Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 10 - Chương 1920: Thánh tổ ma âm - Ỷ Thiên chi chiến (11)

Vong Ngữ

13/03/2013

Mười ba đầu giáp trùng kêu lên một tiếng rồi lập tức lao về phía hai khôi lỗi bằng ngọc lưu ly.

Bốn cánh tay của hai con khôi lỗi đột nhiên run lên, đồng thời thân hình bắn ngược về sau. Không những vậy, hai con khôi lỗi giơ bốn cánh tay về phía linh trùng thả ra một mảng ngân hồ và một cỗ hoàng sắc quang hà cuồn cuộn bay ra từ đó.

Ngân hồ đan xen lẫn nhau, sáng lập lòe, phát ra những tiếng nổ uy lực kinh người. Mà cổ hoàng sắc quang hà kia lại không một tiếng động, hệt như mây trôi nước chảy nhìn không chút thu hút.

Tử văn giáp trùng gặp loại công kích này cũng không có chút ý tránh né, hai cánh cử động một cái, liền phân ra làm hai hướng bay vào trong điện hồ cùng quang hà. Trong nháy mắt, trong ngân hồ truyền ra tiếng sét đánh dữ dội, rồi tất cả ngân hồ vỡ vụn từng mảng rồi tiêu thất đi, cả không gian xung quanh như có chứa một cỗ khí cực nóng.

Còn bên trong hoàng sắc quang hà kia lại hiện lên có vô số ký hiệu quỉ dị, trong nháy mắt đã bao vây lấy đám linh trùng ở trong quang hà, ánh sáng tỏa ra cũng trở nên rực rỡ hơn.

Loại ánh sáng này dường như có loại uy năng thần bí nào đó.

Nhưng mười ba đầu tử văn giáp trùng này chính là do Hàn Lập cho mấy vạn Phệ Kim trùng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng mới thu được mười ba đầu hậu tuyển trùng vương này. Cho nên xét về độ cứng của thân thể hay các thần thông khác đều hơn xa nhiều cá thể bình thường khác.

Linh trùng này cho dù bị ngân hồ điên cuồng đánh vào hay bị phù văn trong hoàng sắc quang hà bao vây gắt gao không ngừng, thì sau một trận co giãn của hoa văn màu tím trên toàn thân, cũng xem như không có gì, rồi quỉ dị xuyên thủng điện quang và quang hà, giương nanh hung tợn xông tới phía trước hai khôi lỗi.

Hai con khôi lỗi bằng ngọc lưu ly này làm gì có tình cảm nên cũng không hề có chút sợ hãi.

Chỉ thấy trên bề mặt lưu ly ánh sáng lưu chuyển một hồi rồi trong tay một con khôi lỗi xuất hiện hai thanh nhận trong suốt, mỏng lạ thường, hẹp dài, trong tay con kia thì có thêm một thanh trường thương bảy màu. Ba kiện binh khí chỉ vừa hơi huy động thì đã có vô số nhận mang cùng thương hoa bay lượn đầy trời, cuốn mười ba con linh trùng vào trong.

Âm thanh kim chúc va chạm vang lên, tử văn linh trùng mặc dù không bị tổn thương mảy may nhưng vẫn chưa thể tiếp cận hai khôi lỗi.

Đang ở phía xa chăm chú nhìn lại đây, thấy cảnh này, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống.

Theo đó, hắn biến thân thành cự viên rồi đột nhiên hét một tiếng dài, Nguyên Từ cực sơn vốn đang lơ lửng trên cao chợt lóe lên biến mất. Ngay sau đó, phía trên đầu hai con khôi lỗi dao động, tòa hắc sơn quỉ dị hiện ra, chuyển động xoay tròn, tỏa ra một mảng hôi sắc quang hà chụp xuống.

Hai con khôi lỗi không hề biết sợ, huy động không ngừng binh khí trong tay và ngoảnh đầu phun ra hai đạo thất thải quang mang va chạm cùng hôi sắc quang hà.

Hai loại quang hà này đan xen vào nhau, giằng co rồi nổ tung ra mà tan biến dần.

Vào lúc này, sau lưng cự viên vang lên một tiếng nổ, đôi lôi sí trong suốt hiện ra rồi chợt lóe, thân hình khổng lồ liên hóa thánh một đạo hồ quang biến mất.

Cơ hồ cùng thời gian, phía sau hai con lưu ly khôi lỗi xuất hiện không gian dao động. Ngay tại chỗ vô số hồ quang đan xen, cự viên chợt hiện thân, cánh tay cũng mơ hồ chuyển động.

Hai tiếng nổ vang lên.



Thất thải quang mang chợt lóe lên trước ngực hai con khôi lỗi, hai nắm tay đầy lông tỏa ra ánh vàng khác thường hiện ra. Cự viên đã dùng tốc độ khó tưởng tượng, dùng hai cánh tay to khoét hai lỗ trên thân hai con khôi lỗi.

Loại khôi lỗi này dù có thực lực tương đương với Nhân tộc tu sĩ Hợp Thể sơ kì nhưng không có tu sĩ dùng thần niệm khống chế, lại chưa mở ra linh trí, đối mặt cùng Hàn Lập đã biến thân, sau khi bị phá đi vòng sáng bảy màu có vẻ như không chịu nổi một kích.

Nhưng cũng chính vì là khôi lỗi, nên tuy bị vết thương có thể làm mất phần lớn sức chiến đấu như vậy mà hai lưu ly khôi lỗi này chỉ hơi run rẩy rồi nhanh chóng lấy ổn định lại thân hình, điều khiển ba kiện binh khí trong tay lại run lên. Trong nháy mắt, hào quang bay đầy trời, chụp xuống cự viên đang ở phía sau.

Hàn quang trong mắt cự viên chợt lóe, sau một tiếng trầm đục, hai ngọn ngân diễm bốc lên từ giữa hai nắm tay bao lấy hai con lưu ly khôi lỗi, chính là Phệ Linh Thiên Hỏa!

Đồng thời thân hình cự viên khẽ động, bắn ngược ra sau như mũi tên, dễ dàng tránh khỏi công kích của khôi lỗi.

Nhưng xảy ra chuyện khiến cho Hàn Lập ngẩn người ra. Dù cho ngân diễm rừng rực thiêu đốt, hai khôi lỗi không hề bị hòa tan chút nào, thân hình vẫn bóng loáng, trong suốt, chỉ có một ít vế cháy xém bên ngoài.

Điều này hiển nhiên làm Hàn Lập rất kinh ngạc trong lòng!

Nhưng dù thế, hắn cũng không cần tung thêm thủ đoạn gì vì hai con khôi lỗi cho dù vẫn có thể đánh trả nhưng động tác chậm chạp nhiều hơn so với lúc trước. Lúc này, mười ba tử văn linh trùng kêu lên một tiếng rồi bay ngay đến trên chúng, bắt đầu thôn phệ hai con khôi lỗi. Tuy hai con khôi lỗi đã dùng hết các loại thần thông nhưng không gạt bỏ được mười ba con linh trùng đang bám như cắm rễ bên ngoài thân chúng.

Dù rằng lưu ly khôi lỗi có thể ngăn cản Phệ Linh Thiên Hỏa nhưng có vẻ như không chịu nổi tử văn Phệ Kim trùng cắn nuốt, cho nên chỉ lát sau liền kêu lên "chít chít" rồi ngã xuống, không ngừng lắn lộn trên mặt đất.

Sau đó một chốc thời gian, hai con khôi lỗi đã bị gặm mất non nửa thân thể, không thấy phát ra âm thanh gì nữa. Trong khi hai con khôi lỗi bị cắn nuốt, Hàn Lập bấm quyết niệm chú khôi phục hình người rồi ở một bên lạnh lùng quan sát.

Khi hai con lưu ly khôi lỗi đã bị cắn nuốt sạch, Hàn Lập mới huýt sáo một tiếng, tay vung lên điểm về phía đám linh trùng.

Sau khi cắn nuốt hai con khôi lỗi, thân hình mười ba con Tử văn linh trùng càng trở nên rạng rỡ hơn vài phần, tỏ ra rất hưng phấn, khi bị pháp quyết thúc giục lại có vẻ chần chờ như không muốn trở về.

Hàn Lập thấy thế, sắc mặt trầm xuống, phát ra tiếng huýt sáo ẩn chứa linh lực lớn hơn phát ra trở nên trầm thấp và to hơn. Khi đó, mười ba con Tử văn linh trùng mới xòe cánh, có chút không cam lòng mà hướng về phía tay áo Hàn Lập bay vào.

"Xem ra các tiểu gia hỏa này cũng không thể lấy ra mà đối phó với kẻ địch. Sau khi trở về phải tăng cường dưỡng dục thêm vài lần mới được.”

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thấp giọng tự nói một câu.

Sau đó, quét mắt nhìn về một vật xa xa, đó là một cái tiểu đỉnh màu tím, đang lơ lửng không nhúc nhích trên không, cả thân đỉnh có ánh sáng màu đen tỏa ra nhàn nhạt, hình như vì mất đi chủ nhân lúc trước mà trở nên im lặng.

Khóe miệng Hàn Lập lộ ra một tia vui mừng, một cánh tay giơ lên hướng về đỉnh này phất lên. Đỉnh này lúc nãy thể hiện thần thông kinh người. Nếu có được dạng bảo vật này sẽ làm cho thực lực hắn nâng cao thêm một bước.



"Vù" một tiếng, tiểu đỉnh màu tím biến thành một đoàn ánh sáng bay nhanh đến, chỉ cần vài nhịp nữa sẽ đến trong tay Hàn Lập. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng sét vang lên, một đạo lôi điện màu tím từ trên trời đánh xuống ngay giữa tiểu đỉnh.

"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, tiểu đỉnh chợt lóe lên rồi biến mất ở giữa tử sắc lôi điện. Dường như cùng lúc đó, một giọng nói âm trầm, đầy phẫn nộ vang vọng giữa trời!

“Giỏi, giỏi lắm, không những cướp đi Trấn Ma Tỏa của ta lại thèm muốn có được Tử Ngôn đỉnh của bổn tọa. Xem ra, hai đứa phế vật kia cho dù đã cầm bảo vật của bổn tọa cũng không làm gì được ngươi. Tuy vậy cũng không sao, bổn tọa sẽ đến gặp gỡ ngươi lập tức, sau đó thì ngươi sẽ có thể nếm mùi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!"

Dường như lời nói này có một loại sức mạnh thần bí, tuy rằng không lớn nhưng rơi vào tai Hàn Lập lại vang ầm ầm như sấm nổ. Dù cho Hàn Lập có thần niệm kinh người nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy đầu óc mê muội đi, thân hình bất giác lung lay hốt hoảng, rồi mới ổn định lại. Tuy nhiên sắc mặt hắn cũng đã có chút tái nhợt.

"Đây là thần niệm của tu sĩ cấp Đại Thừa. Chẳng lẽ là do hóa thân kia của Huyết Quang thánh tổ cách không mà truyền đến? Không đúng, chỉ là một khối hóa thân, cho dù có thần thông nghịch thiên ra sao, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi Hợp thể hậu kì đại thành, thần niệm sao có thể mạnh mẽ như vậy? Chắc là chính bản thể của vị Huyết Quang Thánh tổ kia! Hắn nói trong chốc lát sẽ tự mình đến gặp ta là có ý tứ gì đây? Không lẽ, bản thể hắn đã có thể đi vào giới này? Nếu không, hắn phải biết rõ một khối hoá thân cũng sẽ không làm gì được ta.”

Hàn Lập hoảng sợ trong lòng, vô cùng lo lắng về đạo thần niệm xa lạ vừa rồi. Nhưng hắn càng hiểu rõ, nơi này nhất quyết không thể ở lại lâu được, trước hết phải thoát vây mà ra rồi mới nói đến chuyện khác sau. Vì thế, hắn gạt bỏ suy nghĩ lung tung, đem hóa thân Linh khu và Phạm thánh kim thân ở xa thu hồi về rồi lập tức hóa thành một đạo thanh hồng bay lên trời, sau một vòng lượn liền bay về phía xa xa.

Cách không xa Thiên Uyên thành, trong một cái thành khổng lồ của Ma tộc, kiêu ngạo ngồi ở vị trí điện chủ là một gã huyết bào thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, lẻ loi ngồi trên một cái ghế kim sắc, một tay nâng cằm như đang trầm ngâm gì đó.

Bỗng nhiên, đuôi lông mày hắn khẽ động đậy, khuôn mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.

“Sao lại thế này? Loại cảm giác này hình như là…”

Sau vài nhịp thở, thiếu niên biến sắc, giật mình đứng lên, trên mặt trần đầy biểu tình khó tin.

"Chẳng nhẽ là một hóa thân khác đã hàng lâm tới nơi này? Nhưng có cảm ứng mãnh liệt như thế thì không giống, tựa như là bản thể đang đột phá cách giới lực. Nhưng điều này sao có thể xảy ra, không nhẽ hắn thi triển công pháp kia sao!".

Huyết bào thanh niên thất thanh.

Hàn Lập đứng yên, hai tay bấm quyết, miệng niệm chú, giữa chân mày, Phá Diệt pháp mục phun ra một đạo ánh sáng đen, tấn công cuồn cuộn, không ngừng về phía một khỏa linh thạch lớn như đầu lâu nằm trên tòa đài cao mấy trượng phía trước. Đồng thời, ở sau lưng hắn, hư ảnh một pho tượng ba đầu sáu tay màu vàng hiện ra rõ ràng, sáu cánh tay đều huy động, kim quang vây quanh cũng ào tới điên cuồng tấn công.

Cũng không biết hắn đã công kích bao lâu nhưng tinh thạch đã trở nên ảm đạm, mặt ngoài có vết rạn hiện ra mờ mờ.

Một tiếng gốm sứ vỡ vụn giòn vang truyền đến!

Tinh thạch cuối cùng cũng vỡ vụn ra, Phá Diệt pháp mục chợt lóe lên, lướt qua, đánh vào trung tâm tinh thạch. Ngay sau đó, một tiếng vù vù truyền đến, một cái động màu trắng rộng chừng một trượng hiện ra.

Hàn Lập nhìn thấy vậy, hai mắt sáng ngời, lẳng lặng đem thần thông cùng pháp tướng thu lại, hét lên một tiếng dài rồi lập tức hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong động biến mất.

Mời dịch và đăng ký dịch Phàm Nhân tại đây: click here (http://4vn/forum/showthread.php?p=646462#post646462)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook