Chương 139: Tiên giới Luyện Đan Sư
Vong Ngữ
14/02/2018
Hàn Lập chỉ nhìn lướt qua những loại đan dược tăng
tiến tu vi và giải độc chữa chương mà trực tiếp đến chỗ loại đan dược
khôi phục ở giá gỗ bên cạnh.
Mỗi loại đan dược trên kệ đều có phần chú thích ghi rõ đặc tính của đan dược và giá cả.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua rồi rất nhanh nhìn vào lọ linh đan Quy Nguyên Đan.
Đan dược này uống vào có thể đại bổ nguyên khí, tăng cường khí huyết. Hiện tại, mỗi lần hắn cô đọng viên tinh hạt ẩn chứa pháp tắc Thời gian thì không khỏi mất đi rất nhiều khí huyết. Đan dược này vừa vặn dùng rất phù hợp, có thể giảm bớt không ít thời gian điều dưỡng, khôi phục.
“Cho ta năm bình Quy Nguyên Đan!” Hàn Lập nói.
Linh đan này tuy giá rất cao nhưng trong mỗi bình chỉ vẻn vẹn có ba viên, cần tới ba mươi khối cực phẩm Linh Thạch nhưng hắn đã đoạt được từ những tên Địa Tiên, Tán Tiên bị hắn tiêu diệt không ít cực phẩm linh thạch nên hắn cũng không quá xót.
“Vâng!” Sắc mặt Lư quản sự mừng rỡ, lấy ra một lệnh bài.
Từ lệnh bài bắn ra một vệt trắng nhập vào vòng bảo hộ xung quang quầy hàng, liền mở ra một lỗ hổng. Trong đó có một người hầu đang ngồi chờ, dâng lên năm bình ngọc xanh biếc.
Hàn Lập lại tìm kiếm tiếp một lượt, rồi lựa chọn một loại đan dược giúp gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí trong thời gian ngắn là Vọng Nguyên Đan và một loại đan dược dịch dung, có thể giấu giếm được thần thức của tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ là Chỉnh Cốt Tán.
Cả hai loại này đều không rẻ, khiến cho hầu như linh thạch cực phẩm hắn mang trên người đều tiêu hết phân nửa.
Bởi vì những việc mạo hiểm phải đối phó sau này không thể đoán trước nên tất nhiên là hắn chấp nhận dốc sạch vốn.
Lư quản sự thấy thế, mặt mày rất hớn hở vì dù sao thì vụ giao dịch này đối với gã quả thực không hề nhỏ chút nào.
Ngay khi gã định giới thiệu thêm với Hàn Lập một số loại linh dược khác thì có tiếng bước chân truyền đến. Sau đó, có hai thân ảnh cũng lên tới tầng năm.
Người đi trước là một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín tuổi, áo trắng như tuyết, nét mặt thanh tú, dáng người yểu điệu, không vướng chút bụi trần nào, giống như Tiên nữ trên Cung trăng giáng trần.
Bên cạnh thiếu nữ áo trắng là một gã thanh niên áo lam tầm hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, khó ưa.
“Lư Bình, linh tài lần trước ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng chưa”. Thanh niên áo lam vừa lên, nhìn lướt qua Hàn Lập một cái rồi không chút khách khí nói với Lư quản sự.
“Hóa ra là Đại tiểu thư và Phương đại sư giá lâm, không kịp đón tiếp, mong được lượng thứ. Phương đại sư, đồ vật ngài muốn đã chuẩn bị xong, tại hạ sẽ mang ra ngay.” Lư quản sự bước nhanh tới nghênh đón, trong lúc nói chuyện, liếc nhìn Hàn Lập có chút áy náy.
“Đại sư...” Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, nhìn qua thanh niên áo lam thì thấy trên cổ áo gã có một cái đồ án tiểu đỉnh màu đỏ.
“Tiền bối, đó là ký hiệu chỉ có Đan Sư có. Người này là Giáp đẳng Nhân Đan Sư”. Mộ Tuyết ở bên cạnh khẽ nhắc.
Hàn Lập nghe xong, như suy nghĩ đến điều gì đó rồi nhẹ gật đầu, không nhìn gã kia nữa mà xem các loại đan dược khác.
Lúc này, Lư Bình kêu hai người hầu đến tiếp hai người thiếu nữ áo trắng, còn bản thân mình đi xuống lầu dưới.
Thiếu nữ áo trắng có vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ được nét tiêu sái dạo bước đến chỗ giá gỗ đặt các loại đan dược chữa thương giải độc để xem xét.
“Mặc huynh phúc lớn mệnh lớn, thực lực không tầm thường nên chắc vì vô ý mà rơi vào cấm chế hoặc không gian đặc thù nào đó có thể ngăn cách được Nguyên Thần Đăng cảm nhận thôi. Dù sao thì loại sự việc như vậy không phải là chưa từng xuất hiện... Nàng cũng đừng lo lắng quá mức.” Thanh niên áo lam đi sau thiếu nữ áo trắng, nhẹ nhàng an ủi.
“Ta cũng không tin Đại ca xảy ra chuyện. Lần này kiểu gì cũng phải tìm đến kẻ đó.” Thiếu nữ áo trắng khẽ gật đầu, lời cất lên như tiếng chim oanh vàng.
Hàn Lập không quan tâm đến chuyện hai người kia, rất nhanh xem xét tất cả các đan dược ở đây qua một lượt nhưng không tìm được thứ mà hắn mong muốn.
“Đi thôi!” Hắn nói với Mộ Tuyết, rồi quay người đi xuống lầu.
Ra khỏi Thiên Dược Trai, Hàn Lập nhìn dòng người hối hả trên đường, quay đầu hỏi Mộ Tuyết:
“Ở trên đảo Hắc Phong này có tòa động phủ nào yên tĩnh cho thuê ở tạm không?”
“Bẩm Tiền bối, chỗ Dậu Sơn Dương ở ngoài thành năm trăm dặm là do Đại nhân Đảo chủ sáng lập ra, chính là chỗ để phục vụ cho các tu sĩ vãng lai đến thuê. Nếu Tiền bối muốn đi, vãn bối xin dẫn đường. Đợt trước, vãn bối cũng đưa mấy vị khách qua đó nên rất quen đường.” Mộ Tuyết nghe xong, trả lời ngay.
“Không cần! Ngươi nói đại khái cho ta biết vị trí, tự mình ta đi là được rồi.” Hàn Lập khoát tay nói.
“Tiền bối đi dọc theo đường lớn trong thành ra cửa phía Bắc, rồi cứ đi thẳng hướng Bắc là đến.” Mộ Tuyết có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng lập tức trả lời.
Hàn Lập nhấc cổ tay ném ra một khối tinh thạch màu xanh cỡ Long Nhãn theo hình vòng cung bay tới trước ngực Mộ Tuyết.
Gã vội vàng đỡ lấy trong tay, nhìn vào thì phát hiện ra là một khối linh thạch cực phẩm. Mặt gã hiện lên vẻ vừa sợ hãi , vừa vui mừng nhưng ngay lập tức gã có chút sợ hãi đưa hai tay dâng linh thạch trở về, mở miệng nói:
“Tiền bối cho quá nhiều, chỉ cần năm khối linh thạch trung phẩm là đủ.”
“Yên tâm nhận đi. Khối linh thạch này cũng không cho không ngươi, ta có việc cần phiền ngươi đi nghe ngóng giúp ta một lần.”
“Xin tiền bối cứ nói.” Mộ Tuyết nghe vậy, hơi nao nao nhưng cũng không vội vã cất khối Linh thạch trên tay mà mở miệng hỏi.
Hàn Lập thấy thanh niên này phản ứng như vậy có chút hài lòng, nhẹ gật đầu rồi nói:
“Ta muốn ngươi thay ta nghe ngóng xem làm như thế nào để vào được danh ngạch cho phép ly khai đảo Hắc Phong. Chỉ cần ngươi thăm dò được tin tức có ích, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm hết sức.” Mộ Tuyết lộ vẻ mừng rỡ, gật đầu lia lịa rồi quyết tâm.
Sau khi hai người tạm biệt, mỗi người một ngả, đi tới hai hướng.
Hàn Lập chậm rãi đi dọc theo đường lớn trong thành, vừa đi vừa quan sát cửa hàng hiệu buôn bốn phía, rất là thong thả, nhàn nhã như đi dạo chơi ra khỏi thành.
Ra đến ngoài thành, đi thêm một đoạn rồi bỗng nhiên thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất.
Khoảng cách năm trăm dặm đối với Hàn Lập chỉ trong nháy mắt là đến. Hắn nhanh chóng đáp xuống phía trước một ngọn núi tuyệt đẹp, tú lệ cao mấy trăm trượng.
Phóng mắt nhìn thì thấy cả ngọn núi tuy không cao nhưng rừng cây xum xuê, xanh ngát, mây mù lượn lờ trên sườn núi, cũng có chút vẻ thần tiên của Tiên gia.
Ngoài ra, mắt người phàm không thể nhìn thấy còn hắn phát hiện ra một tầng linh lực kỳ lạ, rung động yếu ớt như một cái lưới lớn ở trên trời che phủ cả ngọn núi bên trong.
Ngắm nhìn một lát, hắn mới dừng lại rồi đi tới cửa tòa đại điện ngói đỏ.
Đi vào trong điện, hắn liền nhìn thấy ngay phía trước là môt cái bình phong vẽ mười hai đảo to lớn dựng thẳng đứng. Bên trên thêu bằng kim tuyến hình ảnh toàn bộ Dậu Dương Sơn, trông mười phần hoa mỹ.
Trước tấm bình phong bày một trương án kỷ rộng lớn bằng gỗ màu đỏ tía, bề mặt sáng bóng, trơn nhẵn như gương. Phía góc bên phải là một cái lư hương đầu thú, bên trên đang tỏa khói xanh lượn lờ.
Sau làn khói xanh là một lão giả mặc áo xanh theo phong cách nhà Nho, tay phải cầm một quyển sách cổ màu xanh, đang say sưa đọc, dường như không nhìn thấy Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn bốn phía, thấy trong điện ngoài lão này ra không còn ai thì liền tiến tới rồi ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, lão giả kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên đánh giá qua Hàn Lập một lượt. Trong mắt lão ta không khỏi toát lên vẻ thất vọng, không chút hứng thú.
“Đến thuê động phủ ở à?” Lão giả mở miệng hỏi.
“Còn động phủ nào có vị trí vắng vẻ một chút, không bị người khác quấy rầy không?” Hàn Lập hỏi.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn, không chịu được nói:
“Lời này lão phu nghe đến chai cả lỗ tai rồi. Mười người tới thì chín người đều nói thế. Nào có nhiều động phủ yên tĩnh như vậy cho các ngươi chọn, cả đám các ngươi đều cho mình là Chân Tiên hả?”
Lão ta vừa dứt lời, một luồng linh áp vượt xa tu sĩ Đại thừa kỳ từ trên thân Hàn Lập bộc phát ra. Khí thế động trời khiến thân hình lão giả lảo đảo, tý nữa thì té khỏi ghế.
Lão giả áo xanh vô cùng sợ hãi vội đứng dậy, vừa khom người thi lễ, vừa liên tục hô: “Vãn... vãn bối có mắt như mù, không nhìn ra Tiền bối. Xin người thứ tội, thứ tội...”
Khí thế trên thân Hàn Lập thu lại, chẳng thèm so đó với lão ta, vứt ra một túi linh thạch nhỏ rồi nói: “Tìm cho ta một động phủ yên tĩnh. Tiền thừa không cần thối lại.”
“Vâng, vâng... Động phủ Giáp đẳng chữ Cang ở cạnh đỉnh núi Vọng Nhật Nhai là một trong số không nhiều động phủ Giáp đẳng yên tĩnh nhất. Không biết tiền bối có hài lòng hay không? Lão giả áo xanh thò tay nhận lấy túi linh thạch, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, một tay vừa chỉ vào một chỗ trên bình phong to lớn phía sau lưng, miệng vừa nói.
Hàn Lập ngẩng nhìn, chỉ thấy ở một đỉnh núi vẽ trên bình phong sáng lên một quang điểm, có vị trí hoàn toàn vắng vẻ, khoảng cách với các động phủ phụ cận khác đều rất xa.
“Chỗ đó tốt” Hàn Lập nhẹ gật đầu rồi nói.
Lúc này, lão giả mới thu túi linh thạch vào, rồi đưa cho Hàn Lập một thẻ trong màu đen.
Một lúc sau, ở bên ngoài đại điện.
Hàn Lập rót pháp lực vào thẻ tròn, lập tức nó sáng lên một tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.
Theo lời lão giả kia nói, cái thẻ tròn này không chỉ là chìa khóa mở cửa động phù, mà còn là giấy thông hành để hắn tiến vào đại trận hộ sơn của Dậu Dương Sơn.
Chỉ cần có thẻ tròn này trên người, hắn có thể tự do phi hành trên Dậu Dương Sơn. Nếu không có sẽ bị đại trận phát hiện, trấn áp như người xâm nhập.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thấy trời đã dần dần lặn về phía tây, thân hình hắn lóe lên rồi phi độn tới đỉnh núi.
Không lâu sau, Hàn Lập đã ở bên trong một tòa động phủ rộng rãi.
Tuy nơi này đã bày ra cấm chế nhưng hắn vẫn bày tiếp ra mấy tầng cấm chế nữa thì lúc đó hắn mới yên tâm.
Sau khi làm xong, hắn đi vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn lập lòe, sáng ngời nhìn về hư không phía trước, có vẻ cực kỳ không bình tĩnh.
Ngày hôm nay, sau khi chứng kiến tất cả những việc ở trong tòa thành lớn nhất hải vực Hắc Phong thì có quá nhiều việc làm cho hắn chấn động.
“Ma Quang” Hàn Lập trầm tư một lúc rồi chợt mở miệng gọi.
Phía dưới một bóng người chớp lên, vặn vẹo một hồi. Một cái bóng đen sì xông ra, hiện lên thân ảnh Ma Quang. Thần sắc của gã vẫn ngây ngốc như lúc trước.
“Đạo hữu Ma Quang, không biết ở Tiên giới, Luyện Đan Sư được phân cấp bậc như thế nào?” Hàn Lập trực tiếp hỏi.
“Theo ta được biết, Luyện Đan Sư ở Tiên giới được chia làm ba bậc là Nhân giai, Địa giai và Thiên giai” Ma Quang trả lời.
Mỗi loại đan dược trên kệ đều có phần chú thích ghi rõ đặc tính của đan dược và giá cả.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua rồi rất nhanh nhìn vào lọ linh đan Quy Nguyên Đan.
Đan dược này uống vào có thể đại bổ nguyên khí, tăng cường khí huyết. Hiện tại, mỗi lần hắn cô đọng viên tinh hạt ẩn chứa pháp tắc Thời gian thì không khỏi mất đi rất nhiều khí huyết. Đan dược này vừa vặn dùng rất phù hợp, có thể giảm bớt không ít thời gian điều dưỡng, khôi phục.
“Cho ta năm bình Quy Nguyên Đan!” Hàn Lập nói.
Linh đan này tuy giá rất cao nhưng trong mỗi bình chỉ vẻn vẹn có ba viên, cần tới ba mươi khối cực phẩm Linh Thạch nhưng hắn đã đoạt được từ những tên Địa Tiên, Tán Tiên bị hắn tiêu diệt không ít cực phẩm linh thạch nên hắn cũng không quá xót.
“Vâng!” Sắc mặt Lư quản sự mừng rỡ, lấy ra một lệnh bài.
Từ lệnh bài bắn ra một vệt trắng nhập vào vòng bảo hộ xung quang quầy hàng, liền mở ra một lỗ hổng. Trong đó có một người hầu đang ngồi chờ, dâng lên năm bình ngọc xanh biếc.
Hàn Lập lại tìm kiếm tiếp một lượt, rồi lựa chọn một loại đan dược giúp gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí trong thời gian ngắn là Vọng Nguyên Đan và một loại đan dược dịch dung, có thể giấu giếm được thần thức của tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ là Chỉnh Cốt Tán.
Cả hai loại này đều không rẻ, khiến cho hầu như linh thạch cực phẩm hắn mang trên người đều tiêu hết phân nửa.
Bởi vì những việc mạo hiểm phải đối phó sau này không thể đoán trước nên tất nhiên là hắn chấp nhận dốc sạch vốn.
Lư quản sự thấy thế, mặt mày rất hớn hở vì dù sao thì vụ giao dịch này đối với gã quả thực không hề nhỏ chút nào.
Ngay khi gã định giới thiệu thêm với Hàn Lập một số loại linh dược khác thì có tiếng bước chân truyền đến. Sau đó, có hai thân ảnh cũng lên tới tầng năm.
Người đi trước là một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín tuổi, áo trắng như tuyết, nét mặt thanh tú, dáng người yểu điệu, không vướng chút bụi trần nào, giống như Tiên nữ trên Cung trăng giáng trần.
Bên cạnh thiếu nữ áo trắng là một gã thanh niên áo lam tầm hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, khó ưa.
“Lư Bình, linh tài lần trước ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng chưa”. Thanh niên áo lam vừa lên, nhìn lướt qua Hàn Lập một cái rồi không chút khách khí nói với Lư quản sự.
“Hóa ra là Đại tiểu thư và Phương đại sư giá lâm, không kịp đón tiếp, mong được lượng thứ. Phương đại sư, đồ vật ngài muốn đã chuẩn bị xong, tại hạ sẽ mang ra ngay.” Lư quản sự bước nhanh tới nghênh đón, trong lúc nói chuyện, liếc nhìn Hàn Lập có chút áy náy.
“Đại sư...” Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, nhìn qua thanh niên áo lam thì thấy trên cổ áo gã có một cái đồ án tiểu đỉnh màu đỏ.
“Tiền bối, đó là ký hiệu chỉ có Đan Sư có. Người này là Giáp đẳng Nhân Đan Sư”. Mộ Tuyết ở bên cạnh khẽ nhắc.
Hàn Lập nghe xong, như suy nghĩ đến điều gì đó rồi nhẹ gật đầu, không nhìn gã kia nữa mà xem các loại đan dược khác.
Lúc này, Lư Bình kêu hai người hầu đến tiếp hai người thiếu nữ áo trắng, còn bản thân mình đi xuống lầu dưới.
Thiếu nữ áo trắng có vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ được nét tiêu sái dạo bước đến chỗ giá gỗ đặt các loại đan dược chữa thương giải độc để xem xét.
“Mặc huynh phúc lớn mệnh lớn, thực lực không tầm thường nên chắc vì vô ý mà rơi vào cấm chế hoặc không gian đặc thù nào đó có thể ngăn cách được Nguyên Thần Đăng cảm nhận thôi. Dù sao thì loại sự việc như vậy không phải là chưa từng xuất hiện... Nàng cũng đừng lo lắng quá mức.” Thanh niên áo lam đi sau thiếu nữ áo trắng, nhẹ nhàng an ủi.
“Ta cũng không tin Đại ca xảy ra chuyện. Lần này kiểu gì cũng phải tìm đến kẻ đó.” Thiếu nữ áo trắng khẽ gật đầu, lời cất lên như tiếng chim oanh vàng.
Hàn Lập không quan tâm đến chuyện hai người kia, rất nhanh xem xét tất cả các đan dược ở đây qua một lượt nhưng không tìm được thứ mà hắn mong muốn.
“Đi thôi!” Hắn nói với Mộ Tuyết, rồi quay người đi xuống lầu.
Ra khỏi Thiên Dược Trai, Hàn Lập nhìn dòng người hối hả trên đường, quay đầu hỏi Mộ Tuyết:
“Ở trên đảo Hắc Phong này có tòa động phủ nào yên tĩnh cho thuê ở tạm không?”
“Bẩm Tiền bối, chỗ Dậu Sơn Dương ở ngoài thành năm trăm dặm là do Đại nhân Đảo chủ sáng lập ra, chính là chỗ để phục vụ cho các tu sĩ vãng lai đến thuê. Nếu Tiền bối muốn đi, vãn bối xin dẫn đường. Đợt trước, vãn bối cũng đưa mấy vị khách qua đó nên rất quen đường.” Mộ Tuyết nghe xong, trả lời ngay.
“Không cần! Ngươi nói đại khái cho ta biết vị trí, tự mình ta đi là được rồi.” Hàn Lập khoát tay nói.
“Tiền bối đi dọc theo đường lớn trong thành ra cửa phía Bắc, rồi cứ đi thẳng hướng Bắc là đến.” Mộ Tuyết có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng lập tức trả lời.
Hàn Lập nhấc cổ tay ném ra một khối tinh thạch màu xanh cỡ Long Nhãn theo hình vòng cung bay tới trước ngực Mộ Tuyết.
Gã vội vàng đỡ lấy trong tay, nhìn vào thì phát hiện ra là một khối linh thạch cực phẩm. Mặt gã hiện lên vẻ vừa sợ hãi , vừa vui mừng nhưng ngay lập tức gã có chút sợ hãi đưa hai tay dâng linh thạch trở về, mở miệng nói:
“Tiền bối cho quá nhiều, chỉ cần năm khối linh thạch trung phẩm là đủ.”
“Yên tâm nhận đi. Khối linh thạch này cũng không cho không ngươi, ta có việc cần phiền ngươi đi nghe ngóng giúp ta một lần.”
“Xin tiền bối cứ nói.” Mộ Tuyết nghe vậy, hơi nao nao nhưng cũng không vội vã cất khối Linh thạch trên tay mà mở miệng hỏi.
Hàn Lập thấy thanh niên này phản ứng như vậy có chút hài lòng, nhẹ gật đầu rồi nói:
“Ta muốn ngươi thay ta nghe ngóng xem làm như thế nào để vào được danh ngạch cho phép ly khai đảo Hắc Phong. Chỉ cần ngươi thăm dò được tin tức có ích, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm hết sức.” Mộ Tuyết lộ vẻ mừng rỡ, gật đầu lia lịa rồi quyết tâm.
Sau khi hai người tạm biệt, mỗi người một ngả, đi tới hai hướng.
Hàn Lập chậm rãi đi dọc theo đường lớn trong thành, vừa đi vừa quan sát cửa hàng hiệu buôn bốn phía, rất là thong thả, nhàn nhã như đi dạo chơi ra khỏi thành.
Ra đến ngoài thành, đi thêm một đoạn rồi bỗng nhiên thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất.
Khoảng cách năm trăm dặm đối với Hàn Lập chỉ trong nháy mắt là đến. Hắn nhanh chóng đáp xuống phía trước một ngọn núi tuyệt đẹp, tú lệ cao mấy trăm trượng.
Phóng mắt nhìn thì thấy cả ngọn núi tuy không cao nhưng rừng cây xum xuê, xanh ngát, mây mù lượn lờ trên sườn núi, cũng có chút vẻ thần tiên của Tiên gia.
Ngoài ra, mắt người phàm không thể nhìn thấy còn hắn phát hiện ra một tầng linh lực kỳ lạ, rung động yếu ớt như một cái lưới lớn ở trên trời che phủ cả ngọn núi bên trong.
Ngắm nhìn một lát, hắn mới dừng lại rồi đi tới cửa tòa đại điện ngói đỏ.
Đi vào trong điện, hắn liền nhìn thấy ngay phía trước là môt cái bình phong vẽ mười hai đảo to lớn dựng thẳng đứng. Bên trên thêu bằng kim tuyến hình ảnh toàn bộ Dậu Dương Sơn, trông mười phần hoa mỹ.
Trước tấm bình phong bày một trương án kỷ rộng lớn bằng gỗ màu đỏ tía, bề mặt sáng bóng, trơn nhẵn như gương. Phía góc bên phải là một cái lư hương đầu thú, bên trên đang tỏa khói xanh lượn lờ.
Sau làn khói xanh là một lão giả mặc áo xanh theo phong cách nhà Nho, tay phải cầm một quyển sách cổ màu xanh, đang say sưa đọc, dường như không nhìn thấy Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn bốn phía, thấy trong điện ngoài lão này ra không còn ai thì liền tiến tới rồi ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, lão giả kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên đánh giá qua Hàn Lập một lượt. Trong mắt lão ta không khỏi toát lên vẻ thất vọng, không chút hứng thú.
“Đến thuê động phủ ở à?” Lão giả mở miệng hỏi.
“Còn động phủ nào có vị trí vắng vẻ một chút, không bị người khác quấy rầy không?” Hàn Lập hỏi.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn, không chịu được nói:
“Lời này lão phu nghe đến chai cả lỗ tai rồi. Mười người tới thì chín người đều nói thế. Nào có nhiều động phủ yên tĩnh như vậy cho các ngươi chọn, cả đám các ngươi đều cho mình là Chân Tiên hả?”
Lão ta vừa dứt lời, một luồng linh áp vượt xa tu sĩ Đại thừa kỳ từ trên thân Hàn Lập bộc phát ra. Khí thế động trời khiến thân hình lão giả lảo đảo, tý nữa thì té khỏi ghế.
Lão giả áo xanh vô cùng sợ hãi vội đứng dậy, vừa khom người thi lễ, vừa liên tục hô: “Vãn... vãn bối có mắt như mù, không nhìn ra Tiền bối. Xin người thứ tội, thứ tội...”
Khí thế trên thân Hàn Lập thu lại, chẳng thèm so đó với lão ta, vứt ra một túi linh thạch nhỏ rồi nói: “Tìm cho ta một động phủ yên tĩnh. Tiền thừa không cần thối lại.”
“Vâng, vâng... Động phủ Giáp đẳng chữ Cang ở cạnh đỉnh núi Vọng Nhật Nhai là một trong số không nhiều động phủ Giáp đẳng yên tĩnh nhất. Không biết tiền bối có hài lòng hay không? Lão giả áo xanh thò tay nhận lấy túi linh thạch, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, một tay vừa chỉ vào một chỗ trên bình phong to lớn phía sau lưng, miệng vừa nói.
Hàn Lập ngẩng nhìn, chỉ thấy ở một đỉnh núi vẽ trên bình phong sáng lên một quang điểm, có vị trí hoàn toàn vắng vẻ, khoảng cách với các động phủ phụ cận khác đều rất xa.
“Chỗ đó tốt” Hàn Lập nhẹ gật đầu rồi nói.
Lúc này, lão giả mới thu túi linh thạch vào, rồi đưa cho Hàn Lập một thẻ trong màu đen.
Một lúc sau, ở bên ngoài đại điện.
Hàn Lập rót pháp lực vào thẻ tròn, lập tức nó sáng lên một tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.
Theo lời lão giả kia nói, cái thẻ tròn này không chỉ là chìa khóa mở cửa động phù, mà còn là giấy thông hành để hắn tiến vào đại trận hộ sơn của Dậu Dương Sơn.
Chỉ cần có thẻ tròn này trên người, hắn có thể tự do phi hành trên Dậu Dương Sơn. Nếu không có sẽ bị đại trận phát hiện, trấn áp như người xâm nhập.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thấy trời đã dần dần lặn về phía tây, thân hình hắn lóe lên rồi phi độn tới đỉnh núi.
Không lâu sau, Hàn Lập đã ở bên trong một tòa động phủ rộng rãi.
Tuy nơi này đã bày ra cấm chế nhưng hắn vẫn bày tiếp ra mấy tầng cấm chế nữa thì lúc đó hắn mới yên tâm.
Sau khi làm xong, hắn đi vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn lập lòe, sáng ngời nhìn về hư không phía trước, có vẻ cực kỳ không bình tĩnh.
Ngày hôm nay, sau khi chứng kiến tất cả những việc ở trong tòa thành lớn nhất hải vực Hắc Phong thì có quá nhiều việc làm cho hắn chấn động.
“Ma Quang” Hàn Lập trầm tư một lúc rồi chợt mở miệng gọi.
Phía dưới một bóng người chớp lên, vặn vẹo một hồi. Một cái bóng đen sì xông ra, hiện lên thân ảnh Ma Quang. Thần sắc của gã vẫn ngây ngốc như lúc trước.
“Đạo hữu Ma Quang, không biết ở Tiên giới, Luyện Đan Sư được phân cấp bậc như thế nào?” Hàn Lập trực tiếp hỏi.
“Theo ta được biết, Luyện Đan Sư ở Tiên giới được chia làm ba bậc là Nhân giai, Địa giai và Thiên giai” Ma Quang trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.