Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 10 - Chương 2171: Bế Quan

Vong Ngữ

13/03/2013

Giải Đạo Nhân vẫn thong dong không nhanh, không chậm bám sát theo Hàn Lập, còn những người đến từ các tộc khác ai nấy đều buồn bực ủ rũ không nói năng gì.

Bỗng từ một nơi rất xa phía sau lưng truyền đến một trận nổ long trời! Kèm theo đó là một cơn sóng khí cuốn đến làm cho mặt đất bên dưới chao đảo lắc lư.

Những tu sĩ của các tộc trở nên nhốn nháo, mỗi người mang theo một sắc thái khác nhau nhìn lại phía sau lưng.

Trận dao động kinh khủng này tất nhiên là kết quả của việc Mộc tộc kích nổ tòa Đại Trận Mộc Giới. Tuy cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được dao động đến bậc này thì có thể đoán được số phận của đám Ma tộc bị vây hãm bên trong.

Chỉ sợ ngoại trừ những hóa thân của Thánh Tổ thì tất cả Ma tộc trong đó đã bồi táng theo tòa trận pháp rồi.

Điều này cũng khó trách tại sao Mộc tộc lại làm như vậy.

Phải biết rằng Mộc tộc bị rơi vào kết cục như hiện giờ đều do Ma tộc xâm chiếm mà tạo nên. Tất cả mọi người già trẻ lớn bé của Mộc tộc đều hận Ma tộc đến thấu xương.

Chính vì vậy nên hội đồng trưởng lão của Mộc tộc đã không tiếc trả giá cả tòa pháp trận để đáp lại cho lũ Ma tộc một đòn thật đau, làm cho tất cả lực lượng tinh nhuệ của chúng bị chôn vùi theo.

Nhưng việc mất đi thánh địa và tu sĩ Đại Thừa Kỳ làm cho Mộc tộc từ nay sẽ không thể tồn tại độc lập ở Linh giới được nữa. Sau này họ phải đầu nhập vào các bộ tộc khác hoặc chuyển đến một nơi hẻo lánh nào đó để định cư. Ngoài ra Nhân tộc và các tộc khác hiện giờ sẽ không vì một bộ tộc đã suy yếu không được xếp ngang hàng với mình mà liều sống liều chết thực hiện hiệp ước liên minh các nước.

Trong lòng Hàn Lập cân nhắc hết thảy mọi việc rồi phất tay ra lệnh cho toàn đội ngũ tăng nhanh tốc độ.

Lúc này Ma tộc đã chịu tổn thương nặng nề, nhưng khi không còn đại trận ngăn cản, ai mà biết liệu mấy lão Thánh Tổ có nổi điên rồi trút sự giận dữ lên đầu bọn họ không. Vì để phòng ngừa những chuyện chẳng may, tốt nhất là vẫn nên sớm chạy về thành Mộc Miên a.

Những tu sĩ đến từ các tộc vừa thấy Hàn Lập hạ lệnh, ai nấy đều không dám chậm trễ thúc động toàn bộ pháp lực trong cơ thể. Từng tiếng xé gió “veo veo” nổi lên, vô số đoàn hào quang bắn thẳng về cuối chân trời.

Hai tháng sau, lơ lửng trong không trung phía trên một đỉnh núi gần với thành Mộc Miên, Hàn Lập đang nói chuyện gì đó với Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu lão tổ.

Đứng phía sau Hàn Lập là Giải Đạo Nhân và tiểu nha đầu Chu Quả Nhi.

Còn sau lưng Ngao Khiếu lão tổ chính là Ngân Nguyệt đang đứng chắp tay. Có điều lúc này vẻ mặt của nàng rất lạnh nhạt, từ đầu tới giờ nàng chỉ lặng im đứng nghe ba người nói chuyện với nhau mà không động đậy chút nào.

"Lần này cứu viện cho Mộc tộc lại không ngờ đi đến kết quả như vậy. Mộc tộc đã đưa ra quyết định, bọn họ được chia ra làm nhiều nhóm, mỗi bộ phận lại được nhập vào với mỗi tộc chúng ta, từ nay về sau sẽ phụ thuộc vào chúng ta, còn một nhóm khác lại tiến sâu vào nơi hoang dã tìm kiếm một nơi bí ẩn rồi ẩn cư ở đó." Mạc Giản Ly thở dài.

"Cách giải quyết như vậy thật sáng suốt. Trong vòng một vạn năm về sau, chỉ cần Mộc tộc xuất hiện được một tu sĩ Đại Thừa, rồi triệu tập toàn bộ những người trong tộc trở về, sau đó lại định cư an ổn ở Linh giới một lần nữa là chuyện có thể làm được. Nhưng nếu thiếu may mắn mà không xuất hiện được gã Đại Thừa Kỳ nào, chỉ e sau vạn năm nữa Mộc tộc sẽ biến mất hoàn toàn ở Linh giới." Ngao Khiếu lão tổ thản nhiên đáp lời.

"Xem ra trong thời gian tới Mộc tộc sẽ tụt dốc không phanh là chuyện khó tránh khỏi. Thiếu đi bộ phận này làm ảnh hưởng đến kế hoạch liên minh của các tộc. Không biết hai tiền bối đã có đối sách nào chưa?" Hàn Lập chậm rãi hỏi.

"Thiếu đi Mộc tộc sẽ làm lực lượng của liên minh bị giảm đi rất nhiều, nhưng tình huống của Ma tộc lúc này cũng không được tính là tốt đẹp gì. Hơn nữa thời gian hai giới diện tách ra đã gần tới. Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một chút là không đánh cũng có thể thắng. Cho dù Ma tộc có lấy địa bàn của Mộc tộc làm nơi để miễn cưỡng định cư ở Linh giới, nhưng không có được lực lượng bổ sung thì sao đối phó được sự hợp đồng giữa các tộc chúng ta. Hiện giờ chúng ta chỉ cần trở về trong tộc để xem ba gã thủy tổ của Ma tộc có thực sự tiến vào Linh giới không, rồi kịp thời đưa ra kế sách ứng phó mới là việc quan trọng." Ngao Khiếu trả lời.



"Nếu hai tiền bối đã có kế hoạch trước, như vậy khiến vãn bối an tâm hơn. Chuyến trở về trong tộc lần này vãn bối muốn bế quan tu luyện. Chỉ lo là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể giúp sức cho hai tộc chúng ta bao nhiêu." Hàn Lập gật đầu rồi lại nói với vẻ tiếc nuối.

"Ha ha, sau này đạo hữu có thể tiến cấp Đại Thừa Kỳ mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất trong tộc chúng ta. Huống hồ với tuổi của ngươi, không chừng trong mười vạn năm tới sẽ là chỗ dựa lớn nhất của cả hai tộc. Mấy việc phiền toái trước mắt này cứ để cho hai lão già bọn ta lo là được." Mạc Giản Ly cười ha ha đáp lời.

Sau khi biết việc Hàn Lập một mạch chém chết mười mấy cái hóa thân của Thánh Tổ trong Đại Trận Mộc Giới, vị tu sĩ Đại Thừa của Nhân tộc này rất mừng rỡ. Ánh mắt của hắn càng coi trọng thêm việc tiến cấp của Hàn Lập sau này.

"Lần tu luyện này đạo hữu đừng trở về Thiên Uyên thành, tốt nhất hãy đi tìm một nơi khác đi!" Ngao Khiếu lão tổ như sực nhớ ra điều gì rồi bỗng nhiên dặn dò.

"Thành Thiên Uyên lúc này đã đẩy lui được Ma tộc nhưng vẫn không được an ổn lắm. Mà trong lần bế quan này vẫn bối không muốn bị quầy rầy cho nên sẽ đi tìm một nơi yên tĩnh khác. Một khi tu vi không tiến bộ thì sợ rằng sẽ không dễ dàng khiến cho vãn bối xuất quan." Hàn Lập cười cười đáp lại.

Hắn tự tin như vậy bởi vì trong tay hắn đang nắm giữ một lượng lớn Dị Ma Kim. Với số Dị Ma Kim lớn đến mức này hẳn là dư sức giúp cho tu vi của hắn tiến vào cảnh giới Hợp Thể Hậu Kỳ Đỉnh Phong.

"Như vậy cũng tốt. Lúc này Ma tộc đã cài rất nhiều mật thám vào trong Nhân tộc của chúng ta. Sự việc bế quan của ngươi càng ít người biết càng tốt. Hai người bọn ta cũng sẽ không hỏi ngươi bế quan ở đâu, chỉ mong rằng mọi chuyện của ngươi sẽ được tiến hành thuận lợi." Mạc Giản Ly gật đầu đồng ý.

"Linh Lung, cháu lại đây. Theo ước định lúc trước ta liền giao nó cho ngươi, mong rằng ngươi sớm luyện thành bí thuật kia để giúp nó khống chế sự đau khổ trong cơ thể do công pháp phản phệ." Ngao Khiếu lão tổ phất tay bảo Ngân Nguyệt đi tới trước rồi cười nói với Hàn Lập.

"Xin tiền bối an tâm, lần bế quan trước vãn bối đã tu luyện thành công bí thuật này. Tin chắc là về sau sẽ không khiến Linh Lung đạo hữu phải lo lắng trong tu luyện." Hàn Lập nhanh nhảu hứa hẹn.

"Được như vậy khiến lão phu rất an tâm. Linh Lung, tạm thời về sau ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của Hàn đạo hữu, nếu không có sự cho phép của ta thì tuyệt đối không được rời đi. Nếu không nghe lời thì đừng nên gọi ta là tổ phụ nữa." Ngao Khiếu quay qua Ngân Nguyệt rồi nghiêm khắc dặn dò.

"Vâng, thưa tổ phụ!" Ngân Nguyệt nhìn thoáng qua Hàn Lập, lời nói từ trong miệng nàng buông ra vẫn hết sức trong trẻo và lạnh lùng.

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, Hàn đạo hữu hãy khởi hành trước đi. Đợi mấy ngày nữa hai người bọn ta đem mọi chuyện ở Mộc tộc xử lý xong xuôi cũng sẽ trở về trong tộc." Mạc Giản Ly nghiêm nghị nói.

"Thời gian cũng đã tới rồi. Vậy vãn bối xin trở về trong tộc trước." Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bóng mặt trời trên cao rồi quay qua ôm quyền với hai lão Đại Thừa.

Hai người bọn Ngao Khiếu cũng mỉm cười đáp lễ lại.

Hàn Lập phất tay thả ra một chiếc thuyền bằng ngọc bích xanh biếc sáng ngời. Thân hình hắn hơi nhoáng lên đã đứng trên chiếc thuyền đang lơ lửng trong không trung.

Ba người Giải Đạo Nhân, Chu Quả Nhi, Ngân Nguyệt cũng theo sát vào trong thuyền.

Một đạo pháp quyết truyền tới!

Chiếc thuyền ngọc rung lên rồi phát ra một tiếng trầm thấp rạch trời bay đi. Sau vài cái chớp động nó đã hóa thành một đốm sáng màu xanh bé xíu tận cuối chân trời.

Năm tháng sau, ở một dãy núi trải dài liên miên nằm giữa hai lãnh thổ của hai tộc Nhân và Yêu. Trên đỉnh một ngọn núi đang lơ lưng là chiếc thuyền bằng ngọc màu xanh.

Hàn Lập đứng thẳng tắp trên mũi thuyền, hai mắt nhắm nghiền, hắn đang đem luồng thần niệm khổng lồ được thả ra hết cỡ chậm rãi quét khắp bốn phương tám hướng.



Ba người nhóm Ngân Nguyệt đứng im phía sau, tất cả đều lặng im không hé câu nào.

"Được rồi, trong phạm vi mấy vạn dặm không hề có ai khác. Chúng ta hãy mở động phủ ở nơi này đi." Hai mắt của Hàn Lập trợn to, hắn tỏ vẻ rất hài lòng.

Vừa dứt lời, tay áo khẽ run lên bắn ra hơn mười đốm sáng màu xanh, rồi hóa thành những con khôi lỗi hình dáng như những con vượn lớn. Sau khi được phân phó, chúng liền lao xuống ngọn núi phía dưới.

Những tia sáng màu xanh chớp nháy trên mười ngón tay của mỗi con vượn cắt lên đá núi như cắt vào đậu hũ. Chỉ một lát sau, trong lòng núi đã hiện ra một tòa động phủ rộng rãi. Bên trong còn có cả vườn thuốc, phòng luyện đan,... kiến trúc hoàn hảo, không thiếu bất cứ thứ gì.

Hào quang màu xanh lóe lên, những con vượn này lại trở ra từ trong lòng núi.

Hàn Lập khẽ nói một câu rồi dẫn mọi người xuống phía dưới. Tiện tay hắn quăng ra liên tiếp những cây trận kỳ và một khối trận bàn, hóa thành từng phiến mây sáng chìm vào hư không gần đó.

Chẳng mấy chốc hắn đã tùy tiện bố trí vài tòa cấm chế lợi hại, đem toàn bộ động phủ che kín vào bên trong.

Chờ cho tất cả đi vào gian phòng lớn giữa tòa động, Hàn Lập dặn dò mọi người một lúc rồi đi tới một gian phòng bí mật tại nơi sâu nhất của động phủ, đem cửa đá đóng kín lại.

Ở trong gian phòng, Hàn Lập ngồi xếp bằng xuống rồi nhớ lại tất cả khẩu quyết của bí thuật vận dụng thần niệm do Ngao Khiếu lão tổ truyền cho. Hắn cẩn thận tìm kiểu kỹ lưỡng thêm một lần nữa, sau đó mới bấm niệm pháp quyết bắt đầu tu luyện bí thuật này.

Hiện giờ hắn phải tu luyện thành công toàn bộ bí thuật này, làm cho Ngân Nguyệt không gặp phải lo lắng gì do công pháp mang lại, còn việc tu luyện công pháp khác đành tạm gác lại sau.

Một lát sau, Hàn Lập nhắm nghiền hai mắt. Bên ngoài thân thể hắn nổi lên một tầng hào quang năm màu. Màn hào quang này đang cùng với những tia sáng trong cơ thể hắn di động không ngừng.

Nhưng ngược lại toàn thân hắn vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn y như một pho tượng gỗ vậy.

Một năm rưỡi trôi qua, màn hào quang năm màu diễm lệ bên ngoài chợt tắt đi. Hàn Lập mở khẽ hai mắt, trên mặt hiện lên đôi nét trầm tư.

"Bí thuật này ngoại trừ giúp cho thần niệm lớn thêm một ít, hơn nữa đối với việc dưỡng tâm dưỡng khí lại rất có hiệu quả. Ngao Khiếu lão tổ không hổ danh là vị Đại Thừa duy nhất của Yêu tộc trong suốt mấy vạn năm qua, thiên tư thật hơn người mới có thể sáng tạo ra bí thuật này”.

Hàn Lập tự thì thầm, bỗng nhiên thần niệm của hắn mở ra quét khắp toàn căn động phủ.

Sau đó, hắn liền phát hiện ra Ngân Nguyệt đang tu luyện ở căn phòng bên cạnh, cũng không cách quá xa nơi này.

Vẻ mặt của nàng vẫn bình thản, có vẻ như vẫn chưa phát hiện ra thần niệm của Hàn Lập đang quan sát mình.

Hàn Lập lặng im ngắm nhìn nàng trong chốc lát rồi khẽ gật đầu, thu hồi thần niệm trở lại.

Hắn suy nghĩ một lúc, bàn tay khẽ lật, trong tay lại hiện ra thêm một khối khoáng thạch nửa trắng nửa đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook