Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 563: Bí tân

Vong Ngữ

07/03/2013

“Tặng cho Hàn mỗ?” Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc.

“Không sai! Vạn niên linh dịch mặc dù trân quý dị thường, nhưng so ra vẫn kém đại ân cứu mạng của Hàn huynh. Đạo hữu chẳng lẽ nghĩ Nguyên Dao là hạng người có ơn mà không báo sao?” Nguyên Dao đưa tay rẽ nhẹ mái tóc, khẽ cắn môi nói.

“Cái này cũng không phải, chỉ là đạo hữu...” Hàn Lập lộ vẻ do dự.

Nguyên Dao thấy vậy, đôi mắt sáng lưu chuyển, khẽ cười rộ lên.

“Hai người chúng ta cũng đã trải qua hoạn nạn khó khăn tại Hư Thiên Điện, hiện tại lại có ơn cứu mạng. Hàn huynh sau này cứ gọi tên Nguyên Dao trực tiếp. Không cần khách khí xưng hô cái gì đạo hữu làm gì” Nguyên Dao cười dài nói, sau đó liền nhớ tới cái gì, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng, vẻ đẹp càng thêm bức người.

Hàn Lập thấy ánh mắt mê người của nữ nhân này, sắc mặt không khỏi ngẩn ngơ, hai mắt dừng lại trên mặt đối phương một lát.

Bị Hàn Lập nhìn chăm chú như thế, hai má Nguyên Dao càng thêm đỏ ửng, khẽ nghiêng một chút né tránh.

“Một khi Nguyên Dao cô nương đã nói như thế, Hàn mỗ cũng không khách sáo nữa. Sau này sẽ trực tiếp gọi tục danh của cô nương” Sau hồi lâu, Hàn Lập hít sâu một hơi nói.

Sau đó, hắn đưa tay cầm lấy bình nhỏ trên bàn, mở ra liếc mắt một cái.

Bên trong thật sự đúng là Vạn niên linh dịch.

Sắc mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, đem cái chai bỏ vào trong Túi trữ vật, rồi chần chờ một chút, sau đó lấy ra hai cái bình bạch ngọc nhỏ, rồi giao cho Nguyên Dao.

“Đây là?” Nguyên Dao chớp chớp đôi mắt đẹp, có chút khó hiểu.

“Đây là hai bình giúp đan dược gia tăng pháp lực. Đối với việc tu hành của Nguyên cô nương sau này sẽ có trợ giúp. Hàn mỗ xin tặng lại” Hàn Lập bình tĩnh nói.

“Nguyên Dao đã nói qua, linh dịch là vật tặng, Hàn huynh lại xuất ra hai bình đan dược, chẳng phải là làm cho tiểu nữ khó xử” Nguyên Dao nghe Hàn Lập nói liền ngẩn ra, nhìn vào bình bạch ngọc nhỏ, lại hé miệng cười rộ lên.



“Nguyên cô nương cũng không cần lo lắng. Hai bình đan dược này, chỉ dùng yêu đan cấp sáu làm nguyên liệu chủ yếu luyện chế ra. Lấy tu vi Kết Đan sơ kỳ của Nguyên Dao cô nương bây giờ, dùng chúng sẽ có thể thuận lợi tiến vào Kết Đan trung kỳ” Hàn Lập liếc mắt nhìn nữ tử, mỉm cười nói.

“Dùng yêu đan cấp sáu để luyện chế đan dược!” Vốn vẻ mặt Nguyên Dao đang cười, bỗng nhiên biến thành kinh ngạc.

Nàng lập tức cầm lấy một bình bạch ngọc, nhanh chóng mở ra.

Mỗt cổ linh khí tinh thuần tràn ngập từ trong bình tản ra. Nguyên Dao lộ ra ánh mắt vui mừng lẫn sợ hãi.

“Nếu là thứ khác không nói, nhưng bình đan dược này, Nguyên Dao xác thực phi thường muốn. Tiểu nữ tử xin lấy vậy” Nữ tử này hai tay nắm chặt cái bình nhỏ, có chút ngượng ngùng nói.

Hai bình đan dược này, đủ để cho Nguyên Dao tiến kiệm công sức tu luyện hơn mười lần. Cho dù mặt có chút xấu hổ, cũng không che được nét vui mừng của nàng.

“Nguyên cô nương cứ việc nhận lấy. Thực ra Hàn mỗ còn có chuyện khác muốn nhờ” Hàn Lập thấy nữ nhân này nhận đan dược, trong lòng cũng thoáng buông lỏng, nếu không chuyện này thật khó mở miệng.

“Lấy thần thông của Hàn huynh bây giờ, còn có chuyện gì mà phải nhờ tới tiểu nữ tử. Xin cứ nói, nếu làm được nữ tử nhất định sẽ giúp” Sau khi đem hai bình đan dược thu lại, Nguyên Dao đối với Hàn Lập càng thêm cởi mở, nét mặt yêu kiều nói.

