nói.
“Lúc trước Bạch Trạch tiền bối đồng ý để ngươi đi theo ta với một điều kiện, đó là ta phải đảm bảo an toàn cho ngươi. Nếu ngươi gặp bất trắc gì, chẳng phải ta sẽ thành kẻ thất tín sao?” Hàn Lập trầm giọng, truyền âm nói.
“Thế nhưng…”
Tiểu Bạch còn muốn nói nữa, liền bị Hàn Lập cắt ngang: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi trốn đi, ta tự có biện pháp thoát thân.”
Dứt lời, hai mắt Hàn Lập khép lại, “Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết” trong cơ thể lập tức yên lặng vận chuyển.
Nhưng mà, khi hắn vừa điều động linh lực, liền nghe vị cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung mới, Nhạc Thanh cười nhạo nói:
“Ha ha, thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
Tiếp theo trong nháy mắt, hào quang trên mặt kính tròn màu bạc rung lên, tiếng sét “ầm, ầm” nổ ra.
Chỉ thấy vòng tròn phù văn trên kính đột nhiên biến đổi, ở giữa hiện ra phù văn lôi điện, ngay sau đó liền có mấy đạo lôi điện màu tím to như cánh tay bắn ra, bổ về phía đám người Hàn Lập.
“Ầm ầm”
Xung quanh lôi điện màu tím, vô số tia điện nhỏ bắn loạn xạ, hầu như lấp đầy phạm vi cột sáng, ba người Hàn Lập căn bản tránh không được.
Đúng lúc này, Kim Đồng bỗng nhiên bay lên, hai tay chấn động, sau lưng lập tức sáng lên hai mảnh tinh quang mỏng như cánh ve, đó chính là đôi cánh do pháp tắc của Kim Đồng biến thành, đỡ trên đầu ba người.
Đa số lôi điện bị đôi cánh mỏng như tờ giấy ngăn cản, phát ra ánh sáng vàng tím chói mắt, lôi điện còn sót lại đã không tạo thành bất cứ uy hiếp gì nữa.
Nhưng không ai chú ý tới, Hàn Lập trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ.
Đợi đến lúc Nhạc Thanh phát hiện đầu tiên, Hàn Lập đã xuất hiện phía dưới kính tròn, tay đang nắm một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, điện quang lượn lờ trên thân kiếm, chém về phía mặt kính.
Hầu như đồng thời, phù văn trên mặt kính màu bạc lại biến đổi lần nữa, như đóa hoa màu lam nở rộ, từ trong đó truyền ra từng luồng pháp tắc Thủy thuộc tính nồng đậm.
Mũi kiếm của Hàn Lập chém vào mặt kính, tựa như đập vào một đại dương mênh mông, tuy rằng tạo ra sóng to gió lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị cản lại.
Bất quá, một kiếm này của hắn đã dùng toàn bộ mười phần công lực, bên trong mặt kính sóng nước ngập trời, thân kính cũng rung mạnh không ngừng, phía trên truyền ra sóng xung kích cường đại bắn về phía mười tên tiên sứ tuần tra.
Tu vi mười người bọn họ đa số là Thái Ất sơ kì, dưới lực trùng kích lớn như vậy, có chút lung lay, đứng không vững.
Bất quá, lấy sức mười người chống lại một người, ngoài ra còn có bảo kính trợ giúp, rốt cuộc vẫn chiếm không ít ưu thế, cuối cùng ngăn cản được một kích như lôi đình này của Hàn Lập.
Chỉ là không chờ bọn họ buông lỏng, một luồng điện quang chói mắt màu vàng trên mũi kiếm của Hàn Lập nổ tung ra, từng quang cầu lôi điện màu vàng uy lực còn cường đại hơn lôi điện màu tím vừa rồi, không ngừng oanh kích trên mặt kính tròn màu bạc.
Từng luồng lôi điện màu vàng như lốc cuốn từ thân kính bắn ra, hóa thành những cây roi lôi điện, quét ngang bốn phương tám hướng.
Mười tên tiên sứ tuần tra không kịp né tránh, nhao nhao bị lôi điện đánh trúng, kêu gào thảm thiết ngã bay ra ngoài.
Bảo kính màu bạc không có ai điều khiển, lập tức run lên, hào quang ảm đạm, rơi xuống dưới.
Hàn Lập cũng bất chấp, không quan tâm bảo vật này, trong lòng hô to một tiếng : “Ngay lúc này, đi mau.”
Vừa dứt lời, hắn liền phóng lên trời, nhằm chỗ vòm trời cao nhất bay đi, Kim Đồng và Tiểu Bạch cũng đồng thời lóe lên độn quang bay về một hướng khác.
Nhưng mà độn quang trên người bọn họ vừa mới sáng lên, trên bầu trời liền xuất hiện một bóng người, nâng chân giẫm mạnh xuống dưới.
“Chạy đi đâu?” Kèm theo tiếng quát lớn rung trời, Nhạc Thanh đã xuất hiện trên vòm trời phía trước, đôi giày dưới chân trùng trùng điệp điệp dẫm nát hư không.
“Ầm ầm”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ hư không kịch liệt rung động.
Hàn Lập cảm thấy một lực ép cực lớn từ trên trời giáng xuống, ép hắn không thể không rơi xuống phía dưới, khiến hắn phải quay trở lại Ngọc Hồ Phong.
Cả ngọn núi Ngọc Hồ Phong cũng bị rung lắc, giống như đang động đất.
Tu sĩ bản địa và đệ tử Đề Hồ Sơn ở bốn phía xung quanh cũng bị lực trùng kích ảnh hưởng, nhao nhao ngã từ trên không xuống.
Lão tổ Đề Hồ Sơn sớm đã biết trước, nên đã cùng cung chủ Sở Dư Tiên Cung bay ra ngoài ngàn trượng, tuy có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng khi nhìn quanh bốn phía Ngọc Hồ Phong, bụi mù bay lên, khóe mắt run rẩy, hiển nhiên lão đang đau xót trong lòng.
Tòa đại điện trên đỉnh Ngọc Hồ Phong đã hoàn toàn bị phá hủy, Hàn Lập đứng trên đống phế tích bụi mù, ngửa đầu nhìn lên trời, chứng kiến Kim Đồng và Tiểu Bạch cũng đã bị hai gã giám sát tiên sứ ngăn cản, cả ba đúng là không ai có thể trốn thoát dù chỉ một người.
Lúc này, Nhạc Thanh từ trên trời hạ xuống cách Hàn Lập không xa.
Gã cũng không thi triển thần thông gì, chỉ có thân thể hạ xuống, đã khiến toàn bộ Ngọc Hồ Phong run lên lần nữa.
Một màn này lọt vào trong mắt Hàn Lập, khiến lòng hắn thắt lại.
“Khí lực Huyền tu của ngươi cũng không tệ.” Nhạc Thanh đánh giá cả người Hàn Lập, mở miệng nói.
“Tiền bối quá khen.” Hàn Lập không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Không biết ngươi có thể tiếp tục chống cự bao lâu nữa?” Nhạc Thanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục dẫm chân.
Cả ngọn núi Ngọc Hồ Phong ầm ầm chấn động, bụi bay mù mịt khắp nơi, khuếch tán ra bốn phía tạo thành một vùng Linh Vực mênh mông màu vàng, bao phủ gần nửa Đề Hồ Sơn vào trong.
Hàn Lập ở trong đó, lập tức cảm thấy hư không bốn phía bị một tầng pháp tắc thổ thuộc tính nồng đậm bao trùm, bụi mù bốn phía rơi vào trên người hắn trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề vô cùng, làm hai chân hắn lún xuống, trực tiếp phá tan gạch đá, cắm sâu vào trong lòng đất.
“Ài, thượng tiên đánh nhau, tai họa đời ta…. Mà thôi, chúng ta đi!”
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, lão tổ Đề Hồ Sơn cảm thán một tiếng, trong lòng lão biết rõ cơ nghiệp của tổ tông lần này không giữ lại được, vội vàng dẫn theo đệ tử rút khỏi tông môn. Người của Sở Dư Tiên Cung cũng bám sát phía sau, rút khỏi khu vực Đề Hồ Sơn.
Chốc lát sau, toàn bộ phạm vi Đề Hồ Sơn, cũng chỉ còn lại ba người Hàn Lập và đám người Kim Nguyên Tiên Cung.
Chỉ là bây giờ, mười tên tiên sứ tuần tra cũng đã lui ra ngoài nghìn dặm, không tham dự chiến đấu nữa, hoàn toàn giao lại chiến trường cho Nhạc Thanh và hai vị tiên sứ giám sát.
Ánh mắt Hàn Lập hơi chếch đi, liếc nhìn chiến trường bên kia, phát hiện Kim Đồng đang chém giết cùng lão giả tên Vô Hối. Hai người đánh nhau trở về chỗ cũ, trong lúc nhất thời không phân thắng bại, còn Tiểu Bạch đánh với nàng kia, bộ dáng giống như đang cố hết sức.
Tu vi của Tiểu Bạch hiện tại đã tăng lên một khoảng lớn, nhưng dù sao vẫn là thông qua kế thừa huyết mạch, kinh nghiệm thực chiến quá ít, mười phần lực lượng cũng chỉ xuất ra được sáu phần, chịu nhiều thiệt thòi lớn.
“Tiểu tử, đấu pháp cùng bổn tọa, còn dám phân tâm lo lắng cho người khác sao?” Lúc này, một tiếng cười mỉa mai vang lên.
Trong lòng Hàn Lập biết không ổn, cả người sáng lên một vầng sáng màu vàng, hóa thành thời gian Linh Vực, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Ngọc Hồ Phong.
Nhưng không đợi thời gian Linh Vực của hắn có tác dụng, một bóng người nhanh như chớp vọt thẳng tới phía sau, chưởng mạnh vào bả vai của hắn.
Hàn Lập cảm giác như có ngọn núi khổng lồ nện vào người, trong miệng rên lên một tiếng, xương cốt toàn thân như đậu hũ mềm nhũn, nhưng hai đầu gối vẫn kiên trì đứng thẳng, không quỳ ngã xuống.
Chỉ là cả người lại lún sâu thêm, gần như hơn nửa người đã nằm trong lòng đất.
Cùng lúc đó, mặt đất bỗng nhiên sáng lên màu vàng, cát bụi bay bốn phía, từ trong truyền ra lực hút kinh người, muốn kéo hắn lún xuống sâu hơn.
Trong lòng Hàn Lập xiết chặt, miệng quát một tiếng, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, huyền khiếu trên người liên tục phát sáng, chiếu rọi xuyên qua cả mặt đất.
Hai tay của hắn chấn động, lực lượng thân thể bùng phát, ầm ầm chấn động.
Ánh sáng bao phủ mặt đất ầm ầm vỡ vụn, cả người Hàn Lập thoát ra khỏi đất, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay xoay lại, chém về phía sau lưng Nhạc Thanh, vô số điện mang màu vàng lóe ra tạo thành cái lưới điện bao phủ xuống.
Nhạc Thanh thấy thế, khinh miệt cười cười, cong một ngón tay, hời hợt búng ra.
Một luồng khí màu vàng phóng lên trời, va chạm với lưới điện, trực tiếp xé rách nó.
Rồi sau đó, y khẽ vẫy tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh Cự Kiếm màu xanh, trên thân kiếm khắc những hàng phù văn màu vàng rõ nét, bên trong truyền ra kiếm khí hùng hậu như núi cao biển rộng.
Chỉ thấy cổ tay y xoay lại, sau đó y vung cánh tay lên, Cự Kiếm xẹt qua tạo thành một luồng hồ quang trong không trung, gào thét chém lên đầu Hàn Lập.
Không biết tại sao, lúc thanh Cự Kiếm của Nhạc Thanh chém xuống, không gian bốn phía bỗng nhiên có những cỗ áp lực vô hình, như dời núi lấp biển khiến người khác hít thở không thông, gắt gao giam cầm Hàn Lập tại chỗ.
Hàn Lập cảm giác không gian xung quanh xiết chặt, cả người nặng tựa nghìn cân, căn bản không thể né tránh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Trong nháy mắt, hắn đổi tư thế, từ một tay cầm kiếm sang hai tay cầm kiếm, sau đó đưa kiếm qua đầu, đồng thời vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công và Chân Linh Huyết Mạch đến cực hạn, thân hình lập tức bành trướng, nhưng chưa kịp chuyển thành hình dáng Ma Thần Ba Đầu Sáu Tay, thanh Cự Kiếm đã như Thái Sơn áp đỉnh chém xuống.
Người khác có thể nhận ra thân phận của Kim Đồng, nhưng không thể nào biết được sự thật về thân thế của Tiểu Bạch. Rất nhanh sau đó Nhạc Thanh đã phát hiện ra được điểm bất thường.
Có lẽ, Tiểu Bạch mới chính là cá lớn trong mắt gã.
Kính tròn màu bạc xuất ra ánh sáng trắng, bên trong ẩn chứa mãnh liệt lực lượng Không Gian Pháp Tắc. Ba người Hàn Lập ở trong đó, đều cảm giác cả người như bị núi đè, trong lúc nhất thời không thể động đậy chút nào.
"Cảnh giới tu vi người kia cực cao, ngoài dự đoán của ta, chúng ta không thể nào địch lại y, trong chốc lát ta sẽ nghĩ biện pháp đánh vỡ cấm chế, Kim Đồng ngươi liền mang theo Tiểu Bạch, tách ra trốn. Tên Đại La Hậu Kỳ kia nhất định sẽ đuổi theo ta, các ngươi nếu có cơ hội chạy, lập tức đến Man Hoang Giới Vực, chờ ta ở Bát Hoang Sơn.” Hàn Lập nhìn xung quanh, truyền âm cho Kim Đồng và Tiểu Bạch.
“Đại thúc, ta muốn ở cùng ngươi, cùng lắm chúng ta liều mạng với đám người này.” Kim Đồng vội vàng đáp lại.
“Lão đại, ta cũng muốn đi cùng các ngươi.” Tiểu Bạch cũng nhanh nhẩu nói.
“Lúc trước Bạch Trạch tiền bối đồng ý để ngươi đi theo ta với một điều kiện, đó là ta phải đảm bảo an toàn cho ngươi. Nếu ngươi gặp bất trắc gì, chẳng phải ta sẽ thành kẻ thất tín sao?” Hàn Lập trầm giọng, truyền âm nói.
“Thế nhưng…”
Tiểu Bạch còn muốn nói nữa, liền bị Hàn Lập cắt ngang: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi trốn đi, ta tự có biện pháp thoát thân.”
Dứt lời, hai mắt Hàn Lập khép lại, “Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết” trong cơ thể lập tức yên lặng vận chuyển.
Nhưng mà, khi hắn vừa điều động linh lực, liền nghe vị cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung mới, Nhạc Thanh cười nhạo nói:
“Ha ha, thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
Tiếp theo trong nháy mắt, hào quang trên mặt kính tròn màu bạc rung lên, tiếng sét “ầm, ầm” nổ ra.
Chỉ thấy vòng tròn phù văn trên kính đột nhiên biến đổi, ở giữa hiện ra phù văn lôi điện, ngay sau đó liền có mấy đạo lôi điện màu tím to như cánh tay bắn ra, bổ về phía đám người Hàn Lập.
“Ầm ầm”
Xung quanh lôi điện màu tím, vô số tia điện nhỏ bắn loạn xạ, hầu như lấp đầy phạm vi cột sáng, ba người Hàn Lập căn bản tránh không được.
Đúng lúc này, Kim Đồng bỗng nhiên bay lên, hai tay chấn động, sau lưng lập tức sáng lên hai mảnh tinh quang mỏng như cánh ve, đó chính là đôi cánh do pháp tắc của Kim Đồng biến thành, đỡ trên đầu ba người.
Đa số lôi điện bị đôi cánh mỏng như tờ giấy ngăn cản, phát ra ánh sáng vàng tím chói mắt, lôi điện còn sót lại đã không tạo thành bất cứ uy hiếp gì nữa.
Nhưng không ai chú ý tới, Hàn Lập trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ.
Đợi đến lúc Nhạc Thanh phát hiện đầu tiên, Hàn Lập đã xuất hiện phía dưới kính tròn, tay đang nắm một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, điện quang lượn lờ trên thân kiếm, chém về phía mặt kính.
Hầu như đồng thời, phù văn trên mặt kính màu bạc lại biến đổi lần nữa, như đóa hoa màu lam nở rộ, từ trong đó truyền ra từng luồng pháp tắc Thủy thuộc tính nồng đậm.
Mũi kiếm của Hàn Lập chém vào mặt kính, tựa như đập vào một đại dương mênh mông, tuy rằng tạo ra sóng to gió lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị cản lại.
Bất quá, một kiếm này của hắn đã dùng toàn bộ mười phần công lực, bên trong mặt kính sóng nước ngập trời, thân kính cũng rung mạnh không ngừng, phía trên truyền ra sóng xung kích cường đại bắn về phía mười tên tiên sứ tuần tra.
Tu vi mười người bọn họ đa số là Thái Ất sơ kì, dưới lực trùng kích lớn như vậy, có chút lung lay, đứng không vững.
Bất quá, lấy sức mười người chống lại một người, ngoài ra còn có bảo kính trợ giúp, rốt cuộc vẫn chiếm không ít ưu thế, cuối cùng ngăn cản được một kích như lôi đình này của Hàn Lập.
Chỉ là không chờ bọn họ buông lỏng, một luồng điện quang chói mắt màu vàng trên mũi kiếm của Hàn Lập nổ tung ra, từng quang cầu lôi điện màu vàng uy lực còn cường đại hơn lôi điện màu tím vừa rồi, không ngừng oanh kích trên mặt kính tròn màu bạc.
Từng luồng lôi điện màu vàng như lốc cuốn từ thân kính bắn ra, hóa thành những cây roi lôi điện, quét ngang bốn phương tám hướng.
Mười tên tiên sứ tuần tra không kịp né tránh, nhao nhao bị lôi điện đánh trúng, kêu gào thảm thiết ngã bay ra ngoài.
Bảo kính màu bạc không có ai điều khiển, lập tức run lên, hào quang ảm đạm, rơi xuống dưới.
Hàn Lập cũng bất chấp, không quan tâm bảo vật này, trong lòng hô to một tiếng : “Ngay lúc này, đi mau.”
Vừa dứt lời, hắn liền phóng lên trời, nhằm chỗ vòm trời cao nhất bay đi, Kim Đồng và Tiểu Bạch cũng đồng thời lóe lên độn quang bay về một hướng khác.
Nhưng mà độn quang trên người bọn họ vừa mới sáng lên, trên bầu trời liền xuất hiện một bóng người, nâng chân giẫm mạnh xuống dưới.
“Chạy đi đâu?” Kèm theo tiếng quát lớn rung trời, Nhạc Thanh đã xuất hiện trên vòm trời phía trước, đôi giày dưới chân trùng trùng điệp điệp dẫm nát hư không.
“Ầm ầm”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ hư không kịch liệt rung động.
Hàn Lập cảm thấy một lực ép cực lớn từ trên trời giáng xuống, ép hắn không thể không rơi xuống phía dưới, khiến hắn phải quay trở lại Ngọc Hồ Phong.
Cả ngọn núi Ngọc Hồ Phong cũng bị rung lắc, giống như đang động đất.
Tu sĩ bản địa và đệ tử Đề Hồ Sơn ở bốn phía xung quanh cũng bị lực trùng kích ảnh hưởng, nhao nhao ngã từ trên không xuống.
Lão tổ Đề Hồ Sơn sớm đã biết trước, nên đã cùng cung chủ Sở Dư Tiên Cung bay ra ngoài ngàn trượng, tuy có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng khi nhìn quanh bốn phía Ngọc Hồ Phong, bụi mù bay lên, khóe mắt run rẩy, hiển nhiên lão đang đau xót trong lòng.
Tòa đại điện trên đỉnh Ngọc Hồ Phong đã hoàn toàn bị phá hủy, Hàn Lập đứng trên đống phế tích bụi mù, ngửa đầu nhìn lên trời, chứng kiến Kim Đồng và Tiểu Bạch cũng đã bị hai gã giám sát tiên sứ ngăn cản, cả ba đúng là không ai có thể trốn thoát dù chỉ một người.
Lúc này, Nhạc Thanh từ trên trời hạ xuống cách Hàn Lập không xa.
Gã cũng không thi triển thần thông gì, chỉ có thân thể hạ xuống, đã khiến toàn bộ Ngọc Hồ Phong run lên lần nữa.
Một màn này lọt vào trong mắt Hàn Lập, khiến lòng hắn thắt lại.
“Khí lực Huyền tu của ngươi cũng không tệ.” Nhạc Thanh đánh giá cả người Hàn Lập, mở miệng nói.
“Tiền bối quá khen.” Hàn Lập không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Không biết ngươi có thể tiếp tục chống cự bao lâu nữa?” Nhạc Thanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục dẫm chân.
Cả ngọn núi Ngọc Hồ Phong ầm ầm chấn động, bụi bay mù mịt khắp nơi, khuếch tán ra bốn phía tạo thành một vùng Linh Vực mênh mông màu vàng, bao phủ gần nửa Đề Hồ Sơn vào trong.
Hàn Lập ở trong đó, lập tức cảm thấy hư không bốn phía bị một tầng pháp tắc thổ thuộc tính nồng đậm bao trùm, bụi mù bốn phía rơi vào trên người hắn trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề vô cùng, làm hai chân hắn lún xuống, trực tiếp phá tan gạch đá, cắm sâu vào trong lòng đất.
“Ài, thượng tiên đánh nhau, tai họa đời ta…. Mà thôi, chúng ta đi!”
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, lão tổ Đề Hồ Sơn cảm thán một tiếng, trong lòng lão biết rõ cơ nghiệp của tổ tông lần này không giữ lại được, vội vàng dẫn theo đệ tử rút khỏi tông môn. Người của Sở Dư Tiên Cung cũng bám sát phía sau, rút khỏi khu vực Đề Hồ Sơn.
Chốc lát sau, toàn bộ phạm vi Đề Hồ Sơn, cũng chỉ còn lại ba người Hàn Lập và đám người Kim Nguyên Tiên Cung.
Chỉ là bây giờ, mười tên tiên sứ tuần tra cũng đã lui ra ngoài nghìn dặm, không tham dự chiến đấu nữa, hoàn toàn giao lại chiến trường cho Nhạc Thanh và hai vị tiên sứ giám sát.
Ánh mắt Hàn Lập hơi chếch đi, liếc nhìn chiến trường bên kia, phát hiện Kim Đồng đang chém giết cùng lão giả tên Vô Hối. Hai người đánh nhau trở về chỗ cũ, trong lúc nhất thời không phân thắng bại, còn Tiểu Bạch đánh với nàng kia, bộ dáng giống như đang cố hết sức.
Tu vi của Tiểu Bạch hiện tại đã tăng lên một khoảng lớn, nhưng dù sao vẫn là thông qua kế thừa huyết mạch, kinh nghiệm thực chiến quá ít, mười phần lực lượng cũng chỉ xuất ra được sáu phần, chịu nhiều thiệt thòi lớn.
“Tiểu tử, đấu pháp cùng bổn tọa, còn dám phân tâm lo lắng cho người khác sao?” Lúc này, một tiếng cười mỉa mai vang lên.
Trong lòng Hàn Lập biết không ổn, cả người sáng lên một vầng sáng màu vàng, hóa thành thời gian Linh Vực, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Ngọc Hồ Phong.
Nhưng không đợi thời gian Linh Vực của hắn có tác dụng, một bóng người nhanh như chớp vọt thẳng tới phía sau, chưởng mạnh vào bả vai của hắn.
Hàn Lập cảm giác như có ngọn núi khổng lồ nện vào người, trong miệng rên lên một tiếng, xương cốt toàn thân như đậu hũ mềm nhũn, nhưng hai đầu gối vẫn kiên trì đứng thẳng, không quỳ ngã xuống.
Chỉ là cả người lại lún sâu thêm, gần như hơn nửa người đã nằm trong lòng đất.
Cùng lúc đó, mặt đất bỗng nhiên sáng lên màu vàng, cát bụi bay bốn phía, từ trong truyền ra lực hút kinh người, muốn kéo hắn lún xuống sâu hơn.
Trong lòng Hàn Lập xiết chặt, miệng quát một tiếng, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, huyền khiếu trên người liên tục phát sáng, chiếu rọi xuyên qua cả mặt đất.
Hai tay của hắn chấn động, lực lượng thân thể bùng phát, ầm ầm chấn động.
Ánh sáng bao phủ mặt đất ầm ầm vỡ vụn, cả người Hàn Lập thoát ra khỏi đất, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay xoay lại, chém về phía sau lưng Nhạc Thanh, vô số điện mang màu vàng lóe ra tạo thành cái lưới điện bao phủ xuống.
Nhạc Thanh thấy thế, khinh miệt cười cười, cong một ngón tay, hời hợt búng ra.
Một luồng khí màu vàng phóng lên trời, va chạm với lưới điện, trực tiếp xé rách nó.
Rồi sau đó, y khẽ vẫy tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh Cự Kiếm màu xanh, trên thân kiếm khắc những hàng phù văn màu vàng rõ nét, bên trong truyền ra kiếm khí hùng hậu như núi cao biển rộng.
Chỉ thấy cổ tay y xoay lại, sau đó y vung cánh tay lên, Cự Kiếm xẹt qua tạo thành một luồng hồ quang trong không trung, gào thét chém lên đầu Hàn Lập.
Không biết tại sao, lúc thanh Cự Kiếm của Nhạc Thanh chém xuống, không gian bốn phía bỗng nhiên có những cỗ áp lực vô hình, như dời núi lấp biển khiến người khác hít thở không thông, gắt gao giam cầm Hàn Lập tại chỗ.
Hàn Lập cảm giác không gian xung quanh xiết chặt, cả người nặng tựa nghìn cân, căn bản không thể né tránh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Trong nháy mắt, hắn đổi tư thế, từ một tay cầm kiếm sang hai tay cầm kiếm, sau đó đưa kiếm qua đầu, đồng thời vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công và Chân Linh Huyết Mạch đến cực hạn, thân hình lập tức bành trướng, nhưng chưa kịp chuyển thành hình dáng Ma Thần Ba Đầu Sáu Tay, thanh Cự Kiếm đã như Thái Sơn áp đỉnh chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.