Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 279: Mẫu đậu nảy mầm

Vong Ngữ

01/05/2018

Một ngày mấy năm sau.

Phía bắc Cổ Vân Đại Lục, một mảnh trắng xoá trên Băng Phong hải vực, gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời.

Tiếng gió thổi cuồng bạo đau cả màng nhĩ, làm tuyết bay đầy trời, nuốt trọn cả phiến thiên địa.

Bầu trời buông xuống mây đen màu xám, một đạo thân ảnh lơ lửng giữa không trung, thân hình người đó cao lớn, mặc áo bào xanh, trên mặt đeo một trương mặt nạ đầu trâu màu xanh, đúng là Hàn Lập.

"Hẳn là chỗ này..." Hàn Lập lẩm bẩm một câu, thanh âm lại bị gió tuyết át đi.

Tay hắn vung lên, một đạo ánh sáng màu xanh lướt gấp ra, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh phóng thẳng xuống tầng băng dưới mặt biển.

Phi kiếm vừa mới bay ra, thân ảnh Hàn Lập cũng theo sát phía sau, rơi xuống.

Chỉ nghe "Keng " một tiếng kêu sắc nhọn.

Trường kiếm màu xanh đâm vào mặt băng, dễ dàng phá vỡ ra một vết rách, sau đó chui vào dưới nước.

Thân ảnh Hàn Lập cũng theo đó chớp động một cái nhảy vào dưới mặt biển.

Phiến hải vực phía trên, âm thanh gió tuyết không che giấu được thanh âm "Ken két" không ngừng vang lên, phiến băng đóng không biết bao nhiêu năm tháng trên mặt biển xuất hiện một đạo khe nứt cực lớn kéo dài ngàn dặm, lan tràn ra, không hề đứt đoạn.

Hàn Lập sau khi xuống nước liền đọc một thần chú Tị Thủy, một tầng ánh sáng màu lam nhạt bao phủ hắn cùng với trường kiếm phía trước, cấp tốc phóng tới đáy biển.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, thân hình hắn mới ngừng lại, đáp vào chỗ sâu dưới đáy biển, bên cạnh động khẩu một ngọn núi lửa. Trường kiếm màu xanh đâm vào mặt đá dưới đáy biển, làm lóe ra ánh sáng màu xanh.

Trước miệng hỏa sơn là một mảnh u ám, không tản mát ra nửa điểm khí tức nóng rực, có thể là một ngọn núi lửa không hoạt động, hoặc là đã nằm lặng yên không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Hàn Lập đi đến phía trước, rút trường kiếm màu xanh từ trên mặt đất ra nghe một tiếng "Keng ".

Mũi kiếm mang theo một đạo thanh quang, làm nham thạch bên cạnh miệng hỏa sơn vỡ ra một chút, từ bên trong lộ ra một mảnh hoa quang màu vàng kim.

Hàn Lập cúi đầu nhìn thoáng qua, trường kiếm trong tay run lên, một hồi ánh sáng màu xanh nhộn nhạo lên, vô số kiếm ảnh màu xanh thật nhỏ rậm rạp chằng chịt bay vút ra, chém toàn bộ nham thạch chung quanh miệng hỏa sơn.

Theo tầng thạch bì quấn bám vào miệng hỏa sơn, toàn bộ nham thạch chung quanh bong ra từng mảng, hiện ra một mảnh hoa quang màu vàng kim không lóa mắt, lập tức chiếu sáng ngời màu nước đen dưới đáy.

Chỉ thấy bốn phía miệng hỏa sơn, phân bố dày đặc từng kim cầu hình bầu dục như thú noãn, lớn cỡ nắm tay.

Vật ấy tên là Kim Long Đảm, là một loại Linh dược luyện đan hết sức đặc thù. Nó không phải thảo mộc, không phải cốt thú, cũng không thuộc về khoáng thạch, mà là ba thứ này kết hợp.

Nó vốn là một loại sinh vật dưới đáy biển tên là Hải Long Đảm, sau khi chết tầng ngoài của di hài dần sinh ra một tầng cỏ xỉ rêu, về sau ngoài ý muốn lại bị dung nham núi lửa vùi lấp, trải qua ít nhất vạn năm phát triển mới có thể trở thành Kim Long Đảm.

Dược này bởi vì có ba nhóm thuộc tính, cho nên thường được dùng để điều hòa các loại dược tài, có thể thấy trên rất nhiều đan phương.

Hàn Lập vốn sẽ không nhận loại nhiệm vụ thu thập thông thường này, nhưng hắn sắp luyện chế đan dược Địa giai cũng cần có Kim Long Đảm, liền dứt khoát nhận nhiệm vụ này từ Vô Thường Minh, có thể kiếm được một khoản tiền thuê, lại có thể cho mình sử dụng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Hiện nay, hắn không chỉ tích góp từng tí một Linh tài luyện chế đan dược, đồng thời cũng phải chuẩn bị để luyện chế Đạo Đan, cần có số lượng nhiều Linh Thạch và Tiên Nguyên Thạch dùng giá trên trời để hình dung, nên đành phải lần nữa hóa thành cuồng nhân, điên cuồng nhận nhiệm vụ tại Vô Thường Minh.

Tính cả nhiện vụ này, ngắn ngủn mấy tháng đến nay, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ thứ tư rồi.



Sau khi thu thập xong, hắn như ngựa không ngừng vó phi thân bay lên trên mặt biển.

...

Mười năm sau.

Trong một sơn cốc hẹp dài không biết tên, ba bốn thân ảnh đầu mang mặt nạ thú, từ hai bên mỏm núi đá hạp cốc nhảy xuống. Bọn họ nhìn dị thú dữ tợn nằm trong cốc đang hấp hối, đứng bên cạnh là một bóng người cao lớn, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không nghĩ tới, lần này nhận nhiệm vụ chém giết yêu thú Chân Tiên sơ kỳ, liền hoàn thành dễ dàng như vậy.

Vốn là lúc trên đường tới, bọn họ còn có chút không để ý tới nam tử cao lớn này. Người này một mực trầm mặc ít nói, không muốn tham dự kế hoạch bàn chuyện vây bắt của bọn họ. Thực không ngờ rằng, về sau người này liền bạo phát chiến lực kinh người.

Cơ hồ là chỉ dựa vào lực lượng một người, liền bắt đầu Yêu thú lại. Ngược lại để cho bọn họ lúc trước đi trên đường an bài đủ loại kế hoạch, toàn bộ rơi vào phá sản, hiện có chút buồn cười.

Bất quá buồn cười thì cũng chỉ là buồn cười, nghe nói người này danh hiệu là Giao Thập Ngũ, là thành viên rất có thực lực, nhất là về sau chứng kiến hắn ra tay lăng lệ ác liệt, quả quyết sát phạt, trong lòng những người này cũng cảm thấy kính sợ.

Hàn Lập ngược lại không phải là ưa thích làm náo động như cây nở hoa trong rừng, mà hắn thật sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhiệm vụ lần này giao phó xong, hắn còn muốn trong vòng một tháng chạy tới Đông Lưu hải vực, thực hiện nhiệm vụ kế tiếp.

...

Thời gian nhoáng một cái đã qua ba mươi năm.

Một ngày này, Xích Hà Phong vào lúc mặt trời lên, chiếu rọi trên núi một mảnh ấm áp, bất quá phủ đệ Hàn Lập lại có chút vắng vẻ.

Hai người Tôn Bất Chính và Mộng Vân Quy sau khi phá cảnh thành công, không lâu lắm đã được Hàn Lập phái ra ngoài tìm hạt giống Linh dược.

Sau đó, Mộng Thiển Thiển cũng dùng danh nghĩa đi ra ngoài du lịch, đã rời khỏi Xích Hà Phong.

Lúc rời đi, nàng mang theo Niệm Vũ, làm cho đầu Song Thủ Sư Ưng Thú kia rầu rĩ không vui trong thời gian dài.

Trong mật thất động phủ, một mảnh ánh sáng màu xanh dần dần ảm đạm xuống, hiện ra thân hình Hàn Lập. Hắn chậm rãi lấy mặt nạ trên mặt xuống, thu vào.

Hắn vừa rồi giao phó một cái nhiệm vụ, nhận được một khoản thù lao Tiên Nguyên Thạch thật tốt, ước chừng hơn một trăm miếng.

Chỉ là hôm nay đối với nhu cầu của hắn cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Sau khi ra khỏi phòng, thân hình hắn chuyển một cái, lại đến Dược điền trong động phủ.

Chỉ thấy trong Dược Điền đủ loại Linh thảo với mọi màu sắc. Khu vực bên trái trồng các loại cây linh thụ dây leo uốn lượn, leo lên trên giá gỗ, chỉ đợi niên đại đầy đủ là có thể sinh ra Linh quả. Mà bên phải linh điền, mây tía tràn ngập, khắp nơi hòa hợp hương thơm hoa cỏ, hoa nhỏ nở đầy rậm rạp chằng chịt.

Bên trong linh điền một mảnh sinh cơ dạt dào, tràn đầy bừng bừng sức sống, chỉ có góc Tây Nam bên kia có chút ngoại lệ.

Bên đó trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy đất đai màu xám đen, không thấy bất luận Linh dược nào, phảng phất một mực bị bỏ hoang, cho tới bây giờ cũng không gieo trồng loại nào.

Ánh mắt Hàn Lập mỗi lần quét qua chỗ đó, cũng chỉ lưu lại một chút, rất nhanh liền dời đi chỗ khác.

Nhưng hôm nay, khi hắn đưa mắt nhìn về phía đó, trong lòng khẽ động, thình lình phát hiện, có chỗ không giống trước.



Hắn khẽ nhướng mày, ba chân bốn cẳng chạy dọc theo bờ ruộng, đi đến bên cạnh khu vực kia. Sau khi nhìn thoáng qua, lại nhảy vào bên trong ruộng, giẫm phải thổ địa có chút lỏng mềm, đi vào chính giữa linh điền, ngồi chồm hổm xuống.

Ngay trước hai chân hắn, một khối đất màu xám lớn chừng quả đấm, chính giữa có một đạo mầm nhỏ xanh nhạt như giá đỗ, từ trong bùn đất chui ra ngoài, nghiêng về một bên so với mặt đất.

Nhìn nó có vẻ gầy yếu, trên thực tế tràn đầy khí tức sinh mệnh thịnh vượng, vốn không phải vật của hắn, đúng là miếng mẫu đậu kia.

"Vậy là... Nảy mầm." Hàn Lập có chút bất ngờ nói.

Trăm năm trước vừa gieo xuống mẫu đậu này, hắn thường xuyên dùng lục dịch đổ vào, nhưng về sau bởi vì luyện chế tinh hạch, còn đổ vào linh dược khác, lục dịch lại thập phần khan hiếm, mà mẫu đậu thủy chung không có dấu hiệu nảy mầm, hắn liền tạm ngừng không đổ vào nữa. Không nghĩ tới hôm nay trở lại thăm, vậy mà nó đã lặng yên nảy mầm không một tiếng động a.

Hàn Lập cẩn thận quan sát một lát, liền phát hiện phía trên hai lá mầm non nớt của cây đậu, mọc lên từng dòng chữ kim sắc mơ hồ, có vẻ rất kỳ dị.

Lông mày hắn khẽ nhíu lại, bàn tay khẽ chuyển, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một quyển sách mỏng màu vàng.

Cẩn thận lật xem một lát, vẻ nghi ngờ trên mặt Hàn Lập càng ngày càng đậm, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Không đúng nha...làm sao lại không giống với tâm đắc ghi chép trên sách của Hô Ngôn trưởng lão?"

Tra xét hồi lâu, hắn cũng không thể cho ra đáp án chính xác, đành phải rời khỏi vị trí, vẽ lại toàn cảnh lộ văn ám kim trên múi lá, sau đó quay người rời khỏi động phủ.

Ước chừng một canh giờ sau.

Một đạo thanh quang từ trên không trung bay vút xuống, đáp xuống dưới một ngọn núi.

Ngay chỗ ánh sáng màu xanh hạ xuống, thân ảnh Hàn Lập hiện ra, trước mặt hắn cách đó không xa, tọa lạc một cái sân với diện tích khá lớn, chính giữa cánh cửa treo một tấm biển sơn son, viết bốn chữ to rồng bay phượng múa "Bách Tửu Sơn Trang".

Hàn Lập liếc qua bốn chữ to ngã trái ngã phải như đã say bí tỷ kia, đang muốn tiến lên, liền thấy đại môn phủ đệ bỗng nhiên khẽ động, bên trong mở ra.

Một thiếu phụ mặc áo trắng như tuyết, quần lụa mỏng đẫy đà đang từ trong đi ra, trên mặt trang điểm nhẹ, một đầu tóc mây đen được một sợi tơ xanh vén lên thật cao, toàn thân lộ ra một vẻ vũ mị hàm súc thú vị làm lòng người tổn thất.

Nàng này không ai khác chính là sư phó Bạch Tố Viện, một trong mười ba Kim Tiên đạo chủ, là Vân Nghê đạo chủ.

Bất quá, lúc này trên mặt nàng đang tức giận, vội vàng đi ra bên ngoài.

Hô Ngôn lão đầu mặc đạo bào xám trắng, lưng đeo hai cái hồ lô, đi theo sau lưng nàng, muốn tiến lên trước nói gì đó, tựa hồ lại có chút nói không nên lời, thần thái có chút lúng túng.

Mà ngay lúc hắn đứng dưới thềm đá nhìn thấy, thần sắc lão càng thêm lúng túng, trong lúc nhất thời ngừng ngay tại chỗ, không đuổi theo nữa.

Sắc mặt Vân Nghê bất thiện, lúc đi qua Hàn Lập cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp bay vút lên, hóa thành một đạo hồng quang, bay xa.

Hàn Lập đứng ở bậc thang chứng kiến Hô Ngôn đạo nhân, đang nhìn lên bầu trời có chút thất thần, liền nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Lão lập tức khôi phục tinh thần lại, một bên quay người trở về trong phủ, một bên ra vẻ bình tĩnh, có chút giấu đầu lòi đuôi mà tự giải thích: "Ai, gần đây tông môn có chút công vụ bề bộn..."

"Ha ha, Hô Ngôn trưởng lão một ngày lo vạn sự, đều là việc của công vụ." Hàn Lập gật đầu cười nói.

"Ừ. Cơn gió nào đem tiểu tử ngươi đến đây. Sự tình túc trước ta đã nói rồi, lão phu gần đây cũng không có rượu cho ngươi uống a." Lão đầu có chút thoả mãn gật đầu, liếc qua Hàn Lập, lại hỏi.

"Vài ngày trước, vãn bối lúc thi hành nhiệm vụ, vừa đúng nhận được một vò rượu ngon, nghe nói chính là dùng sáu mươi bảy vị linh dược trân quý điều chế thành. Đây không phải là liền nghĩ đến Hô Ngôn tiền bối sao?" Hàn Lập mỉm cười, đan thủ khẽ đảo, trong tay liền nhiều hơn một cái vò rượu màu đỏ, đưa tới.

"Ức, tính ra tiểu tử ngươi có chút lòng thành! Nhanh để lão... Khục, ở đây nhiều người lắm miệng, đi vào trong nói chuyện đi." Hô Ngôn lão đầu nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhưng tiếp theo nhìn chung quanh, có chút mất tự nhiên nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook