Quyển 10 - Chương 1757: Chương 1757:
Vong Ngữ
12/03/2013
Lúc này, Nguyên Anh của Hàn Lập chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, khắp cơ thể Nguyên Anh phảng phất như đang chứa đầy một cỗ dung nham nóng bỏng, khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, tứ chi đỏ ngầu.
Nhưng đúng vào lúc này, một lực hút khổng lồ từ thân thể phía bên dưới bộc phát ra.
Nguyên Anh không có chút sức phản kháng nào liền thu nhỏ lại hơn mười lần, lóe một cái liền chui tọt vào thiên linh cái ở đỉnh đầu của thân thể, một lần nữa trở về bên trong pháp thân.
Luồng năng lượng nóng bỏng vốn tràn ngập trong cơ thể Nguyên Anh như tìm được nơi phát tiết, liền điên cuồng hướng vào trong cơ thể tuôn ra.
Thân thể Hàn Lập vốn là đang trong suốt dị thường, ngay khi luồng năng lượng nóng bỏng này tràn vào thì cùng lúc đó, bên ngoài da thịt hắn có một luồng tinh quang lưu chuyển, khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt trở nên hơi mờ đục.
Ngay cả xương cốt màu vàng nhạt bên trong máu thịt cũng có thể nhìn thấy hơi lờ mờ.
Giờ phút này, hắn đang được bao bọc trong vô số tia sáng tinh tế, ánh sáng năm màu nhàn nhạt đang không ngừng lấp lánh.
Cùng lúc đó, vô số luồng năng lượng vô cùng nhỏ tại vùng đan điền dọc theo kinh mạch mà nhanh chóng chảy qua các khắp các nơi trong cơ thể.
Hàn Lập chỉ cảm thấy mỗi nơi mà những năng lượng này đi qua, sức nóng nhanh chóng biến mất mà trở thành một luồng khí mát dịu, khiến cho hắn thư thái vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, tất cả các luồng năng lượng hội tụ lại với nhau, cũng tự động hướng về phía đầu xông tới.
Hàn Lập chỉ cảm thấy trong biển thần thức mơ hồ có thứ gì đó như một cái khóa lớn, bị luồng năng lượng như nước chảy thành sông này cứ thế mở ra, nhưng ngay sau đó một cảm giác tê dại như thấm sâu vào tận hồn phách trào lên từ tận đáy lòng.
Khiến cho hắn không kìm được phải há miệng ra, huýt dài lên một tiếng.
Đám tu sĩ nhân tộc ở gần đó sau khi thấy hư ảnh của cự viên biến mất không thấy đâu, đồng thời khí tức kinh người trấn áp họ cũng biến mất tự nhiên trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ.
Sau khi ồ ạt đứng lên khỏi mặt đất, mỗi đám người lại có những động thái vô cùng khác nhau.
Có người hơi do dự một chút, nhưng vẫn đứng ở xa hướng biển sương mù nhìn lại, có vẻ như vẫn muốn xem đến cùng.
Có người cảm thấy nơi đây quá sức nguy hiểm liền vội vàng chào hỏi hảo hữu, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lão giả tóc trắng thì ngay khi vừa có thể cử động lại, liền hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng về trong động phủ, muốn triệu tập đám tộc nhân rời đi ngay lập tức.
Nhưng những đám người này vừa mới khôi phục cử động được trong chốc lát, tiếng huýt dài của Hàn Lập lại như sóng cuồn cuộn đánh đến.
Tiếng huýt giống như sấm động từng cơn, biển sương mù rộng mấy trăm dặm kia sau khi tiếng huýt đó đi qua thì ào ào cuồn cuộn lên những cơn sóng cao như núi, hướng bốn phía bay ra.
Những tu sĩ vẫn còn ở gần biển sương mù thấy vậy, tự nhiên thất kinh, rối rít bỏ trốn mất dạng.
Nhưng là tiếng huýt này vừa tới tai, những tu sĩ này chỉ cảm thấy thần thức "Ông" một cái, giống như bị có vô số tiếng sấm đang trực tiếp nổ bên trong đầu, liền kêu gào ầm ĩ nháo nhào rơi từ trên không xuống.
Một vài tu sĩ mặc dù pháp lực mất linh, nhưng thân thể so với người bình thường vẫn là vô cùng mạnh mẽ, nên ngay cả khi rơi từ mấy trăm trượng xuống đất cũng chỉ bị đau nhức một trận mà không bị tổn hại gì quá lớn.
Tiếng huýt từ đằng xa truyền đến liên miên không dứt phảng phất giống như âm thanh truy hồn khiến cho một đám tu sĩ vô cùng thống khổ lăn lộn đầy trên mặt đất, rối rít lấy tay bịt lỗ tai, muốn giảm đi một chút đau đớn.
Nhưng tiếng huýt này dường như có thể ảnh hưởng trực tiếp tới thần thức hải của người khác, cho dù có người kéo cả vạt áo đến che hết lỗ tai, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.
Tiếng huýt truyền vào trong đầu rõ ràng vô cùng, cũng có tiếng vang ùng ùng phát ra không ngừng.
Bất quá chỉ trong phút chốc, nhưng những tu sĩ này cảm giác như đã trải qua mấy tháng liền, bọn họ chỉ hận không thể nổ tan xác được mà chết để cho cái thứ hành hạ đau đớn muốn chết này dừng lại.
Cảm giác sống không bằng chết chính là đây!
Lúc này, những cơn sóng khổng lồ đã tràn đến biên giới của biển sương mù, nhưng vẫn còn khí thế hùng hổ như muốn lao ra khỏi đó, hướng bốn phía xông ra.
Có một vài tu sĩ miễn cưỡng quay đầu thấy tình cảnh này, sắc mặt lại càng tái nhợt vô huyết.
Mặc dù những cơn sóng này cũng chỉ là từ một ít sương mù tạo nên, nhưng khí thế kinh người như thế vẫn không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hãi mất hết dũng khí.
Dù sao đến giờ phút này, bọn họ cũng không có cách thúc giục bất cứ bảo vật hay công pháp nào để ngăn cản những cơn sóng này, mà ai biết những cơn sóng này có uy năng nào khác hàm chứa trong đó hay không.
Ngay khi mắt họ nhìn thấy những cơn sóng sương mù khổng lồ kia đang chuẩn bị đánh tới tấp vào ngọn núi, đem đám tu sĩ nhân tộc bao phủ lấy thì tiếng huýt từ trong biển sương mù lại đột nhiên dừng lại, tiếp đó một tiếng hừ lạnh vô cùng băng hàn truyền ra.
Có tiếng "phanh" "phanh nổi lên!
Tất cả các cơn sóng sương mù trong phút chốc vỡ ra tán loạn, biến thành hư ảo.
Phảng phất như một màn kinh hồn vừa rồi vốn như chưa từng xuất hiện.
Sau chưa đầy thời gian một chung trà, đám tu sĩ nhân tộc mới rối rít bò dậy từ trên mặt đất dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Có người liếc người bên cạnh đều thấy trên mặt đối phương vẻ vô cùng sợ hãi.
Tất cả đều không mở miệng nói thêm cái gì, cuồng cuồng khống chế độn quang trở về động phủ.
Không lâu sau sau, từng đạo độn quang từ trong ngọn núi của mỗi người bắn ra, hướng ra bộn phương tám hướng bay đi mất.
Suốt dọc đường đi bọn họ không dám ngưng nghỉ, cho đến khi bay ra xa tới trăm vạn dặm, mới có người do dự dừng lại độn quang.
Lúc đó lại càng có nhiều người hơn phi độn một hơi tới khi biến mất không thấy, hoàn toàn rời xa khỏi khu vực này.
Dù sao làm hàng xóm của một vị cao nhân có thể chỉ dùng một tiết huýt gió cũng khiến bọn họ lâm vào sinh tử lưỡng nan như vậy thật sự khiến cho bọn họ phải lo lắng đề phòng quá nhiều.
Bất quá thiên tượng vừa rồi cùng với đại thần thông mà Hàn Lập thể hiện ra cũng làm cho không ít người mơ hồ đoán được một chút.
Cho nên cũng có người trong lòng tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng có một vài suy nghĩ khác.
Lão giả tóc trắng ở một sơn cốc nhỏ cách xa chừng trăm vạn dặm, sau khi an trí xong tộc nhân của mình, liền phái ra một đại hán tu vi cũng gần bằng hắn, mang theo một khối ngọc giản do hắn đích thân giao phó hướng bản gia của Cốc gia ngày đêm bay đến.
Cơ hồ như cùng thời gian đó, có tin đồn, ở Húc Nhật Phong, có một tên tu sĩ vừa tiến giai Hợp Thể kỳ có thần thông to lớn, truyền đến các khu vực khác với một tốc độ không thể tưởng tượng.
Mà lúc này, biển sương mù ở phụ cận Húc Nhật Phong đã khôi phục hình dáng ban đầu, màn sương dày đặc đem ngọn núi che giấu nghiêm mật, tất cả toát lên vẻ an tĩnh vô cùng.
Ba ngày sau, ở mật thất trong lòng núi, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng, liền chậm rãi mở hai mắt ra.
Ban đầu con ngươi phát ra lam mang chói mắt, nhưng trong nháy mắt liền trở nên đen nhánh như thường.
Mấy ngày trước hắn mặc dù tiến giai Hợp Thể thành công, nhưng vì cùng cố cảnh giới cùng tu vi, liền yên lặng ngồi trong mật thất mấy ngày nay.
Đánh giá lại một chút, hắn cuối cùng cũng chế trụ được những ảnh hưởng bất lợi do cảnh giới tăng nhiều, giờ có thể làm được một chút sự tình khác.
Ánh mắt Hàn Lập vừa động, liền nhìn về phía bốn phương tám hướng, vốn khuôn mặt vẫn bình đạm như nước của hắn đột nhiên hiện lên một tia cổ quái.
Ngay cả khi hắn chưa cần thả ra thần niệm, thì trong mật thất cũng có thể cảm ứng được thiên địa nguyên lực rõ ràng trong hư không.
Hàn Lập thở nhẹ một cái, một tay liền bấm niệm pháp quyết, đồng thời đọc lên một chú ngữ đơn giản.
Một màn kinh người xuất hiện!
Trong hư không có âm thanh vù vù vang lên, từng điểm từng điểm sáng trắng hiện ra dần dần hóa thành từng đạo phong nhận cỡ bàn tay.
Những phong nhận này mỏng vô cùng, hiện lên hình dạng hơi mờ, hơi run rẩy lơ lửng trong không trung, tràn ngập khắp cả mật thất.
"Những gì ghi lại trong điển tịch quả nhiên không sai! Một khi bước vào cảnh giới Hợp Thể, cảm ứng và điều khiển đối với thiên địa nguyên khí hơn xa so với Luyện Hư kỳ, gần như không cần hao phí pháp lực liền có thể trực tiếp điều khiển nguyên khí hóa hình công kích." Hàn Lập lẩm bẩm vài câu, trên mặt vô cùng vui vẻ.
Tay áo bào run lên, phong nhận liền biến thành từng đoàn bạch quang biến mất.
Hàn Lập khép hai mắt lại, bắt đầu dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra chính xác tình huống của pháp lực cùng thân thể mình, xem có chỗ nào không ổn hay không.
Sau chưa đầy một bữa cơm, Hàn Lập mừng rỡ mở mắt.
Sau khi hắn tiến giai Hợp Thể, trình độ mạnh mẽ của thân thể cùng với pháp lực gia tăng cũng vượt xa sự tưởng tượng trước đây của hắn, hắn đoán rằng lấy tu vi hiện tại, cho dù liều mạng với một gã Hợp Thể đại thành hắn cũng có hơn phân nửa là sẽ thủ thắng.
Sau khi đem sự vui mừng đè xuống, Hàn Lập bắt đầu chớp mắt tính toán những chuyện kế tiếp.
Không còn chút nghi ngờ gì nữa, hắn giờ đã là Hợp Thể kỳ, ngoài tu sĩ Đại Thừa ở hai tộc nhân yêu mà không biết là có tồn tại hay không, hắn coi như là không cần phải sợ bất cứ kẻ nào nữa. Điều này khiến cho những chuyện hắn muốn làm sau này tự nhiên không cần phải câu nệ cái gì nữa.
Dĩ nhiên là trong vài năm đầu, hắn sẽ không rời khỏi nơi này, vẫn còn cần tập trung toàn lực đem cảnh giới tu vi hoàn toàn củng cố đã.
Sau đó có nhiều chuyện phải xử lý nữa.
Quan trọng nhất trước hết là cần xác định ái thê "Nam Cung Uyển" có tới Linh giới hay không. Bất quá bởi vì Nam Cung Uyển cũng có thể sử dụng không gian tiết điểm mà nhập cư trái phép tới Linh giới. Nếu vậy thì cho dù ở Thiên Nguyên Thành cũng có thể không tìm được, cũng có thể lưu đến những địa phương khác, thậm chí là có rất nhiều khả năng trong khu vực yêu tộc.
Dù sao khu vực hai tộc nhân yêu cũng là ở gần sát nhau.
Cho nên nếu thật ở Thiên Uyên Thành không chiếm được tin tức có liên quan thì cũng cần phải đi các nơi ở hai tộc nhân yêu tìm kiếm một phen.
Nếu Nam Cung Uyển quả thật bởi vì tu vi cùng thần thông không đủ, vẫn còn lưu lại ở Nhân giới, hắn cũng phải tìm ra phương pháp phá giới tới giúp Nam Cung Uyển một tay.
Cái khác không cần phải nói, chỉ cần đem một vài loại linh đan ở trong tay của hắn cùng với một chút bảo vật, cách giới đưa cho Nam Cung Uyển, khiến cho nàng tu vi tăng lên nhiều, thuận lợi phi thăng Linh giới tuyệt đối không phải là việc khó.
Nghĩ tới ái thê, Hàn Lập tự nhiên có muôn vàn tư vị xông lên đầu, không kìm được lại ngây người trong mật thất rất lâu.
Cuối cùng hắn cũng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, một lần nữa đem tâm thần thu lại, tiếp tục cân nhắc những chuyện khác.
Ngoại trừ chuyện của Nam Cung Uyển, sau khi xuất quan hắn còn cần phải đi tìm hậu nhân của vị Băng Phách Tiên tử kia, cũng chính là "Hứa tiên tử'.
Chỉ cần từ nàng hỏi rõ tung tích của Băng Phách tiên tử, đem đồ mà thanh niên họ Ông giao cho đối phương cũng coi như là giải quyết xong việc này.
Ngoại trừ cái này ra, còn có chuyện thu thập tài liệu cho Thanh Nguyên Từ nữa.
Mặc dù các tài liệu hắn đã sưu tập không sai biệt lắm, nhưng bởi vì chỗ lúc trước hắn truyền tống từ Lôi Minh đại lục đến cách Phi Linh tộc cũng tương đương với Nhân tộc, nên ban đầu hắn cũng không đi Phi Linh tộc, mà trước hết trở về Nhân tộc, để có sức bảo vệ mình trước rồi tính.
Dù sao theo lời đối phương nói là trong thời gian ngàn năm, cách kỳ hạn này còn những hơn sáu, bảy trăm năm nữa.
Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể khiến cho tu vi của mình tiến lên đến Hợp Thể hậu kỳ đại thành rồi mới đi gặp Thanh Nguyên Từ, trao đổi lấy Minh Hà thần nhũ.
Có vậy mới ổn thỏa hơn một chút.
Nhưng đúng vào lúc này, một lực hút khổng lồ từ thân thể phía bên dưới bộc phát ra.
Nguyên Anh không có chút sức phản kháng nào liền thu nhỏ lại hơn mười lần, lóe một cái liền chui tọt vào thiên linh cái ở đỉnh đầu của thân thể, một lần nữa trở về bên trong pháp thân.
Luồng năng lượng nóng bỏng vốn tràn ngập trong cơ thể Nguyên Anh như tìm được nơi phát tiết, liền điên cuồng hướng vào trong cơ thể tuôn ra.
Thân thể Hàn Lập vốn là đang trong suốt dị thường, ngay khi luồng năng lượng nóng bỏng này tràn vào thì cùng lúc đó, bên ngoài da thịt hắn có một luồng tinh quang lưu chuyển, khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt trở nên hơi mờ đục.
Ngay cả xương cốt màu vàng nhạt bên trong máu thịt cũng có thể nhìn thấy hơi lờ mờ.
Giờ phút này, hắn đang được bao bọc trong vô số tia sáng tinh tế, ánh sáng năm màu nhàn nhạt đang không ngừng lấp lánh.
Cùng lúc đó, vô số luồng năng lượng vô cùng nhỏ tại vùng đan điền dọc theo kinh mạch mà nhanh chóng chảy qua các khắp các nơi trong cơ thể.
Hàn Lập chỉ cảm thấy mỗi nơi mà những năng lượng này đi qua, sức nóng nhanh chóng biến mất mà trở thành một luồng khí mát dịu, khiến cho hắn thư thái vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, tất cả các luồng năng lượng hội tụ lại với nhau, cũng tự động hướng về phía đầu xông tới.
Hàn Lập chỉ cảm thấy trong biển thần thức mơ hồ có thứ gì đó như một cái khóa lớn, bị luồng năng lượng như nước chảy thành sông này cứ thế mở ra, nhưng ngay sau đó một cảm giác tê dại như thấm sâu vào tận hồn phách trào lên từ tận đáy lòng.
Khiến cho hắn không kìm được phải há miệng ra, huýt dài lên một tiếng.
Đám tu sĩ nhân tộc ở gần đó sau khi thấy hư ảnh của cự viên biến mất không thấy đâu, đồng thời khí tức kinh người trấn áp họ cũng biến mất tự nhiên trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ.
Sau khi ồ ạt đứng lên khỏi mặt đất, mỗi đám người lại có những động thái vô cùng khác nhau.
Có người hơi do dự một chút, nhưng vẫn đứng ở xa hướng biển sương mù nhìn lại, có vẻ như vẫn muốn xem đến cùng.
Có người cảm thấy nơi đây quá sức nguy hiểm liền vội vàng chào hỏi hảo hữu, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lão giả tóc trắng thì ngay khi vừa có thể cử động lại, liền hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng về trong động phủ, muốn triệu tập đám tộc nhân rời đi ngay lập tức.
Nhưng những đám người này vừa mới khôi phục cử động được trong chốc lát, tiếng huýt dài của Hàn Lập lại như sóng cuồn cuộn đánh đến.
Tiếng huýt giống như sấm động từng cơn, biển sương mù rộng mấy trăm dặm kia sau khi tiếng huýt đó đi qua thì ào ào cuồn cuộn lên những cơn sóng cao như núi, hướng bốn phía bay ra.
Những tu sĩ vẫn còn ở gần biển sương mù thấy vậy, tự nhiên thất kinh, rối rít bỏ trốn mất dạng.
Nhưng là tiếng huýt này vừa tới tai, những tu sĩ này chỉ cảm thấy thần thức "Ông" một cái, giống như bị có vô số tiếng sấm đang trực tiếp nổ bên trong đầu, liền kêu gào ầm ĩ nháo nhào rơi từ trên không xuống.
Một vài tu sĩ mặc dù pháp lực mất linh, nhưng thân thể so với người bình thường vẫn là vô cùng mạnh mẽ, nên ngay cả khi rơi từ mấy trăm trượng xuống đất cũng chỉ bị đau nhức một trận mà không bị tổn hại gì quá lớn.
Tiếng huýt từ đằng xa truyền đến liên miên không dứt phảng phất giống như âm thanh truy hồn khiến cho một đám tu sĩ vô cùng thống khổ lăn lộn đầy trên mặt đất, rối rít lấy tay bịt lỗ tai, muốn giảm đi một chút đau đớn.
Nhưng tiếng huýt này dường như có thể ảnh hưởng trực tiếp tới thần thức hải của người khác, cho dù có người kéo cả vạt áo đến che hết lỗ tai, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.
Tiếng huýt truyền vào trong đầu rõ ràng vô cùng, cũng có tiếng vang ùng ùng phát ra không ngừng.
Bất quá chỉ trong phút chốc, nhưng những tu sĩ này cảm giác như đã trải qua mấy tháng liền, bọn họ chỉ hận không thể nổ tan xác được mà chết để cho cái thứ hành hạ đau đớn muốn chết này dừng lại.
Cảm giác sống không bằng chết chính là đây!
Lúc này, những cơn sóng khổng lồ đã tràn đến biên giới của biển sương mù, nhưng vẫn còn khí thế hùng hổ như muốn lao ra khỏi đó, hướng bốn phía xông ra.
Có một vài tu sĩ miễn cưỡng quay đầu thấy tình cảnh này, sắc mặt lại càng tái nhợt vô huyết.
Mặc dù những cơn sóng này cũng chỉ là từ một ít sương mù tạo nên, nhưng khí thế kinh người như thế vẫn không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hãi mất hết dũng khí.
Dù sao đến giờ phút này, bọn họ cũng không có cách thúc giục bất cứ bảo vật hay công pháp nào để ngăn cản những cơn sóng này, mà ai biết những cơn sóng này có uy năng nào khác hàm chứa trong đó hay không.
Ngay khi mắt họ nhìn thấy những cơn sóng sương mù khổng lồ kia đang chuẩn bị đánh tới tấp vào ngọn núi, đem đám tu sĩ nhân tộc bao phủ lấy thì tiếng huýt từ trong biển sương mù lại đột nhiên dừng lại, tiếp đó một tiếng hừ lạnh vô cùng băng hàn truyền ra.
Có tiếng "phanh" "phanh nổi lên!
Tất cả các cơn sóng sương mù trong phút chốc vỡ ra tán loạn, biến thành hư ảo.
Phảng phất như một màn kinh hồn vừa rồi vốn như chưa từng xuất hiện.
Sau chưa đầy thời gian một chung trà, đám tu sĩ nhân tộc mới rối rít bò dậy từ trên mặt đất dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Có người liếc người bên cạnh đều thấy trên mặt đối phương vẻ vô cùng sợ hãi.
Tất cả đều không mở miệng nói thêm cái gì, cuồng cuồng khống chế độn quang trở về động phủ.
Không lâu sau sau, từng đạo độn quang từ trong ngọn núi của mỗi người bắn ra, hướng ra bộn phương tám hướng bay đi mất.
Suốt dọc đường đi bọn họ không dám ngưng nghỉ, cho đến khi bay ra xa tới trăm vạn dặm, mới có người do dự dừng lại độn quang.
Lúc đó lại càng có nhiều người hơn phi độn một hơi tới khi biến mất không thấy, hoàn toàn rời xa khỏi khu vực này.
Dù sao làm hàng xóm của một vị cao nhân có thể chỉ dùng một tiết huýt gió cũng khiến bọn họ lâm vào sinh tử lưỡng nan như vậy thật sự khiến cho bọn họ phải lo lắng đề phòng quá nhiều.
Bất quá thiên tượng vừa rồi cùng với đại thần thông mà Hàn Lập thể hiện ra cũng làm cho không ít người mơ hồ đoán được một chút.
Cho nên cũng có người trong lòng tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng có một vài suy nghĩ khác.
Lão giả tóc trắng ở một sơn cốc nhỏ cách xa chừng trăm vạn dặm, sau khi an trí xong tộc nhân của mình, liền phái ra một đại hán tu vi cũng gần bằng hắn, mang theo một khối ngọc giản do hắn đích thân giao phó hướng bản gia của Cốc gia ngày đêm bay đến.
Cơ hồ như cùng thời gian đó, có tin đồn, ở Húc Nhật Phong, có một tên tu sĩ vừa tiến giai Hợp Thể kỳ có thần thông to lớn, truyền đến các khu vực khác với một tốc độ không thể tưởng tượng.
Mà lúc này, biển sương mù ở phụ cận Húc Nhật Phong đã khôi phục hình dáng ban đầu, màn sương dày đặc đem ngọn núi che giấu nghiêm mật, tất cả toát lên vẻ an tĩnh vô cùng.
Ba ngày sau, ở mật thất trong lòng núi, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng, liền chậm rãi mở hai mắt ra.
Ban đầu con ngươi phát ra lam mang chói mắt, nhưng trong nháy mắt liền trở nên đen nhánh như thường.
Mấy ngày trước hắn mặc dù tiến giai Hợp Thể thành công, nhưng vì cùng cố cảnh giới cùng tu vi, liền yên lặng ngồi trong mật thất mấy ngày nay.
Đánh giá lại một chút, hắn cuối cùng cũng chế trụ được những ảnh hưởng bất lợi do cảnh giới tăng nhiều, giờ có thể làm được một chút sự tình khác.
Ánh mắt Hàn Lập vừa động, liền nhìn về phía bốn phương tám hướng, vốn khuôn mặt vẫn bình đạm như nước của hắn đột nhiên hiện lên một tia cổ quái.
Ngay cả khi hắn chưa cần thả ra thần niệm, thì trong mật thất cũng có thể cảm ứng được thiên địa nguyên lực rõ ràng trong hư không.
Hàn Lập thở nhẹ một cái, một tay liền bấm niệm pháp quyết, đồng thời đọc lên một chú ngữ đơn giản.
Một màn kinh người xuất hiện!
Trong hư không có âm thanh vù vù vang lên, từng điểm từng điểm sáng trắng hiện ra dần dần hóa thành từng đạo phong nhận cỡ bàn tay.
Những phong nhận này mỏng vô cùng, hiện lên hình dạng hơi mờ, hơi run rẩy lơ lửng trong không trung, tràn ngập khắp cả mật thất.
"Những gì ghi lại trong điển tịch quả nhiên không sai! Một khi bước vào cảnh giới Hợp Thể, cảm ứng và điều khiển đối với thiên địa nguyên khí hơn xa so với Luyện Hư kỳ, gần như không cần hao phí pháp lực liền có thể trực tiếp điều khiển nguyên khí hóa hình công kích." Hàn Lập lẩm bẩm vài câu, trên mặt vô cùng vui vẻ.
Tay áo bào run lên, phong nhận liền biến thành từng đoàn bạch quang biến mất.
Hàn Lập khép hai mắt lại, bắt đầu dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra chính xác tình huống của pháp lực cùng thân thể mình, xem có chỗ nào không ổn hay không.
Sau chưa đầy một bữa cơm, Hàn Lập mừng rỡ mở mắt.
Sau khi hắn tiến giai Hợp Thể, trình độ mạnh mẽ của thân thể cùng với pháp lực gia tăng cũng vượt xa sự tưởng tượng trước đây của hắn, hắn đoán rằng lấy tu vi hiện tại, cho dù liều mạng với một gã Hợp Thể đại thành hắn cũng có hơn phân nửa là sẽ thủ thắng.
Sau khi đem sự vui mừng đè xuống, Hàn Lập bắt đầu chớp mắt tính toán những chuyện kế tiếp.
Không còn chút nghi ngờ gì nữa, hắn giờ đã là Hợp Thể kỳ, ngoài tu sĩ Đại Thừa ở hai tộc nhân yêu mà không biết là có tồn tại hay không, hắn coi như là không cần phải sợ bất cứ kẻ nào nữa. Điều này khiến cho những chuyện hắn muốn làm sau này tự nhiên không cần phải câu nệ cái gì nữa.
Dĩ nhiên là trong vài năm đầu, hắn sẽ không rời khỏi nơi này, vẫn còn cần tập trung toàn lực đem cảnh giới tu vi hoàn toàn củng cố đã.
Sau đó có nhiều chuyện phải xử lý nữa.
Quan trọng nhất trước hết là cần xác định ái thê "Nam Cung Uyển" có tới Linh giới hay không. Bất quá bởi vì Nam Cung Uyển cũng có thể sử dụng không gian tiết điểm mà nhập cư trái phép tới Linh giới. Nếu vậy thì cho dù ở Thiên Nguyên Thành cũng có thể không tìm được, cũng có thể lưu đến những địa phương khác, thậm chí là có rất nhiều khả năng trong khu vực yêu tộc.
Dù sao khu vực hai tộc nhân yêu cũng là ở gần sát nhau.
Cho nên nếu thật ở Thiên Uyên Thành không chiếm được tin tức có liên quan thì cũng cần phải đi các nơi ở hai tộc nhân yêu tìm kiếm một phen.
Nếu Nam Cung Uyển quả thật bởi vì tu vi cùng thần thông không đủ, vẫn còn lưu lại ở Nhân giới, hắn cũng phải tìm ra phương pháp phá giới tới giúp Nam Cung Uyển một tay.
Cái khác không cần phải nói, chỉ cần đem một vài loại linh đan ở trong tay của hắn cùng với một chút bảo vật, cách giới đưa cho Nam Cung Uyển, khiến cho nàng tu vi tăng lên nhiều, thuận lợi phi thăng Linh giới tuyệt đối không phải là việc khó.
Nghĩ tới ái thê, Hàn Lập tự nhiên có muôn vàn tư vị xông lên đầu, không kìm được lại ngây người trong mật thất rất lâu.
Cuối cùng hắn cũng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, một lần nữa đem tâm thần thu lại, tiếp tục cân nhắc những chuyện khác.
Ngoại trừ chuyện của Nam Cung Uyển, sau khi xuất quan hắn còn cần phải đi tìm hậu nhân của vị Băng Phách Tiên tử kia, cũng chính là "Hứa tiên tử'.
Chỉ cần từ nàng hỏi rõ tung tích của Băng Phách tiên tử, đem đồ mà thanh niên họ Ông giao cho đối phương cũng coi như là giải quyết xong việc này.
Ngoại trừ cái này ra, còn có chuyện thu thập tài liệu cho Thanh Nguyên Từ nữa.
Mặc dù các tài liệu hắn đã sưu tập không sai biệt lắm, nhưng bởi vì chỗ lúc trước hắn truyền tống từ Lôi Minh đại lục đến cách Phi Linh tộc cũng tương đương với Nhân tộc, nên ban đầu hắn cũng không đi Phi Linh tộc, mà trước hết trở về Nhân tộc, để có sức bảo vệ mình trước rồi tính.
Dù sao theo lời đối phương nói là trong thời gian ngàn năm, cách kỳ hạn này còn những hơn sáu, bảy trăm năm nữa.
Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể khiến cho tu vi của mình tiến lên đến Hợp Thể hậu kỳ đại thành rồi mới đi gặp Thanh Nguyên Từ, trao đổi lấy Minh Hà thần nhũ.
Có vậy mới ổn thỏa hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.