Quyển 6 - Chương 888: Nguy cơ
Vong Ngữ
09/03/2013
“Đây là đương nhiên, những chuyện khác ta cũng không có hứng thú muốn biết. Cái thành này. Ở đây có chút lộ liễu, theo ta đến một nơi khác rồi sẽ làm phép.”
Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, không đợi đối phương đồng ý, ống tay áo hướng mặt thanh niên phất qua một cái.Một đám mây màu bay ra, gắn trực tiếp vào trên đầu của Phong Nhạc. Hắn lập tức quay người ngã xuống, rồi lại bị đám mây xanh đỡ lấy và bao xung quanh, nhẹ nhàng trôi nổi trên không.
Mặc dù tu vi của Hàn Lập bị phong ấn, nhưng kỷ xảo vận dụng pháp lực vẫn là lô hỏa thuần thanh( thuần thục), căn bản tu sĩ trúc cơ kỳ không thể sánh bằng. Lúc này, nguyên anh thứ hai biến thành một đám mây đen từ bên trong rừng bay ra. Thoáng một cái, lại biến thành hình dáng trẻ con hiện lên trước thân Hàn Lập, một tay vẫn đang cầm một miếng Tam Lăng Thứ, tay kia cầm nguyên thần của lão mắt ưng.
“ Giữ lại cũng vô dụng, giệt đi.” Sau khi liếc mắt nhìn qua nguyên thần của lão mắt ưng, lạnh lùng nói. Nguyên anh thứ hai vừa nghe xong lời ấy, cái miệng nhỏ nhắn há miệng cười rộ lên, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt bỗng nhiên toát ra ngọn lửa xanh đen. Viên ánh sáng màu xanh run lên, vô thanh vô tức(im hơi lặng tiếng) biến thành một cổ khói xanh.
Cùng một lúc, Hàn Lập cũng bật ngón tay bắn ra một quả cầu lửa to bằng một quả trứng gà đánh vào thân thể của lão. Hoả quang bùng lên, từ nay về sau lão mắt ưng hoàn toàn không xuất hiện trên cõi đời này nữa. Tiếp đó, Hàn Lập lại đưa tay hướng mặt đất vẫy một cái, một túi trữ vật và mấy cái tiểu kiếm màu hồng cùng bay vào trong tay.
Sau khi xoá sạch những dấu vết còn lại, Hàn Lập mang theo Phong Nhạc ngự khí bay lên trời, hướng đống loạn thạch lúc trước ngồi nhập định bay đi. Trước khi tu vi được giải phong ấn, hắn hiển nhiên chỉ có thể cẩn thận càng cẩn thận hơn. Bất quá lại nói tiếp, bây giờ Hàn Lập cũng khá là buồn bực.
Mặc dù thần thức của hắn vô cùng cường đại, có thể so với tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ.
Nhưng mà ở tình hình hiện tại thì hắn cũng không dám phóng thần thức ra quá xa, trái lại phải chủ động thu liễm hơn phân nửa. Nếu không, ngộ nhỡ bị đại tiên sư người Đột Ngột hoặc là tiên sư người Đột Ngột khác tu luyện thần thức bí thuật nhận ra và tìm tới. Vậy thật đúng là chỉ có đường chết. Nhưng mà nếu đem thần thức co rút lại quá gần ở xung quanh, nếu lại có tu sĩ tu tiên người Đột Ngột tới gần ở phụ cận, hắn cũng không phát hiện được.
Lúc đầu tại trong thảo nguyên, khi thúc dục Phệ Kim Trùng, hắn sở dĩ bị phát hiện , một phần là do có chút buông lỏng, sơ suất một chút, nhưng phần nhiều cũng bởi vì duyên cớ đem thần thức rút ngắn lại gần xung quanh. Kết quả, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khác vì truy đuổi yêu thú bay đến, tốc độ cực nhanh, dường như cũng không thua tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ là bao nhiêu.(khoảng cách hơn hai mươi dặm trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt.)
Cho dù hắn có phát giác ra cũng không kịp thu hồi Phệ Kim Trùng, lúc này mới gặp tai bay vạ gió.
Nhưng mà một cái Thiên Lan Thảo Nguyên lớn như vậy, lại vừa vặn đụng tới tiên sư người Đột Ngột tu vi Nguyên Anh trung kỳ am hiểu Phi Độn Thuật. Cũng không biết đối phương vận khí quá xui xẻo hay là hắn lại xui xẻo hơn một ít! Tin rằng, nếu song phương chỉ cần hơi lộ chút thần thông thoát khỏi đối phương, sợ rằng cũng không cần phải động thủ.
Mỗi khi nghĩ tới việc này chính Hàn Lập cũng có cảm giác dở khóc dở cười. Bây giờ hắn tuy bị sát khí cắn trả, pháp lực bị phong ấn, nhưng đối phương dùng thần thông quái lạ trốn đi một phần bảy nguyên anh, sợ rằng tu vi bị tổn hại nhiều hơn, còn không biết tới năm tháng nào mới có thể hồi phục lại.
Không nghĩ ra vì sao, hắn lại ở trên không trung trên đống loạn thạch, từ từ hạ xuống. Một ngày sau, Hàn Lập đúng hẹn quay trở về nơi nghỉ chân. Lúc này, lều vải ở đây so với hai ngày trước mà nói, rõ ràng ít đi rất nhiều. Xem ra là có một ít bộ lạc nghĩ ngơi và hồi phục xong, lần lượt rời đi.
Khi Hàn Lập quay trở lại lều vải của bộ lạc Thương Lộ(con diệc), đám người Anh Lộ đã chuẩn bị thoả đáng từ lâu, cũng đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ vị tiên sư Hàn Lập này quay về. Vừa thấy Hàn Lập, Anh Lộ tự nhiên mừng rỡ, vội vàng mời Hàn Lập lên xe. Sau chỉ huy đội xe rời khỏi nơi này, hướng đến một cửa ra khác của nơi nghỉ chân này.
Hàn Lập ngồi ở nguyên trên xe ngựa, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị dưỡng thần một chút. Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là sau khi xe ngựa mới vừa đi ra khỏi cửa không lâu, bỗng nhiên dừng lại, làm vang lên những tiếng kẽo kẹt. Hàn Lập nhíu mày mở hai mắt ra nhưng cũng không vén màn xe lên, trực tiếp phóng thần thức ra một ít, quan sát tình hình xung quanh.
Không bao lâu sau, lần lượt lại có mấy đội xe chạy tới, thủ lĩnh đoàn xe khách khí bắt chuyện với Anh Lộ, sau đó đem đội ngũ hợp lại với nhau. Lúc này Hàn Lập mới hiểu được, vị thủ lĩnh bộ lạc Thượng Lộ này, trong hai ngày hắn không có mặt ở đây, lại liên hợp nhiều bộ lạc nhỏ lên đường cùng một lúc. Mỗi đội xe đều có một gã tu tiên hộ tống, nhưng mà tu vi của bọn hắn lại vô cùng thê thảm.
Trong đó có hai vị tiên sư của đội xe, thậm chí vẫn còn là tu vi luyện khí kỳ, dựa theo cách nói của người Đột Ngột, căn bản còn không có tư cách của một vị tiên sư chính thức. Cũng không biết hai cái bộ lạc này làm sao lại kéo vào đội xe như thế.
Tu vi Hàn Lập bị phong ấn ở Trúc cơ kỳ, trái lại trở thành một người có tu vi cao nhất trong đội xe. Hàn Lập sờ cằm, lắc đầu cười khổ. Hắn thấy rằng, cùng những người này lên đường cũng không có trợ lực nào, ngược lại còn có một ít phiền toái.
Lúc này, đội xe của bộ lạc Hồng Lang cũng vội vã chạy đến, nhìn mỗi cổ xe ngựa trong đội xe, ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, đã đem thần thức phóng ra, một lũ thần thức cực kỳ nhỏ khác từ đoàn xe đảo qua một cái. Nếu không phải thần thức Hàn Lập thật sự vượt xa đối phương, sợ rằng không có biện pháp phát hiện ra nó.
Thần sắc Hàn Lập biến đổi, không suy nghĩ nhiều mà vội vàng thu liễm hơi thở. Quả nhiên, sau khi lũ thần thức kia quét qua cả đoàn xe, lập tức quay trở lại tra xet những xe có chở người tu tiên. Sau một lát kiểm tra trên người Hàn Lập, cuối cùng không có thu hoạch gì mà bay đi. Sắc mặt Hàn Lập âm trầm hướng nơi nghỉ chân vừa mới đi ra lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cùng lúc đó, trên lan can ở lầu hai của một toà lầu các bằng đá trong nơi nghỉ chân, ba gã người Đột Ngột chính đang hướng về phía đội xe của Hàn Lập đứng chờ, đừng thẳng lên nhìn. Trong miệng một trọc mi lão giả đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, bỗng nhiên mở ra hai mắt vốn đã nhắm lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
“ Ưng tiền bối, Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra người đó.” Trong hai tên tu sĩ một nam một nữ đứng ở phía sau lão là đại hán trung niên biến sắc, mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi.
“ Hừ! Yên tâm, không phải tên ngoại tộc kia, mà là một người hình như bị trúng độc, đã bị độc khí lan ra khắp thân nhưng vẫn chưa mất mạng, điều này có chút kỳ quái.” Lão trọc mi liếc mắt nhìn đại hán một cái, có chút bất mãn nói.
“ Sư thúc, Lê huynh cũng là có chút lo lắng thôi. Đương nhiên sư thúc chắn hẳn là không sợ tên ngoại tộc kia. Nhưng nơi này chỉ có mình sư thúc là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, người nọ lại hung hãn như thế, cho dù sư thúc có thể ngăn trở được, nhưng ở nơi nghỉ chân này có nhiều thủ lĩnh bộ lạc nhỏ và nhiều tiên sư cấp thấp cũng sẽ bị cuốn vào, vậy thì không xong, hai người bọn ta không thể đảm dương nổi.”
Một tên nữ tu sĩ mặt cung trang, vội vàng mỉm cười thay đại hán giải vây nói.
“ Ngươi không cần dát vàng lên mặt lão phu. Nếu đối phương không bị thương, cho dù hai ba người như ta cũng không phải là đối thủ của người này.
Nhưng bây giờ đối dính Cầm Tiên Thủ của đại tiên sư, nhưng cũng đủ gây ra sự sợ hãi. Sau một khoản thời gian nửa, ta sẽ toạ trấn nơi này, tránh cho đối phương quay trở lại. Trên người ngoại tộc có phương pháp nuôi dưỡng Phệ Kim Trùng, Thánh Điện nhất định phải đạt được. Hơn nữa không chỉ có các ngươi ở nơi nghỉ chân này, tất cả các nơi nghỉ chân xung quanh đây đều có tiên sư cấp cao như lão phu đây, lần lượt vào ở trong đó.
“ Đến lúc đó, sau khi bố trí thiên la địa võng xong, thánh nữ và một vị đại tiên sư khác sẽ đi tới vùng xung quanh thánh điện, chờ nghi thức khai linh chấm dứt. Thánh nữ và hai vị Đại tiên sư sẽ vận dụng thánh khí, gọi về phân thân của Thánh thú, sau đó mượn năng lực của thánh thú nhanh chóng lục soát ra nơi ẩn náu của đối phương. Đến lúc đó, ngoại nhân có chắp cánh cũng không thoát được.” lão trọc mi không chút hoang mang nói.
“ Thì ra là như thế. Hèn gì mấy vị tiên sư sau khi hạ lệnh xong cũng chưa từng phái người thúc dục chúng ta hành động. ” Nữ tử mặc cung trang thở dài một hơi nhẹ nhõm nói.
“Hừ! Trò mèo của các ngươi, có thể giấu được ai. Bất quá, cũng chẳng trách được các ngươi, người kia tuy bị trọng thương nhưng các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Không chỉ là các ngươi, tình hình của các đội ngũ sưu tầm ở địa phương khác cũng không sai biệt lắm. Những lão gia hoả chúng ta, cũng không trông cậy vào phương pháp đánh cỏ động rắn này thật có thể tìm ra người này. Dù sao độn thuật của ngoại nhân cũng không cần phải bàn, chẳng những tinh thông Thổ độn thuật, Huyết sắc độn pháp dùng để chạy trối chết lúc cuối của hắn lại cực kỳ quỷ dị. Chính là hiện tại, ở đây không có đại tiên sư, cũng không có khả năng lưu lại đối phương. Chúng ta cũng giống như thế. Bất quá, các ngươi biết tin tức này là được rồi, công việc bên ngoài vẫn phải làm, thường xuyên đi tìm kiếm ở xung quanh một chút.” Lão giả hừ lạnh một tiếng nói.
“ Vâng! Tiền bối ( sư thúc)” sau khi đại hán trung niên và nữ tử mặc cung trang nhìn nhau một cái, không khỏi mừng rỡ đáp.
Dù sao hành vi ứng phó qua loa lúc trước, hai người cũng có chút lo lắng. Nhưng bây giờ người trước mặt đã nói rõ, trong lòng cũng hoàn toàn an tâm lại.
“ Được rồi. Ưng tiền bối, lúc nãy tra xét đến đội xe của người trúng độc nọ có chút cổ quái, có muốn hay không vãn bối cho lưu lại, rồi tiền bối dò xét nguyên nhân rõ ràng hơn nữa.” Đại hán nói có chút lấy lòng.
“ Người kia?”Trong lòng lão trọc mi vừa động, tay vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm xuống
“ Quên đi. Nếu người kia không phải dùng linh đan gì đó thì trên người cũng có bảo vật trừ độc mới có thể có hiện tượng như vậy. Cũng không có gì thần bí. Nhưng trưởng bối sư môn của hắn, hẳn là có chút lai lịch. Mà ta xem trên người này có tử khí tồn tại. Phỏng chừng cũng chống đỡ không được mấy ngày nữa. Vạn nhất chết ở đây, sợ rằng có chút phiền toái”. Lão troc mi khoát tay chặn lại, nói như vậy.
“ Vâng, như tiền bối nói.” Vuốt mông ngựa, kết quả là chụp đụng phải vó ngựa, đại hán lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Mà lúc này, lão trọc mi lại hướng về phía đội xe, lại liếc mắt xem xét một cái, trên trán nhè nhẹ nhíu lại. Mới vừa rồi không biết có phải ảo giác hay không, tại lần thứ nhất xem xét đội xe, đột nhiên mí mắt giật giật, trên thân một người tu tiên trên xe ngựa khác, trông phút chốc hắn cảm nhận được một cổ áp lực không tầm thường. Nhưng loại cảm giác này rất là ngắn ngủi, chờ đến lần thứ hai cẩn thận dò xét kỹ càng, lại không cảm thấy khác thường một chút nào cả.
Điều này làm cho hắn có chút buồn bực, nổi lên lòng do dự và bất an.
Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, không đợi đối phương đồng ý, ống tay áo hướng mặt thanh niên phất qua một cái.Một đám mây màu bay ra, gắn trực tiếp vào trên đầu của Phong Nhạc. Hắn lập tức quay người ngã xuống, rồi lại bị đám mây xanh đỡ lấy và bao xung quanh, nhẹ nhàng trôi nổi trên không.
Mặc dù tu vi của Hàn Lập bị phong ấn, nhưng kỷ xảo vận dụng pháp lực vẫn là lô hỏa thuần thanh( thuần thục), căn bản tu sĩ trúc cơ kỳ không thể sánh bằng. Lúc này, nguyên anh thứ hai biến thành một đám mây đen từ bên trong rừng bay ra. Thoáng một cái, lại biến thành hình dáng trẻ con hiện lên trước thân Hàn Lập, một tay vẫn đang cầm một miếng Tam Lăng Thứ, tay kia cầm nguyên thần của lão mắt ưng.
“ Giữ lại cũng vô dụng, giệt đi.” Sau khi liếc mắt nhìn qua nguyên thần của lão mắt ưng, lạnh lùng nói. Nguyên anh thứ hai vừa nghe xong lời ấy, cái miệng nhỏ nhắn há miệng cười rộ lên, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt bỗng nhiên toát ra ngọn lửa xanh đen. Viên ánh sáng màu xanh run lên, vô thanh vô tức(im hơi lặng tiếng) biến thành một cổ khói xanh.
Cùng một lúc, Hàn Lập cũng bật ngón tay bắn ra một quả cầu lửa to bằng một quả trứng gà đánh vào thân thể của lão. Hoả quang bùng lên, từ nay về sau lão mắt ưng hoàn toàn không xuất hiện trên cõi đời này nữa. Tiếp đó, Hàn Lập lại đưa tay hướng mặt đất vẫy một cái, một túi trữ vật và mấy cái tiểu kiếm màu hồng cùng bay vào trong tay.
Sau khi xoá sạch những dấu vết còn lại, Hàn Lập mang theo Phong Nhạc ngự khí bay lên trời, hướng đống loạn thạch lúc trước ngồi nhập định bay đi. Trước khi tu vi được giải phong ấn, hắn hiển nhiên chỉ có thể cẩn thận càng cẩn thận hơn. Bất quá lại nói tiếp, bây giờ Hàn Lập cũng khá là buồn bực.
Mặc dù thần thức của hắn vô cùng cường đại, có thể so với tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ.
Nhưng mà ở tình hình hiện tại thì hắn cũng không dám phóng thần thức ra quá xa, trái lại phải chủ động thu liễm hơn phân nửa. Nếu không, ngộ nhỡ bị đại tiên sư người Đột Ngột hoặc là tiên sư người Đột Ngột khác tu luyện thần thức bí thuật nhận ra và tìm tới. Vậy thật đúng là chỉ có đường chết. Nhưng mà nếu đem thần thức co rút lại quá gần ở xung quanh, nếu lại có tu sĩ tu tiên người Đột Ngột tới gần ở phụ cận, hắn cũng không phát hiện được.
Lúc đầu tại trong thảo nguyên, khi thúc dục Phệ Kim Trùng, hắn sở dĩ bị phát hiện , một phần là do có chút buông lỏng, sơ suất một chút, nhưng phần nhiều cũng bởi vì duyên cớ đem thần thức rút ngắn lại gần xung quanh. Kết quả, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khác vì truy đuổi yêu thú bay đến, tốc độ cực nhanh, dường như cũng không thua tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ là bao nhiêu.(khoảng cách hơn hai mươi dặm trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt.)
Cho dù hắn có phát giác ra cũng không kịp thu hồi Phệ Kim Trùng, lúc này mới gặp tai bay vạ gió.
Nhưng mà một cái Thiên Lan Thảo Nguyên lớn như vậy, lại vừa vặn đụng tới tiên sư người Đột Ngột tu vi Nguyên Anh trung kỳ am hiểu Phi Độn Thuật. Cũng không biết đối phương vận khí quá xui xẻo hay là hắn lại xui xẻo hơn một ít! Tin rằng, nếu song phương chỉ cần hơi lộ chút thần thông thoát khỏi đối phương, sợ rằng cũng không cần phải động thủ.
Mỗi khi nghĩ tới việc này chính Hàn Lập cũng có cảm giác dở khóc dở cười. Bây giờ hắn tuy bị sát khí cắn trả, pháp lực bị phong ấn, nhưng đối phương dùng thần thông quái lạ trốn đi một phần bảy nguyên anh, sợ rằng tu vi bị tổn hại nhiều hơn, còn không biết tới năm tháng nào mới có thể hồi phục lại.
Không nghĩ ra vì sao, hắn lại ở trên không trung trên đống loạn thạch, từ từ hạ xuống. Một ngày sau, Hàn Lập đúng hẹn quay trở về nơi nghỉ chân. Lúc này, lều vải ở đây so với hai ngày trước mà nói, rõ ràng ít đi rất nhiều. Xem ra là có một ít bộ lạc nghĩ ngơi và hồi phục xong, lần lượt rời đi.
Khi Hàn Lập quay trở lại lều vải của bộ lạc Thương Lộ(con diệc), đám người Anh Lộ đã chuẩn bị thoả đáng từ lâu, cũng đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ vị tiên sư Hàn Lập này quay về. Vừa thấy Hàn Lập, Anh Lộ tự nhiên mừng rỡ, vội vàng mời Hàn Lập lên xe. Sau chỉ huy đội xe rời khỏi nơi này, hướng đến một cửa ra khác của nơi nghỉ chân này.
Hàn Lập ngồi ở nguyên trên xe ngựa, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị dưỡng thần một chút. Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là sau khi xe ngựa mới vừa đi ra khỏi cửa không lâu, bỗng nhiên dừng lại, làm vang lên những tiếng kẽo kẹt. Hàn Lập nhíu mày mở hai mắt ra nhưng cũng không vén màn xe lên, trực tiếp phóng thần thức ra một ít, quan sát tình hình xung quanh.
Không bao lâu sau, lần lượt lại có mấy đội xe chạy tới, thủ lĩnh đoàn xe khách khí bắt chuyện với Anh Lộ, sau đó đem đội ngũ hợp lại với nhau. Lúc này Hàn Lập mới hiểu được, vị thủ lĩnh bộ lạc Thượng Lộ này, trong hai ngày hắn không có mặt ở đây, lại liên hợp nhiều bộ lạc nhỏ lên đường cùng một lúc. Mỗi đội xe đều có một gã tu tiên hộ tống, nhưng mà tu vi của bọn hắn lại vô cùng thê thảm.
Trong đó có hai vị tiên sư của đội xe, thậm chí vẫn còn là tu vi luyện khí kỳ, dựa theo cách nói của người Đột Ngột, căn bản còn không có tư cách của một vị tiên sư chính thức. Cũng không biết hai cái bộ lạc này làm sao lại kéo vào đội xe như thế.
Tu vi Hàn Lập bị phong ấn ở Trúc cơ kỳ, trái lại trở thành một người có tu vi cao nhất trong đội xe. Hàn Lập sờ cằm, lắc đầu cười khổ. Hắn thấy rằng, cùng những người này lên đường cũng không có trợ lực nào, ngược lại còn có một ít phiền toái.
Lúc này, đội xe của bộ lạc Hồng Lang cũng vội vã chạy đến, nhìn mỗi cổ xe ngựa trong đội xe, ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, đã đem thần thức phóng ra, một lũ thần thức cực kỳ nhỏ khác từ đoàn xe đảo qua một cái. Nếu không phải thần thức Hàn Lập thật sự vượt xa đối phương, sợ rằng không có biện pháp phát hiện ra nó.
Thần sắc Hàn Lập biến đổi, không suy nghĩ nhiều mà vội vàng thu liễm hơi thở. Quả nhiên, sau khi lũ thần thức kia quét qua cả đoàn xe, lập tức quay trở lại tra xet những xe có chở người tu tiên. Sau một lát kiểm tra trên người Hàn Lập, cuối cùng không có thu hoạch gì mà bay đi. Sắc mặt Hàn Lập âm trầm hướng nơi nghỉ chân vừa mới đi ra lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cùng lúc đó, trên lan can ở lầu hai của một toà lầu các bằng đá trong nơi nghỉ chân, ba gã người Đột Ngột chính đang hướng về phía đội xe của Hàn Lập đứng chờ, đừng thẳng lên nhìn. Trong miệng một trọc mi lão giả đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, bỗng nhiên mở ra hai mắt vốn đã nhắm lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
“ Ưng tiền bối, Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra người đó.” Trong hai tên tu sĩ một nam một nữ đứng ở phía sau lão là đại hán trung niên biến sắc, mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi.
“ Hừ! Yên tâm, không phải tên ngoại tộc kia, mà là một người hình như bị trúng độc, đã bị độc khí lan ra khắp thân nhưng vẫn chưa mất mạng, điều này có chút kỳ quái.” Lão trọc mi liếc mắt nhìn đại hán một cái, có chút bất mãn nói.
“ Sư thúc, Lê huynh cũng là có chút lo lắng thôi. Đương nhiên sư thúc chắn hẳn là không sợ tên ngoại tộc kia. Nhưng nơi này chỉ có mình sư thúc là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, người nọ lại hung hãn như thế, cho dù sư thúc có thể ngăn trở được, nhưng ở nơi nghỉ chân này có nhiều thủ lĩnh bộ lạc nhỏ và nhiều tiên sư cấp thấp cũng sẽ bị cuốn vào, vậy thì không xong, hai người bọn ta không thể đảm dương nổi.”
Một tên nữ tu sĩ mặt cung trang, vội vàng mỉm cười thay đại hán giải vây nói.
“ Ngươi không cần dát vàng lên mặt lão phu. Nếu đối phương không bị thương, cho dù hai ba người như ta cũng không phải là đối thủ của người này.
Nhưng bây giờ đối dính Cầm Tiên Thủ của đại tiên sư, nhưng cũng đủ gây ra sự sợ hãi. Sau một khoản thời gian nửa, ta sẽ toạ trấn nơi này, tránh cho đối phương quay trở lại. Trên người ngoại tộc có phương pháp nuôi dưỡng Phệ Kim Trùng, Thánh Điện nhất định phải đạt được. Hơn nữa không chỉ có các ngươi ở nơi nghỉ chân này, tất cả các nơi nghỉ chân xung quanh đây đều có tiên sư cấp cao như lão phu đây, lần lượt vào ở trong đó.
“ Đến lúc đó, sau khi bố trí thiên la địa võng xong, thánh nữ và một vị đại tiên sư khác sẽ đi tới vùng xung quanh thánh điện, chờ nghi thức khai linh chấm dứt. Thánh nữ và hai vị Đại tiên sư sẽ vận dụng thánh khí, gọi về phân thân của Thánh thú, sau đó mượn năng lực của thánh thú nhanh chóng lục soát ra nơi ẩn náu của đối phương. Đến lúc đó, ngoại nhân có chắp cánh cũng không thoát được.” lão trọc mi không chút hoang mang nói.
“ Thì ra là như thế. Hèn gì mấy vị tiên sư sau khi hạ lệnh xong cũng chưa từng phái người thúc dục chúng ta hành động. ” Nữ tử mặc cung trang thở dài một hơi nhẹ nhõm nói.
“Hừ! Trò mèo của các ngươi, có thể giấu được ai. Bất quá, cũng chẳng trách được các ngươi, người kia tuy bị trọng thương nhưng các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Không chỉ là các ngươi, tình hình của các đội ngũ sưu tầm ở địa phương khác cũng không sai biệt lắm. Những lão gia hoả chúng ta, cũng không trông cậy vào phương pháp đánh cỏ động rắn này thật có thể tìm ra người này. Dù sao độn thuật của ngoại nhân cũng không cần phải bàn, chẳng những tinh thông Thổ độn thuật, Huyết sắc độn pháp dùng để chạy trối chết lúc cuối của hắn lại cực kỳ quỷ dị. Chính là hiện tại, ở đây không có đại tiên sư, cũng không có khả năng lưu lại đối phương. Chúng ta cũng giống như thế. Bất quá, các ngươi biết tin tức này là được rồi, công việc bên ngoài vẫn phải làm, thường xuyên đi tìm kiếm ở xung quanh một chút.” Lão giả hừ lạnh một tiếng nói.
“ Vâng! Tiền bối ( sư thúc)” sau khi đại hán trung niên và nữ tử mặc cung trang nhìn nhau một cái, không khỏi mừng rỡ đáp.
Dù sao hành vi ứng phó qua loa lúc trước, hai người cũng có chút lo lắng. Nhưng bây giờ người trước mặt đã nói rõ, trong lòng cũng hoàn toàn an tâm lại.
“ Được rồi. Ưng tiền bối, lúc nãy tra xét đến đội xe của người trúng độc nọ có chút cổ quái, có muốn hay không vãn bối cho lưu lại, rồi tiền bối dò xét nguyên nhân rõ ràng hơn nữa.” Đại hán nói có chút lấy lòng.
“ Người kia?”Trong lòng lão trọc mi vừa động, tay vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm xuống
“ Quên đi. Nếu người kia không phải dùng linh đan gì đó thì trên người cũng có bảo vật trừ độc mới có thể có hiện tượng như vậy. Cũng không có gì thần bí. Nhưng trưởng bối sư môn của hắn, hẳn là có chút lai lịch. Mà ta xem trên người này có tử khí tồn tại. Phỏng chừng cũng chống đỡ không được mấy ngày nữa. Vạn nhất chết ở đây, sợ rằng có chút phiền toái”. Lão troc mi khoát tay chặn lại, nói như vậy.
“ Vâng, như tiền bối nói.” Vuốt mông ngựa, kết quả là chụp đụng phải vó ngựa, đại hán lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Mà lúc này, lão trọc mi lại hướng về phía đội xe, lại liếc mắt xem xét một cái, trên trán nhè nhẹ nhíu lại. Mới vừa rồi không biết có phải ảo giác hay không, tại lần thứ nhất xem xét đội xe, đột nhiên mí mắt giật giật, trên thân một người tu tiên trên xe ngựa khác, trông phút chốc hắn cảm nhận được một cổ áp lực không tầm thường. Nhưng loại cảm giác này rất là ngắn ngủi, chờ đến lần thứ hai cẩn thận dò xét kỹ càng, lại không cảm thấy khác thường một chút nào cả.
Điều này làm cho hắn có chút buồn bực, nổi lên lòng do dự và bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.