Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 9 - Chương 1693: Thái ất thanh quang

Vong Ngữ

12/03/2013

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay là tên thanh niên kia thực sự là phát hiện được cái gì mà nữ tử này vừa dứt lời thì vốn đang lơ lửng bất động trên không trung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên một chút, sau đó giơ tay lên, một cái ô hắc viên bát bay ra, sau khi xoay quanh một cái thì huyền phù ở giữa không trung. Tiếp theo thanh niên Giác Xi Tộc kia mồm lẩm bẩm, mười ngón tay nhắm hướng cái viên bát liên tiếp búng ra. Vô số đạo pháp quyết màu sắc khác nhau bắn ra, sau khi loé lên thì đều chui vào trong cái viên bát.

Viên bát sau khi kêu dài một tiếng thì bên ngoài thân hắc quang đại phóng rồi dường như cuồng trướng lên. Đảo mắt kích thước của nó đã biến thành hơn mười trượng giống như một toàn nhà huyền phù ở phía trên không trung. Tiếp theo từ bên trong viên bát toát ra vô số hắc khí tối đen như mực nhằm bốn phương tám hướng điên cuồng tản ra. Trong nháy mắt nó đã đem cả thiên không che kín lại, khiến cho ngày bỗng nhiên biến thành đêm.

Mảnh thuỷ tinh trướ mặt Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi nhất thời trở nên đen thui, rốt cục nhìn không rõ được vật gì nữa. Sắc mặt hai người đều biến đổi nhưng chưa kịp mở miệng nói chuyện gì thì trên thuỷ tinh hắc quang chợt loé rồi mặt ngoài trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu mà một lần nữa hiện ra hình ảnh.

Tuy nhiên chỉ thấy hình ảnh này hết thảy đều khác lúc trước, chỉ thấy xa xa có mấy đám mây trắng lơ lửng trôi đi còn đám Giác Xi Tộc cùng tên thanh niên kim giác kia nguyên bản đang huyền phù ở trên không trung lại biến mất không thấy bóng dáng.

Trong mắt Liễu Thuý Nhi mâu quang chợt loé rồi giơ một ngón tay thon dài hướng về thuỷ tinh điểm ra một chỉ. Hào quang chớp động rồi mặt ngoài thuỷ tinh hình ảnh thay đổi, lúc này trên đó đang phản chiếu hình ảnh phía dưới. Kết quả cũng chỉ thấy bão cát mênh mang mà đồng dạng không thấy bóng dáng đám Giác Xi Tộc đâu cả.

"Xem ra đối phương đã thi triển huyễn thuật để che đậy toàn bộ hành động của bọn chúng. Trừ phi chúng ta mạnh mẽ thao túng ảnh tinh phóng qua cấm chế nếu không là bất lực nhưng nếu làm như vậy thì hành tung của chúng ta khẳng định sẽ bại lộ không thể nghi ngờ. Lúc đó có chút mất nhiều hơn được."

Liễu Thuý Nhi khẽ thở dài một hơi nói. Tiếp theo tay áo bào của nàng hướng về phía thuỷ tinh phất một cái, phía trên thuỷ tinh hoà quang chợt loé rồi mặt ngoài hiện ra một lớp sương mù nhè nhẹ màu trắng ngà, sau đó mọi hình ảnh lập tức giống như ảo ảnh tán loạn biến mất còn thuỷ tinh cuối cùng hoá thành một viên tinh thể màu trắng ngà nhìn như bình thường và bị hút vào trong cổ tay áo.

"Quên đi. Nếu đám Giác Xi Tộc này cẩn thận như thế thì chúng ta cũng không cần kinh động tới chúng. Nhưng như thế mà xem thì việc bọn họ đang mưu đồ cũng không nhỏ, cũng không biết là có liên quan tới việc của chúng ta hay không, có ảnh hưởng gì không?"

Hàn Lập có chút suy nghĩ thì thào nói vài tiếng.

"Mục tiêu của chúng ta mà nói thì chỉ cần một lát công phu là tới, tuy nhiên dù sao cũng nên phải có sự phòng thủ nhất định, Hàn huynh có thượng sách gì không?"

Liễu Thuý Nhi trong lòng rùng mình chậm rãi hỏi.

"Nhân thủ của đối phương khá đông. Hơn nữa thần thông đều không kém gì bọn ta, biện pháp tốt nhất tự nhiên là không có, đến lúc đó chỉ có thể bày ra mấy tầng pháp trận mà che dấu động tĩnh phá cấm chế của bọn ta, mặt khác đám Giác Xi Tộc này tuy rằng đã bày ra huyễn thuật che dấu hành động nhưng chúng ta cũng nên bố trí ở phụ cận ảo trận một số khôi lỗi hoặc là linh thú âm thầm giám thị. Vạn nhất bọn họ thực sự có dị động gì thì bọn ta cũng có thể đề phòng một chút."

Hàn Lập sau khi hơi cân nhắc thì nói.

"Cũng chỉ có thể như thế."

Liễu Thuý Nhi đồng dạng trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đống ý nói.

"Nếu tiên tử cũng không phản đối thì chúng ta lập tức bố trí thôi. Nơi đây cũng không có phải chỗ ở lâu, mau đi đến cấm chế chi địa thôi."

Hàn Lập không do dự nói.

"Điều này là tự nhiên, không biết Thạch đạo hữu khi nào thì có thể đuổi kịp tới đây. Mong rằng trên đường đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn."

Liễu Thuý Nhi ngưng trọng nhìn xuống phía dưới, khẩu khí có chút lo lắng nói.

"Nếu hai người chúng ta có thể thuận lợi đến đây như thế này, lấy thần thông của Thạch huynh thì ta nghĩ là cũng sẽ vô sự thôi. Huống hồ hiện tại bất quá vừa qua kỳ hẹn hai tháng, vạn nhất Thạch đạo hữu đi theo lộ tuyến xa hơn thì đến chậm mấy ngày cũng là việc bình thường."



Hàn Lập cười khẽ một tiếng tựa hồ đối với Thạch Côn tin tưởng mười phần.

"Hy vọng là như thế."

Liễu Thuý Nhi nghe Hàn Lập nói như thế thì tự nhiên là không có lời gì lo lắng nữa. Hàn Lập nở nụ cười, tay áo vừa động, nhất thời một đạo bóng trắng từ trong tay áo bay ra, sau khi xoay quanh một cái thì trong bạch sắc hàn quang hiện ra một nữ tử áo trắng mặt vô biểu tình đứng ở trước mặt. Đúng là thông linh khôi lỗi "Oa oa".

"Đi đi! Đi giám thị đám Giác Xi Tộc, không cần động thủ cùng bọn họ mà chỉ cần đứng xa xa coi chừng bọn họ là được."

Hàn Lập thả nhiên phân phó một tiếng.

"Oa oa" vừa nghe lời này thì ánh mắt chợt loé, khẽ cử động như chuẩn bị bay lên trời thì trong lòng Hàn Lập vừa động rồi cất tiếng gọi nàng lại.

"Chậm đã. Ngươi đem bảo vật và phù triện này mang ở trên người thì cam đoan là không bị phát hiện."

Hàn Lập nói xong thì lật tay lại, trong tay hào quang chợt loé rồi bỗng nhiên có thêm một tấm lụa mỏng màu đen cùng một tấm phù triện. Cái phù triện kia có tử quang chớp động không ngừng, đúng là Thái Nhất Hoá Thanh Phù.

Trên mặt Oa oa vẫn không nhìn ra dị sắc gì nhưng nghe nói thế thì liền vung tay đem hắc sa cùng phù triện chộp lấy. Tiếp theo bên ngoài thân bạch quang chợt loé lên mà hoá thành một cái bóng trắng bay đi.

"Hàn huynh. Ngươi có vẻ yêu quý khôi lỗi này dị thường a, bất quá việc này cũng khó trách. Cao giai thông linh khôi lỗi như thế, cho dù là tiểu muội cũng cực kỳ hâm mộ."

Liễu Thuý Nhi xem được một màn này thì thản nhiên cười nói.

"Hắc hắc, tiên tử nói đùa, lấy thân gia của đạo hữu nếu muốn mua một con thông linh khôi lỗi tốt nhất thì đâu phải là chuyện nhỏ. Nhưng nói lại, loại khôi lỗi này cũng có chút như có hoa không quả. Bình thường dùng không tốt bằng một con linh thú cùng giai. Một con này của ta cũng là do người khác tặng cho."

Hàn Lập mỉm cười từ chối ý kiến trả lời nói.

"Điều này cũng phải, việc khu động loại khôi lỗi này đối phó với địch mà nói thì chỉ là rất tốn đỉnh giai linh thạch. Việc này đã đủ để cho người ta cảm thấy đau đầu. Nếu Hàn huynh phái ra thông linh khôi lỗi thì ta cũng thả ra một con linh thú, đồng dạng phối hợp với khôi lỗi này đi giám thị đám Giác Xi Tộc kia."

Liễu Thuý Nhi thấy Hàn Lập không muốn nói nhiều về thông linh khôi lỗi thì lập tức thức thời chuyển đề tài.

Tiếp theo nàng đưa một tay ra khẽ nhấn vào chỗ eo lưng một cái. Đột nhiên một đạo ngũ sắc thải hồng chợt bắn ra, giống như lôi quang hoả thạch một chút đã biến mất ở trên hư không không thấy bóng dáng. Cho dù Hàn Lập có linh mục mà cũng chỉ có thể ở trong phút chốc mơ hồ nhìn thấy đó tựa hồ là một con tiểu thú trông như mang sí tiểu điêu, ngoài thân phóng ra ngũ sắc quang mang.

Hàn Lập bị độn tốc quỷ dị của tiểu thú này làm cho cả kinh. Không khỏi thâm ý sâu sắc nhìn nữ tử này liếc mắt một cái nhưng Liễu Thuý Nhi lại đứng dậy nói một câu:

"Chúng ta đi thôi. Đến phụ cận cấm chế chi địa chờ Thạch đạo hữu tới."

Hàn Lập tự nhiên không có phản đối. Vì thế bên ngoài hai người linh quang chợt loé hoá thành lưỡng đạo độn quang bay lên không nhằm hướng rời xa Giác Xi Tộc bay đi. Một đường đi, cảnh sắc dưới đất thuỷ chung như một. Tất cả lọt vào trong tầm mắt đều là bão cát màu vàng. Tàn viên phế tích ở trong bão cát như ẩn như hiện.

Từ mấy ngày trước Hàn Lập đã đi trước một bước tới đây đem phiến di chỉ này xem qua. Nơi này diện tích rất lớn, bộ dáng chừng hai ba trăm vạn dặm trong đó có không ít địa phương rõ ràng có cấm chế tồn tại, có vẻ nguy hiểm dị thường.



May mắn Hàn Lập trước đó đã được đám người Thải Lưu Anh nhắc nhở nên đi xa xa né tránh được địa vự này, nếu không loại thượng cổ cơ quan giống như Lôi bằng tại khu vực này tuyệt đối lưu lại không chỉ một con. Về phần chỉ dẫn của đám người Thải Lưu Anh thì cũng chỉ một nơi nguy hiểm nhất trong đó.

Hai người sau khi cẩn thận phi hành mấy vạn dặm thì rốt cục dừng độn quang lại. Hàn Lập hai mắt nhíu lại nhìn về phía trước. Chỉ thấy xa xa phía dưới có một đạo bạch sắc quang hà dài hơn trăm trượng ở trong bão cát chậm rãi chuyển động. Mặc cho cuồng phong gào thét mà vẫn không chút sứt mẻ nào. Hơn nữa bão cát vừa tiếp xúc với quang hà này thì đều loé lên rồi chui vào, giống như bị cắn nuốt trong đó vô ảnh vô tung.

Càng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên chính là bốn phía quang hà đều bị phủ kín bởi từng đống xương thú, trong đó có hơn phân nửa đều bị các hạt cát màu vàng bao phủ trong đó. Bất quá trong đó có một số bộ xương cốt bị cháy đen lộ ra. Mặc dù không biết đã tồn tại bao nhiêu năm nhưng hầu hết đều trắng như phấn, chứng tỏ là hài cốt dị thú mới chết.

Lúc này trong tay Liễu Thuý Nhi đã có thêm một cái pháp trận bàn cổ quái to cỡ bàn tay mà cẩn thận ngóng nhìn.

"Không sai, chính là nơi này, đây chính là cấm chế chi địa trong miệng gia sư cùng Đoạn tiền bối."

Sau một lúc lâu, Liễu Thuý Nhi mới thở dài một hơi tự nói một tiếng.

"Thoạt nhìn đích xác có một chút hung hiểm! Bất quá nếu nhị vị tiền bối đã mất đại khí lực đem ba người chúng ta tụ tập lại đây thì việc bài trừ cấm chế này khẳng định là có vài phần nắm chắc."

Ánh mắt Hàn Lập nhìn lên đám xương thú này đảo qua vài cái có chút bình tĩnh nói.

"Hy vọng là như thé. Nghe gia sư nói cấm chế nơi đây tại thời điểm thượng cổ do "Thái Ất thanh quang" cùng bài danh song song với Nguyên từ thần quang biến hoá hình thành. Để bài trử nó cũng chỉ có cách dùng Nguyên từ thần quang để khắc chế. Cho nên tập hợp ba người có được Nguyên từ thần thể như chúng ta hẳn là đủ để bài trừ cấm chế này."

Liễu Thuý Nhi hai mắt nhìn vào cấm chế trước mắt. Hiển nhiên so với Hàn Lập thì hiểu hơn không ít nên lại nói ra như vậy.

"Thái Ất thanh quang!"

Thần sắc nguyên bản đang thong dong của Hàn Lập nghe vậy thì không khỏi hô nhỏ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

"Như thế nào. Hàn huynh đối với kỳ quang này cũng cảm thấy hứng thú?"

Liễu Thuý Nhi tựa hồ phát hiện ra dị sắc của Hàn Lập, mâu quang chợt loé hỏi.

"Hàn mỗ tự thân có được Nguyên từ chi bảo nên tự nhiên đối với loại kỳ quang song song này có chút hiểu biết, nghe nói Thái Ất thanh quang có danh xưng là "Hư nhận". Nghe nói là nó sắc bén dị thường, một khi thả ra uy năng cơ hồ có thể sánh bằng vô hình kiếm khí đại thành, có thể chém giết đối thủ trong vô hình. Không biết có phải thực sự thần kỳ như thế hay không."

Thần sắc Hàn Lập lập tức khôi phục như thường, nhẹ giọng nói.

"Xem ra Hàn huynh đối với Thái Ất thanh quang này thực sự hiểu biết không ít. Ta nghe gia sư có nói qua, thanh quang này uy năng tuy không nhỏ nhưng cũng không giống như trong truyền thuyết làm cho người ta sợ hãi như vậy nhưng nếu dùng kỳ quang này mà hình thành cấm chế chia địa thì đích xác là vô kiên bất tối và khó lòng phòng bị. Nếu không lúc trước gia sư đã sớm liều mạng mạo hiểm mạnh mẽ phá vỡ cấm chế một lần và đắc thủ bảo vật mà quay về rồi. Hơn nữa Thái Ất thanh quang này dồng dạng không thể hậu thiên tu luyện mà thành, chỉ có thể dựa vào thiên địa tạo hoá chi lực thiên nhiên mà hình thành, ở Linh giới chúng ta kỳ quang này so với Nguyên từ thần quang càng thêm hiếm có. Tồn tại tu luyện Nguyên từ thần quang ngẫu nhiên còn có nghe thấy còn tu luyện Thái Ất thanh quang thì từ thời thượng cổ đến giờ chưa từng nghe nói qua."

Liễu Thuý Nhi giải thích nói.

"Nói như thê. Cấm chế phía dưới hẳn là có một vật có thể sử dụng Thái Ất thanh quang chi bảo hoặc là ẩn chứa kỳ quang này bên trong."

Khoé mắt Hàn Lập chợt nhảy lên một chút, không khỏi hỏi lại một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook