Quyển 7 - Chương 1041: Đánh lén
Vong Ngữ
09/03/2013
Khuê Linh hiện ra, thanh niên họ Từ và Ngân Xí dạ Xoa ở gần bên thấy vậy, vẫn như thường, đưa mắt nhìn tới Hàn Lập liếc một cái, rồi môi khẽ nhúc nhích truyền âm nói vài câu với nhau.
Gương mặt Hàn Lập vốn bình thản, bỗng hiện ra một tia kinh ngạc.
“Sao vậy? Khuê đạo hữu phát hiện ra cái gì khác lạ sao?” Lâm Ngân Bình vị Thiên Lan Thánh Nữ này vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Lập con mắt sáng ngời lên hỏi một câu.
“Không có gì,chỉ là có hai vị đạo hữu Hóa Tiên Tông, hình như cũng muốn tìm dưới lòng đất cũng đang muốn tìm lối thoát.” Thần sắc Hàn Lập lập tức khôi phục lại như ban đầu, thản nhiên nói.
“ Ồ! Thật vậy không!.” Vị nữ tử này thu ba lưu chuyển, khóe miệng nhếch lên ra vẻ vui cười không tin. Hiển nhiên nàng ta không tin lời nói của Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lộ ra vẻ vô tình, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Những người khác trong lòng mặc dù lo ngại nhưng giờ phải lập tức liên thủ làm việc cho nên không muốn có những việc khác xảy ra.
Mấy người liền lập tức thương thảo sẽ hành động thế nào.
Bọn họ đều là những người từng trãi, chỉ cần thương lượng một chút liền có những cách thức hành động ngay. Lúc này linh quang trên người họ chớp động, từ trong cuồng phong biến mất tăm, bắt đầu hành động.
Hàn Lập hướng tới Khuê Linh gật gật đầu, rồi sau đó độn nhập xuống đất mà đi.
Về phần Ngân Nguyệt thì sau khi hắn phân phó công việc xong, biến thành một con tiểu hồ, bay vào trong tay áo.
Hàn Lập nhìn về phía Truyền Tống Trận màu đen. Sờ sờ cằm. Một tay vỗ tới túi trữ vật bên hông. Ngân quang chớp động, một cái bóng người màu bạc xuất hiện ra phía trước.
Đây đúng là con khôi lỗi hình người.
Một tay nhẹ nhàng vung lên.
Khôi lỗi này hào quang chu chuyển lên một vòng, trong nháy mắt đã biến mất. Sau đó trong hai mắt, tử mang đại phóng. Rồi thân hình bổng nhiên biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện vậy.
Trận chiến này không nhỏ. Vì để đề phòng vạn nhất Hàn Lập cũng không che dấu thực lực của mình.
Có được khôi lỗi này hợp tác chiến đấu, hắn càng yên tâm hơn.
Hơn nữa lấy khả năng che dấu cao minh của nó thì cổ ma này cũng khó mà phát hiện ra được. Về phần Hắc bào nữ tử, Hàn Lập chưa bao giờ gặp qua yêu ma cấp bậc như tên Nguyên sát Thánh Tổ này, thật không dám nắm chắc có thể che dấu được linh giác của đối phương hay không nữa.
Một tay năm ngón đang cầm Tâm Diễm Phiến, còn một tay bấm quyết niệm chú, sau lưng hiện ra đôi cánh Phong Lôi.
Ngân Quang chợt lóe lên, Hàn Lập liền biến mất.
Còn ở một góc khác, ở phía trên cái truyền tống trận màu đen, tên cổ ma hai đầu bốn cánh đang huyền phù ở trên không, được một quần trắng mờ ảo trận kỳ bao phủ.
Tên ma đầu này một đầu đang nhìn chằm chằm về phía cung điện, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, còn một đầu khác hai mắt đang đảo nhanh liếc qua bốn phía cảnh giác, giống như đang phòng bị việc gì đó.
Bốn cánh tay phân ra nắm chặc hai cây giáo màu xanh, cùng với một viên bảo vật màu lửa đỏ.
Hắc Phong Kỳ bạo khởi ác phong hung mãnh, nhưng dường như đối với tên cổ ma này không chút ảnh hưởng, cái đầu đang nhìn về hướng cung điện kia, mắt vẫn không chớp cái nào.
Bổng nhiên quang mang trong mắt của tên cổ ma này chợt lóe lên, từ xa xa một tiếng động thật lớn truyền đến. Từ phía trung tâm của không gian này, một đạo đao khí màu vàng phóng lên, nơi nó đi qua, một tầng mây dày nhất loạt bị trảm khai (chém làm đôi), thanh thế cực kỳ kinh người. Ngay cả tiếng gió kêu gào cũng bị lấn át một chút.
Tên cổ ma trừng mắt giật mình, trên mặt hiện ra một tia do dự, dường như muốn ra trận trợ giúp nhưng lại lộ vẻ chần chừ không quyết.
Nhưng rồi nó liền lập tức yên tâm lại.
Bởi vì từ xa xa sau khi ánh đao kinh người hiện ra, thì một cổ phong trụ to lớn cũng đồng thời thổi quét tới. Phong trụ có đường khoảng mười trượng với hình dạng của một Phong Long. Những nơi nó đi qua, ngay cả những tia chớp trên không trung cũng bị cuốn vào, thậm chí không khí ở vùng lân cận cũng vù vù vặn vẹo giống như là bị xé rách đi.
Thấy cảnh này, tên cổ ma thần sắc nhất thời hòa hoãn đi nhiều. Bỗng một bên đầu, không chút dấu hiệu, hai mắt trừng lên, một bàn tay khổng lồ bỗng nhiến hướng về phía trước vung lên.
Một đạo hồng quang phá không đánh tới, chợt lóe lên rồi hóa thành một tảng lớn hung hăng nện xuống.
Chưa rơi xuống đất, mặt trên có Xích Diễm lượn lờ, xuất hiện ra một con hỏa mãng hùng hổ phóng ra.
“Hừ! không thể tưởng tượng được là ngươi vẫn còn tỉnh táo như vậy!” Một tiếng hừ lạnh từ trong cuồng phong truyền đến, rồi hai đạo nhân ảnh từ từ hiện ra.
Trong đó một người tùy ý khoát tay, một đạo lam hồng rời tay bắn ra, hóa thành một cái Ngọc Tán cỡ chừng một trượng hướng tới không trung mà bay đi.
“ Ầm Ầm.” một trận âm thanh bạo liệt nổ ra. Cái Ngọc Tán chính là một loại cổ bảo thuộc tính thanh hàn, kết quả là một trận hàn khí xuất hiện làm cho cái hỏa trụ bị hạ xuống.
Lam Quang, Xích Diễm hai cái bảo vật này kích động không ngừng. Mấy con hỏa mãng mặc dù không ngừng hung hãn cắn xé. Nhưng bởi vì là do tương khắc thuộc tính nên căn bản không làm gì được đến cái Ngọc Tán này.
Hai cái thân ảnh kia đứng tại chổ bất động, lạnh lùng nhìn tên cổ ma ở trên không, thì ra chính là thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình.
Tên cổ ma hai đầu to lớn này vừa động, bốn mắt đồng thời hướng nhìn về phía đôi nam nữ này.
“Ta nhận ra các ngươi chính là Thiên Lan Thảo Nguyên Tu Sĩ. Thế nào, giờ các ngươi muốn rời khỏi đây sao? Đáng tiếc là đã quá muộn!” Một cái đầu nhe răng cười một cái, phát ra âm thanh như sấm nổ.
Thanh niên họ Từ nghe vậy sát khí nổi trên mặt, không nói lời nào, đưa tay vổ vào linh thú túi ở bên hông.
Lúc này một tiếng phượng gáy truyền tới, từ trong ánh sáng mờ chớp động, xuất hiện một con ngũ sắc khổng tước bay ra, vươn cánh bay lượn trên đỉnh đầu vị thanh niên này.
Không cần phải nói thêm nữa! Đây chính là Ngũ Sắc Khổng Tước.
Nơi nó đi qua, ác phong liền dừng lại, lập tức sóng êm bể lặng.
Một màn này, tất cả đều lọt vào mắt Cổ Ma.
“Linh Tê Khổng Tước! Sao ngươi lại có được loại thượng cổ linh cầm này. Đáng tiếc đạo hạnh hơi thấp một chút. Nếu là trưởng thành thì có lẽ bổn tôn còn hơi lo ngại một chút.” Cổ ma dường như có chút ngạc nhiên nói.
“Chắc không? Vậy giờ hãy nếm thử một chút lợi hại của ngũ sắc linh quang rồi nói sao đi.” Thanh niên họ Từ căn bản không vì những lời nói của Cổ ma mà e ngại, miệng hét lên một tiếng, đồng thời từ trên đầu Khổng Tước hô ứng theo rồi hai cánh đột nhiên vung lên.
Hà quang vạn đạo, ngũ sắc linh quang cuồn cuồn bay ra.
Cổ ma hừ lạnh một tiếng, chiếc vòng màu tím ở hai bàn tay to hợp lại, song hoàn khẽ chạm, phát ra chói tai vù vù. Làm cho người ta nghe xong tâm thần đảo lộn, thần thức mê muội.
Sau đó hai viên cầu rời tay bắn nhanh ra, hóa thành tử ảnh chói lọi, lúc này đem tất cả khu vực gần đó bao trùm lại, thanh thế thật là kinh người. Mà tên cổ ma này cũng không chịu ngừng lại, hai tay bấm đốt niệm chú, cả người xuất ra tầng tầng hắc sắc ma khí, dường như hắn đang thi triển một loại ma công phụ trợ công kích của bảo vật.
Còn phía Thanh niên họ Từ và Thiên lan thánh nữ cũng đếu lấy ra một kiện bảo vật, đưa ra một đoàn thanh quang trực tiếp tung tới, một người thì tung ra Ngân Tàm Cẩm Mạt (chiếc khăn thêu hình ngân tằm), vô số tơ bạc phong tới.
Ngay lúc này, trên không trung một tím một xanh hai luồng khói nhẹ từ trong cơn cuồng phong xuất hiện, yên lặng phi độn đến phía trên đầu của cổ ma, hành động vô thanh vô tức, đủ có thể thấy được thuật ẩn nấp thật là cao minh.
Màu tìm ảo ảnh cùng với ngũ sắc linh quang va chạm với nhau, tạo ra vô số đóa linh hoa, ma khí trên người Cổ Ma biến thành quầng sáng đen, hung hãn phun ra.
Hai làn khói xanh và tím trên không trung đột nhiên bùng nổ. Linh quang chói mắt, lưỡng đạo ánh sáng phát ra biến thành hai cái lợi trảo cùng với một chùm tế ti đón đầu chụp xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu của tên cổ ma. Đúng lúc này, từ chổ hai người của thanh niên họ Từ cũng phóng xuất ra bảo vật công kích, cũng vừa lúc đi tới trước người của cổ ma, quả thực rất là vừa vặn kịp lúc, kín tựa thiên y.
Tự nhiên có người đánh lén tới gần như thế liền làm cho tên cổ ma cả kinh. Nhưng thực sự cũng không phải kinh hoảng lắm mà thần niệm vừa động, khu vực gần đấy ma khí biến thành ô mãng xoay vòng một cái, rồi biến từ công thành thủ để ngăn cản lại đoàn thanh quang và đám sợi tơ bạc dày đặc. Cùng lúc hai cái đầu cùngvươn lên, một cái phun ra ma diễm đen kịch còn cái kia thì phun ra một đạo ô mang nhọn hoắc.
(ma diễm: lửa ma. Ô mang: ánh sáng đen)
Nhưng ngoài dự liệu, ngay khi Cổ Ma đang bị đòn đánh lén từ trên đỉnh đầu thu hút, thì dưới chân nó, một trận kỳ màu xám bày ra, kim quang chọt lóe lên, một cái cự kiếm phát ra như tiếng sét đánh từ phía dưới nhanh chóng bắn ra, hướng thẳng không trung mà chém tới.
Tốc độ cực nhanh, dường như ngay lúc cổ ma còn đang kinh ngạc thì cự kiếm đã tới trước mặt. Trên thân kiếm là một lửa màu tím và tia sét màu vàng hiện ra, nhất thời làm cho cổ ma nhận ra rõ ràng.
“Là ngươi!” Trong giây lát cổ ma này liền nhận biết ngay được chủ nhân của nó, không khỏi kinh hãi quát to một tiếng. Nhưng bởi vì cự kiếm tiến tới quá nhanh, mà hắn lại còn bị các loại khác công kích đánh tới, thực sự là đã vào đường cùng, chỉ có thể dung bốn tay vội vàng vung lên. “Xuy Xuy…” vài tiếng xé gió truyền đến, hơn mười ngọn trảo như tạo thành một chiếc lưới chụp xuống cự kiếm.
Do lâm vào tình cảnh như vầy cho nên hắn không thể toàn lực chống đỡ phi kiếm này.
Kết quả trong nháy mắt, cụ kiếm đã xuyên thủng qua lưới này, sau đó chợt lóe lên chém thẳng về phía cổ ma.
Chỉ trong giây lát trì hoãn, ngay khi khi cự kiếm chém tới, từ thân thể Cổ Ma bỗng phun ra một tầng quang tráo màu đen.
Oanh… Một tiếng nổ lớn. Một quầng sáng lớn hiện ra từ thân thể Cổ Ma, bên trong hào quang chói mắt khiến không ai có thể nhìn rõ được.
Trên mặt đất, tia chớp bạc chợt lóe, Hàn Lập thi triển lôi độn từ phía dưới hiện ra, ngẩng đầu nhìn phía không trung, nhướng mày.
Hắn cảm ứng được rất rõ ràng là vừa rồi cự kiếm không thực sự chém được cổ ma mà tựa như bị cái gì đó đẩy trượt qua một bên.
Tronng lúc còn đang kinh nghi, thì từ không trung một quang đoàn sáng chói mắt vừa động, rồi tiếp theo là một tiếng cười vang lên. Tựa như cung cứng phóng ra, nhoáng một cái lại biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.
“Đi tìm chết” một cái thân ảnh thật lớn xuất hiện cùng với tiếng rống to, rồi một cái cự đao to lớn hướng tới Hàn Lập mà chém thẳng xuống, giống như sét đánh không kịp bưng tai.
Hàn Lập tuy rằng kinh ngạc, nhưng do đã sớm chuẩn bị, nên ngay khi cự đao chém xuống thì sau lưng Phong Lôi Sí xuất hiện, cả người theo hồ quang biến mất, hắc đao chỉ chém hụt trong tích tắc.
Một âm thanh âm hưởng vang lên, một vết đao chém thật sâu xuống đất vài thước xuất hiện.
Lúc này xa hơn hai mươi trượng tiếng sấm vang lên, thân ảnh của Hàn Lập lại hiện ra nhìn lại chổ cũ.
Thân ảnh thật lớn đó chính là Cổ Ma.
Lúc này, xem ra nó chật vật vô cùng, bốn cánh tay chỉ còn lại ba là hoàn hảo không bị tổn thương, còn một cái thì bị chém đứt non nửa, đầu vai thì bị một quyền tạo thành một cái lỗ to, trên ngực thì bị dính một trảo to lớn, dường như muốn phá nát đi cái bụng của nó.
Xem ra, lần này mấy người bọn Hàn Lập liên thủ, Cổ Ma cuối cùng cũng không thể ngăn cản, phải chịu thua thiệt không nhỏ rồi.
Thấy Hàn Lập, kẻ cùng mình đào tẩu trước đây, bốn mắt của tên Cổ Ma này hung hăng trừng mắt nhìn tới Hàn Lập liếc mắt một cái, hai tay bổng nhiên mở ra.
Hắc mang chợt lóe, thanh cự đao kia lập tức phân ra làm hai, biến thành hai cái quang nhận, tiếp tục phát ra âm thanh âm lệ.
Gương mặt Hàn Lập vốn bình thản, bỗng hiện ra một tia kinh ngạc.
“Sao vậy? Khuê đạo hữu phát hiện ra cái gì khác lạ sao?” Lâm Ngân Bình vị Thiên Lan Thánh Nữ này vừa thấy vẻ mặt này của Hàn Lập con mắt sáng ngời lên hỏi một câu.
“Không có gì,chỉ là có hai vị đạo hữu Hóa Tiên Tông, hình như cũng muốn tìm dưới lòng đất cũng đang muốn tìm lối thoát.” Thần sắc Hàn Lập lập tức khôi phục lại như ban đầu, thản nhiên nói.
“ Ồ! Thật vậy không!.” Vị nữ tử này thu ba lưu chuyển, khóe miệng nhếch lên ra vẻ vui cười không tin. Hiển nhiên nàng ta không tin lời nói của Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lộ ra vẻ vô tình, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Những người khác trong lòng mặc dù lo ngại nhưng giờ phải lập tức liên thủ làm việc cho nên không muốn có những việc khác xảy ra.
Mấy người liền lập tức thương thảo sẽ hành động thế nào.
Bọn họ đều là những người từng trãi, chỉ cần thương lượng một chút liền có những cách thức hành động ngay. Lúc này linh quang trên người họ chớp động, từ trong cuồng phong biến mất tăm, bắt đầu hành động.
Hàn Lập hướng tới Khuê Linh gật gật đầu, rồi sau đó độn nhập xuống đất mà đi.
Về phần Ngân Nguyệt thì sau khi hắn phân phó công việc xong, biến thành một con tiểu hồ, bay vào trong tay áo.
Hàn Lập nhìn về phía Truyền Tống Trận màu đen. Sờ sờ cằm. Một tay vỗ tới túi trữ vật bên hông. Ngân quang chớp động, một cái bóng người màu bạc xuất hiện ra phía trước.
Đây đúng là con khôi lỗi hình người.
Một tay nhẹ nhàng vung lên.
Khôi lỗi này hào quang chu chuyển lên một vòng, trong nháy mắt đã biến mất. Sau đó trong hai mắt, tử mang đại phóng. Rồi thân hình bổng nhiên biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện vậy.
Trận chiến này không nhỏ. Vì để đề phòng vạn nhất Hàn Lập cũng không che dấu thực lực của mình.
Có được khôi lỗi này hợp tác chiến đấu, hắn càng yên tâm hơn.
Hơn nữa lấy khả năng che dấu cao minh của nó thì cổ ma này cũng khó mà phát hiện ra được. Về phần Hắc bào nữ tử, Hàn Lập chưa bao giờ gặp qua yêu ma cấp bậc như tên Nguyên sát Thánh Tổ này, thật không dám nắm chắc có thể che dấu được linh giác của đối phương hay không nữa.
Một tay năm ngón đang cầm Tâm Diễm Phiến, còn một tay bấm quyết niệm chú, sau lưng hiện ra đôi cánh Phong Lôi.
Ngân Quang chợt lóe lên, Hàn Lập liền biến mất.
Còn ở một góc khác, ở phía trên cái truyền tống trận màu đen, tên cổ ma hai đầu bốn cánh đang huyền phù ở trên không, được một quần trắng mờ ảo trận kỳ bao phủ.
Tên ma đầu này một đầu đang nhìn chằm chằm về phía cung điện, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, còn một đầu khác hai mắt đang đảo nhanh liếc qua bốn phía cảnh giác, giống như đang phòng bị việc gì đó.
Bốn cánh tay phân ra nắm chặc hai cây giáo màu xanh, cùng với một viên bảo vật màu lửa đỏ.
Hắc Phong Kỳ bạo khởi ác phong hung mãnh, nhưng dường như đối với tên cổ ma này không chút ảnh hưởng, cái đầu đang nhìn về hướng cung điện kia, mắt vẫn không chớp cái nào.
Bổng nhiên quang mang trong mắt của tên cổ ma này chợt lóe lên, từ xa xa một tiếng động thật lớn truyền đến. Từ phía trung tâm của không gian này, một đạo đao khí màu vàng phóng lên, nơi nó đi qua, một tầng mây dày nhất loạt bị trảm khai (chém làm đôi), thanh thế cực kỳ kinh người. Ngay cả tiếng gió kêu gào cũng bị lấn át một chút.
Tên cổ ma trừng mắt giật mình, trên mặt hiện ra một tia do dự, dường như muốn ra trận trợ giúp nhưng lại lộ vẻ chần chừ không quyết.
Nhưng rồi nó liền lập tức yên tâm lại.
Bởi vì từ xa xa sau khi ánh đao kinh người hiện ra, thì một cổ phong trụ to lớn cũng đồng thời thổi quét tới. Phong trụ có đường khoảng mười trượng với hình dạng của một Phong Long. Những nơi nó đi qua, ngay cả những tia chớp trên không trung cũng bị cuốn vào, thậm chí không khí ở vùng lân cận cũng vù vù vặn vẹo giống như là bị xé rách đi.
Thấy cảnh này, tên cổ ma thần sắc nhất thời hòa hoãn đi nhiều. Bỗng một bên đầu, không chút dấu hiệu, hai mắt trừng lên, một bàn tay khổng lồ bỗng nhiến hướng về phía trước vung lên.
Một đạo hồng quang phá không đánh tới, chợt lóe lên rồi hóa thành một tảng lớn hung hăng nện xuống.
Chưa rơi xuống đất, mặt trên có Xích Diễm lượn lờ, xuất hiện ra một con hỏa mãng hùng hổ phóng ra.
“Hừ! không thể tưởng tượng được là ngươi vẫn còn tỉnh táo như vậy!” Một tiếng hừ lạnh từ trong cuồng phong truyền đến, rồi hai đạo nhân ảnh từ từ hiện ra.
Trong đó một người tùy ý khoát tay, một đạo lam hồng rời tay bắn ra, hóa thành một cái Ngọc Tán cỡ chừng một trượng hướng tới không trung mà bay đi.
“ Ầm Ầm.” một trận âm thanh bạo liệt nổ ra. Cái Ngọc Tán chính là một loại cổ bảo thuộc tính thanh hàn, kết quả là một trận hàn khí xuất hiện làm cho cái hỏa trụ bị hạ xuống.
Lam Quang, Xích Diễm hai cái bảo vật này kích động không ngừng. Mấy con hỏa mãng mặc dù không ngừng hung hãn cắn xé. Nhưng bởi vì là do tương khắc thuộc tính nên căn bản không làm gì được đến cái Ngọc Tán này.
Hai cái thân ảnh kia đứng tại chổ bất động, lạnh lùng nhìn tên cổ ma ở trên không, thì ra chính là thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình.
Tên cổ ma hai đầu to lớn này vừa động, bốn mắt đồng thời hướng nhìn về phía đôi nam nữ này.
“Ta nhận ra các ngươi chính là Thiên Lan Thảo Nguyên Tu Sĩ. Thế nào, giờ các ngươi muốn rời khỏi đây sao? Đáng tiếc là đã quá muộn!” Một cái đầu nhe răng cười một cái, phát ra âm thanh như sấm nổ.
Thanh niên họ Từ nghe vậy sát khí nổi trên mặt, không nói lời nào, đưa tay vổ vào linh thú túi ở bên hông.
Lúc này một tiếng phượng gáy truyền tới, từ trong ánh sáng mờ chớp động, xuất hiện một con ngũ sắc khổng tước bay ra, vươn cánh bay lượn trên đỉnh đầu vị thanh niên này.
Không cần phải nói thêm nữa! Đây chính là Ngũ Sắc Khổng Tước.
Nơi nó đi qua, ác phong liền dừng lại, lập tức sóng êm bể lặng.
Một màn này, tất cả đều lọt vào mắt Cổ Ma.
“Linh Tê Khổng Tước! Sao ngươi lại có được loại thượng cổ linh cầm này. Đáng tiếc đạo hạnh hơi thấp một chút. Nếu là trưởng thành thì có lẽ bổn tôn còn hơi lo ngại một chút.” Cổ ma dường như có chút ngạc nhiên nói.
“Chắc không? Vậy giờ hãy nếm thử một chút lợi hại của ngũ sắc linh quang rồi nói sao đi.” Thanh niên họ Từ căn bản không vì những lời nói của Cổ ma mà e ngại, miệng hét lên một tiếng, đồng thời từ trên đầu Khổng Tước hô ứng theo rồi hai cánh đột nhiên vung lên.
Hà quang vạn đạo, ngũ sắc linh quang cuồn cuồn bay ra.
Cổ ma hừ lạnh một tiếng, chiếc vòng màu tím ở hai bàn tay to hợp lại, song hoàn khẽ chạm, phát ra chói tai vù vù. Làm cho người ta nghe xong tâm thần đảo lộn, thần thức mê muội.
Sau đó hai viên cầu rời tay bắn nhanh ra, hóa thành tử ảnh chói lọi, lúc này đem tất cả khu vực gần đó bao trùm lại, thanh thế thật là kinh người. Mà tên cổ ma này cũng không chịu ngừng lại, hai tay bấm đốt niệm chú, cả người xuất ra tầng tầng hắc sắc ma khí, dường như hắn đang thi triển một loại ma công phụ trợ công kích của bảo vật.
Còn phía Thanh niên họ Từ và Thiên lan thánh nữ cũng đếu lấy ra một kiện bảo vật, đưa ra một đoàn thanh quang trực tiếp tung tới, một người thì tung ra Ngân Tàm Cẩm Mạt (chiếc khăn thêu hình ngân tằm), vô số tơ bạc phong tới.
Ngay lúc này, trên không trung một tím một xanh hai luồng khói nhẹ từ trong cơn cuồng phong xuất hiện, yên lặng phi độn đến phía trên đầu của cổ ma, hành động vô thanh vô tức, đủ có thể thấy được thuật ẩn nấp thật là cao minh.
Màu tìm ảo ảnh cùng với ngũ sắc linh quang va chạm với nhau, tạo ra vô số đóa linh hoa, ma khí trên người Cổ Ma biến thành quầng sáng đen, hung hãn phun ra.
Hai làn khói xanh và tím trên không trung đột nhiên bùng nổ. Linh quang chói mắt, lưỡng đạo ánh sáng phát ra biến thành hai cái lợi trảo cùng với một chùm tế ti đón đầu chụp xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu của tên cổ ma. Đúng lúc này, từ chổ hai người của thanh niên họ Từ cũng phóng xuất ra bảo vật công kích, cũng vừa lúc đi tới trước người của cổ ma, quả thực rất là vừa vặn kịp lúc, kín tựa thiên y.
Tự nhiên có người đánh lén tới gần như thế liền làm cho tên cổ ma cả kinh. Nhưng thực sự cũng không phải kinh hoảng lắm mà thần niệm vừa động, khu vực gần đấy ma khí biến thành ô mãng xoay vòng một cái, rồi biến từ công thành thủ để ngăn cản lại đoàn thanh quang và đám sợi tơ bạc dày đặc. Cùng lúc hai cái đầu cùngvươn lên, một cái phun ra ma diễm đen kịch còn cái kia thì phun ra một đạo ô mang nhọn hoắc.
(ma diễm: lửa ma. Ô mang: ánh sáng đen)
Nhưng ngoài dự liệu, ngay khi Cổ Ma đang bị đòn đánh lén từ trên đỉnh đầu thu hút, thì dưới chân nó, một trận kỳ màu xám bày ra, kim quang chọt lóe lên, một cái cự kiếm phát ra như tiếng sét đánh từ phía dưới nhanh chóng bắn ra, hướng thẳng không trung mà chém tới.
Tốc độ cực nhanh, dường như ngay lúc cổ ma còn đang kinh ngạc thì cự kiếm đã tới trước mặt. Trên thân kiếm là một lửa màu tím và tia sét màu vàng hiện ra, nhất thời làm cho cổ ma nhận ra rõ ràng.
“Là ngươi!” Trong giây lát cổ ma này liền nhận biết ngay được chủ nhân của nó, không khỏi kinh hãi quát to một tiếng. Nhưng bởi vì cự kiếm tiến tới quá nhanh, mà hắn lại còn bị các loại khác công kích đánh tới, thực sự là đã vào đường cùng, chỉ có thể dung bốn tay vội vàng vung lên. “Xuy Xuy…” vài tiếng xé gió truyền đến, hơn mười ngọn trảo như tạo thành một chiếc lưới chụp xuống cự kiếm.
Do lâm vào tình cảnh như vầy cho nên hắn không thể toàn lực chống đỡ phi kiếm này.
Kết quả trong nháy mắt, cụ kiếm đã xuyên thủng qua lưới này, sau đó chợt lóe lên chém thẳng về phía cổ ma.
Chỉ trong giây lát trì hoãn, ngay khi khi cự kiếm chém tới, từ thân thể Cổ Ma bỗng phun ra một tầng quang tráo màu đen.
Oanh… Một tiếng nổ lớn. Một quầng sáng lớn hiện ra từ thân thể Cổ Ma, bên trong hào quang chói mắt khiến không ai có thể nhìn rõ được.
Trên mặt đất, tia chớp bạc chợt lóe, Hàn Lập thi triển lôi độn từ phía dưới hiện ra, ngẩng đầu nhìn phía không trung, nhướng mày.
Hắn cảm ứng được rất rõ ràng là vừa rồi cự kiếm không thực sự chém được cổ ma mà tựa như bị cái gì đó đẩy trượt qua một bên.
Tronng lúc còn đang kinh nghi, thì từ không trung một quang đoàn sáng chói mắt vừa động, rồi tiếp theo là một tiếng cười vang lên. Tựa như cung cứng phóng ra, nhoáng một cái lại biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.
“Đi tìm chết” một cái thân ảnh thật lớn xuất hiện cùng với tiếng rống to, rồi một cái cự đao to lớn hướng tới Hàn Lập mà chém thẳng xuống, giống như sét đánh không kịp bưng tai.
Hàn Lập tuy rằng kinh ngạc, nhưng do đã sớm chuẩn bị, nên ngay khi cự đao chém xuống thì sau lưng Phong Lôi Sí xuất hiện, cả người theo hồ quang biến mất, hắc đao chỉ chém hụt trong tích tắc.
Một âm thanh âm hưởng vang lên, một vết đao chém thật sâu xuống đất vài thước xuất hiện.
Lúc này xa hơn hai mươi trượng tiếng sấm vang lên, thân ảnh của Hàn Lập lại hiện ra nhìn lại chổ cũ.
Thân ảnh thật lớn đó chính là Cổ Ma.
Lúc này, xem ra nó chật vật vô cùng, bốn cánh tay chỉ còn lại ba là hoàn hảo không bị tổn thương, còn một cái thì bị chém đứt non nửa, đầu vai thì bị một quyền tạo thành một cái lỗ to, trên ngực thì bị dính một trảo to lớn, dường như muốn phá nát đi cái bụng của nó.
Xem ra, lần này mấy người bọn Hàn Lập liên thủ, Cổ Ma cuối cùng cũng không thể ngăn cản, phải chịu thua thiệt không nhỏ rồi.
Thấy Hàn Lập, kẻ cùng mình đào tẩu trước đây, bốn mắt của tên Cổ Ma này hung hăng trừng mắt nhìn tới Hàn Lập liếc mắt một cái, hai tay bổng nhiên mở ra.
Hắc mang chợt lóe, thanh cự đao kia lập tức phân ra làm hai, biến thành hai cái quang nhận, tiếp tục phát ra âm thanh âm lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.