Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 291: Nhanh chóng cứu viện

Vong Ngữ

13/05/2018

Dịch giả: Tùy Phong

Trên không trung vạn trượng, hai bên đều thể hiện chiến lực cao nhất của mình, chém giết nhau với khí thế hừng hực.

Tên nam tử hông đeo kiếm đang lơ lửng giữa không trung, áo bào trên người bị kình phong thổi qua tung bay phấp phới. Trước người gã, kiếm khí trong phạm vi ngàn trượng đang tung hoành, vô số kiếm quang tụ tập lại một chỗ, kiếm khí mơ hồ tạo thành một hồ nước lơ lửng giữa không trung.

Tại một chỗ khác cách tên nam tử khá xa, toàn bộ hư không bị phủ lên một tầng hoa quang trắng như tuyết. Bên trong sương mù, quang ảnh tạo thành những bông Tuyết Liên Hoa óng ánh có kích thước và hình dạng khác nhau, gió thổi bay khắp bốn phương.

Hai bên va chạm với nhau, kiếm khí mãnh liệt, hoa ảnh Bà Sa, trận trận Lôi Phong, âm thanh loong coong vang lên không ngừng.

Đưa mắt nhìn lại, mơ hồ giống như có vô số ngọn gió đang cắt bỏ từng bông hoa, ra sức không ngừng tàn phá biển hoa. Hoặc cũng giống như vô số tinh thạch giống như đoá hoa đang không ngừng bay vụt qua kéo theo ngọn gió.

Một màn này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng thực tế thì lại chứa sát cơ trùng trùng điệp điệp. Nếu là tu sĩ có tu vi yếu hơn một bậc, rơi vào trong đó thì chỉ có nước thịt nát xương tan, hoá thành tro bụi mà thôi.

Mà bản thân hai người ở trong trận, mặc dù thoạt nhìn không có bất kỳ động tác lớn nào nhưng thật ra, trong lúc giao tranh, mỗi một khắc sẽ không biết phát sinh bao nhiêu biến hoá lớn nhỏ, khiến cho Tiên Linh lực của cả hai tiêu hao càng nhiều. Nếu mà có một bên không chống đỡ được, hoặc là kiếm khí hoặc là biển hoa, sẽ lập tức bị đánh bay.

"Đaọ hữu không phải là người của Thánh Khôi môn, cần gì phải liều mạng như vậy? Thánh Khôi môn trả đạo hữu bao nhiêu, chúng ta... Ta cũng có thể trả như vậy. Chỉ cần ngươi dừng tay, không cần làm bất cứ chuyện gì, ta sẽ đưa thù lao cho ngươi" Nam tử hông đeo kiếm một tay cầm kiếm, cẩn thận thúc giục kiếm trận, chậm rãi nói.

"Vị Kiếm Tiên này thật là tuấn tú, khí độ phong lưu, làm cho thiếp thân bối rối. Không cần nói đến chuyện thù lao, chỉ cần ngươi có thể hoàn hảo đỡ được một lần Tuyết Liên Hoa của thiếp thân, biết đâu thiếp thân có thể trở mặt đối phó Thánh Khôi môn cũng không chừng." Vân Nghê không có lấy mặt nạ xuống, trực tiếp huyễn hoá ra một khuôn mặt thiên kiều bá mị xinh đẹp, che miệng cười nói.

Giờ phút này, tuy nàng làm ra vẻ ta đây, nhưng thật ra trong lòng cũng không có thoải mái. Năng lực của tên đối diện cũng ngang ngửa với nàng. Nếu chiến đâú tiêu hao thời gian dài, hậu quả rất khó đoán.

"Ngươi đã không nghe lời của ta, vậy thì đừng trách ta." Nam tử hông đeo kiếm hừ lạnh nói.

Gã phất tay lên, kiếm quyết cổ quái bay ra, rơi xuống một chỗ trong kiếm đốc. Trường kiếm trong tay gã lập tức vang lên âm thanh loong coong ring động, âm thanh như tiếng Giao Long đang ngâm nga.

Luồng kiếm khí như hồ nước trước người gã lập tức rung động kịch liệt, từng luồng kiếm khí ngưng kết lại với nhau, hoá thành một con Giao Long rực rỡ màu sắc (*) bay lượn vài vòng rồi nhanh chóng lao về phía Vân Nghê.

(*) ngũ quang thập sắc.

Pháp quyết trong tay Vân Nghê đã biến đổi từ lâu, bên trong mảng lớn Tuyết Liên Hoa trước người, vô số cảnh hoa màu trắng bắt đầu bay lả tả theo cơn gió, ngưng tụ thành một cơn thuỷ triều cánh hoa, lao về phía Giao Long.

Ngoài không trung cách đó mấy vạn dặm, một nam tử mặt sẹo mặc một bộ áo đen, trong miệng cười "Khanh khách" quái di, hai tay áo bay phấp phới. Trong tay áo, quang mang màu vàng không ngừng dâng lên, hoá thành từng đạo vòng sáng màu vàng, không ngừng đánh tới phía trước.

Ngay chỗ vòng sáng rơi xuống, một gã đạo sĩ Khôi Lỗi mặc đạo bào xám trắng, một tay vung Phù Trần. Ngàn vạn tinh ti trắng như tuyết dựng lên, tản ra giữa không trung, giống như vô số thanh cương châm óng ánh, ngăn cản lại vòng sáng.

Tay còn lại thì gã tháo hồ lô màu bạc đeo bên hông xuống, ném ra ngoài.

Hồ lô màu bạc lập tức xoay tròn một vòng rồi bay thẳng lên trời. Ngay giữa không trung, nó nhanh chóng lớn lên bằng một gian phòng, Linh văn bên trên hồ lô sáng tỏ, truyền ra những tiếng sầm rền vang.

Sau đó, miệng hồ lô bỗng nhiên mở ra, từng luồng lôi điện màu bạc đắnh tới chỗ nam tử mặt sẹo, khiến nửa phiến thiên địa trở nên óng ánh như tuyết.



Cùng lúc đó, sau lưng Khôi lỗi đạo sĩ có lam quang chớp động, thân ảnh Bạch Phụng Nghĩa phóng ra bên cạnh. Hai tay nàng khẽ vẫy, hai luồng nước từ trong tay áo bắn ra, hoá thành hai màn sáng Thuỷ Lam cực lớn giữa không trung. Màn sáng lao đến, phân biệt trái phải của nam tử mặt sẹo mà bao vây gã lại.

Nam tử mặt sẹo không có chút khẩn trương nào, bình tĩnh giơ tay lên. Một viên châu màu vàng bay ra. Đến giữa không trung, viên châu vỡ vụn. Một vầng hào quang màu vàng đất xuất hiện, bao phủ trăm trượng xung quanh gã lại.

Màn sáng Thuỷ lam cùng Lôi điện màu bạc đồng thời lao đến, tuy nhiên đã rơi vào trong hào quang màu vàng đất. Cả hai bị chặn lại giống như là bị lún vào trong một bức tường dày, không có cách nào tiến thêm được bước nữa.

Sắc mặt Bạch Phụng Nghĩa có chút tái nhợt, thực lực của nam tử mặt sẹo hơn hẳn nàng và Khôi lỗi. Cho dù hai người bọn họ liên thủ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể ngăn chặn đối phương, căn bản là không có cách nào thủ thắng.

Nhưng mà, cũng may là chiến sự ở đảo chính phía dưới cho thấy rõ ràng là Thánh Khôi môn đang chiếm ưu thế. Chỉ cần nàng cùng với sư tôn ở bên này ngăn chặn hai gã Kim Tiên của quân địch, chờ cho trận chiến trên đảo có kết quả rõ ràng thì coi như lần này cuộc chiến thủ thành coi như thành công.

"Hắc hắc... Muốn dùng kế hoãn binh để đạt được kết quả thắng lợi, chỉ sợ các ngươi phải thất vọng rồi." Bên trong hào quang màu vàng đất, nam tử mặt sẹo thần sắc nhẹ nhõm, dùng giọng điệu trêu chọc nói ra.

Dứt lời, gã khẽ lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái túi vải màu xanh đen, lớn cỡ chừng lòng bàn tay, trên dấy có thêu chữ "Phúc" cổ màu xanh lá cây, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Một tay gã vỗ nhẹ lên túi vải, trong miệng tụng niệm chú ngữ. Vốn túi vải xẹp lép thế mà lại trở nên căng phồng, giống như bên trong chứa rất nhiều hạt đậu. Bên ngoài nâng lên từng hạt tròn căng bọc.

Bạch Phụng Nghĩa thấy vậy, lập tức nội tâm trở nên nhộn nhạo, cảm thấy không ổn. Nàng vội vàng thúc giục màn sáng thuỷ lam, gấp rút công kích nam tử mặt sẹo.

Nhưng mà, khoé mắt nam tử mặt sẹo hiện lên chút vui vẻ, nói ngắn gọn một chữ:

"Đi!"

Sau một khắc, miệng túi vải bỗng nhiên phình to, từng hạt đậu màu xanh giống như đậu Hà Lan không ngừng tuôn ra, giống như là mưa từ trên trời rơi xuống, hứớng thẳng đến đảo chính của Thánh Khôi môn. Mỗi một hạt đậu sau khi rơi xuống, liền lập tức nhanh chóng phình to giống như quả bóng được bơm hơi. Hào quang toả ra từ lớp vỏ, sau một lát liền nhanh chóng biến thành hình dáng giáp binh màu xanh.

Thân hình của giáp binh không khác với người thường là mấy, còn khuôn mặt thì giống nhau như đúc, giống như được khắc từ một mô hình duy nhất. Trên mặt bọn chúng không có bất kỳ cảm xúc nào, bên ngoài cơ thể trải dài những đường vân bằng gỗ. Toàn thân lưu chuyển quang mang màu xanh, trên tay là đủ loại vũ khí, từ đao, thương, kiếm, kích, cho đến búa, rìu, câu, xiên...

Trong chốc lát, khắp nơi trên đảo chính đều đồng loạt toả ra thanh quang, mấy ngàn tên thanh giáp binh tốt xuất hiện, lao vào chém giết với người của Thánh Khôi môn.

Những tên này hành động mau lẹ, so với những Khôi lỗi tầm thường thì còn linh hoạt hơn hẳn. Bất kể là rơi vào trong núi hay là dòng sông, rất nhanh chóng thích ứng và gia nhập chiến trường.

Mọi người của Thánh Khôi môn đột nhiên thấy xuất hiện nhiều kẻ địch như vâỵ, nhất thời trở nên luống cuống, bị tu sĩ Thập Phương Lâu liên thủ cùng những thanh giáp binh tốt liên tiếp bức lui về phía sau.

Toàn bộ đảo chính đang trong thế công kích quyết liệt đã biến chuyển nghiêng trời lệch đất. Tình thế của Thánh Khôi môn lập tức trở nên bị động.

So với tình huống hỗn loạn trên đảo chính, giời phút này trên các đảo phụ ngược lại trở nên bình thản, không ai thèm quan tâm.

Dù sao thì trước khi trận chiến diễn ra, các đảo phụ thông qua thông đạo đã chuyển Linh thạch, bảo vật về đảo chính, dĩ nhiên là không có ai tiếp tục công kích đảo phụ để hôi của.

"Không thể tưởng tượng được, đối phương lại đem hết đạo binh ra sử dụng." Lam quang trong mắt Hàn Lập chớp động, vừa nhìn về vừa đảo chính vừa nói.

"Xem ra lần này Thánh Khôi Môn thật sự là chạy trời không khỏi nắng rồi." Lân Cửu cũng thở dài nói.

Hai người khi đang nói chuyện đã thấy hào quang bên cạnh tháp tròn loé lên. Sắc mặt Tề Hành trở nên nghiêm trọng, hướng về phía hai người, ôm quyền nói: " Hai vị tiền bối, đảo phụ đã không cần phòng thủ, thỉnh hai vị tiền bối đến đảo chính tác chiến. Chúng ta cũng đi ngay sau đó."



Khi gã đang nói chuyện, ánh mắt không biết vô tình hay hữu ý mà liếc nhìn Hàn Lập một cái, khoé mắt hiện lên một tia dị sắc.

Hàn Lập đối với chuyện này cũng không có chú ý, hắn và Lân Cửu nhìn nhau, sau đó nhẹ gật đầu.

Đối phương lấy tư cách đại diện cho người thuê mình đã ra mặt yêu cầu, bọn hắn tự nhiên cũng tuân thủ theo vì đây vốn là quy định của Vô Thường minh.

Sau đó, hai người đồng thời độn quang, nhanh chóng bay vút về phía đảo chính.

Bọn hắn vừa mới bay được mấy trăm trượng, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng nổ lớn "Ầm ầm", bèn vội vàng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy võ sĩ Khôi lỗi trên đảo phụ, vừa nhấc chân lên đã bước ra khỏi phạm vi của đảo nhỏ, một bước giẫm xuống biển, khiến cho vô số sóng lớn xuất hiện. Khôi lỗi trực tiếp lội biển bước đi, nhanh chóng hướng về phía đảo chính.

Những Khôi lỗi trên đảo phụ không bị phá huỷ đồng loạt di chuyển thân thể khổng lồ, nhanh chóng quay về đảo chính.

Trên quảng trường ở đảo chính, âm thanh huyên náo.

Mấy trăm thêm thanh giáp binh tốt cùng với mười mấy tên tu sĩ Thập Phương Lâu đang tách mười mấy tên tu sĩ Thánh Khôi môn cùng với gần trăm Khôi Lỗi Giáp Bạc thành từng nhóm nhỏ. Trong tầm mắt, vô số Linh quang như mặt trời xuất hiện liên tiếp, không ít những kiến trúc trên mặt đất đã hoàn toàn thay đổi, thi thể xuất hiện khắp nơi. Tình cảnh có chút thảm thiết.

Bạch Tố Viện cùng với một tên trưởng lão Thánh Khôi môn và mười tên đệ tử đang bị hơn trăm tên tu sĩ Thập Phương Lâu vây lại ở một góc quảng trường.

Một tay nàng cầm lấy một thanh trường kiếm màu bạc, một tay thì nắm chặt một viên Ngọc Hoàn màu trắng. Còn về phù lục để bảo vệ tính mạng, nàng đã dán sẵn bên trong cổ tay, thời khắc nguy hiểm chỉ cần rót pháp lực vào thì có thể lập tức sử dụng.

Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng nhìn về một phía xa xa trên không trung, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Màu trắng Ngọc Hoàn trên tay huyễn hoá ra một luồng quang hoàn màu trắng bao phủ thân thể của nàng. Quần áo bên ngoài cũng xuất hiện một kiện sa y màu trắng, tản mát ra từng quang điểm màu trắng bạc.

Bên hông nàng, một khối bùa đào hình vuông, màu xanh đang treo lơ lửng, phía trên dầy đặc Linh Văn, mơ hồ có hào quang lưu chuyển.

Đó là vài món bảo vật mà ngày xưa nàng được sư tôn Vân Nghê ban cho. Còn về món cuối cùng thì là do tổ tiên Bạch Phụng Nghĩa trước đây tặng cho nàng, là một món pháp bảo phòng ngự phẩm chất cực kỳ cao. Trong thời khắc mấu chốt, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Chân Tiên cảnh Sơ kỳ.

Nhưng mà, cũng chỉ có thể là một cú đánh mà thôi, sau này nếu cố gắng sử dụng nữa, hiệu quả sẽ nhanh chóng giảm đi, thậm chí còn mất tác dụng.

Không phải nếu gặp trường hợp bất đắc dĩ, nàng sẽ tuyệt đối không muốn sử dung nó.

"Hắc hắc, nữ tử mang mặt nạ này toàn thân là pháp bảo. Nếu giết được nàng, ta có thể phát tài rồi." Một gã tu sĩ Thập Phương Lâu nhìn chằm chằm Bạch Tố Viện, cười nói.

Đám tu sĩ Thập Phương Lâu ở xung quanh nghe vậy, lập tức nổi lên sát ý, nhanh chóng lao qua bên này.

"Giết "

Cũng không biết là ai đột nhiên quát to một tiếng, đám người Thập Phương Lâu lập tức giống như là mũi tên đồng thời xung phong liều chết đi lên.

Quảng trường vốn đang hỗn loạn, lại trở nên hỗn loạn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook