Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 6 - Chương 946: Hàn Trưởng Lão

Vong Ngữ

09/03/2013

Hàn Lập ở trong phòng chờ đợi cả một ngày một đêm. Mà tuy đây chỉ là một đạo môn nhưng lão quán chủ của đạo quán này cũng biết một ít chuyện tu tiên, vì vậy cũng mơ hồ đoán được thân phận của Hàn Lập. Cho nên lão lúc này cũng không để người khác quấy rầy Hàn Lập hắn.

Còn Hàn Lập lúc này đang ở trong phòng từ từ mở mắt, khuôn mặt thoáng lộ vẻ thất vọng. Hàn Lập bất đắc dĩ nói nhỏ một câu:

“Tử La Cực Hỏa vẫn không cách nào dung hợp được Hàn khí trong hàn tủy. Xem ra vật này hiện tại cũng chỉ có thể coi như tài liệu để sử dụng. Mình cần phải luyện chế Tuyết Tinh Châu lại một lần nữa vậy.”

Hắn nói xong bèn há mồm, ngay lập tức có một tiếng “Phốc” rất nhỏ vang lên và một viên châu trong suốt long lanh từ trong miệng phun ra, trôi nổi ở trước người hắn, cách vài thước bên trên.

Nhìn vật trước mắt, Hàn Lập khoát tay, tiểu bình hàn tủy liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Ngón tay vung qua, nắp bình tự động bay lên, tay kia lập tức vỗ nhẹ vào đáy bình, nhất thời một giọt ngân châu từ trong bình bắn ra, lặn vào trong Tuyết Tinh Châu không thấy bóng dáng.

Hàn Lập cũng không nhiều lời, hai tay bắt quyết đồng thời há mồm, một đường hỏa diễm màu xanh từ trong miệng phun ra và trong nháy mắt nó đã bao bọc cả viên cầu lại rồi nhanh chóng bốc cháy.

Bình tĩnh nhìn hỏa diễm đang bao bọc viên châu, Hàn Lập nhắm hai mắt lại. Luyện chế lại hạt châu này cũng không cần tốn nhiều thời gian nên trước khi đại hội đấu giá bắt đầu thì cũng đủ để luyện chế xong Tuyết Tinh Châu.

Nghĩ vậy, hắn dùng thần niệm thao túng một luồng anh hỏabắt đầu từng chút từng chút một cô đọng, luyện lại kiện bảo vật trước mắt.

......

Trong lúc Hàn Lập luyện pháp bảo, tại một góc phía bắc kinh thành Đại Tấn, có một tòa phủ đệ khí thế hùng vĩ , một người thanh niên gầy gò mặc thanh sam đứng bên trong một tòa thạch đình, hai tay để sau lưng thưởng thức kì hoa dị thảo bên ngoài đình, khuôn mặt lộ vẻ thích thú.

Đột nhiên thần sắc của người này chợt động rồi hắn bỗng nhiên quay lại để lộ ra chân dung của mình. Tướng mạo của hắn không ngờ lại có bảy phần tương tự Hàn Lập, mà điểm khác biệt duy nhất đó là người này có một đôi mắt lạnh như băng không hề có tình cảm.

Cũng tại đây, cách nơi này không xa, trên con đường đi vào hoa viên bỗng có tiếng bước chân truyền đến. Sau đó một lão già đầu đội ô quan, thân khoác cẩm bào xuất hiện ở nơi đó. Lão đưa mắt vừa lúc đối nhãn với đôi mắt sáng lấp lánh của người thanh niên kia. Nhìn đôi mắt mắt ấy khiến lão không khỏi giật mình ớn lạnh, trong lòng cả kinh.

Cũng may quang mang trong mắt người thanh niên đó kịp thu lại khiến mọi thứ lập tức trở lại bình thường. Thanh niên nhàn nhạt nói:

“Ta tưởng là ai. Thì ra là Vân Dật đạo hữu. Đạo hữu đến đây. Là tìm Hàn mỗ sao?”.

“Hàn trưởng lão. Mấy ngày gần đây chúng ta sắp đặt thám khắp nơi và tại mấy khu chợ có truyền đến một tin tức. Có lẽ Hàn trưởng lão sẽ cảm thấy hứng thú .” Lão già đội ô quan cười khan hai tiếng rồi tiến lên.

“Tin tức? Ngươi biết ta luôn luôn đối với chuyện ngoài thân không có hứng thú . Cũng không có trách nhiệm cụ thể với bất kì chuyện gì. Đạo hữu nếu có chuyện muốn để ta ra tay thì chỉ cần bảo Nghiệp trưởng lão nói một tiếng với ta là được .”

Thanh niên quay đầu đi, nhìn chằm chằm cảnh cây cỏ hoa lá trước thạch đình, lạnh lùng nói.



“A a, nếu là các chuyện khác, Vân mỗ tất nhiên sẽ không quấy rầy Hàn huynh thanh tu, nhưng mà tin tức này lại có quan hệ với đạo hữu.”

Lão già không thèm để ý đến thái độ từ chối người tại ngoài ngàn dặm của đối phương, ngược lại nói với giọng sâu sắc đầy thâm ý.

“Có quan hệ với ta? Chẳng lẽ các ngươi tìm được người kia?” Thanh niên ngẩn ra sau, hai mắt híp vào, sắc mặt phát lạnh nói ra.

“Đúng vậy, chúng ta quả có tin tức của người này. Nghe nói một ít tu sĩ của Âm La tông bỗng nhiên lại ở chỗ mấy khu chợ trong kinh thành rồi lặng lẽ tìm kiếm người này. Đây là bức họa của người nọ mà bọn họ vẽ ra. Theo lời Hàn trưởng lão nói người nọ hẳn là cùng một người mới đúng. Bất quá, vẫn là cần phải Hàn trưởng lão tự mình nhìn qua một chút.”

Ô quan lão giả khoát tay, một khối bạch ngọc giản từ trong tay áo bay qua.

Thanh sam thanh niên âm trầm đưa tay nhẹ vẫy một cái đã hút ngọc giản vào tay, thần thức lập tức đắm chìm vào trong đó rồi cẩn thận quét qua một lần.

“Không sai! Quả đúng là hắn. Có tin tức gì không? Tại sao Âm La tông lại tìm kiếm hắn ta?” Cơ mặt của người thanh niên mặc thanh sam này bỗng giật giật vài cái rồi nhanh chóng rút thần thức ra khỏi ngọc giản, tỉnh táo hỏi.

“Chuyện này còn chưa có tin tức gì.Bất quá tất cả các trưởng lão Nguyên Anh của Âm La tông lại đột nhiên đều tụ tập trong kinh thành, không biết có liên quan tới người này hay không nữa. Hàn trưởng lão, ngươi đã nói người đó cùng ngươi đồng danh tu sĩ, là một vị đại cừu gia của ngươi, cho nên ta đã huy động người trong tộc giúp ngươi tìm người này. Và nhị trưởng lão đã quyết định, người này cứ giao cho Hàn huynh xử lý . Mặc kệ Hàn trưởng lão dùng thủ đoạn gì đối phó người này, chỉ cần người này không quấy nhiễu để đại hội đấu giá tiến hành bình thường là được. Dù sao tại hội đấu giá lần này Nghiệp gia cũng muốn có mấy đồ vật nên Nghiệp trưởng lão không hy vọng xuất hiện điều gì ngoài ý muốn .”

Ô quan lão giả bất động thanh sắc nói ra.

“Hừ, chỉ cần có thể có tin tức chuẩn xác của người này thì ta sẽ khiến hắn biến mất trên thế gian này. Bất quá người trong tộc giúp ta sưu tầm ma khí, không biết rốt cuộc tìm được mấy món rồi. Ta sẽ gia nhập Hoàng Tộc, để cho Nghiệp gia các ngươi sử dụng nhưng mà phải có điều kiện này trước .”

Hàn trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

“Hàn huynh yên tâm, chuyện ma khí chúng ta luôn chú ý ở khắp nơi. Lúc trước không phải đã trợ giúp đạo hữu tìm được một kiện rồi sao? Về phần những kiện còn lại thì để tới tay cũng có chút phiền phức, nên cần bỏ chút thời gian .”

Ô quan lão giả mặt không đổi sắc giải thích nói.

“Ta mặc kệ các ngươi làm thế nào để tìm được ma khí. Ta chỉ dốc sức hai mươi năm, hai mươi năm sau những kiện ma khí đó phải ở trong tay Hàn mỗ.”

Hàn trưởng lão nhếch môi, trong mắt hàn quang chợt lóe nói.

“Tất nhiên. Nghiệp gia chúng ta nếu đáp ứng Hàn trưởng lão, sẽ tuyệt đối không nuốt lời. Hàn trưởng lão cứ nghỉ ngơi. Nếu có tin tức chuẩn xác của người nọ, ta cũng sẽ lập tức báo cho đạo hữu .”

Ô quan lão giả cười một tiếng rồi ôm quyền, cáo từ rời khỏi.

Thanh niên nhân nhìn lão thân ảnh từ chỗ cửa hoa viên đến khi biến mất, trên mặt cười lạnh một tiếng. Theo đó nhớ tới cái gì, tay áo bào nhẹ nhàng vừa lật, một thanh kim quang lòe lòe tiểu kiếm bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay.



Toàn thân kiếm bị mấy hắc tia quấn ở trong đó. Thanh kiếm này rất có linh tính, nó không ngừng giãy dụa như muốn thoát ra ngoài. Còn hắc tia kia cũng không biết là vật gì biến thành, mặc cho kim kiếm có giãy dụa thế nào đi nữa nhưng những tia đó vẫn vững vàng bám vào trên thân kiếm, trói chặt thanh kiếm lại .

Thanh niên nhíu mày, đột nhiên há miệng, một ngụm máu đen phun ra, vẩy khắp toàn thân thanh kim kiếm.

Kim kiếm nhất thời ngân vang một tiếng, rồi lập tức linh quang của kiếm chợt trở nên ảm đạm thêm vài phần, nhưng mà nó vẫn không phục mà ngân nga không ngừng.

“Thật sự là phiền toái. Một thanh phi kiếm của nhân giới không ngờ lại khó xóa linh tính đến như vậy. Nếu không phải do kiếm này được luyện bằng Kim Lôi trúc thì ta cần gì phải tốn hao tâm tư lớn như vậy .” Thanh niên thì thào nói nhỏ hai câu, trên mặt lộ ra vài phần vẻ không kiên nhẫn.

“Bất quá, nếu hắn cũng đã tới Tấn kinh rồi thì đây quả đúng là một cơ hội khó tìm. Chỉ cần tiêu diệt hắn, chẳng những có thể báo đại cừu diệt sát chủ hồn khiến cho ta không thể khôi phục toàn bộ tu vi, và phi kiếm này cũng lập tức thành vật vô chủ, thu phục tự nhiên dễ như trở bàn tay .”

Thanh niên vừa nói, sát khí trên nét mặt cũng chợt lóe lên, ở sâu trong đồng tử còn mơ hồ hiện ra quang mang hai màu đen tím kì lạ, cả người bỗng nhiên trở nên yêu mị, quỷ dị.

......

Cùng lúc đó, trên một căn lầu gác tại một góc vắng vẻ khác trong phủ đệ có hai nam một nữ đang ngồi nói chuyện.

Trong đó một người chính là ô quan lão giả vừa mới trở về tữ chỗ người thanh niên kia. Một nam tử khác là một người trung niên có vẻ mặt uy nghiêm thắt lưng quấn đai ngọc. Nữ tử kia, lại là một phụ nhân xinh đẹp, trước kia đã từng xuất hiện tại Hoàng Thanh quán. Chỉ là lúc này thần sắc của nàng nghiêm nghị, đang nghe thuật lại cuộc nói chuyện của ô quan lão giả với người thanh niên kia.

“Nói như vậy, Hàn lão đã đáp ứng .” Người trung niên có khuôn mặt chữ điền nghe xong cau chuyện thì thoáng có chút đăm chiêu, nói.

“Không sai. Hơn nữa Hàn trưởng lão vừa nghe nói tin tức của người kia, mặc dù không có biểu hiện quá mức kích động, nhưng sát khí trong mắt tuyệt đối là thật. Xem ra Hàn trưởng lão cùng người kia có thâm cừu. Chắc không phải là giả đâu.”

Ô quan nói.

“Nhưng mà hai người này chẳng những tên giống nhau, ngay cả tướng mạo cũng tương tự nhau. Mà vị ‘Hàn Lập’ này không lâu trước vẫn lẩn vào hoàng tộc tu sĩ chúng ta nương thân trong Hoàng Thanh quán, không biết có mục đích gì, có phải tới nhằm vào Nghiệp gia chúng ta hay không? Hiện giờ, hắn lại bị tu sĩ Âm La tông trịnh trọng âm thầm điều tra như vậy. Ta đến cùng cũng có chút cảm giác mất đi sự tin tưởng?”

Phụ nhân xinh đẹp khẽ nhíu mày, nói.

“Bên trong đó thì đương nhiên chúng ta không biết là chuyện gì. Nhưng mà chúng ta cần quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần Hàn trưởng lão không phải là phật đạo, các tông môn phái tới nằm vùng mà toàn lực trợ giúp Nghiệp gia hoàn thành đại sự thì chúng ta cũng không cần phân tâm nhiều chuyện tìm hiểu căn nguyên. Vị Hàn trưởng lão này chẳng những tu vi không kém mà đối với một ít bí văn mật sự thượng cổ lại biết rất nhiều, hành trình của chúng ta mấy năm sau ắt không thể thiếu trợ lực của người này. Trước đó, nhất định phải toàn lực lung lạc người này. Mặt khác, đối cái với người cùng tên với Hàn trưởng lão kia thì cần phải lưu tâm nhiều hơn một chút. Một tu sĩ có thể để cho Âm La tông trịnh trọng như vậy, khẳng định có chỗ bất phàm. Nếu không thể khẳng định người này có phải đến nhằm vào Nghiệp gia chúng ta hay không thì có cơ hội, cần phái người trợ giúp Hàn trưởng lão nhanh chóng diệt trừ người này. Đó cũng là một chuyện tốt.” Lão già mặt chữ điền vỗ nhẹ một bên chiếc ghế, trầm giọng nói.

“Lời của nhị trưởng lão rất có lý. Bất quá, vị Hàn trưởng lão này cũng có chút tà môn, tựa hồ đối chúng ta che giấu chính thức thực lực, còn muốn chúng ta giúp hắn thu thập ma khí, cái loại này pháp khí hại người hại mình này. Hắn thật sự khiến cho người ta khó có thể hiểu được suy nghĩ tronglòng. Ta cho rằng với người này cũng phải tăng thêm đề phòng .” Ô quan lão giả nhưng lại đột nhiên mở miệng, nói.

“Điều này trong lòng vi huynh tất nhiên hiểu rõ. Trừ bỏ chúng ta - trưởng lão trung tâm bổn tộc Nghiệp gia thì ta sẽ không tin tưởng bất cứ ngoại nhân nào, lại càng không có chuyện tiết lộ kế hoạch chính thức của chúng ta cho bọn họ. Vân Dật hiền đệ cứ việc yên tâm. Hiện tại mấu chốt chính là, lần này đấu giá hội chúng ta muốn mua mấy đồ, nhất định không thể để cho các thế lực khác phát hiện là chúng ta ra giá mua. Nếu không, bọn họ hoặc là sẽ ra tay có chủ tâm tiến hành phá hư, hoặc là từ trên các tài liệu này nói không chừng sẽ suy đoán ra một hai phần kế hoạch của chúng ta. Tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra. Cho nên, lần này các ngươi nhất định phải an bài mọi việc thỏa đáng, quyết không để xuất hiển bất cứ sai lầm gì. Bỏ lỡ đại hội đấu giá lần này và không thể thu thập toàn bộ tài liệu luyện chế ra mấy món pháp khí kia thì con đường đoạt bảo mấy năm sau của chúng ta sẽ không thể tiến hành thuận lợi.” Lão già có khuôn mặt chữ điền ngưng trọng dặn dò nói.

…………o0o………..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook