Chương 410: Tuyết Sư
Vong Ngữ
30/08/2018
Phía trên băng nguyên, sắc trời lờ mờ.
Khắp chung quanh tầm nhìn cực ngắn, tuy thần thức không cách nào phát hiện chấn động linh lực, nhưng ai biết được chung quanh có nguy cơ tiềm ẩn nào không.
Thời gian dần qua, bông tuyết từ trên trời rơi xuống càng lúc càng dày đặc, nhìn chung quanh cơ hồ là một mảnh màu nâu xanh.
Lúc này tốc độ phi hành của Linh thuyền do Hàn Lập điều khiển cũng không nhanh, bốn cánh chim hai bên thuyền toả ra một tầng thanh quang mờ mịt, bao trọn cả Linh thuyền và hai người Hàn Lập vào trong.
Những bông tuyết dày đặc chung quanh rơi vào phía trên tầng thanh quang này, lập tức nhao nhao vô thanh vô tức vỡ vụn ra, không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ Linh thuyền đang tiến lên.
"Phong tuyết nơi đây có chút cổ quái, thần thông Linh Mục của ta bị hạn chế không ít, ngươi hãy dùng Huyễn Đồng Quỷ Mục xem có thể nhìn xa hơn được không?" Lông mày Hàn Lập chau lại, hỏi.
"Ta cũng mới thử qua, nhưng cũng nhìn không xa được. Không chỉ thế, thần thức của ta cũng bị quấy nhiễu, tối đa cũng chỉ có thể dò xét được động tĩnh trong vòng vài dặm, hơn nữa còn có chút mơ hồ." Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
Trong lòng Hàn Lập hiểu rõ, trong bông tuyết cổ quái dày đặc này thì thần trí của hắn cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi trăm dặm, vượt qua phạm vi này thì cũng mất hiệu dụng.
"Bên kia dường như có cái gì."
Lại bay thêm gần trăm dặm, đột nhiên ánh mắt Hàn Lập lóe lên, vươn ngón tay ra chỉ về một hướng.
"Hình như là một cung điện?" Lục Vũ Tình dời ánh mắt qua, thì thào nói.
Chỉ thấy sâu trong màn tuyết nhìn thấy loáng thoáng một ít toà nhà cao gầy có mái cong, cùng một ít lầu các, đỉnh tháp.
"Đi, chúng ta tới xem một chút."
Hàn Lập nói xong, tay thúc giục pháp quyết khống chế Linh thuyền lao xuống trong gió tuyết, đáp trước khu kiến trúc kia.
Sau khi đáp xuống đất, hắn thu hồi Linh thuyền, hai người mới phát hiện tuyết đọng nơi đây không sâu như bọn hắn tưởng tượng, chỉ tới mắt cá chân mà thôi, dưới chân là một phiến đá cứng rắn.
Bọn hắn quan sát khắp nơi một chút, sau đó hai người một trước một sau, bước dài bước ngắn đi trên quãng trường rộng rãi được bao trùm bởi những sợi bông tuyết, tiến sâu vào bên trong khu kiến trúc.
Đứng lặng phía trước là một cổng chào bằng gỗ màu hồng cao mấy trượng, hai trụ hai bên, vắt ngang là một đỉnh lầu chỉ có một tầng, cũng không được cao, tuyết động trên mái hiên, chữ viết trên tấm bảng đã mơ hồ, nhìn không ra là chữ gì.
Đến gần, hai người Hàn Lập mới chú ý tới trụ cổng chào và xà nhà, đều khắc rậm rạp chằng chịt phù văn, chẳng qua là Linh khí vốn ẩn chứa bên trong đã tản mát khắp nơi hầu như không còn, hiển nhiên đã mất đi hiệu lực rồi.
Hai người không có dừng lại lâu, xuyên qua cổng chào đi vào phía trong hơn trăm bước, đi tới trước một toà đại điện.
Bên ngoài đại điện về cơ bản coi như nguyên vẹn, chẳng qua nửa cánh cửa điện đã không thấy bóng dáng, thềm đá dưới mái hiên trước cửa cũng không có tuyết đọng, phía trên nứt ra một vết màu đen sâu đậm, hiển nhiên là do người nào dùng một đao bổ ra hai nửa.
"Liễu đại ca, lúc trước phía trên trụ cổng chào có phù văn thì không nói, nhưng làm sao trên thềm đá này cũng có phù văn?" Lục Vũ Tình cúi người nhìn hai tấm thềm đá, có chút nghi hoặc hỏi.
"Nếu ta nhìn không lầm, lúc trước phiến khu vực này hẳn là được một tòa trận pháp bao bọc che giấu, chỗ cổng chào kia và khối thềm đá này, kể cả quảng trường phiến đá kia đều là mắt trận, chẳng qua đã bị người phá hư hết." Hàn Lập trầm ngâm nói.
"Ý của ngươi là . . . Có người đến đây trước chúng ta sao?" Lục Vũ Tình có chút bối rối nhìn khắp nơi một cái, nhỏ giọng hỏi.
"Linh khí trận pháp nơi đây đã hoàn toàn tiêu tán, có lẽ phá trận đã rất lâu rồi, hẳn là Tiên Phủ hiện thế lần nào đó lúc trước đã có người đến nơi này, phá vỡ cấm chế, lấy đi trân bảo cất giấu nơi này rồi." Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Vũ Tình vừa nghe đến bảo vật đã bị người lấy đi rồi, thở nhẹ ra, nhưng cũng không khỏi có chút thất vọng, mở miệng nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian ở đây, nên tiếp tục đi tới a? Thời gian cũng không nhiều đấy."
"Không vội, có lẽ số lượng bảo tàng bên trong Tiên Phủ cũng không ít, chưa hẳn không sử dụng cùng loại trận pháp cấm chế nơi này, chúng ta xem trước một chút trận pháp bố trí nơi đây, về sau nếu gặp được, có thể tiết kiệm không ít thời gian phá giải a." Hàn Lập không nhanh không chậm nói.
"Đúng, tại sao ta lại không nghĩ tới! Vẫn là Liễu đại ca kinh nghiệm phong phú, suy tính chu đáo." Lục Vũ Tình nghe vậy, giật mình nói ra.
Hàn Lập cười cười, đi đến bậc thang, đẩy nửa cánh cửa khép hờ, đi vào đại điện.
Lục Vũ Tình cũng rón rén đi theo sau lưng Hàn Lập, bước vào đại điện.
Trong đại điện không có vật gì, chỉ có mấy chỗ tổn hại trên nóc nhà có từng mảnh bông tuyết rơi xuống, chưa chạm đến mặt đất, liền tự tiêu tán ra. . .
Đi ra đằng sau đại điện còn có mấy gian đại điện khác và một toà lầu các ba tầng, tình hình cơ bản cũng giống phía trước, cũng không tổn hại nhiều, nhưng bên trong cũng không có vật gì.
"Đi thôi. . ."
Đi từ lầu các xuống, Hàn Lập phất tay gọi ra Linh thuyền lần nữa, gọi Lục Vũ Tình một tiếng, rồi hai người khống chế Linh thuyền phóng lên trời, bay về phía trước.
Phía trước bông tuyết vẫn dày đặc, hai người càng tiến vào chỗ sâu trong băng nguyên thì gặp khu kiến trúc ven đường càng nhiều, trong đó cái quy mô nhất phải gấp mười lần so với cái gặp lần đầu, cái quy mô nhỏ hơn thì chỉ có duy nhất một tòa lầu các và toà nhà hình tháp, thoạt nhìn giống như khu dành cho tôi tớ tạp dịch.
Nhưng bất luận loại nào, trên cơ bản trong quá trình Tiên Phủ mở ra lúc trước đã bị người phá giải cấm chế, cướp sạch không còn.
Hàn Lập sớm đã sở liệu, không cảm thấy vấn đề gì, ngược lại Lục Vũ Tình lại chu miệng, cảm thấy rất là đáng tiếc.
Bất quá dọc theo con đường này lại có chút bình yên, không gặp được người nào, cũng không gặp Yêu thú qua lại.
Cứ như vậy hai người khống chế Linh thuyền đi tiếp, càng đi sâu vào bên trong thì phong tuyết trên bầu trời càng mạnh mẽ, áp chế thần thức bọn họ càng nghiêm trọng. Về sau, dùng thần hồn mạnh mẽ của Hàn Lập cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi hơn mười dặm.
Lúc bay qua một sơn mạch băng tuyết uốn lượn, Hàn Lập mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng trong sơn cốc phía trước lại có một khu kiến trúc.
Hắn nói với Lục Vũ Tình một tiếng, sau đó thúc giục Linh thuyền bay thấp xuống hướng sơn cốc.
Tới gần miệng hang, hai người xa xa liền nhìn thấy bên trái sơn khẩu đứng lặng một đầu sư tử bằng đá cao mấy trượng, bị bông tuyết bao trùm, nhưng ngược lại phía bên phải có một con sư tử bằng đá lại nằm té trên mặt đất, đồng dạng bị băng tuyết vùi lấp.
Đáp xuống sau lưng nó, Hàn Lập đi ra phía trước, đưa tay quét tuyết đọng trên người con sư tử đá bên trái, phát hiện trên người nó khắc từng đạo phù văn phức tạp, hơi không giống với lúc trước đã thấy, nhưng đại khái thuộc về cùng một loại.
"Xem ra không cần phải vào trong sơn cốc,
cấm chế nơi đây đã bị phá hủy. . ." Lục Vũ Tình nhìn thoáng qua, có chút thất vọng nói.
Hàn Lập nghe vậy, đang tính mở miệng nói chuyện, đột nhiên lông mày nhăn lại, một tay nắm lấy đầu vai Lục Vũ Tình kéo về phía sau, thân hình lùi nhanh lại dán sát vào thạch bích phía sau.
Chỉ thấy thạch sư nằm trên mặt đất phía bên phải cốc khẩu đột nhiên sống lại, thân thể phấn chấn một hồi, đột nhiên trở nên hung bạo, vung lên một cái móng vuốt cực lớn, đánh xuống hướng hai người với lực rất lớn.
Phía trên thân sư tử chấn động rớt xuống một tầng tuyết đọng dày đặc, phía dưới lại lộ ra một tầng băng tuyết, nhìn nó thật giống một đầu tuyết thú.
Không biết có phải vì nguyên nhân này mà lúc trước Hàn Lập không cảm ứng ra nó, chỉ như một sư tử đá không có sinh mạng mà thôi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, nâng lên một quyền, phía trên ngưng tụ ánh sáng màu xanh, đánh thẳng về phía trước.
"Phần phật "
Lập tức quyền ảnh màu xanh phá tan phong tuyết, đánh trúng vào móng vuốt đầu Tuyết Sư kia.
"Bành" một tiếng vang thật lớn!
Lúc cự trảo Tuyết Sư va chạm trực tiếp quyền ảnh liền nổ bể ra, hóa thành một mảnh sương mù tuyết tứ tán.
Hàn Lập chưa kịp thu quyền, lông mày liền nhăn lại, cảm thấy trong sương mù tuyết có một cỗ hàn khí băng hàn rét thấu xương thẩm thấu đến, lập tức ngay chỗ các đốt ngón tay kết lên một tầng sương trắng.
Trong lòng của hắn rùng mình, liền tranh thủ thu nắm đấm lại.
Đầu Tuyết Sư kia nâng chân trước lên, một vòng xoáy màu lam hiện ra, từ trong sinh ra đạo đạo gió lốc hấp lực, hút đám bông tuyết đang phiêu tán hòa nhập vào trong đó.
Theo bên trong vòng xoáy càng dũng mãnh thì bông tuyết bị hút vào càng nhiều, Tuyết Sư đã nứt vỡ chân trước, vậy mà sau một lát công phu lại ngưng tụ hơn phân nửa.
"Liễu đại ca, đây không phải là trận pháp khôi lỗi, mà là Hàn Thú bên trong bí cảnh Tiên Phủ, nếu không đánh nát Hàn Phách trong cơ thể nó thì nó sẽ không ngừng hấp thu phong tuyết chi lực, chữa trị tổn thương, hầu như bất tử bất diệt!" Dường như Lục Vũ Tình nhận ra vật trước mắt, vội mở miệng nhắc nhở.
"Hàn Phách? Đó là vật gì?" Hai mắt Hàn Lập gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Thú đang khôi phục, mở miệng hỏi.
"Chính là trong cơ thể con thú này dựng dục ra một khối tinh thạch cực hàn, có chút cùng loại với Yêu Đan của Yêu thú, bình thường nằm ở phía sau hai mắt nó." Lục Vũ Tình suy nghĩ một chút, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe nàng nói vậy, ánh mắt liền tập trung vào con mắt màu u lam của Hàn Thú Tuyết Sư. Tâm hắn vừa động, một phi kiếm màu xanh bỗng bắn ra, hàn quang lóe lên, phóng tới phía trước mắt trái Tuyết Sư.
Dường như linh trí con thú này cũng không cao, mắt thấy kiếm quang đánh tới, lại trực tiếp nâng cự trảo chưa kịp phục hồi đón đỡ phi kiếm.
Phi kiếm đi nhanh, khí thế cũng không cường đại, nhưng khi chạm đến cự trảo Tuyết Sư, một hồi kiếm quang dày đặc giống như kiếm liên nở rộ đâm về bốn phương tám hướng, trực tiếp làm cả đầu cánh tay Tuyết Sư biến thành bột mịn.
Cùng lúc đó, kiếm quang màu xanh xuyên qua mắt trái, trực tiếp bổ toàn bộ cái đầu nó làm hai nửa.
"Boong" một tiếng sắc nhọn truyền đến.
Hàn Lập nhìn thấy trên mũi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đính một khối tinh thạch màu lam to cỡ đầu người, nhưng chỉ đâm vào hơn tấc, không có đâm xuyên qua.
Chỉ thấy phía trên tinh thạch có từng sợi tuyết trắng, lưu quang nhè nhẹ chạy tới chạy lui, lập tức phong tuyết chung quanh hội tụ lại đầu Tuyết Sư.
Khắp chung quanh tầm nhìn cực ngắn, tuy thần thức không cách nào phát hiện chấn động linh lực, nhưng ai biết được chung quanh có nguy cơ tiềm ẩn nào không.
Thời gian dần qua, bông tuyết từ trên trời rơi xuống càng lúc càng dày đặc, nhìn chung quanh cơ hồ là một mảnh màu nâu xanh.
Lúc này tốc độ phi hành của Linh thuyền do Hàn Lập điều khiển cũng không nhanh, bốn cánh chim hai bên thuyền toả ra một tầng thanh quang mờ mịt, bao trọn cả Linh thuyền và hai người Hàn Lập vào trong.
Những bông tuyết dày đặc chung quanh rơi vào phía trên tầng thanh quang này, lập tức nhao nhao vô thanh vô tức vỡ vụn ra, không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ Linh thuyền đang tiến lên.
"Phong tuyết nơi đây có chút cổ quái, thần thông Linh Mục của ta bị hạn chế không ít, ngươi hãy dùng Huyễn Đồng Quỷ Mục xem có thể nhìn xa hơn được không?" Lông mày Hàn Lập chau lại, hỏi.
"Ta cũng mới thử qua, nhưng cũng nhìn không xa được. Không chỉ thế, thần thức của ta cũng bị quấy nhiễu, tối đa cũng chỉ có thể dò xét được động tĩnh trong vòng vài dặm, hơn nữa còn có chút mơ hồ." Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
Trong lòng Hàn Lập hiểu rõ, trong bông tuyết cổ quái dày đặc này thì thần trí của hắn cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi trăm dặm, vượt qua phạm vi này thì cũng mất hiệu dụng.
"Bên kia dường như có cái gì."
Lại bay thêm gần trăm dặm, đột nhiên ánh mắt Hàn Lập lóe lên, vươn ngón tay ra chỉ về một hướng.
"Hình như là một cung điện?" Lục Vũ Tình dời ánh mắt qua, thì thào nói.
Chỉ thấy sâu trong màn tuyết nhìn thấy loáng thoáng một ít toà nhà cao gầy có mái cong, cùng một ít lầu các, đỉnh tháp.
"Đi, chúng ta tới xem một chút."
Hàn Lập nói xong, tay thúc giục pháp quyết khống chế Linh thuyền lao xuống trong gió tuyết, đáp trước khu kiến trúc kia.
Sau khi đáp xuống đất, hắn thu hồi Linh thuyền, hai người mới phát hiện tuyết đọng nơi đây không sâu như bọn hắn tưởng tượng, chỉ tới mắt cá chân mà thôi, dưới chân là một phiến đá cứng rắn.
Bọn hắn quan sát khắp nơi một chút, sau đó hai người một trước một sau, bước dài bước ngắn đi trên quãng trường rộng rãi được bao trùm bởi những sợi bông tuyết, tiến sâu vào bên trong khu kiến trúc.
Đứng lặng phía trước là một cổng chào bằng gỗ màu hồng cao mấy trượng, hai trụ hai bên, vắt ngang là một đỉnh lầu chỉ có một tầng, cũng không được cao, tuyết động trên mái hiên, chữ viết trên tấm bảng đã mơ hồ, nhìn không ra là chữ gì.
Đến gần, hai người Hàn Lập mới chú ý tới trụ cổng chào và xà nhà, đều khắc rậm rạp chằng chịt phù văn, chẳng qua là Linh khí vốn ẩn chứa bên trong đã tản mát khắp nơi hầu như không còn, hiển nhiên đã mất đi hiệu lực rồi.
Hai người không có dừng lại lâu, xuyên qua cổng chào đi vào phía trong hơn trăm bước, đi tới trước một toà đại điện.
Bên ngoài đại điện về cơ bản coi như nguyên vẹn, chẳng qua nửa cánh cửa điện đã không thấy bóng dáng, thềm đá dưới mái hiên trước cửa cũng không có tuyết đọng, phía trên nứt ra một vết màu đen sâu đậm, hiển nhiên là do người nào dùng một đao bổ ra hai nửa.
"Liễu đại ca, lúc trước phía trên trụ cổng chào có phù văn thì không nói, nhưng làm sao trên thềm đá này cũng có phù văn?" Lục Vũ Tình cúi người nhìn hai tấm thềm đá, có chút nghi hoặc hỏi.
"Nếu ta nhìn không lầm, lúc trước phiến khu vực này hẳn là được một tòa trận pháp bao bọc che giấu, chỗ cổng chào kia và khối thềm đá này, kể cả quảng trường phiến đá kia đều là mắt trận, chẳng qua đã bị người phá hư hết." Hàn Lập trầm ngâm nói.
"Ý của ngươi là . . . Có người đến đây trước chúng ta sao?" Lục Vũ Tình có chút bối rối nhìn khắp nơi một cái, nhỏ giọng hỏi.
"Linh khí trận pháp nơi đây đã hoàn toàn tiêu tán, có lẽ phá trận đã rất lâu rồi, hẳn là Tiên Phủ hiện thế lần nào đó lúc trước đã có người đến nơi này, phá vỡ cấm chế, lấy đi trân bảo cất giấu nơi này rồi." Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Vũ Tình vừa nghe đến bảo vật đã bị người lấy đi rồi, thở nhẹ ra, nhưng cũng không khỏi có chút thất vọng, mở miệng nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian ở đây, nên tiếp tục đi tới a? Thời gian cũng không nhiều đấy."
"Không vội, có lẽ số lượng bảo tàng bên trong Tiên Phủ cũng không ít, chưa hẳn không sử dụng cùng loại trận pháp cấm chế nơi này, chúng ta xem trước một chút trận pháp bố trí nơi đây, về sau nếu gặp được, có thể tiết kiệm không ít thời gian phá giải a." Hàn Lập không nhanh không chậm nói.
"Đúng, tại sao ta lại không nghĩ tới! Vẫn là Liễu đại ca kinh nghiệm phong phú, suy tính chu đáo." Lục Vũ Tình nghe vậy, giật mình nói ra.
Hàn Lập cười cười, đi đến bậc thang, đẩy nửa cánh cửa khép hờ, đi vào đại điện.
Lục Vũ Tình cũng rón rén đi theo sau lưng Hàn Lập, bước vào đại điện.
Trong đại điện không có vật gì, chỉ có mấy chỗ tổn hại trên nóc nhà có từng mảnh bông tuyết rơi xuống, chưa chạm đến mặt đất, liền tự tiêu tán ra. . .
Đi ra đằng sau đại điện còn có mấy gian đại điện khác và một toà lầu các ba tầng, tình hình cơ bản cũng giống phía trước, cũng không tổn hại nhiều, nhưng bên trong cũng không có vật gì.
"Đi thôi. . ."
Đi từ lầu các xuống, Hàn Lập phất tay gọi ra Linh thuyền lần nữa, gọi Lục Vũ Tình một tiếng, rồi hai người khống chế Linh thuyền phóng lên trời, bay về phía trước.
Phía trước bông tuyết vẫn dày đặc, hai người càng tiến vào chỗ sâu trong băng nguyên thì gặp khu kiến trúc ven đường càng nhiều, trong đó cái quy mô nhất phải gấp mười lần so với cái gặp lần đầu, cái quy mô nhỏ hơn thì chỉ có duy nhất một tòa lầu các và toà nhà hình tháp, thoạt nhìn giống như khu dành cho tôi tớ tạp dịch.
Nhưng bất luận loại nào, trên cơ bản trong quá trình Tiên Phủ mở ra lúc trước đã bị người phá giải cấm chế, cướp sạch không còn.
Hàn Lập sớm đã sở liệu, không cảm thấy vấn đề gì, ngược lại Lục Vũ Tình lại chu miệng, cảm thấy rất là đáng tiếc.
Bất quá dọc theo con đường này lại có chút bình yên, không gặp được người nào, cũng không gặp Yêu thú qua lại.
Cứ như vậy hai người khống chế Linh thuyền đi tiếp, càng đi sâu vào bên trong thì phong tuyết trên bầu trời càng mạnh mẽ, áp chế thần thức bọn họ càng nghiêm trọng. Về sau, dùng thần hồn mạnh mẽ của Hàn Lập cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi hơn mười dặm.
Lúc bay qua một sơn mạch băng tuyết uốn lượn, Hàn Lập mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng trong sơn cốc phía trước lại có một khu kiến trúc.
Hắn nói với Lục Vũ Tình một tiếng, sau đó thúc giục Linh thuyền bay thấp xuống hướng sơn cốc.
Tới gần miệng hang, hai người xa xa liền nhìn thấy bên trái sơn khẩu đứng lặng một đầu sư tử bằng đá cao mấy trượng, bị bông tuyết bao trùm, nhưng ngược lại phía bên phải có một con sư tử bằng đá lại nằm té trên mặt đất, đồng dạng bị băng tuyết vùi lấp.
Đáp xuống sau lưng nó, Hàn Lập đi ra phía trước, đưa tay quét tuyết đọng trên người con sư tử đá bên trái, phát hiện trên người nó khắc từng đạo phù văn phức tạp, hơi không giống với lúc trước đã thấy, nhưng đại khái thuộc về cùng một loại.
"Xem ra không cần phải vào trong sơn cốc,
cấm chế nơi đây đã bị phá hủy. . ." Lục Vũ Tình nhìn thoáng qua, có chút thất vọng nói.
Hàn Lập nghe vậy, đang tính mở miệng nói chuyện, đột nhiên lông mày nhăn lại, một tay nắm lấy đầu vai Lục Vũ Tình kéo về phía sau, thân hình lùi nhanh lại dán sát vào thạch bích phía sau.
Chỉ thấy thạch sư nằm trên mặt đất phía bên phải cốc khẩu đột nhiên sống lại, thân thể phấn chấn một hồi, đột nhiên trở nên hung bạo, vung lên một cái móng vuốt cực lớn, đánh xuống hướng hai người với lực rất lớn.
Phía trên thân sư tử chấn động rớt xuống một tầng tuyết đọng dày đặc, phía dưới lại lộ ra một tầng băng tuyết, nhìn nó thật giống một đầu tuyết thú.
Không biết có phải vì nguyên nhân này mà lúc trước Hàn Lập không cảm ứng ra nó, chỉ như một sư tử đá không có sinh mạng mà thôi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, nâng lên một quyền, phía trên ngưng tụ ánh sáng màu xanh, đánh thẳng về phía trước.
"Phần phật "
Lập tức quyền ảnh màu xanh phá tan phong tuyết, đánh trúng vào móng vuốt đầu Tuyết Sư kia.
"Bành" một tiếng vang thật lớn!
Lúc cự trảo Tuyết Sư va chạm trực tiếp quyền ảnh liền nổ bể ra, hóa thành một mảnh sương mù tuyết tứ tán.
Hàn Lập chưa kịp thu quyền, lông mày liền nhăn lại, cảm thấy trong sương mù tuyết có một cỗ hàn khí băng hàn rét thấu xương thẩm thấu đến, lập tức ngay chỗ các đốt ngón tay kết lên một tầng sương trắng.
Trong lòng của hắn rùng mình, liền tranh thủ thu nắm đấm lại.
Đầu Tuyết Sư kia nâng chân trước lên, một vòng xoáy màu lam hiện ra, từ trong sinh ra đạo đạo gió lốc hấp lực, hút đám bông tuyết đang phiêu tán hòa nhập vào trong đó.
Theo bên trong vòng xoáy càng dũng mãnh thì bông tuyết bị hút vào càng nhiều, Tuyết Sư đã nứt vỡ chân trước, vậy mà sau một lát công phu lại ngưng tụ hơn phân nửa.
"Liễu đại ca, đây không phải là trận pháp khôi lỗi, mà là Hàn Thú bên trong bí cảnh Tiên Phủ, nếu không đánh nát Hàn Phách trong cơ thể nó thì nó sẽ không ngừng hấp thu phong tuyết chi lực, chữa trị tổn thương, hầu như bất tử bất diệt!" Dường như Lục Vũ Tình nhận ra vật trước mắt, vội mở miệng nhắc nhở.
"Hàn Phách? Đó là vật gì?" Hai mắt Hàn Lập gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Thú đang khôi phục, mở miệng hỏi.
"Chính là trong cơ thể con thú này dựng dục ra một khối tinh thạch cực hàn, có chút cùng loại với Yêu Đan của Yêu thú, bình thường nằm ở phía sau hai mắt nó." Lục Vũ Tình suy nghĩ một chút, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe nàng nói vậy, ánh mắt liền tập trung vào con mắt màu u lam của Hàn Thú Tuyết Sư. Tâm hắn vừa động, một phi kiếm màu xanh bỗng bắn ra, hàn quang lóe lên, phóng tới phía trước mắt trái Tuyết Sư.
Dường như linh trí con thú này cũng không cao, mắt thấy kiếm quang đánh tới, lại trực tiếp nâng cự trảo chưa kịp phục hồi đón đỡ phi kiếm.
Phi kiếm đi nhanh, khí thế cũng không cường đại, nhưng khi chạm đến cự trảo Tuyết Sư, một hồi kiếm quang dày đặc giống như kiếm liên nở rộ đâm về bốn phương tám hướng, trực tiếp làm cả đầu cánh tay Tuyết Sư biến thành bột mịn.
Cùng lúc đó, kiếm quang màu xanh xuyên qua mắt trái, trực tiếp bổ toàn bộ cái đầu nó làm hai nửa.
"Boong" một tiếng sắc nhọn truyền đến.
Hàn Lập nhìn thấy trên mũi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đính một khối tinh thạch màu lam to cỡ đầu người, nhưng chỉ đâm vào hơn tấc, không có đâm xuyên qua.
Chỉ thấy phía trên tinh thạch có từng sợi tuyết trắng, lưu quang nhè nhẹ chạy tới chạy lui, lập tức phong tuyết chung quanh hội tụ lại đầu Tuyết Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.