Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 7 - Chương 1189: Quái Dị Kim Giác

Vong Ngữ

09/03/2013

Cự khâu hét thảm một tiếng, cái đầu trơn nhẵn quỷ dị nứt ra, miệng phún ra một bụm máu, bên trong ẩn hiện vài cái răng nanh, nhưng liền sau đó một đạo ánh sáng kỳ dị bắn ra.

Đúng là lúc trước những thiên lôi này bị kim giác hấp dẫn, ngược lại một lần nữa bị con thú này đẩy ra, nhưng mục tiêu lần này lại là Hàn Lập đang đứng bên cạnh pháp trận.

“Di, cũng đã khai mở linh trí rồi, chậc chậc, quả đúng là biến dị yêu thú.” Hàn Lập thấy cảnh này, cũng không cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng.

Chỉ thấy hai tay của hắn khẽ co lại, giương lên uốn khúc hướng ra bên ngoài, tạo thành hai đạo kim hồ rời tay bắn đi, trong chớp mắt khép lại nghênh đón đạo ngân hồ to lớn phía đối diện.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn nổ ra, kim ngân hai loại hồ quang dường như hai con cự mãng đan vào nhau, sau đó đối kháng chống lại nhau, trong nháy mắt một đoàn điện quang ở xung quanh Hàn Lập cùng Cự Khâu bạo liệt dần ra, tựu như muốn hai người cùng đồng quy vu tận.

Cự thú thấy như vậy, càng thêm bạo nộ, kim giác trên đầu hào quang đại phóng, tức thì đem tất cả thiên lôi phụ cận hấp dẫn tới, điên cuồng hút vào, tựa hồ chuẩn bị đối phó với Hàn Lập tiếp tục công kích.

Thế nhưng lúc này Hàn Lập lại cười lạnh một tiếng, miệng khẽ hé ra, một tiểu kiếm màu vàng bắn ra, lập tức nhoáng lên một cái, liền hóa thành một đạo kim hồng quét thẳng tới đầu cự thú .

Cự thú tựa hồ biết được sự lợi hại, toàn thân hoàng quang tắt dần, muốn đem thân thể lẩn trốn chui vào lòng đất, nhưng lúc này, hỏa linh ti đang quấn quanh trên người đột nhiên hồng quang chợt lóe, những hỏa linh ti này chợt biến thành một cây hỏa tác đỏ đậm.

Ban đầu hỏa tác chỉ nhỏ chừng một cái cây, nhưng sau đó hỏa quang đại phóng, tỏa ra từng trận bão lửa , đem nửa thân trên cự thú bao phủ vào bên trong.

Cự thú càng trở nên kinh hoàng, Kim giác đang không ngừng hấp thu thiên lôi bỗng nhiên dừng lại, trên người phun ra một mảnh kim quang.

Những nơi kim quang đi qua, ngọn lửa ở nơi đó liền bị hấp thu .

Con Độc Giác Khâu này không chỉ có thế hấp thu thiên lôi, mà ngay cả ngọn lửa cũng có thể hấp thu.

Nhưng ngay khi cự thú hấp thu hơn một nửa ngọn lửa, đạo kim hồng kia cũng đã đi tới trước mắt, nhoáng lên một cái hóa thành một thanh cự kiếm, hùng hổ chém xuống.

Đầu cự thú nhoáng lên một cái, kim giác trên đầu bạo trướng lên, hướng về cự kiếm đang chém tới.

“Đương” một tiếng vang lên, kim quang tóe ra chói mắt, cự kiếm bị kim giác này đánh bật trở lại, cũng không có chặt đứt được sừng này.

Nhưng vào lúc này, hai cánh sau lưng Hàn Lập quỷ dị hiện ra, một tay vừa nhấc, một đạo kiếm khí màu vàng bắn ra, nhanh vô cùng, căn bản không làm cho cự thú kịp phản ứng, đạo kiếm khí chợt lóe lên lướt xuyên thủng qua thân thể cự thú tạo thành một lỗ máu.

Một dòng máu màu xanh biếc của quái thú chảy ra từ miệng vết thương, vết thương này đối với tu sĩ bình thường mà nói là một kích trí mạng, nhưng đối với cự thú này căn bản không tổn thương gì nghiêm trọng, ngược lại càng làm cho nó nổi giận hơn.

Từ miệng quái thú phát ra một tiếng rống thật lớn, những khối thịt trên người một trận co rúm lại, sau đó liền hóa thành vô số những chiếc roi dài hướng Hàn Lập trên không đánh tới.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai tay bấm tay niệm chú, ngay lập tức hơn mười thanh tiểu kiếm màu vàng hiện ra, xoay quanh thân Hàn Lập tạo thành một bức màn kiếm, đem Hàn Lập bảo hộ lại trong đó.

Những nhục tu này vừa tiếp xúc với màn kiếm, liền bị chấn nát bắn tung tóe ra như mưa rơi xuống, căn bản không thể tiếp cận được Hàn Lập.

Lúc này trong miệng Hàn Lập khẽ lẩm bẩm, khẽ hướng về phía dưới.

Hơn mười thanh tiểu kiếm màu vàng run lên, mỗi thanh phi kiếm đều phân hóa thêm sáu đạo kiếm quang, sau khi được Hàn Lập niệm pháp quyết thúc giục, hơn mười đạo kim quang chi chít hướng về phía dưới quét xuống.

Cự thú kinh hãi miễng liền hé ra, ban đầu phun ra một tảng lớn ngân sắc hồ quang, tiếp theo đó một đoàn hỏa cầu đỏ sẫm cũng được tuôn ra, muốn ngăn cản vô số kiếm quang đang hạ xuống.



“Bang” những âm thanh liên tiếp vang lên, trong hơn mười đạo kim quang, khoảng một nửa bị đánh tản ra, nhưng số còn lại xuyên thủng qua, tới trước mặt cự thú.

Không đợi cự khâu có thêm hành động gì, âm thanh xé gió nổi lên, tất cả kim quang khép lại ngưng tụ cùng nhau tạo thành một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng, sau đó chỉ thấy kim quang chợt lóe, kiếm quang như lôi điện hướng phần eo của cự khâu phóng tới.

Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng cự thú, lập tức vô số lục huyết như thác nước từ trên người cự thú tuôn ra.

Cự khâu thân hình không lồ, nhưng liền theo phần eo không một tiếng động chia ra làm hai đoạn.

Ngay khi Hàn Lập định thu tay lại, mồn màn bất khả tư nghị hiện lên.

Nguyên bản cự khâu hẳn là như vậy sẽ bị giết, nhưng tại lúc kiếm quang màu vàng vừa dừng lại, nửa thân trên đột nhiên hướng không trung, mồm to hé ra tưởng như muốn nuốt chửng Hàn Lập, đồng thời nửa thân dưới hoàng quang chợt lóe, theo bên ngoài thân sinh thêm một cái nhục tu, trong nháy mắt cùng với nửa thân trên trở thành một cá thể riêng biệt.

“Oanh” một tiếng thật lớn, nửa thân dưới của cự khâu rất nhanh chui vào trong bùn đất, không thấy bóng dáng.

“Còn muốn chạy?”

Hàn Lập ngẩn ra, nhưng lập tức hai hàng lông mày nhướng lên, hay tay khua động pháp quyết, từ trong miệng phát ra một tiếng “Bạo”.

Cột lửa to lớn đang quấn trên thân cự khâu, nhất thời hồng quang chợt lóe, tự động nổ tung ra.

Ầm ầm tiếng nổ vang lên, một đoàn hảo vân thật lớn hình hiện lên, chỉ thấy nửa thân trên của cự khâu bị bao phủ lại trong đó, từng đợt hỏa lãng cuồn cuộn truyền ra, tựa như một ngọn lửa mãnh liệt, yêu thú này hầu như không còn cách nào lập tức hấp thu.

Cùng lúc đó, đạo kiếm quang to lớn xoay quanh một cái, rồi sau đó như một tia chớp hướng đoàn hỏa vân đánh tới.

Từ giữa đoàn hỏa vân tiếng kêu đột nhiên ngừng lại, một đoàn lục huyết như một trân mưa nhỏ từ không trung rơi xuống.

Tiếp theo hai mảnh thi thể đen thui mang theo một cỗ mùi khó chịu từ không trung, nặng nề rớt xuống trên mặt đất.

Lúc này Hàn Lập nhìn thoáng qua mặt đất, thần niệm không chút lo lắng đảo qua, phát hiện một nửa cự khâu khác đang độn tốc cũng không mau, giờ mới ra ngoài được khoảng vài trượng.

Cự khâu tất nhiên không chỉ có loại tốc độ này, chỉ là sau khi bị thương độn tốc rất chậm.

Hàn Lập cũng không nghĩ nhiều, nếu nó không có đi quá xa, hắn cũng không cần động chân tay nhiều.

Hắn không lưỡng lự đặt một lóng tay lên túi linh thú bên hông, vô số kim quang từ trong túi bắn ra, liền sau đó trên đỉnh đầu hiện lên một mảnh kim sắc trùng vân.

Sắc mặt Hàn Lập không chút thay đổi, khẽ hướng về phía mặt đất.

Trùng vân gào thét một tiếng rồi lao thẳng tới phía dưới, khi xuống dưới được một chút, lại hóa thành vô số điểm sáng, phút chốc lao vào trong đất không thấy bóng dáng.

Hần Lập không hề chú ý đến việc này, một tay hướng về phía hỏa vân ở phụ cân.

Đoàn hỏa vân thật lớn một trân quay nhanh ngược trở lại, thể tích lập tức thu nhỏ lại một cách quỷ dị, cuối cùng hiện ra một cây hỏa tác thô to.



Chẳng qua là hỏa quang so với ban đầu trông ảm đạm hơn rất nhiều.

Hắn hướng hỏa tác vẫy tay một cái, nhất thời hỏa tác chợt lóe lên liền hóa thành mười cái hỏa ti mảnh mai, cái thứ nhất dài khoảng hai trượng, lơ lửng trên không trung nhẹ nhảng rung chuyển.

Hàn Lập miệng hé ra, một đạo thanh hà phun ra đem mười cái hỏa ti cuốn vào trong đó, sau đó nhẹ nhàng hút một cái, hỏa ti đang bị thanh hà bao vây liền được thu vào cơ thể.

Hàn Lập liếc mắt nhìn cỗ thi thể đã tiêu hủy trên mặt đất, khẽ nhướng mày, sau đó hướng về phía đó trảo một nhát.

“Sưu”, một đạo kim quang từ giữa cỗ thi thể bay ra, hướng Hàn Lập bắn nhanh tới .

Khi kim quang cách Hàn Lập hơn một trượng liền dừng lại, nhìn kỹ đúng là chiếc kim giác cổ quái của cự khâu.

Sừng này tuy rằng so sánh với thân thể cự thú cũng không tính là lớn, nhưng thực tế hình thể cũng có khoảng năm sáu thước độ lớn, mặt ngoài kim quang xán xán, còn có như ẩn như hiện một loại chú văn huyền ảo.

Hàn Lập hai mắt khẽ nhíu lại, tuy rằng đối với vật ấy tò mò nhưng hiên tại cũng không phải là lúc để nghiên cứu, thoáng nghĩ một chút, hắn liền dùng mấy đạo pháp quyết đánh về phía vật kia.

Cả vật thể kim giác linh quang lóe lên, hình thể tự động rút nhỏ lại, trong nháy mắt chỉ còn lại nửa thước.

Hàn Lập nhấc một tay lên, lại một đạo cấm chú dán lên chiếc sừng, sau đó hắn mới lấy ra một cái hộp gỗ, đem kim giác này thu vào túi trữ vật.

Làm xong hết thày những cái này, Hàn Lập mới vỗ tay nhẹ xuống, trên mặt lộ ra vài phần vẻ mặt hài lòng.

Hắn đang chuẩn bị nhìn sang Thiên Lan thánh thú bên trong pháp trận, hơn mười dặm xa xa trong mặt đất, nửa thân dưới của con cự khâu đang đào tẩu bị bắn ra, mặt ngoài thân thể có nhiều điểm kim quang, toàn thân chỉ thấy rậm rạp Phệ Kim Trùng, đúng là đang cắn nuốt con thú này.

Nửa đoạn cự khâu này từ trong miệng phát ra tiếng kêu thống khổ không ngừng, thân hình khổng lồ đột nhiên xuống phía dưới một đoạn, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, muốn thoát khỏi đàn phệ kim trùng cắn.

Nhưng kim sắc giáp trùng giống như mọc rễ trên thân cự thú, căn bản không một chút buông ra, hơn nữa một con còn cắn thủng bộ da cứng rắn chui vào bên trong cơ thể cự khâu.

Như vậy, con cự khâu biến dị tự nhiên càng thêm thống khổ tới cực điểm, trên người như đồng thời bị trăm ngàn đao chém vào.

Nó tựa hồ có chút điên cuồng nổi lên, lúc thì chui xuống mặt đất, khi thì lại bay lên giữa không trung, nhưng vô luận làm thế nào cũng không thể bỏ rơi đàn kim sắc giáp trùng ra khỏi cơ thể.

Sau một lát, thân hình nó lại một lần nữa bay lên không trung điên cuồng lồng lộn, bỗng nhiên thân hình trở nên cứng đờ, thân hình khổng lồ rơi xuống, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Hàn Lập trên không trung nhìn hết thảy những cái này, lúc này mới khẽ thở dài một hơi, xoay mình nhìn về phía bên trong pháp trận.

Không trung thiên lôi vẫn không ngừng hạ xuống, nhưng Phong Lôi Sí sau lưng Hàn Lập đã không ngừng chớp động, cho dù có đạo lôi điện nào đánh lên cũng đều bị Phong Lôi Sí đánh bay ra ngoài, căn bản không hề đánh trùng người Hàn lập.

Nhưng so sánh với lúc trước khi mới bắt đầu, khoảng không thưa thớt hơn rất nhiều, Thiên Lan thánh thú rốt cuộc cũng vượt qua được đợt lôi điện thứ tám, tựa hồ cũng đến lúc hắn phải ra tay.

Chẳng qua trước lúc ra tay, Hàn Lập hướng về không trung vội vàng nhìn lại, hai mắt lam mang chớp động, mắt cũng không chớp tựa như đang tim kiếm cái gì đó.

Kết quả khi tiếng sấm từ giữa bầu trời hoàn toàn dừng lại, từ bên trong mây đen truyền đến một cỗ hương khí kỳ dị, tiếp theo đó mây đen đối diện với pháp trận một trân quay cuồng, đột nhiên hiện ra một cái trăng tròn thật lớn.

Trăng tròn sáng tỏ dị thường, tản ra ánh sáng trắng ngà nhàn nhạt, cổ hương khí kia tựa hồ được tỏa ra từ giữa trăng tròn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook