Quyển 6 - Chương 928: Nhạc Dương cung
Vong Ngữ
09/03/2013
Lũng châu là một châu phủ lớn nhất vùng biên giới Tây bộ của Đại Tấn.
Bên trong núi cao trùng điệp, chướng khí độc xà vô số, cho nên ở đây đầy đủ các loại linh thú độc trùng nổi tiếng. Nhưng bất đồng với các đại châu quận khác chính là một châu lớn như vậy chỉ có chính đạo nổi danh hiển hách Nhạc Dương Cung và Ma Mộc Tông, một trong mười ma tông lớn, nắm quyền quản lý. Thế lực bên ngoài căn bản không thể nhúng tay vào nội tình bên trong châu.
Mà các thế lực tu tiên bản xứ ở trong châu là các tông phái nhỏ không đáng nhắc đến, càng không thể tạo thành uy hiếp với hai tông môn siêu cấp này. Hơn nữa không phân biệt chia đều gia nhập dưới thế lực hai nhà này để được che chở.
Toàn bộ châu hoàn toàn nằm trong khống chế của hai nhà này, hình thành cục diện hai thế lực mạnh mẽ cùng tồn tại. Mà Nhạc Dương Cung nằm ở Thiên Nhạc sơn mạch trong vùng Tây Xuyên. Phương viên hơn 10 vạn dặm của sơn mạch toàn bộ đều là núi non hoang vu liên miên không dứt.
Nhạc Dương Cung đặt tại ngọn núi Nam Thiên Phong trung tâm của sơn mạch. Đệ tử trong cung có đến mấy vạn người, trải rộng khắp các ngọn núi lớn nhỏ ở bốn phía xung quanh, biến xung quanh trung tâm Thiên Nhạc sơn mạch thành chỗ vách sắt tường đồng.
Không chỉ nói căn bản không có tu sĩ nào dám có chủ ý đánh Nhạc Dương cung, cho dù ngẫu nhiên có kẻ to gan lớn mật cũng không thể xuyên qua đại trận có mười ba tầng cấm đoạn hình thành nên một cấm chế đáng sợ bố trí từ trong ra ngoài Nam Thiên phong.Nhưng có một ngày, một nhóm đệ tử vừa mới từ trên một ngọn núi không người ở bên rìa sơn mạch ngự khí đi qua thì trên đỉnh núi, đột nhiên thanh quang khẽ loé lên,một người thanh niên áo xanh hai tay để sau lưng đứng ở trên một tảng đá lớn, hướng về bóng lưng các đệ tử Nhạc Dương cung đi xa yên lặng nhìn , trên mặt không chút biểu tình.
Người này chính là Hàn Lập!
"Hàn tiểu tử. Ngươi thật muốn xuống tay với Nhạc Dương cung sao. Ta không cho đây là chủ ý tốt đâu. Nhạc Dương cung là một trong mười đại tông phái chính đạo, thực lực cũng đủ xếp ở năm vị trí đầu. Không phải dễ dàng có thể trêu chọc được." Đại diễn Thần quân trong Thần thức truyền âm nói.
“Ta tự nhiên biết việc này, nhưng tất cả tài liệu chế tạo Tam diễm phiến, ta trong tối ngoài sáng cũng thu được bảy tám phần. Hiện tại chỉ thiếu lông đuôi Hạo Dương Điểu và vảy của Xích Hoả giao. Xích Hoả giao thì tốt rồi,chúng ta tại khu chợ có được tin tức tại bờ biển vùng đông bộ Đại Tấn, xuất hiện mấy con ác giao lợi hại lên bờ cắn nuốt tu sĩ. Hình như là một con Hồng giao, không phải là Xích Hoả giao nhưng cùng tu luyện công pháp thuộc tính hoả, ta có thể thử thời vận. Còn Hạo Dương Điểu, chúng ta đã hỏi thăm tất cả khu chợ vùng nam bộ này,chỉ có Nhạc Dương Cung là nuôi dưỡng loại linh cầm này. Không đến nơi này thì còn có thể đến nơi nào? Nhạc Dương Cung mặc dù khó dây vào, nhưng cũng chỉ kiên trì đến cùng mà thôi.”
Hàn Lập lạnh lùng nói.
"Ta cũng không phải bảo ngươi che giấu Nhạc Dương Cung, ngươi làm gì mà không trực tiếp tới cửa trao đổi, cần gì phải âm thầm xuống tay? Lấy ngươi hiện tại tu vi Nguyên Anh trung kỳ cầm ra vài món bảo vật quý hiếm không chừng đối phương sẽ bán ngươi một cái nhân tình đó." Đại diễn Thần Quân cười hắc hắc nói.
" Tiền bối nói đùa rồi. Trao đổi cũng phải tại song phương thực lực cân bằng nhau mới có thể tiến hành. Ta chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Nhạc Dương Cung có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ngồi trấn giữ như thế nào đem tu vi nho nhỏ của hậu bối đặt trong mắt. Hơn nữa Nhạc Dương Cung rõ ràng đem hai con Hạo Dương Điểu thành linh cầm truyền thừa tông môn, sẽ không để ta hái vũ linh (lông đuôi), làm cho con chim này tổn hao tu vi. Mà vật ta cầm ra trao đổi có giá trị rất thấp, Nhạc Dương cung khẳng định không để vào mắt, còn nếu đưa ra đồ vật qúa quý hiếm, sợ rằng làm Nhạc Dương cung nổi lên lòng muốn giết người đoạt bảo. Ta một tán tu từ bên ngoài đến, ở trong phạm vi thế lực của đối phương, Nhạc Dương cung cũng không cần bận tâm điều gì. Ta cũng không có hứng thú đem an nguy chính mình ký thác vào ý niệm của đối phương. Nếu tu vi là Nguyên Anh hậu kỳ, ta không chừng thật theo lời tiền bối nói." Hàn Lập cười lạnh một tiếng nói.
“ Ngươi nói cũng có lý, nhưng mà, ngươi tại xung quanh vùng rìa sơn mạch này ở lại hơn mười ngày rồi.Chẳng lẽ cứ như vậy yên lặng chờ Hạo Dương điểu kia tự động bay ra hay sao? Hơn nữa nhìn cử động của ngươi. dường như là tìm địa phương nào đó. Ngươi có chủ ý quỷ quái gì vậy ?” Đại diễn Thần quân im lặng một lát sau khi không thể không thừa nhận Hàn Lập nói có chút đạo lý. Nhưng lại đối với việc làm gần đây của Hàn Lập có chút tò mò.
"Không có gì, chỉ là tìm địa phương thích hợp bố trí cạm bẫy thôi." Hàn Lập ánh mắt chớp động, mỉm cười nói.
“Bố trí cạm bẫy?Ta đã biết nếu ngươi dám đánh chủ ý với Nhạc Dương cung khẳng định có chút cách thức quỷ quái. Trước tiên là nói ta nghe một chút đi." Đại diễn Thần quân cười khẽ nói.
"Ha ha. Đợi vãn bối tìm địa phương thích hợp. Tiền bối sẽ biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Thật ra Nhạc Dương cung có hai con Hạo Dương Điểu một lớn một nhỏ. Thích hợp xuống tay với con nào." Hàn Lập nheo mắt nhìn hướng nam của trung tâm sơn mạch nói.
“Này còn phải nói sao? Con Hạo Dương Điểu lớn nghe nói tu vi đạt tới cấp tám, ngươi có khả năng trong thời gian ngắn thu thập được nó sao?” Đại diễn Thần quân thản nhiên nói . “Điều này cũng đúng. Nếu không phải loại thượng cổ linh cầm này linh trí mở ra rất khó, tại nhân giới căn bản không thể hóa thành nhân hình thì sao lại cam tâm để Nhạc Dương cung sử dụng. Ta cũng không có nắm chắc đối phó được đại thần thông của loại linh cầm này. Về phần con nhỏ nghe nói hơi yếu một chút, chỉ có tiêu chuẩn cấp bảy, đối phó dễ dàng hơn.” Hàn Lập trầm ngâm một chút. Gật đầu đồng ý nói.
“ Chẳng qua dùng lông đuôi của con Hạo dương điểu cấp tám luyện chế Tam Diễm phiến, uy lực của nó chắc hẳn lớn hơn vài lần” Đại diễn Thần quân có chút tiếc nuối nói.
"Quên đi. Thế giới nào có chuyện thập toàn thập mỹ. Đối phó Hạo Dương điểu cấp tám không phải một điểm cơ hội cũng không có. Chỉ là nguy hiểm quá lớn một chút. Hơi chút trì hoãn thời gian. Liền kinh động tu sĩ Nhạc Dương cung. Ta cũng không nghĩ lập lại một màn bị người đuổi giết đến trọng thương ở Thiên lan thảo nguyên? Vẫn là đối phó con Hạo Dương điểu nhỏ kia, càng ổn thỏa một chút!" Lập lắc lắc đầu nói.
"Uhm. Ngươi nghĩ cũng không sai. Bất qúa này hai cái con Hạo Dương điểu này không kể lớn nhỏ, hơn phân nửa thời gian đều là ở trong Nhạc Dương cung, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài. Tại trong trăm dặm quanh Nhạc Dương ngoài cung hoạt động một chút, sẽ không dễ dàng đi xa trung tâm sơn mạch. Muốn cướp lấy phải hoàn toàn nhờ vào thủ đoạn của ngươi." Đại diễn Thần quân cười nhỏ một tiếng có chút chờ mong nói.
“Cái này yên tâm đi. Lúc trước ta dùng dẫn mộng thuật đã từ trong miệng một người đệ tử Nhạc Dương cung hỏi ra quy luật xuất cung của Hạo Dương điểu. Nhạc Dương cung bởi vì sợ hai con linh cầm ở cùng một chỗ sẽ quản thúc không tốt nên cố ý đem hai con linh cầm mỗi tháng với thời gian khác nhau thả đi ra dạo mát. Đây là cơ hội chúng ta.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng. Nói một cách chắc chắn.
"Ngươi quả nhiên biết nặng nhẹ. Không cần lão phu chỉ điểm cái gì. Chẳng qua ngàn vạn lần đừng trễ Tấn kinh giao dịch hội. Con rối của ta còn thiếu vài loại tài liệu, hẳn là tại đó tìm được đến tay." Đại diễn Thần quân chợt nhớ ra liền dặn .
"Tấn kinh đấu giá hội là một trong ba đại hội đấu giá của Đại Tấn, mười năm mới mở một lần. Ta hiển nhiên sẽ không trễ. Xong chuyện này chúng ta liền đi tới Tấn kinh. Sau đó tiếp tục đi vùng đông bộ Đại Tấn, đi tìm con ác giao kia." Hàn Lập trong lòng sớm đã có kế hoạch từ trước, bình tĩnh nói.
“Cái này được. Bất quá lại nói, hành động của ngươi trong đoạn thời gian này, thật đúng là làm cho lão phu nhìn bằng con mắt khác. Lão phu tưởng rằng ngươi muốn thu thập tài liệu như thế, tối thiểu cũng phải mất ba bốn năm. Không nghĩ tới ngươi song song tiến hành thủ đoạn trực tiếp thu mua công khai cùng cướp đoạt. Cái nào ngươi cũng dùng cả. Ngắn ngủi trong một năm đã đem tài liệu thu thập gần đủ cả. Hắc hắc. Loại quyết định kiên quyết này thật đúng là chuyện lão phu không có nghĩ tới.” Đại diễn thần quân không nhịn được lấy làm kì nói nhưng trong thanh âm mang theo ý cười. Rõ ràng đối với cách làm của Hàn Lập rất là hài lòng.
"Vãn bối cũng muốn chậm rãi dùng phương pháp ổn thỏa sưu tầm tài liệu. Nhưng là thời gian không chờ người. nguyên thần của tiền bối mặc dù có Dưỡng hồn mộc nuôi dưỡng. Nhưng rõ ràng so với trước kia suy yếu hơn nhiều. Vãn bối nếu muốn tận mắt thấy con rối Nguyên Anh cấp của tiền bối. Chỉ có nắm chặt thời gian." Hàn Lập Thần sắc vừa động. Âm thanh dừng lại một lát, sau mới bình tĩnh nói.
“Ngươi coi như là cố tình . Ta cũng biết rõ, thần thức của ta,kiên trì nhiều lắm khoảng ba bốn năm, nguyên thần của ta thật sẽ tan đi. Chẳng qua nhìn tốc độ ngươi thu thập tài liệu, tại trước khi ta luân hồi, đem luyện chế con rối xong xuôi, thật ra là chuyện rất có hy vọng.” Đại Diễn thần quân sau khi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói.
" Sau khi tiền bối gặp vãn bối, trước sau giúp vãn bối rất nhiều lần. Hàn mỗ cũng không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, những chuyện đó vẫn nhớ mãi trong lòng. Tâm nguyện của Tiền bối, ta chắc chắn hết sức trợ giúp tiền bối đạt được" Hàn Lập thở dài một tiếng trịnh trọng nói.
"Khụ. Kỳ thật ta giúp ngươi cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Dù sao nếu là ta rơi vào tay người khác. Sợ rằng kết quả cũng không tốt đến vậy đâu." Đại diễn Thần quân cũng có chút cảm khái, nói thật lòng mình.
Hàn Lập cười cười, lập tức thân hình nhoáng lên, thanh quang chớp động, cả người tựa như đón gió hóa thành vô hình, một lần nữa thân hình ẩn đi... ....
Hai ngày sau, Hàn Lập xuất hiện trong một toà sơn cốc nhỏ khác. Sơn cốc này bị một mảng lớn rừng đào bao trùm, tạo ra một màu phấn hồng, hoa đào khắp nơi đúng là một chỗ cảnh sắc tú lệ. Hàn Lập trôi nổi phía trên, vừa quan sát toàn bộ sơn cốc, vừa đem thần thức phóng ra nhìn qua trăm dặm phụ cận một lần, trên mặt rốt cục lộ vẻ hài lòng.
"Không sai. Vị trí này rất hẻo lánh. Xung quanh cũng không có một tu sĩ Nhạc Dương cung nào. Sơn cốc cũng rất thích hợp để bố trí trận pháp. Là nơi này đi." Hàn Lập thì thào tự nói vài câu, cả người hóa thành một đạo thanh hồng hạ xuống trung tâm rừng đào.
Hàn Lập không nói hai lời, Lập tức bận bịu trong sơn cốc, một hơi bày ra bảy tám bộ trận kỳ bố trí trận pháp, Hơn nữa đều là các loại trận pháp ngăn chặn khí tức, ngăn chặn linh khí… Những trận pháp chân chính có tác dụng bao vây địch nhân chỉ có hai ba cái mà thôi. Mặt khác, trong đại trận này còn bố trí một cái ảo trận tại vị trí của chính mình. Đem tình hình trong rừng đào che dấu hơn phân nửa.
Đại diễn Thần quân chứng kiến việc này, trong mắt hiện lên tia tò mò, cuối cùng cũng nén lại không có hỏi, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt nhìn tiếp. Sau khi bố trí xong xuôi tất cả, Hàn Lập cũng không có hành động gì mà là ở chỗ trung tâm rừng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhập định.
Bên trong núi cao trùng điệp, chướng khí độc xà vô số, cho nên ở đây đầy đủ các loại linh thú độc trùng nổi tiếng. Nhưng bất đồng với các đại châu quận khác chính là một châu lớn như vậy chỉ có chính đạo nổi danh hiển hách Nhạc Dương Cung và Ma Mộc Tông, một trong mười ma tông lớn, nắm quyền quản lý. Thế lực bên ngoài căn bản không thể nhúng tay vào nội tình bên trong châu.
Mà các thế lực tu tiên bản xứ ở trong châu là các tông phái nhỏ không đáng nhắc đến, càng không thể tạo thành uy hiếp với hai tông môn siêu cấp này. Hơn nữa không phân biệt chia đều gia nhập dưới thế lực hai nhà này để được che chở.
Toàn bộ châu hoàn toàn nằm trong khống chế của hai nhà này, hình thành cục diện hai thế lực mạnh mẽ cùng tồn tại. Mà Nhạc Dương Cung nằm ở Thiên Nhạc sơn mạch trong vùng Tây Xuyên. Phương viên hơn 10 vạn dặm của sơn mạch toàn bộ đều là núi non hoang vu liên miên không dứt.
Nhạc Dương Cung đặt tại ngọn núi Nam Thiên Phong trung tâm của sơn mạch. Đệ tử trong cung có đến mấy vạn người, trải rộng khắp các ngọn núi lớn nhỏ ở bốn phía xung quanh, biến xung quanh trung tâm Thiên Nhạc sơn mạch thành chỗ vách sắt tường đồng.
Không chỉ nói căn bản không có tu sĩ nào dám có chủ ý đánh Nhạc Dương cung, cho dù ngẫu nhiên có kẻ to gan lớn mật cũng không thể xuyên qua đại trận có mười ba tầng cấm đoạn hình thành nên một cấm chế đáng sợ bố trí từ trong ra ngoài Nam Thiên phong.Nhưng có một ngày, một nhóm đệ tử vừa mới từ trên một ngọn núi không người ở bên rìa sơn mạch ngự khí đi qua thì trên đỉnh núi, đột nhiên thanh quang khẽ loé lên,một người thanh niên áo xanh hai tay để sau lưng đứng ở trên một tảng đá lớn, hướng về bóng lưng các đệ tử Nhạc Dương cung đi xa yên lặng nhìn , trên mặt không chút biểu tình.
Người này chính là Hàn Lập!
"Hàn tiểu tử. Ngươi thật muốn xuống tay với Nhạc Dương cung sao. Ta không cho đây là chủ ý tốt đâu. Nhạc Dương cung là một trong mười đại tông phái chính đạo, thực lực cũng đủ xếp ở năm vị trí đầu. Không phải dễ dàng có thể trêu chọc được." Đại diễn Thần quân trong Thần thức truyền âm nói.
“Ta tự nhiên biết việc này, nhưng tất cả tài liệu chế tạo Tam diễm phiến, ta trong tối ngoài sáng cũng thu được bảy tám phần. Hiện tại chỉ thiếu lông đuôi Hạo Dương Điểu và vảy của Xích Hoả giao. Xích Hoả giao thì tốt rồi,chúng ta tại khu chợ có được tin tức tại bờ biển vùng đông bộ Đại Tấn, xuất hiện mấy con ác giao lợi hại lên bờ cắn nuốt tu sĩ. Hình như là một con Hồng giao, không phải là Xích Hoả giao nhưng cùng tu luyện công pháp thuộc tính hoả, ta có thể thử thời vận. Còn Hạo Dương Điểu, chúng ta đã hỏi thăm tất cả khu chợ vùng nam bộ này,chỉ có Nhạc Dương Cung là nuôi dưỡng loại linh cầm này. Không đến nơi này thì còn có thể đến nơi nào? Nhạc Dương Cung mặc dù khó dây vào, nhưng cũng chỉ kiên trì đến cùng mà thôi.”
Hàn Lập lạnh lùng nói.
"Ta cũng không phải bảo ngươi che giấu Nhạc Dương Cung, ngươi làm gì mà không trực tiếp tới cửa trao đổi, cần gì phải âm thầm xuống tay? Lấy ngươi hiện tại tu vi Nguyên Anh trung kỳ cầm ra vài món bảo vật quý hiếm không chừng đối phương sẽ bán ngươi một cái nhân tình đó." Đại diễn Thần Quân cười hắc hắc nói.
" Tiền bối nói đùa rồi. Trao đổi cũng phải tại song phương thực lực cân bằng nhau mới có thể tiến hành. Ta chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Nhạc Dương Cung có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ngồi trấn giữ như thế nào đem tu vi nho nhỏ của hậu bối đặt trong mắt. Hơn nữa Nhạc Dương Cung rõ ràng đem hai con Hạo Dương Điểu thành linh cầm truyền thừa tông môn, sẽ không để ta hái vũ linh (lông đuôi), làm cho con chim này tổn hao tu vi. Mà vật ta cầm ra trao đổi có giá trị rất thấp, Nhạc Dương cung khẳng định không để vào mắt, còn nếu đưa ra đồ vật qúa quý hiếm, sợ rằng làm Nhạc Dương cung nổi lên lòng muốn giết người đoạt bảo. Ta một tán tu từ bên ngoài đến, ở trong phạm vi thế lực của đối phương, Nhạc Dương cung cũng không cần bận tâm điều gì. Ta cũng không có hứng thú đem an nguy chính mình ký thác vào ý niệm của đối phương. Nếu tu vi là Nguyên Anh hậu kỳ, ta không chừng thật theo lời tiền bối nói." Hàn Lập cười lạnh một tiếng nói.
“ Ngươi nói cũng có lý, nhưng mà, ngươi tại xung quanh vùng rìa sơn mạch này ở lại hơn mười ngày rồi.Chẳng lẽ cứ như vậy yên lặng chờ Hạo Dương điểu kia tự động bay ra hay sao? Hơn nữa nhìn cử động của ngươi. dường như là tìm địa phương nào đó. Ngươi có chủ ý quỷ quái gì vậy ?” Đại diễn Thần quân im lặng một lát sau khi không thể không thừa nhận Hàn Lập nói có chút đạo lý. Nhưng lại đối với việc làm gần đây của Hàn Lập có chút tò mò.
"Không có gì, chỉ là tìm địa phương thích hợp bố trí cạm bẫy thôi." Hàn Lập ánh mắt chớp động, mỉm cười nói.
“Bố trí cạm bẫy?Ta đã biết nếu ngươi dám đánh chủ ý với Nhạc Dương cung khẳng định có chút cách thức quỷ quái. Trước tiên là nói ta nghe một chút đi." Đại diễn Thần quân cười khẽ nói.
"Ha ha. Đợi vãn bối tìm địa phương thích hợp. Tiền bối sẽ biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Thật ra Nhạc Dương cung có hai con Hạo Dương Điểu một lớn một nhỏ. Thích hợp xuống tay với con nào." Hàn Lập nheo mắt nhìn hướng nam của trung tâm sơn mạch nói.
“Này còn phải nói sao? Con Hạo Dương Điểu lớn nghe nói tu vi đạt tới cấp tám, ngươi có khả năng trong thời gian ngắn thu thập được nó sao?” Đại diễn Thần quân thản nhiên nói . “Điều này cũng đúng. Nếu không phải loại thượng cổ linh cầm này linh trí mở ra rất khó, tại nhân giới căn bản không thể hóa thành nhân hình thì sao lại cam tâm để Nhạc Dương cung sử dụng. Ta cũng không có nắm chắc đối phó được đại thần thông của loại linh cầm này. Về phần con nhỏ nghe nói hơi yếu một chút, chỉ có tiêu chuẩn cấp bảy, đối phó dễ dàng hơn.” Hàn Lập trầm ngâm một chút. Gật đầu đồng ý nói.
“ Chẳng qua dùng lông đuôi của con Hạo dương điểu cấp tám luyện chế Tam Diễm phiến, uy lực của nó chắc hẳn lớn hơn vài lần” Đại diễn Thần quân có chút tiếc nuối nói.
"Quên đi. Thế giới nào có chuyện thập toàn thập mỹ. Đối phó Hạo Dương điểu cấp tám không phải một điểm cơ hội cũng không có. Chỉ là nguy hiểm quá lớn một chút. Hơi chút trì hoãn thời gian. Liền kinh động tu sĩ Nhạc Dương cung. Ta cũng không nghĩ lập lại một màn bị người đuổi giết đến trọng thương ở Thiên lan thảo nguyên? Vẫn là đối phó con Hạo Dương điểu nhỏ kia, càng ổn thỏa một chút!" Lập lắc lắc đầu nói.
"Uhm. Ngươi nghĩ cũng không sai. Bất qúa này hai cái con Hạo Dương điểu này không kể lớn nhỏ, hơn phân nửa thời gian đều là ở trong Nhạc Dương cung, ngẫu nhiên mới đi ra ngoài. Tại trong trăm dặm quanh Nhạc Dương ngoài cung hoạt động một chút, sẽ không dễ dàng đi xa trung tâm sơn mạch. Muốn cướp lấy phải hoàn toàn nhờ vào thủ đoạn của ngươi." Đại diễn Thần quân cười nhỏ một tiếng có chút chờ mong nói.
“Cái này yên tâm đi. Lúc trước ta dùng dẫn mộng thuật đã từ trong miệng một người đệ tử Nhạc Dương cung hỏi ra quy luật xuất cung của Hạo Dương điểu. Nhạc Dương cung bởi vì sợ hai con linh cầm ở cùng một chỗ sẽ quản thúc không tốt nên cố ý đem hai con linh cầm mỗi tháng với thời gian khác nhau thả đi ra dạo mát. Đây là cơ hội chúng ta.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng. Nói một cách chắc chắn.
"Ngươi quả nhiên biết nặng nhẹ. Không cần lão phu chỉ điểm cái gì. Chẳng qua ngàn vạn lần đừng trễ Tấn kinh giao dịch hội. Con rối của ta còn thiếu vài loại tài liệu, hẳn là tại đó tìm được đến tay." Đại diễn Thần quân chợt nhớ ra liền dặn .
"Tấn kinh đấu giá hội là một trong ba đại hội đấu giá của Đại Tấn, mười năm mới mở một lần. Ta hiển nhiên sẽ không trễ. Xong chuyện này chúng ta liền đi tới Tấn kinh. Sau đó tiếp tục đi vùng đông bộ Đại Tấn, đi tìm con ác giao kia." Hàn Lập trong lòng sớm đã có kế hoạch từ trước, bình tĩnh nói.
“Cái này được. Bất quá lại nói, hành động của ngươi trong đoạn thời gian này, thật đúng là làm cho lão phu nhìn bằng con mắt khác. Lão phu tưởng rằng ngươi muốn thu thập tài liệu như thế, tối thiểu cũng phải mất ba bốn năm. Không nghĩ tới ngươi song song tiến hành thủ đoạn trực tiếp thu mua công khai cùng cướp đoạt. Cái nào ngươi cũng dùng cả. Ngắn ngủi trong một năm đã đem tài liệu thu thập gần đủ cả. Hắc hắc. Loại quyết định kiên quyết này thật đúng là chuyện lão phu không có nghĩ tới.” Đại diễn thần quân không nhịn được lấy làm kì nói nhưng trong thanh âm mang theo ý cười. Rõ ràng đối với cách làm của Hàn Lập rất là hài lòng.
"Vãn bối cũng muốn chậm rãi dùng phương pháp ổn thỏa sưu tầm tài liệu. Nhưng là thời gian không chờ người. nguyên thần của tiền bối mặc dù có Dưỡng hồn mộc nuôi dưỡng. Nhưng rõ ràng so với trước kia suy yếu hơn nhiều. Vãn bối nếu muốn tận mắt thấy con rối Nguyên Anh cấp của tiền bối. Chỉ có nắm chặt thời gian." Hàn Lập Thần sắc vừa động. Âm thanh dừng lại một lát, sau mới bình tĩnh nói.
“Ngươi coi như là cố tình . Ta cũng biết rõ, thần thức của ta,kiên trì nhiều lắm khoảng ba bốn năm, nguyên thần của ta thật sẽ tan đi. Chẳng qua nhìn tốc độ ngươi thu thập tài liệu, tại trước khi ta luân hồi, đem luyện chế con rối xong xuôi, thật ra là chuyện rất có hy vọng.” Đại Diễn thần quân sau khi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói.
" Sau khi tiền bối gặp vãn bối, trước sau giúp vãn bối rất nhiều lần. Hàn mỗ cũng không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, những chuyện đó vẫn nhớ mãi trong lòng. Tâm nguyện của Tiền bối, ta chắc chắn hết sức trợ giúp tiền bối đạt được" Hàn Lập thở dài một tiếng trịnh trọng nói.
"Khụ. Kỳ thật ta giúp ngươi cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Dù sao nếu là ta rơi vào tay người khác. Sợ rằng kết quả cũng không tốt đến vậy đâu." Đại diễn Thần quân cũng có chút cảm khái, nói thật lòng mình.
Hàn Lập cười cười, lập tức thân hình nhoáng lên, thanh quang chớp động, cả người tựa như đón gió hóa thành vô hình, một lần nữa thân hình ẩn đi... ....
Hai ngày sau, Hàn Lập xuất hiện trong một toà sơn cốc nhỏ khác. Sơn cốc này bị một mảng lớn rừng đào bao trùm, tạo ra một màu phấn hồng, hoa đào khắp nơi đúng là một chỗ cảnh sắc tú lệ. Hàn Lập trôi nổi phía trên, vừa quan sát toàn bộ sơn cốc, vừa đem thần thức phóng ra nhìn qua trăm dặm phụ cận một lần, trên mặt rốt cục lộ vẻ hài lòng.
"Không sai. Vị trí này rất hẻo lánh. Xung quanh cũng không có một tu sĩ Nhạc Dương cung nào. Sơn cốc cũng rất thích hợp để bố trí trận pháp. Là nơi này đi." Hàn Lập thì thào tự nói vài câu, cả người hóa thành một đạo thanh hồng hạ xuống trung tâm rừng đào.
Hàn Lập không nói hai lời, Lập tức bận bịu trong sơn cốc, một hơi bày ra bảy tám bộ trận kỳ bố trí trận pháp, Hơn nữa đều là các loại trận pháp ngăn chặn khí tức, ngăn chặn linh khí… Những trận pháp chân chính có tác dụng bao vây địch nhân chỉ có hai ba cái mà thôi. Mặt khác, trong đại trận này còn bố trí một cái ảo trận tại vị trí của chính mình. Đem tình hình trong rừng đào che dấu hơn phân nửa.
Đại diễn Thần quân chứng kiến việc này, trong mắt hiện lên tia tò mò, cuối cùng cũng nén lại không có hỏi, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt nhìn tiếp. Sau khi bố trí xong xuôi tất cả, Hàn Lập cũng không có hành động gì mà là ở chỗ trung tâm rừng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhập định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.