Quyển 7 - Chương 1108: Đoạt Bảo
Vong Ngữ
09/03/2013
Đến lúc này, sắc mặt Hôi bào tăng nhân trở nên khó coi dị thường. Kiếm Trận này, viễn siêu huyền ảo ngoài dự liệu của bọn họ.
Hàn lập nhìn thấy mặt mũi hai người đại biến nhưng lại không có vẻ hoảng loạn, ngược lại trong ánh mắt bọn chúng có vẻ có điều gì, chỉ thấy ánh mắt chớp động vài cái, khoé mắt giựt giựt.
Lúc này, hai người bọn lão ẩu lại lấy ra thêm vài món bảo vật, cố gắng ngăn cản Kim Ti đang đến gần.
Thần sắc Hàn Lập chợt động, vẫn đứng phía sau nhân hình Khôi Lỗi, bỗng nhiên quanh thân loé lên linh quang nhàn nhạt, ngay tại chỗ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mà một lát sau, Kim Ti của Kiếm Trận đã từ bốn phía áp gần sát vào hai người bọn lão ẩu, khoảng cách chỉ còn cỡ hai mươi trượng. Điều này thậm chí bức ép lão ẩu và Hôi Bào Tăng Nhân tự bạo số Cổ Bảo nắm trong tay. Tuy rằng kết quả đã tạm thời ngăn lại Kim Ti được một chút, nhưng vẫn không thể ngăn cản Kim Ti tiếp tục tiến đến gần.
“Không được. Kiếm trận này quá cổ quái. Bảo vật tầm thường không thể phá vỡ. Ngươi mau dùng đồ vật kia đi. Chỉ có nó mới đủ uy lực đánh tan kiếm trận” Lão ẩu thấy Kim Ti tiến càng lúc càng gần, rốt cuộc trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên quay đầu hướng về phía tăng nhân nói.
“Dùng vật này tự nhiên có thể phá vỡ được kiếm trận, nhưng sau đó đối phó với Hàn tiểu tử bằng cách nào?” Hôi bào tăng nhân có chút chần chờ, nói.
“Ngươi đừng cố chấp nữa. Phá vỡ kiếm trận này, chúng ta còn có một đường sống, nếu không, chờ khi Kiếm trận khép lại thì chúng ta chết chắc. Giữ lại vật này cũng chỉ vô dụng” Lão ẩu không chút suy nghĩ, vội nói.
Hôi bào tăng nhân nghe xong lời này, cơ nhục trên mặt run rẩy, nhưng khi nhìn Kim Ti ở bốn phía đã tiến đến gần chỉ còn mấy trượng. Rốt cuộc lão cắn răng, gật đầu, bèn vỗ vào túi trữ vật bên hông. Nhất thời một kiện bảo vật cổ quái xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đó là một Hỏa hồng viên cầu, lớn bằng nắm tay người lớn, tỏa ra hồng sắc mênh mông, làm cho không người nào rốt cuộc nhìn thấy rõ đây là vật gì, nhưng ở bề mặt viên cầu có hé ra hai cái cấm chế phù triện có hai màu kim ngân phân biệt.
Một tay Hôi bào tăng nhân nâng vật này lên, trên mặt lộ vẻ cẩn thận, bộ dáng ngưng trọng dị thường.
“Ma Cưu đạo hữu động thủ nhanh lên! Vật này nếu phát ra trong khoảng cách quá gần, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy” Lão ẩu nhìn các Kim Ti Kiếm Trận đã tiến gần hơn mười trượng, lộ ra sự sắc nhọn dị thường, bèn kêu lên hối thúc.
Hôi bào tăng nhân thở dài, đưa tay gỡ phù triện trên Hồng sắc Viên Cầu, muốn sử dụng ngay vật này.
Nhưng vào lúc này, phía sau Hôi bào tăng nhân chợt lóe lên ngân quang nhàn nhạt, trong hư không hiện ra một đạo nhân ảnh. Hành động giống như quỷ mị, không một chút tiến động, không làm cho tăng nhân phát hiện ra một chút nào khác thường.
Nhưng lão ẩu đứng ở phía đối diện, lại nhìn thấy, liền kinh hãi la lên thất thanh:
“Ngươi cẩn thận phía sau…”.
Lão ẩu vừa nhắc, vừa đảo tú bào. Một đạo hoàng mang chợt lóe lên, lưới tới nhắm nhân ảnh này bắn thẳng tới.
Hôi bào tăng nhân vừa nghe lời cảnh báo của lão ẩu, trong lòng tự nhiên rùng mình, không kịp suy nghĩ, thân hình nhoáng lên một cái, thân hình bắn tạt qua một bên, đồng thời cánh tay đang nâng Viên Cầu theo bản năng cũng co rụt lại, muốn thu Viên Cầu vào trong tay áo bào.
Tuy nhiên tất cả hành động này đã muộn.
Nhân ảnh hiện lên phía sau chính là nhân hình Khôi Lỗi, mà nó lại có thần thông tương đương Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Chỉ thấy thân hình nó chợt động, một tay trực tiếp đâm vào sau lưng Hôi Bào tăng nhân, tay kia chụp lấy khỏa Hồng sắc Viên Cầu. Động tác chỉ có thể so với sấm sét để hình dung, vô cùng nhanh lẹ.
Một tiếng kêu rên vang lên, thân hình của tăng nhân liền lảo đảo.
Khi nhân hình Khôi Lỗi đâm vào chố yếu hại, tuy ngân sắc thủ chưởng dễ dàng đi qua hộ thể linh quang, nhưng khi vừa chạm đến lưng của tăng nhân, thì trong chớp mắt, từ lưng tăng nhân hiện lên một lên một ảo ảnh của một con quái điểu toàn thân bao phủ đầy lông. Tuy ngân mang từ thủ chưởng đại phóng, dễ dàng phân khai ảo ảnh của quái điểu, nhưng tự nhiên động tác hơi trì hoãn một chút, làm cho tăng nhân né được chỗ yếu hại. Chỉ ngay đầu vai bị một lổ thủng tóe máu, máu tươi chảy ròng ròng. Còn tay kia của khôi lỗi khi chụp vào Viên Cầu, cơ hồ sẽ đắc thủ, thì đột nhiên Viên Cầu rời khỏi tay tăng nhân, bắn về phía lão ẩu.
Hoàng mang do lão ẩu bắn ra đã đi đến trước người nhân hình Khôi Lỗi. Đó là một cây châm màu vàng phát ra ánh sáng lập lòe. Hai mắt của nhân hình Khôi Lỗi tử quang đại phóng, nhưng không thèm né tránh cây châm này, cánh tay đang chụp về Viên Cầu đột nhiên run lên. Một tiếng động “Dát băng” truyền đến.
Cánh tay này liền thoát ly khỏi thân thể bay ra, lóe lên lướt qua đuổi theo Viên Cầu, chụp lấy Viên Cầu, rồi nhanh chóng bắn trở về. Cơ hồ đồng thời lúc đó, hoàng sắc tế châm đã đánh vào phía trên đầu của nhân hình Khôi Lỗi. Một tiếng bạo liệt nặng nề phát ra, hoàng mang chớp động.
“Không tốt!”.
“A”.
Hai tiếng kêu bất đồng vang lên, một kinh một hỉ, đồng thời từ miệng của tăng nhân và lão ẩu phát ra.
Cũng không phải hai người có ý tưởng bất đồng gì, mà là do tăng nhân thấy Viên Cầu bị cướp mất, tự nhiên la lên kinh sợ dị thường. Còn lão ẩu đứng ở xa xa, chứng kiến bản mệnh pháp bảo khổ tu trăm năm của mình đánh vào chỗ yếu hại của đối phương, mà đối phương lại không có chút bộ dáng phòng hộ, liền không khỏi mừng rỡ la lên.
Thân hình nhân hình Khôi Lỗi lùi về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, rồi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn lão ẩu. Ngay huyệt Thái Dương, xuất hiện một cái lỗ cỡ ngón cái, nhưng lập tức trong lỗ lóe lên ngân quang, da thịt liền liền lại như lúc ban đầu, ngay cả một vết thương cũng không tồn tại.
Màn này khiến cho lão ẩu trợn mắt, há hốc mồm, nhưng lập tức cảm ứng được cái gì, miệng phát ra tiếng thét chói tai:
“Hoàng Mang Châm! Ngươi làm gì Hoàng Mang Châm của ta vậy?”.
Nhân hình Khôi Lỗi chậm rãi nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay đang có một cây châm màu vàng, đang nhảy nhót liên hồi, muốn liều mạng thoát ra, nhưng đã bị một đoàn ngân quang bao phủ, căn bản không thể độn thoát.
Lão ẩu thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt. , môi vừa động, đang muốn nói cái gì đó. Bỗng nhiên hai tay của nhân hình Khôi Lỗi chà xát lại, ngân quang trong bàn tay đại phóng, ánh sáng của Hoàng Mang Châm trở nên ảm đạm, linh tính dần dần biến mất. Tâm thần của lão ẩu liền bị chấn động, phun ra một ngụm máu, có vẻ tổn thương không ít nguyên khí.
Mặt Hôi bào tăng nhân xanh như tàu lá chuối, bất chấp thương thế sau lưng, đột nhiên giương hai tay lên, vô số tiểu ngân quang lớn bằng nắm tay ào ạt tuôn ra, ẩn ẩn trong đó có tiếng sấm nổ mạnh, không biết là loại bảo vật gì nhưng xem ra chừng thanh thế kinh người.
Hàn Lập ở trong không trung nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng cười hắc hắc, thần niệm nhất động. Hai tay nhân hình Khôi Lỗi liền kháp quyết, quang thân ngân quang đại phóng, sau đó hào quang thu liễm lại, tại chỗ đã quỷ dị biến mất.
Tự nhiên các ngân sắc quang đoàn đánh vào hư không, hoàn toàn không có một chút hữu hiệu nào. Tăng nhân và lão ẩu liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ tuyệt vọng từ trong mắt đối phương.
Mà lúc này, Kim Ti Kiếm Trận đã chỉ còn cách bọn họ khoảng bảy tám trượng. Dù bọn họ có bản sự như Trời, cũng vô phương chạy thoát.
Hàn Lập huyền phù ở trên cao, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Rốt cuộc, Đại Canh Kiếm Trận đã hoàn toàn khép lại. Vô số Kim Ti hóa thành một cự đại Kim Sắc Quang Cầu. Đầu tiên là trong quang cầu truyền ra tiếng nổ bạo liệt, quang cầu liền chấn động vài cái, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của tăng nhân và lão ẩu.
Dưới thần thông của Minh Thanh Linh Mục, Hàn Lập thấy rõ ràng trong nháy mắt hai vị Nguyên anh trung kỳ tu sĩ đã bị loạn nhận phân thây.
Thịt bay tung tóe, dưới sự chém cắt liên hồi của vô số Kim Ti, cuối cùng cũng biến thành vô số điểm lục quang, biến mất ra khỏi thế gian này.
Các bảo vật và túi trữ vật của hai người đều bị Kiếm Trận giảo diệt không còn một mảnh. Chỉ còn hai tiểu đoàn Cực hàn chi diễm hai màu hoàng lục , nhẹ nhàng phiêu phù trong không trung.
Khẽ thở dài một hơi, thần sắc của Hàn Lập giãn ra, lộ ra vài phần tịch liêu.
Giây phút tĩnh lặng chỉ trong chốc lát. Đột nhiên bên cạnh chợt lóe lên ngân quang, nhân hình Khôi Lỗi không một tiếng động hiện ra, một tay đưa lên một khỏa Hồng sắc Viên Cầu.
Hàn Lập chẳng nói chẳng rằng, tiếp nhận cái này, cẩn thận đánh giá.
Viên Cầu này bán trong suốt. Bên trong ẩn ẩn một đoàn Hồng Diễm chói mắt, không ngừng quay cuồng. Nhìn kỹ thì chính là một con Hỏa Điểu đang bay múa, trông rất thần kỳ sống động. Ở bốn phía Hỏa Điểu chớp động đủ loại phù văn đầy màu sắc. Nếu nhìn kỹ các phù văn này là một loại cổ văn nào đó. Dù kiến thức đối với văn tự cổ đại của Hàn lập bây giờ vô cùng uyên bác nhưng cũng không thể nhận biết được lai lịch của văn tự này.
Dường như đây là một loại thượng cổ văn tự hoàn toàn mới. Hàn Lập đứng quan sát cả ngày, đôi mày nhíu chặt.Vật này đã được đem ra tại thời điểm tối hậu thì ắt hẳn không phải tầm thường, có thể là một trọng bảo sát thủ cuối cùng.
Tuy thoạt nhìn thì thấy Viên Cầu này có chút thần diệu, tựa hồ bên trong ẩn chứa không ít Hoả linh lực. Nhưng bằng bấy nhiêu đó mà có thể phá được Đại Canh Kiếm Trận, căn bản là người điên nằm mộng. Xem ra uy năng đích thực của vật này nằm trên các phù văn. Nhưng các cổ văn này, một chữ Hàn Lập cũng chẳng biết, tự nhiên càng không thể nói đến chuyện lĩnh ngộ.
Tuy nhiên hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp nghiên cứu đồ vật này. Hàn Lập suy nghĩ như vậy, bèn lấy từ trong túi trữ vật ra vài cái cấm chế phù triện, dán lên Viên Cầu, sau đó lấy ra một cái hộp tựa bằng kim loại mà cũng không phải kim loại, bỏ Viên Cầu vào trong đó, đợi thời gian sau sẽ tính tiếp.
Lúc này Hàn Lập lại ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh của con quái điểu. Chỉ thấy hư ảnh này chỉ trong một thời gian ngắn, hình thể đã thu nhỏ lại, ở bên trong hư ảnh là một con Hoả Nha phiêu phù phi động, có vẻ sinh động dị thường. Hình thể con này chỉ còn khoảng một phần ba hư ảnh.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập sờ cằm, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Hắn cũng không nóng lòng đem lũ chân hoả này thu hồi. Trước tiên, hai tay kháp quyết, miệng phát ra thanh âm chú ngữ. Nhất thời từ trong hư không lại hiện ra hơn trăm đạo kim quang, liền rung lên, trong đó hơn phân nửa tán loạn biến mất, cuối cùng chỉ đi ra ba mươi sáu khẩu Kim sắc Tiểu Kiếm.
Hàn Lập hờ hững rung tay áo bào, các khẩu Tiểu Kiếm này liền hoá từng đạo kim hồng nhập vào trong tay áo. Sau đó ánh mắt hắn xoay chuyển, liền dừng lại chỗ hai tiểu đoàn hàn diễm. Từ nãy đến giờ, hai đoàn hàn diễm này vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ chớp động ánh sáng nhàn nhạt, nhìn rất là thuận mắt.
Hàn lập nhìn thấy mặt mũi hai người đại biến nhưng lại không có vẻ hoảng loạn, ngược lại trong ánh mắt bọn chúng có vẻ có điều gì, chỉ thấy ánh mắt chớp động vài cái, khoé mắt giựt giựt.
Lúc này, hai người bọn lão ẩu lại lấy ra thêm vài món bảo vật, cố gắng ngăn cản Kim Ti đang đến gần.
Thần sắc Hàn Lập chợt động, vẫn đứng phía sau nhân hình Khôi Lỗi, bỗng nhiên quanh thân loé lên linh quang nhàn nhạt, ngay tại chỗ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mà một lát sau, Kim Ti của Kiếm Trận đã từ bốn phía áp gần sát vào hai người bọn lão ẩu, khoảng cách chỉ còn cỡ hai mươi trượng. Điều này thậm chí bức ép lão ẩu và Hôi Bào Tăng Nhân tự bạo số Cổ Bảo nắm trong tay. Tuy rằng kết quả đã tạm thời ngăn lại Kim Ti được một chút, nhưng vẫn không thể ngăn cản Kim Ti tiếp tục tiến đến gần.
“Không được. Kiếm trận này quá cổ quái. Bảo vật tầm thường không thể phá vỡ. Ngươi mau dùng đồ vật kia đi. Chỉ có nó mới đủ uy lực đánh tan kiếm trận” Lão ẩu thấy Kim Ti tiến càng lúc càng gần, rốt cuộc trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên quay đầu hướng về phía tăng nhân nói.
“Dùng vật này tự nhiên có thể phá vỡ được kiếm trận, nhưng sau đó đối phó với Hàn tiểu tử bằng cách nào?” Hôi bào tăng nhân có chút chần chờ, nói.
“Ngươi đừng cố chấp nữa. Phá vỡ kiếm trận này, chúng ta còn có một đường sống, nếu không, chờ khi Kiếm trận khép lại thì chúng ta chết chắc. Giữ lại vật này cũng chỉ vô dụng” Lão ẩu không chút suy nghĩ, vội nói.
Hôi bào tăng nhân nghe xong lời này, cơ nhục trên mặt run rẩy, nhưng khi nhìn Kim Ti ở bốn phía đã tiến đến gần chỉ còn mấy trượng. Rốt cuộc lão cắn răng, gật đầu, bèn vỗ vào túi trữ vật bên hông. Nhất thời một kiện bảo vật cổ quái xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đó là một Hỏa hồng viên cầu, lớn bằng nắm tay người lớn, tỏa ra hồng sắc mênh mông, làm cho không người nào rốt cuộc nhìn thấy rõ đây là vật gì, nhưng ở bề mặt viên cầu có hé ra hai cái cấm chế phù triện có hai màu kim ngân phân biệt.
Một tay Hôi bào tăng nhân nâng vật này lên, trên mặt lộ vẻ cẩn thận, bộ dáng ngưng trọng dị thường.
“Ma Cưu đạo hữu động thủ nhanh lên! Vật này nếu phát ra trong khoảng cách quá gần, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy” Lão ẩu nhìn các Kim Ti Kiếm Trận đã tiến gần hơn mười trượng, lộ ra sự sắc nhọn dị thường, bèn kêu lên hối thúc.
Hôi bào tăng nhân thở dài, đưa tay gỡ phù triện trên Hồng sắc Viên Cầu, muốn sử dụng ngay vật này.
Nhưng vào lúc này, phía sau Hôi bào tăng nhân chợt lóe lên ngân quang nhàn nhạt, trong hư không hiện ra một đạo nhân ảnh. Hành động giống như quỷ mị, không một chút tiến động, không làm cho tăng nhân phát hiện ra một chút nào khác thường.
Nhưng lão ẩu đứng ở phía đối diện, lại nhìn thấy, liền kinh hãi la lên thất thanh:
“Ngươi cẩn thận phía sau…”.
Lão ẩu vừa nhắc, vừa đảo tú bào. Một đạo hoàng mang chợt lóe lên, lưới tới nhắm nhân ảnh này bắn thẳng tới.
Hôi bào tăng nhân vừa nghe lời cảnh báo của lão ẩu, trong lòng tự nhiên rùng mình, không kịp suy nghĩ, thân hình nhoáng lên một cái, thân hình bắn tạt qua một bên, đồng thời cánh tay đang nâng Viên Cầu theo bản năng cũng co rụt lại, muốn thu Viên Cầu vào trong tay áo bào.
Tuy nhiên tất cả hành động này đã muộn.
Nhân ảnh hiện lên phía sau chính là nhân hình Khôi Lỗi, mà nó lại có thần thông tương đương Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Chỉ thấy thân hình nó chợt động, một tay trực tiếp đâm vào sau lưng Hôi Bào tăng nhân, tay kia chụp lấy khỏa Hồng sắc Viên Cầu. Động tác chỉ có thể so với sấm sét để hình dung, vô cùng nhanh lẹ.
Một tiếng kêu rên vang lên, thân hình của tăng nhân liền lảo đảo.
Khi nhân hình Khôi Lỗi đâm vào chố yếu hại, tuy ngân sắc thủ chưởng dễ dàng đi qua hộ thể linh quang, nhưng khi vừa chạm đến lưng của tăng nhân, thì trong chớp mắt, từ lưng tăng nhân hiện lên một lên một ảo ảnh của một con quái điểu toàn thân bao phủ đầy lông. Tuy ngân mang từ thủ chưởng đại phóng, dễ dàng phân khai ảo ảnh của quái điểu, nhưng tự nhiên động tác hơi trì hoãn một chút, làm cho tăng nhân né được chỗ yếu hại. Chỉ ngay đầu vai bị một lổ thủng tóe máu, máu tươi chảy ròng ròng. Còn tay kia của khôi lỗi khi chụp vào Viên Cầu, cơ hồ sẽ đắc thủ, thì đột nhiên Viên Cầu rời khỏi tay tăng nhân, bắn về phía lão ẩu.
Hoàng mang do lão ẩu bắn ra đã đi đến trước người nhân hình Khôi Lỗi. Đó là một cây châm màu vàng phát ra ánh sáng lập lòe. Hai mắt của nhân hình Khôi Lỗi tử quang đại phóng, nhưng không thèm né tránh cây châm này, cánh tay đang chụp về Viên Cầu đột nhiên run lên. Một tiếng động “Dát băng” truyền đến.
Cánh tay này liền thoát ly khỏi thân thể bay ra, lóe lên lướt qua đuổi theo Viên Cầu, chụp lấy Viên Cầu, rồi nhanh chóng bắn trở về. Cơ hồ đồng thời lúc đó, hoàng sắc tế châm đã đánh vào phía trên đầu của nhân hình Khôi Lỗi. Một tiếng bạo liệt nặng nề phát ra, hoàng mang chớp động.
“Không tốt!”.
“A”.
Hai tiếng kêu bất đồng vang lên, một kinh một hỉ, đồng thời từ miệng của tăng nhân và lão ẩu phát ra.
Cũng không phải hai người có ý tưởng bất đồng gì, mà là do tăng nhân thấy Viên Cầu bị cướp mất, tự nhiên la lên kinh sợ dị thường. Còn lão ẩu đứng ở xa xa, chứng kiến bản mệnh pháp bảo khổ tu trăm năm của mình đánh vào chỗ yếu hại của đối phương, mà đối phương lại không có chút bộ dáng phòng hộ, liền không khỏi mừng rỡ la lên.
Thân hình nhân hình Khôi Lỗi lùi về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, rồi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn lão ẩu. Ngay huyệt Thái Dương, xuất hiện một cái lỗ cỡ ngón cái, nhưng lập tức trong lỗ lóe lên ngân quang, da thịt liền liền lại như lúc ban đầu, ngay cả một vết thương cũng không tồn tại.
Màn này khiến cho lão ẩu trợn mắt, há hốc mồm, nhưng lập tức cảm ứng được cái gì, miệng phát ra tiếng thét chói tai:
“Hoàng Mang Châm! Ngươi làm gì Hoàng Mang Châm của ta vậy?”.
Nhân hình Khôi Lỗi chậm rãi nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay đang có một cây châm màu vàng, đang nhảy nhót liên hồi, muốn liều mạng thoát ra, nhưng đã bị một đoàn ngân quang bao phủ, căn bản không thể độn thoát.
Lão ẩu thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt. , môi vừa động, đang muốn nói cái gì đó. Bỗng nhiên hai tay của nhân hình Khôi Lỗi chà xát lại, ngân quang trong bàn tay đại phóng, ánh sáng của Hoàng Mang Châm trở nên ảm đạm, linh tính dần dần biến mất. Tâm thần của lão ẩu liền bị chấn động, phun ra một ngụm máu, có vẻ tổn thương không ít nguyên khí.
Mặt Hôi bào tăng nhân xanh như tàu lá chuối, bất chấp thương thế sau lưng, đột nhiên giương hai tay lên, vô số tiểu ngân quang lớn bằng nắm tay ào ạt tuôn ra, ẩn ẩn trong đó có tiếng sấm nổ mạnh, không biết là loại bảo vật gì nhưng xem ra chừng thanh thế kinh người.
Hàn Lập ở trong không trung nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng cười hắc hắc, thần niệm nhất động. Hai tay nhân hình Khôi Lỗi liền kháp quyết, quang thân ngân quang đại phóng, sau đó hào quang thu liễm lại, tại chỗ đã quỷ dị biến mất.
Tự nhiên các ngân sắc quang đoàn đánh vào hư không, hoàn toàn không có một chút hữu hiệu nào. Tăng nhân và lão ẩu liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ tuyệt vọng từ trong mắt đối phương.
Mà lúc này, Kim Ti Kiếm Trận đã chỉ còn cách bọn họ khoảng bảy tám trượng. Dù bọn họ có bản sự như Trời, cũng vô phương chạy thoát.
Hàn Lập huyền phù ở trên cao, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Rốt cuộc, Đại Canh Kiếm Trận đã hoàn toàn khép lại. Vô số Kim Ti hóa thành một cự đại Kim Sắc Quang Cầu. Đầu tiên là trong quang cầu truyền ra tiếng nổ bạo liệt, quang cầu liền chấn động vài cái, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của tăng nhân và lão ẩu.
Dưới thần thông của Minh Thanh Linh Mục, Hàn Lập thấy rõ ràng trong nháy mắt hai vị Nguyên anh trung kỳ tu sĩ đã bị loạn nhận phân thây.
Thịt bay tung tóe, dưới sự chém cắt liên hồi của vô số Kim Ti, cuối cùng cũng biến thành vô số điểm lục quang, biến mất ra khỏi thế gian này.
Các bảo vật và túi trữ vật của hai người đều bị Kiếm Trận giảo diệt không còn một mảnh. Chỉ còn hai tiểu đoàn Cực hàn chi diễm hai màu hoàng lục , nhẹ nhàng phiêu phù trong không trung.
Khẽ thở dài một hơi, thần sắc của Hàn Lập giãn ra, lộ ra vài phần tịch liêu.
Giây phút tĩnh lặng chỉ trong chốc lát. Đột nhiên bên cạnh chợt lóe lên ngân quang, nhân hình Khôi Lỗi không một tiếng động hiện ra, một tay đưa lên một khỏa Hồng sắc Viên Cầu.
Hàn Lập chẳng nói chẳng rằng, tiếp nhận cái này, cẩn thận đánh giá.
Viên Cầu này bán trong suốt. Bên trong ẩn ẩn một đoàn Hồng Diễm chói mắt, không ngừng quay cuồng. Nhìn kỹ thì chính là một con Hỏa Điểu đang bay múa, trông rất thần kỳ sống động. Ở bốn phía Hỏa Điểu chớp động đủ loại phù văn đầy màu sắc. Nếu nhìn kỹ các phù văn này là một loại cổ văn nào đó. Dù kiến thức đối với văn tự cổ đại của Hàn lập bây giờ vô cùng uyên bác nhưng cũng không thể nhận biết được lai lịch của văn tự này.
Dường như đây là một loại thượng cổ văn tự hoàn toàn mới. Hàn Lập đứng quan sát cả ngày, đôi mày nhíu chặt.Vật này đã được đem ra tại thời điểm tối hậu thì ắt hẳn không phải tầm thường, có thể là một trọng bảo sát thủ cuối cùng.
Tuy thoạt nhìn thì thấy Viên Cầu này có chút thần diệu, tựa hồ bên trong ẩn chứa không ít Hoả linh lực. Nhưng bằng bấy nhiêu đó mà có thể phá được Đại Canh Kiếm Trận, căn bản là người điên nằm mộng. Xem ra uy năng đích thực của vật này nằm trên các phù văn. Nhưng các cổ văn này, một chữ Hàn Lập cũng chẳng biết, tự nhiên càng không thể nói đến chuyện lĩnh ngộ.
Tuy nhiên hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp nghiên cứu đồ vật này. Hàn Lập suy nghĩ như vậy, bèn lấy từ trong túi trữ vật ra vài cái cấm chế phù triện, dán lên Viên Cầu, sau đó lấy ra một cái hộp tựa bằng kim loại mà cũng không phải kim loại, bỏ Viên Cầu vào trong đó, đợi thời gian sau sẽ tính tiếp.
Lúc này Hàn Lập lại ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh của con quái điểu. Chỉ thấy hư ảnh này chỉ trong một thời gian ngắn, hình thể đã thu nhỏ lại, ở bên trong hư ảnh là một con Hoả Nha phiêu phù phi động, có vẻ sinh động dị thường. Hình thể con này chỉ còn khoảng một phần ba hư ảnh.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập sờ cằm, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Hắn cũng không nóng lòng đem lũ chân hoả này thu hồi. Trước tiên, hai tay kháp quyết, miệng phát ra thanh âm chú ngữ. Nhất thời từ trong hư không lại hiện ra hơn trăm đạo kim quang, liền rung lên, trong đó hơn phân nửa tán loạn biến mất, cuối cùng chỉ đi ra ba mươi sáu khẩu Kim sắc Tiểu Kiếm.
Hàn Lập hờ hững rung tay áo bào, các khẩu Tiểu Kiếm này liền hoá từng đạo kim hồng nhập vào trong tay áo. Sau đó ánh mắt hắn xoay chuyển, liền dừng lại chỗ hai tiểu đoàn hàn diễm. Từ nãy đến giờ, hai đoàn hàn diễm này vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ chớp động ánh sáng nhàn nhạt, nhìn rất là thuận mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.