Quyển 10 - Chương 1763: Ma Ảnh Tái Hiện
Vong Ngữ
12/03/2013
Thanh Minh Vệ đại hán sau khi nghe lão giả nói, đồng dạng làm ra bộ dáng si ngốc.
Hàn Lập khi rời khỏi thạch tháp, sau một phen cân nhắc liền hướng về phía phường thị bay đi. Mặc dù hắn đã đem việc thu mua số linh dược phụ trợ cho đám người nho sinh nhưng tự nhiên cũng không ngại ghé quá phường thị một chuyến, có thể thu thập được chừng nào hay chừng đó.
Phường thị ở Thiên Uyên thành chính Hàn Lập đã tới vô số lần nhưng hắn vẫn tìm tới cửa hàng tài liệu lần trước rồi giao ra bản danh sách số tài liệu mình cần để chưởng quỹ tự tận lực giúp hắn thu mua. Sau đó hắn rời khỏi cửa hàng rồi lại tiếp tục chạy thẳng tới phường thị trong cái toà cự đại điện phủ kia.
Bên phía nhân tộc đã sớm có người giúp hắn, cho nên hắn cũng không phải bận tâm quá nhiều nhưng về phía yêu tộc bên lại có nhiều khả năng có được tài liệu hắn cần hơn.
Sau khi tính toán một chút, hắn cũng xem thử chuyến này có thu hoạch gì ngoài ý muốn hay không.
Bất quá, chẳng qua là thu mua một ít tài liệu phụ trợ, hắn vẫn muốn tới đó một chuyến. Ở phương diện này mà so với việc gia nhập vào một thế lực lớn xem ra tốt hơn nhiều. Nếu hắn gia nhập vào thế lực nào đó, chỉ cần giao cho người khác là hoàn toàn có thể làm được, dĩ nhiên việc ước thúc người khác mà đem so với việc nắm trong tay một thế lực nhất định tự nhiên tốt hơn.
Đối với hắn hiện tại mà nói, muốn xây dựng cho mình một thế lực nhất định là hoàn toàn có thể nhưng cả quá trình xây dựng đó khẳng định là phải hao tâm tổn sức vô cùng lớn, có thể làm trễ nãi con đường tu luyện của bản thân. Về lâu dài, cái được không đủ bù đắp đủ cái mất!
Mà có thể nắm được Linh Hoàng hoàng vị tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao thế lực của tam hoàng cùng những tông môn gia tộc khác hoàn toàn bất đồng, quyền lực và thủ hạ phần lớn cũng đến từ bản thân chức vị tam hoàng. Bất luận kẻ nào chỉ cần có thể nắm được một trong số tam hoàng hoàng vị thì lập tức trở thành một trong những người đứng đầu Nhân Tộc.
Hàn Lập vừa đi vừa tự định giá, thoáng cái đã đi tới khu vực điện phủ khồng lồ, trung tâm giao dịch của Nhân - Yêu nhị tộc.
Trong lúc hắn đang giao tinh thạch làm thủ tục tiến vào điện phủ, ở bên trong một động quật vô cùng bí ẩn cách Nhân Tộc tương đối xa, một toà pháp trận được đặt ở trung tâm mười mấy đầu giáp sĩ khôi lỗi khổng lồ đột nhiên phát ra thanh âm "vù vù" cùng linh quang đủ màu nhanh chóng sáng lên.
Số khôi lỗi bốn phía nguyên bản không nhúc nhích, ngay lập tức cảm ứng lại mà hai mắt hồng quang chớp động, huy động thanh cự nhận trong tay chậm rãi hướng về phía pháp trận chỉ tới. Cơ hồ cùng thời gian đó, phía ngoài lối vào động quật đột nhiên linh quang chợt loé, một gã toàn thân mơ hồ được bảo phủ trong một tầng ngân quang hiện ra ngay tại đó. Sau một khắc, từ trong truyền tống trận bạch quang chợt sáng choang lên, mơ hồ có thêm hai đạo nhân ảnh.
Sau khi linh quang của truyền tống trận thu liễm lại, hai đạo nhân ảnh lập tức hiện ra rõ ràng dị thường. Hai nhân ảnh đó bao gồm một gã đại hán một thân hắc bào, thân hình cao lớn cùng một nữ tử thần thái ưu nhã. Đại hán bề ngoài tầm ba mươi tuổi, da ngăm đen, tướng mạo cực kì xấu xí, khuôn mặt còn có vài phần hung ác. Nữ tử thì có một làn da trắng như tuyết, hai tròng mắt đen nhánh toả sáng như hai vì sao đêm.
"Các người là ai. Vì sao lại sử dụng truyền tống trận của Ngân Tộc chúng ta?"
Nhân ảnh bên trong ngân quang phía ngoài thông đạo, mắt thấy đôi nam nữ này tự nhiên giật mình thất thanh kêu to một tiếng.
"Di, bên này cũng có người của Ngân Tộc thủ hộ. Thánh Tổ đại nhân, để cho thuộc hạ làm thịt hắn!"
Hắc bào đại hán nhìn về phía người bên trong ngân quang một cái, vẻ mặt lộ rõ nét thèm thuồng.
"Tên Ngân Tộc này tu vi không kém ngươi bao nhiêu. Sẽ không lật thuyền dưới rãnh chứ!"
Bạch y nữ tử quét ánh mắt về phía nhân ảnh trong ngân quang, bình tĩnh nói.
"Ha hả, có Thánh Tổ đại nhân ở chỗ này. Cho dù là Ngân Tộc thánh giai thì đã sao."
Hắc bào đại hán nghe vậy liền cười cười, ra vẻ làm lành với bạch y nữ tử, nịnh nọt nói.
"Lớn mật!"
Tên trong ngân quang kia vừa nghe được lời nói của hai người bên trong truyền tống trận như vậy, tự nhiên biết đối phương không phải là hạng người tốt, dứt khoát là địch nhân, nhất thời thét lên một tiếng kinh sợ!
Cùng lúc đó, cự nhận trong tay đám khôi lỗi bốn phía đột nhiên đồng loạt hướng về phía trung tâm pháp trận chém tới.
"Khúc khích"
Một tiếng cười đầy vui vẻ chợt nổi lên, hơn mười đạo ngân quang chợt loé lên liền kích tới.
"Chút tài mọn!"
Hắc bào đại hán gặp tình hình này nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay áo bào run lên phun ra một mảnh hắc quang hiện ra chắn trước người.
Vài tiếng "ùng ùng" bạo liệt liên tiếp truyền ra. Ngân quang vừa lúc đánh lên hắc quang phảng phất như va phải tường đồng vách sắt chợt loé lên đồng thời bạo liệt ra. Tiếp theo đó, đại hán liền làm ra một chuyện khiến cho tên Ngân Tộc kia thất kinh.
Sau một tiếng hét của đại hán, một mảnh hắc quang bay cuộn ra đem tất cả ngân quang bạo liệt ra xung quanh hút vào trong bụng. Tiêp theo thân hình đại hán vừa động, một đạo hắc ảnh cực lớn sau lưng đại hán chợt hiện ra đảo qua một cái.
Âm thanh bạo liệt lần nữa vang lên!
Sau khi va chạm với hắc ảnh, mười mấy đầu cự khôi lỗi liền nhất nhất nát bấy, căn bản là không đỡ nổi một kích.
Tên Ngân Tộc kia thấy vậy, vẻ mặt kinh hãi, hai mắt vội vàng hướng về phía hắc ảnh nhìn kỹ lại. Chỉ thấy bên trong hắc ảnh ẩn ẩn có thứ gì đó đen ngòm, mặt ngoài bao phủ bởi một lớp lân phía thô dày, bộ dáng giống như một cái đuôi của một loại quái thú cực lớn nào đó. Cái đuôi này dài hơn mười trượng, thoáng cái đã bao xunh quanh đại hán mấy vòng.
Hắc bào đại hán lúc này chợt phát ra một tiếng cười dữ tợn bén nhọn, trên người hắn hắc quang chợt loé, một cỗ khí tức thánh giai tồn tại từ trên người hắn phả ra. Nhất thời khiến cho tên Ngân Tộc trong ngân quang hoảng hốt một trận!
Chỉ tính riêng một mình hắc bào đại hắn cũng không có đủ tự tin thủ thắng được, mà bên cạnh đại hán lại còn có một bạch y nữ tử, bộ dáng tựa hồ còn lợi hại hơn đại hán mấy phần.
"Không ổn!"
Tên Ngân Tộc kia thầm kêu một tiếng, ngoài thân ngân quang lưu chuyển một trận, thân ảnh thoáng chút trở nên mơ hồ.
"Muốn chạy!"
Hắc bào đại hán hung quang trong mắt chợt loé, cái đuôi đang bao quanh người tên Ngân Tộc nhất thời như cự mãng bắn nhanh tới, thoáng cái đã kéo dài ra vài chục trượng, trong nháy mắt xuyên thủng nhân ảnh bên trong ngân quang. Nhưng thân ảnh ở bên trong ngân quang chỉ mơ hồ một trận rồi tiêu thất không thấy bóng dáng.
Tên Ngân Tộc này vừa thấy đại hán không dễ đối phó liền thi pháp đào tẩu nhưng vào lúc này, bạch y nữ tử vốn chỉ đứng một bên cười mỉm, chợt giương một ngón tay lên hướng về phía trước nhẹ nhẹ điểm một chỉ. Một đoá hoa màu phấn hồng do linh quang tụ lại đột nhiên phóng ra, sau một cái chớp động liền biến thành một đoá hoa hư ảnh khồng lồ đem toàn bộ động quật phủ kín lại. Trong phút chốc, trong phạm vi hơn mười trượng bên trong đoá hoa hư ảnh đột nhiên tản ra một cỗ kỳ hương.
"Phanh" một tiếng, một đạo ngân quang không có chút dấu hiệu nào từ hư không phụ cận bắn ra. Bên trong ngân quang rõ ràng là tên Ngân Tộc vừa mới bỏ chạy lúc trước.
"Không thể nào!"
Tên Ngân Tộc dính phải công kích của nữ tử kinh sợ quát to một tiếng, ngoài thân linh quang chợt loé bộ dáng sẽ tiếp tục thi triển bí thuật nào đó.
Bạch y nữ tử thấy vậy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Sau một khắc, phía dưới chân tên Ngân Tộc đột nhiên xuất hiện một luồng không gian ba động, một đoá cự hoa màu phấn hồng không một tiếng động hiện ra.
Tên Ngân Tộc chỉ cảm thấy toàn thân ngưng trệ không cách nào nhúc nhích được, mà hắc bào đại hán lại ha ha cười to một tiếng, đột nhiên trên người hắc khí quay cuồng hướng về phía tên Ngân Tộc bổ nhào tới. Ở bên trong hắc khí, ẩn ẩn có một cái miệng hơn một trượng như cái chậu máu mở rộng ra, một luồng huyết khí tanh tưởi phả thẳng vào mặt.
Bạch y nữ tử tựa hồ cảm thấy mất đi hứng thú, ánh mắt vừa thu lại, trong tay chẳng biết tự khi nào đã có thêm một đoá linh hoa màu hồng, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi một chút, trên mặt thoáng một tia u buồn.
Trong khi đó, hắc bào đại hán biến thành một đám hắc khí đem tên Ngân Tộc hoàn toàn đè dưới chân hắn, một tiếng thê lương thảm thiết truyền ra.
--------------------
Trong một toà cung điện nằm ở giữa Phong Nguyên đại lục và Lôi Minh đại lục, trong một gian mật thất bị một tầng hắc khí phong kín có một cái kén khổng lồ đang huyền phù ở giữa không trung. Mặt ngoài cái kén huyết quang chớp động không ngừng, mặt ngoài phập phồng liên tục, bộ dáng giống như đang dưỡng dục thứ gì đó. Ở phía dưới cái kén rõ ràng có mười hai đầu dị thú khổng lồ. Có con có hai đầu, sáu mắt, bốn cánh, ba trảo, thậm chí trong đó còn có một con đầu cá mình giao long, toàn thân kim quang chói mắt thế nhưng lại có tới chính cái đuôi mảnh khảnh, bộ dáng xinh đẹp cực kỳ. Nhưng mười hai đầu quái thú này, giờ phút này đều nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, hoàn toàn không có chút hơi thở nào.
Mà phía trên đầu chúng huyết quang chớp động liên tục, cơ hồ có thể thấy rõ ràng mười hai đầu dị thú toàn thân đã khô quắt lại, phảng phất như khí huyết toàn thân đã sớm bị thứ gì đó hút ra. Hình thể cũng đã bị rút nhỏ đi mấy lần. Nếu không, chỉ dựa vào hình thể ban đầu của chúng mà nói, cho dù gian mật thất này nhìn như rộng lớn nhưng cũng không thể chứa được toàn bộ chúng.
Bất quá, trong một góc mật thất còn có mười hai ngọn cổ đăng lặng lặng đặt ở đấy, chẳng qua phía trên đám cổ đăng có đăng diễm nhưng giờ phút này lại không còn sót lại chút gì.
Ở bên kia mật thất có một cái ngọc bàn thấp bé xanh biếc, trên đó có một viên thuỷ tinh cầu lớn bằng cái nắm tay, linh quang yếu ớt chớp động. Mặt ngoài có hiện lên một bức tranh vô cùng rõ ràng, bên bức tranh đó có một cái đài ngân sắc đài sen trông rất sống động huyền phù tại chỗ, bộ dáng giống như thật.
-------------------------------
Nhân Tộc, bên trong phường thị đại điện tại Thiên Uyên thành, Hàn Lập đang nhìn về phía một nữ tử yêu tộc toàn thân được hắc khí phủ kín với vẻ mặt ngoài ý muốn.
"Không nghĩ tới ở chỗ này mà vẫn có thể gặp lại được đạo hữu, điều này khiến cho Hàn mỗ giật mình không ít."
"Khanh khách, tiểu nữ tử cũng giống như đạo hữu, không ngờ có ngày có thể gặp lại được Hàn đạo hữu. Ta tưởng đạo hữu vì nguyên nhân dị tộc công thành mà đã rời khỏi thành mà mai danh ẩn tích chứ. Xem ra tiểu nữ tử có phần đã xem nhẹ thủ đoạn của đạo hữu rồi."
Ở trước mặt Hàn Lập mấy trượng, nữ tử yêu tộc năm đó từng cùng hắn làm một phen giao dịch đang nhè nhẹ cười, trả lời.
Hiển nhiên nữ tử này rất cao hứng khi nhìn thấy Hàn Lập, bộ dáng mơ hồ còn có chút hưng phấn. Bất quá, bởi vì nơi đây bị hạn chế bởi một tầng cấm chế nên Hàn Lập cũng không có cách nào nhìn rõ sau hơn trăm năm, không biết tu vi đối phương đã tăng tiến ra sao. Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, lúc trước hắn đã trao đổi với nữ tử này nhiều vạn năm linh dược như vậy, khẳng định là tu vi đã tăng tiến không ít.
Dĩ nhiên nữ tử này lại càng không thể phát hiện ra tu vi Hàn Lập nghịch thiên biến hoá ra sao.
Hàn Lập lúc này khẽ mỉm cười đáp lại, nói:
"Hàn mỗ ban đầu cũng không có thoát thân kịp thời, nếu không phải gặp chút cơ duyên khác thì thật đúng là khó mà nói được có thể gặp lại đạo hữu hay không. Vốn ta nghĩ rằng đạo hữu sau khi thu được nhóm vạn năm linh dược kia hẳn phải bế quan tiềm tu một thời gian dài chứ."
"Đạo hữu cho là ta không nghĩ như thế à. Ban đầu số linh được đã đến được tay ta nhưng bản thân ta sao có thể dùng hết được. Linh dược đã sớm tiêu hao không còn. Bất quá, những năm gần đây bản thân ta cũng đã tìm được một nhóm linh dược trân quý khác. Hàn đạo hữu có bằng lòng hay không tiếp tục trao đổi?"
Nữ tử yêu tộc này thở dài một hơi nói, bộ dáng có vẻ mong chờ, nói.
"Chỉ cần trong tay tại hạ không có mầm mống, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, số linh dược ta cần đã gần đủ. Cho dù trao đổi chỉ sợ cũng không trao đổi được bao nhiêu."
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé lên, thản nhiên nói.
Hàn Lập khi rời khỏi thạch tháp, sau một phen cân nhắc liền hướng về phía phường thị bay đi. Mặc dù hắn đã đem việc thu mua số linh dược phụ trợ cho đám người nho sinh nhưng tự nhiên cũng không ngại ghé quá phường thị một chuyến, có thể thu thập được chừng nào hay chừng đó.
Phường thị ở Thiên Uyên thành chính Hàn Lập đã tới vô số lần nhưng hắn vẫn tìm tới cửa hàng tài liệu lần trước rồi giao ra bản danh sách số tài liệu mình cần để chưởng quỹ tự tận lực giúp hắn thu mua. Sau đó hắn rời khỏi cửa hàng rồi lại tiếp tục chạy thẳng tới phường thị trong cái toà cự đại điện phủ kia.
Bên phía nhân tộc đã sớm có người giúp hắn, cho nên hắn cũng không phải bận tâm quá nhiều nhưng về phía yêu tộc bên lại có nhiều khả năng có được tài liệu hắn cần hơn.
Sau khi tính toán một chút, hắn cũng xem thử chuyến này có thu hoạch gì ngoài ý muốn hay không.
Bất quá, chẳng qua là thu mua một ít tài liệu phụ trợ, hắn vẫn muốn tới đó một chuyến. Ở phương diện này mà so với việc gia nhập vào một thế lực lớn xem ra tốt hơn nhiều. Nếu hắn gia nhập vào thế lực nào đó, chỉ cần giao cho người khác là hoàn toàn có thể làm được, dĩ nhiên việc ước thúc người khác mà đem so với việc nắm trong tay một thế lực nhất định tự nhiên tốt hơn.
Đối với hắn hiện tại mà nói, muốn xây dựng cho mình một thế lực nhất định là hoàn toàn có thể nhưng cả quá trình xây dựng đó khẳng định là phải hao tâm tổn sức vô cùng lớn, có thể làm trễ nãi con đường tu luyện của bản thân. Về lâu dài, cái được không đủ bù đắp đủ cái mất!
Mà có thể nắm được Linh Hoàng hoàng vị tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao thế lực của tam hoàng cùng những tông môn gia tộc khác hoàn toàn bất đồng, quyền lực và thủ hạ phần lớn cũng đến từ bản thân chức vị tam hoàng. Bất luận kẻ nào chỉ cần có thể nắm được một trong số tam hoàng hoàng vị thì lập tức trở thành một trong những người đứng đầu Nhân Tộc.
Hàn Lập vừa đi vừa tự định giá, thoáng cái đã đi tới khu vực điện phủ khồng lồ, trung tâm giao dịch của Nhân - Yêu nhị tộc.
Trong lúc hắn đang giao tinh thạch làm thủ tục tiến vào điện phủ, ở bên trong một động quật vô cùng bí ẩn cách Nhân Tộc tương đối xa, một toà pháp trận được đặt ở trung tâm mười mấy đầu giáp sĩ khôi lỗi khổng lồ đột nhiên phát ra thanh âm "vù vù" cùng linh quang đủ màu nhanh chóng sáng lên.
Số khôi lỗi bốn phía nguyên bản không nhúc nhích, ngay lập tức cảm ứng lại mà hai mắt hồng quang chớp động, huy động thanh cự nhận trong tay chậm rãi hướng về phía pháp trận chỉ tới. Cơ hồ cùng thời gian đó, phía ngoài lối vào động quật đột nhiên linh quang chợt loé, một gã toàn thân mơ hồ được bảo phủ trong một tầng ngân quang hiện ra ngay tại đó. Sau một khắc, từ trong truyền tống trận bạch quang chợt sáng choang lên, mơ hồ có thêm hai đạo nhân ảnh.
Sau khi linh quang của truyền tống trận thu liễm lại, hai đạo nhân ảnh lập tức hiện ra rõ ràng dị thường. Hai nhân ảnh đó bao gồm một gã đại hán một thân hắc bào, thân hình cao lớn cùng một nữ tử thần thái ưu nhã. Đại hán bề ngoài tầm ba mươi tuổi, da ngăm đen, tướng mạo cực kì xấu xí, khuôn mặt còn có vài phần hung ác. Nữ tử thì có một làn da trắng như tuyết, hai tròng mắt đen nhánh toả sáng như hai vì sao đêm.
"Các người là ai. Vì sao lại sử dụng truyền tống trận của Ngân Tộc chúng ta?"
Nhân ảnh bên trong ngân quang phía ngoài thông đạo, mắt thấy đôi nam nữ này tự nhiên giật mình thất thanh kêu to một tiếng.
"Di, bên này cũng có người của Ngân Tộc thủ hộ. Thánh Tổ đại nhân, để cho thuộc hạ làm thịt hắn!"
Hắc bào đại hán nhìn về phía người bên trong ngân quang một cái, vẻ mặt lộ rõ nét thèm thuồng.
"Tên Ngân Tộc này tu vi không kém ngươi bao nhiêu. Sẽ không lật thuyền dưới rãnh chứ!"
Bạch y nữ tử quét ánh mắt về phía nhân ảnh trong ngân quang, bình tĩnh nói.
"Ha hả, có Thánh Tổ đại nhân ở chỗ này. Cho dù là Ngân Tộc thánh giai thì đã sao."
Hắc bào đại hán nghe vậy liền cười cười, ra vẻ làm lành với bạch y nữ tử, nịnh nọt nói.
"Lớn mật!"
Tên trong ngân quang kia vừa nghe được lời nói của hai người bên trong truyền tống trận như vậy, tự nhiên biết đối phương không phải là hạng người tốt, dứt khoát là địch nhân, nhất thời thét lên một tiếng kinh sợ!
Cùng lúc đó, cự nhận trong tay đám khôi lỗi bốn phía đột nhiên đồng loạt hướng về phía trung tâm pháp trận chém tới.
"Khúc khích"
Một tiếng cười đầy vui vẻ chợt nổi lên, hơn mười đạo ngân quang chợt loé lên liền kích tới.
"Chút tài mọn!"
Hắc bào đại hán gặp tình hình này nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay áo bào run lên phun ra một mảnh hắc quang hiện ra chắn trước người.
Vài tiếng "ùng ùng" bạo liệt liên tiếp truyền ra. Ngân quang vừa lúc đánh lên hắc quang phảng phất như va phải tường đồng vách sắt chợt loé lên đồng thời bạo liệt ra. Tiếp theo đó, đại hán liền làm ra một chuyện khiến cho tên Ngân Tộc kia thất kinh.
Sau một tiếng hét của đại hán, một mảnh hắc quang bay cuộn ra đem tất cả ngân quang bạo liệt ra xung quanh hút vào trong bụng. Tiêp theo thân hình đại hán vừa động, một đạo hắc ảnh cực lớn sau lưng đại hán chợt hiện ra đảo qua một cái.
Âm thanh bạo liệt lần nữa vang lên!
Sau khi va chạm với hắc ảnh, mười mấy đầu cự khôi lỗi liền nhất nhất nát bấy, căn bản là không đỡ nổi một kích.
Tên Ngân Tộc kia thấy vậy, vẻ mặt kinh hãi, hai mắt vội vàng hướng về phía hắc ảnh nhìn kỹ lại. Chỉ thấy bên trong hắc ảnh ẩn ẩn có thứ gì đó đen ngòm, mặt ngoài bao phủ bởi một lớp lân phía thô dày, bộ dáng giống như một cái đuôi của một loại quái thú cực lớn nào đó. Cái đuôi này dài hơn mười trượng, thoáng cái đã bao xunh quanh đại hán mấy vòng.
Hắc bào đại hán lúc này chợt phát ra một tiếng cười dữ tợn bén nhọn, trên người hắn hắc quang chợt loé, một cỗ khí tức thánh giai tồn tại từ trên người hắn phả ra. Nhất thời khiến cho tên Ngân Tộc trong ngân quang hoảng hốt một trận!
Chỉ tính riêng một mình hắc bào đại hắn cũng không có đủ tự tin thủ thắng được, mà bên cạnh đại hán lại còn có một bạch y nữ tử, bộ dáng tựa hồ còn lợi hại hơn đại hán mấy phần.
"Không ổn!"
Tên Ngân Tộc kia thầm kêu một tiếng, ngoài thân ngân quang lưu chuyển một trận, thân ảnh thoáng chút trở nên mơ hồ.
"Muốn chạy!"
Hắc bào đại hán hung quang trong mắt chợt loé, cái đuôi đang bao quanh người tên Ngân Tộc nhất thời như cự mãng bắn nhanh tới, thoáng cái đã kéo dài ra vài chục trượng, trong nháy mắt xuyên thủng nhân ảnh bên trong ngân quang. Nhưng thân ảnh ở bên trong ngân quang chỉ mơ hồ một trận rồi tiêu thất không thấy bóng dáng.
Tên Ngân Tộc này vừa thấy đại hán không dễ đối phó liền thi pháp đào tẩu nhưng vào lúc này, bạch y nữ tử vốn chỉ đứng một bên cười mỉm, chợt giương một ngón tay lên hướng về phía trước nhẹ nhẹ điểm một chỉ. Một đoá hoa màu phấn hồng do linh quang tụ lại đột nhiên phóng ra, sau một cái chớp động liền biến thành một đoá hoa hư ảnh khồng lồ đem toàn bộ động quật phủ kín lại. Trong phút chốc, trong phạm vi hơn mười trượng bên trong đoá hoa hư ảnh đột nhiên tản ra một cỗ kỳ hương.
"Phanh" một tiếng, một đạo ngân quang không có chút dấu hiệu nào từ hư không phụ cận bắn ra. Bên trong ngân quang rõ ràng là tên Ngân Tộc vừa mới bỏ chạy lúc trước.
"Không thể nào!"
Tên Ngân Tộc dính phải công kích của nữ tử kinh sợ quát to một tiếng, ngoài thân linh quang chợt loé bộ dáng sẽ tiếp tục thi triển bí thuật nào đó.
Bạch y nữ tử thấy vậy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Sau một khắc, phía dưới chân tên Ngân Tộc đột nhiên xuất hiện một luồng không gian ba động, một đoá cự hoa màu phấn hồng không một tiếng động hiện ra.
Tên Ngân Tộc chỉ cảm thấy toàn thân ngưng trệ không cách nào nhúc nhích được, mà hắc bào đại hán lại ha ha cười to một tiếng, đột nhiên trên người hắc khí quay cuồng hướng về phía tên Ngân Tộc bổ nhào tới. Ở bên trong hắc khí, ẩn ẩn có một cái miệng hơn một trượng như cái chậu máu mở rộng ra, một luồng huyết khí tanh tưởi phả thẳng vào mặt.
Bạch y nữ tử tựa hồ cảm thấy mất đi hứng thú, ánh mắt vừa thu lại, trong tay chẳng biết tự khi nào đã có thêm một đoá linh hoa màu hồng, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi một chút, trên mặt thoáng một tia u buồn.
Trong khi đó, hắc bào đại hán biến thành một đám hắc khí đem tên Ngân Tộc hoàn toàn đè dưới chân hắn, một tiếng thê lương thảm thiết truyền ra.
--------------------
Trong một toà cung điện nằm ở giữa Phong Nguyên đại lục và Lôi Minh đại lục, trong một gian mật thất bị một tầng hắc khí phong kín có một cái kén khổng lồ đang huyền phù ở giữa không trung. Mặt ngoài cái kén huyết quang chớp động không ngừng, mặt ngoài phập phồng liên tục, bộ dáng giống như đang dưỡng dục thứ gì đó. Ở phía dưới cái kén rõ ràng có mười hai đầu dị thú khổng lồ. Có con có hai đầu, sáu mắt, bốn cánh, ba trảo, thậm chí trong đó còn có một con đầu cá mình giao long, toàn thân kim quang chói mắt thế nhưng lại có tới chính cái đuôi mảnh khảnh, bộ dáng xinh đẹp cực kỳ. Nhưng mười hai đầu quái thú này, giờ phút này đều nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, hoàn toàn không có chút hơi thở nào.
Mà phía trên đầu chúng huyết quang chớp động liên tục, cơ hồ có thể thấy rõ ràng mười hai đầu dị thú toàn thân đã khô quắt lại, phảng phất như khí huyết toàn thân đã sớm bị thứ gì đó hút ra. Hình thể cũng đã bị rút nhỏ đi mấy lần. Nếu không, chỉ dựa vào hình thể ban đầu của chúng mà nói, cho dù gian mật thất này nhìn như rộng lớn nhưng cũng không thể chứa được toàn bộ chúng.
Bất quá, trong một góc mật thất còn có mười hai ngọn cổ đăng lặng lặng đặt ở đấy, chẳng qua phía trên đám cổ đăng có đăng diễm nhưng giờ phút này lại không còn sót lại chút gì.
Ở bên kia mật thất có một cái ngọc bàn thấp bé xanh biếc, trên đó có một viên thuỷ tinh cầu lớn bằng cái nắm tay, linh quang yếu ớt chớp động. Mặt ngoài có hiện lên một bức tranh vô cùng rõ ràng, bên bức tranh đó có một cái đài ngân sắc đài sen trông rất sống động huyền phù tại chỗ, bộ dáng giống như thật.
-------------------------------
Nhân Tộc, bên trong phường thị đại điện tại Thiên Uyên thành, Hàn Lập đang nhìn về phía một nữ tử yêu tộc toàn thân được hắc khí phủ kín với vẻ mặt ngoài ý muốn.
"Không nghĩ tới ở chỗ này mà vẫn có thể gặp lại được đạo hữu, điều này khiến cho Hàn mỗ giật mình không ít."
"Khanh khách, tiểu nữ tử cũng giống như đạo hữu, không ngờ có ngày có thể gặp lại được Hàn đạo hữu. Ta tưởng đạo hữu vì nguyên nhân dị tộc công thành mà đã rời khỏi thành mà mai danh ẩn tích chứ. Xem ra tiểu nữ tử có phần đã xem nhẹ thủ đoạn của đạo hữu rồi."
Ở trước mặt Hàn Lập mấy trượng, nữ tử yêu tộc năm đó từng cùng hắn làm một phen giao dịch đang nhè nhẹ cười, trả lời.
Hiển nhiên nữ tử này rất cao hứng khi nhìn thấy Hàn Lập, bộ dáng mơ hồ còn có chút hưng phấn. Bất quá, bởi vì nơi đây bị hạn chế bởi một tầng cấm chế nên Hàn Lập cũng không có cách nào nhìn rõ sau hơn trăm năm, không biết tu vi đối phương đã tăng tiến ra sao. Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, lúc trước hắn đã trao đổi với nữ tử này nhiều vạn năm linh dược như vậy, khẳng định là tu vi đã tăng tiến không ít.
Dĩ nhiên nữ tử này lại càng không thể phát hiện ra tu vi Hàn Lập nghịch thiên biến hoá ra sao.
Hàn Lập lúc này khẽ mỉm cười đáp lại, nói:
"Hàn mỗ ban đầu cũng không có thoát thân kịp thời, nếu không phải gặp chút cơ duyên khác thì thật đúng là khó mà nói được có thể gặp lại đạo hữu hay không. Vốn ta nghĩ rằng đạo hữu sau khi thu được nhóm vạn năm linh dược kia hẳn phải bế quan tiềm tu một thời gian dài chứ."
"Đạo hữu cho là ta không nghĩ như thế à. Ban đầu số linh được đã đến được tay ta nhưng bản thân ta sao có thể dùng hết được. Linh dược đã sớm tiêu hao không còn. Bất quá, những năm gần đây bản thân ta cũng đã tìm được một nhóm linh dược trân quý khác. Hàn đạo hữu có bằng lòng hay không tiếp tục trao đổi?"
Nữ tử yêu tộc này thở dài một hơi nói, bộ dáng có vẻ mong chờ, nói.
"Chỉ cần trong tay tại hạ không có mầm mống, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, số linh dược ta cần đã gần đủ. Cho dù trao đổi chỉ sợ cũng không trao đổi được bao nhiêu."
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé lên, thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.