Chương 1220: Nắm bắt thời cơ
Vong Ngữ
16/11/2019
Triệu Bá Lao thấy thế giật mình, đồng thời thân
hình nhanh chóng lùi lại, trường thương trong tay rực sáng bạch quang,
hư không trước người không ngừng nhiễu loạn.
Trước người gã, thương ảnh hiện lên chằng chịt, liên tục luân chuyển. Chỉ sau phút chốc, gió tuyết trong hư không nổi lên dữ dội, nhiệt độ chợt hạ xuống, những bông tuyết hội tụ thành một vòng xoáy băng sương, quét về phía Hàn Lập, tựa hồ muốn bao phủ hắn vào trong.
Nhưng, Hàn Lập không dừng lại chút nào. Thân hình hắn bay thẳng qua, bạch quang bao phủ cánh tay tỏa ra những tia sáng chói mắt, xông vào trong vòng xoáy băng sương.
"Keeng" một âm thanh kỳ lạ!
Vòng xoáy băng sương to lớn kia trực tiếp vỡ nát, bóng dáng Hàn Lập vọt qua.
Trên nắm tay hắn, tinh thần chi lực không giảm bao nhiêu, đập một quyền xuống lồng ngực Triệu Bá Lao.
Âm thanh trầm đục của tiếng xương gãy như Hàn Lập dự liệu không hề xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy mình dường như đập vào vải bông, nắm đấm xuyên thẳng qua lồng ngực Triệu Bá Lao.
Sau một khắc, nơi lồng ngực y xuất hiện bọt nước bắn tứ tung, phá mở ra một cái lỗ lớn, bên trong tràn ra rất nhiều chất lỏng.
Hàn Lập nhíu mày lại, định rút cánh tay về, nhưng chất lỏng trong cái lỗ kia lập tức bọc cánh tay hắn lại, tại đó truyền ra một lực kéo mạnh mẽ, làm cho hắn không thể nào rút ra được.
Ngay sau đó, Triệu Bá Lao vốn đã bị vỡ lồng ngực kia, cả người lại đột nhiên hóa lỏng, biến thành một người nước trong suốt, thân thể mềm dẻo không xương quấn quanh người Hàn Lập, như một tầng keo gắt gao giam cầm hắn tại chỗ.
Cùng lúc đó, trên một mặt băng khác, ánh sáng màu lam sáng lên, một bóng người Triệu Bá Lao khác lại hiện lên.
Hàn Lập thì thào nói: "Thì ra thứ đối chiến với ta nãy giờ là Vực Linh, đúng là có chút bất ngờ."
"Hà hà, Thường đạo hữu, thật có lỗi, ngươi đã bị loại." Triệu Bá Lao nói một câu, hai tay đột nhiên vẫy một cái.
Bốn phía Linh Vực xung quanh lập tức hiện ra mãnh liệt những đường hoa văn hình bông tuyết, từ đó bay ra vô số bông tuyết phi dao, hung hăng đánh tới Hàn Lập. Trên toàn bộ Diễn Võ Đài, cuồng phong lập tức gào thét, hoàn toàn che lấp võ đài, khiến cho mọi người nhìn vào không thể thấy rõ.
Trên bệ đá hình khuyên, Chu Hiển Dương nhìn kinh ngạc không thôi. Mặt khác, Triệu Nguyên Lai thì tỏ ra đắc ý. Về phần những người khác, sự chú ý ngoại trừ nhằm vào người nhà mình đang tham chiến, phần nhiều đều đang nhìn Tư Không Kiến giao đấu.
Mắt thấy đại sự đã thành, trong lòng Triệu Nguyên Lai mừng rỡ, nói với Chu Hiển Dương: "Chu tông chủ, thi đấu cùng đài, cũng nên phân định thắng thua, lần này thật sự đã đắc tội."
Nhưng trong lòng Chu Hiển Dương không ngừng nghi hoặc, tự lẩm bẩm: "Không đúng lắm. . . Người này chẳng lẽ chỉ có chút thực lực ấy?"
Tiếng nói của y còn chưa kịp phát ra, trên toàn bộ đài chữ "Tị", ánh sáng trắng như tuyết đột nhiên sáng lên, hóa thành một vòng xoáy bạch quang, nổ vỡ ầm vang.
Tầng Hàn Băng Linh Vực bao phủ Diễn Võ đài kia cũng theo đó sụp đổ, từng luồng gió tuyết gào thét tỏa ra, điên cuồng thổi về bốn phương tám hướng.
Mọi người chung quanh cảm thấy gió tuyết đập vào mặt, nhiệt độ giữa thiên địa nhanh chóng giảm xuống rất nhiều, người tu vi hơi yếu chút liền toàn thân run rẩy, hàm răng không ngừng run cầm cập, mọi người vội vàng vận công pháp bảo vệ thân thể.
Chờ đến khi gió tuyết tán đi, đám người không nhịn được nhìn vào đài chữ "Tị", chỉ thấy Triệu Bá Lao đã hôn mê trên mặt đất, còn Hiển Sơn tông Thường Thích, thì vẫn đứng ở bên cạnh gã.
Chỉ là sắc mặt hắn lúc này hơi tái nhợt, bờ môi cũng tím xanh, hai ống tay áo rách tan, hình như cũng thắng thảm.
Chu Hiển Dương thấy vậy, lúc này mới thở phào, quay đầu lại nhìn về phía Triệu Nguyên Lai. Y phát hiện sắc mặt người này tái xanh, cũng không còn bộ dáng tiểu nhân đắc chí phách lối như lúc trước nữa.
Chu Hiển Dương khẽ chắp tay, cười nói: "Thi đấu cùng đài, khó tránh khỏi phải phân thắng thua, lần này là Thường sư đệ may mắn, đắc tội, đắc tội. . ."
Khóe miệng Triệu Nguyên Lai co giật mấy lần, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc đài chữ "Tị" bên này sao lại đột nhiên đột nhiên phân ra thắng bại, thì bên đài khác, đài chữ "Ngọ" cũng đã phân ra thắng bại. Người đối chiến với Tư Không Kiến kia bị đánh nát nửa cơ thể, bị đá thẳng khỏi Diễn Võ Đài.
Cách mấy trăm trượng nhưng Tư Không Kiến đối mặt với Hàn Lập từ phía xa, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Lúc này, Hàn Lập nhìn như toàn thân rách rưới, kì thực chỉ là diễn kịch mà thôi. Giờ phút này, hắn đón nhận ánh mắt Tư Không Kiến, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, ngược lại là làm cho Tư Không Kiến hoàn toàn bất ngờ, lông mày y không nhịn được khẽ nhíu lại.
Sau đó không bao lâu, các Diễn Võ Đài còn lại cũng đều phân ra thắng bại, màn đối chiến mới lại bắt đầu được tiến hành.
Hôm nay Hàn Lập đã kết thúc giao đấu, ngày mai mới bắt đầu vòng đấu thứ hai, vậy nên hắn không tiếp tục về bệ đá hình khuyên, mà quay trở về Hiển Sơn biệt viện.
Sau khi trở về chỗ ở của mình, hắn lập tức mở ra Hoa Chi Động Thiên, đi vào kiểm tra một lượt.
Đề Hồn đang giúp Lam Nguyên Tử dưỡng hồn, còn Khúc Lân hình như vẫn một mực bế quan. Gã cũng tuân thủ ước định với Hàn Lập, không rời tòa trúc lâu cạnh dược viên kia nửa bước.
Một ngày sau.
Vòng giao đấu thứ hai một lần nữa tiến hành. Sau một hồi rút thăm, Hàn Lập chọn trúng chưởng luật trưởng lão Sở Chung của Vô Thương môn.
Đối với người này, tư liệu Hiển Sơn tông thu thập cũng không nhiều, bởi bản thân y là chưởng luật trưởng lão Vô Thương môn, hiếm khi có cơ hội hành tẩu bên ngoài để lộ tu vi, về cơ bản luôn ở trong Vô Thương môn tu luyện.
Hàn Lập cũng chỉ biết người này tu luyện lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính, tu vi cao hơn một bậc so với Triệu Bá Lao, là một vị tu sĩ Đại La sơ kỳ.
Sau khi trưởng lão chủ trì tuyên bố tình huống đối chiến, Hàn Lập đi trước, bước lên Diễn Võ đài chữ "Sửu". Vị trưởng lão Sở Chung kia thì muộn hơn hắn một chút, vừa mới phi thân xuống vị trí đối diện.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, người này tóc trắng tuyết, sắc mặt ngăm đen, dáng người phổ thông, thậm chí hơi thấp so với người thường, thân mặc quần áo gọn gàng, hai tay áo kéo lên, cánh tay ngăm đen lộ ra, nhìn không khác gì tạp kỹ giang hồ.
Tư thế đứng của y rất đặc biệt, lưng hơi khom, hai tay buông trước người, khiến người khác nhìn qua như thể thấy được một con vượn già trong núi, dáng vẻ rất già nua.
Tuy nhiên, Hàn Lập lại chú ý tới cặp mắt của lão. Đôi mắt nhàn nhạt hiện lên ánh vàng kim lộng lẫy, bên ngoài tương tự cây khô, bên trong thần túc hoàn mỹ. Đối với người này, hắn lại có chút coi trọng.
Trên bệ đá hình khuyên, Chu Hiển Dương vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ. Vô Cực sơn chủ Triệu Nguyên Lai đã mất cơ hội cạnh tranh Bồ Đề lệnh, vẫn ngồi bên cạnh y, thần sắc hai người vẫn như thường, dường như đều không để ý gì sự việc hôm qua.
Triệu Nguyên Lai nhìn lão giả trên Diễn Võ Đài hỏi: "Chu tông chủ, vị trưởng lão Sở Chung này ngươi có biết không?"
Chu Hiển Dương đáp: "Vô Thương môn trước nay không có qua lại với Hiển Sơn tông chúng ta, vị trưởng lão Sở Chung này lại càng ít khi rời núi hành tẩu, ta cũng chỉ nghe tên tuổi, không quen biết kết giao. Nghe ý Triệu sơn chủ, ngươi nhận ra người này sao?"
"Trước kia từng gặp nhau một lần, nhưng cũng không có gì thoải mái, hà hà. . . Lão cũng không phải thứ đèn đã cạn dầu. Theo ta thấy, lần chọn tỷ thí này, trong số tất cả mọi người, ngoại trừ Tư Không Kiến, thì lão là khó đối phó nhất."
Chu Hiển Dương nghe vậy, trong lòng cười thầm, thì ra hôm nay Triệu Nguyên Lai dự định xem náo nhiệt của Hiển Sơn tông.
Chu Hiển Dương không thay đổi thần sắc nói: "Thường sư đệ kia vận khí thật là không may, hôm qua may mắn mới thắng Triệu Bá Lao đạo hữu của quý tông, hôm nay lại gặp gia hỏa khó đối phó như vậy, xem ra hắn phải nghiêm túc hơn mấy phần."
Lời của y ngụ ý rằng, hôm qua Hàn Lập chiến đấu cũng không quá nghiêm túc, nhưng vẫn thuận lợi chiến thắng Triệu Bá Lao.
Triệu Nguyên Lai nghe vậy lửa giận bùng lên, nhưng không thể biểu lộ, gương mặt nín nhịn hơi đỏ lên, nửa ngày mới nói được một câu: "Vậy thì yên lặng chờ xem biểu hiện xuất sắc của Thường đạo hữu đi."
Trên thực tế, hôm qua sau khi trở về, y từng hỏi qua Triệu Bá Lao, vì sao lại thua Thường Thích, y vốn cho rằng Thường Thích ẩn giấu hậu thủ gì, có thể vận dụng thủ đoạn ám muội nào đó.
Nhưng sau một hồi hỏi thăm, chính Triệu Bá Lao cũng không rõ tại sao lại thua, chỉ nói trên người "Thường Thích" đột nhiên bộc phát một lực lượng mạnh mẽ, vượt xa mức cực hạn mà gã có thể chịu đựng, lập tức bị hắn dùng một quyền đánh bất tỉnh.
Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, người trên đài đã động tay.
Sau khi Hàn Lập thi lễ với Sở Chung, hắn không hành động giống ngày hôm qua, hậu phát chế nhân, mà xuất thủ trước, hai tay chấn động, quanh thân rung động ầm ầm, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện sau lưng lão giả tóc trắng.
Hắn đánh ra một quyền, ánh sáng trắng trên nắm tay nổ mạnh, tiếng như sấm sét.
Vừa rồi, Triệu Nguyên Lai còn đang suy nghĩ đến xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này, y đột nhiên giật mình.
Tốc độ như vậy, uy thế như vậy, thế nhưng hôm qua lại không thể hiện chút nào.
Sở Chung tựa hồ cũng bị một kích của Hàn Lập đột nhiên đánh tới làm cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời cứng ngay tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Nhưng mà, ngay lúc một quyền của Hàn Lập sắp đập trúng sau lưng lão, một luồng sáng đen đột nhiên từ dưới đất chui lên, một thạch bích màu đen bỗng dưng hiện ra, đồng thời ngăn cách Hàn Lập, va chạm với cánh tay hắn.
Thời cơ này nắm bắt cực kỳ khéo léo, không chỉ dùng thạch bích cưỡng ép đối kháng Hàn Lập, mà còn dùng nó đánh tới vị trí dưới nách hắn, nhất cử lưỡng tiện.
Một quyền thất bại, Hàn Lập bị vách đá đánh văng lên không trung. Khi thân hình còn chưa đứng vững, bóng dáng Sở Chung đã đuổi tới. Một quyền không chút màu mè đập thẳng xuống lưng Hàn Lập.
Nắm tay lão được che bởi một vòng hào quang tối màu, trong nháy mắt đã hạ xuống lưng Hàn Lập, nó đột nhiên nổ tung ra.
Hàn Lập cảm thấy hư không phía sau đột nhiên ngưng tụ, một sức mạnh đè nén vô cùng trầm trọng hạ xuống, làm thân hình hắn rơi thẳng xuống, nặng nề ngã xuống Diễn Võ Đài.
Dù được pháp trận đặc thù gia cố, Diễn Võ Đài vẫn rung mạnh ầm ầm, hai chân Hàn Lập liền giống như cương đao, xuyên thẳng vào mặt đất, trên bệ đá lập tức vỡ ra từng vết nứt, nhìn thấy mà giật mình.
Ngay sau đó, thân hình như con vượn già của Sở Chung lại vươn cao, lấy thế thái sơn áp đỉnh, đập thẳng về phía Hàn Lập.
Hai chân lão hơi cong, cả thân người đều được bao phủ bởi tầng hào quang tối màu kỳ dị kia.
Trong lòng Hàn Lập run lên, hắn chỉ cảm thấy hư không trên bầu trời giống như ngưng lại thành một khối, chúng mang theo một lực áp bách khó nói, hạ xuống, hư không bên ngoài quanh người hắn phảng phất đều bị đọng lại, muốn di động cũng trở nên vô cùng gian nan, căn bản không có cách nào tránh thoát một kích này.
"Hự. . ."
Hàn Lập hét lên một tiếng thật lớn, hơn chín trăm huyền khiếu quanh thân đồng thời sáng lên. Hai tay hắn đột nhiên giơ lên, dùng công pháp Đại Lực Kim Cương Quyết vận chuyển tinh thần chi lực trong cơ thể, song chưởng thành thế nâng lên bầu trời, lập tức đẩy lên.
Lòng bàn tay hắn sáng rực hào quang màu trắng, phảng phất như tạo ra một màn sáng tinh không, va chạm ầm ầm với Sở Chung đang hạ xuống.
Hào quang hai màu trắng đen hội tụ tại một chỗ, bỗng nhiên vỡ ra.
Đất trời bốn phía vì thế mà chấn động kịch liệt, sóng khí cuồn cuộn điên cuồng truyền ra, trong nháy mắt quét qua bốn phương tám hướng.
Đám đông xung quanh bị một kích đột nhiên bộc phát này làm hoảng sợ, nhốn nháo nhìn sang thì thấy trên toà đài chữ "Sửu" kia chỉ còn lại hào quang hai màu trắng đen, bóng dáng song phương giao chiến đều bị che khuất trong đó, khiến cho người khác không thể thấy rõ.
Trước người gã, thương ảnh hiện lên chằng chịt, liên tục luân chuyển. Chỉ sau phút chốc, gió tuyết trong hư không nổi lên dữ dội, nhiệt độ chợt hạ xuống, những bông tuyết hội tụ thành một vòng xoáy băng sương, quét về phía Hàn Lập, tựa hồ muốn bao phủ hắn vào trong.
Nhưng, Hàn Lập không dừng lại chút nào. Thân hình hắn bay thẳng qua, bạch quang bao phủ cánh tay tỏa ra những tia sáng chói mắt, xông vào trong vòng xoáy băng sương.
"Keeng" một âm thanh kỳ lạ!
Vòng xoáy băng sương to lớn kia trực tiếp vỡ nát, bóng dáng Hàn Lập vọt qua.
Trên nắm tay hắn, tinh thần chi lực không giảm bao nhiêu, đập một quyền xuống lồng ngực Triệu Bá Lao.
Âm thanh trầm đục của tiếng xương gãy như Hàn Lập dự liệu không hề xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy mình dường như đập vào vải bông, nắm đấm xuyên thẳng qua lồng ngực Triệu Bá Lao.
Sau một khắc, nơi lồng ngực y xuất hiện bọt nước bắn tứ tung, phá mở ra một cái lỗ lớn, bên trong tràn ra rất nhiều chất lỏng.
Hàn Lập nhíu mày lại, định rút cánh tay về, nhưng chất lỏng trong cái lỗ kia lập tức bọc cánh tay hắn lại, tại đó truyền ra một lực kéo mạnh mẽ, làm cho hắn không thể nào rút ra được.
Ngay sau đó, Triệu Bá Lao vốn đã bị vỡ lồng ngực kia, cả người lại đột nhiên hóa lỏng, biến thành một người nước trong suốt, thân thể mềm dẻo không xương quấn quanh người Hàn Lập, như một tầng keo gắt gao giam cầm hắn tại chỗ.
Cùng lúc đó, trên một mặt băng khác, ánh sáng màu lam sáng lên, một bóng người Triệu Bá Lao khác lại hiện lên.
Hàn Lập thì thào nói: "Thì ra thứ đối chiến với ta nãy giờ là Vực Linh, đúng là có chút bất ngờ."
"Hà hà, Thường đạo hữu, thật có lỗi, ngươi đã bị loại." Triệu Bá Lao nói một câu, hai tay đột nhiên vẫy một cái.
Bốn phía Linh Vực xung quanh lập tức hiện ra mãnh liệt những đường hoa văn hình bông tuyết, từ đó bay ra vô số bông tuyết phi dao, hung hăng đánh tới Hàn Lập. Trên toàn bộ Diễn Võ Đài, cuồng phong lập tức gào thét, hoàn toàn che lấp võ đài, khiến cho mọi người nhìn vào không thể thấy rõ.
Trên bệ đá hình khuyên, Chu Hiển Dương nhìn kinh ngạc không thôi. Mặt khác, Triệu Nguyên Lai thì tỏ ra đắc ý. Về phần những người khác, sự chú ý ngoại trừ nhằm vào người nhà mình đang tham chiến, phần nhiều đều đang nhìn Tư Không Kiến giao đấu.
Mắt thấy đại sự đã thành, trong lòng Triệu Nguyên Lai mừng rỡ, nói với Chu Hiển Dương: "Chu tông chủ, thi đấu cùng đài, cũng nên phân định thắng thua, lần này thật sự đã đắc tội."
Nhưng trong lòng Chu Hiển Dương không ngừng nghi hoặc, tự lẩm bẩm: "Không đúng lắm. . . Người này chẳng lẽ chỉ có chút thực lực ấy?"
Tiếng nói của y còn chưa kịp phát ra, trên toàn bộ đài chữ "Tị", ánh sáng trắng như tuyết đột nhiên sáng lên, hóa thành một vòng xoáy bạch quang, nổ vỡ ầm vang.
Tầng Hàn Băng Linh Vực bao phủ Diễn Võ đài kia cũng theo đó sụp đổ, từng luồng gió tuyết gào thét tỏa ra, điên cuồng thổi về bốn phương tám hướng.
Mọi người chung quanh cảm thấy gió tuyết đập vào mặt, nhiệt độ giữa thiên địa nhanh chóng giảm xuống rất nhiều, người tu vi hơi yếu chút liền toàn thân run rẩy, hàm răng không ngừng run cầm cập, mọi người vội vàng vận công pháp bảo vệ thân thể.
Chờ đến khi gió tuyết tán đi, đám người không nhịn được nhìn vào đài chữ "Tị", chỉ thấy Triệu Bá Lao đã hôn mê trên mặt đất, còn Hiển Sơn tông Thường Thích, thì vẫn đứng ở bên cạnh gã.
Chỉ là sắc mặt hắn lúc này hơi tái nhợt, bờ môi cũng tím xanh, hai ống tay áo rách tan, hình như cũng thắng thảm.
Chu Hiển Dương thấy vậy, lúc này mới thở phào, quay đầu lại nhìn về phía Triệu Nguyên Lai. Y phát hiện sắc mặt người này tái xanh, cũng không còn bộ dáng tiểu nhân đắc chí phách lối như lúc trước nữa.
Chu Hiển Dương khẽ chắp tay, cười nói: "Thi đấu cùng đài, khó tránh khỏi phải phân thắng thua, lần này là Thường sư đệ may mắn, đắc tội, đắc tội. . ."
Khóe miệng Triệu Nguyên Lai co giật mấy lần, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc đài chữ "Tị" bên này sao lại đột nhiên đột nhiên phân ra thắng bại, thì bên đài khác, đài chữ "Ngọ" cũng đã phân ra thắng bại. Người đối chiến với Tư Không Kiến kia bị đánh nát nửa cơ thể, bị đá thẳng khỏi Diễn Võ Đài.
Cách mấy trăm trượng nhưng Tư Không Kiến đối mặt với Hàn Lập từ phía xa, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Lúc này, Hàn Lập nhìn như toàn thân rách rưới, kì thực chỉ là diễn kịch mà thôi. Giờ phút này, hắn đón nhận ánh mắt Tư Không Kiến, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, ngược lại là làm cho Tư Không Kiến hoàn toàn bất ngờ, lông mày y không nhịn được khẽ nhíu lại.
Sau đó không bao lâu, các Diễn Võ Đài còn lại cũng đều phân ra thắng bại, màn đối chiến mới lại bắt đầu được tiến hành.
Hôm nay Hàn Lập đã kết thúc giao đấu, ngày mai mới bắt đầu vòng đấu thứ hai, vậy nên hắn không tiếp tục về bệ đá hình khuyên, mà quay trở về Hiển Sơn biệt viện.
Sau khi trở về chỗ ở của mình, hắn lập tức mở ra Hoa Chi Động Thiên, đi vào kiểm tra một lượt.
Đề Hồn đang giúp Lam Nguyên Tử dưỡng hồn, còn Khúc Lân hình như vẫn một mực bế quan. Gã cũng tuân thủ ước định với Hàn Lập, không rời tòa trúc lâu cạnh dược viên kia nửa bước.
Một ngày sau.
Vòng giao đấu thứ hai một lần nữa tiến hành. Sau một hồi rút thăm, Hàn Lập chọn trúng chưởng luật trưởng lão Sở Chung của Vô Thương môn.
Đối với người này, tư liệu Hiển Sơn tông thu thập cũng không nhiều, bởi bản thân y là chưởng luật trưởng lão Vô Thương môn, hiếm khi có cơ hội hành tẩu bên ngoài để lộ tu vi, về cơ bản luôn ở trong Vô Thương môn tu luyện.
Hàn Lập cũng chỉ biết người này tu luyện lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính, tu vi cao hơn một bậc so với Triệu Bá Lao, là một vị tu sĩ Đại La sơ kỳ.
Sau khi trưởng lão chủ trì tuyên bố tình huống đối chiến, Hàn Lập đi trước, bước lên Diễn Võ đài chữ "Sửu". Vị trưởng lão Sở Chung kia thì muộn hơn hắn một chút, vừa mới phi thân xuống vị trí đối diện.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, người này tóc trắng tuyết, sắc mặt ngăm đen, dáng người phổ thông, thậm chí hơi thấp so với người thường, thân mặc quần áo gọn gàng, hai tay áo kéo lên, cánh tay ngăm đen lộ ra, nhìn không khác gì tạp kỹ giang hồ.
Tư thế đứng của y rất đặc biệt, lưng hơi khom, hai tay buông trước người, khiến người khác nhìn qua như thể thấy được một con vượn già trong núi, dáng vẻ rất già nua.
Tuy nhiên, Hàn Lập lại chú ý tới cặp mắt của lão. Đôi mắt nhàn nhạt hiện lên ánh vàng kim lộng lẫy, bên ngoài tương tự cây khô, bên trong thần túc hoàn mỹ. Đối với người này, hắn lại có chút coi trọng.
Trên bệ đá hình khuyên, Chu Hiển Dương vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ. Vô Cực sơn chủ Triệu Nguyên Lai đã mất cơ hội cạnh tranh Bồ Đề lệnh, vẫn ngồi bên cạnh y, thần sắc hai người vẫn như thường, dường như đều không để ý gì sự việc hôm qua.
Triệu Nguyên Lai nhìn lão giả trên Diễn Võ Đài hỏi: "Chu tông chủ, vị trưởng lão Sở Chung này ngươi có biết không?"
Chu Hiển Dương đáp: "Vô Thương môn trước nay không có qua lại với Hiển Sơn tông chúng ta, vị trưởng lão Sở Chung này lại càng ít khi rời núi hành tẩu, ta cũng chỉ nghe tên tuổi, không quen biết kết giao. Nghe ý Triệu sơn chủ, ngươi nhận ra người này sao?"
"Trước kia từng gặp nhau một lần, nhưng cũng không có gì thoải mái, hà hà. . . Lão cũng không phải thứ đèn đã cạn dầu. Theo ta thấy, lần chọn tỷ thí này, trong số tất cả mọi người, ngoại trừ Tư Không Kiến, thì lão là khó đối phó nhất."
Chu Hiển Dương nghe vậy, trong lòng cười thầm, thì ra hôm nay Triệu Nguyên Lai dự định xem náo nhiệt của Hiển Sơn tông.
Chu Hiển Dương không thay đổi thần sắc nói: "Thường sư đệ kia vận khí thật là không may, hôm qua may mắn mới thắng Triệu Bá Lao đạo hữu của quý tông, hôm nay lại gặp gia hỏa khó đối phó như vậy, xem ra hắn phải nghiêm túc hơn mấy phần."
Lời của y ngụ ý rằng, hôm qua Hàn Lập chiến đấu cũng không quá nghiêm túc, nhưng vẫn thuận lợi chiến thắng Triệu Bá Lao.
Triệu Nguyên Lai nghe vậy lửa giận bùng lên, nhưng không thể biểu lộ, gương mặt nín nhịn hơi đỏ lên, nửa ngày mới nói được một câu: "Vậy thì yên lặng chờ xem biểu hiện xuất sắc của Thường đạo hữu đi."
Trên thực tế, hôm qua sau khi trở về, y từng hỏi qua Triệu Bá Lao, vì sao lại thua Thường Thích, y vốn cho rằng Thường Thích ẩn giấu hậu thủ gì, có thể vận dụng thủ đoạn ám muội nào đó.
Nhưng sau một hồi hỏi thăm, chính Triệu Bá Lao cũng không rõ tại sao lại thua, chỉ nói trên người "Thường Thích" đột nhiên bộc phát một lực lượng mạnh mẽ, vượt xa mức cực hạn mà gã có thể chịu đựng, lập tức bị hắn dùng một quyền đánh bất tỉnh.
Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, người trên đài đã động tay.
Sau khi Hàn Lập thi lễ với Sở Chung, hắn không hành động giống ngày hôm qua, hậu phát chế nhân, mà xuất thủ trước, hai tay chấn động, quanh thân rung động ầm ầm, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện sau lưng lão giả tóc trắng.
Hắn đánh ra một quyền, ánh sáng trắng trên nắm tay nổ mạnh, tiếng như sấm sét.
Vừa rồi, Triệu Nguyên Lai còn đang suy nghĩ đến xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt này, y đột nhiên giật mình.
Tốc độ như vậy, uy thế như vậy, thế nhưng hôm qua lại không thể hiện chút nào.
Sở Chung tựa hồ cũng bị một kích của Hàn Lập đột nhiên đánh tới làm cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời cứng ngay tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Nhưng mà, ngay lúc một quyền của Hàn Lập sắp đập trúng sau lưng lão, một luồng sáng đen đột nhiên từ dưới đất chui lên, một thạch bích màu đen bỗng dưng hiện ra, đồng thời ngăn cách Hàn Lập, va chạm với cánh tay hắn.
Thời cơ này nắm bắt cực kỳ khéo léo, không chỉ dùng thạch bích cưỡng ép đối kháng Hàn Lập, mà còn dùng nó đánh tới vị trí dưới nách hắn, nhất cử lưỡng tiện.
Một quyền thất bại, Hàn Lập bị vách đá đánh văng lên không trung. Khi thân hình còn chưa đứng vững, bóng dáng Sở Chung đã đuổi tới. Một quyền không chút màu mè đập thẳng xuống lưng Hàn Lập.
Nắm tay lão được che bởi một vòng hào quang tối màu, trong nháy mắt đã hạ xuống lưng Hàn Lập, nó đột nhiên nổ tung ra.
Hàn Lập cảm thấy hư không phía sau đột nhiên ngưng tụ, một sức mạnh đè nén vô cùng trầm trọng hạ xuống, làm thân hình hắn rơi thẳng xuống, nặng nề ngã xuống Diễn Võ Đài.
Dù được pháp trận đặc thù gia cố, Diễn Võ Đài vẫn rung mạnh ầm ầm, hai chân Hàn Lập liền giống như cương đao, xuyên thẳng vào mặt đất, trên bệ đá lập tức vỡ ra từng vết nứt, nhìn thấy mà giật mình.
Ngay sau đó, thân hình như con vượn già của Sở Chung lại vươn cao, lấy thế thái sơn áp đỉnh, đập thẳng về phía Hàn Lập.
Hai chân lão hơi cong, cả thân người đều được bao phủ bởi tầng hào quang tối màu kỳ dị kia.
Trong lòng Hàn Lập run lên, hắn chỉ cảm thấy hư không trên bầu trời giống như ngưng lại thành một khối, chúng mang theo một lực áp bách khó nói, hạ xuống, hư không bên ngoài quanh người hắn phảng phất đều bị đọng lại, muốn di động cũng trở nên vô cùng gian nan, căn bản không có cách nào tránh thoát một kích này.
"Hự. . ."
Hàn Lập hét lên một tiếng thật lớn, hơn chín trăm huyền khiếu quanh thân đồng thời sáng lên. Hai tay hắn đột nhiên giơ lên, dùng công pháp Đại Lực Kim Cương Quyết vận chuyển tinh thần chi lực trong cơ thể, song chưởng thành thế nâng lên bầu trời, lập tức đẩy lên.
Lòng bàn tay hắn sáng rực hào quang màu trắng, phảng phất như tạo ra một màn sáng tinh không, va chạm ầm ầm với Sở Chung đang hạ xuống.
Hào quang hai màu trắng đen hội tụ tại một chỗ, bỗng nhiên vỡ ra.
Đất trời bốn phía vì thế mà chấn động kịch liệt, sóng khí cuồn cuộn điên cuồng truyền ra, trong nháy mắt quét qua bốn phương tám hướng.
Đám đông xung quanh bị một kích đột nhiên bộc phát này làm hoảng sợ, nhốn nháo nhìn sang thì thấy trên toà đài chữ "Sửu" kia chỉ còn lại hào quang hai màu trắng đen, bóng dáng song phương giao chiến đều bị che khuất trong đó, khiến cho người khác không thể thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.