Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 739: Thoát khốn

Vong Ngữ

01/03/2019

Dịch: pctrieu0812

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Chủ nhân, biết rằng một khi người đã quyết thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng ta còn muốn nhắc nhở một chút, giờ phút này Vực Chủ và một số tu sĩ cấp bậc Đại La Cửu U Tộc đều ở Đọa Hồ khu, tạm thời sẽ không rảnh để bận tâm nơi này. Hiện giờ bên ngoài Tu La Thành có thể xem như là lúc phòng bị lõng lẻo nhất, nếu mọi người muốn thoát đi thì ta có thể mang mọi người ra ngoài, chỉ là thời gian cấp bách, phải lập tức đi ngay. Nếu bỏ qua thời cơ này, về sau mọi người muốn đi sẽ rất khó.” Đề Hồn nhìn về phía Hàn Lập, hơi chần chờ một chút rồi nói.

Hàn Lập nhìn về phía đám người Hồ Tam, thấy cả đám đều vết thương chồng chất cùng thần sắc uể oải, Hàn Lập cau mày lại, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên kiên định.

“Đã đến nơi này, nếu mà quay về như vậy, những đau khổ đã chịu chẳng phải vô nghĩa sao? Huống hồ tình hình ta hiện giờ, cũng không cho phép ta từ bỏ. Trong các ngươi nếu ai không muốn tiếp tục, bây giờ có thể tự hành rời đi.” Hàn Lập thở dài, mở miệng nói.

“Tình hình của ta so với ngươi còn tệ hơn, nếu bây giờ rời đi, ta cũng không cam lòng.” Bách Lý Viêm cười ha ha, nói.

“Ta cũng không có thói quen bỏ dở nửa chừng.” Hồ Tam cười cười, có vẻ như khẽ động vết thương trong nội tạng, khóe miệng chỉ vễnh nhẹ lên.

“Quảng Nguyên Trai chúng ta không làm cuộc mua bán lỗ vốn, cảm thấy nếu hiện tại rời khỏi thì quả là lỗ nặng... Huống hồ thiệt thòi lần này, ta nhất định muốn đòi lại.” Thạch Xuyên Không cũng gật đầu, nói.

Ma Quang không nói gì, vẫn bộ dạng phó mặc mọi chuyện, chỉ là ánh mắt luôn như có như không liếc nhìn cô gái gọi là Đề Hồn.

“Nếu chủ nhân đã quyết định như thế, ta liền mang mọi người đi qua.” Đề Hồn gật đầu, nói.

“Chúng ta nhân số khá nhiều, hành động sẽ có nhiều bất tiện trên đường tới hầm Nghiệp Hỏa, xin mời chư vị trước vào đợi trong Động Thiên Chi Bảo của ta.” Hàn Lập dừng một chút, nói.

Ngay sau đó, trên ngón tay của hắn hoa ảnh chợt lóe, một cánh cửa màu bạc cao hơn trượng lập tức hiện ra.

Nhìn qua cánh cửa đó, thấy trước mắt là một tòa trúc lâu, bên trong tỏa ra thiên địa linh khí nồng đậm, làm cho cho đám người Hồ Tam vốn đã lâu chưa được tiếp xúc linh lực được một trận vui vẻ thoải mái.

“Này… Chẳng lẽ là kiện đồ vật kia tại đấu giá hội Ngọc Côn Lâu? Ta nhớ rõ lúc ấy bị một vị trưởng lão Bách Tạo Sơn mua được…” Hồ Tam thấy cảnh này, chân mày vốn nhíu lại, lại thêm chút kinh ngạc nói.

“Không phải là kiện kia, vật này là từ nơi khác có được. Tốt lắm, mời chư vị hãy vào trước, trúc lâu này là nơi linh khí tụ tập trong Động Thiên, mức độ nồng đậm không thua gì động tiên bình thường ở Tiên Giới, mọi người tạm thời ở bên trong điều dưỡng, không cần đến những nơi khác trong đó.” Hàn Lập không giải thích nhiều, liền nói.

Ma Quang nghe vậy, đi trước một bước tiến vào trong, mấy người còn lại lần lược ôm quyền đa tạ với Hàn Lập, cũng đi vào.

Các cấm chế trong Hoa Chi đều đồng thời được kích hoạt, chỉ có phong cấm ở trúc lâu là mở ra, đám người Hồ Tam đối với chuyện này tự nhiên rõ ràng, chỉ cảm thán khen cho phạm vi bên trong trúc lâu linh khí dồi dào, một đám khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ điều dưỡng thương thế, vẫn chưa có động tác nào dư thừa.

Sau khi đóng lại Động Thiên, thần sắc Hàn Lập hơi buông lỏng, trong miệng rên lên một tiếng do áp lực.

Trước đó bị luân phiên khổ hình tra tấn, dù Hàn Lập khí lực dồi dào, cũng muốn chịu đựng không nổi, lại còn bị U Hồn trùng mạnh mẽ ăn mòn thần hồn, khiến tinh thần của hắn không khỏi suy sụp.

“Chủ nhân, người không sao chứ?” Đề Hồn có chút lo lắng hỏi.

Hàn Lập khoát tay áo, lật tay lấy ra một quả đan được màu vàng ăn vào, nhắm mắt điều tức.

“Ta không sao, chúng ta đi thôi.” Sau một lát, hắn mở hai mắt, thần sắc không tốt bị xóa đi bằng một nụ cười tươi, nói với Đề Hồn.

“Lần này đi họa phúc khó lường, chủ nhân người hiện tại đã bình tĩnh, thật sự không sao cả chứ?” Đề Hồn còn chút lo lắng hỏi tiếp.

“Thời gian ở Hôi Giới càng lâu, sát khí ăn mòn càng nghiêm trọng, ta có dự cảm, nếu không nhanh đến Tẩy Sát Trì, sát suy của ta chế trụ không nổi sắp bạo phát, đến lúc đó không cần người khác ra tay, đến Thánh Thần cũng khó cứu ta.” Hàn Lập cười khổ một tiếng nói ra.

“Tẩy Hồn khu là một chỗ đặc biệt, không phải Cửu U tộc nhân không được đi vào. Ta mặc dù được Vực Chủ đại nhân coi trọng, nhưng cũng chỉ là khi hộ tống hắn mới được vào cùng, ngày thường lại càng không đến đó. Cho nên chúng ta muốn vào Tẩy Hồn khu, chỉ có thể bằng con đường trước đó mọi người đi.” Đề Hồn gật đầu nói.



“Nếu đi con đường xuyên qua Nghiệp Hỏa, chẳng phải sẽ kinh động đến cấm chế bên trong?” Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi.

“Không ngại chuyện này, giao cho ta là được. Nhưng mà tình hình bên kia Tẩy Hồn khu, ta cũng không rõ ràng cho lắm.” Đề Hồn khẽ cười tươi, nói.

“Tình hình bây giờ cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, đi trước rồi nói.” Hàn Lập khẽ thở dài một tiếng, nói ra.

“Chủ nhân, người cố nhẫn nại một chút, bây giờ ta sẽ dẫn người đi ra ngoài.” Đề Hồn gật đầu nói.

Dứt lời, cổ tay nàng run lên, hư không hiện ra một cây xiềng xích màu đỏ, “phốc” một tiếng, đâm xuyên qua vai Hàn Lập.

Hàn Lập chỉ là khẽ nhíu mày lại, không phát ra dù là một chút âm thanh.

Đề Hồn xích lại Hàn Lập như vậy, một đường thông qua chín tầng U Lao đi ra ngoài.

Thân phận của nàng đặc thù ở Cửu U Tộc, tu sĩ Đại La Cửu U Tộc tầm thường còn kiêng nể vài phần, càng không cần nói đến đám U Nô, cho nên trên đường đi rất thuận lợi, không tên nào có gan tiến đến tra hỏi.

Cũng không quá lâu, hai người sắp ra khỏi U Lao, dọc theo nhiều thông đạo khác nhau tiếp nối, đi tới bên ngoài hầm Nghiệp Hỏa.

Đi qua một cái thông đạo thật dài, Hàn Lập liếc mắt thấy đứng gác bên ngoài cổng tò vò tiến vào hỏa trì, là một người khôi ngô với thân hình cao lớn, đúng là Tô Lưu đã bị luyện chế thành khôi lỗi.

Hai mắt gã vô thần nhìn về phía trước, hai tay bắt chéo trước người, bàn tay cầm xiềng xích với hai đầu là thanh búa hai lưỡi cùng chùy gai, quấn ra phía sau người, kèm các vết thương ghê rợn được khâu lại trên người, khiến Hàn Lập nhìn mà không khỏi sởn cả gai ốc.

Đối với vị từng là giám sát sứ Thiên Đình này, hắn cũng không ưa gì, nhưng dù sao đều là người Tiên Giới, thấy gã cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cũng khó tránh sinh ra chút cảm giác xót thương.

Hàn Lập bị Đề Hồn “Áp giải” tiến đến phía trước cổng tò vò, đang muốn đi vào thì bỗng nhiên Tô Lưu dang hai tay ra, xiềng xích màu đen kèm cây búa lớn cùng chùy gai cầm trên tay, tới chắn giữa đường đi.

Đề Hồn thấy thế khẽ cau mày, bàn tay vung lên, một cái lệnh bài tản ra từng đợt sát khí màu đen hiện lên, lơ lửng trước mặt Tô Lưu một lát, sau thật nhanh bay về trong tay nàng.

Tô Lưu thấy vậy, thu lại binh khí rồi lui về một bên, khôi phục trạng thái đờ đẫn ban đầu.

Hàn Lập cùng Đề Hồn qua cổng tò vò đi vào trong, phát hiện cây cầu phía trên không có một bóng người, lồng sắt nhốt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Xi Dung vẫn treo ở dưới cầu như cũ.

Đi đến gần đó, Hàn Lập dừng bước.

“Làm sao vậy? Chủ nhân, người biết bọn hắn?” Đề Hồn hướng dưới cầu nhìn một cái, hỏi.

“Ngươi có phương pháp giải trừ cấm chế trên người bọn hắn không?” Hàn Lập hơi trầm ngâm, sau đó mở miệng hỏi.

“Muốn giải cấm chế trên người bọn hắn cũng không khó, trên người ta có Cửu U Lệnh thì vô cùng đơn giản, chẳng qua hai người này bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, thời gian bị nhiễm quá lâu, trạng thái hiện như là bán Hôi Tiên, chỉ sợ sau khi giải cấm chế, nhất thời bọn hắn không thể khống chế thần trí mà bạo phát.” Đề Hồn thoáng nghĩ rồi nói.

“Vậy cứu bọn hắn trước, tạm thời khoan giải cấm chế.” Hàn Lập gật đầu, phân phó nói.

“Chuyện này dễ dàng.”

Đề Hồn nói xong, thân hình nhoáng bay lên, hai tay bấm pháp quyết, liên tiếp điểm hơn mười cái lên lồng sắt.

Trên lồng sắt lập tức hiện ra từng đợt phù văn chấn động nhè nhẹ, hào quang màu đỏ sậm chớp động về sau, lập tức biến mất không thấy, cửa lồng cũng liền mở ra.



Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tựa vào một góc trong lồng, đối với chuyện này hoàn toàn không hay biết, bất động tại chỗ, còn Xi Dung thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Lập và Đề Hồn, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu cùng thần sắc kinh hoảng, nhưng thân hình vẫn không động đậy.

“Thần trí của ngươi vẫn chưa mất khống chế, nhưng cấm chế trên người hiện chưa thể giải, tự mình đi ra đi.” Hàn Lập mặt không biểu cảm nói.

Xi Dung trầm mặc một lát, cũng không nói gì, chậm rãi đứng lên và nâng theo Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.

“Vào đây đi, mọi chuyện nói sau.”

Theo tay Hàn Lập vung lên, một cánh cửa màu bạc xuất hiện phía trước hai người.

Xi Dung nhìn thật sâu Hàn Lập một cái, vẫn khó hiểu vì sao Hàn Lập phải cứu mình, hắn dìu Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng cất bước đi vào trong trúc lâu.

Đề Hồn bay xuống bên cạnh Hàn Lập, chỉ thấy cổ tay vừa chuyển, Hàn Lập đã đóng lại Hoa Chi Động Thiên.

“Chủ nhân, đợi một chút.” Hai người đi đến đoạn cuối cây cầu, Đề Hồn mở miệng nói.

Dứt lời, trên người nàng hào quang đỏ sậm sáng ngời, thân hình bay xuống phía dưới, nhảy vào bên trong Nghiệp Hỏa, biến mất không thấy.

Qua ước chừng ba mươi hơi thở, hắc diễm trong hỏa trì đột nhiên di động hướng lên, một đạo nhân ảnh bay vút ra, đúng là Đề Hồn.

“Tốt lắm, cấm chế dưới đáy cùng lối vào đã bị ta tạm thời che lại, hiện tại có thể yên tâm đi rồi.” Nàng vỗ vỗ hai tay vào nhau phủi sạch, liền nói.

“Nhờ ngươi rồi.” Hàn Lập gật đầu, mỉm cười nói.

“U Lạc, ngươi biết mình đang làm chuyện gì chứ?” Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền tới.

Hàn Lập trong lòng căng thẳng, quay đầu nhìn lại thì thấy một gã hai mắt dài nhỏ, làn da trắng bệch như quỷ chết trôi, là một nam tử trung niên dáng người cao gầy, theo cổng tò vò bên kia đi ra, gã còn ôm trong lòng một con thú nhỏ màu trắng như báo nhung.

Chính là tu sĩ Đại La trước đó nhìn thấy trong Thiên Điện, Quỷ Mộc!

Ở phía sau gã, còn đi theo hơn mười tên khôi lỗi hình thù kỳ lạ cùng U Nô, mà Tô Lưu cũng ở trong đám đó, hai tay đã cầm sẵn cây búa lớn cùng chùy gai.

“Quỷ Mộc trưởng lão, ta phụng mệnh sư tôn, mang người này học nghệ luyện hỏa, sau canh ba sẽ mang trở về U Lao.” Đề Hồn nghe vậy, không nhanh không chậm trả lời.

Hai tròng mắt dài nhỏ của Quỷ Mộc híp lại, liếc mắt đánh giá xiềng xích đỏ tươi trong tay Đề Hồn, thấy trước mắt đâm xuyên qua ngực Hàn Lập, chân mày hơi giãn ra một chút, chậm rãi nói:

“Vực Chủ đại nhân giờ phút này bận bịu bên Đọa Hồ khu, Âm Quát trưởng lão trước khi bế quan có đặc biệt nhờ ta chú ý La Sinh khu một phần, hơn nữa nói rõ việc này tạm thời không muốn bẩm báo Vực Chủ, ngươi làm sao nhận lệnh từ Vực Chủ?”

Đề Hồn biết không thể qua mặt, bàn tay dứt khoát thu lại, rút ra xiềng xích đỏ tươi trên người Hàn Lập.

Trên người Hàn Lập lưu lại hai lổ máu, nhanh chóng khép lại, khôi phục như lúc đầu.

“Ngươi thật muốn phản bội Vực Chủ, không chịu quay đầu lại?” Quỷ Mộc lại nhíu mày, mở miệng nói.

“Việc này ta sẽ chủ động nhận tội với sư tôn, nếu hôm nay Quỷ Mộc trưởng lão tha ta một mạng, ngày sau tất có hậu báo.” Đề Hồn trên mặt hiện lên một vẻ do dự, nói ra.

“Hừ! Hồ đồ ngu xuẩn, nhiều lời vô ích.” Quỷ Mộc hừ lạnh một tiếng, xoay người thả tiểu thú màu trắng đang ôm xuống.

Tiểu thú kia vốn là nép sát bên chân Quỷ Mộc, đứng thẳng lên như người bình thường, hai mắt xoay chuyển nhìn về phía Hàn Lập nhe răng nanh hung dữ, tiện đà quay người lại, nhảy đến hướng cổng tò vò đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook