Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 8 - Chương 1279: Cuồng Thú Chi Triều (Phần 4)

Vong Ngữ

09/03/2013

“Hàn huynh đệ, Kim Cương Quyết của ngươi không phải đã tu luyện gần đến tầng thứ ba sao?” Trương Khuê đột nhiên hỏi.

“Trương huynh sao lại hỏi vậy?” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy Kim Cương Quyết tầng thứ ba tựa hồ chưa thể khiến cho một con yêu lang sợ hãi lui bước. Xem ra Hàn huynh đệ thật có tiền đồ rộng lớn!” Trương Khuê thâm ý nói một câu sâu sắc rồi xoay người rời đi, không nói thêm gì nữa.

Hàn Lập nhìn bóng lưng của hán tử mặt sẹo này, sờ sờ cằm, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười lãnh đạm.

Người này tựa hồ như cố ý nói vậy! Không bao lâu sau, rất nhiều binh lính An Viễn thành cùng với một nhóm thanh tráng dưới sự dẫn dắt của một quan quân khác leo lên tường thành, đám người của Thiên Đông Thương Hào cuối cùng cũng rời khỏi chiến thành.

Bất quá, bọn họ vẫn không có khả năng trở về chổ ở, mà vẫn tụ tập tại một vùng rộng rãi gần đó, thống nhất thu xếp nghỉ ngơi trong một thạch phòng.

Phần lớn mọi người khi vừa bước vào phòng, liền bất chấp tất cả ngã lăn ra ngủ.

Hàn Lập mặc dù không hề mệt mỏi, nhưng cũng không có ý muốn xông loạn ra ngoài, lúc này ngồi lên giường điều tức, tiếp tục yên lặng tìm hiểu công pháp của Kim Châm Quyết.

Một đêm vô sự.

Sớm ngày thứ hai, một tiếng la rung trời bỗng nhiên vang lên, tiếng sói tru cùng với tiếng hô ứng xa xa truyền đến, trên tường thành lại vang lên tiếng kêu, báo động đợt công kích thứ hai của đàn thú.

Trận chiến này, tựa hồ còn mãnh liệt hơn cả trận chiến hôm trước, âm thanh chém giết kéo dài từ sáng đến tối, cứ từng đợt hậu binh rồi thanh tráng thỉnh thoảng lại bị kéo ra khỏi phòng đá, sau đó vội vàng lên thành đầu trợ giúp, trong chớp mắt khu vực của Hàn Lập đã có ba bốn nhóm người bị kéo ra chiến đấu.

Mãi cho đến khi màn đêm phủ xuống, đàn thú mới rút lui.

Lúc Hàn Lập đang suy nghĩ thì bên ngoài lại đổi quân một lần nữa.

Rất nhiều người đến trợ giúp, vậy mà chỉ còn lại hai ba phần là đủ hình người, phần lớn còn lại là cả người đầy máu, hoặc là thiếu tay thiếu chân, bị thương rất nặng.

Đám này so với nhóm Hàn Lập lúc trước rõ ràng thê thảm hơn nhiều.

Không riêng gì Hàn Lập, gần đó cũng có nhiều người ra khỏi phòng, thấy tỉnh cảnh này, cũng thất kinh. Sau đó lập tức chạy đến hỏi tình hình chiến sự cụ thể.

Thế mới biết, hôm nay đàn thú công thành đã xuất hiện một loài tiểu lang giống như con báo. Chẳng những thân nhẹ như yến, mà lông mao trên thân lại có thể bắn ra như nhím. Mà mấy cọng lông đó lại có chứa kịch độc, một khi bị trúng, thì sẽ mất đi năng lực chiến đấu trong nháy mắt, nếu không được chữa trị kịp thời, sẽ bị bị độc xâm nhập thân thể mà chết.

Loại tiểu lang này trước giờ chưa từng nghe nói qua, có thể là một biến dị mới của chủng loại lang thú. Loại chuyện này trong quần thú không phải là chuyện thường xuyên, nhưng cũng không có gí đáng ngạc nhiên.

Chỉ là mỗi lần xuất hiện một loại thú biến dị mới, hiển nhiên làm cho loài người thương vong không ít. Nhưng loại thú biến dị này cũng nhanh chóng biến mất, nếu không, bây giờ trong bầy thú biến dị kia, tuyệt đối không chỉ có đơn giản một hai loại như vậy.

Nhưng hiện tại mà nói, loại tiểu lang này không ngờ lại xuất hiện với số lượng lớn, lập tức làm cho đám thủ vệ thương vong hơn phân nửa. Nếu không phải người chỉ huy bất kể thương vong, điều đến một lượng lớn quân lính hỗ trợ, hơn nữa còn có “linh đội” ra tay trợ giúp, thì sợ rằng trận chiến hôm nay đã không chỉ hung hiểm như vậy.



Nghe được đáp án, trong lòng mọi người không khỏi chùng xuống.

Tất cả mọi người đều mơ hồ cảm giác được, đợt thú triều lần này tựa hồ còn hung hiểm hơn so với đồn đãi. Nhóm người thủ thành đã có một ít dao động.

Hai mắt Hàn Lập híp lại, thân thể tựa của nhìn về phái xa, không nói một lời trở về phòng, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng.

Những thứ này chưa đủ để hắn xúc động.

Cho dù là An Viễn thành thật sự bị công phá, với thân thủ bản thân cùng với hai khỏa Diệt Tiên châu muốn thoát thân cũng không phải quá khó.

Còn những người khác hắn muốn cứu cũng không có sức, tự nhiên sẽ không tính toán tiếp.

Bất quá đàn thu hung mãnh như vậy, sợ rằng nhóm đầu tiên được nghỉ ngơi không quá hai ngày, nói không chừng ngày mai sẽ đến lượt họ.

Hàn Lập dự đoán không sai, sáng ngày thứ ba, mặt trời vừa hiện đã có người lớn tiếng gọi, lệnh tất cả hộ vệ của Thiên Đông Thương Hào ra cửa, tập hợp tại sân.

Khi hắn bình tĩnh bước ra, phát hiện ra ngoài đám người Thiên Đông Thương Hào, còn có gần trăm người khác đang đứng ở đây. Trong đó phân nửa là luyện thể sĩ, hơn nữa trong người không thiếu “linh giới” “linh trạc” trang bị toàn thân. Còn có kỵ sĩ thân cưỡi lang thú, cũng có một nhóm người cỡi tập trung một bên.

Những người này hiển nhiên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Hàn Lập nhướng mày, không chút hoang mang tiến vào đám đông.

Một lát sau, trong sân cuối cùng cũng tụ tập gần ngàn người, lúc này có một người xuất hiện trước mặt đám đông, chính là người trung niên mang ngân giáp kia.

Hắn âm trầm ra lệnh vài câu, đại khái nói muốn phòng thủ chặt chẽ hơn nên sẽ điều bọn họ đến tăng cường phòng thủ, sau đó vung tay lên, lệnh cho đội ngũ xuất phát.

Tin tức này hiển nhiên làm cho tất cả người ở đây kinh hãi.

Bọn họ qua hai ngày chiến đấu biết rằng đối phó với lang thú là hết sức khó khăn, không nghĩ đến tình hình lại ngày càng không ổn. Cũng may, người tụ tập ở đây đều là hạng người có kiến thức bất phàm, vì thế cũng không nghị luận bậy bạ gì, chỉ là một trận dao động, rồi phần lớn đều cưỡi thú đến An Viễn thành.

Trên phố, trừ một ít kỵ sĩ tuần tra ra thì không còn ai.

Hơn một canh giờ xa thú chạy như điên, cuối cùng cũng đã đến được tường thành của An Viễn thành, sau đó mọi người rời xe.

Tại đó đã có hơn mười quan quân đang chờ, vừa thấy đám người Hàn Lập đến, lập tức khẩn trương đứng lên, sau đó phân chia một hồi, tiếp theo lập tức dẫn mọi người trở về các cổng thành.

Cứ như vậy, đám người của Thiên Đông Phương Hào cũng bị phân tán ra, trừ bỏ bảy tám gã hộ vệ bình thường hay đi theo vị phó lĩnh của Thiên Đông Thương Hào ra, đám người Trương Khuê và Đỗ Khiếu đều bị tách ra.

Người dẫn đám Hàn Lập đi là một quan quân trung niên có hàm râu rất rậm, từ bộ thiết giáp trên người có thể nhìn ra vị quan quân này cũng thuộc loại nhất đẳng.



Người này đối với đám luyện thể sĩ rất là ân cần, đặc biệt trong nhóm còn có ba người toàn thân mang linh nên đối với họ vô cùng khách khí, lời nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Sự lợi hại của Hàn Lập, trừ đám người của Thiên Đông Thương Hào ra thì những người khác hiển nhiên không biết gì cả nên cũng không khiến cho tên quan quân Đại Hồ Tử này quan tâm đặc biệt.

Hàn Lập đương nhiên cũng không mở miệng nói nhiều cái gì tự tiến cử, im lặng theo chân họ đến nơi phụ trách phòng thủ.

Nhưng khi leo lên đến nơi, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Trên thành đầu vốn là tường thành cùng cổng thành đều làm bằng đá bóng loáng lúc này tất cả đã bị phá nát vụn không còn đầy đủ. Càng quỷ dị hơn chính là mặt đất màu xanh cũng trở nên đen thùi, lại còn truyền đến một mùi hôi quái dị, làm cho người ta ngửi thấy là buồn nôn!

“Đây là độc rắn sao?” Một hán tử tay mang “linh trạc” chỉ vào những chổ đen đen trên mặt đất nói.

“ Không sai, chính là độc rắn, chỉ riêng nó đã khiến chúng ta mất hơn năm trăm người.” Đại Hồ Tử cười khổ.

“Chẳng lẽ ta nhớ lầm, xích mãng thú không phải là không có độc sao?” Một lão già có linh cụ khác lên tiếng, ánh mắt chớp động đầy vẻ khó hiểu.

“Lý huynh không nhớ lầm, quả thật xích mãng thú không có độc, nhưng lần này trong đám mãng thú biến dị kia lại xuất hiện ra loại phi mãng biến dị. Loại mãng xà này mặc dù hình thể bên ngoài không khác gì mãng xà bình thường, nhưng có thể mượn đôi cánh trong khoảng thời gian ngắn mà phi hành, trong miệng có thể phun ra hắc sắc độc vụ. Loại độc này chỉ cần chạm vào da, lập tức sẽ làm cho da thịt người ta bị sôi rồi rã ra , phun vào trên tảng đá cũng có thể làm cho đá tan ra ba phần. Thành đầu này ta đã cho người dùng rất nhiều nước sạch để tẩy rửa, nếu không trong không khí đã tràn ngập độc khí, chúng ta cũng không thể đứng đây mà sợ hãi.”

“Cái này phiền rồi, mãn thú bình thường khi biến dị vốn đã có khí lực cực lớn, bây giờ lại có thể phun độc, lần này khó mà phòng thủ rồi! ” Trong đám người bỗng nhiên vang lên một câu lo lắng.

“Nếu xích mãng không khó đối phó, thì cấp trên sao có thể điều chư vị đến đây. Ta nghe nói bên thanh lang thú, tựa hồ như cũng xuất hiện lang thú biến dị mới.” Đại hồ tử sờ sờ râu, sắc mặt ngưng trọng nói.

“Thanh lang thú cũng không dễ đó phó, đã chết người nhiều nhu vậy mà sao vẫn không thấy tu tiên giả ra tay. Tu sĩ am hiển nhất là pháp thuật có quy mô sát thương lớn, chắc chắn dư sức đối phó với chúng.” Lại có người không nhịn lên tiếng.

“Chư vị chớ quên, từ lúc thú triều bắt đầu cho đến giờ, loại báo cầm thú vẫn chưa từng lộ mặt. Mà tu sĩ chủ yếu là đối phó với đám yêu cầm này. Nếu lỡ như tiêu hao hết pháp lực, loại yêu cầm kia đột nhiên xuất hiện thì An Viễn thành của chúng ta nhất định bị công phá.” Đại hồ tử thở dài một hơi.

Nghe được câu này,những người khác không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như không mấy lạc quan về tương lai của An Viễn thành.

“Được rồi, chư vị cũng không cần quá lo lắng, loại phi xà phun độc này chỉ có thể phun độc được một lần, sau đó phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày. Trải qua trận chiến hai ngày nay, loại quái xà biến dị đó cơ bản đã mất lực công kích. Cấp trên cho chư vị đến đây, kỳ thật muốn mọi người đối phó với cự xà. Loại cự xà này trừ những luyện thể sĩ ra, thì những binh lính bình thường rất khó đả thương đến chúng nó. Thành đầu bị phá hư đến mức này cũng là do đám cự xà đó. Chỉ cần chư vị có thể khống chế được cự mãng biến dị đó, thì những xích mãng thú bình thường binh lính có đủ tự tin để đối phó.” Đại hồ tử thấy thần sắc mọi người có chút không tốt vội vàng lên tiếng.

“Hắc hắc, điểm ấy không cần đại nhân phân phó, khi gặp chúng bọn ta hiển nhiên sẽ không đứng nhìn.” Tên hán tử mang “linh trạc” còn muốn nói cái gì nữa, thì đột nhiên chân trời ngoài tường thành truyền đến một tiếng kêu xé gió nửa thú nửa điểu, làm cho người ta nghe xong khí huyết quay cuồng, vô cùng khó chịu.

Hán tử kia chưa kịp nói đã phải nuốt lời vào bụng, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng khó coi.

Không chỉ có hắn, những người khác nghe thấy thanh âm này cũng biến sắc.

“Báo cầm thú, chúng nó rốt cục đã xuất hiện!” Một gã luyện thể sĩ nhìn bầu trời xa xa, thì thào một câu, năm ngón tay không khỏi cầm chặt binh khí thêm một chút.

Lúc này, Hàn Lập lại đang đứng một mình trong góc thành đầu, cúi đầu nhìn đám linh thạch thấp giai, thần sắc cực kỳ an nhàn, phảng phất như mọi sự xung quanh không liên quan đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook