Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 10 - Chương 2044: Bạch Vân Hinh

Vong Ngữ

13/03/2013

Hắc phong chuyển động như chớp giật, lập tức cuốn thẳng đến sát bên bầy dơi đỏ thẫm kia.

Một âm thanh quái dị sắc nhọn từ trong đàn dơi truyền ra, gần phân nửa dơi ma trong đó bỗng nhiên quay đầu, há miệng phun ra lục diễm đánh tới Hàn Lập.

Ngọn lửa xanh biếc còn chưa tới Hàn Lập, thì mùi hôi thối đến phát ói đã áp tới mặt, xông vào mũi.

Hàn Lập cười dài, giũ hai tay áo căng phồng, đồng loạt phất tới. Lập tức, hai cỗ cuồng phong xanh mờ cuồn cuộn tuôn ra, mạnh mẽ chặn đứng lục diễm lại.

Cùng lúc, Hàn Lập cũng bước tới một bước. "Sưu"... Thân hình hắn liền tan biến. Ngay sau đó, ở ngoài mười trượng, bóng người thấp thoáng, Hàn Lập chợt lóe, quỷ dị hiện ra bên cạnh một con ma bức đỏ thẫm. Hai tay hắn nhẹ nhàng vũ động, hơn trăm đạo trảo ảnh lóng lánh vút ra, vèo vèo xé gió chụp xuống. Con dơi ma còn chưa kịp kêu một tiếng, đã ngay tại chỗ hóa thành một mảng huyết vũ rớt xuống.

Ở gần đó, mấy con ma bức khác kinh hoàng, vội vàng quay đầu lại, chuyển hướng công kích. Nhưng cũng đã muộn. Hàn Lập nhích động đầu vai, hắc sắc chớp tắt, thân ảnh lại biến mất, rồi hiện ra bên cạnh một con dơi ma khác. Đồng dạng, trảo quang vang dậy, thân hình con vật này lại bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ.

Sau đó, Hàn Lập thoạt ẩn thoạt hiện, chớp lóe ở giữa đàn dơi. Mỗi lần hiện ra là mỗi lần trảm sát một đầu ma vật. Với thân pháp quỷ dị như vậy của Hàn Lập, bầy dơi cho dù phun lục diễm ngập trời, hơn phân nửa cũng chỉ đánh vào khoảng không. Ngẫu nhiên có một hai đạo đánh trúng lại bị một chiếc ma giáp màu đen ngăn lại dễ dàng, cũng chỉ khiến Hàn Lập hơi hoãn chút mà thôi, rồi tiếp tục ở giữa bầy dơi tàn sát không ngừng. Chỉ trong mấy cái hô hấp, đã có hơn mười con dơi ma chết trong tay Hàn Lập.

Thấy sự việc như vậy, bọn Ma tộc, dù đang khổ sở ngăn chống biển lửa lục sắc, cũng không khỏi bàng hoàng, há mồm ngó trân trối. Thiếu phụ xinh đẹp Luyện Hư kỳ nhìn Hàn Lập, trên mặt càng lộ vẻ kinh sợ. Người khác không biết, chứ bọn họ đã giao thủ cùng đàn dơi hơn nửa ngày, hiển nhiên biết rõ. Mấy con dơi kia da dày kiên cố như sắt đá, ngay như ma khí thông thường có đánh trúng cũng không thể thương tổn được, chỉ có mấy món ma khí đỉnh giai mới gây ra một ít tổn hại. Nếu không phải bởi như thế, bọn họ cũng đã không bị vây hãm ở đây lâu như vậy.

Trong khi bọn họ thúc thủ, vô sách đối phó với bầy dơi ma, thì Hàn Lập chỉ cậy vào hai tay ma trảo đã dễ dàng chém nát bọn dơi. Bảo sao bọn họ không chấn kinh!

"Thân thể người này không ngờ lại cường đại đến như vậy! Không biết là tu luyện thứ ma công gì? Chẳng lẻ là một trong mấy thứ thượng cổ ma công từng đồn đãi kia?" Thiếu phụ hoảng sợ thầm nghĩ.

Bầy dơi thấy Hàn Lập mạnh mẽ như thế, cho dù cực kỳ hung hãn, cũng không khỏi bộc lộ ý sợ hãi. Vào lúc này, từ trong đàn dơi bỗng phát ra một tiếng sắc nhọn. Đám dơi ma còn sống lập tức xôn xao như được đại xá, liền chia ra hai bên, nhường chỗ cho một con dơi ma cực lớn so với đồng loại đang bay đến.

Con ma vật này không chỉ có khí tức cường đại mà trên đầu còn có một cặp quái sừng màu tím nhạt, điện quang thấp thoáng chuyển động trên đó. Con vật vừa thấy Hàn Lập liền há mồm phun ra cả mảng lớn lục diễm cuốn tới, trong vòng trăm trượng không trung đều bị lửa dữ bao trùm.



Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, một tay vỗ trên người, hắc sắc ma giáp lập tức hiện ra, hắc sắc ký hiệu cũng lóe lên ngưng tụ lại, hóa thành một màn ánh sáng chắn trước người. Biển lửa xanh biếc va chạm tới màn sáng màu đen liền phát ra âm thanh ken két rồi bị phân khai tản ra, hoàn toàn không thể tiến gần đến Hàn Lập.

Con dơi lớn thấy cảnh này thì nổi giận, tiếng kêu rít lên bén nhọn, cặp sừng màu tím trên đầu đột ngột phát ra tiếng nổ vang, hai đạo ngân sắc hồ quang, lớn như cái chén, chớp lòa đánh thẳng về phía Hàn Lập.

Vẻ mặt Hàn Lập nghiêm lại, nhấc tay, hai ngón điểm tới. Sấm sét vang dậy. Hai đạo hồ quang trắng xanh từ đầu ngón tay lóe ra, cùng với ngân hồ đồng quy vu tận tan biến giữa không trung.

Nhân lúc này, Hàn Lập nhích động đầu vai, chân bước tới, tiến nhập vào hư không. Trong nháy mắt, hắn liền hiện ra ngay phía trên con dơi ma, cũng vung trảo chụp xuống. Năm đạo trảo mang màu đen dài nửa thước lóe ra.

Con dơi ma cả kinh, vội vỗ hai cánh, thân hình như tên bắn vút qua một bên. Con vật này hình thể to lớn vậy mà động tác lại nhanh nhẹn phi thường.

Hàn Lập thấy vậy, thầm hừ lạnh. Năm ngón tay đang chộp xuống liền hơi khép lại, tốc độ của năm đạo trảo mang nhất thời tăng vọt lên mấy lần, như chớp giật, hung hãn chém xuống một cánh của con vật. Cái cánh bị chém phăng thành mấy mảnh, máu vung vãi khắp nơi.

Con dơi lúc này rít lên thê thảm, hai mắt vốn đang tràn ngập nộ khí giờ lại đầy vẻ sợ hãi, vội vã điên cuồng vỗ mạnh một cánh còn lại, vô số tơ máu từ toàn thân bắn ra bốn phương tám hướng. Những sợi tơ máu này lập tức hóa thành từng đám huyết vụ mờ mờ che phủ lấy hắn.

Thần sắc Hàn Lập hơi chuyển sắc, tay vươn ra huyễn hóa thành hư ảnh chụp xuống. Hư không dao động, vô số trảo mang chi chít hiện ra, như cuồng phong bạo vũ bắn tới vầng sương mù màu máu kia. Nhất thời đem huyết vụ xuyên thủng tan nát!

Đúng lúc này, tiếng xé gió chói tai từ trong huyết vụ bạo phát ra, tiếp theo một đạo huyết quang chớp lên lóe ra, trong nháy mắt đã vượt ra ngoài ngàn trượng trên không, rồi lại mơ hồ đi, biến mất ở cuối chân trời.

"Huyết Ảnh độn!"

Hàn Lập nhận ra độn thuật thoát thân giữ mạng của cự bức, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, nhưng lập tức khôi phục thần sắc bình tĩnh như trước, ánh mắt đảo qua bầy dơi còn sót lại. Đã không còn cự bức chỉ huy, lại thêm vừa rồi bị Hàn Lập một hơi giết chết không ít, đám dơi ma còn lại cho dù ra sức thúc dục biển lửa xanh biếc cũng không thể tạo thành áp lực đáng kể lên những ma tộc kia. Đám ma tộc ngược lại còn nhân cơ hội này với sự dẫn dắt của ba cao thủ Luyện Hư đã đại triển thần uy, áp chế biển lửa, bức lui từng chút, cũng gần thoát khốn.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, khoanh tay đứng bất động giữa không trung, không hề có ý định ra tay. Mà đám ma bức đồng dạng cũng không dám trêu chọc đến Hàn Lập, thậm chí còn tránh xa ra. Qua một tuần trà nhỏ, những ma tộc kia rốt cuộc cũng phá khai ra khỏi biển lửa, giết chết gần nửa bầy dơi ma. Mấy con dơi còn sống cũng lập tức tán loạn bay trốn khắp nơi, không dám ở lại gần cây đại thụ.

"Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ, tại hạ là Bạch Vân Hinh. Còn đây là hai vị tộc huynh của thiếp thân, Bạch Ẩn cùng Bạch Anh. Xin được hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?" Thiếu phụ xinh đẹp kia hiển nhiên là người đứng đầu của nhóm ma tộc, ngay khi vừa giải quyết xong đám ma bức liền bay đến bên Hàn Lập thi lễ, cũng nhẹ nhàng cười, giới thiệu hai tên Luyện Hư khác.



Nàng này đối với Hàn Lập khách khí dị thường. Hai tên Luyện Hư kia, Bạch Ẩn là nam tử trung niên, khuôn mặt bình phàm, còn Bạch Anh lại là một nho sinh trung niên, mình vận nho sam. Hai người đã thấy qua một màn đại triển thần thông của Hàn Lập, nên cũng không dám chậm trễ, vội vã cảm ơn luôn miệng.

"Tại hạ họ Hàn, chỉ là một tán tu mà thôi, vốn kính ngưỡng uy danh của Huyễn Dạ Bạch gia đã lâu. Nghe nói hương trà mà quý gia tộc bí chế có công hiệu định thần trừ tà hết sức kỳ diệu. Tại hạ rất muốn được thưởng thức một hai a!" Hàn Lập liền ôm quyền, bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói.

"Tán tu ư? Hàn huynh dùng sức lực bản thân đánh chết nhiều như vậy Huyết Tuyến dơi ma, thần thông thật sự thâm sâu khôn lường. Xem ra Hàn huynh hẳn là khổ tu chi sĩ, ít qua lại bên ngoài nga! Nếu không, thiếp thân hẳn đã phải nghe qua uy danh của đạo hữu." Bạch Vân Hinh, đôi thu ba xinh đẹp khẽ chuyển, nhẹ nhàng cười nói.

"Tại hạ không nghĩ mình là khổ tu, nhưng quả thật rất ít khi đi lại bên ngoài. Nơi đây cách Huyễn Dạ thành cũng khá xa. Các vị cùng đám hậu bối xâm nhập vào tận nơi này, chẳng lẻ đặc biệt là vì mấy trái Tử Linh quả này?" Hàn Lập đối đáp khiêm tốn vài câu, rồi chuyển ánh mắt hướng thiếu phụ, nhàn nhạt hỏi.

"Bạch gia chúng ta gần đây định luyện chế một loại linh đan, mà Tử Linh quả này chính là một trong các chủ dược. Thiếp thân đã dẫn dắt tộc nhân đi hoang địa, mạo hiểm tìm kiếm liền mấy năm mới may mắn tìm thấy một cây Tử Quang thụ. Vừa rồi, nếu Hàn huynh không ra tay tương trợ, đám người thiếp thân căn bản không thể có được linh quả. Theo lẽ, hẳn là phải phân chia cho Hàn huynh một nửa, nhưng mà linh quả này thập phần trọng yếu đối với Bạch gia chúng ta, thiếp thân nguyện đem ma thạch tương đương giá trị để trao đổi một nửa số linh quả, không biết ý Hàn huynh như thế nào?" Bạch Vân Hinh sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức trấn định trả lời, ướm thử dò ý.

"Ha ha... Bạch tiên tử không cần lo ngại. Tử Linh quả này không có tác dụng lớn đối với Hàn mỗ, tại hạ không nhất thiết phải có nó cho bằng được. Vậy, cứ làm theo ý của tiên tử đi." Hàn Lập nghe xong, cười hắc hắc, cũng đồng ý không phản đối gì.

"Đa tạ Hàn huynh nhường cho. Để thiếp thân sai người đi hái quả xuống xác nhận, rồi sẽ đem ma thạch cấp giao đạo hữu." Thiếu phụ nghe vậy trong lòng buông lỏng, cười vui vẻ nói.

Sau đó, nàng quay sang các tộc nhân khác, phái người cẩn thận hái Tử Linh quả trên đại thụ xuống, xếp vào hộp chuyên dụng, rồi lấy ra một vòng trữ vật chứa đầy ma thạch giao cho Hàn Lập. Hàn Lập tiếp nhận vòng tay trữ vật, thần niệm hướng bên trong đảo qua, rồi bình thản thu cất lấy.

Bạch Vân Hinh thấy vậy, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, mở miệng mời mọc:

"Không biết Hàn huynh dự định đi đâu? Nếu thuận tiện, hay là theo thiếp thân phản hồi Huyễn Dạ thành. Thứ nhất, Huyễn Dạ thành chúng ta coi như cũng có chút danh khí, vài loại đặc sản linh vật chỉ bản thành mới có, không chừng đối với đạo hữu sẽ có trợ giúp không nhỏ. Thứ hai, thiếp thân vốn đã lấy tâm ma phát thệ, một khi trở về tộc nhất định phải thưa với trưởng bối, báo tạ thật lớn cho đại ân Hàn huynh viện thủ vừa rồi. Mong rằng đạo hữu vạn lần xin chớ cự tuyệt, xin cùng đồng hành một chuyến."

Vị đệ tử chân truyền của Bạch gia này thấy Hàn Lập thần thông kinh người nên có ý mượn sức rành rành.

"Bạch gia chúng ta có một vị lão tổ cũng tu luyện về Luyện thể thuật. Nếu Hàn huynh được lão nhân gia chỉ điểm một hai, cái lợi nhất định không nhỏ. Xét đại ân mà đạo hữu đối với chúng ta, lão nhân gia chắc chắn sẽ không cự tuyệt." Bạch Anh ra vẻ nho sinh, mắt hơi chuyển, cũng vội vàng khuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook