Quyển 4 - Chương 574: Quỷ vụ hiện
Vong Ngữ
07/03/2013
Nếu là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ bị kim diễm này bao vây vào trong mà nói, thì sẽ giống như lời của Ôn Thiên Nhân, căn bản không cách nào chống đỡ được nửa khắc.
Nhưng Hàn Lập lại không giống như vậy.
Giờ phút này hắn nhìn vào kim diễm chung quang, khẽ nhăn trán một cái, bàn tay vỗ lên trên Túi trữ vật. Lúc này trên tay đã xuất hiện một cái bình nhỏ.
Nhìn bình nhỏ này Hàn Lập không khỏi khẻ thở dài một hơi.
Vạn niên linh dịch này vừa mới đến tay, sợ rằng bảo toàn không được bao lâu.
Nói đến cũng buồn cười, nếu hắn không lấy được linh dịch từ trong tay của Nguyên Dao thì sợ rằng lúc này quá nửa là phải chết chắc. Nhưng cũng như vậy, không phải vì linh dịch này hắn cũng không phải gặp vị Lục Đạo Truyền Nhân và có kết quả bị vây khốn như thế này.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập có một loại cảm giác cổ quái.
Hiện tại thoạt nhìn qua thì hắn đã ở vào thế hạ phong, nhưng có được bình vạn niên linh dịch này, thật ra hắn căn bản không còn sợ hãi nữa.
Ngược lại, bất luận là kim quang vây khốn hắn hay là kim diễm hung hăng kia, Ôn Thiên Nhân cũng không có khả năng thi triển ra nhiều. Đối phương cùng với hắn bắt đầu đánh nhau sống chết về tu vi cùng khả năng chịu đựng. Ngược lại hắn có được cơ hội thủ thắng.
Lần này đối phương tuyệt đối là tự chịu chết.
Nghĩ đến đây, trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia cười lạnh, tại bên trong màn hào quang hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị cùng với vị Lục Đạo Truyền Nhân thi đấu pháp lực, sau đó lại phản một kích.
Vì vậy xuất hiện một màn kỳ quái. Vốn trên không trung đầy tiếng sấm giờ lại bắt đầu yên tĩnh không một tiếng động nào. Ôn Thiên Nhân cùng với Hàn Lập đều tự ngồi xuống tĩnh tọa. Chỉ còn có kim diễm cao mấy trượng kia vẫn vô thanh vô tức thiêu đốt.
Tử Linh tiên tử thấy cảnh này, lưu quang trong đôi mắt sáng chuyển động, trong lòng có chút thở dài.
Dưới suy nghĩ của nàng, Hàn Lập bị Ôn Thiên Nhân dùng thần diễm vây khốn không cách nào thoát thân được, nhất định sẽ thất bại. Mặc dù Hàn Lập có thể dựa vào màn hào quang màu bạc kia nhất thời không có chuyện gì, nhưng chỉ bất quá là đau khổ chống đỡ mà thôi.
Nàng chỉ mang theo vẻ mặt phức tạp đứng ở xa xa, không có ý tứ tiến lên. Xem ra không đợi cho trận chiến này hoàn toàn chấm dứt, nàng sẽ tham gia vào cuộc tranh đấu của hai người bọn họ.
Lúc này, hơn mười dặm bên ngoài đảo, bọn người Mai thị huynh muội, Chiêu lão giả cùng với các tu sĩ cấp thấp khác, mặc dù khoảng cách quá xa không nhìn thấy được trận đại chiến của Hàn Lập và Ôn Thiên Nhân.
Nhưng từ phía xa xa kia truyền đến ánh sáng chói mắt cùng với âm thanh bạo liệt, bọn họ mơ hồ có thể cảm ứng được.
Kết quả, sắc mặt của mọi người đều đại biến.
Bọn họ cho rằng bóng trắng kia đang cùng với ti sĩ Kết Đan Kỳ trên đảo tranh đấu, tự nhiên không dám rời khỏi nơi đây. Mà bây giờ tất cả âm thanh cùng với dấu hiệu đấu pháp đã biến mất, làm cho các tu sĩ này bắt đầu nhìn lẫn nhau, không biết thắng bại ra sao, hay là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Tự nhiên không dám rời đi, chỉ có thể kiên trì đến cùng, tiếp tục chờ đợi tại chỗ.
Ở một phía khác của hòn đảo, bọn họ không có phát hiện ra một đội mỹ nữ đang bao quanh một chiếc thú xa, cũng đang lo lắng vô cùng.
Các nàng mặc dù chỉ là thiếp thân thị nữ của Ôn Thiên Nhân nhưng trên thực tế địa vị không khác gì thê thiếp, tất cả đều trải qua sự ‘sủng hạnh’ của vị Lục Đạo Truyền Nhân này.
Nếu như Ôn Thiên Nhân xảy ra chuyện gì, sau khi các nàng trở về, sợ rằng sẽ gặp phải chuyện đáng sợ đến như thế nào cũng có thể đoán được.
Bất quá, do Ôn Thiên Nhân khi mang theo Tử Linh tiên tử bay khỏi đây, đã ra lệnh cho các nàng ở tại chổ. Cho nên những thị nữ này tuy trong lòng có chút bất an, sau khi thương lượng lại với nhau vẫn không dám đi vào trong đảo nhỏ.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Từ ban ngày đến tối. Từ buổi tối lại chậm rãi đến sáng. Vô thanh vô tức dã trải qua hơn một ngày.
Mà trên đảo vẫn yên lặng, phảng phất như tranh đấu hôm qua căn bản như chưa từng xảy ra.
Lúc này, hai nhóm tu sĩ ở hai bên đang chờ đợi bắt đầu nôn nóng.
Vùng phụ cận bắt đầu xuất hiện các tu sĩ khác.
Trải qua thiên tượng của ngày hôm qua, tu sĩ ở trên đảo ở vùng phụ cận đều biết được tin tức nơi đây có dị bảo xuất thế. Tự nhiên tất cả các tu sĩ khác đều chạy đến đây. Trong đó đại đa số là Trúc Cơ Kỳ nhưng vẫn có một ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ không biết trời cao đất rộng.
Những người này từ bốn phương tám hướng bay đến, sau khi xem xét vùng phụ cận tiểu đảo, xem xét bốn phía tự nhiên là gặp được đám người lão giả hoặc là nhìn thấy các nữ tu ở quanh thú xa.
Cùng với đám người lão giả đối mặt còn tốt, lão giả họ Chiêu kia cùng với Mai thị huynh muội cũng giao hữu một chút, tiến lên bắt chuyện một ít. Đám người lão giả cũng không có lừa dối mà đem sự thật nói cho bọn họ.
Các tu sĩ kia sau khi nghe được đã có hai tu sĩ Kết Đan Kỳ tiến vào trong đảo lại chưa quay trở lại, nhất thời âm thầm bàn tán. Tất cả đều tập trung lại chỗ lão giả, không một ai ngu ngốc đi lên đảo.
Mà ở một bên khác, thấy các nữ tu bên cạnh thú xa đều là mỹ nữ, có một ít tu sĩ muốn đi qua bắt chuyện thì liền bị một nữ tu không khách khí xuất ra cờ hiệu Nghịch Tinh Minh, nhất thời các tu sĩ này hoảng sợ, sắc mặt trắng bệnh quay đầu trở lại.
Nếu nơi này có tu sĩ của Nghịch Tinh Minh tham dự, bọn họ không có tiện nghi nào có thể chiếm được, lại càng không muốn rước lấy họa lên người.
Một đoạn thời gian sau đó rốt cuộc cũng có tu sĩ Kết Đan Kỳ bay đến, đúng là hai người kết bạn với nhau đi đến. Trong đó có một vị là Phó đảo chủ của Hoàng Minh Đảo ở phụ cận.
Phương hướng hai người này đi đến là nơi của các thị nữ của Ôn Thiên Nhân, tự nhiên mang theo một vẻ mặt kỳ quái đi lên hỏi.
Bởi vì cả hai đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ nên các nữ tu này không dám quá phận, do nữ tu đứng đầu đứng ra hàm hồ nói một chút về thân phận của Ôn Thiên Nhân.
Hai vị cao nhân Kết Đan Kỳ này nghe như vậy bị hù dọa giật mình.
Mặc dù Hoàng Minh Đảo là một đảo nhỏ trung lập nhưng đối mặt với ma đạo đệ nhất nhân cùng với Nghịch Tinh Minh thế lực ngập trời của Lục Đạo Cực Thánh này, tự nhiên không dám trêu chọc vào.
Lúc này bọn họ ấp úng lấy một cái cớ liền lập tức theo đường cũ chuồn mất.
Nói giỡn sao? Mặc dù không biết được trên đảo này có thật có bảo vật hiện thế hay không, nhưng nếu vị Lục Đạo Truyền Nhân này đã đi vào rồi thì bọn họ ngay cả một cơ hội làm trò cũng không có. Mà vị thiếu chủ kia đến hiện tại còn không có quay trở ra. Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liên lụy lên trên người bọn họ thì không phải là tự tìm lấy xui xẻo sao.
Kể từ đó, mặc dù một ít tu sĩ bị danh tiếng của Nghịch Tinh Minh hù dọa lui về. Nhưng ở một địa phương khác có ba bốn mươi tu sĩ tập trung lại. chỉ là sau đó không hề có cao giai tu sĩ Kết Đan Kỳ chạy đến nữa.
Những tu sĩ này trong lòng họ đều có quỷ, không dễ dàng gì mà xông lên đảo, cũng không một ai nguyện ý rời khỏi. Phần lớn đều có ý định ‘đục nước béo cò’.
Âm khí mây đen trên đảo không ngừng xoay tròn đã lớn đến nỗi đem cả hòn đảo nhỏ bao phủ. Khiến cho tiểu đảo này lâm vào tỉnh trạng âm u không chút ánh sáng.
Nhưng ngay lúc này, từ một địa phương khác trên đảo đột nhiên bắn ra một quang trụ màu xanh xuyên thẳng vào bên trong âm vân.
Vốn bầu trời đang quay cuồng kia yên tĩnh trở lại, tất cả âm vâm bắt đầu trầm xuống, chậm rãi hạ thấp xuống, cuối cùng dừng ở khoảng không cao hơn trăm trượng.
Một bộ dáng như vậy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như bão táp đang kéo đến.
Một màn thiên tượng biến ảo như vậy khiến cho trong lòng các tu sĩ ở phụ cận đều rùng mình.
Những một ít tu sĩ có tâm tư linh hoạt lại âm thầm cảm thấy vui mừng và sợ hãi.
Bởi vì bọn họ cho rằng lục quang kia chính là quang mang do dị bảo xuất ra, là dấu hiệu bảo vật sắp hiện thế.
Nhất thời một phận tu sĩ này không có cách nào kiềm hãm được lòng tham của mình, sau khi thương lượng một phen liền có hơn mười tu sĩ muốn bay vào trong đảo tìm kiếm một phen.
Bọn họ cho rằng nhiều Trúc Cơ Kỳ tu sĩ liên thủ lại với nhau thì cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không dễ dàng cầm cố được bọn họ.
Còn bộ phận tu sĩ còn lại thì ổn trọng hơn nhiều, chỉ là lạnh lùng nhìn hành động của bọn họ.
Có người nguyện ý làm đá dò đường thì bọn họ vui vẻ xem tình hình rồi mới tính.
Huống hồ bọn họ cho rằng ở bên trong đó đã có tu sĩ Kết Đan Kỳ vào trước, thì những người này có thể chiếm được những chỗ tốt được sao.
Cùng lúc đó, một địa phương khác của đảo, nhóm thị nữ của Ôn Thiên Nhân cũng không có tiếp tục chờ đợi tại chổ được, các nàng vây quanh thú xa đồng dạng bay lên trên đảo.
Những người này không biết được bên trong lòng biển cách đảo hơn trăm dặm đột nhiên có hắc quang quỷ dị chớp động, tiếp theo một cái khe màu đen tinh tế xuất hiện. Sau đó từ bên trong cái khe đó thoát ra vô số hắc vụ.
Những vụ khí này lúc đầu chỉ lớn hơn một trượng, nhưng lập tức bành trướng ra, trong chốc lát liền lớn hơn rất nhiều, đang còn không ngừng khuếch trương ra ngoài.
Mà bên trong vụ khí kia chẳng những ẩn chứa âm thanh quỷ khóc sói tru, hơn nữa còn có những tia chớp màu đen kì quái không ngừng chớp động bên trong.
Càng quỷ dị hơn là đám tôm cá xung quanh hắc vụ phảng phất như bị cái gì đó lôi kéo, tất cả giống như thiêu thân lao vào lửa mà hướng đến vụ khí bay đi.
Trong nhắt mắt, tất cả sinh vật sống vùng phụ cận đều bị quét sạch sẽ.
Nhưng hắc vụ phảng phất như vẫn chưa đủ, bắt đầu mở rộng diện tích ra.
Hai dặm, ba dặm…
Chúng chẳng những là toát ra ngoài, hơn nữa phụ cận của nó đều là thiên hạ của hắc vụ. Hắc sắc vụ hải kinh người kia khiến cho người ta cảm thấy tê dại da đầu, vô cùng kinh hãi.
Mà từ trên cao nhìn xuống, phạm vi chúng nó khuếch tán ra không bảo lâu nữa là đến đảo nhỏ Nguyên Dao đang thi triển Hoàn Hồn Thuật.
Những tu sĩ trên đảo, kể cả Hàn Lập cũng không biết.
Nhưng Hàn Lập lại không giống như vậy.
Giờ phút này hắn nhìn vào kim diễm chung quang, khẽ nhăn trán một cái, bàn tay vỗ lên trên Túi trữ vật. Lúc này trên tay đã xuất hiện một cái bình nhỏ.
Nhìn bình nhỏ này Hàn Lập không khỏi khẻ thở dài một hơi.
Vạn niên linh dịch này vừa mới đến tay, sợ rằng bảo toàn không được bao lâu.
Nói đến cũng buồn cười, nếu hắn không lấy được linh dịch từ trong tay của Nguyên Dao thì sợ rằng lúc này quá nửa là phải chết chắc. Nhưng cũng như vậy, không phải vì linh dịch này hắn cũng không phải gặp vị Lục Đạo Truyền Nhân và có kết quả bị vây khốn như thế này.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập có một loại cảm giác cổ quái.
Hiện tại thoạt nhìn qua thì hắn đã ở vào thế hạ phong, nhưng có được bình vạn niên linh dịch này, thật ra hắn căn bản không còn sợ hãi nữa.
Ngược lại, bất luận là kim quang vây khốn hắn hay là kim diễm hung hăng kia, Ôn Thiên Nhân cũng không có khả năng thi triển ra nhiều. Đối phương cùng với hắn bắt đầu đánh nhau sống chết về tu vi cùng khả năng chịu đựng. Ngược lại hắn có được cơ hội thủ thắng.
Lần này đối phương tuyệt đối là tự chịu chết.
Nghĩ đến đây, trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia cười lạnh, tại bên trong màn hào quang hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị cùng với vị Lục Đạo Truyền Nhân thi đấu pháp lực, sau đó lại phản một kích.
Vì vậy xuất hiện một màn kỳ quái. Vốn trên không trung đầy tiếng sấm giờ lại bắt đầu yên tĩnh không một tiếng động nào. Ôn Thiên Nhân cùng với Hàn Lập đều tự ngồi xuống tĩnh tọa. Chỉ còn có kim diễm cao mấy trượng kia vẫn vô thanh vô tức thiêu đốt.
Tử Linh tiên tử thấy cảnh này, lưu quang trong đôi mắt sáng chuyển động, trong lòng có chút thở dài.
Dưới suy nghĩ của nàng, Hàn Lập bị Ôn Thiên Nhân dùng thần diễm vây khốn không cách nào thoát thân được, nhất định sẽ thất bại. Mặc dù Hàn Lập có thể dựa vào màn hào quang màu bạc kia nhất thời không có chuyện gì, nhưng chỉ bất quá là đau khổ chống đỡ mà thôi.
Nàng chỉ mang theo vẻ mặt phức tạp đứng ở xa xa, không có ý tứ tiến lên. Xem ra không đợi cho trận chiến này hoàn toàn chấm dứt, nàng sẽ tham gia vào cuộc tranh đấu của hai người bọn họ.
Lúc này, hơn mười dặm bên ngoài đảo, bọn người Mai thị huynh muội, Chiêu lão giả cùng với các tu sĩ cấp thấp khác, mặc dù khoảng cách quá xa không nhìn thấy được trận đại chiến của Hàn Lập và Ôn Thiên Nhân.
Nhưng từ phía xa xa kia truyền đến ánh sáng chói mắt cùng với âm thanh bạo liệt, bọn họ mơ hồ có thể cảm ứng được.
Kết quả, sắc mặt của mọi người đều đại biến.
Bọn họ cho rằng bóng trắng kia đang cùng với ti sĩ Kết Đan Kỳ trên đảo tranh đấu, tự nhiên không dám rời khỏi nơi đây. Mà bây giờ tất cả âm thanh cùng với dấu hiệu đấu pháp đã biến mất, làm cho các tu sĩ này bắt đầu nhìn lẫn nhau, không biết thắng bại ra sao, hay là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Tự nhiên không dám rời đi, chỉ có thể kiên trì đến cùng, tiếp tục chờ đợi tại chỗ.
Ở một phía khác của hòn đảo, bọn họ không có phát hiện ra một đội mỹ nữ đang bao quanh một chiếc thú xa, cũng đang lo lắng vô cùng.
Các nàng mặc dù chỉ là thiếp thân thị nữ của Ôn Thiên Nhân nhưng trên thực tế địa vị không khác gì thê thiếp, tất cả đều trải qua sự ‘sủng hạnh’ của vị Lục Đạo Truyền Nhân này.
Nếu như Ôn Thiên Nhân xảy ra chuyện gì, sau khi các nàng trở về, sợ rằng sẽ gặp phải chuyện đáng sợ đến như thế nào cũng có thể đoán được.
Bất quá, do Ôn Thiên Nhân khi mang theo Tử Linh tiên tử bay khỏi đây, đã ra lệnh cho các nàng ở tại chổ. Cho nên những thị nữ này tuy trong lòng có chút bất an, sau khi thương lượng lại với nhau vẫn không dám đi vào trong đảo nhỏ.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Từ ban ngày đến tối. Từ buổi tối lại chậm rãi đến sáng. Vô thanh vô tức dã trải qua hơn một ngày.
Mà trên đảo vẫn yên lặng, phảng phất như tranh đấu hôm qua căn bản như chưa từng xảy ra.
Lúc này, hai nhóm tu sĩ ở hai bên đang chờ đợi bắt đầu nôn nóng.
Vùng phụ cận bắt đầu xuất hiện các tu sĩ khác.
Trải qua thiên tượng của ngày hôm qua, tu sĩ ở trên đảo ở vùng phụ cận đều biết được tin tức nơi đây có dị bảo xuất thế. Tự nhiên tất cả các tu sĩ khác đều chạy đến đây. Trong đó đại đa số là Trúc Cơ Kỳ nhưng vẫn có một ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ không biết trời cao đất rộng.
Những người này từ bốn phương tám hướng bay đến, sau khi xem xét vùng phụ cận tiểu đảo, xem xét bốn phía tự nhiên là gặp được đám người lão giả hoặc là nhìn thấy các nữ tu ở quanh thú xa.
Cùng với đám người lão giả đối mặt còn tốt, lão giả họ Chiêu kia cùng với Mai thị huynh muội cũng giao hữu một chút, tiến lên bắt chuyện một ít. Đám người lão giả cũng không có lừa dối mà đem sự thật nói cho bọn họ.
Các tu sĩ kia sau khi nghe được đã có hai tu sĩ Kết Đan Kỳ tiến vào trong đảo lại chưa quay trở lại, nhất thời âm thầm bàn tán. Tất cả đều tập trung lại chỗ lão giả, không một ai ngu ngốc đi lên đảo.
Mà ở một bên khác, thấy các nữ tu bên cạnh thú xa đều là mỹ nữ, có một ít tu sĩ muốn đi qua bắt chuyện thì liền bị một nữ tu không khách khí xuất ra cờ hiệu Nghịch Tinh Minh, nhất thời các tu sĩ này hoảng sợ, sắc mặt trắng bệnh quay đầu trở lại.
Nếu nơi này có tu sĩ của Nghịch Tinh Minh tham dự, bọn họ không có tiện nghi nào có thể chiếm được, lại càng không muốn rước lấy họa lên người.
Một đoạn thời gian sau đó rốt cuộc cũng có tu sĩ Kết Đan Kỳ bay đến, đúng là hai người kết bạn với nhau đi đến. Trong đó có một vị là Phó đảo chủ của Hoàng Minh Đảo ở phụ cận.
Phương hướng hai người này đi đến là nơi của các thị nữ của Ôn Thiên Nhân, tự nhiên mang theo một vẻ mặt kỳ quái đi lên hỏi.
Bởi vì cả hai đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ nên các nữ tu này không dám quá phận, do nữ tu đứng đầu đứng ra hàm hồ nói một chút về thân phận của Ôn Thiên Nhân.
Hai vị cao nhân Kết Đan Kỳ này nghe như vậy bị hù dọa giật mình.
Mặc dù Hoàng Minh Đảo là một đảo nhỏ trung lập nhưng đối mặt với ma đạo đệ nhất nhân cùng với Nghịch Tinh Minh thế lực ngập trời của Lục Đạo Cực Thánh này, tự nhiên không dám trêu chọc vào.
Lúc này bọn họ ấp úng lấy một cái cớ liền lập tức theo đường cũ chuồn mất.
Nói giỡn sao? Mặc dù không biết được trên đảo này có thật có bảo vật hiện thế hay không, nhưng nếu vị Lục Đạo Truyền Nhân này đã đi vào rồi thì bọn họ ngay cả một cơ hội làm trò cũng không có. Mà vị thiếu chủ kia đến hiện tại còn không có quay trở ra. Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liên lụy lên trên người bọn họ thì không phải là tự tìm lấy xui xẻo sao.
Kể từ đó, mặc dù một ít tu sĩ bị danh tiếng của Nghịch Tinh Minh hù dọa lui về. Nhưng ở một địa phương khác có ba bốn mươi tu sĩ tập trung lại. chỉ là sau đó không hề có cao giai tu sĩ Kết Đan Kỳ chạy đến nữa.
Những tu sĩ này trong lòng họ đều có quỷ, không dễ dàng gì mà xông lên đảo, cũng không một ai nguyện ý rời khỏi. Phần lớn đều có ý định ‘đục nước béo cò’.
Âm khí mây đen trên đảo không ngừng xoay tròn đã lớn đến nỗi đem cả hòn đảo nhỏ bao phủ. Khiến cho tiểu đảo này lâm vào tỉnh trạng âm u không chút ánh sáng.
Nhưng ngay lúc này, từ một địa phương khác trên đảo đột nhiên bắn ra một quang trụ màu xanh xuyên thẳng vào bên trong âm vân.
Vốn bầu trời đang quay cuồng kia yên tĩnh trở lại, tất cả âm vâm bắt đầu trầm xuống, chậm rãi hạ thấp xuống, cuối cùng dừng ở khoảng không cao hơn trăm trượng.
Một bộ dáng như vậy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như bão táp đang kéo đến.
Một màn thiên tượng biến ảo như vậy khiến cho trong lòng các tu sĩ ở phụ cận đều rùng mình.
Những một ít tu sĩ có tâm tư linh hoạt lại âm thầm cảm thấy vui mừng và sợ hãi.
Bởi vì bọn họ cho rằng lục quang kia chính là quang mang do dị bảo xuất ra, là dấu hiệu bảo vật sắp hiện thế.
Nhất thời một phận tu sĩ này không có cách nào kiềm hãm được lòng tham của mình, sau khi thương lượng một phen liền có hơn mười tu sĩ muốn bay vào trong đảo tìm kiếm một phen.
Bọn họ cho rằng nhiều Trúc Cơ Kỳ tu sĩ liên thủ lại với nhau thì cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không dễ dàng cầm cố được bọn họ.
Còn bộ phận tu sĩ còn lại thì ổn trọng hơn nhiều, chỉ là lạnh lùng nhìn hành động của bọn họ.
Có người nguyện ý làm đá dò đường thì bọn họ vui vẻ xem tình hình rồi mới tính.
Huống hồ bọn họ cho rằng ở bên trong đó đã có tu sĩ Kết Đan Kỳ vào trước, thì những người này có thể chiếm được những chỗ tốt được sao.
Cùng lúc đó, một địa phương khác của đảo, nhóm thị nữ của Ôn Thiên Nhân cũng không có tiếp tục chờ đợi tại chổ được, các nàng vây quanh thú xa đồng dạng bay lên trên đảo.
Những người này không biết được bên trong lòng biển cách đảo hơn trăm dặm đột nhiên có hắc quang quỷ dị chớp động, tiếp theo một cái khe màu đen tinh tế xuất hiện. Sau đó từ bên trong cái khe đó thoát ra vô số hắc vụ.
Những vụ khí này lúc đầu chỉ lớn hơn một trượng, nhưng lập tức bành trướng ra, trong chốc lát liền lớn hơn rất nhiều, đang còn không ngừng khuếch trương ra ngoài.
Mà bên trong vụ khí kia chẳng những ẩn chứa âm thanh quỷ khóc sói tru, hơn nữa còn có những tia chớp màu đen kì quái không ngừng chớp động bên trong.
Càng quỷ dị hơn là đám tôm cá xung quanh hắc vụ phảng phất như bị cái gì đó lôi kéo, tất cả giống như thiêu thân lao vào lửa mà hướng đến vụ khí bay đi.
Trong nhắt mắt, tất cả sinh vật sống vùng phụ cận đều bị quét sạch sẽ.
Nhưng hắc vụ phảng phất như vẫn chưa đủ, bắt đầu mở rộng diện tích ra.
Hai dặm, ba dặm…
Chúng chẳng những là toát ra ngoài, hơn nữa phụ cận của nó đều là thiên hạ của hắc vụ. Hắc sắc vụ hải kinh người kia khiến cho người ta cảm thấy tê dại da đầu, vô cùng kinh hãi.
Mà từ trên cao nhìn xuống, phạm vi chúng nó khuếch tán ra không bảo lâu nữa là đến đảo nhỏ Nguyên Dao đang thi triển Hoàn Hồn Thuật.
Những tu sĩ trên đảo, kể cả Hàn Lập cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.