Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 513: Thốn Kim các

Vong Ngữ

07/03/2013

Những người khác nghe xong lời này cũng im lặng không nói.

Dù sao cũng có hai người trong nhóm là nữ tu ở bên, bọn họ không thể nói phản đối hay đồng ý.

Hàn Lập sờ sờ cằm nhìn không ra điều gì khác thường.

Hắn hoàn toàn không cần lô đỉnh gì đó để tăng tiến tu vi. Càng không muốn mua thêm trói buộc bên người.

Mặc dù hắn có chút cảm thấy đáng thương đối với mấy nữ tu lô đỉnh này, nhưng bản thân hắn cũng khó mà tự bảo vệ, nên chỉ có thể xem như không nhìn thấy.

Lúc này, hai nữ tu trên đài kia bởi vì không có ai ra giá, vẻ mặt vô cùng thất vọng bị dẫn ra ngoài

Xem đến đây, Hứa Vân khẽ cười giải thích

“Hai nữ tử này tu vi quá kém. Mặc dù tự nguyện làm lô đỉnh nhưng đối với tu sĩ tu vi hơi cao mà nói thực chất không có sự trợ giúp gì, cho nên mới như vậy. Nhưng chuyện cũng hoàn toàn không phải là tuyệt đối. Vạn nhất có đạo hữu Trúc Cơ kỳ nào đó chấm tư sắc của hai nàng, chịu mua về cũng không phải là hiếm”.

Đại hán cẩm y cười khan mấy tiếng,cũng không có nói tiếp nữa. Hứa Vân vẫn cười nói như thường, hoàn toàn không hề để tâm.

Phía dưới sàn đấu giá lại xuất hiện thêm một ít vật phẩm trân quý ít gặp ở Nội Tinh Hải. Hàn Lập lộ ra vẻ lười biếng cũng không muốn lãng phí thời gian tiếp tục xem nữa.

Hắn đang muốn tìm một cái cớ để rời khỏi chỗ này, thì lúc này Hứa Vân dường như cũng nhận ra vẻ mất kiên nhẫn của Hàn Lập, liền chủ động mở lời:

“Lần này đấu giá hoàn toàn không có đồ vật trân quý gì. Phải chờ lần liên hợp đấu giá một năm một lần mới thực có vật phẩm cao cấp. Đến lúc đó mời các đạo hữu trở lại xem qua. Bây giờ mời mọi người đi xem một số nơi của Hắc Thạch thành”.

Đám người đại hán cẩm y tự nhiên sẽ không phản đối.

Cho dù tại nơi này có bán vật phẩm mà bọn họ coi trọng, nhưng hiện linh thạch trên người sớm đã không còn nhiều lắm.

Sau khi tất cả mọi người đều gật đầu, Hứa Vân liền dẫn tất cả rời khỏi Bảo thính. Dưới sự dẫn đường của nữ tử phàm nhân, theo một thông đạo đi ra Minh Châu hiên.

“Một dãy hơn mười gian phòng đá kia, là do một số nam nữ phàm nhân từ ngoài đến ở tạm. Phàm nhân nếu muốn sống tại Hắc Thạch thành thì trước hết nên đến nơi này đăng kí để tiện quản lý. Nhưng nếu trong một khoảng thời gian không có ai thuê bọn họ, thì họ phải lập tức rời khỏi Hắc Thạch thành. Mà mấy nữ tử nhìn thấy tại Minh Châu hiên khi nãy chính là ở tại nơi này”.

“Các gian phòng có diện tích không nhỏ kia, là cửa hàng nguyên liệu lớn nhất trong thành “Thốn Kim Các”chuyên môn bán ra các loại nguyên liệu trân quý. Nghe nói là chỉ cấn nói ra tên thì mọi loại nguyên liệu đều có thể mua được ở đây. Mặc dù nói hơi khoa trương nhưng danh khí quả thật rất lớn”.

“Ba gian phòng bên cạnh là…”

Hứa Vân một mặt dẫn mọi người đi dọc theo ngã tư đường, một mặt thuận miệng nói vô cùng quen thuộc.

Hàn Lập nghe đến đó trong lòng không khỏi chợt động, bước chân đột nhiên ngừng lại.



“Khúc đạo hữu! Ngươi sao vậy?” Hứa Vân hơi chút ngạc nhiên hỏi.

Mấy người đại hán cẩm y nhìn Hàn Lập đi sau cùng, lộ ra vẻ khó hiểu.

“Khúc mỗ còn có vài việc cần xử lý. Đành phải chia tay cùng mọi người tại đây, đương nhiên nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại”Hàn Lập che tay nhìn trời một chút rồi cúi đấu bình thảnh nói, thanh âm dù không lớn nhưng ý tứ rất rõ.

Hứa Vân cùng đại hán cẩm y nghe xong đều ngẩn ra.

Bọn họ tất nhiên không nghĩ đến việc để cho một vị tu sĩ có tu vi cao như Hàn Lập rời đi, định lên tiếng giữ lại, lại thấy hàn mang chợt lóe lên trong mắt Hàn Lập. Hai người không hẹn mà lòng cùng phát lạnh, lời nói phản đối lên đến miệng rồi phải nuốt xuống, chỉ có thể thì thào đáp ứng. Sau đó thấy Hàn Lập đi vào trong Thốn Kim Các, biến mất không còn bóng dáng nữa.

Lúc này, hai người vô cùng kinh ngạc mà nhìn nhau, trên người đồng thời toát ra mồ hôi lạnh. Mà những người bên cạnh thì lại có chút nghi hoặc mà nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Người này…” Đại hán cẩm y cười khan một tiếng, bộ dáng như muốn nói gì đó.

“Khúc đạo hữu nếu đã không muốn đi cùng chúng ta, nhất định là đã có việc khác. Ta sẽ hướng dẫn mọi người tới một khu khác để xem vậy” Không hiểu sao, Hứa Vân lại cắt ngang lời nói của đại hán cẩm y, sau đó vội vàng hướng sự chú ý của mọi người sang nơi khác.

Sau đó hướng tới đại hán cẩm y truyền âm:

“Dịch đạo hữu, người này làm việc cao thâm khó lường. Chúng ta tốt nhất nên ít dính dáng tới là hơn. Nếu không cẩn thận lại đưa đến họa sát thân. Vị Khúc đạo hữu này tuyệt đối là người có tu vi vượt xa chúng ta, tốt nhất là ở sau lưng cũng đừng nên đàm luận nhiều về đối phương”.

Đại hán cẩm y nghe lời này thì thần sắc biến đổi mấy lần. Nhìn Thốn Kim Các vài lần sau đó khẽ gật đầu. Rồi hắn tiếp tục đi theo mấy người nọ.

Lúc này, Hàn Lập đang đi theo một thanh niên tuấn tú bước vào bên trong một gian phòng vô cùng trang nhã.

Thốn Kim Các này nhìn từ bên ngoài vào thì giống hệt như là một cái nhà đá to lớn, nhưng bên trong lại chia thành rất nhiều gian nhỏ, chuyên bán các loại nguyên liệu khác nhau.

Hàn Lập không hề khách khí vừa vào đã muốn gặp người quản sự nơi này.

Nếu là tu sĩ khác tất nhiên sẽ không có dễ mà đạt mục đích như vậy, nhưng mà khi Hàn Lập xuất ra tu vi Kết Đan kỳ thì lập tức có người cung kính dẫn hắn đến gian khách quý.

Tu sĩ Kết Đan kỳ cho dù là tại Hắc Thạch thành, cũng được đối xử vô cùng trọng hậu.

Hàn Lập ở trong phòng đợi một lát, một lão giã tướng mạo bình thường liền bước vào, mỉm cười đi đến.

“Vị đạo hữu này rất lạ mặt, hình như là lần đầu đến Thốn Kim Các chúng ta! Tại hạ là Ly Tầm quản sự Thốn Kim Các, hữu lễ” Lão già thấy Hàn Lập liền ôm quyền, hắn cũng là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.

“Khúc mỗ đúng là làn đầu tiên đến nơi này, cũng có một vài việc muốn thỉnh giáo với Ly đạo hữu. Hy vọng không gây phiền nhiễu gì cho đạo hữu”Hàn Lập thần sắc bình thản trả lời

“Nếu là việc nằm trong khả năng của ta, Ly mỗ nhất định sẽ hết lòng trợ giúp” Vị quản sự này dù không hề biết Hàn Lập có yêu cầu gì, nhưng vẫn khẳng khái đáp ứng.



Bộ dạng hào sảng này cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng Hàn Lập. Chẳng qua hắn cũng không có bổn sự nhìn thấu được thuật biến hóa của Hàn Lập, đối với bộ dáng một trung niên ốm yếu của Hàn Lập, cũng không lộ ra vẻ gì khác thường.

Hàn Lập khẽ cười.

“Tại hạ muốn mua một loại nguyên liệu để luyện chế đan dược, nhưng chỉ biết tên của linh dược này từ thời thượng cổ. Bởi vậy mãi cho đến nay vẫn chưa tìm ra, cho nên mới tìm Ly đạo hữu để thử vận khí” Hàn Lập không khách khí nói thẳng ra mục đích của mình.

“Ha ha! Đây chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không có vấn đề” Ly Tầm nghe Hàn Lập nói thế trong lòng nhất thời trầm xuống, lập tức cười nói. Sau đó hắn xoay mặt ra cửa, lạnh giọng nói:

“Người đâu, gọi Cổ Ngọc tới đây”.

“Vâng” Ngoài cửa có một gã sai vặt ngay lập tức chạy đi.

“Đạo hữu chờ một lát. Vị Cổ Ngọc này tuy chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ nhưng lại chuyên môn nghiên cứu các loại nguyên liệu chế tạo thuốc thuộc về thời Thượng cổ, tuyệt đối sẽ không khiến cho Khúc đạo hữu thất vọng” Hắn vừa quay đầu, vừa cười nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng, đang định lên tiếng thì bên ngoài bay vụt vào một đạo hồng quang, sau khi xoay một vòng trên nóc nhà thì chuẩn xác rơi xuống trong tay lão giả. Đó là đạo Truyền tấn phù.

Khi trên mặt Hàn Lập hiện lên dị sắc, thì lá phù trực tiếp bị thiêu cháy trên tay lão giả.

Vị Ly quản sự hai mắt nhìn chằm chằm vào đốm lửa kia, sau đó bàn tay khẽ động đem hỏa quang dập tắt hoàn toàn. Sau đó mới dùng một loại thần sắc ngoài ý muốn nhìn Hàn Lập.

“Ly mỗ thật là thất lễ! Không nghĩ tới Khúc huynh lại là tu sĩ vừa mới tới Hắc Thạch thành. Tại hạ cũng nên thể hiện thái độ của chủ nhà mới phải” Thái độ của lão giả trong nháy mắt trở nên nhiệt tình hơn ba phần.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tra ra lai lịch đại khái của Hàn Lập. Điều này khiến cho hắn có chút giật mình, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét cười thản nhiên, không hề lộ ra chút suy nghĩ nào trong lòng.

“Đạo hữu không cần phải khách khí. Tại hạ cũng phải động tay động chaan rất nhiều mới có thể đến được Kỳ Uyên đảo này, cũng không muốn gây chú ý cho người khác”Hàn Lập hời hợt ứng phó cho qua chuyện.

Thấy vẻ mặt Hàn Lập như thế, lão giả cũng hiểu hắn không muốn nói thêm về chuyện này, lập tức chuyển đề tài, trò chuyện một chút về một số tin tức thú vị trên Kỳ Uyên đảo. Hàn Lập cùng hắn trò chuyện cũng khá vui vẻ.

Lúc này thì một nho sinh khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào, hướng hai người thi lễ, cung kính nói:

“Cổ Ngọc tham kiến hai vị tiền bối, chẳng biết gọi vãn bối đến là có chuyện gì phân phó!”

Người này tướng mạo thanh nhã, tóc đen dài, hai mắt sáng quắc, có vài phần xuất trần.

Ly Tầm nhìn thấy người này chỉ khẽ gật đầu, khoát tay gọi hắn đến gần nói chuyện.

“Vị Khúc tiền bối này có vài thắc mắc về linh dược thời thượng cổ. Ngươi cứ thành thật trả lời là được” Lão giả thần sắc lạnh nhạt phân phó nói.

“Tuân mệnh! Vãn bối nhất định sẽ cố hết sức” Cổ Ngọc đứng thẳng, nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook