Quyển 4 - Chương 377: Đan Phương và Yêu Đan
Vong Ngữ
27/05/2013
“Lục Liên Điện chúng ta tuy không có tiến vào trong nhóm Tứ Đại Thương Minh nhưng cũng là thương gia của Loạn Tinh này. Tuy hai dạng linh vật này rất khác biệt nhưng chúng tôi cũng không để trong tầm mắt. Khúc đạo hữu hà tất phải tính toán, cứ lấy xem như là hạ lễ của Lục Liên Điện chúng tôi chúc cho đạo hữu kết đan thành công là được” Đại hán vung tay lên, ra vẻ lẫm liệt nói.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập cũng không hề cao hứng mà hướng đến Khúc Hồn ra lệnh thu lấy, ngược lại thầm nhíu nhíu mày.
Mang một lễ vật trân quý như vậy tặng cho người khác? Hàn Lập cũng không hề tin thế gian lại có chuyện tốt như vậy. Cho dù Khúc Hồn là “Giả Đan” cảnh giới như bọn họ nói. Hai người bọn họ cũng không cần phải xu nịnh như vây. Chẳng lẽ bọn họ còn có tâm tư gì sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Lập lại càng thêm cẩn thận, liền lệnh cho Khúc Hồn nghiêm mặt nói:
“Sao có thể như vậy? Đạo lý vô công vô lộc thì như thế nào Khúc mỗ lại không biết ? Khác biệt cũng nhiều ít không hoàn toàn giống nhau. Khúc mỗ vẫn phải hoàn trả linh thạch cho đạo hữu. Hoặc là hai vị còn có lời gì chưa nói?” Nói xong những lời trên, mặt Khúc Hồn hiện lên cười mà như không cười.
Nhìn thấy Khúc Hồn đối với ưu đãi được mang đến tận cửa mà vẫn giới tâm mười phần. Tào Lộc cùng đại hán kia không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi nhìn nhau một chút, Tào Lộc liền ho khan một tiếng nói:
“Hai người chúng ta thật làm đạo hữu chê cười. Một khi Khúc đạo hữu đã nói như vậy, không bằng Tào mỗ nói thật vậy. Thật ra hai người chúng tôi có chút việc mong đạo hữu ra tay tương trợ. Hai linh vật này chính là tâm ý trước của Lục Liên Điện. Nếu sự tình có thể thành thì bổn điếm sẽ có đại lễ đưa đến”.
Lần này Tào Lộc thành thật nói khiến cho đại hán kia lộ ra một tia xấu hổ.
Nhưng Hàn Lập nghe xong những lời này liền cười lạnh trong lòng, làm cho Khúc Hồn mỉm cười nói:
“Cũng không muốn dối gạt nhị vị, Khúc mỗ hiện tại toàn bộ tinh thần đều tập trung cho việc kết đan, cũng không hề có chút tâm tư ngoài nào. Thật sự là có lỗi, mong hai vị đi tìm người khác vậy”.
Khúc Hồn tựa hồ cũng không có chút hứng thú nào để nghe sự tình này, mở miệng liền phá hỏng những lời nói mà đối phương đã chuẩn bị sẳn.
Nghe được Khúc Hồn nói như thế, Tào Lộc cùng vị đại hán kia không những không bất ngờ mà ngược lại rất vui sướng cười nói:
“Ha ha, một khi Khúc đạo hữu quả thật khúc mắt trong việc tiến lên Kết Đan, thì sự tình kia đạo hữu lại càng nên ra tay tương trợ. Bởi vì sau khi sự tình thành công, thì thù lao của Lục Liên Điện chúng ta là một viên “Hàng Trần Đan”, loại đan dược này đối với với việc kết đan rất có trợ ích. Có thể tăng thêm vài phần thành công!” Đại hán ha ha cười lớn nói.
“Hàng Trần Đan?” Khúc Hồn lẩm bẩm nói
“Phải đó, lần hành động này Lục Liên Điện chúng ta cần sáu gã tu sĩ đạt đến “Giả Đan” cảnh giới, hiện tại cũng đã tìm được năm vị rồi. Nếu đạo hữu có thể hoàn thành thì mỗi vị tham gia lần hành động này bổn điếm đều tặng một viên “Hàng Trần Đan” Tào Lộc liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Hàng Trần Đan” là một loại đan dược đại danh đỉnh đỉnh ở Loạn Tinh Hải sao? Nhưng là một kẻ vừa mới đến Khôi Tinh Đảo liền bế quan như Hàn Lập như thế nào biết được đan dược này có thần diệu hay không như lời đối phương nói?
Bởi vậy, Khúc Hồn trầm ngâm trong chốc lát liền mở miệng cẩn thận hỏi: “Nhị vị đạo hữu, có thể hay không trước tiên nói việc gì cần tại hạ giúp nói cụ thể một chút. Sau đó Khúc mỗ sẽ suy nghĩ để quyết định”.
“Điều này là đương nhiên, kỳ thật cũng không phải là sự tình phức tạp gì, chính là bổn điếm phát hiện ra một con yêu thú cấp sáu, bổn điếm muốn lấy Yêu Đan của yêu thú này, cho nên muốn mời người bên ngoài trợ giúp việc này.” Tào Lộc cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói.
“Yêu thú cấp sáu?” Khúc Hồn liền cười khổ, mà Hàn Lập ở bên cạnh lại thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mắng to hai người này.
Lúc trước chỉ một con yêu thú cấp bốn Cự Đường Lang (con bọ ngựa) thiếu chút nữa đã lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi, hôm nay lại là yêu thú cấp sáu. Không phải là muốn bọn họ đi chết hay sao?
“Đạo hữu yên tâm, lần hành động này bổn điếm cũng đã chuẩn bị đối sách. Cũng không có nguy hiểm lớn lắm, bởi vì lúc đó ra tay chính là hai vị Kết Đan kỳ khách khanh trưởng lão của bổn điếm. Lại bày ra “Lục độn thủy ba đại trận”. Chỉ cần sáu tu sĩ Giả Đan cảnh giới tiến đến chủ trì trận thôi” Tựa hồ đã nhìn ra Khúc Hồn có chút không vui, Đại hán kia liền vội vàng mở miệng giải thích
“Lục độn thủy ba trận!” Hàn Lập cảm thấy trận này có chút quen tai, phảng phất như trước kia đã nghe có trận pháp này từ tư liệu của Tân Như Âm tặng.
“Bởi vì sự tình trọng đại, nhị vị đạo hữu hãy cho Khúc Hồn suy nghĩ vài ngày liền có một câu trả lời vừa ý cho nhị vị?” Khúc Hồn dưới sự thao túng của Hàn Lập nói trước tiên vẫn có ý muốn kéo dài thời gian.
Nghe Khúc Hồn hàm hồ ngôn ngữ như vậy, Tào Lộc trước tiên liền rùng mình nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười vui vẻ đáp ứng.
Nhưng ngay khi Hàn Lập cùng Khúc Hồn muốn rời đi thì Tào Lộc cùng đại hán kia muốn Hàn Lập giữ lấy ‘Tuyết Linh Thủy’ và ‘Thiên Hỏa Dịch’ kia. Nói là cho dù Khúc Hồn đến lúc đó nếu vẫn không đáp ứng việc này thì cũng không có sao cả, dù sao thì hai người bọn hắn cũng phải lấy lòng với vị Khúc đạo hữu này.
Đương nhiên Hàn Lập cũng hiểu được những ý tứ lung lạc trong lời nói của đối phương, Khúc Hồn thản nhiên cười, cũng không có từ chối thu lấy hai cái hộp kia. Sau đó lại khách khí vài câu liền mang theo Hàn Lập rời khỏi điện các.
Vừa rời khỏi Bạch Thủy Lâu, Hàn Lập liền quay đầu lại nhìn tòa lâu các này, lắc nhẹ đầu, hướng đến ngã tư đường rời khỏi nơi đây.
Một khi đã biết sáu tòa điện các này là một thì tự nhiên Hàn Lập cũng không có ý muốn đi đến những nơi khác cò kè mặc cả vật phẩm làm chi, dù sao thì hắn cũng đã nhận lấy hạ lễ của đối phương rồi.
Vì vậy, hắn chuẩn bị tìm một cửa hàng nhỏ bên ngoài mua một ít vật phẩm còn thiếu nữa.
Lại nói, lần này Hàn Lập ra ngoài ngoại trừ muốn mua ‘Tuyết Linh Thủy’ cùng với ‘Thiên Hỏa Dịch’ ra thì hắn còn muốn mua một ít nguyên liệu để chế tạo hai con nhị cấp khôi lỗ thú nữa.
Nguyên liệu chủ yếu là thiết mộc mấy trăm năm thì hắn có thể trồng lấy nhưng có vài thứ hắn cần như Thiết mẫu, Vân tinh thạch… một vài nguyên liệu phụ trợ thì hắn vẫn muốn mua một số lượng lớn.
Mặt khác, hắn còn cần một ít hạt giống dược tài cần thiết cho luyện chế ‘Tụ Linh Hoàn’ nữa, để sau khi trở về luyện ra một số lượng lớn đan dược này chuẩn bị cho việc dạy dỗ hai con tri thù kia.
Ôm lấy tâm tư này, Hàn Lập đi vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ cũng có thể mua thứ hắn cần được hơn phân nửa rồi, còn lại một ít vật phẩm hiếm có thì phải đi quanh vài cửa hàng mới có thể tìm thấy.
Nghĩ như vậy trong lòng, Hàn Lập bắt đầu quan sát một chút tình hình của cửa hàng này.
Chẳng qua, hắn coi trọng nhất chính là cửa hàng có đan dược cùng với cửa hàng có điển tịch công pháp.
Dù sao thì đan phương của hắn cũng chỉ có bảy tám loại thôi, hắn cực kỳ hi vọng nơi đây có thể tìm thấy được một hai phần nữa.
Còn về công pháp, tuy trong này không có khả năng mua được những công pháp đỉnh giai nhưng lại có thể cho hắn biết những tu sĩ ở Loạn Tinh Hải này tu luyện những công pháp gì.
Nhưng sau khi đi được một vòng, khiến cho Hàn Lập kinh ngạc trong lòng.
Khi hắn để cho Khúc Hồn ở bên ngoài cửa, một mình hắn tiến vào một điếm phô đan dược liền mở miệng hỏi nơi đây có đan phương mà Trúc Cơ Kỳ có thể sử dụng hay không thì tiểu nhị của điếm phô liền mang ra cho hắn hơn mười loại đan phương khác nhau, thiếu chút nữa khiến cho Hàn Lập kinh hãi cắn lấy đầu lưỡi.
Khi hắn dùng vẻ mặt không thể tin được cẩn thận xem xét những đan phương này thì cả người liền trợn tròn mắt lên.
Mấy cái đan phương bất luận luyện ra đan dược có thể sử dụng được hay không đi chăng nữa thì nguyên liệu chủ đạo không phải là linh thảo mà là các loại nội đan của yêu thú, đặc biệt cũng có vài loại đan dược hiếm thấy thậm chí còn cần cả nội đan của yêu thú sáu bảy cấp mới có thể luyện chế ra được.
Tuy nhiên mấy loại đan dược này đồng dạng còn cần có một ít linh thảo mấy trăm năm mới có thể luyện chế ra. Nhưng trong các đan phương này, những loại linh thảo này chỉ hoàn toàn là phụ liệu thôi, đương nhiên cũng có thể dùng những linh dược khác để thay thế.
Vì thế, Hàn Lập tay cầm nhiều đan phương như vậy sửng sốt cả nữa ngày.
Kết quả trong ánh mắt kỳ quái của điếm tiểu nhị, hắn liền mua lấy một tấm có giá cả cực thấp, mờ mịt đi ra ngoài.
Một lát sau, có chút không cam lòng hắn đi đến mấy cửa hàng đan dược nữa, nhưng ngoại trừ mấy đan phương cấp thấp của Luyện Khí Kỳ thì không cần yêu thú nội đan, còn lại những đan phương đều như vậy.
Cuối cùng có chút nhịn không được, Hàn Lập cẩn thận hỏi chưởng quầy của một cửa hàng là có cao giai đan phương nào không cần nội đan của yêu thú hay không thì ngay lập tức hắn nhận được ánh mắt gần như là nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn trong chốc lát mới nói một câu: “Đan dược cấp cao không cần nội đan của yêu thú luyện chế thì cần nguyên liệu gì luyện chế?”
Nghe như thế, Hàn Lập có chút chật vật đi ra, xem như tâm hắn hoàn toàn trầm xuống.
Hiển nhiên, các loại đan đạo của Loạn Tinh Hải này cùng với Thiên Nam hoàn toàn không giống nhau, bọn họ đều đem nội đan của yêu thú làm linh dược để sử dụng.
Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ một chút, điều này tựa hồ cũng có chút hợp lý!
Dù sao thì yêu thú trong đại hải là bát ngát khôn cùng, số lượng sinh trưởng không thể ngờ đến được, cho dù là cổ nhân cũng không thể có khả năng hoàn toàn tiệt diệt được hết bọn chúng . Tình huống này so với Thiên Nam lại mạnh hơn nhiều, nói như vậy thì các đan phương này đều là những cổ phương được truyền lại sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Lập đứng ở một góc sáng sủa ở ngã tư đường, đem tấm đan phương chính mình mua được kia, đồng dạng cũng là “Trúc Cơ Đan” nhìn kỹ một lần.
Đan phương này so với đan phương Trúc Cơ Đan trong trí nhớ của Hàn Lập thì giống nhau phần lớn. Nhưng có vài loại đan dược trong Huyết Sắc Cấm Địa ở Thiên Nam được thay bằng vài loại nội đan của yêu thú cấp năm.
Thấy như vậy, Hàn Lập liền đem đan phương này cất vô, khoanh tay lại, cả người lâm vào trong trầm tư.
Nghe xong những lời này, Hàn Lập cũng không hề cao hứng mà hướng đến Khúc Hồn ra lệnh thu lấy, ngược lại thầm nhíu nhíu mày.
Mang một lễ vật trân quý như vậy tặng cho người khác? Hàn Lập cũng không hề tin thế gian lại có chuyện tốt như vậy. Cho dù Khúc Hồn là “Giả Đan” cảnh giới như bọn họ nói. Hai người bọn họ cũng không cần phải xu nịnh như vây. Chẳng lẽ bọn họ còn có tâm tư gì sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Lập lại càng thêm cẩn thận, liền lệnh cho Khúc Hồn nghiêm mặt nói:
“Sao có thể như vậy? Đạo lý vô công vô lộc thì như thế nào Khúc mỗ lại không biết ? Khác biệt cũng nhiều ít không hoàn toàn giống nhau. Khúc mỗ vẫn phải hoàn trả linh thạch cho đạo hữu. Hoặc là hai vị còn có lời gì chưa nói?” Nói xong những lời trên, mặt Khúc Hồn hiện lên cười mà như không cười.
Nhìn thấy Khúc Hồn đối với ưu đãi được mang đến tận cửa mà vẫn giới tâm mười phần. Tào Lộc cùng đại hán kia không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi nhìn nhau một chút, Tào Lộc liền ho khan một tiếng nói:
“Hai người chúng ta thật làm đạo hữu chê cười. Một khi Khúc đạo hữu đã nói như vậy, không bằng Tào mỗ nói thật vậy. Thật ra hai người chúng tôi có chút việc mong đạo hữu ra tay tương trợ. Hai linh vật này chính là tâm ý trước của Lục Liên Điện. Nếu sự tình có thể thành thì bổn điếm sẽ có đại lễ đưa đến”.
Lần này Tào Lộc thành thật nói khiến cho đại hán kia lộ ra một tia xấu hổ.
Nhưng Hàn Lập nghe xong những lời này liền cười lạnh trong lòng, làm cho Khúc Hồn mỉm cười nói:
“Cũng không muốn dối gạt nhị vị, Khúc mỗ hiện tại toàn bộ tinh thần đều tập trung cho việc kết đan, cũng không hề có chút tâm tư ngoài nào. Thật sự là có lỗi, mong hai vị đi tìm người khác vậy”.
Khúc Hồn tựa hồ cũng không có chút hứng thú nào để nghe sự tình này, mở miệng liền phá hỏng những lời nói mà đối phương đã chuẩn bị sẳn.
Nghe được Khúc Hồn nói như thế, Tào Lộc cùng vị đại hán kia không những không bất ngờ mà ngược lại rất vui sướng cười nói:
“Ha ha, một khi Khúc đạo hữu quả thật khúc mắt trong việc tiến lên Kết Đan, thì sự tình kia đạo hữu lại càng nên ra tay tương trợ. Bởi vì sau khi sự tình thành công, thì thù lao của Lục Liên Điện chúng ta là một viên “Hàng Trần Đan”, loại đan dược này đối với với việc kết đan rất có trợ ích. Có thể tăng thêm vài phần thành công!” Đại hán ha ha cười lớn nói.
“Hàng Trần Đan?” Khúc Hồn lẩm bẩm nói
“Phải đó, lần hành động này Lục Liên Điện chúng ta cần sáu gã tu sĩ đạt đến “Giả Đan” cảnh giới, hiện tại cũng đã tìm được năm vị rồi. Nếu đạo hữu có thể hoàn thành thì mỗi vị tham gia lần hành động này bổn điếm đều tặng một viên “Hàng Trần Đan” Tào Lộc liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Hàng Trần Đan” là một loại đan dược đại danh đỉnh đỉnh ở Loạn Tinh Hải sao? Nhưng là một kẻ vừa mới đến Khôi Tinh Đảo liền bế quan như Hàn Lập như thế nào biết được đan dược này có thần diệu hay không như lời đối phương nói?
Bởi vậy, Khúc Hồn trầm ngâm trong chốc lát liền mở miệng cẩn thận hỏi: “Nhị vị đạo hữu, có thể hay không trước tiên nói việc gì cần tại hạ giúp nói cụ thể một chút. Sau đó Khúc mỗ sẽ suy nghĩ để quyết định”.
“Điều này là đương nhiên, kỳ thật cũng không phải là sự tình phức tạp gì, chính là bổn điếm phát hiện ra một con yêu thú cấp sáu, bổn điếm muốn lấy Yêu Đan của yêu thú này, cho nên muốn mời người bên ngoài trợ giúp việc này.” Tào Lộc cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói.
“Yêu thú cấp sáu?” Khúc Hồn liền cười khổ, mà Hàn Lập ở bên cạnh lại thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mắng to hai người này.
Lúc trước chỉ một con yêu thú cấp bốn Cự Đường Lang (con bọ ngựa) thiếu chút nữa đã lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi, hôm nay lại là yêu thú cấp sáu. Không phải là muốn bọn họ đi chết hay sao?
“Đạo hữu yên tâm, lần hành động này bổn điếm cũng đã chuẩn bị đối sách. Cũng không có nguy hiểm lớn lắm, bởi vì lúc đó ra tay chính là hai vị Kết Đan kỳ khách khanh trưởng lão của bổn điếm. Lại bày ra “Lục độn thủy ba đại trận”. Chỉ cần sáu tu sĩ Giả Đan cảnh giới tiến đến chủ trì trận thôi” Tựa hồ đã nhìn ra Khúc Hồn có chút không vui, Đại hán kia liền vội vàng mở miệng giải thích
“Lục độn thủy ba trận!” Hàn Lập cảm thấy trận này có chút quen tai, phảng phất như trước kia đã nghe có trận pháp này từ tư liệu của Tân Như Âm tặng.
“Bởi vì sự tình trọng đại, nhị vị đạo hữu hãy cho Khúc Hồn suy nghĩ vài ngày liền có một câu trả lời vừa ý cho nhị vị?” Khúc Hồn dưới sự thao túng của Hàn Lập nói trước tiên vẫn có ý muốn kéo dài thời gian.
Nghe Khúc Hồn hàm hồ ngôn ngữ như vậy, Tào Lộc trước tiên liền rùng mình nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười vui vẻ đáp ứng.
Nhưng ngay khi Hàn Lập cùng Khúc Hồn muốn rời đi thì Tào Lộc cùng đại hán kia muốn Hàn Lập giữ lấy ‘Tuyết Linh Thủy’ và ‘Thiên Hỏa Dịch’ kia. Nói là cho dù Khúc Hồn đến lúc đó nếu vẫn không đáp ứng việc này thì cũng không có sao cả, dù sao thì hai người bọn hắn cũng phải lấy lòng với vị Khúc đạo hữu này.
Đương nhiên Hàn Lập cũng hiểu được những ý tứ lung lạc trong lời nói của đối phương, Khúc Hồn thản nhiên cười, cũng không có từ chối thu lấy hai cái hộp kia. Sau đó lại khách khí vài câu liền mang theo Hàn Lập rời khỏi điện các.
Vừa rời khỏi Bạch Thủy Lâu, Hàn Lập liền quay đầu lại nhìn tòa lâu các này, lắc nhẹ đầu, hướng đến ngã tư đường rời khỏi nơi đây.
Một khi đã biết sáu tòa điện các này là một thì tự nhiên Hàn Lập cũng không có ý muốn đi đến những nơi khác cò kè mặc cả vật phẩm làm chi, dù sao thì hắn cũng đã nhận lấy hạ lễ của đối phương rồi.
Vì vậy, hắn chuẩn bị tìm một cửa hàng nhỏ bên ngoài mua một ít vật phẩm còn thiếu nữa.
Lại nói, lần này Hàn Lập ra ngoài ngoại trừ muốn mua ‘Tuyết Linh Thủy’ cùng với ‘Thiên Hỏa Dịch’ ra thì hắn còn muốn mua một ít nguyên liệu để chế tạo hai con nhị cấp khôi lỗ thú nữa.
Nguyên liệu chủ yếu là thiết mộc mấy trăm năm thì hắn có thể trồng lấy nhưng có vài thứ hắn cần như Thiết mẫu, Vân tinh thạch… một vài nguyên liệu phụ trợ thì hắn vẫn muốn mua một số lượng lớn.
Mặt khác, hắn còn cần một ít hạt giống dược tài cần thiết cho luyện chế ‘Tụ Linh Hoàn’ nữa, để sau khi trở về luyện ra một số lượng lớn đan dược này chuẩn bị cho việc dạy dỗ hai con tri thù kia.
Ôm lấy tâm tư này, Hàn Lập đi vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ cũng có thể mua thứ hắn cần được hơn phân nửa rồi, còn lại một ít vật phẩm hiếm có thì phải đi quanh vài cửa hàng mới có thể tìm thấy.
Nghĩ như vậy trong lòng, Hàn Lập bắt đầu quan sát một chút tình hình của cửa hàng này.
Chẳng qua, hắn coi trọng nhất chính là cửa hàng có đan dược cùng với cửa hàng có điển tịch công pháp.
Dù sao thì đan phương của hắn cũng chỉ có bảy tám loại thôi, hắn cực kỳ hi vọng nơi đây có thể tìm thấy được một hai phần nữa.
Còn về công pháp, tuy trong này không có khả năng mua được những công pháp đỉnh giai nhưng lại có thể cho hắn biết những tu sĩ ở Loạn Tinh Hải này tu luyện những công pháp gì.
Nhưng sau khi đi được một vòng, khiến cho Hàn Lập kinh ngạc trong lòng.
Khi hắn để cho Khúc Hồn ở bên ngoài cửa, một mình hắn tiến vào một điếm phô đan dược liền mở miệng hỏi nơi đây có đan phương mà Trúc Cơ Kỳ có thể sử dụng hay không thì tiểu nhị của điếm phô liền mang ra cho hắn hơn mười loại đan phương khác nhau, thiếu chút nữa khiến cho Hàn Lập kinh hãi cắn lấy đầu lưỡi.
Khi hắn dùng vẻ mặt không thể tin được cẩn thận xem xét những đan phương này thì cả người liền trợn tròn mắt lên.
Mấy cái đan phương bất luận luyện ra đan dược có thể sử dụng được hay không đi chăng nữa thì nguyên liệu chủ đạo không phải là linh thảo mà là các loại nội đan của yêu thú, đặc biệt cũng có vài loại đan dược hiếm thấy thậm chí còn cần cả nội đan của yêu thú sáu bảy cấp mới có thể luyện chế ra được.
Tuy nhiên mấy loại đan dược này đồng dạng còn cần có một ít linh thảo mấy trăm năm mới có thể luyện chế ra. Nhưng trong các đan phương này, những loại linh thảo này chỉ hoàn toàn là phụ liệu thôi, đương nhiên cũng có thể dùng những linh dược khác để thay thế.
Vì thế, Hàn Lập tay cầm nhiều đan phương như vậy sửng sốt cả nữa ngày.
Kết quả trong ánh mắt kỳ quái của điếm tiểu nhị, hắn liền mua lấy một tấm có giá cả cực thấp, mờ mịt đi ra ngoài.
Một lát sau, có chút không cam lòng hắn đi đến mấy cửa hàng đan dược nữa, nhưng ngoại trừ mấy đan phương cấp thấp của Luyện Khí Kỳ thì không cần yêu thú nội đan, còn lại những đan phương đều như vậy.
Cuối cùng có chút nhịn không được, Hàn Lập cẩn thận hỏi chưởng quầy của một cửa hàng là có cao giai đan phương nào không cần nội đan của yêu thú hay không thì ngay lập tức hắn nhận được ánh mắt gần như là nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn trong chốc lát mới nói một câu: “Đan dược cấp cao không cần nội đan của yêu thú luyện chế thì cần nguyên liệu gì luyện chế?”
Nghe như thế, Hàn Lập có chút chật vật đi ra, xem như tâm hắn hoàn toàn trầm xuống.
Hiển nhiên, các loại đan đạo của Loạn Tinh Hải này cùng với Thiên Nam hoàn toàn không giống nhau, bọn họ đều đem nội đan của yêu thú làm linh dược để sử dụng.
Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ một chút, điều này tựa hồ cũng có chút hợp lý!
Dù sao thì yêu thú trong đại hải là bát ngát khôn cùng, số lượng sinh trưởng không thể ngờ đến được, cho dù là cổ nhân cũng không thể có khả năng hoàn toàn tiệt diệt được hết bọn chúng . Tình huống này so với Thiên Nam lại mạnh hơn nhiều, nói như vậy thì các đan phương này đều là những cổ phương được truyền lại sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Lập đứng ở một góc sáng sủa ở ngã tư đường, đem tấm đan phương chính mình mua được kia, đồng dạng cũng là “Trúc Cơ Đan” nhìn kỹ một lần.
Đan phương này so với đan phương Trúc Cơ Đan trong trí nhớ của Hàn Lập thì giống nhau phần lớn. Nhưng có vài loại đan dược trong Huyết Sắc Cấm Địa ở Thiên Nam được thay bằng vài loại nội đan của yêu thú cấp năm.
Thấy như vậy, Hàn Lập liền đem đan phương này cất vô, khoanh tay lại, cả người lâm vào trong trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.