“Mới vừa rồi,ở bên ngoài, tại hạ nhìn thấy bí thuật Câu Linh Trận của Thanh Dương Môn, có thể ẩn nặc linh khí trong động phủ, phi thường thần diệu. Không biết Nguyên Dao cô nương có thể đem phương pháp bố trí trận pháp cấp cho Hàn mỗ, tại hạ thật sự cảm kích” Hàn Lập chậm rãi nói.

“Câu Linh Trận? Không thành vấn đề. Đây chỉ là việc nhỏ” Có lẽ bởi vì đang muốn đáp báo lại Hàn Lập, Nguyên Dao cơ hồ không do dự, liền trực tiếp đáp ứng.

Nàng từ trong Túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản màu đen, đưa cho Hàn Lập.

“Ngọc giản này chứa trận pháp điển tịch của Thanh Dương Môn, bên trong ngoài Câu Linh Trận, còn có vài loại trận pháp uy lực không nhỏ, nhân tiện đưa hết cho Hàn huynh” Nguyên Dao thiên kiều bá mị thản nhiên cười nói.

Hàn Lập thầm mừng rỡ, nhanh chóng cám ơn, sau đó tiếp nhận ngọc giản, dùng thần thức dò xét một chút.

Quả nhiên bên trong đều là những trận pháp chưa bao giờ nghe qua, Câu Linh trận cũng ở trong đó.

Sau khi xem một lát, Hàn Lập hài lòng đem thần thức từ trong ngọc giản thu lại. Đang muốn nói cái gì đó với nữ tử này, nhưng lại phát hiện vẻ mặt chần chừ của Nguyên Dao, muốn nói lại thôi, phảng phất muốn nói gì nhưng bộ dáng lại không quyết được.



“Sao vậy, Nguyên cô nương còn có chuyện gì?” Hàn Lập trong mắt mặt hiện lên một tia nghi sắc, có chút hồ nghi hỏi.

“Hàn huynh nếu biết chuyện của Thanh Dương Môn, đại khái cũng biết chút chuyện Nguyên Dao đã từng trải qua” Nữ tử này do dự một lát, khuôn mặt nõn nà chợt lóe, rốt cục bình tỉnh trở lại hỏi.

Nét mặt Hàn Lập hiện lên một tia khác thường. Tuy không biết đối phương vì sao nhắc tới chuyện này, nhưng thần sắc vẫn như thường gật đầu.

“Không sai. Khi lẫn vào trong mấy người kia, tại hạ từng nghe người của Thanh Dương Môn nói về chuyện này. Họ nói cô nương thiếu chút nữa trở thành thị thiếp của thiếu chủ Thanh Dương Môn, sau lại ám hại vị thiếu chủ này, lấy bảo khố rồi chạy đi. Cũng không biết thật hay giả” Hàn Lập trầm giọng nói.

Vừa nghe Hàn Lập nói như thế, trên gương mặt tuyệt đẹp của Nguyên Dao lộ ra một tia nhàn nhạt cười khổ.

“Người này nói cũng không sai, ta thiếu chút nữa trở thành thiếp của tên tặc tử đó. Hơn nữa khi đáp ứng, trong lòng cũng nghĩ đến sẽ có Thanh Dương Môn làm chỗ dựa. Ta nghĩ như vậy, Hàn huynh có thể cũng cảm thấy ta rất không biết tự ái cùng liêm sỉ!” Giọng nói nữ tử có pha chút tự giễu nói.

“Không có gì! Tu tiên giới nguyên vốn là vậy. Không phải xuất thân đại môn đại phái, cũng chưa từng có tư chất linh căn, tu sĩ bình thường muốn tại con đường tu tiên tiến thêm một bậc, thật là muôn vàn khó khăn. Cách làm của Nguyên cô nương lúc trước ta không hề có ý xem thường. Nữ tu có chút tư sắc, đa số là cam tâm tình nguyện làm tì thiếp của các tu sĩ cấp cao, hy vọng họ có thể chiếu cố cho các nàng một phần. Mà đối với một ít người hoàn toàn hết hy vọng tu luyện, thậm chí nguyện làm lô đỉnh luyện công cho người khác, chỉ cầu phú quý, vô lo nhất thời” Hàn Lập lắc đầu, thần sắc bình thản nói.

Lời nói của Hàn Lập tựa hồ làm cho trong lòng Nguyên Dao dễ chịu một ít. Nàng hướng Hàn Lập miễn cưỡng cười, lại nói:

“Năm đó ta cùng Nghiên Lệ sư tỷ xuất thân cùng một tiểu phái tu tiên. Chẳng những tư chất không có gì đặc biệt, tu luyện công pháp lại cực kỳ bình thường. Hai người chúng ta tự biết nếu cứ như vậy, đừng nói là Kết Đan, chính là Trúc Cơ Kỳ cũng vô vọng tiến vào. Cho nên ước hẹn rời khỏi môn phái, đi xung quanh tìm một nam tu sĩ cao thâm chưa lập gia đình, xem thử có thể trở thành bạn lữ song tu hay không. Đáng tiếc, đừng nói là tu sĩ Kết Đan Kỳ, chính là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, hai người chúng ta cũng chưa từng gặp qua. Ngược lại đưa tới nhiều người nhắm vào tư sắc chúng ta muốn nhận làm đồ đệ, những tu sĩ này, tu vi so với tỷ muội chúng ta không cao hơn bao nhiêu, ta cùng sư tỷ hiển nhiên không chịu nguyện ý lấy thân báo đáp. Sau đó phát sinh một ít biến cố nhỏ. Ta cùng Nghiên Lệ sư tỷ chia ra. Ta một mình xông xáo một đoạn thời gian. Mấy năm sau, lúc ta gặp lại sư tỷ, nhưng lại phát hiện nàng lại trở thành lô đỉnh của thiếu chủ Thanh Dương Môn. Ta lúc ấy tự nhiên vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn hỏi đến tột cùng là vì lý do gì. Nhưng lúc này thiếu chủ Thanh Dương Môn kia đột nhiên xuất hiện, tiếp theo luôn miệng nói là coi trọng ta, muốn nạp ta làm thiếp Mà ta chỉ cần đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn liền buông tha Nghiên Lệ sư tỷ, đồng thời cũng sẽ nạp làm thiếp. Cũng là tiểu nữ tử năm đó kiến thức nông cạn, thấy tặc tử này thân phận hiển hách, tu vi cao thâm, hơn nữa bình sinh lại có bộ dáng anh tuấn. Mặc dù Nghiên Lệ sư tỷ cực lực phản đối, nhưng ta cơ hồ cũng không lo lắng, liền đáp ứng hắn, theo về Thanh Dương Môn”.

Khi nói tới đây, Nguyên Dao lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, tựa hồ đang nghĩ tới sự tình năm đó.

Hàn Lập nhe nhàng nhíu mày, biết chuyện phía sau mới là nội dung chính, phía trước bất quá chỉ là lời dẫn mà thôi.

Quả nhiên sau khi Nguyên Dao đem suy nghĩ thu lại, thanh âm bỗng nhiên trở nên băng hàn nói tiếp:

“Kết quả trên đường quay lại Thanh Dương Môn, Nghiên Lệ sư tỷ đột nhiên tìm một cơ hội, len lén nói cho ta biết. Nói là nàng lúc đầu cũng là bị Thanh Dương Môn Thiếu chủ kia lừa gạt, nói là muốn thu làm thị thiếp, ai ngờ bị tặc tử kia mang về không tới mấy tháng, đột nhiên đem nàng biến thành lô đỉnh, tùy ý không quan tâm đến nữa. Mà tình cảnh những người khác cùng nàng cũng không sai biệt lắm, cơ hồ là đều dùng thủ đoạn tương tự lừa gạt đem về. Vừa vào Thanh Dương Môn, các nữ tu, hoặc làm thị thiếp hoặc làm lô đỉnh, căn bản thân bất do kỷ. Lúc ấy ta nghe nói thế, tâm lý tự nhiên kinh hãi, cùng Nghiên Lệ sư tỷ thương lượng một chút, định thừa dịp tặt tử nọ chưa chuẩn bị, liền lén trốn đi. Ai ngờ tên thiếu chủ kia, đúng là một tên quỷ đói hám sắc. Tại giữa đường liền bức ta cùng ở chung, bất đắc dĩ ta cùng sư tỷ không thể làm gì khác hơn là liều chết hạ bẫy, thừa dịp những kẻ dưới tay không có ở đây ám toán tặc tử này. Kết quả mặc dù kế hoạch thành công, nhưng Nghiên Lệ sư tỷ cũng bị hắn khi sắp chết đánh trả, thân thể thương tổn, bất đắc dĩ nguyên thần sư tỷ phải xuất khiếu, tạm thời trú trong một kiện pháp khí. Bất quá, âm hồn pháp khí, hồn phách bên trong ngày càng suy yếu. Sau ta lại dùng hết các loại phương pháp, cũng chỉ có thể làm chậm lại quá trình này mà thôi. Nguyên thần của Nguyên Lệ sư tỷ, không lâu sau linh tính liền biến mất phần lớn, dù cho có thân thể thích hợp cũng không có cách nào đoạt xá” Nói tới đây, nữ tử này bỗng nhiên nghẹn lại, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ thương cảm.

“Chẳng lẽ Nguyên Dao cô nương lấy Dưỡng Hồn Mộc nọ, chính là để an trí hồn phách của Nghiên Lệ đạo hữu” Hàn Lập nhớ tới chuyện của Dưỡng Hồn Mộc, thần sắc vừa động chợt hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook