Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 348: Thiên Hỏa thuật

Vong Ngữ

05/03/2013

Thấy mọi người đem toàn bộ ngọc giản phá hủy, Hoàng sư thúc lộ ra thần sắc vừa lòng.

Sau đó hoàng quang trên tay chợt lóe, một lá cờ nhỏ, dài hơn một thước xuất hiện trong tay. Toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng lại tản ra hào quang màu vàng, làm cho người ta không thấy được trên mặt vẽ vật gì.

“Ta sẽ dùng Phong Vân phiên này che giấu hành tung của mấy vị sư điệt, sau đó đợi địch nhân đi qua sẽ xuất kỳ bất ý đánh lén.”

Hoàng sư thúc sau khi nói xong, nhẹ nhàng vung lá cờ nhỏ trong tay, vô số bạch sắc vụ khí lập tức xuất ra, trong nháy mắt liền hình thành một đám mây trắng to lớn rộng hơn mười trượng bao phủ lấy đám người Hàn Lập ở bên trong.

Bọn tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Hàn Lập vừa mừng vừa sợ.

Nhìn thì thấy đám mây này cực kỳ dày đặc nhưng không biết vì sao bọn họ ở trong lại không có cảm giác mơ hồ, không rõ, thật sự là một chỗ ẩn thân tuyệt hảo a.

Vì thế dưới sự thi pháp của trung niên nhân, đám mây mang theo mọi người cấp tốc hướng lên trên bay đi, đảo mắt liền xen lẫn với các đám mây trắng khác, căn bản không thể phân biệt được.

Hàn Lập thấy vậy líu lưỡi không nói nên lời.

Pháp khí “Thanh Hỏa chướng” của hắn mặc dù cũng có khả năng biến ảo ra mây mù dày đặc nhưng hoàn toàn không thể so sánh với “Phong Vân phiên” này a. Chẳng những phạm vi nhỏ bé, hơn nữa cũng chỉ có thể dùng cho chính mình, đồng môn nếu tiến vào trong độc vụ Thanh Hỏa sợ rằng sẽ bị trúng độc.

Ngẫm nghĩ vậy nên Hàn Lập không nhịn được liếc mắt nhìn Hoàng sư thúc một cái.

Chỉ thấy hắn ở giữa đám mây mù, mắt nhắm chặt, đang khoanh chân ngồi, thân hình không nhúc nhích, nhưng phía sau có hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác đứng, tựa hồ đang làm nhiệm vụ hộ pháp.

Hàn Lập ngẩn ra một chút, nhưng lập tức hiểu đối phương đang dùng thần thức sưu tìm tung tích địch nhân.

Nhưng với thần thức cường đại của tu sĩ Kết Đan kỳ, động tĩnh trong phạm vi trăm dạm cũng có thể cảm ứng được một phần sao?

Hàn Lập thấy vậy, đồng dạng cũng ngồi ở trên Thần Phong chu dưỡng thần, đại chiến rất nhanh sẽ đến nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Mà Khúc Hồn vẫn đứng phía sau không nhúc nhích, bộ dáng rất trung thành.

Sau thời gian một canh giờ, Hoàng sư thúc đột nhiên nói:

“Địch nhân đã tới nhưng trệch chỗ chúng ta ước chừng khoảng hai dặm, nhất định phải chạy tới bầu trời trên con đường họ đi qua.” Vị này nói xong liền hô một tiếng, không có dẫn theo vân vụ bay đi.

Mọi người ở trong mây mù tự nhiên không dám thoát ly, tất cả đều ra sức, ngự khí theo sát Hoàng sư thúc.

Hàn Lập thấy vậy, lại nhíu mày, trên đường phi hành lấy ra cự kiếm màu bạc, ném cho Khúc Hồn ở phía sau. Mặc dù không biết có lợi ích gì không nhưng có thể gia tăng một chút lực chiến đấu thì vẫn tốt hơn.

“Ở đây rồi. Địch nhân sẽ nhanh chóng tới đây, mọi người chuẩn bị đi!” Một lát sau đám mây to lớn đã bay đến trên bầu trời nơi người Ma đạo phải đi qua, Hoàng sư thúc liền không khách khí hạ lệnh.

Nhất thời mọi người đều xuất ra pháp khí, dốc sức gia tăng pháp thuật phòng hộ trên người, các màn hào quang sáng lên.

Hàn Lập từ trên thân lấy ra hai quả cầu xanh, đỏ, nhẹ nhàng ném một cái.

Một âm thanh trầm muộn vang lên, rồi một luồng khói nồng đầm hai màu từ trên hai quả cầu phun ra, nhanh chóng vây quanh Hàn Lập. Trong chớp mắt liền hóa thành một đám mây màu đỏ thật lớn đường kính khoảng năm, sáu trượng, làm cho thân hình Hàn Lập hoàn toàn biến mất.



Hắn đã lợi dụng Thanh Hỏa chướng hình thành nên phòng hộ, làm cho các đồng môn gần đó cực kỳ kinh ngạc. Chẳng biết Hàn Lập có dụng ý gì.

Hàn Lập cũng không có tâm tư để chú ý đến đồng môn của mình, mà một tay cầm chặt Quy xác pháp khi, tay khác cầm một phi đao màu lam bình thường chứ không phải cầm cặp Ô Long đoạt kia.

Hắn rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Đối với hắn mà nói, pháp khí công kích càng thấp thì càng tốt. Chỉ có như vậy mới có thể sau khi đánh lén, không bị các nhân vật độc ác nhìn chòng chọc, mới càng dễ dàng thoát thân.

Dưới sự ngưng thần chờ đợi của mọi người, thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt nửa khắc đã hết, nhưng vẫn không có bóng dáng địch nhân.

Đại bộ phận đã có chút lo lắng cùng không kiên nhẫn, không khỏi nghi hoặc nhìn qua Hoàng sư thúc.

Trung niên nhân đồng dạng cũng một bụng đầy ngờ vực, sau khi ngẫm nghĩ một chút liền chậm rãi nói:

“Mọi người không cần gấp, ta sẽ dùng thần thức sưu tìm lại.”

Nói xong liền ngồi xuống. Nhưng chưa kịp để hắn thực hiện hành động thì trên đầu bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, lúc đầu là đứt quãng, có một, hai tiếng nhưng rất nhanh sau đó liền vang vọng cả trời đất, liên miên một loạt.

Tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, kết quả là tất cả những thứ đập vào mắt làm tu sĩ Hoàng Phong cốc sắc mặt đại biến.

Chẳng biết từ khi nào bầu trời đã đỏ bừng một mảng, mây mù phía trên đều biến thành những ráng mây đỏ thẩm, rất giống dung nham đang không ngừng quay cuồng, lục bục bọt khí, âm thanh nổ vang thật lớn kia kỳ thật chính là do tiếng vỡ của nó.

“Đây là cái gì?”

Một người bên cạnh Hàn Lập hoảng sợ kêu lên.

“Cẩn thận một chút! Đây là pháp thuật cao cấp trung giai “Thiên Hỏa thuật”. Mỗi giọt dung nham kia rơi xuống như một kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu ngăn không được sẽ hóa thành tro bụi.” Người nói chuyện chính là Hoàng sư thúc, nhưng vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi.

Rất hiển nhiên bọn họ định phục kích người khác nhưng lại bị người khác phục kích lại.

“Còn không mau chạy, ta không muốn đón đỡ chiêu này!” Thêm một người nữa kinh hoảng nói, pháp khí phi hành dưới chân sáng ngời, muốn ngự khí chạy trối chết.

“Chậm rồi. Pháp thuật của đối phương đã hoàn thành, căn bản chạy không thoát khỏi phạm vi của nó. Bên dưới nghe mệnh lệnh, tất cả mọi người liên hợp tạo thành vòng bảo hộ!” Hoàng sư thúc trong mắt hàn quang chợt lóe, không chút nghi ngờ, hung hăng phân phó.

Nghe vị sư thúc này nói như thế, những người khác mới giật mình hiểu ra, vội vàng liên thủ, trong một màn lam quang xuất ra một vòng bảo hộ thật lớn.

Cơ hồ khi vòng bảo hộ vừa mới hình thành trong tích tắc thì pháp thuật cấp cao trung giai này rút cuộc đã bắt đầu tàn phá, một giọt dung nham trực tiếp rơi xuống, hướng bọn người Hàn Lập ở phía dưới, nhưng vòng bảo hộ vừa mới hình thành đã ngăn cản lại.

Chẳng qua đây chỉ là bắt đầu mà thôi, vô số dung nham như những hạt mưa bắt đầu rơi tiếp xuống, mặc dù đại bộ phận đều không trúng đích nhưng có không ít chạm vào màn hào quang, nhất thời làm lóe lên một mảng ánh sáng lớn gồm hai màu hồng, lam giao nhau.

