Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 11 - Chương 2256: Cố Nhân Ở Man Hoang

Vong Ngữ

13/03/2013

Bạch Quả Nhi, mới một thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã tu luyện đến Hóa Thần Hậu Kỳ, cuối cùng thì thiên phú danh bất hư truyền của thân thể Băng Tủy mới chịu hiện ra." Hàn Lập ngắm nhìn Bạch Quả Nhi trong chốc lát rồi cười nói.

"Điều này cũng là nhờ có sư phụ chỉ bảo cùng với các loại đan dược trợ giúp, nếu không để tử đã chẳng thể nào tiến đến Hóa Thần Hậu Kỳ nhanh như vậy được." Bạch Quả Nhi cung kính đáp lời.

"Khí Linh Tử, lúc này ngươi đang gặp chướng ngại ở cảnh giới hậu kỳ phải không?" Hàn Lập vẫn giử vẻ mỉm cười hỏi Khí Linh Tử.

"Thưa sư phụ, đúng là đệ tử chỉ còn một bước nữa thôi sẽ tiến đến cảnh giới đại thành, nhưng không sao vượt qua nổi bước này." Khí Linh Tử rùng mình trả lời.

"Ừ, ta thấy đã đến lúc nên cho các ngươi đi vào khu vực hoang dã rèn luyện. Vốn là mấy năm trước đây các ngươi cứ một mạch tu luyện hết sức thuận lợi, một phần cũng bởi tư chất tốt cộng với sự hỗ trợ của đan dược. Nếu muốn tiến vào cảnh giới Luyện Hư mà chỉ tu luyện ở trong tộc thì vẫn chưa đủ, như vậy chẳng khác nào một đóa hoa bị dấu kín trong góc nhà không có gió mưa dùi mài, mãi mãi không thể trở nên mạnh mẽ cứng cáp được. Huống hồ chỉ có ở trong thế giới hoang dã rộng lớn ngoài kia các ngươi mới có thể tìm ra cơ duyên tao ngộ cho mình. Tuy rằng những điều mà ta đã trải qua đều có thể truyền dạy cho các ngươi nhưng vẫn không sao hợp bằng chính mình tự học." Hàn Lập nói đầy thâm ý sâu sắc.

"Đa tạ sư phụ đã chỉ bảo, quả thực đệ tử cũng đang phân vân chẳng biết có nên ra thế giới hoang dã để tu luyện hay không. Lúc này có sự cho phép của sư phụ làm để tử cảm thấy vững tâm hơn. Đệ tử sẽ cùng với sư muội trở về chuẩn bị, sau đó rời khỏi Thánh Đảo, quay lại thành Thiên Uyên." Tuy nghe sư phụ mình nói vậy nhưng Khí Linh Tử chẳng hề giật mình chút nào, hơn nữa còn tỏ ra rất vui sướng.

Mà Bạch Quả Nhi vẫn giữ nét mặt như thường, một mực vâng lời. Hẳn là nàng đã đoán trước được quyết định của sư phụ.

"Có điều sự nguy hiểm trong thế giới hoang dã cực kỳ lớn, trong tộc của chúng ta không thể sánh ngang được. Cho dù ngay cả tu sỹ Hợp Thể Kỳ bỏ mạng ở trong đó cũng chẳng phải là chuyện gì quá đáng ngạc nhiên. Hai đứa các ngươi mới chỉ đạt đến tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ nên nguy hiểm lại càng tăng. Vì thế nên ta có vài món bảo vật này ban cho các ngươi, giúp các ngươi bảo vệ được tính mạng của mình." Hàn Lập gật đầu rồi dặn dò tiếp.

"Đa tạ sư phụ ban thưởng!"

Tuy rằng không đoán trước được sư phụ của chúng sẽ ban cho loại bảo vật gì nhưng cả hai đều cám ơn luôn miệng. Hàn Lập mỉm cười khẽ phất tay, một trái một phải bắn ra hai cái vòng, chúng chớp động lên rồi rơi vào lòng bàn tay của hai tên đệ tử.

"Bảo vật đã được ta chuẩn bị từ sớm, vốn định đợi thêm vài năm nữa mới cho các ngươi, nhưng thế này có sớm hơn một chút cũng được. Tuy bảo vật không nhiều, nhưng nếu các ngươi biết cân nhắc hợp lý thì dẫu cho có đụng phải dạng Hợp Thể Kỳ vẫn có thể bảo vệ được tính mạng của mình vài lần." Hàn Lập hết sức tự tin.

Khí Linh Tử và Bạch Quả Nhi nhìn qua các bảo vật trong cái vòng nhỏ một lúc rồi ai nấy vui mừng hớn hở. Chúng lại cám ơn Hàn Lập rối rít thêm một chặp nữa.

"Sư phụ, sư huynh với sư muội được đi thưởng ngoạn vùng hoang dã, vậy con có thể..." Hải Đại Thiếu ở kế bên thấy Hàn Lập đồng ý cho Khí Linh Tử cùng Bạch Quả Nhi đi vào thế giới hoang dã, hắn cứ đứng mà vò đầu bứt tai một chặp. Lại thấy Hàn Lập tự tay ban phát bảo vật cho hai người kia, cuối cùng nhịn không được bèn bước tới khom người nói.

"Hừ, với tu vi Hóa Thần Sơ kỳ của ngươi lúc này, kể cả ta có cho bao nhiêu bảo vật đi nữa thì cũng chẳng phát huy được mấy phần tác dụng. Huống chi, dù cho ngươi có trốn ở Thánh Đạo được một thời gian, chuyện về linh căn Ẩn Lôi cũng đã dần yên xuống nhưng vẫn khó tránh khỏi việc người ta nhòm ngó. Nào ai hay biết được ngoài kia đang có kẻ thèm thuồng âm thầm nhìn ngó ngươi hay không. Không chừng chỉ cần ngươi vừa ra khỏi Thánh Đảo đã bị người ta bắt đi làm kẻ thế mạng ngay tức khắc. Lúc này ngươi cứ ở trên Thánh Đảo mà tu luyện cho thật tốt đi, chuyện khác nói sau. Với danh tiếng của ta lúc này, chỉ cần ngươi ở lại Thánh Đảo thì kể cả mấy gã Đại Thừa Kỳ ở các tộc khác cũng phải kiêng dè một phần. Nói cho ngươi hay, vụ không giữ mồm giữ miệng của ngươi đợt trước ta vẫn chưa trừng phạt thích đáng, lại thêm cả lần này nữa nên ta phải trị tội thật nghiêm khắc mới được." Hàn Lập không đợi cho Hải Đại Thiếu nói hết đã lập tức đi guốc trong bụng hắn, liền quay mặt qua hừ lạnh rồi mắng cho một thôi một hồi.

"Nhưng mà... Coi như con lỡ miệng, căn bản là lúc trước chưa từng nói qua gì đâu." Hải Đại Thiếu vừa nghe Hàn Lập nghiêm khắc răn dạy liền giật thót. Đành co đầu rụt cổ không dám ho hé, vội vàng thụt lùi lại thật xa đằng sau.

"Ha ha, cái tính từ trước giờ vẫn cứ bồng bột nông nổi. Đến lúc Khí Linh Tử đi tham quan thế giới hoang dã, những đệ tử này sẽ giao cho ngươi quả lý một thời gian. Đợi khi nào nó trở về thì giao trả lại. Mong rằng sau khi tu luyện tâm tình sẽ giúp ngươi trở nên chín chắn hơn được phần nào." Hàn Lập hơi nhếch miệng, ánh mắt mang theo nét tươi cười dặn dò mấy đứa đệ tử.

"Vâng thưa thầy!"

"Vâng thưa sư phụ!"



Khí Linh Tử một mực vâng lời. Mà Hải Đại Thiếu thì trề khuôn mặt thật dài tỏ vẻ không chịu.

Nhưng Hàn Lập cũng chẳng màng đến đưa đệ tử thứ hai này, hắn đảo mắt nhìn qua phía Chu Quả Nhi, một chặp sau mới gật đầu nói:

"Ừm, tu vi của ngươi cũng tiến bộ, xem ra trong khoảng thời gian vừa rồi ở Thánh Đảo ngươi đã không lười nhác chút nào. Đến trưa ngày mai ngươi đến phòng của ta, ta có vài điều cần hỏi ngươi."

"Vâng thưa tiền bối, vãn bối nhất định sẽ đến đúng giờ." Chu Quả Nhi thấy nhắc đến mình liền vui vẻ nghe theo.

"Đúng rồi, sư cô Băng Phượng của các ngươi có gửi tin tức gì trở về không?" Hàn Lập cũng gật đầu rồi quay qua hỏi Khí Linh Tử.

"Thưa sư phụ, sư cô không gửi về tin tức gì nhưng thẻ bài linh hồn mà sư cô để lại vẫn bình yên vô sự, chắc là giờ này vẫn còn đang du ngoạn ở khu hoang dã." Khí Linh Tử cúi đầu đáp.

"Tính theo thời gian thì đến giờ phải trờ về rồi mới đúng. Không phải đang gặp phiền toái gì chứ? Cho dù thẻ bài linh hồn vẫn bình an nhưng vẫn không thể chắc chắn được người đang bị nhốt ở nơi đâu." Hàn Lập trầm ngâm đắn đo một lúc.

"Hẳn không phải vậy đâu. Dù thế nào sư cô Băng Phương cũng là một tu sỹ Luyện Hư cao cấp, lại thêm thân thể Băng Phượng thì dù có đụng phải Hợp Thể Kỳ bình thường vẫn có thể tự bảo vệ được mình." Hải Đại Thiếu nhanh nhảu đáp.

"Mong là như thế đi." Hàn Lập nhíu mày, cuối cùng chỉ đành bất đắc dỹ nói như vậy.

Mà dường như cùng với lúc này, trên một mặt nước mênh mông nằm trong phạm vi của đại lục Thiên Nguyên có một gã thanh niên trên mặt hiện thêm vài ký tự viết bằng Ngân Khoa Văn cả vàng lẫn bạc. Hắn đang đứng trong một vùng lửa cháy cuồn cuộn giằng có với mấy con cổ thú giống như sư tử.

Người thanh niên này có khuôn mặt rất đỗi bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại có nét hao hao giống với Hàn Lập.

Mà ở sau lưng hắn lại có thêm một thiếu nữ mặc áo bào màu bạc, gương mặt gần như trong suốt lạnh như băng đang lơ lửng đứng trên không trung. Dẫu cho gã thanh niên phía trước phải đương đầu với bầy sư tử nhưng nàng cứ dửng dưng khoanh tay đứng nhìn.

"Thật là một lũ thú ngu ngốc! Mới chỉ dấu diếm khí tức của mình đi đôi chút là đã dám tự động chạy đến chọc giận ta. Chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết! Tốt thôi, lâu rồi chưa được uống máu, coi như các ngươi dâng đến cho ta một bữa no nê đi." Người thanh niên khoác áo trắng đảo mắt qua đàn thú con nào con nấy tu vi cỡ Hóa Thần, trong miệng lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

Tiếp đó, hắn chắp tay lẩm bẩm niệm thần chú. Hào quang trắng xóa lóe lên, sau lưng liền hiện ra sáu cái cánh giống hệt như cánh vé.

Sáu cái cánh ve này giỏi lắm chỉ dài độ nửa thước, nhưng nếu nhìn kỹ lại mỏng vô cùng, dường như mắt thường cũng có thể nhìn xuyên thấu qua.

Tuy rằng trí khôn của đàn sư tử lửa ở phía trước không cao lắm nhưng hành động vừa rồi của người thanh niên đã khiến chúng nổi tính hung dữ. Lập tức con đầu đàn có hình thể lớn nhất gầm rống lên cuốn thốc đến một cỗ khí nóng hừng hực.

Thậm chí trong nháy mắt, mấy con sư tử lửa khác cũng há miệng thổi ra vô số quả cầu lửa tấn công đến.

Nhìn thấy khí thế tấn công về phía mình vô cùng hùng dũng, thế nhưng người thanh niên áo trắng chỉ cười khinh miệt. Sáu cái cánh ve run lên, toàn thân hắn bất chợt biến mất ngay tại chỗ.



Những quả cầu lửa ập đến rồi nổ tung ngay chỗ người vừa nãy biến mất hóa thành quầng sáng chói lóa, tràn ra một đợt sóng lửa cáo đến mấy chục trượng về khắp bốn phương tám hướng, khiến cho cả thiếu nữ mặc áo bạc gần đó cũng bị liên lụy.

Sắc mặt của người con gái mặc áo bạc trầm xuống, thân thể yêu kiều chưa động mà trên lưng bỗng lóe sáng hào quang. Bất ngờ phía sau nàng hiện ra một ảo ảnh của chim phượng trắng tinh, trong suốt lớn đến vài chục trượng.

Hai cánh của ảo ảnh con phượng hoàng vỗ nhẹ, tức thì một trận khí lạnh trắng xóa cuốn đến bao bọc kín nấy toàn cơ thể nàng.

Cơn sóng lửa ập đến chỉ phát ra từng tiếng xèo xèo khó nghe, rồi hóa thành từng đợt hơi nóng tan biến mất.

Đúng lúc đó, bóng dáng người có sáu cái cánh giống hệt nhau chợt hiện ra một cách quỷ quái ngay giữa đàn sư tử lửa.

Phụp phụp... thân hình màu trắng chớp lên, dường như nó chẳng thèm để ý đến biển lửa cháy rừng rực mà đã đến bên cạnh một con sư tử. Một cánh tay nhanh như chớp đã chạm vào cổ của con thú đứng trước mặt. Hào quá lóe sáng, một cỗ khí lạnh lẽo đến độ không giấy mực nào tả xiết ập đến làm lửa trên mình con thú tắt ngấm. Cả con thú liền hóa thành một pho tượng băng ngay lập tức.

Mấy con sư tử lửa khác bên cạnh thấy vậy liền hoảng loạn, chúng vội vàng quay đầu chay vọt ra xa.

Nhưng sáu cái cánh sau lưng khẽ thoáng rung lên, bóng người trong hư không lại biến mất.

Con sư tử đã bị đóng băng gào thảm thiết, tiếp đó toàn thân bị đã hóa băng của nó vỡ vụng ra thành từng mảnh lả tả.

Mà ngay sau đó, không gian trước mặt mấy con khác xung quanh chợt dao động. Sáu bóng người lưng mang cánh hiện ra, đồng thời cánh tay của người đó lại chớp nhoáng xuyên qua ức của mấy con thú.

Cứ lặp lại như vậy, người mang cánh sau lưng chớp ẩn, chớp hiện, trong tích tắc đã giết chết hơn nửa đàn sư tử lửa.

Chỉ còn vài con sót lại lúc này đã thực sự sợ hãi, con đầu đàn gầm khẽ, mấy con khác liền quay đầu, hóa thành từng quả cầu lửa thật to vạch giữa trời mà bay.

"Lúc này mới chịu chạy sao? Đâu dễ dàng thế được!"

Sáu bóng người mặc áo trắng cùng tụ lại một chỗ hóa thành người thanh niên ban nãy. Hắn nhìn thoáng quá phía đàn sư tử đang trốn, nét mặt ánh lên nét dự tợn.

Tiếp đó chỉ thấy thân người thanh niên áo trắng chợt tỏa hào quang mờ mờ, thế rồi biến hóa ra hơn mười cánh tay giống nhau y hiệt.

Mấy cánh tay chớp lên, năm ngón tay hé ra nhắm thẳng về phía đàn thú đang bỏ chạy xa xa.

Hào quang trắng lóa!

Phốc phốc phốc...! Hơn mười cột sáng trong suốt bắn ra từ bàn tay của người thanh niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook