Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 10 - Chương 2083: Hoàng Kim Giải

Vong Ngữ

13/03/2013

Hàn Lập mỉm cười không nói gì, chỉ dùng một ngón tay hướng về hắc vụ* bên trên Lôi Hải điểm một cái.

Thời điểm những người khác vẫn đang chìm trong nghi hoặc, Bạch Thích cũng dùng linh mục hướng về phía hắc vụ quét qua, bỗng nghẹn ngào mở miệng:

“Đó là ma vật gì vậy, thật lớn quá!”

Những người khác khẽ giật mình, đồng thời hai mắt nhìn về phía trước, nhưng ngoài những tia chớp nhập nhoằng bên trong hắc vụ, căn bản là không nhìn ra được cái gì.

Lúc này Hàn Lập nhẹ hít một hơi, sau đó đơn thủ phát ra một trảo phá không, một khẩu trường kiếm xanh mờ mịt lặng lẽ hiện lên từ trong lòng bàn tay, xông về vòm trời đằng xa kia chém một nhát.

Sau một tiếng thanh minh, một đạo thanh sắc kiếm quang xoay tròn, dưới một cái chớp động lập tức đã hóa lớn hơn trăm trượng, hướng về phía hắc vụ đằng trước mà bổ xuống một phát kinh thiên động địa.

Một trảm này, Hàn Lập đã vận dụng thần thông quảng đại, thanh thế to lớn, khiến cho mọi người đều cảm thấy hoảng sợ!

Những nơi thanh sắc đi qua đều làm cho hư không phụ cận vặn vẹo, hắc vụ phía trên Lôi Hải bị chém xuống mãnh liệt xé ra vết nứt dài giống như một đường rạch trời.

Mà xuyên qua khe hở này, bọn người Lũng gia lão tổ mới mơ hồ nhìn thấy một cự thú màu vàng cao như núi, lẳng lặng lơ lửng trên cao.

Con thú này thể tích lớn cực kỳ, toàn thân màu vàng chói lọi, đồng thời cũng có vô số tia điện hồ lượn lờ toàn thân, chói mắt dị thường!

Lũng gia lão tổ chỉ thấy một tấm vỏ cứng màu kim sắc, cùng với những gốc gai thẳng nhọn dựng đứng phía trên nó, nhất thời không cách nào phân biệt được đây là loại ma thú gì.

Từng luồng khí tức từ trong miệng cự thú phát ra, lại làm cho mỗi người trong đám Hợp Thể sắc mặt đại biến.

Thần niệm sau khi tiếp xúc với ma khí lại vô thanh vô tức mà bị hấp thu, căn bản không cách nào dò xét được một chút sâu cạn mảy may.

Mà trong khí tức kia lại ẩn chứa một loại uy áp như có như không, khiến cho đám Hợp Thể hậu kỳ của Lũng gia lão tổ cũng cảm thấy vô cùng lo sợ.

Khí tức đáng sợ như thế, trong lòng đám người Lũng gia lão tổ lập tức dần dần hiện ra hai chữ “Chân Linh”.

Quỷ dị hơn chính là, Hàn Lập làm ra hai động tác lớn như vậy, nhưng đầu kim sắc cự thú này vẫn ở chỗ cũ không nhúc nhích dường như đang chìm vào giấc ngủ say.

Bất quá cũng nhờ may mắn như vậy, nếu không thì đám người trên thuyền nào dám dừng lại nửa khắc, đã sớm không chút do dự mà bỏ trốn mất dạng rồi.

Nhưng dù là thế thì sắc mặt của bọn người Huy trưởng lão cũng trở nên tái nhợt, ánh mắt loạn chuyển bốn phía, bày ra tư thế phòng khi kim sắc cự thú này có một chút dị động, sẽ lập tức từ trên thuyền phi độn mà đi.

Nhất thời cả đám người lặng lẽ không ai nói gì!

Sau một lúc lâu, Bạch Thích này bỗng nhiên nói ra một câu giúp cho mọi người buông lỏng tâm thần...

“Chư vị đạo hữu không cần lo lắng, trên người con thú này không còn một chút dấu hiệu sinh mệnh, có lẽ chỉ là một cỗ di hài mà thôi.”

“Cái gì, chỉ là một cái xác, Bạch huynh không đoán sai chứ.” Vũ Y thiếu nữ vẫn còn có chút kinh nghi mà hỏi.

“Tại hạ có tu luyện qua một loại thần thông, có thể cảm ứng hết thảy dấu hiệu sinh mệnh của sinh linh. Sỡ dĩ lúc trước Bạch mỗ không phát hiện sự tồn tại của di hài này cũng bởi do thần thông này không có phản ứng.” Bạch Thích mặt không biểu tình mà nói.

“Bạch huynh nói như thế thì tiểu muội an tâm rồi. Chỉ là một cỗ di hài mà còn lưu lại khí tức đáng sợ như vậy, xem ra tám chín phần mười là một cỗ Chân Linh di hài rồi.” Vũ y thiếu nữ đã hoàn toàn yên tâm, nhưng lúc phía trên Lôi Hải đôi mắt xinh đẹp không khỏi tỏa sáng lên.

Giá trị của Chân Linh di hài to lớn thế nào, chắc ai cũng biết rõ rồi!

Thứ khác thì không nói, nhưng chỉ cần trong di hài còn lưu lại một ít tinh khí chân nguyên, thì đối với đám hợp thể tu sĩ bọn họ đều có chỗ tốt vô cùng to lớn.



Càng không nói thân khu bản thể của Chân Linh chính là tài liệu luyện khí luyện đan quý hiếm nhất thế gian, dù cho chỉ một đoạn thôi cũng đủ khiến cho vô số luyện đan luyện khí tông sư điên cuồng.

Những kẻ khác cũng bắt đầu cảm thấy tim đập thình thịch.

Hàn Lập sờ cằm, khóe miệng lại hiện biểu lộ ra một tia cao thâm mạc trắc**.

Lúc này, khe hở cực lớn lúc nãy bị kiếm quang chém toác ra, hắc vụ bốn phía lại một trận cuồn cuộn rồi từ từ hợp lại như lúc ban đầu, đem thân hình kim sắc cự thú che lấp lại một lần nữa.

Bấy giờ mọi người mới thu hồi ánh mắt lại, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

“Bạch huynh, ngươi có thể nhìn rõ di hài của con thú này lưu lại là thuộc loại chân linh nào không.” Thiên thu thánh nữ hơi chuyển mắt về phía sau, hướng đến Bạch Thích mà hỏi.

Nơi đây có rất nhiều Hợp Thể tồn tại, nhưng cũng chỉ có Hàn Lập cùng Bạch Thích là có thể dùng linh mục trực tiếp quan sát diện mạo hoàn chỉnh của kim sắc cự thú.

“Là một con cự giải màu vàng, chẳng qua đằng trước lại có đến bốn cái càng a!” Bạch Thích nhìn chằm chằm vào hắc vụ trên không một lúc sau mới khẽ nhíu hai mắt lại trả lời một câu, bộ dạng cũng không quá khẳng định.

“Cự giải, kim sắc cự giải? Thế gian còn có loại chân linh này sao?” Mọi người nghe xong đều bị giật mình, Vũ Y thiếu nữ lại không kịp suy nghĩ mà mở miệng hỏi.

“Chưa từng nghe nói qua! Trong Linh giới lưu truyền rất nhiều Chân Linh, nhưng cũng không có loại Chân Linh nào giống như thế này. Bất quá chuyện đó cũng không có gì là kỳ quái vì Chân Linh sinh ra trong rất nhiều giới diện***, có một vài Chân Linh chúng ta không thể nhận biết cũng là chuyện bình thường.” Lũng gia lão tổ sau một phen suy xét ngưng trọng mà nói.

“Ừm, lời này của Lũng đạo hữu cũng có lý, con thú này có khả căng chính là một loại Chân linh chúng ta không biết. Thế nhưng có vẻ như nó đã chết, đây cũng là cơ duyên của chúng ta đến rồi.” Trong mắt Huy trưởng lão hiện lên một tia hứng phấn nói ra.

“Đúng vậy, nếu đã gặp được cơ duyên như thế, đương nhiên không thể buông tha.”

“Pháp thể của Chân Linh lớn như vậy, cho dù chúng ta có chia đều thì thu hoạch cũng là vượt qua tưởng tưởng. Dù cho không tìm ra được Tẩy Linh Trì cùng Tịnh Linh Liên thì chuyến đi này của chúng ta cũng xem như không tệ rồi.”

Những người khác cũng liên tục gập đầu tán thành.

Hiển nhiên giờ phút này, hơn phân nửa mọi người ở đây bởi vì thu hoạch ngoài ý muốn này mà nổi lên một chút kích động.

Nhưng vào lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người ngây dại:

“Các vị cho rằng cỗ di hài này đã lưu ở đây bao lâu rồi?”

“Tuy không rõ lắm nhưng có lẽ là không quá ngắn a” Thiên Thu thánh nữ nhướng mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

“Mặc dù nơi này có vẻ như khó tìm đối với chúng ta, nhưng đối với ma tộc cao giai mà nói, phát hiện ra nơi này hẳn cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Chư vị đạo hữu cho rằng, nếu di hài này thật sự dễ lấy đi như thế, thì những cao giai ma tộc kia vẫn cứ đặt ở nơi này lưu lại cho chúng ta hay sao?” Hàn Lập bình tĩnh hỏi lại một câu.

Nghe xong lời đó, sắc mặt Huy trưởng lão, Vũ Y thiếu nữ cùng với một đám Linh tộc Thánh linh đều biến đổi một lần nữa, vẻ mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

“Ý Hàn huynh muốn nói là di hài này không hề dễ thu lấy như đã thấy, ma tộc biết rõ lợi hại bên trong, vậy nên mới để mặc nó ở chỗ này!” Lũng gia lão tổ nét mặt kinh ngạc nói ra.

“Ha hả, đây chỉ là điều thứ nhất thôi.” Hàn Lập khẽ cười một tiếng, lời nói thâm ý sâu sắc.

“Nga, hàn huynh hẳn còn phát hiện ra điều gì sao?” Thiên Thu thánh nữ thực sự có chút ngoài ý muốn rồi.

“Nếu như hàn mỗ đoán không sai thì con kim sắc cự giải này cũng không phải là Chân Linh di hài gì cả, mà chỉ là một đầu ma tinh khôi lỗi mà thôi.” Hàn Lập thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười khổ rôi nói một câu khiến cho những người khác chấn động.

“Cái gì, khôi lỗi! Không thể nào, trên đời này sao lại có loại khôi lỗi đáng sợ như thế? Ma tinh khôi lỗi, đó là thứ gì?” huy trưởng lão lắc đầu liên tục, vẻ mặt chuyển sắc không tin.

Lũng gia lão tổ cùng Thiên Thu thánh nữ sau khi nhìn nhau, đồng loạt lộ ra vẻ mặt khó có thể nin nổi.

Ngược lại là Bạch Thích này sau khi ngây người, lại vội vàng dùng linh mục hướng về phía trên Lôi Hải quét qua một cái.



Mà tên Linh tộc lão nho kia sau khi nghe được chữ ma tinh khôi lỗi, tuy thần sắc không đổi nhưng nội tâm đã nổi lên sóng gió mãnh liệt.

“Ma tinh khôi lỗi là một loại khôi lỗi chế tạo bằng bí thuật ở Ma giới, Linh giới của chúng ta cũng không có loại bí thuật như thế. Khi tại hạ còn ở Huyễn dạ thành đã đặc biệt nghiên cứu qua những bí thuật liên quan, các vị đạo hữu hãy xem một cỗ ma tinh khôi lỗi do ta phỏng chế, sẽ biết ngay thật giả trong lời của tại hạ”. Hàn Lập thở dài một hơi, cũng không chú ý đến gì nữa, tay áo khẽ rung lập tức một đoàn lục quang từ bên trong kích xạ ra.

Dưới vài cái chớp động, một con cự lang toàn thân xanh biếc lập tức xuất hiện ngay trên mũi thuyền.

Đúng là một đầu ma tinh khôi lỗi đê giai mà lúc trước Hàn Lập đã tự tay luyện chế.

Ánh mắt của đám người lũng gia lão tổ hiển nhiên bị cự lang khôi lỗi hấp dẫn, cũng bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.

“Chỉ sợ đúng như lời hàn đạo hữu nói, ta nhìn kỹ một ít ban văn (sọc vằn) trên thân thể kim sắc cự giải kia rất giống với ban văn trên người của đầu ma tinh khôi lỗi này, có lẽ thực sự cả hai chúng nó có một ít quan hệ. Ta nói không thể cảm ứng được dấu hiệu sinh mệnh trên người nó, thì ra là một đầu khôi lỗi, vậy thì trước kia Bạch mỗ đã có chút thất thố rồi.” Sau khi Bạch Thích thu lại bạch quang trên trán, lại cười khổ một tiếng mà hướng về phía mọi người nói.

“Thật sự có chuyện này ư!”

“Nhưng nếu thật sự chỉ là một cỗ khôi lỗi tại sao lại bị người khác vứt bỏ ở nơi này. Chỉ cần nhìn khí tức phát ra từ nó cũng đủ biết sự đáng sợ của nó rồi.”

“Thế gian này chẳng lẽ thật sự có khôi lỗi cấp bậc Chân Linh hay sao?”

Nhưng người khác nghe thế không khỏi nổi lên một chút bán tín bán nghi..., nhất thời mở miệng không ngớt.

Đúng lúc này, Bạch Thích lại hé miệng một cái, không nói hai lời liền phun ra một tấm gương đồng màu xanh đậm.

Tấm gương này sau khi quay một vòng trước người hắn, đột nhiên sững lại ở một nơi phía trước cách hắn hơn một trượng xa.

Trên trán của Bạch Thích lóe lên linh quang, ngay sau đó lại phun ra một đạo bạch quang, rồi lặng lẽ nhập vào bên trong cổ kính.

Một khắc tiếp theo, vốn dĩ mặt kính đang trống rỗng lại nổi lên một tầng mờ nhạt, thoáng cái đã huyễn hóa ra hình ảnh rõ ràng dị thường.

Bên trong hình ảnh hiện lên kim quang chói mắt, điện quang lượn lờ, đúng là chân dung của kim sắc cự giải ẩn thân bên trong hắc vụ kia.

“Đây hẳn là Linh Quang Hồi Tố Thuật tiếng tăm lừng lẫy của quý tộc! Nghe nói thuật này có thể để cho người thi thuật nhìn thấy nghe thấy mọi chuyện cách đây rất lâu, toàn bộ đều hiện ra không sai sót mảy may.” Lũng gia lão tổ mắt thấy cảnh này, cũng đã có chút động dung.

“Các vị đạo hữu hãy nhìn qua một chút hình dáng của cự thú này, phải chăng cũng có chỗ tương tự với ma tinh khôi lỗi của Hàn huynh!” Bạch Thích nhàn nhạt gật đầu, sau đó dùng một ngón tay chỉ về phía gương đồng mà nói.

Không riêng gì đám người Linh Tộc, Vũ Y thiếu nữ và Huy trưởng lão hiển nhiên đã nghe qua tên tuổi của Linh Quang Hồi Tố Thuật, sau khi biến sắc, lại đồng loạt ngưng mắt nhìn vào cự giải bên trong gương đồng.

Sau thời gian một chén trà, khi giải trừ bí thuật để cho cảnh tượng trong gương đồng tiêu tán, sau đó Lũng Gia lão tổ mới cười khổ một tiếng nói:

“Xem ra lời Hàn huynh nói quả nhiên là thật, con cự giải này thật sự chỉ là một cỗ khôi lỗi mà thôi. Nếu là như thế, chúng ta cũng không cần phải mạo hiểm lấy nó ra. Khí tức của khôi lỗi này cường đại như thế, còn bị người vứt bỏ ở chỗ này, có lẽ là đã bị hủy hoại đến tình trạng không cách nào chữa trị. Nếu không cho dù có nguy hiểm bao lớn thì những tên Ma tộc cao giai kia cũng sẽ không để mặc nó ở nơi này.”

Hẳn là như vậy đi. Chúng ta đã vui mừng hơi sớm rồi, trước tiên hãy nghĩ cách vượt qua đám giông tố đi vào trong hòn đảo nhỏ kia đã. Đây mới là mục đích chính của chúng ta.” Thiên Thu thánh nữ nghiêm mặt nói một câu.

Chú thích:

Hoàng Kim Giải (tiêu đề): Con cua có màu vàng óng.

* Hắc vụ: Sương mù màu đen.

** Cao thâm mặc trắc: Một điều rất cao siêu làm người khác không thể nào đoán được.

*** Giới diện: Trong truyện Phàm Nhân Tu Tiên tác giả tưởng tượng ra rất nhiều thế giới khác nhau, có thời gian, không gian, quy luật... khác nhau. Không có cái nào chung với cái nào và tồn tại song song với nhau. Tuy nhiên chúng có phân chia thứ bậc, thấp nhất gọi là Hạ Giới (Nhân giới), Tiểu Ma Giới, cao hơn là Linh giới, Ma giới, và cao nhất theo tác giả là Chân Tiên giới, Chân Ma giới. Ngoài ra còn có các bậc của Minh giới (Âm ty) tuy nhiên chưa được tác giả khai thác vào. Và khi các linh/ma thú đạt đến cấp độ Chân Linh sẽ tự mở ra một thế giới riêng cho chúng, đây cũng có thể xem như một giới diện. Nói vậy để các vị đạo hữu không lầm tưởng giới diện là các hành tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook