Quyển 9 - Chương 1474: Kinh Không Ma
Vong Ngữ
10/03/2013
Xuất hiện một màn làm người ta kinh ngạc.
Sau khi huyết cầu hút thứ màu đỏ vào, khí tanh biến mất, phát ra mùi hương cực kỳ nồng nặc. Đám yêu vật phía dưới một trận xao động. Riêng yêu thú cấp cao thì tốt hơn, mặc dù rất them nhưng cuối cùng vẫn có thể khống chế được cử động bản thân,
Yêu vật cấp thấp thì linh trí không cao, lộ ra vẻ khát vọng, có chút ngo ngoe muốn động. Về phần quỷ binh cùng khôi lỗi trong hắc phong thì lại bình yên không động. Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh từ không trung phát ra, một cổ hàn khí từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ cả mảnh thiên địa này làm cho tất cả yêu vật run sợ. Trong tim không còn lại một chút dục vọng nào. Đúng là Lục Túc đã sớm dự liệu được việc này, từ trên người bộc phát ra linh áp cực kỳ kinh người. Hàn Lập thấy vậy thì trong lòng đại lẫm. Từ khi hắn gặp qua tồn tại Hợp Thể Kỳ thì Lục Túc tuyệt đối là kẻ cường đại nhất. Chẳng lẽ là Hợp Thể Hậu Kỳ? Hàn Lập không khỏi thầm nghĩ, đồng thời không nghĩ sẽ đối kháng với người này.
Có lẽ lấy thần thong của hắn, trước mặt những yêu vương khác còn có một cơ hội chạy thoát, nhưng trước mặt vị này lại không có bất cứ cơ hội nào. Lúc này đây, Mộc Thanh đứng trước huyết cầu lẩm bẩm, hơn mười yêu vật cấp cao bắn nhanh xuống phía dưới, bộ dáng hoảng hốt, chạy trối chết.
Cơ hồ cùng lúc đó, từ trong huyết cầu truyền ra tiếng sấm ầm ầm, không gian gần đó ba động một trận, một đoàn ngân sắc vân hà hiện ra, sau đó xoay quanh một trận, hình thành một dòng suối cự đại.
Dòng suối có đường kính chừng mười trượng, ngân hà bên trong quay cuồng, hơn nữa càng lúc càng sang, đồng thời truyền ra từng trận bạo minh, phảng phất như có vật gì đó muốn phá không thoát ra. Thần sắc Hàn Lập vừa động, hai mắt nhíu lại một chút, trong mắt hiện lên một tia lam mang. Người khác có thể không phát hiện, nhưng Hàn Lập lại nhìn rõ rang.
Chỉ thấy chỗ không gian sâu trong dòng suối, ngân hà phảng phất ngừng lại, kịch liệt chấn động. Tiếng bạo minh đúng là phát ra từ đó. Đột nhiên vang lên một tiếng “rắc” giống như đồ sứ bị vỡ, đồng tử Hàn Lập chợt co lại.
Không gian trong dòng suối rốt cục vỡ ra, hắc quang chợt lóe, từ bên trong vươn ra một cánh tay đầy lông màu bạc, sau khi huy động vài cái, lập tức một cánh tay thứ hai lộ ra. Hai cánh tay nắm lấy hắc động tách ra, không gian gần đó vỡ nát, ngân sắc tuyền qua gào thét một tiếng rồi hóa thành ngân tinh biến mất.
Giữa hư không hiện ra một hắc động khổng lồ, đôi tay kia không nhúc nhích nữa, đồng thời một cặp mắt vĩ đại trong hắc động chớp lóe không ngừng. Nhìn thấy tình hình kinh người này, ngoại trừ tứ đại yêu vương thì tất cả mọi người đều hút một ngụm lương khí. Sắc mặt Mộc Thanh trầm xuống, hắc sắc quang trận chợt lóe, huyết cầu bỗng biến mất.
Một lát sau, nữ tử này xuất hiện trước mặt kim viên, thần sắc hơi hòa hoãn. “Cục tác”, từ hắc động phát ra tiếng giống như gà gáy. Hàn Lập nghe xong thì ngẩn ra, cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn xuống thì thấy chúng yêu bên dưới đều nổi da gà.
Yêu vật cấp thấp trực tiếp ngã xuống đất, yêu vật cấp cao thì phảng phất không thể đứng vững. Mà giờ phút này ngoài thân tứ đại yêu vương cũng chớp động các loại linh quang khác nhau, vận dụng các loại công pháp ngăn cản. Mà Hàn Lập thì lại bình yên vô sự, căn bản chưa từng cảm thấy có chút dị thường. Hàn Lập không khỏi cảm thấy giật mình, mà hiển nhiên cũng làm đám người Mộc Thanh chú ý. Mỹ phụ tóc bạc hừ nhẹ một tiếng, môi khẽ nhúc nhích như muốn hỏi gì, nhưng Lục Túc lại lạnh lùng mở miệng trước tiên:
“Không cần kinh ngạc, người này sử dụng Kim Lôi Trúc làm bổn mạng pháp bảo, hơn nữa chưa đến Địa Uyên bao lâu, trên người chưa từng nhiễm khí tức hắc ám, không e ngại tiếng Kinh Không Ma cũng không phải là lạ.” Nghe Lục Túc nói thế, trên mặt mỹ phụ hiện lên vẻ chợt hiểu, câm miệng không nói nữa. Hai gã huyết bào nhân và Mộc Thanh nhìn Hàn Lập một cái, nhưng cũng không nói gì. Hàn Lập nghe được Kinh Không Ma thì không khỏi nhướng mày.
Hắn chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, nhưng có thể phá vỡ hư không thì tuyệt đối không phải chuyện đùa, chẳng lẽ là một tồn tại cấp Chân Linh? Nhưng xem ra mặc dù thần sắc bốn gã yêu vương ngưng trọng, nhưng cũng không giống như đối mặt với một Chân Linh!
Hàn Lập đang còn cân nhắc thì ngân sắc thủ tí trong hắc động rút về nhanh như chớp, tiếp theo yêu mục dần dần rõ rang, một cự vật quỷ dị chậm rãi hiện ra, lộ ra hình dáng thực.
Hàn Lập vừa nhìn thấy thì kinh hoảng.
Quái vật này rõ ràng là một cái ngân sắc đầu lâu, trên trán xuất hiện một vệt dài màu xanh, miệng rất rộng, răng nhỏ nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Đôi mắt là hai hố đen sâu thẳm, nhưng làm người ta nổi da gà chính là quái vật này chỉ có cái đầu, không có thân hình, đôi tay mọc ra từ hai lỗ tai trên đầu, phát ra ngân sắc quang mang. “Đây là Kinh Không Ma, bộ dáng không khỏi làm người ta phải rét lạnh!”
Ngay cả Hàn Lập vốn gặp qua rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhưng đây cũng là quái vật kinh hoàng nhất, hàn khí sau lưng hắn không khỏi nổi lên!
Sau khi quái vật hiện ra, đôi mắt xoay tròn, lập tức nhìn vào huyết cầu. Tứ đại yêu vương và mấy vạn yêu vật cùng khôi lỗi phía dưới thì làm như không nhìn thấy, hiển nhiên nó xé rách không gian đến đây chính là vì bị huyết cầu hấp dẫn.
Lúc này, yêu vật cấp thấp rốt cuộc sau khi Kinh Không Ma ngừng kêu thì bò dậy, nhưng không dám phát ra chút tiếng vang nào. Tứ đại yêu vương nhìn quái vật này, tuy mặt nghiêm nghị nhưng thần sắc lại thong dong, không hoảng hốt.
Cự đại đầu lâu phát ra một tiếng hừ nhẹ, miệng rộng hé mở phun ra một cổ ngân hà, huyết quang liền bị cuốn vào, bay về phía miệng nó. “Phốc”, huyết cầu bị quái vật nuốt vào, Kinh Không Ma chợt lóe quang mang, cả người biến thành màu đỏ tươi, phảng phất như bị huyết cầu nhiễm đỏ.
Vài âm thanh buồn bực từ đầu lâu phát ra, đầu lâu lắc lắc vài cái, thân hình lập tức chuyển động quay lại hắc động, trong nháy mắt biến mất. Kinh Không Ma cứ như vậy mà đi.
Mà tứ đại yêu vương cũng không tiến lên ngăn cản, không nghĩ lưu nó lại, chỉ để lại một hắc động cự đại lơ lửng trên trời. Thấy vậy, trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, âm thầm cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng đúng lúc này Lục Túc lại mở miệng: “Được rồi, có Kinh Không Ma thay chúng ta xé rách không gian, chúng ta có thể tiến vào Minh Hà Chi Địa. Mộc đạo hữu và ta đi vào trước để đả thong không gian giao tiếp với Minh Hà Chi Địa, để cho đại quân của huyết đạo hữu và lam đạo hữu có thể thuận lợi tiến vào.” “Hàn đạo hữu, Kim Linh, các ngươi cũng lại đây.” Mộc Thanh gật đầu, không chút do dự phân phó. “Vâng!” Kim viên đáp ứng một tiếng, vội vàng khom người xuống. Hàn Lập sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng bay lại.
Hóa ra mấy tên yêu vương này dung huyết cầu dụ Kinh Không Ma hiện than, muốn lợi dụng xé rách không gian, tiến vào Minh Hà Chi Địa.
Bất quá nhìn đám người Mộc Thanh thuần thục bố trí thì hiển nhiên không phải chỉ huyết tế một lần, cũng không biết khối ma thân kia có đại thần thông thế nào, mà sau khi biến mất, không gian kia cũng đủ để Lục Túc và Mộc Thanh dẫn đầu bay vào. Hàn Lập thì bị kim viên giám thị, chỉ có thể kiên trì đi theo.
Thân hình vừa xuất hiện bên bờ hắc động, Hàn Lập liền cảm thấy không gian ba động rất mạnh, chỉ thấy không gian này so với khe không gian trước kia không giống nhau, phảng phất như một đường hầm nối thẳng đến chỗ rất xa. Mà xa xa còn truyền đến tiếng oanh minh lien miên.
Lục Túc cùng Mộc Thanh dẫn đầu bay về phía trước, tốc độ chậm chạp, bộ dáng cẩn thận. Hàn Lập và kim viên cũng từ từ đuổi theo.
Hắc sắc thông đạo cũng không quá dài, đoàn người phi hành về phía trước khoảng trăm trượng bỗng nhiên ngừng lại, phía trước không còn đường đi.
“Đến rồi, chính là nơi này, Kinh Không Ma quả nhiên trúng kế, đã ngủ say. Mộc Thanh đạo hữu, lần này ngươi cho hắn ăn huyết cầu, hẳn là có thể làm cho hắn ngủ trong một thời gian dài!” Lục Túc nhìn ngân hà phía trước nói.
“Yên tâm, cuối cùng chính là Phê Huyết Thực, thiếp thân cũng không dám giảm liều, hoàn toàn dựa theo cách điều chế của đạo hữu. Vì thế thiếp thân mấy năm nay cơ hồ tổn hao rất nhiều tâm thần.” Mộc Thanh tự tin nói.
“Nên đi thôi, Kinh Không Ma được xưng là không gian chi ma, nhưng căn bản không có ý thức, chỉ là thực thể sống mà thôi. Nhưng lúc này ăn vào linh dược vạn năm, đủ để mê man mấy tháng. Chỉ cần nó không tỉnh lại, thông đạo lúc trước vẫn sẽ thẳng đường, cũng đủ để chúng ta đến và trở về từ Minh Hà Chi Địa. Lại nói tiếp, nếu như không có ma này xuất hiện thì chúng ta hoàn toàn không thể phát hiện ra Minh Hà Chi Địa.” Lục Túc gật đầu. “Bất quá nếu như trước đó không nghe qua Lục Túc huynh nói về Minh Hà Chi Địa, đám người chúng ta sợ rằng cũng không dám mạo hiểm vào nơi như thế!” Mộc Thanh lãnh đạm cười một tiếng.
“Hừ, nếu không phải các ngươi cũng có hứng thú thì ta sao rủ được các ngươi. Được rồi, hiện tại không cần nói nữa, động thủ đả thông thông đạo đi!” Lục Túc hừ một tiếng, ra lệnh.
Sau khi huyết cầu hút thứ màu đỏ vào, khí tanh biến mất, phát ra mùi hương cực kỳ nồng nặc. Đám yêu vật phía dưới một trận xao động. Riêng yêu thú cấp cao thì tốt hơn, mặc dù rất them nhưng cuối cùng vẫn có thể khống chế được cử động bản thân,
Yêu vật cấp thấp thì linh trí không cao, lộ ra vẻ khát vọng, có chút ngo ngoe muốn động. Về phần quỷ binh cùng khôi lỗi trong hắc phong thì lại bình yên không động. Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh từ không trung phát ra, một cổ hàn khí từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ cả mảnh thiên địa này làm cho tất cả yêu vật run sợ. Trong tim không còn lại một chút dục vọng nào. Đúng là Lục Túc đã sớm dự liệu được việc này, từ trên người bộc phát ra linh áp cực kỳ kinh người. Hàn Lập thấy vậy thì trong lòng đại lẫm. Từ khi hắn gặp qua tồn tại Hợp Thể Kỳ thì Lục Túc tuyệt đối là kẻ cường đại nhất. Chẳng lẽ là Hợp Thể Hậu Kỳ? Hàn Lập không khỏi thầm nghĩ, đồng thời không nghĩ sẽ đối kháng với người này.
Có lẽ lấy thần thong của hắn, trước mặt những yêu vương khác còn có một cơ hội chạy thoát, nhưng trước mặt vị này lại không có bất cứ cơ hội nào. Lúc này đây, Mộc Thanh đứng trước huyết cầu lẩm bẩm, hơn mười yêu vật cấp cao bắn nhanh xuống phía dưới, bộ dáng hoảng hốt, chạy trối chết.
Cơ hồ cùng lúc đó, từ trong huyết cầu truyền ra tiếng sấm ầm ầm, không gian gần đó ba động một trận, một đoàn ngân sắc vân hà hiện ra, sau đó xoay quanh một trận, hình thành một dòng suối cự đại.
Dòng suối có đường kính chừng mười trượng, ngân hà bên trong quay cuồng, hơn nữa càng lúc càng sang, đồng thời truyền ra từng trận bạo minh, phảng phất như có vật gì đó muốn phá không thoát ra. Thần sắc Hàn Lập vừa động, hai mắt nhíu lại một chút, trong mắt hiện lên một tia lam mang. Người khác có thể không phát hiện, nhưng Hàn Lập lại nhìn rõ rang.
Chỉ thấy chỗ không gian sâu trong dòng suối, ngân hà phảng phất ngừng lại, kịch liệt chấn động. Tiếng bạo minh đúng là phát ra từ đó. Đột nhiên vang lên một tiếng “rắc” giống như đồ sứ bị vỡ, đồng tử Hàn Lập chợt co lại.
Không gian trong dòng suối rốt cục vỡ ra, hắc quang chợt lóe, từ bên trong vươn ra một cánh tay đầy lông màu bạc, sau khi huy động vài cái, lập tức một cánh tay thứ hai lộ ra. Hai cánh tay nắm lấy hắc động tách ra, không gian gần đó vỡ nát, ngân sắc tuyền qua gào thét một tiếng rồi hóa thành ngân tinh biến mất.
Giữa hư không hiện ra một hắc động khổng lồ, đôi tay kia không nhúc nhích nữa, đồng thời một cặp mắt vĩ đại trong hắc động chớp lóe không ngừng. Nhìn thấy tình hình kinh người này, ngoại trừ tứ đại yêu vương thì tất cả mọi người đều hút một ngụm lương khí. Sắc mặt Mộc Thanh trầm xuống, hắc sắc quang trận chợt lóe, huyết cầu bỗng biến mất.
Một lát sau, nữ tử này xuất hiện trước mặt kim viên, thần sắc hơi hòa hoãn. “Cục tác”, từ hắc động phát ra tiếng giống như gà gáy. Hàn Lập nghe xong thì ngẩn ra, cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn xuống thì thấy chúng yêu bên dưới đều nổi da gà.
Yêu vật cấp thấp trực tiếp ngã xuống đất, yêu vật cấp cao thì phảng phất không thể đứng vững. Mà giờ phút này ngoài thân tứ đại yêu vương cũng chớp động các loại linh quang khác nhau, vận dụng các loại công pháp ngăn cản. Mà Hàn Lập thì lại bình yên vô sự, căn bản chưa từng cảm thấy có chút dị thường. Hàn Lập không khỏi cảm thấy giật mình, mà hiển nhiên cũng làm đám người Mộc Thanh chú ý. Mỹ phụ tóc bạc hừ nhẹ một tiếng, môi khẽ nhúc nhích như muốn hỏi gì, nhưng Lục Túc lại lạnh lùng mở miệng trước tiên:
“Không cần kinh ngạc, người này sử dụng Kim Lôi Trúc làm bổn mạng pháp bảo, hơn nữa chưa đến Địa Uyên bao lâu, trên người chưa từng nhiễm khí tức hắc ám, không e ngại tiếng Kinh Không Ma cũng không phải là lạ.” Nghe Lục Túc nói thế, trên mặt mỹ phụ hiện lên vẻ chợt hiểu, câm miệng không nói nữa. Hai gã huyết bào nhân và Mộc Thanh nhìn Hàn Lập một cái, nhưng cũng không nói gì. Hàn Lập nghe được Kinh Không Ma thì không khỏi nhướng mày.
Hắn chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, nhưng có thể phá vỡ hư không thì tuyệt đối không phải chuyện đùa, chẳng lẽ là một tồn tại cấp Chân Linh? Nhưng xem ra mặc dù thần sắc bốn gã yêu vương ngưng trọng, nhưng cũng không giống như đối mặt với một Chân Linh!
Hàn Lập đang còn cân nhắc thì ngân sắc thủ tí trong hắc động rút về nhanh như chớp, tiếp theo yêu mục dần dần rõ rang, một cự vật quỷ dị chậm rãi hiện ra, lộ ra hình dáng thực.
Hàn Lập vừa nhìn thấy thì kinh hoảng.
Quái vật này rõ ràng là một cái ngân sắc đầu lâu, trên trán xuất hiện một vệt dài màu xanh, miệng rất rộng, răng nhỏ nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Đôi mắt là hai hố đen sâu thẳm, nhưng làm người ta nổi da gà chính là quái vật này chỉ có cái đầu, không có thân hình, đôi tay mọc ra từ hai lỗ tai trên đầu, phát ra ngân sắc quang mang. “Đây là Kinh Không Ma, bộ dáng không khỏi làm người ta phải rét lạnh!”
Ngay cả Hàn Lập vốn gặp qua rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhưng đây cũng là quái vật kinh hoàng nhất, hàn khí sau lưng hắn không khỏi nổi lên!
Sau khi quái vật hiện ra, đôi mắt xoay tròn, lập tức nhìn vào huyết cầu. Tứ đại yêu vương và mấy vạn yêu vật cùng khôi lỗi phía dưới thì làm như không nhìn thấy, hiển nhiên nó xé rách không gian đến đây chính là vì bị huyết cầu hấp dẫn.
Lúc này, yêu vật cấp thấp rốt cuộc sau khi Kinh Không Ma ngừng kêu thì bò dậy, nhưng không dám phát ra chút tiếng vang nào. Tứ đại yêu vương nhìn quái vật này, tuy mặt nghiêm nghị nhưng thần sắc lại thong dong, không hoảng hốt.
Cự đại đầu lâu phát ra một tiếng hừ nhẹ, miệng rộng hé mở phun ra một cổ ngân hà, huyết quang liền bị cuốn vào, bay về phía miệng nó. “Phốc”, huyết cầu bị quái vật nuốt vào, Kinh Không Ma chợt lóe quang mang, cả người biến thành màu đỏ tươi, phảng phất như bị huyết cầu nhiễm đỏ.
Vài âm thanh buồn bực từ đầu lâu phát ra, đầu lâu lắc lắc vài cái, thân hình lập tức chuyển động quay lại hắc động, trong nháy mắt biến mất. Kinh Không Ma cứ như vậy mà đi.
Mà tứ đại yêu vương cũng không tiến lên ngăn cản, không nghĩ lưu nó lại, chỉ để lại một hắc động cự đại lơ lửng trên trời. Thấy vậy, trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, âm thầm cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng đúng lúc này Lục Túc lại mở miệng: “Được rồi, có Kinh Không Ma thay chúng ta xé rách không gian, chúng ta có thể tiến vào Minh Hà Chi Địa. Mộc đạo hữu và ta đi vào trước để đả thong không gian giao tiếp với Minh Hà Chi Địa, để cho đại quân của huyết đạo hữu và lam đạo hữu có thể thuận lợi tiến vào.” “Hàn đạo hữu, Kim Linh, các ngươi cũng lại đây.” Mộc Thanh gật đầu, không chút do dự phân phó. “Vâng!” Kim viên đáp ứng một tiếng, vội vàng khom người xuống. Hàn Lập sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng bay lại.
Hóa ra mấy tên yêu vương này dung huyết cầu dụ Kinh Không Ma hiện than, muốn lợi dụng xé rách không gian, tiến vào Minh Hà Chi Địa.
Bất quá nhìn đám người Mộc Thanh thuần thục bố trí thì hiển nhiên không phải chỉ huyết tế một lần, cũng không biết khối ma thân kia có đại thần thông thế nào, mà sau khi biến mất, không gian kia cũng đủ để Lục Túc và Mộc Thanh dẫn đầu bay vào. Hàn Lập thì bị kim viên giám thị, chỉ có thể kiên trì đi theo.
Thân hình vừa xuất hiện bên bờ hắc động, Hàn Lập liền cảm thấy không gian ba động rất mạnh, chỉ thấy không gian này so với khe không gian trước kia không giống nhau, phảng phất như một đường hầm nối thẳng đến chỗ rất xa. Mà xa xa còn truyền đến tiếng oanh minh lien miên.
Lục Túc cùng Mộc Thanh dẫn đầu bay về phía trước, tốc độ chậm chạp, bộ dáng cẩn thận. Hàn Lập và kim viên cũng từ từ đuổi theo.
Hắc sắc thông đạo cũng không quá dài, đoàn người phi hành về phía trước khoảng trăm trượng bỗng nhiên ngừng lại, phía trước không còn đường đi.
“Đến rồi, chính là nơi này, Kinh Không Ma quả nhiên trúng kế, đã ngủ say. Mộc Thanh đạo hữu, lần này ngươi cho hắn ăn huyết cầu, hẳn là có thể làm cho hắn ngủ trong một thời gian dài!” Lục Túc nhìn ngân hà phía trước nói.
“Yên tâm, cuối cùng chính là Phê Huyết Thực, thiếp thân cũng không dám giảm liều, hoàn toàn dựa theo cách điều chế của đạo hữu. Vì thế thiếp thân mấy năm nay cơ hồ tổn hao rất nhiều tâm thần.” Mộc Thanh tự tin nói.
“Nên đi thôi, Kinh Không Ma được xưng là không gian chi ma, nhưng căn bản không có ý thức, chỉ là thực thể sống mà thôi. Nhưng lúc này ăn vào linh dược vạn năm, đủ để mê man mấy tháng. Chỉ cần nó không tỉnh lại, thông đạo lúc trước vẫn sẽ thẳng đường, cũng đủ để chúng ta đến và trở về từ Minh Hà Chi Địa. Lại nói tiếp, nếu như không có ma này xuất hiện thì chúng ta hoàn toàn không thể phát hiện ra Minh Hà Chi Địa.” Lục Túc gật đầu. “Bất quá nếu như trước đó không nghe qua Lục Túc huynh nói về Minh Hà Chi Địa, đám người chúng ta sợ rằng cũng không dám mạo hiểm vào nơi như thế!” Mộc Thanh lãnh đạm cười một tiếng.
“Hừ, nếu không phải các ngươi cũng có hứng thú thì ta sao rủ được các ngươi. Được rồi, hiện tại không cần nói nữa, động thủ đả thông thông đạo đi!” Lục Túc hừ một tiếng, ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.