Quyển 9 - Chương 1479: Cơ hội chạy trốn
Vong Ngữ
10/03/2013
Cơ hồ đúng lúc Hàn Lập lao đi thì nơi này đã xuất hiện một lục phát ác quỷ xích lõa toàn thân từ trong sương mù vọt ra, nó thấy phụ cận không một bóng người thì thoáng trở nên ngây ngốc.
Mà Hàn Lập lúc này đã sớm ở ngoài cả nghìn trượng, hắn ỷ vào Linh Mục thần thông nên liên tiếp tránh khỏi vài tràng chiến đấu, bắt đầu không ngừng di chuyển trong đoàn sương mù.
Nếu gặp được một ít quỷ vật thì hắn lập tức thi triển thủ đoạn sét đánh tiêu diệt bọn chúng, còn nếu gặp được số lượng quỷ vật lớn thì lập tức tránh đi.
Cứ như vậy, Hàn Lập nhất thời không gặp phải chuyện gì trong sương mù. Chẳng qua bốn phía sương mù cuồn cuộn đầy tiếng hỗn chiến, căn bản không thể nhận rõ phương hướng. Bay được một lúc, Hàn Lập đã không còn có thể phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn mạo hiểm bay lên trời, muốn từ trên cao để xác định vị trí của mình.
Thân hình hắn vừa bay lên được mấy trăm trượng thì quả thực sương mù đã mỏng đi vài phần nhưng hắn lập tức phải đón nhận vô số đòn công kích mãnh liệt từ phía trên bắn xuống.
Nếu không phải có Nguyên Từ Thần Quang hộ thân, lại sớm có phòng bị dùng hôi hà quét sạch phân nửa đòn công kích thì chỉ sợ hắn đã bị đánh rơi xuống giữa đương trường.
Nhưng cứ như vậy cũng khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Không đợi đợt công kích thứ ba ập đến hắn đã giương hai cánh lao xuống phía dưới đoàn sương mù.
Xem ra tiến lên trên cao không phải là một chủ ý hay.
Tiếp theo, Hàn Lập chỉ có thể cố gắng xác định một phương hướng rồi tiếp tục đâm đầu vào trong đoàn sương mù.
Cũng không biết do sương mù này có cấm chế huyền diệu gì hay bản thân sương mù vốn bao trùm khoảng cách rộng lớn.
Mấy canh giờ sau, hắn vẫn bị vây ở trong đây, không có dấu hiệu có thể thoát ra ngoài.
Sắc mặt Hàn Lập càng lúc càng âm trầm.
Hắn khẽ vung tay áo bắn ra vài đạo kim ti chém nát mấy quỷ ảnh trước mặt.
Nhưng sau tiếng quái khiếu thì những quỷ ảnh này nhanh chóng hợp lại như cũ, tiếp tục giương nanh múa vuốt xông tới.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng rồi há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.
Trong chốc lát đám quỷ ảnh này đã bị ngân diễm vây lấy rồi luyện hóa thành hư ảo.
Lệ phách vô hình tuy khó chơi nhưng vẫn không thể chống đỡ Phệ Linh Thiên Hỏa của Hàn Lập.
Mặt thấy đám quỷ vật trước mặt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hàn Lập lại ngẩng đầu nhìn nhằm xác định phương hướng thì bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ kinh thiên động địa từ một hướng khác truyền tới, tiếng nổ này khiến mặt đất cũng không ngừng rung lên.
Từng đoàn hắc sắc hảo diễm từ nơi xa bắn ra bốn phía, chỗ đó còn ẩn ẩn truyền đến tiếng thét kinh hãi của nữ tử.
Sắc mặt Hàn Lập trở lên ngưng trọng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Tiếng thét này có chút quen tai, dường như là thanh âm của Nguyên Dao. Chẳng lẽ nàng đang chiến đấu ở ngay gần đây?
Tuy rằng trong lòng không dám khẳng định nhưng Hàn lập cũng lập tức hóa hành một đạo thanh hồng bay tới nơi đó.
Đợt bạo phát của hắc sắc hỏa quang vừa rồi cũng không cách nơi Hàn Lập bao xa, hắn lập tức điều khiển thanh hồng vọt đi mấy ngàn trượng xuất hiện ở nơi này.
Hàn Lập thu lại độn quang, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy ở hơn trăm trượng trước mặt hắn có mấy trăm đầu huyết hồng khô lâu đang phóng ra từng đạo huyết tuyến cùng hơn trăm âm giáp huyền quỷ điên cuồng giao đáu. Mà ở giữa đám huyền quỷ có hai nữ tử hắc bào, một người cầm hắc sắc tiểu bình mọt người cầm quạt ba tiêu đang thả ra từng đoàn hắc sắc hỏa cầu phụ trợ đám huyền quỷ liều mạng chống cự huyết hồng khô lâu.
Uy lực của hắc sắc hỏa diễm này cùng những đòn công kích tạo ra từng trận âm phong của âm giáp huyền quỷ không hề tầm thường, nhưng đối thủ của họ lại càng thêm quỷ dị!
Những khô lâu này liên tục di chuyển, trong miệng không ngừng phun ra huyết tuyến có tác dụng khắc chế hắc hỏa nhất định, dưới sự công kích của mấy trăm khô lâu một lúc khiến hơn phân nửa hắc hỏa bị tiêu diệt, cho dù ngẫu nhiên có một tia bắn trúng một bộ khô lâu thì nó cũng chỉ loạng choạng một chút chứ không hề bị thụ thương quá nặng.
Những huyết tuyến này
Tuy rằng trên đám quỷ binh có hắc giáp bảo vệ nhưng cùng một lúc chúng phải chịu hơn mười đạo huyết tuyến công kích cũng khiến chiến giáp vỡ vụn, quỷ binh bên trong lập tức hóa thành một đoàn khắc khí rồi biến mất.
Vào lúc Hàn Lập phóng tới phụ cận thì hai nữ tử đang gấp gáp thôi động bảo vật trong tay, số lượng quỷ binh bảo vệ hai nàng lúc này đã tổn thất mấy bảy tám phần, nguy cơ đã cận kề.
Hai người này đương nhiên là Nghiên Lệ cùng Nguyên Dao.
Ánh mắt Hàn Lập híp lại đánh giá xung quanh một chút, thấy nơi này không còn bất tử quỷ vật lợi hại nào ẩn núp, hắn lập tứ ra tay!
Hai cánh sau lưng vũ động, cả người Hàn Lập tiêu biến vào hư không.
Rồi lập tức hiện lên trên đỉnh đầu nhị nữ.
Hai tay hắn vung lên, liên tục bắn ra bảy mươi hai khẩu phi kiếm, bỗng chốc hóa thành mấy trăm khẩu kim sắc kiếm quang phô thiên cái địa chém xuống.
Những chỗ kiếm quang đi qua thì huyết hồng khô lâu nơi đó lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn.
Nhưng một việc kinh dị bỗng xuất hiện…
Tất cả những xác huyết khô lâu bị chém chết lập tức lóe lên huyết quang mặt ngoài rồi lập tức tan ra thành từng đoàn chất lỏng màu máu.
Chúng đang dần dần tụ lại thành một đại quỷ vật.
Hàn Lập thấy vậy khẽ nhíu chân mày, hắn liền nhấc tay lên, từ năm đầu ngón tay hiện ra năm khỏa khô lâu hư ảnh
Từng đoàn ngũ sắc hàn diễm từ năm khỏa khô lâu này kết thành một chiếc lồng úp xuống quỷ vật.
Cự đại quỷ vật lập tức bị hàn diễm biến thành một khối băng điêu, không thể nhúc nhích.
Từ đầu ngón tay Hàn Lập lại bắn ra một tia thiểm điện đánh lên trên mặt băng.
“Rắc rắc…” Băng điêu bị kim hồ công kích lập tức vỡ vụn, đại quỷ vật chưa kịp phát uy đã bị Hàn Lập nhẹ nhàng tiêu diệt.
Hai người Nghiên Lệ và Nguyên Dao phía dưới tất nhiên chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối, cả hai người kinh ngạc không thôi.
Những quỷ vật này thiếu chút nữa đã khiến các nàng táng mạng nơi này vậy mà lại không thể đỡ nổi một kích của Hàn Lập.
Các nàng quả thực quá kinh ngạc…
“Đa tạ Hàn huynh trợ giúp!” Nghiên Lệ là người trước tiên tỉnh táo trở lại, vội vàng mỉm cười thi lễ với Hàn Lập.
“Hàn huynh nếu đến chậm một chút thì chỉ sợ không còn thấy được hai người chúng ta.” Nguyên Dao cũng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, mỉm cười với Hàn Lập. Dung mạo của nàng lúc này kiều diễm như trăm hoa đua nở.
Nụ cười của nàng khiến Hàn Lập ngẩn ngơ, nhưng hắn lập tức khôi phục vẻ trấn định, nhàn nhạt nói với nhị nữ:
“Hai vị đạo hữu sao lại ở đây? Không phải các người đi cùng với quỷ bà sao? Còn đám quỷ binh này là…”
“Còn Hàn huynh sao không đi theo Mộc Thanh tiên tử mà lại ở nơi đây? Hai người chúng ta cũng theo các của Hàn huynh mà tới đây thôi. Còn về đám âm giáp huyền quỷ này là do tỷ muội ta có tham gia luyện chế khi trước nên có thể điều khiển một đội. Chẳng qua hai người chúng ta cũng chỉ có khả năng khống chế ngần này quỷ binh, may mắn có chúng bảo hộ mới kiên trì tới hiện tại.” Lưu quang trong mắt Nghiên Lệ chuyển động, đoạn cười nhẹ nói.
“Chắc chắn đằng sau lưng đám quỷ vật này có tồn tại quỷ vật cấp cao, nếu không cũng đã không bày ra một cái bẫy lớn muốn một mẻ bắt hết chúng ta như vậy.”
Hàn Lập gật đầu rồi từ từ nói.
“Lời của Hàn huynh rất có lý, chỉ là không biết đạo hữu tính toán về sau thế nào! Số lượng quỷ vật bao vây chúng ta quả thực quá nhiều, cho dù có xếp chúng lại cùng một chỗ để giết cũng không hết.” Sắc mặt Nguyên Dao thoáng biến trắng, nàng cắn nhẹ môi nói.
“Hai vị đạo hữu không có phát hiện gì sao? Đến hiện giờ chúng ta chỉ gặp phải quỷ vật cấp thấp, chứ chưa hề gặp qua lệ quỷ hung phách cấp cao.” Hàn Lập cũng không trực tiếp trả lời Nguyên Dao mà sắc mặt tỏ vẻ quái dị mà phân tích tình hình.
“Ý của đạo hữu là…” Nghiên Lệ ngẩn ra một chút rồi bỗng trở lên giật mình.
“Đúng vậy, sợ rằng tất cả quỷ vật cấp Luyện Hư lúc này đang bận đối phó với đám người Lục Túc, nếu không chỉ cần chúng xuất hiện vài tên cũng khiến cúng ta phải lo lắng cho tính mạng của mình.” Hàn Lập sờ sờ cằm.
“Lời này của Hàn huynh tức là sao? Xin trực tiếp nói cho tỷ muội ta biết!” Ánh mắt Nguyên Dao chợt lóe quang mang, bỗng nhiên hỏi.
“Không có gì, tại hạ chỉ cảm thấy tình hình lúc này có chút hỗn loạn, đây chính là cơ hội để chúng ta thoát khỏi sự khống chế của đám yêu vương này.” Hàn Lập thở dài, từ từ nói.
“Ý của Hàn huynh cúng ta đã hiểu.” Nghiên Lệ thu lại vẻ tươi cười. Hàn Lập ngưng trọng nói: “Chỉ cần chúng ta chạy khỏi đây là được, đám người Mộc Thanh cùng quỷ bà sẽ không có thời gian bận tâm đén chúng ta. Lúc đó chỉ cần tìm được một nơi âm khí tinh thuần là có thể loại trừ ký hiệu bọn họ lưu lại trên cơ thể. Minh Hà rộng lớn như vậy, cho dù đám người quỷ bà muốn tìm chúng ta cũng không khác gì tìm kim đáy biển.”
Nghe Hàn Lập nói vậy, hai người Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút rung động.
“Được! Chúng ta nghe theo Hàn huynh. Hiện tại đã tiến vào Minh Hà nguy hiểm trùng trùng, nếu có thể sớm thoát đi thì hai người chúng ta cầu con không được.” Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ truyền âm thương lượng một lát sau đó rốt cục đồng ý.
“Nếu hai vị đạo hữu không có ý kiến thì tốt rồi. Chỉ là quỷ vụ này có chút quỷ quái, ta đã tìm kiếm hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy đường ra. Quả là khó giải quyết!” Hàn Lập thoáng tỏ vẻ vui mừng, nhưng lập tức cau mày nói.
“Nếu là chuyện khác hai người chúng ta thần thông thấp kém sẽ không giúp đỡ được gì, nhưng quỷ vụ này sao? Ha Ha, đạo hữu chẳng lẽ quên ta cùng sư muội tu luyện quỷ đạo công pháp, bản thân cũng là bán quỷ chi khu!” Nghiên Lệ nghe Hàn Lập nói vậy thì lại khẽ cười nói.
“Ồ, chẳng lẽ Nghiên đạo hữu cùng Nguyên đạo hữu có biện pháp thoát k hỏi quỷ vụ này?” Hàn Lập thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ nói.
“Chúng ta tu luyện Âm Dương luân hồi quyết, tuy không thể so với các đại thần thông khác khắc định chế thắng nhưng cũng có một số chỗ huyền diệu nhất định. Đạo hữu cứ đi theo hai người chúng ta là được, kỳ thực lúc trước hai người chúng ta định thoát ly khỏi đám quỷ vụ này nhưng trên đường lại gặp phải quỷ vật tập kích.” Nguyên Dao đắc ý giải thích.
Mà Hàn Lập lúc này đã sớm ở ngoài cả nghìn trượng, hắn ỷ vào Linh Mục thần thông nên liên tiếp tránh khỏi vài tràng chiến đấu, bắt đầu không ngừng di chuyển trong đoàn sương mù.
Nếu gặp được một ít quỷ vật thì hắn lập tức thi triển thủ đoạn sét đánh tiêu diệt bọn chúng, còn nếu gặp được số lượng quỷ vật lớn thì lập tức tránh đi.
Cứ như vậy, Hàn Lập nhất thời không gặp phải chuyện gì trong sương mù. Chẳng qua bốn phía sương mù cuồn cuộn đầy tiếng hỗn chiến, căn bản không thể nhận rõ phương hướng. Bay được một lúc, Hàn Lập đã không còn có thể phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn mạo hiểm bay lên trời, muốn từ trên cao để xác định vị trí của mình.
Thân hình hắn vừa bay lên được mấy trăm trượng thì quả thực sương mù đã mỏng đi vài phần nhưng hắn lập tức phải đón nhận vô số đòn công kích mãnh liệt từ phía trên bắn xuống.
Nếu không phải có Nguyên Từ Thần Quang hộ thân, lại sớm có phòng bị dùng hôi hà quét sạch phân nửa đòn công kích thì chỉ sợ hắn đã bị đánh rơi xuống giữa đương trường.
Nhưng cứ như vậy cũng khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Không đợi đợt công kích thứ ba ập đến hắn đã giương hai cánh lao xuống phía dưới đoàn sương mù.
Xem ra tiến lên trên cao không phải là một chủ ý hay.
Tiếp theo, Hàn Lập chỉ có thể cố gắng xác định một phương hướng rồi tiếp tục đâm đầu vào trong đoàn sương mù.
Cũng không biết do sương mù này có cấm chế huyền diệu gì hay bản thân sương mù vốn bao trùm khoảng cách rộng lớn.
Mấy canh giờ sau, hắn vẫn bị vây ở trong đây, không có dấu hiệu có thể thoát ra ngoài.
Sắc mặt Hàn Lập càng lúc càng âm trầm.
Hắn khẽ vung tay áo bắn ra vài đạo kim ti chém nát mấy quỷ ảnh trước mặt.
Nhưng sau tiếng quái khiếu thì những quỷ ảnh này nhanh chóng hợp lại như cũ, tiếp tục giương nanh múa vuốt xông tới.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng rồi há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.
Trong chốc lát đám quỷ ảnh này đã bị ngân diễm vây lấy rồi luyện hóa thành hư ảo.
Lệ phách vô hình tuy khó chơi nhưng vẫn không thể chống đỡ Phệ Linh Thiên Hỏa của Hàn Lập.
Mặt thấy đám quỷ vật trước mặt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hàn Lập lại ngẩng đầu nhìn nhằm xác định phương hướng thì bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ kinh thiên động địa từ một hướng khác truyền tới, tiếng nổ này khiến mặt đất cũng không ngừng rung lên.
Từng đoàn hắc sắc hảo diễm từ nơi xa bắn ra bốn phía, chỗ đó còn ẩn ẩn truyền đến tiếng thét kinh hãi của nữ tử.
Sắc mặt Hàn Lập trở lên ngưng trọng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Tiếng thét này có chút quen tai, dường như là thanh âm của Nguyên Dao. Chẳng lẽ nàng đang chiến đấu ở ngay gần đây?
Tuy rằng trong lòng không dám khẳng định nhưng Hàn lập cũng lập tức hóa hành một đạo thanh hồng bay tới nơi đó.
Đợt bạo phát của hắc sắc hỏa quang vừa rồi cũng không cách nơi Hàn Lập bao xa, hắn lập tức điều khiển thanh hồng vọt đi mấy ngàn trượng xuất hiện ở nơi này.
Hàn Lập thu lại độn quang, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy ở hơn trăm trượng trước mặt hắn có mấy trăm đầu huyết hồng khô lâu đang phóng ra từng đạo huyết tuyến cùng hơn trăm âm giáp huyền quỷ điên cuồng giao đáu. Mà ở giữa đám huyền quỷ có hai nữ tử hắc bào, một người cầm hắc sắc tiểu bình mọt người cầm quạt ba tiêu đang thả ra từng đoàn hắc sắc hỏa cầu phụ trợ đám huyền quỷ liều mạng chống cự huyết hồng khô lâu.
Uy lực của hắc sắc hỏa diễm này cùng những đòn công kích tạo ra từng trận âm phong của âm giáp huyền quỷ không hề tầm thường, nhưng đối thủ của họ lại càng thêm quỷ dị!
Những khô lâu này liên tục di chuyển, trong miệng không ngừng phun ra huyết tuyến có tác dụng khắc chế hắc hỏa nhất định, dưới sự công kích của mấy trăm khô lâu một lúc khiến hơn phân nửa hắc hỏa bị tiêu diệt, cho dù ngẫu nhiên có một tia bắn trúng một bộ khô lâu thì nó cũng chỉ loạng choạng một chút chứ không hề bị thụ thương quá nặng.
Những huyết tuyến này
Tuy rằng trên đám quỷ binh có hắc giáp bảo vệ nhưng cùng một lúc chúng phải chịu hơn mười đạo huyết tuyến công kích cũng khiến chiến giáp vỡ vụn, quỷ binh bên trong lập tức hóa thành một đoàn khắc khí rồi biến mất.
Vào lúc Hàn Lập phóng tới phụ cận thì hai nữ tử đang gấp gáp thôi động bảo vật trong tay, số lượng quỷ binh bảo vệ hai nàng lúc này đã tổn thất mấy bảy tám phần, nguy cơ đã cận kề.
Hai người này đương nhiên là Nghiên Lệ cùng Nguyên Dao.
Ánh mắt Hàn Lập híp lại đánh giá xung quanh một chút, thấy nơi này không còn bất tử quỷ vật lợi hại nào ẩn núp, hắn lập tứ ra tay!
Hai cánh sau lưng vũ động, cả người Hàn Lập tiêu biến vào hư không.
Rồi lập tức hiện lên trên đỉnh đầu nhị nữ.
Hai tay hắn vung lên, liên tục bắn ra bảy mươi hai khẩu phi kiếm, bỗng chốc hóa thành mấy trăm khẩu kim sắc kiếm quang phô thiên cái địa chém xuống.
Những chỗ kiếm quang đi qua thì huyết hồng khô lâu nơi đó lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn.
Nhưng một việc kinh dị bỗng xuất hiện…
Tất cả những xác huyết khô lâu bị chém chết lập tức lóe lên huyết quang mặt ngoài rồi lập tức tan ra thành từng đoàn chất lỏng màu máu.
Chúng đang dần dần tụ lại thành một đại quỷ vật.
Hàn Lập thấy vậy khẽ nhíu chân mày, hắn liền nhấc tay lên, từ năm đầu ngón tay hiện ra năm khỏa khô lâu hư ảnh
Từng đoàn ngũ sắc hàn diễm từ năm khỏa khô lâu này kết thành một chiếc lồng úp xuống quỷ vật.
Cự đại quỷ vật lập tức bị hàn diễm biến thành một khối băng điêu, không thể nhúc nhích.
Từ đầu ngón tay Hàn Lập lại bắn ra một tia thiểm điện đánh lên trên mặt băng.
“Rắc rắc…” Băng điêu bị kim hồ công kích lập tức vỡ vụn, đại quỷ vật chưa kịp phát uy đã bị Hàn Lập nhẹ nhàng tiêu diệt.
Hai người Nghiên Lệ và Nguyên Dao phía dưới tất nhiên chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối, cả hai người kinh ngạc không thôi.
Những quỷ vật này thiếu chút nữa đã khiến các nàng táng mạng nơi này vậy mà lại không thể đỡ nổi một kích của Hàn Lập.
Các nàng quả thực quá kinh ngạc…
“Đa tạ Hàn huynh trợ giúp!” Nghiên Lệ là người trước tiên tỉnh táo trở lại, vội vàng mỉm cười thi lễ với Hàn Lập.
“Hàn huynh nếu đến chậm một chút thì chỉ sợ không còn thấy được hai người chúng ta.” Nguyên Dao cũng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, mỉm cười với Hàn Lập. Dung mạo của nàng lúc này kiều diễm như trăm hoa đua nở.
Nụ cười của nàng khiến Hàn Lập ngẩn ngơ, nhưng hắn lập tức khôi phục vẻ trấn định, nhàn nhạt nói với nhị nữ:
“Hai vị đạo hữu sao lại ở đây? Không phải các người đi cùng với quỷ bà sao? Còn đám quỷ binh này là…”
“Còn Hàn huynh sao không đi theo Mộc Thanh tiên tử mà lại ở nơi đây? Hai người chúng ta cũng theo các của Hàn huynh mà tới đây thôi. Còn về đám âm giáp huyền quỷ này là do tỷ muội ta có tham gia luyện chế khi trước nên có thể điều khiển một đội. Chẳng qua hai người chúng ta cũng chỉ có khả năng khống chế ngần này quỷ binh, may mắn có chúng bảo hộ mới kiên trì tới hiện tại.” Lưu quang trong mắt Nghiên Lệ chuyển động, đoạn cười nhẹ nói.
“Chắc chắn đằng sau lưng đám quỷ vật này có tồn tại quỷ vật cấp cao, nếu không cũng đã không bày ra một cái bẫy lớn muốn một mẻ bắt hết chúng ta như vậy.”
Hàn Lập gật đầu rồi từ từ nói.
“Lời của Hàn huynh rất có lý, chỉ là không biết đạo hữu tính toán về sau thế nào! Số lượng quỷ vật bao vây chúng ta quả thực quá nhiều, cho dù có xếp chúng lại cùng một chỗ để giết cũng không hết.” Sắc mặt Nguyên Dao thoáng biến trắng, nàng cắn nhẹ môi nói.
“Hai vị đạo hữu không có phát hiện gì sao? Đến hiện giờ chúng ta chỉ gặp phải quỷ vật cấp thấp, chứ chưa hề gặp qua lệ quỷ hung phách cấp cao.” Hàn Lập cũng không trực tiếp trả lời Nguyên Dao mà sắc mặt tỏ vẻ quái dị mà phân tích tình hình.
“Ý của đạo hữu là…” Nghiên Lệ ngẩn ra một chút rồi bỗng trở lên giật mình.
“Đúng vậy, sợ rằng tất cả quỷ vật cấp Luyện Hư lúc này đang bận đối phó với đám người Lục Túc, nếu không chỉ cần chúng xuất hiện vài tên cũng khiến cúng ta phải lo lắng cho tính mạng của mình.” Hàn Lập sờ sờ cằm.
“Lời này của Hàn huynh tức là sao? Xin trực tiếp nói cho tỷ muội ta biết!” Ánh mắt Nguyên Dao chợt lóe quang mang, bỗng nhiên hỏi.
“Không có gì, tại hạ chỉ cảm thấy tình hình lúc này có chút hỗn loạn, đây chính là cơ hội để chúng ta thoát khỏi sự khống chế của đám yêu vương này.” Hàn Lập thở dài, từ từ nói.
“Ý của Hàn huynh cúng ta đã hiểu.” Nghiên Lệ thu lại vẻ tươi cười. Hàn Lập ngưng trọng nói: “Chỉ cần chúng ta chạy khỏi đây là được, đám người Mộc Thanh cùng quỷ bà sẽ không có thời gian bận tâm đén chúng ta. Lúc đó chỉ cần tìm được một nơi âm khí tinh thuần là có thể loại trừ ký hiệu bọn họ lưu lại trên cơ thể. Minh Hà rộng lớn như vậy, cho dù đám người quỷ bà muốn tìm chúng ta cũng không khác gì tìm kim đáy biển.”
Nghe Hàn Lập nói vậy, hai người Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút rung động.
“Được! Chúng ta nghe theo Hàn huynh. Hiện tại đã tiến vào Minh Hà nguy hiểm trùng trùng, nếu có thể sớm thoát đi thì hai người chúng ta cầu con không được.” Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ truyền âm thương lượng một lát sau đó rốt cục đồng ý.
“Nếu hai vị đạo hữu không có ý kiến thì tốt rồi. Chỉ là quỷ vụ này có chút quỷ quái, ta đã tìm kiếm hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy đường ra. Quả là khó giải quyết!” Hàn Lập thoáng tỏ vẻ vui mừng, nhưng lập tức cau mày nói.
“Nếu là chuyện khác hai người chúng ta thần thông thấp kém sẽ không giúp đỡ được gì, nhưng quỷ vụ này sao? Ha Ha, đạo hữu chẳng lẽ quên ta cùng sư muội tu luyện quỷ đạo công pháp, bản thân cũng là bán quỷ chi khu!” Nghiên Lệ nghe Hàn Lập nói vậy thì lại khẽ cười nói.
“Ồ, chẳng lẽ Nghiên đạo hữu cùng Nguyên đạo hữu có biện pháp thoát k hỏi quỷ vụ này?” Hàn Lập thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ nói.
“Chúng ta tu luyện Âm Dương luân hồi quyết, tuy không thể so với các đại thần thông khác khắc định chế thắng nhưng cũng có một số chỗ huyền diệu nhất định. Đạo hữu cứ đi theo hai người chúng ta là được, kỳ thực lúc trước hai người chúng ta định thoát ly khỏi đám quỷ vụ này nhưng trên đường lại gặp phải quỷ vật tập kích.” Nguyên Dao đắc ý giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.