Mà mọi người lúc đầu vẫn nguyên vẹn, nghĩ rằng thừa sức chống trả.

Nhưng tốc độ dòng dung nham càng lúc càng nhanh, mật độ càng lúc càng lớn nên linh lực của nhóm người Hàn Lập mất đi nhiều hơn, làm mọi người không bao lâu sau liền nuốt không trôi.

Lam quang của vòng bảo bộ dần dần suy yếu.



Nhưng may mắn pháp thuật này đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, khi vòng bảo hộ lung lay muốn sụp thì Thiên Hỏa thuật liền kết thúc, những đám mây đỏ trong khoảnh khắc tiêu tán vô ảnh vô tung, làm cho mọi người Hoàng Phong cốc cực kỳ vui mừng.

Nhưng sắc mặt bọn họ vừa mới giãn ra một chút liền lập tức ngưng trệ.

Bởi vì không biết từ khi nào xung quanh đã vô thanh vô tức xuất hiện gần trăm tu sĩ, nhưng người này lờ mờ đem bọn họ bao vây vào trong, đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn, xem phục sức thì đúng là người của Ma đạo lục tông.

Nhóm người Hoàng Phong cốc cực kỳ kinh sợ.

Chẳng qua đám người này đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vẫn không có xuất hiện tu sĩ Kết Đan kỳ, làm cho nhóm Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù pháp lực tiêu hao không ít, nhưng bên mình còn có một tu sĩ Kết Đan kỳ, nên không cần e ngại đối phương.

“Các ngươi như thế nào biết được tung tích của chúng ta? Phong Vân phiên này tuyệt đối có thể giấu giếm thần thức người khác!” Hoàng sư thúc sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi.

“Những lời này ta có thể nói cho ngươi.!”

Từ một trời truyền đến một âm thanh kiều mị nhưng uể oải khiến cho Hoàng sư thúc trong lòng rùng mình, vội vàng nhìn lại.

Chỉ thấy một nam, một nữ từ trên bầu trời hạ xuống.

Nam tóc bạc, lại gầy chỉ có xương bọc da, phảng phất như có thể bị một trận gió thổi bay. Nữ thì lại xinh đẹp như hoa, eo thon mông nở, nhất cử nhất động hết sức động lòng người.

Hàn Lập lướt qua bọn họ, trong lòng liền âm thầm kêu khổ, đồng thời xuất hiện hai gã tu sĩ Kết Đan kỳ thật sự là rất phiền toái a.

“Hồng phấn khô lâu?” Hoàng sư thúc vừa nhìn, đồng tử đột nhiên co lại, cực kỳ trịnh trọng hỏi.

Tiếp theo hắn chẳng đợi đối phương trả lời, đột nhiên phất Phong Vân phiên, nhất thời sương mù màu trắng tiêu tan. Bọn người Hàn Lập cũng hiển lộ ra.

Đối với vị sư thúc này mà nói, hiện tại gặp phải cường địch, tự nhiên cũng bất chấp bọn sư điệt như Hàn Lập.

“Hì hì, không nghĩ vị đạo hữu này cũng nhận ra hai vợ chồng chúng ta! Thật sự không công bằng, ngươi biết lai lịch chúng ta, ngược lại chúng ta lại rất lạ lẫm đối với đạo hữu. Chẳng qua nghe nói Hoàng Phong cốc có tên gia hỏa lạnh như băng, có kiện pháp bảo gọi là Phong Vân phiên, rất có ý tứ, chẳng lẽ chính là các hạ sao?” Nữ tử xinh đẹp kia cười dài, phảng phất như không phải là địch nhân.

Nhưng thấy bộ dáng cười duyên đẹp như hoa kia, thần sắc Hoàng sư thúc càng thêm lạnh lùng, không nói lời nào, trừng mắt nhìn đối phương.

“Thực không thú vị! Giết hắn đi!” Nữ tử thấy hắn bộ dạng như thế, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi ra lệnh.

“Được, được. Sư muội một khi muốn lấy tính mạng hắn thì huynh tự nhiên sẽ ra sức!” Bộ xương khô kia cười hắc hắc, âm trầm u ám nói.

Trong khi đó trong tai bọn người Hàn Lập vang lên tiếng truyền âm của Hoàng sư thúc.

“Động thủ đi, lập tức phá vây. Có thể chạy bao nhiêu thì chạy.”

Thanh âm hắn không có chút cảm tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook