Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 220: Linh nhãn chi tuyền

Vong Ngữ

05/03/2013

Sau khi đệ tử giữ linh thú đi khỏi, Hàn Lập ở Nghênh khách đài lẳng lặng chờ đợi, chỉ ngắm nhìn mấy cấm chế chung quanh.

Ngoại trừ đỉnh núi chỗ Hàn Lập ra, những địa phương khác ở Linh thú sơn đều bị những cấm chế trận pháp đủ mọi màu sắc chia cắt thành những khối lớn nhỏ không đồng nhất.

Mỗi một khối địa phương bị cấm chế phong bế đều là một nơi tuần dưỡng một loại linh thú riêng. Ngoại trừ những đệ tử thay phiên nhau của Kỳ lân các, những người khác không được phép tiến vào. Vì chính là sợ có người đến quấy nhiễu linh thú, hoặc là sợ linh thú còn chưa thuần phục thương tổn đến người ngoài.

Cho nên cả tòa Linh thú sơn tuy xem rất tĩnh lặng, kỳ thật trong đó sống tối thiểu gần ngàn con linh thú khác nhau, quy mô không thể không kinh người!

Nữ đệ tử kia không có làm Hàn Lập chờ lâu, sau thời gian một bữa cơm, đã ôm một con thú nhỏ, từ trong cấm chế nào đó đi ra, đến thẳng chỗ Hàn Lập.

“Đây là Song đồng thử, giá thuê mỗi ngày một khối linh thạch cấp thấp!” Nữ đệ tử lấy tay vuốt nhẹ lớp lông mềm mại của con thú nhỏ một chút, cung kính nói với Hàn Lập.

“Được, đây là ba khối linh thạch, ta dùng ba ngày sẽ trả!” Hàn Lập lạnh nhạt nói với nữ tử này.

“Ba ngày sau, sư thúc chỉ cần buông ra, Song đồng thử sẽ tự động quay về Kỳ lân các. Trong lúc này, mong rằng sư thúc hãy đối xử tử tế với con thú này, trong túi này chứa quả thổ lê nó thích ăn nhất, sư thúc thỉnh thoảng hãy cho nó vài quả” Cô gái tiếp nhận linh thạch, đem linh thú đưa cho Hàn Lập, lại xuất ra một cái túi nhỏ màu trắng, nói với Hàn Lập.

Hàn Lập gật đầu, thần sắc tự nhiên tiếp lấy. Tiếp theo, hắn lúc này dưới ánh mắt tiễn đưa của nữ tử, ngự khí rời đi.

Hàn Lập trong không trung, một đường nhằm hướng Tây Bắc bay đi.

Hàn Lập một mặt vừa phi hành, mặt khác không tự kìm hãm được đánh giá Song đồng thủ nhu thuận trong lòng.

Vừa thấy con thú nhỏ màu vàng này, thật sự nghĩ là con thổ thử. cũng hình thể khéo léo, cũng bộ lông màu vàng cùng cái đuôi dài.

Điểm khác duy nhất, chính là trên mặt Song đồng thử có đôi mắt to hoàn toàn khác với thổ thử. Đừng tưởng chỉ khác nhau một điểm ấy, nhưng lập tức khiến cho con thú này trở nên cực kỳ đáng yêu.

Đặc biệt trong ánh mắt của nó, còn ẩn ẩn ngũ sắc lưu quang chớp động, càng khiến cho con thú này thêm thần bí bất phàm.

Cho dù Hàn Lập là người quen lạnh lùng như vậy, gặp con thú hình dáng nhu thuận đến vậy, cũng không khỏi vỗ về, ngắm ngía nó vài lần. Trong đầu mọc lên ý niệm là cũng phải nuôi một con.

Chẳng qua Hàn Lập cũng rõ ràng, đừng thấy tiểu thú này hôm nay ôn thuận như vậy. Trên thực tế chính là hàng thật giá thật yêu thú cấp một bậc trung.

Con thú này trừ một đôi song đồng thần kỳ ra, trong miệng còn có được bộ răng thép cứng như đồng thiết, cùng một đôi tiền trảo có thể động kim xuyên thạch. Thật sự không phải vô hại như biểu hiện bây giờ.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập lại đùa nghịch cái tai nhỏ của con thú này một chút, sau khi kích thích vài cái không khỏi thú vị cười hi hi, tựa hồ tính con nít chôn dấu ở đáy lòng đã lâu kia lại dâng lên.



Hàn Lập mang theo con thú này phi hành liên tiếp hết một ngày, rốt cuộc tại vị trí phía Tây Bắc bên ngoài Thái nhạc sơn mạch mới dừng lại.

Từ nơi này tiếp tục hướng về phía bắc trăm dặm, sẽ tiến vào địa giới của Nguyên Vũ quốc. Nơi đây là địa bàn của Nguyên vũ quốc tu tiên đại phái Thiên tinh tông, hơn nữa cũng thiết lập một chỗ phường thị,cùng Hoàng phong cốc phường thị giằng co nhau.

Mà hai trăm dặm về hướng tây lại là chỗ giao giới của Kiến châu và châu quận nhỏ nhất của Việt quốc - Khê châu.

Châu này cũng là châu quận duy nhất thất đại phái không ai trú chân. Bới vì châu này ngoài đất cát và đồi núi ra, còn lại chính là đại địa sa mạc bát ngát, chiếm hơn ba phần tư Khê châu. Mà toàn châu dân cư cũng chỉ có hơn một vạn dân, cho nên căn bản không có vật lực cùng nhân lực đủ dùng. Như vậy, tư nhiên sẽ không lọt vào pháp nhãn của thất đại phái.

Nguyên nhân mà Hàn Lập tại phụ cần nơi này khai mở động phủ, là có hai nguyên nhân.

Đầu tiên, nơi này là nơi hoang lương trong Thái nhạc sơn mạch, một mặt cùng Nguyên vũ quốc giao giới, một mặt tiếp cận Khê châu, đều là địa phương có rất ít đồng môn hay người tu tiên khác. Từ đó, sẽ không có người nào quấy rầy việc tu hành của hắn.

Thứ hai, nơi này cách phường thị của Thiên tinh tông không xa. Nếu hắn cần bán dược tài hoặc cần mua cái gì, lúc này rất dễ dàng thực hiện, mà không sợ bị người ta nhận ra.

Ôm hai loại ý tưởng này,Hàn Lập mới lựa chọn nơi linh khí không phải tốt nhất này. Mà không giống như như động phủ của các đệ tử Trúc Cơ khác, đều tập trung tại mấy nơi linh khí nồng đậm nhất.

Hàn Lập sau khi hạ xuống, việc đầu tiên làm là chuẩn bị một cái dây thừng, buộc lên cổ Song đồn thử, phòng nó chạy nhanh quá, chính mình sẽ không theo kịp. Sau đó, từ trong bao vải lấy ra một quả vàng vàng, cấp cho tiểu thú gặm.

Một lát sau, Song đồng thử đã ăn xong quả thổ lê không còn một mảnh, tinh thần hưng phấn. Sau khi “Hư hư” kêu nhẹ hai tiếng, “Vù” một tiếng, tiến vào bụi cỏ một bên, biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập không hốt hoảng, chậm rãi lần đi dọc theo dây thừng.

Hàn Lập đứng ở một nơi hiểm trở dưới ngọn núi, nhìn vách cự núi đối diện cao đạt hơn trăm trượng, sững sờ một trận.

Bởi vì dây thừng trên tay hắn, thông qua một khe hở vô cùng hẹp hòi, trực tiếp kéo dài tiến vào trong vách núi đối diện.

Lúc này đã là buổi chiều ngày thứ hai. Sau khi trải qua gần hai ngày vất vả tìm kiếm, con Song đồng thử này đến phụ cận ngọn núi thì đột nhiên đột ngột điên cuồng lên. Sau khi một đường đưa hắn đến nơi đây, liền theo khe hở trực tiếp khoan vào.

Hàn Lập nhìn nhìn sợi dây được buộc chặt trên tay, trong lòng hiếu kì đại khởi, suy nghĩ một chút lập tức vỗ vào túi trữ vật một cái, trên tay Hàn Lập đã xuất hiện một cự kiếm màu bạc.

Hàn Lập một tay nắm lấy dây thừng, một tay múa máy ngân kiếm như gió, vách đá có khe hở cứng như đồng thiết liền giống như đậu hũ, khe hở bị hắn khoét thành một lỗ có thể cho một người vào được.

Hắn sau khi tiến vào lập tức phóng ra một cái hộ tráo tại thân, sau đó liền dọc theo dây thừng từng bước phá đá núi, chậm rãi mà đi tới. Mà đá vụn cùng bụi bặm đều bị hộ tráo thủy thuộc tính của hắn ngăn tại bên ngoài, làm hắn vẫn bảo trì sự sạch sẽ trên người.

Loại hoạt động thể lực này sau khi kéo dài hơn một canh giờ, một con đường đá dài mười trượng dần dần thành hình. Khi Hàn Lập lại đánh xuống một kiếm, thì bỗng nhiên “rắc rắc” một tiếng, vách đá rốt cuộc bị khai mở .



Hàn Lập thấy vậy mừng rỡ, sử dụng khí lực chém loạn vài cái, liền đem vách đá hoàn toàn bổ ra, sau đó bước vào.

Một cái động nham thạch thiên nhiên lớn hơn mười trượng xuất hiện ngay trước mắt Hàn Lập, Hàn Lập vừa tiến vào nơi đây, một cỗ linh khí nồng đậm liền đập vào mặt hắn, làm hắn cảm thấy nhạc nhiên!

Bất quá ánh mắt hắn, không khỏi nhìn dọc theo dây thừng trong tay, chỉ là thấy kéo dài thẳng đến chính giữa nham động, ở đó có một nguồn suối nhỏ xíu không ngừng phun ra nước, mà Song đồng thử lại ở giữa chỗ nước nông nơi này, đang thích ý bơi đi bơi lại.

"Đây là gì?"

Hàn Lập lúc này thực sự giật mình, bởi vì linh khí nồng đậm trong thạch động này, cơ hồ đều là theo con suối này mà ra.

Hắn vội vàng bước tới vài bước, hốt một miếng đất ven suối lên, cẩn thận quan sát.

“Đây là Linh nhãn chi tuyền, tuyệt đối là vậy!” Hàn Lập không phí nhiều khí lực liền khẳng định suy đoán trong lòng.

“Trong nước ẩn chứa linh khí, tuy nhiên không khoa trương như nghe đồn, đường vào của con suối này cũng phi thường khéo léo, nhưng đích xác là Linh nhãn chi tuyền thế gian hiếm thấy” Hàn Lập cho hai tay vào trong nước, không thể tin thì thào lẩm bẩm.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, cảm thụ linh khí nhè nhẹ trong nước, trên mặt không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Nói đến linh tuyền, liền không thể không nhắc tới linh nhãn, linh mạch của tu tiên giới.

Thiên địa linh khí đều không phải là đều đều phân bố tại thế gian, mà là có địa phương nồng đậm hơn một ít, có địa phương đạm bạc hơn một chút. Vì thế sau một thời gian dài, tại nơi linh khí nồng đậm, bình thường đều hình thành linh mạch lớn hoặc nhỏ.

Linh mạch lớn, có thể liên miên vài ngàn dặm mà chưa dứt, mà linh mạch nhỏ cũng có thể chỉ lớn có vài dặm, nhỏ hẹp thực sự đáng thương. Nhưng vô luận thực tế lớn hay nhỏ, mấy linh mạch này một khi thành hình, sẽ tự động tản mát ra linh khí nhàn nhạt, tuần hoàn không dứt, không có ngày khô kiệt.

Nhưng đồng dạng linh mạch này tại những địa phương khác nhau, linh khí sinh ra cũng đều không phải là như nhau. Địa điểm linh khí kết lại nồng đậm nhất, đương nhiên thích hợp nhất cho người tu tiên đả tọa tu luyện, cho nên đã bị tu tiên giới xưng là “Linh nhãn”.

Mà cái gọi là “Linh nhãn” bình thường đều là vô hình vô sắc, chỉ có thể bằng cảm xúc của người tu tiên để nhận biết sự tồn tại của nó. Nhưng phàm địa phương được xưng là Linh nhãn, cái này đại biểu cho việc là chỗ linh khí tập trung hơn là linh mạch phụ cận, đây là vấn đề không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên dưới tình huống bình thường, Linh nhãn phải vô hình, chỉ một số nơi được thay thế bằng tên. Nhưng nếu linh khí của lĩnh nhãn quá nồng đậm và duy trì trong thời gian dài, sẽ dần dần sinh ra thực thể, hình thành linh nhãn chi vật. Tỷ như Linh nhãn chi thụ, Linh nhãn chi thạch, Linh nhãn chi tuyền… Thậm chí trong truyền thuyết còn có cao cấp nhất là Linh nhãn chi châu.

Linh nhãn xuất hiện thực thể hóa chính là việc phi thường hiếm thấy. Phải trải qua hơn vạn năm, thậm chí mười vạn năm tiến hóa, mới có thể hình thành.

Vì vậy mấy cái Linh nhãn có thực thể này, phát ra linh khí nồng đậm hơn nhiều so với Linh nhãn bình thường. Ở bên cạnh đả tọa luyện công, tuyệt đối có kỳ hiệu tốc độ tu luyện nhanh hơn so với nơi khác.

Linh nhãn chi vật tốt nhất, thậm chí có khả năng làm tốc độ tu luyện của người tu luyện tăng nhanh hơn gần hai, ba thành. Hơn nữa mấy cái này một khi hình thành thực thể, chính là loại như Linh nhãn chi thụ, Linh nhãn chi tuyền đều có thể dùng để di chuyển pháp lực, mà sẽ không hao tổn công hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook