Chương 1009: Thi cứu
Vong Ngữ
18/07/2019
"Tu sĩ Nhân tộc!"
Nữ tử váy trắng đầu tiên giật nảy mình, sau đó liền nhận ra thân phận Hàn Lập, trong mắt nổi lên cừu hận thấu xương, trong tay đại phóng lãnh mang màu trắng, muốn đánh tới Hàn Lập.
"Muốn hai người này sống thì thành thành thật thật đứng ở nơi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Hàn Lập nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn như tùy ý vung tay lên.
Một cỗ thanh quang từ trong tay hắn bắn ra, chống đỡ hàn quang màu lam đang bộc phát mãnh liệt.
Ngọn lửa màu xanh lam kia tựa hồ bị khiêu khích, mãnh liệt nhảy lên, hàn quang màu lam cũng lập tức giương nanh múa vuốt, giống như một con mãnh thú nổi giận, mãnh liệt trùng kích thanh quang.
Cỗ thanh quang kia nhìn như đơn bạc, lại cứng cỏi không gì sánh được, mặc cho hàn quang màu lam trùng kích thế nào, đều lù lù bất động.
Nữ tử váy trắng thấy cảnh này, lực tụ lên cánh tay lập tức dừng lại, nhưng lãnh quang màu trắng trong tay cũng không biến mất, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Lập.
Hàn Lập không để ý đến nữ tử váy trắng, lần nữa phất tay áo lên.
Một đạo thanh quang khác bắn ra, cùng thanh quang trước hòa làm một thể, sau đó nhanh chóng ép hàn quang màu lam xuống.
Diệp Tố Tố các nàng tốn hao sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng bức lui hàn quang màu lam, nhưng hàn quang màu lam ở trước mặt Hàn Lập lại không chịu nổi một kích, trong nháy mắt liền bị ép trở trở về vị trí bắp chân.
Hàn Lập lần nữa phất tay, một ngọn lửa màu bạc từ trong tay áo bắn ra, quay tròn một cái rồi hóa thành một con hỏa điểu màu bạc, một đầu đâm vào trong hàn quang màu lam, biến mất không còn tăm tích.
Lập tức trong hàn quang màu lam truyền đến một tiếng thanh minh êm tai, tiếp theo bên trong lóe lên ánh bạc, một cỗ nhiệt độ cực nóng cuồn cuộn toả ra, không khí phụ cận dưới nhiệt độ cao này bắt đầu vặn vẹo mơ hồ.
Hàn quang màu lam trong nháy mắt bị xé nứt xua tan, biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là nhiệt độ cao cuồn cuộn càn quét tứ tán, khu trừ toàn bộ hàn khí trong phòng.
Băng tinh trong thạch thất lập tức nhanh chóng hòa tan, rất nhanh biến mất không còn tăm tích.
Nữ tử váy trắng thấy tình hình này, nao nao, ánh mắt lộ ra kinh dị, nhưng vẻ đề phòng vẫn không buông lỏng mảy may.
Không bao lâu, hỏa điểu màu bạc kia liền lóe lên hiển hiện ra, trong miệng ngậm một ngọn lửa màu lam lớn chừng quả đấm, nó há miệng hút vào.
"Ọt" một tiếng, ngọn lửa màu lam lọt vào trong miệng, trong miệng nó phát ra tiếng kêu vui sướng, giống như ăn một bữa ăn ngon.
Sau đó hỏa điểu màu bạc bay vụt về, lóe lên chui vào trong tay áo Hàn Lập.
Mà lúc này, băng tinh màu lam trên người thiếu phụ áo xanh đã biến mất toàn bộ, cũng không biết tỉnh lại khi nào, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin.
Lam băng quanh người Diệp Tố Tố cũng biến mất không còn tăm tích, khuôn mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng lập tức khuôn mặt nàng lộ vẻ thống khổ, thanh quang trên người nhanh chóng tiêu tán lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thân thể thình lình cũng chậm rãi thu nhỏ lại, bên ngoài thân hiện ra một bộ lông màu xanh.
"Tố Tố!" Thiếu phụ áo xanh thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, liền muốn từ trên giường đứng lên.
"Không nên cử động!" Hàn Lập nhàn nhạt nói một tiếng, hai tay điểm một cái.
Hai đạo thanh quang từ trong tay hắn bắn ra, chia ra chui vào trong cơ thể thiếu phụ áo xanh cùng Diệp Tố Tố.
Thân thể hai người lập tức như bị định thân thuật, ổn định ngay tại chỗ.
"Nhân tộc tặc tử, ngươi làm cái gì vậy!" Nữ tử váy trắng ở bên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bay nhào tới.
Hàn Lập cũng không quay đầu lại, phất tay áo lên.
Năm đạo tinh ti từ trong tay hắn bắn ra, lóe lên chui vào thể nội nữ tử váy trắng.
Nữ tử váy trắng bay nhào đến đột nhiên thân hình cứng đờ, cả người trong nháy mắt dừng lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặc cho nàng vận cộng giãy giụa như thế nào, đều động đậy được một ngón tay.
Tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết vung lên, một đạo huyết quang từ trong tay hắn bay ra, chui vào huyết trận trên mặt đất.
Ông!
Huyết sắc pháp trận trên mặt đất lần nữa sáng rõ, vận chuyển ông ông.
Vô số tia sáng màu máu lần nữa hiện lên, quấn chặt lấy thân thể nữ tử áo xanh cùng Diệp Tố Tố, giữa hai người hình thành một cầu nối tơ máu.
Thân ảnh Hàn Lập hoa một cái, sau một khắc xuất hiện bên cạnh thiếu phụ áo xanh, đơn chưởng vỗ vào trán nàng.
Một cỗ huyết quang thô to không gì sánh được từ lòng bàn tay hắn bắn ra, giống như sóng dữ tràn vào thể nội thiếu phụ áo xanh, du tẩu một vòng.
Bên ngoài thân thiếu phụ lại xuất hiện đường vân huyết mạch màu xanh, nhưng bị cỗ huyết quang kia xông lên, thình lình bị cuốn đi gần nửa, trở nên ảm đạm rất nhiều.
Cỗ huyết quang kia lập tức từ thể nội thiếu phụ áo xanh chảy ra, thuận theo những tinh ti màu máu kia chảy xuôi qua, rót vào thể nội Diệp Tố Tố.
Đường vân Thanh Hồ huyết mạch bên ngoài thân Diệp Tố Tố đã biến mất lại hiển hiện ra, thân thể cũng khôi phục bộ dáng lúc trước, lông thú bên ngoài thân cũng nhanh chóng biến mất.
Không chỉ như vậy, cỗ huyết quang kia cũng dung nhập vào trong cơ thể nàng, bởi vì thôi động pháp trận mà tiêu hao nguyên khí đều được bổ sung, sắc mặt tái nhợt lập tức khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí nổi lên huyết sắc đỏ ửng.
Hàn Lập ngừng thôi động huyết trận trên mặt đất, hai tay cũng đặt ở bên người.
Thân thể ba người Diệp Tố Tố khẽ động, tuần tự khôi phục hành động.
"Các hạ là?" Thiếu phụ áo xanh từ trên giường đứng lên, do nằm trên giường quá lâu nên hơi lay động, Diệp Tố Tố vội vàng đỡ lấy.
"Mẫu thân, người này chính là Hàn tiền bối lúc trước ta đã nói đó. Hàn tiền bối, vị này là mẫu thân của ta, cũng là Thanh Hồ tộc trưởng." Diệp Tố Tố vừa mới lấy lại tinh thần, vội vàng giới thiệu hai người.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu, hạnh ngộ, thiếp thân Diệp Loa, đa tạ Hàn đạo hữu vừa mới xuất thủ tương trợ, giúp thiếp thân khu trừ hàn độc trong cơ thể, còn giúp Tố Tố khôi phục Thanh Hồ huyết mạch. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đạo hữu ngày sau nếu có việc gì cần dùng đến Thanh Hồ tộc ta, cứ việc phân phó là được." Thiếu phụ áo xanh trịnh trọng nói ra.
Nữ tử váy trắng một bên nghe vậy, nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
"Tộc trưởng không cần phải khách khí, ta đã ở nhờ tại Thanh Hồ thành, mắt thấy chủ nhân có việc, tự nhiên phải xuất thủ tương trợ." Mắt Hàn Lập sáng lên, cười nhạt nói.
"Thần thông của Hàn tiền bối thật khiến người ta nhìn mà than thở, dễ như trở bàn tay liền khu trừ hàn độc trong cơ thể mẫu thân, còn lấy huyết mạch chi lực của ta trở về, ngài làm như thế nào vậy?" Diệp Tố Tố nhìn Hàn Lập, trong mắt hiện ra mấy phần sùng bái.
"Hàn mỗ có nghiên cứu về huyết mạch chi lực, cũng may mắn huyết mạch chi lực của Diệp đạo hữu cùng tộc trưởng không có triệt để tan rã, nếu không ta cũng vô pháp thu hồi nó." Hàn Lập mập mờ suy đoán, giải thích.
"Hàn đạo hữu, đa tạ ngươi cứu tộc trưởng cùng thiếu chủ, chỉ là tiểu nữ có một nghi vấn, nơi đây chính là mật địa Thanh Hồ tộc ta, Hàn đạo hữu tại sao không được mời từ trước mà lại tiến vào nơi đây?" Vào thời khắc này, nữ tử váy trắng một bên đi tới, trong miệng mặc dù nói lời cảm tạ, nhưng ngữ khí lại hùng hổ dọa người.
"Hàn đạo hữu, vị này là Diệp Khâu trưởng lão tộc ta. Khâu trưởng lão, Hàn đạo hữu chính là quý nhân tộc ta, không được mạo phạm như thế." Diệp Loa tộc trưởng vội vàng giới thiệu một chút thân phận thiếu phụ váy trắng, sau đó thấp giọng khiển trách.
"Không sao, Khâu trưởng lão có nghi hoặc này cũng là chuyện bình thường. Hàn mỗ có bí thuật tinh thông dò xét, đêm nay buồn chán, đi ra ngoài thưởng thức thắng cảnh, cảm giác được nơi này có ba động nguyên khí kịch liệt, liền thi pháp dò xét một hai, sau đó nhìn thấy tình hình nguy cấp nơi đây, liền không mời mà tới xen vào chuyện bao đồng, đã mạo phạm, xin mấy vị thứ lỗi." Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nói ra.
"Thì ra là vậy, nhờ có Hàn tiền bối kịp thời chạy đến." Diệp Tố Tố thè lưỡi, nói ra.
"Ngươi còn nói, chuyện vừa rồi, đều là ngươi nhất thời lỗ mãng dẫn đến, đại sự chuyển dời huyết mạch chi lực bực này cũng dám tự tiện làm chủ, may mắn có Hàn đạo hữu tại đây, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi." Diệp Loa trầm giọng quát.
Diệp Tố Tố nghe vậy cúi đầu xuống, miệng nhỏ lại hơi vểnh lên, tựa hồ không phục.
Diệp Loa thấy thần sắc Diệp Tố Tố như vậy, trừng nàng một cái, tựa hồ bận tâm đến Hàn Lập tại đây, không tiếp tục răn dạy nữa.
"Nơi này đã rối bời một đoàn, tiếp đãi Hàn đạo hữu quá khiếm nhã. Tố Tố, ngươi đưa Hàn đạo hữu trở về trước, ngày mai thiếp thân lại tự mình đến bái phỏng." Diệp Loa nói ra.
"Vậy Hàn mỗ cáo từ trước." Hàn Lập chắp tay nói.
Diệp Loa đáp lễ lại, Diệp Khâu trưởng lão một bên vẫn không động đậy, sắc mặt lạnh nhạt, hiển nhiên không tín nhiệm với Hàn Lập.
Hàn Lập tự nhiên không để ý đến cách nhìn của Diệp Khâu trưởng lão với mình, quay người đi ra bên ngoài.
Diệp Tố Tố theo sát phía sau, rất mau ra khỏi thông đạo dưới lòng đất, đi ra phía ngoài.
Hàn Lập nhìn về phía rất nhiều linh điền trong bồn địa, ngừng lại.
Đón đọc bản dịch ra sớm nhất tại Bạch ngọc sách.
"Thời điểm ta vừa mới tới, liền chú ý đến nơi này, không ngờ nơi đây mở ra nhiều linh điền như vậy, mà bên trong lại bồi dưỡng linh thảo linh dược phẩm chất cực cao, Thanh Hồ tộc các ngươi giỏi về bồi dưỡng linh thảo sao?" Hàn Lập chuyển hướng nhìn về Diệp Tố Tố, hỏi.
"Chung quanh linh điền có bày cấm chế, Hàn tiền bối cũng có thể nhìn thấy tình huống Linh thảo bên trong sao? Là, tiền bối am hiểu dò xét chi thuật, nơi này bày ra cấm chế nho nhỏ đương nhiên ngăn không được thủ đoạn của tiền bối rồi." Diệp Tố Tố tựa hồ bởi vì bệnh tình mẫu thân đã khỏi hẳn, bỏ xuống một gánh nặng ngàn cân, cả người buông lỏng rất nhiều, hoạt bát nhíu mày, lập tức giật mình cười nói.
Hàn Lập chỉ cười cười, không nói tiếp.
"Nói đến bồi dưỡng linh thảo linh dược, không phải ta khoe khoang, cả tòa Kim Nguyên sơn mạch, Thanh Hồ tộc chúng ta nhận thứ hai, không ai dám nhận đệ nhất! Hàn tiền bối cũng cần linh thảo tu luyện? Đây là danh sách các loại linh thảo linh dược tộc ta bồi dưỡng, tiền bối cần thứ nào, cứ nói, ta lập tức sai người đưa qua." Diệp Tố Tố dừng một chút, ngạo nghễ nói ra, sau đó lấy ra một khối ngọc giản đưa cho Hàn Lập.
"Ta xác thực cần một ít linh thảo, vậy sẽ không khách khí." Hàn Lập tiếp nhận ngọc giản, thần thức quét qua, âm thầm gật đầu, trong miệng nói ra.
Hắn vừa mới dò xét qua một lần linh thảo linh dược bên trong linh điền, cơ bản tương ứng với ghi chép trong khối ngọc giản này, Diệp Tố Tố thật không giấu diếm gì.
"Hàn tiền bối, Khâu trưởng lão vừa rồi không thân thiện với ngài, xin ngài thứ lỗi. Nàng cũng không phải cố ý nhằm vào ngài, chỉ là phụ mẫu Khâu trưởng lão, còn có hai vị đệ đệ, trước kia đều chết ở trong tay tu sĩ Nhân tộc, cho nên nàng phi thường căm thù tu sĩ Nhân tộc." Bờ môi Diệp Tố Tố khẽ nhúc nhích, truyền âm nói ra.
"Thì ra là thế, ta hiểu được." Hàn Lập nghe vậy giật mình, khó trách nữ tử váy trắng kia tràn ngập địch ý với hắn như vậy, nhưng hắn cũng không có để ý.
Hai người không lưu lại đây lâu, rất nhanh khởi hành bay về phía xa.
...
Trong thạch thất dưới mặt đất, hai tay Khâu trưởng lão bấm niệm pháp quyết, ở trong thạch thất liên tiếp bày ra mấy tầng cấm chế, lúc này mới dừng tay.
"Khâu trưởng lão, ta biết ngươi thống hận tu sĩ Nhân tộc, nhưng Hàn đạo hữu lại nhiều lần thi ân tại tộc ta, ngươi vẫn nên thu liễm địch ý một chút, ít nhất trước mặt không nên thất lễ như vậy." Diệp Loa tộc trưởng thở dài, nói ra.
"Tộc trưởng ngươi cảm thấy người này đến Thanh Hồ tộc ta, là mang mục đích nhân từ gì sao?" Khâu trưởng lão cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Diệp Loa tộc trưởng nhíu mày hỏi.
Nữ tử váy trắng đầu tiên giật nảy mình, sau đó liền nhận ra thân phận Hàn Lập, trong mắt nổi lên cừu hận thấu xương, trong tay đại phóng lãnh mang màu trắng, muốn đánh tới Hàn Lập.
"Muốn hai người này sống thì thành thành thật thật đứng ở nơi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Hàn Lập nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn như tùy ý vung tay lên.
Một cỗ thanh quang từ trong tay hắn bắn ra, chống đỡ hàn quang màu lam đang bộc phát mãnh liệt.
Ngọn lửa màu xanh lam kia tựa hồ bị khiêu khích, mãnh liệt nhảy lên, hàn quang màu lam cũng lập tức giương nanh múa vuốt, giống như một con mãnh thú nổi giận, mãnh liệt trùng kích thanh quang.
Cỗ thanh quang kia nhìn như đơn bạc, lại cứng cỏi không gì sánh được, mặc cho hàn quang màu lam trùng kích thế nào, đều lù lù bất động.
Nữ tử váy trắng thấy cảnh này, lực tụ lên cánh tay lập tức dừng lại, nhưng lãnh quang màu trắng trong tay cũng không biến mất, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Lập.
Hàn Lập không để ý đến nữ tử váy trắng, lần nữa phất tay áo lên.
Một đạo thanh quang khác bắn ra, cùng thanh quang trước hòa làm một thể, sau đó nhanh chóng ép hàn quang màu lam xuống.
Diệp Tố Tố các nàng tốn hao sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng bức lui hàn quang màu lam, nhưng hàn quang màu lam ở trước mặt Hàn Lập lại không chịu nổi một kích, trong nháy mắt liền bị ép trở trở về vị trí bắp chân.
Hàn Lập lần nữa phất tay, một ngọn lửa màu bạc từ trong tay áo bắn ra, quay tròn một cái rồi hóa thành một con hỏa điểu màu bạc, một đầu đâm vào trong hàn quang màu lam, biến mất không còn tăm tích.
Lập tức trong hàn quang màu lam truyền đến một tiếng thanh minh êm tai, tiếp theo bên trong lóe lên ánh bạc, một cỗ nhiệt độ cực nóng cuồn cuộn toả ra, không khí phụ cận dưới nhiệt độ cao này bắt đầu vặn vẹo mơ hồ.
Hàn quang màu lam trong nháy mắt bị xé nứt xua tan, biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là nhiệt độ cao cuồn cuộn càn quét tứ tán, khu trừ toàn bộ hàn khí trong phòng.
Băng tinh trong thạch thất lập tức nhanh chóng hòa tan, rất nhanh biến mất không còn tăm tích.
Nữ tử váy trắng thấy tình hình này, nao nao, ánh mắt lộ ra kinh dị, nhưng vẻ đề phòng vẫn không buông lỏng mảy may.
Không bao lâu, hỏa điểu màu bạc kia liền lóe lên hiển hiện ra, trong miệng ngậm một ngọn lửa màu lam lớn chừng quả đấm, nó há miệng hút vào.
"Ọt" một tiếng, ngọn lửa màu lam lọt vào trong miệng, trong miệng nó phát ra tiếng kêu vui sướng, giống như ăn một bữa ăn ngon.
Sau đó hỏa điểu màu bạc bay vụt về, lóe lên chui vào trong tay áo Hàn Lập.
Mà lúc này, băng tinh màu lam trên người thiếu phụ áo xanh đã biến mất toàn bộ, cũng không biết tỉnh lại khi nào, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin.
Lam băng quanh người Diệp Tố Tố cũng biến mất không còn tăm tích, khuôn mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng lập tức khuôn mặt nàng lộ vẻ thống khổ, thanh quang trên người nhanh chóng tiêu tán lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thân thể thình lình cũng chậm rãi thu nhỏ lại, bên ngoài thân hiện ra một bộ lông màu xanh.
"Tố Tố!" Thiếu phụ áo xanh thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, liền muốn từ trên giường đứng lên.
"Không nên cử động!" Hàn Lập nhàn nhạt nói một tiếng, hai tay điểm một cái.
Hai đạo thanh quang từ trong tay hắn bắn ra, chia ra chui vào trong cơ thể thiếu phụ áo xanh cùng Diệp Tố Tố.
Thân thể hai người lập tức như bị định thân thuật, ổn định ngay tại chỗ.
"Nhân tộc tặc tử, ngươi làm cái gì vậy!" Nữ tử váy trắng ở bên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bay nhào tới.
Hàn Lập cũng không quay đầu lại, phất tay áo lên.
Năm đạo tinh ti từ trong tay hắn bắn ra, lóe lên chui vào thể nội nữ tử váy trắng.
Nữ tử váy trắng bay nhào đến đột nhiên thân hình cứng đờ, cả người trong nháy mắt dừng lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặc cho nàng vận cộng giãy giụa như thế nào, đều động đậy được một ngón tay.
Tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết vung lên, một đạo huyết quang từ trong tay hắn bay ra, chui vào huyết trận trên mặt đất.
Ông!
Huyết sắc pháp trận trên mặt đất lần nữa sáng rõ, vận chuyển ông ông.
Vô số tia sáng màu máu lần nữa hiện lên, quấn chặt lấy thân thể nữ tử áo xanh cùng Diệp Tố Tố, giữa hai người hình thành một cầu nối tơ máu.
Thân ảnh Hàn Lập hoa một cái, sau một khắc xuất hiện bên cạnh thiếu phụ áo xanh, đơn chưởng vỗ vào trán nàng.
Một cỗ huyết quang thô to không gì sánh được từ lòng bàn tay hắn bắn ra, giống như sóng dữ tràn vào thể nội thiếu phụ áo xanh, du tẩu một vòng.
Bên ngoài thân thiếu phụ lại xuất hiện đường vân huyết mạch màu xanh, nhưng bị cỗ huyết quang kia xông lên, thình lình bị cuốn đi gần nửa, trở nên ảm đạm rất nhiều.
Cỗ huyết quang kia lập tức từ thể nội thiếu phụ áo xanh chảy ra, thuận theo những tinh ti màu máu kia chảy xuôi qua, rót vào thể nội Diệp Tố Tố.
Đường vân Thanh Hồ huyết mạch bên ngoài thân Diệp Tố Tố đã biến mất lại hiển hiện ra, thân thể cũng khôi phục bộ dáng lúc trước, lông thú bên ngoài thân cũng nhanh chóng biến mất.
Không chỉ như vậy, cỗ huyết quang kia cũng dung nhập vào trong cơ thể nàng, bởi vì thôi động pháp trận mà tiêu hao nguyên khí đều được bổ sung, sắc mặt tái nhợt lập tức khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí nổi lên huyết sắc đỏ ửng.
Hàn Lập ngừng thôi động huyết trận trên mặt đất, hai tay cũng đặt ở bên người.
Thân thể ba người Diệp Tố Tố khẽ động, tuần tự khôi phục hành động.
"Các hạ là?" Thiếu phụ áo xanh từ trên giường đứng lên, do nằm trên giường quá lâu nên hơi lay động, Diệp Tố Tố vội vàng đỡ lấy.
"Mẫu thân, người này chính là Hàn tiền bối lúc trước ta đã nói đó. Hàn tiền bối, vị này là mẫu thân của ta, cũng là Thanh Hồ tộc trưởng." Diệp Tố Tố vừa mới lấy lại tinh thần, vội vàng giới thiệu hai người.
"Nguyên lai là Hàn đạo hữu, hạnh ngộ, thiếp thân Diệp Loa, đa tạ Hàn đạo hữu vừa mới xuất thủ tương trợ, giúp thiếp thân khu trừ hàn độc trong cơ thể, còn giúp Tố Tố khôi phục Thanh Hồ huyết mạch. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đạo hữu ngày sau nếu có việc gì cần dùng đến Thanh Hồ tộc ta, cứ việc phân phó là được." Thiếu phụ áo xanh trịnh trọng nói ra.
Nữ tử váy trắng một bên nghe vậy, nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
"Tộc trưởng không cần phải khách khí, ta đã ở nhờ tại Thanh Hồ thành, mắt thấy chủ nhân có việc, tự nhiên phải xuất thủ tương trợ." Mắt Hàn Lập sáng lên, cười nhạt nói.
"Thần thông của Hàn tiền bối thật khiến người ta nhìn mà than thở, dễ như trở bàn tay liền khu trừ hàn độc trong cơ thể mẫu thân, còn lấy huyết mạch chi lực của ta trở về, ngài làm như thế nào vậy?" Diệp Tố Tố nhìn Hàn Lập, trong mắt hiện ra mấy phần sùng bái.
"Hàn mỗ có nghiên cứu về huyết mạch chi lực, cũng may mắn huyết mạch chi lực của Diệp đạo hữu cùng tộc trưởng không có triệt để tan rã, nếu không ta cũng vô pháp thu hồi nó." Hàn Lập mập mờ suy đoán, giải thích.
"Hàn đạo hữu, đa tạ ngươi cứu tộc trưởng cùng thiếu chủ, chỉ là tiểu nữ có một nghi vấn, nơi đây chính là mật địa Thanh Hồ tộc ta, Hàn đạo hữu tại sao không được mời từ trước mà lại tiến vào nơi đây?" Vào thời khắc này, nữ tử váy trắng một bên đi tới, trong miệng mặc dù nói lời cảm tạ, nhưng ngữ khí lại hùng hổ dọa người.
"Hàn đạo hữu, vị này là Diệp Khâu trưởng lão tộc ta. Khâu trưởng lão, Hàn đạo hữu chính là quý nhân tộc ta, không được mạo phạm như thế." Diệp Loa tộc trưởng vội vàng giới thiệu một chút thân phận thiếu phụ váy trắng, sau đó thấp giọng khiển trách.
"Không sao, Khâu trưởng lão có nghi hoặc này cũng là chuyện bình thường. Hàn mỗ có bí thuật tinh thông dò xét, đêm nay buồn chán, đi ra ngoài thưởng thức thắng cảnh, cảm giác được nơi này có ba động nguyên khí kịch liệt, liền thi pháp dò xét một hai, sau đó nhìn thấy tình hình nguy cấp nơi đây, liền không mời mà tới xen vào chuyện bao đồng, đã mạo phạm, xin mấy vị thứ lỗi." Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nói ra.
"Thì ra là vậy, nhờ có Hàn tiền bối kịp thời chạy đến." Diệp Tố Tố thè lưỡi, nói ra.
"Ngươi còn nói, chuyện vừa rồi, đều là ngươi nhất thời lỗ mãng dẫn đến, đại sự chuyển dời huyết mạch chi lực bực này cũng dám tự tiện làm chủ, may mắn có Hàn đạo hữu tại đây, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi." Diệp Loa trầm giọng quát.
Diệp Tố Tố nghe vậy cúi đầu xuống, miệng nhỏ lại hơi vểnh lên, tựa hồ không phục.
Diệp Loa thấy thần sắc Diệp Tố Tố như vậy, trừng nàng một cái, tựa hồ bận tâm đến Hàn Lập tại đây, không tiếp tục răn dạy nữa.
"Nơi này đã rối bời một đoàn, tiếp đãi Hàn đạo hữu quá khiếm nhã. Tố Tố, ngươi đưa Hàn đạo hữu trở về trước, ngày mai thiếp thân lại tự mình đến bái phỏng." Diệp Loa nói ra.
"Vậy Hàn mỗ cáo từ trước." Hàn Lập chắp tay nói.
Diệp Loa đáp lễ lại, Diệp Khâu trưởng lão một bên vẫn không động đậy, sắc mặt lạnh nhạt, hiển nhiên không tín nhiệm với Hàn Lập.
Hàn Lập tự nhiên không để ý đến cách nhìn của Diệp Khâu trưởng lão với mình, quay người đi ra bên ngoài.
Diệp Tố Tố theo sát phía sau, rất mau ra khỏi thông đạo dưới lòng đất, đi ra phía ngoài.
Hàn Lập nhìn về phía rất nhiều linh điền trong bồn địa, ngừng lại.
Đón đọc bản dịch ra sớm nhất tại Bạch ngọc sách.
"Thời điểm ta vừa mới tới, liền chú ý đến nơi này, không ngờ nơi đây mở ra nhiều linh điền như vậy, mà bên trong lại bồi dưỡng linh thảo linh dược phẩm chất cực cao, Thanh Hồ tộc các ngươi giỏi về bồi dưỡng linh thảo sao?" Hàn Lập chuyển hướng nhìn về Diệp Tố Tố, hỏi.
"Chung quanh linh điền có bày cấm chế, Hàn tiền bối cũng có thể nhìn thấy tình huống Linh thảo bên trong sao? Là, tiền bối am hiểu dò xét chi thuật, nơi này bày ra cấm chế nho nhỏ đương nhiên ngăn không được thủ đoạn của tiền bối rồi." Diệp Tố Tố tựa hồ bởi vì bệnh tình mẫu thân đã khỏi hẳn, bỏ xuống một gánh nặng ngàn cân, cả người buông lỏng rất nhiều, hoạt bát nhíu mày, lập tức giật mình cười nói.
Hàn Lập chỉ cười cười, không nói tiếp.
"Nói đến bồi dưỡng linh thảo linh dược, không phải ta khoe khoang, cả tòa Kim Nguyên sơn mạch, Thanh Hồ tộc chúng ta nhận thứ hai, không ai dám nhận đệ nhất! Hàn tiền bối cũng cần linh thảo tu luyện? Đây là danh sách các loại linh thảo linh dược tộc ta bồi dưỡng, tiền bối cần thứ nào, cứ nói, ta lập tức sai người đưa qua." Diệp Tố Tố dừng một chút, ngạo nghễ nói ra, sau đó lấy ra một khối ngọc giản đưa cho Hàn Lập.
"Ta xác thực cần một ít linh thảo, vậy sẽ không khách khí." Hàn Lập tiếp nhận ngọc giản, thần thức quét qua, âm thầm gật đầu, trong miệng nói ra.
Hắn vừa mới dò xét qua một lần linh thảo linh dược bên trong linh điền, cơ bản tương ứng với ghi chép trong khối ngọc giản này, Diệp Tố Tố thật không giấu diếm gì.
"Hàn tiền bối, Khâu trưởng lão vừa rồi không thân thiện với ngài, xin ngài thứ lỗi. Nàng cũng không phải cố ý nhằm vào ngài, chỉ là phụ mẫu Khâu trưởng lão, còn có hai vị đệ đệ, trước kia đều chết ở trong tay tu sĩ Nhân tộc, cho nên nàng phi thường căm thù tu sĩ Nhân tộc." Bờ môi Diệp Tố Tố khẽ nhúc nhích, truyền âm nói ra.
"Thì ra là thế, ta hiểu được." Hàn Lập nghe vậy giật mình, khó trách nữ tử váy trắng kia tràn ngập địch ý với hắn như vậy, nhưng hắn cũng không có để ý.
Hai người không lưu lại đây lâu, rất nhanh khởi hành bay về phía xa.
...
Trong thạch thất dưới mặt đất, hai tay Khâu trưởng lão bấm niệm pháp quyết, ở trong thạch thất liên tiếp bày ra mấy tầng cấm chế, lúc này mới dừng tay.
"Khâu trưởng lão, ta biết ngươi thống hận tu sĩ Nhân tộc, nhưng Hàn đạo hữu lại nhiều lần thi ân tại tộc ta, ngươi vẫn nên thu liễm địch ý một chút, ít nhất trước mặt không nên thất lễ như vậy." Diệp Loa tộc trưởng thở dài, nói ra.
"Tộc trưởng ngươi cảm thấy người này đến Thanh Hồ tộc ta, là mang mục đích nhân từ gì sao?" Khâu trưởng lão cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Diệp Loa tộc trưởng nhíu mày hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.