Quyển 10 - Chương 1978: MA GIỚI CHI CHIẾN
Vong Ngữ
13/03/2013
"Hóa ra là đại sư, mấy năm không gặp đại sư vẫn khỏe chứ?"
Hàn Lập ngay cả khi rất muốn lập tức động thủ nhưng đối mặt với tăng nhân trước mặt cũng chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng, thi lễ nói.
Dù sao Kim Việt thiền sư cũng là một trưởng lão trong Thiên Uyên thành, quan hệ với hắn cũng không tệ, không thể không cấp cho hắn chút mặt mũi. Thanh Long thượng nhân vừa thấy Kim Việt thiền sư chạy tới, trong lòng hiển nhiên buông lỏng rất nhiều. Hắn biết rõ thần thông Hàn Lập đáng sợ ra sao, hiển nhiên không muốn thật sự đánh nhau. Mới vừa rồi hắn bị Hàn Lập dùng lời nói chế giễu, làm trò trước mặt hậu bối cho nên không thể không kiên trì làm ra bộ dáng mạnh mẽ. Lúc này hắn vô cùng khách khí ôm quyền nói với tăng nhân:
"Kim Việt đạo hữu đến khi nào vậy? Thanh mỗ không kịp ra đón, mong rằng đạo hữu không phiền lòng!"
"Bần tăng thu được tin tức rằng Hàn đạo hữu đã về thành liền lập tức chạy tới đây. May mà tới kịp, không thì thật sự gây ra đại sự. Bất quá, trên đường tới đây ta cũng thông báo cho hai vị đạo hữu đang ở khác gần đây. Tính ra thì bọn họ cũng đã đến rồi mới đúng, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ cùng hòa giải cho hai vị, thế nào? Dù sao hiện tại đại địch Ma tộc đang ở bên ngoài, hai vị đều là tồn tại đỉnh giai trong thành, bần tăng thật sự không hy vọng xảy ra chuyện gì quá lớn ảnh hưởng đến an ổn trong thành. Cố đạo hữu, ngươi cảm thấy bần tăng nói thế có đúng không?"
Kim Việt thiền sư mim cười vói hai người, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa, thâm ý sâu sắc hỏi một câu.
"Kim Việt đạo hữu, lão phu thật sự cám ơn ngươi! Nếu không, Đâu Nguyên các này của lão phu sợ rằng không thể tồn tại nữa."
Một tràng cười ha ha vang lên, ngoài cửa ba động, một đạo nhân ảnh màu xám không chút dấu hiện hiện ra.
Đúng là một lão giả mặt đen khoác áo bào xám!
"Cố đạo hữu!"
Hàn Lập nhìn qua lão giả, nhận ra đây đúng là một tu sĩ Họp Thể sơ kỳ đã từng gặp mặt vài lần, các chủ Đâu Nguyên các.
"Hàn đạo hữu, chúc mừng ngươi bình yên trở về, đạo hữu nhất định phải đến chỗ lão phu một chuyến! Hắc hắc, có thể bình yên thoát thân từ trong tay Thánh tổ Ma tộc nhất định phải cùng lão phu trò chuyện thật lâu."
Hôi bào lão giả mỉm cười nói với Hàn Lập.
Lão giả này chỉ gặp Hàn Lập vài lần nhưng biểu hiện lại vô cùng nhiệt tình, phảng phất Hàn Lập là bạn tốt lâu năm mới gặp lại.
"Cố huynh nói quá rồi, chỉ là hóa thân Thánh tổ mà thôi, nếu thật sự là bản thể Thánh tổ Ma tộc phủ xuống thì tại hạ như thế nào có thể dễ dàng thoát thân được."
Hàn Lập cười khổ một tiếng, mở miệng giải thích hai câu.
"Cho dù chỉ là hóa thân Thánh tổ, đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường gặp phải mà nói thì đều cửu tử nhất sinh! Hàn huynh có thể xuất hiện tại nơi đây cũng đã nói lên thần thông to lớn nhường nào."
Hôi bào lão giả cuống quýt lắc đầu, nói.
Nghe đối phương nói thế Hàn Lập không tiện nói gì thêm mà chỉ cười cười, ngược lại hướng Kim Việt thiền sư hỏi một câu:
"Kim Việt đạo hữu nói rằng có hai đạo hữu đến, hiện tại cố huynh đã tới, không biết một đạo hữu khác là ai?"
"Ha ha, Hàn đạo hữu yên tâm, vị đạo hữu kia đạo hữu cũng rất quen."
Kim Việt thiền sư cười nói.
"Người quen, chẳng lẽ là..."
Hàn Lập nghe vậy híp mắt lại, tâm niệm vừa chuyển, lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Trưởng lão trong cả Thiên Uyên thành chỉ có mấy người, người mà hắn quen lại càng ít.
Thanh Long thượng nhân vội ho một tiếng muốn mờ miệng nói gì đó, nhưng đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa chợt lóe ngân quang, một đạo ngân hồng bắn tới, sau khi xoay quanh một vòng trên không, liền hiện ra một nữ tử mặc ngân bào.
"Hàn huynh, mấy năm không gặp tu vi huynh lại đại tăng, đúng là chuyện may mắn! Sau trận chỉến nọ ta cũng bị tôn giả Ma tộc truy sát, trên đường gặp một chút phiền toái ngoài ý muốn, cũng vừa mới trở về thành không lâu."
Nữ tử đúng là Ngân Quang tiên tử lúc trước đi cùng viện trợ Ỷ Thiên thành với hắn, vừa thấy Hàn Lập nàng lập tức mừng rỡ, nói.
"Hóa ra là Ngân Quang đạo hữu cũng vừa trở về, khó trách..."
Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra một lát, cũng lộ vẻ tươi cười.
"Tốt lắm, nếu hai vị đã tới chúng ta cùng nhau ngồi xuống bàn bạc một chút đi..."
Kim Việt thiền sư sau khi niệm một tiếng phật hiệu liền nói.
"Ngồi xuống? Cùng ngồi với Thanh Long đạo hữu sao? Nếu như vậy thì không cần, Hàn mỗ không có hứng thú mất thời gian vào việc này."
Hàn Lập nghe Kim Việt thiền sư nói vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng nói.
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân hiển nhiên cực kỳ khó coi, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
"Tốt, tốt! Ngươi dám vũ nhục lão phu. Trước lần độ kiếp kế tiếp, cho dù lão phu tổn thương nguyên khí cũng phải đánh một trận với ngươi!"
Hắn bỗng nhiên lớn tiếng quát.
"Ngươi nguyện ý như thế, Hàn mỗ mong còn không được."
Hàn Lập nghe vậy, không chút do dự tiếp lời, thanh quang ngoài thân chợt hiện, bộ dáng như sẽ lập tức động thủ.
“Hai vị đạo hữu chậm đã! Trước hết nghe bần tăng nói một lời. Việc này có lẽ Ngân Quang đạo hữu còn chưa rõ nhưng ta và Cố đạo hữu cũng biết một chút. Chỉ là lúc này bên Ma tộc đột nhiên gia tăng thế công nên mới không rảnh điều giải việc này. Nói ra thì cũng khiến Băng Phượng đạo hữu chịu không ít ủy khuất!”
Kim Việt thiền sư vội vàng ngăn giữa hai người, có chút xin lỗi nói với Băng Phượng.
"Việc này chỉ do một mình Thanh Long làm, không liên quan gì đến đại sư."
Băng Phượng ngay cả khi có chút bất mãn với đám người tăng nhân, nhưng trên mặt hiển nhiên không dám biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn cung kính đáp.
"Không thể nói như vậy! Bần tăng thân là một trong những trưởng lão Thiên Uyên thành, chuyện trở thành như vậy há có thể phủi sạch trách nhiệm. Bất quá, Thanh Long hiện đã là một trong số trưởng lão bổn thành, mong rằng Hàn huynh có thể cấp chút mặt mũi! Thanh Long thí chủ mặc dù trước đó có chút không đúng nhưng dù sao vẫn chưa thật sự tạo thành thương tổn với Băng Phượng đạo hữu. Không bằng để cho Thanh Long đạo hữu xuất một số linh thạch lớn, coi như là tạ lỗi với Băng Phượng tiên tử. Về phần số lượng linh thạch, bần tăng cam đoan Băng Phượng đạo hữu sẽ hài lòng."
Kim Việt thiền sư sau khi lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói với hai người Hàn Lập.
"Đại sư cảm thấy Hàn mỗ thiếu chút linh thạch đó sao?"
Hàn Lập nghe vậy, nhướng mày nói.
"Hàn đạo hữu hiển nhiên sẽ không thiếu chút linh thạch đó nhưng số lượng linh thạch này đối với Băng Phượng đạo hữu thì không thể nói là ít được. Đương nhiên, nếu đạo hữu còn điều kiện gì thì cũng có thể nói ra."
Kim Việt thiền sư thâm ý sâu sắc nói.
"Cố huynh, Ngân Quang đạo hữu, hai người thấy sao?"
Hàn Lập trầm ngâm một lát không trực tiếp trả lời mà ngược lại hỏi hai người khác một câu.
"Nguyên bổn chuyện này Cố mỗ thật sự không muốn nhiều chuyện. Nhưng Ma tộc đang ở trước mặt, ta cũng không muốn xuất hiện chuyện không hay. Tại hạ chỉ hy vọng hai vị đạo hữu có thể hóa giải hiềm khích."
Cố lão giả ngáp một cái, có chút hàm hồ nói.
Hàn Lập thầm mắng một câu: "Lão hồ ly" nhưng thần sắc lại lộ ra một bộ từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn về phía Ngân Quang tiên tử.
"Thiếp thân mặc dù mới trở về không lâu nhưng đối với việc này cũng có nghe nói một chút, quả thực Thanh Long đạo hữu cũng có chút quá phận. Nhưng lúc này tu sĩ Hợp Thể kỳ trong thành không nhiều lắm, mỗi một người đều là chiến lực quan trọng chống cự Ma tộc, thật sự không nên xé to chuyện. Bất quá, chỉ bồi thường chút linh thạch thì đích xác không thỏa. Thanh Long đạo hữu nếu cảm thấy không ngại thì xuất ra một số tài liệu hoặc bảo vật mà Băng Phượng đạo hữu cần nữa là được. Ta nghĩ như vậy là ổn thỏa nhất!"
Ngân Quang tiên tử suy nghĩ một chút, có vài phần thiên vị Hàn Lập, đề nghị nói.
"Hừ, xem ra ba vị đều nhận định lỗi thuộc về tại hạ!"
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống, không nhịn được hừ lạnh nói một câu.
"Có phải đạo hữu sai hay không thì ta nghĩ bản thân đạo hữu hiểu rõ nhất! Chẳng lẽ Thanh Long đạo hữu xem ta giống như người thường, muốn đưa ra chứng cứ sao? Bất quá nếu thật sự muốn tìm người làm chứng, nơi này dường như có mấy vị."
Sắc mặt Kim Việt thiền sư có chút trầm xuống, sau khi nhìn lướt qua mấy người Tiểu Hồng, thần sắc vô cùng bình tĩnh, nói.
Đám người Tiểu Hồng vừa nghe nhắc tới mình, hai mặt nhìn nhau, một câu cũng không dám nói ra.
"Băng Phượng, ý ngươi thế nào!"
Hàn Lập trầm ngâm đứng một hồi lâu mới quay đầu lại ngưng trọng hỏi Băng Phượng một câu.
"Nếu các vị tiền bối đã ra mặt thì thiếp thân cũng không tiện nói thêm gì, tất cả đều do Hàn huynh làm chủ!"
Nữ tử này rất thức thời, nói.
"Nếu như vậy, không nói đến số linh thạch và bảo vật kia, ta còn có một điều kiện. Nếu hắn đông ý thì việc này tạm thời bỏ qua!"
Hàn Lập híp mắt lại, sau khi tự định giá một hồi mới chậm rãi nói.
"Điều kiện gì, Hàn đạo hữu không ngại nói ra xem!”
Kim Việt thiền sư hiếu kỳ, hỏi một câu.
“Rất đơn giản, không cần linh thạch và bảo vật. Hàn mỗ ngay cả khi không tính là thân gia xa xỉ nhưng chút đồ ấy cũng không thiếu. Thanh Long đạo hữu nếu có thể không né tránh đỡ của ta ba chiêu thì mọi việc trước đây coi như chưa xảy ra!”
Trên mặt Hàn Lập chợt lóe sát khí, nói.
“Cái gì, Hàn huynh vẫn muốn động thủ!”
Kim Việt thiền sư hơi kinh hãi, thất thanh nói!
“Chỉ là tiếp ba lần công kích của tại hạ mà thôi, không tính là động thủ. Đại sư có thể nói là luận bàn thần thông thì cũng không quá.”
Hàn Lập thản nhiên nói một câu.
“Thanh Long đạo hữu, ý ngươi thế nào?”
Kim Việt thiền sư thấp giọng thương lượng với hai người Ngân Quang tiên tử vài câu sau đó quay đầu hỏi Thanh Long thượng nhân.
“Đỡ ba chỉêu của ngươi, được phép dùng bảo vật?”
Thanh Long thượng nhân sau khi hơi do dự, cẩn thận hỏi một câu.
“Tu sĩ chúng ta thần thông hơn phân nửa đều dựa vào bảo vật, tự nhiên là vật dụng không thể thiếu. Như thế nào, đạo hữu và tại hạ tu vi không chênh lệch nhiêu lắm, chẳng lẽ ngay cả đỡ ba chỉêu của tại hạ cũng không làm được sao?”
Hàn Lập lạnh lùng nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia châm chọc.
“Hừ, ngươi không cần khích tướng, bổn tọa đáp ứng điều kiện này.”
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân sau khi âm tình bất định một lát, rốt cục hừ lạnh một tiếng, đồng ý nói.
Theo như lời Hàn Lập nói, bản thân là tu sĩ cùng giai, nếu ngay cả can đảm đỡ ba chiêu mà cũng không có thì chỉ sợ là hắn cũng không có mặt mũi nào đặt chân ở Thiên Uyên thành được nữa.
“Tốt lắm, nếu Thanh Long đạo hữu đã không có ý kiến gì nữa, chúng ta liền tìm một nơi luận bàn, các hạ cũng không muốn trì hoãn việc này chứ?”
Hai mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang, lập tức âm u nói.
“Nếu bổn tọa đã đồng ý, sớm tỷ thí cũng không sao. Ngươi chọn địa điểm đi!”
Thanh Long thượng nhân sau khi đáp ứng điều kiện của Hàn Lập thần sắc có vẻ cực kỳ lanh lợi, không suy nghĩ thêm liền trả lời ngay lập tức.
Hàn Lập ngay cả khi rất muốn lập tức động thủ nhưng đối mặt với tăng nhân trước mặt cũng chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng, thi lễ nói.
Dù sao Kim Việt thiền sư cũng là một trưởng lão trong Thiên Uyên thành, quan hệ với hắn cũng không tệ, không thể không cấp cho hắn chút mặt mũi. Thanh Long thượng nhân vừa thấy Kim Việt thiền sư chạy tới, trong lòng hiển nhiên buông lỏng rất nhiều. Hắn biết rõ thần thông Hàn Lập đáng sợ ra sao, hiển nhiên không muốn thật sự đánh nhau. Mới vừa rồi hắn bị Hàn Lập dùng lời nói chế giễu, làm trò trước mặt hậu bối cho nên không thể không kiên trì làm ra bộ dáng mạnh mẽ. Lúc này hắn vô cùng khách khí ôm quyền nói với tăng nhân:
"Kim Việt đạo hữu đến khi nào vậy? Thanh mỗ không kịp ra đón, mong rằng đạo hữu không phiền lòng!"
"Bần tăng thu được tin tức rằng Hàn đạo hữu đã về thành liền lập tức chạy tới đây. May mà tới kịp, không thì thật sự gây ra đại sự. Bất quá, trên đường tới đây ta cũng thông báo cho hai vị đạo hữu đang ở khác gần đây. Tính ra thì bọn họ cũng đã đến rồi mới đúng, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ cùng hòa giải cho hai vị, thế nào? Dù sao hiện tại đại địch Ma tộc đang ở bên ngoài, hai vị đều là tồn tại đỉnh giai trong thành, bần tăng thật sự không hy vọng xảy ra chuyện gì quá lớn ảnh hưởng đến an ổn trong thành. Cố đạo hữu, ngươi cảm thấy bần tăng nói thế có đúng không?"
Kim Việt thiền sư mim cười vói hai người, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa, thâm ý sâu sắc hỏi một câu.
"Kim Việt đạo hữu, lão phu thật sự cám ơn ngươi! Nếu không, Đâu Nguyên các này của lão phu sợ rằng không thể tồn tại nữa."
Một tràng cười ha ha vang lên, ngoài cửa ba động, một đạo nhân ảnh màu xám không chút dấu hiện hiện ra.
Đúng là một lão giả mặt đen khoác áo bào xám!
"Cố đạo hữu!"
Hàn Lập nhìn qua lão giả, nhận ra đây đúng là một tu sĩ Họp Thể sơ kỳ đã từng gặp mặt vài lần, các chủ Đâu Nguyên các.
"Hàn đạo hữu, chúc mừng ngươi bình yên trở về, đạo hữu nhất định phải đến chỗ lão phu một chuyến! Hắc hắc, có thể bình yên thoát thân từ trong tay Thánh tổ Ma tộc nhất định phải cùng lão phu trò chuyện thật lâu."
Hôi bào lão giả mỉm cười nói với Hàn Lập.
Lão giả này chỉ gặp Hàn Lập vài lần nhưng biểu hiện lại vô cùng nhiệt tình, phảng phất Hàn Lập là bạn tốt lâu năm mới gặp lại.
"Cố huynh nói quá rồi, chỉ là hóa thân Thánh tổ mà thôi, nếu thật sự là bản thể Thánh tổ Ma tộc phủ xuống thì tại hạ như thế nào có thể dễ dàng thoát thân được."
Hàn Lập cười khổ một tiếng, mở miệng giải thích hai câu.
"Cho dù chỉ là hóa thân Thánh tổ, đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường gặp phải mà nói thì đều cửu tử nhất sinh! Hàn huynh có thể xuất hiện tại nơi đây cũng đã nói lên thần thông to lớn nhường nào."
Hôi bào lão giả cuống quýt lắc đầu, nói.
Nghe đối phương nói thế Hàn Lập không tiện nói gì thêm mà chỉ cười cười, ngược lại hướng Kim Việt thiền sư hỏi một câu:
"Kim Việt đạo hữu nói rằng có hai đạo hữu đến, hiện tại cố huynh đã tới, không biết một đạo hữu khác là ai?"
"Ha ha, Hàn đạo hữu yên tâm, vị đạo hữu kia đạo hữu cũng rất quen."
Kim Việt thiền sư cười nói.
"Người quen, chẳng lẽ là..."
Hàn Lập nghe vậy híp mắt lại, tâm niệm vừa chuyển, lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Trưởng lão trong cả Thiên Uyên thành chỉ có mấy người, người mà hắn quen lại càng ít.
Thanh Long thượng nhân vội ho một tiếng muốn mờ miệng nói gì đó, nhưng đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa chợt lóe ngân quang, một đạo ngân hồng bắn tới, sau khi xoay quanh một vòng trên không, liền hiện ra một nữ tử mặc ngân bào.
"Hàn huynh, mấy năm không gặp tu vi huynh lại đại tăng, đúng là chuyện may mắn! Sau trận chỉến nọ ta cũng bị tôn giả Ma tộc truy sát, trên đường gặp một chút phiền toái ngoài ý muốn, cũng vừa mới trở về thành không lâu."
Nữ tử đúng là Ngân Quang tiên tử lúc trước đi cùng viện trợ Ỷ Thiên thành với hắn, vừa thấy Hàn Lập nàng lập tức mừng rỡ, nói.
"Hóa ra là Ngân Quang đạo hữu cũng vừa trở về, khó trách..."
Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra một lát, cũng lộ vẻ tươi cười.
"Tốt lắm, nếu hai vị đã tới chúng ta cùng nhau ngồi xuống bàn bạc một chút đi..."
Kim Việt thiền sư sau khi niệm một tiếng phật hiệu liền nói.
"Ngồi xuống? Cùng ngồi với Thanh Long đạo hữu sao? Nếu như vậy thì không cần, Hàn mỗ không có hứng thú mất thời gian vào việc này."
Hàn Lập nghe Kim Việt thiền sư nói vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng nói.
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân hiển nhiên cực kỳ khó coi, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
"Tốt, tốt! Ngươi dám vũ nhục lão phu. Trước lần độ kiếp kế tiếp, cho dù lão phu tổn thương nguyên khí cũng phải đánh một trận với ngươi!"
Hắn bỗng nhiên lớn tiếng quát.
"Ngươi nguyện ý như thế, Hàn mỗ mong còn không được."
Hàn Lập nghe vậy, không chút do dự tiếp lời, thanh quang ngoài thân chợt hiện, bộ dáng như sẽ lập tức động thủ.
“Hai vị đạo hữu chậm đã! Trước hết nghe bần tăng nói một lời. Việc này có lẽ Ngân Quang đạo hữu còn chưa rõ nhưng ta và Cố đạo hữu cũng biết một chút. Chỉ là lúc này bên Ma tộc đột nhiên gia tăng thế công nên mới không rảnh điều giải việc này. Nói ra thì cũng khiến Băng Phượng đạo hữu chịu không ít ủy khuất!”
Kim Việt thiền sư vội vàng ngăn giữa hai người, có chút xin lỗi nói với Băng Phượng.
"Việc này chỉ do một mình Thanh Long làm, không liên quan gì đến đại sư."
Băng Phượng ngay cả khi có chút bất mãn với đám người tăng nhân, nhưng trên mặt hiển nhiên không dám biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn cung kính đáp.
"Không thể nói như vậy! Bần tăng thân là một trong những trưởng lão Thiên Uyên thành, chuyện trở thành như vậy há có thể phủi sạch trách nhiệm. Bất quá, Thanh Long hiện đã là một trong số trưởng lão bổn thành, mong rằng Hàn huynh có thể cấp chút mặt mũi! Thanh Long thí chủ mặc dù trước đó có chút không đúng nhưng dù sao vẫn chưa thật sự tạo thành thương tổn với Băng Phượng đạo hữu. Không bằng để cho Thanh Long đạo hữu xuất một số linh thạch lớn, coi như là tạ lỗi với Băng Phượng tiên tử. Về phần số lượng linh thạch, bần tăng cam đoan Băng Phượng đạo hữu sẽ hài lòng."
Kim Việt thiền sư sau khi lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói với hai người Hàn Lập.
"Đại sư cảm thấy Hàn mỗ thiếu chút linh thạch đó sao?"
Hàn Lập nghe vậy, nhướng mày nói.
"Hàn đạo hữu hiển nhiên sẽ không thiếu chút linh thạch đó nhưng số lượng linh thạch này đối với Băng Phượng đạo hữu thì không thể nói là ít được. Đương nhiên, nếu đạo hữu còn điều kiện gì thì cũng có thể nói ra."
Kim Việt thiền sư thâm ý sâu sắc nói.
"Cố huynh, Ngân Quang đạo hữu, hai người thấy sao?"
Hàn Lập trầm ngâm một lát không trực tiếp trả lời mà ngược lại hỏi hai người khác một câu.
"Nguyên bổn chuyện này Cố mỗ thật sự không muốn nhiều chuyện. Nhưng Ma tộc đang ở trước mặt, ta cũng không muốn xuất hiện chuyện không hay. Tại hạ chỉ hy vọng hai vị đạo hữu có thể hóa giải hiềm khích."
Cố lão giả ngáp một cái, có chút hàm hồ nói.
Hàn Lập thầm mắng một câu: "Lão hồ ly" nhưng thần sắc lại lộ ra một bộ từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn về phía Ngân Quang tiên tử.
"Thiếp thân mặc dù mới trở về không lâu nhưng đối với việc này cũng có nghe nói một chút, quả thực Thanh Long đạo hữu cũng có chút quá phận. Nhưng lúc này tu sĩ Hợp Thể kỳ trong thành không nhiều lắm, mỗi một người đều là chiến lực quan trọng chống cự Ma tộc, thật sự không nên xé to chuyện. Bất quá, chỉ bồi thường chút linh thạch thì đích xác không thỏa. Thanh Long đạo hữu nếu cảm thấy không ngại thì xuất ra một số tài liệu hoặc bảo vật mà Băng Phượng đạo hữu cần nữa là được. Ta nghĩ như vậy là ổn thỏa nhất!"
Ngân Quang tiên tử suy nghĩ một chút, có vài phần thiên vị Hàn Lập, đề nghị nói.
"Hừ, xem ra ba vị đều nhận định lỗi thuộc về tại hạ!"
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống, không nhịn được hừ lạnh nói một câu.
"Có phải đạo hữu sai hay không thì ta nghĩ bản thân đạo hữu hiểu rõ nhất! Chẳng lẽ Thanh Long đạo hữu xem ta giống như người thường, muốn đưa ra chứng cứ sao? Bất quá nếu thật sự muốn tìm người làm chứng, nơi này dường như có mấy vị."
Sắc mặt Kim Việt thiền sư có chút trầm xuống, sau khi nhìn lướt qua mấy người Tiểu Hồng, thần sắc vô cùng bình tĩnh, nói.
Đám người Tiểu Hồng vừa nghe nhắc tới mình, hai mặt nhìn nhau, một câu cũng không dám nói ra.
"Băng Phượng, ý ngươi thế nào!"
Hàn Lập trầm ngâm đứng một hồi lâu mới quay đầu lại ngưng trọng hỏi Băng Phượng một câu.
"Nếu các vị tiền bối đã ra mặt thì thiếp thân cũng không tiện nói thêm gì, tất cả đều do Hàn huynh làm chủ!"
Nữ tử này rất thức thời, nói.
"Nếu như vậy, không nói đến số linh thạch và bảo vật kia, ta còn có một điều kiện. Nếu hắn đông ý thì việc này tạm thời bỏ qua!"
Hàn Lập híp mắt lại, sau khi tự định giá một hồi mới chậm rãi nói.
"Điều kiện gì, Hàn đạo hữu không ngại nói ra xem!”
Kim Việt thiền sư hiếu kỳ, hỏi một câu.
“Rất đơn giản, không cần linh thạch và bảo vật. Hàn mỗ ngay cả khi không tính là thân gia xa xỉ nhưng chút đồ ấy cũng không thiếu. Thanh Long đạo hữu nếu có thể không né tránh đỡ của ta ba chiêu thì mọi việc trước đây coi như chưa xảy ra!”
Trên mặt Hàn Lập chợt lóe sát khí, nói.
“Cái gì, Hàn huynh vẫn muốn động thủ!”
Kim Việt thiền sư hơi kinh hãi, thất thanh nói!
“Chỉ là tiếp ba lần công kích của tại hạ mà thôi, không tính là động thủ. Đại sư có thể nói là luận bàn thần thông thì cũng không quá.”
Hàn Lập thản nhiên nói một câu.
“Thanh Long đạo hữu, ý ngươi thế nào?”
Kim Việt thiền sư thấp giọng thương lượng với hai người Ngân Quang tiên tử vài câu sau đó quay đầu hỏi Thanh Long thượng nhân.
“Đỡ ba chỉêu của ngươi, được phép dùng bảo vật?”
Thanh Long thượng nhân sau khi hơi do dự, cẩn thận hỏi một câu.
“Tu sĩ chúng ta thần thông hơn phân nửa đều dựa vào bảo vật, tự nhiên là vật dụng không thể thiếu. Như thế nào, đạo hữu và tại hạ tu vi không chênh lệch nhiêu lắm, chẳng lẽ ngay cả đỡ ba chỉêu của tại hạ cũng không làm được sao?”
Hàn Lập lạnh lùng nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia châm chọc.
“Hừ, ngươi không cần khích tướng, bổn tọa đáp ứng điều kiện này.”
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân sau khi âm tình bất định một lát, rốt cục hừ lạnh một tiếng, đồng ý nói.
Theo như lời Hàn Lập nói, bản thân là tu sĩ cùng giai, nếu ngay cả can đảm đỡ ba chiêu mà cũng không có thì chỉ sợ là hắn cũng không có mặt mũi nào đặt chân ở Thiên Uyên thành được nữa.
“Tốt lắm, nếu Thanh Long đạo hữu đã không có ý kiến gì nữa, chúng ta liền tìm một nơi luận bàn, các hạ cũng không muốn trì hoãn việc này chứ?”
Hai mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang, lập tức âm u nói.
“Nếu bổn tọa đã đồng ý, sớm tỷ thí cũng không sao. Ngươi chọn địa điểm đi!”
Thanh Long thượng nhân sau khi đáp ứng điều kiện của Hàn Lập thần sắc có vẻ cực kỳ lanh lợi, không suy nghĩ thêm liền trả lời ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.