Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 5 - Chương 714: Thức phá dữ phục kích

Vong Ngữ

07/03/2013

Lạc Nhật Điện – nơi cư ngụ từ đời này sang đời khác của tu sĩ đảm nhiệm chức vị đại trưởng lão trong Yểm Nguyệt Tông. Chẳng những được xây dựng gần chỗ linh nhãn, hơn nữa cấm chế trong điện rất mạnh, ngoại trừ mấy vị trưởng lão, bất luận kẻ nào nếu không được đại trưởng lão cho phép, cũng không thể tùy tiện đến gần điện.

Lúc này một đạo hào quang dài khoảng một thước từ xa bay đến, sau khi xoay quanh vài vòng bên ngoài cấm chế của đại điện, liền “xoạt” một tiếng, tiến vào bên trong điện mà không hề bị ngăn trở.

Sau khi hồng quang xuyên qua mấy tầng cấm chế như có như không, sau vài lần đổi hướng liền tiến vào một gian phòng.

Nơi đây có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang nhắm mắt ngồi xếp bàng trên bồ đoàn, làn da trắng như tuyết lạnh băng, tuổi chừng hơn hai mươi, khí âm hàn trên người mơ hồ tản ra.

Hồng quang trong nháy mắt bay đến trước mặt, nữ tử này tựa hồ cảm nhận được liền chậm rãi mở hai mắt, nhướn mày phất tay về phía hồng quang.

Nhất thời hồng quang hóa thành một đốm lửa cỡ nắm tay, trực tiếp rơi vào trên tay nữ tử.

Nữ tử lạnh như băng nhìn hỏa diễm, mặt không chút thay thổi im lặng, đột nhiên tay lật lại, hỏa diễm trong nháy mắt bị dập tắt.

“Nha đầu kia làm cái quỷ gì mà tự nhiên lại chủ động muốn gặp ta? Bất quá nếu đã chịu hạ giọng, qua xem một chút cũng tốt!” Nữ tử này lẩm bẩm nói.

Nàng ta hiển nhiên cũng là một người cương quyết mạnh mẽ, sau khi hóa thành một đạo bạch hồng liền rời khỏi Lạc Nhật Điện, bay thẳng về một hướng nào đó.

Không bao lâu, nữ tử này đã tới trước động phủ Nam Cung Uyển, sau khi thu liễm quang hoa liền hạ xuống.

Nàng đánh giá bốn phía một chút, hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường, cấm chế ngoài động phủ vẫn như trước, không có chỗ nào dị thường.

Nàng lúc này mới yên tâm, trực tiếp đi tới trước cửa động khoát tay. Một đạo pháp quyết màu trắng đánh vào cửa đá, đại môn liền tự động mở ra.

Băng lãnh nữ tử không khách khí, không nhanh không chậm đi vào.

“Tham kiến sư tổ?” Phía sau cửa đá sớm đã có một người đứng đợi, vừa thấy nữ tử này tiến vào liền lập tức hành đại lễ, nhìn khuôn mặt đúng là cô gái áo vàng kia.

“Tu vi của ngươi so với lần gặp mặt trước tựa hồ tinh tiến một ít, xem ra đan dược ta cấp ngươi đã dùng rồi.” Băng lãnh nữ tử thờ ơ nhìn vào hai mắt cô gái, thản nhiên nói. Sau đó hướng vào trong động phủ chậm rãi đi tới.

“Đa tạ sư tổ ban thuốc. Nếu không đệ tử sao có thể tinh tiến nhanh như vậy.” Cô gái áo vàng cúi đầu thật thấp, nhanh chóng trả lời.

“Ngươi biết là tốt rồi. Nam Cung Uyển sư muội ở trong phủ vẫn bình thường chứ? Không có cử động cổ quái gì chứ?” Nữ tử này lại hỏi.

“Không có. Nam Cung sư tổ hôm nay ngoại trừ gặp một vị đệ tử thì cũng không có hành động gì khác.” Cô gái cẩn thận nói.

“Việc này ta đã nghe Lam sư thúc của ngươi dùng Truyền Âm Phù nói qua, đệ tử nọ tựa hồ chuyển giao lễ vật gì đó. Hắn đã rời đi rồi chứ?”

“Đệ tử nọ chỉ là một gã quản sự cấp thấp, đã rời đi từ nửa ngày trước. Nhưng sau khi Nam Cung sư tổ nhận được lễ vật, tựa hồ có chút không vui.” Cô gái tiếp tục cung kính trả lời. “Ồ! Lễ vật gì mà làm cho sư thúc tổ ngươi lại không vui vậy?” Nữ tử này nghe vậy, thần sắc vừa động hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là một cây ngân kiếm mà thôi. Nhưng khi Nam Cung sư tổ thấy kiếm này, bộ dáng hơi có chút kích động.” Cô gái áo vàng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, nhất nhất rõ ràng nói ra.



“Có lẽ là tán tu mà Nam Cung sư muội trước kia khi đi du lịch kết giao. Chuyện này cũng rất bình thường.” Băng lãnh nữ tử đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau khi ngẫm lại, lộ ra một tia kinh ngạc nói.

“Sư tổ nói rất đúng. Khi Nam Cung sư tổ thu được ngân kiếm, sau khi tự xem xét một hồi lâu, mới đột nhiên phát ra Truyền Âm phù muốn gặp sư tổ.”

“Có thể làm cho vị Nam Cung sư muội này thay đổi chủ ý, thật có chút ngoài ý liệu!” Sư tỷ Nam Cung Uyển tựa hồ có chút tò mò.

“Sau này tiếp tục để ý nhất cử nhất động của sư muội, linh phù cao cấp mà ta đưa cho người với pháp lực tu vi đã bị cấm chế hơn phân nửa của sư muội, hẳn là sẽ không phát hiện ra sự giám thị của ngươi. Nếu làm tốt việc này, ta sẽ cấp cho ngươi rất nhiều chỗ tốt.” Vị đại trường lão Yểm Nguyệt Tông lạnh nhạt phân phó.

Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới bên ngoài đại sảnh.

“Tuân mệnh sư tổ! Nam Cung sư tổ đang ở trong thính đường đợi người!” Cô gái áo vàng nhỏ giọng cực thấp đáp, sau đó dẫn nàng tới lối vào của đại sảnh.

Băng lãnh nữ tử vốn định dựa theo thói quen cẩn thận ngày xưa, quan sát bốn phía thính đường xung quanh một chút rồi mới vào. Nhưng khi nàng mới vừa lộ diện tại bên ngoài thính đường, bên trong liền truyền đến thanh âm của Nam Cung Uyển.

“Sư tỷ! Tỷ vào đi. Chuyện tỷ muốn ta làm, vì bổn tông ta có thể miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng ta có một điều kiện, ngươi trước tiên phải hứa với ta mới được.”

Thanh âm Nam Cung Uyển thư thả, cực kỳ bình tĩnh.

Vị sư tỷ này vừa nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, nàng nhất thời không suy nghĩ nhiều bước tới, đồng thời vui mừng nói:

“Nam Cung sư muội! Muội rút cuộc đã nghĩ thông suốt, thật sự là rất tốt. Vô luận là điều kiện gì, chỉ cần muội đồng ý gã cho trưởng lão Hóa Ý Môn, ta đều đáp ứng. Nếu có thể mượn thực lực của Ngụy Vô Nhai, hưng thịnh của Yểm Nguyệt Tông chúng ta cũng chỉ là trong tầm tay.”

Nói xong lời này, nàng nhìn vào bên trong. Hết thảy mọi thứ bên trong đều rơi vào trong mắt nàng.

Nam Cung Uyển đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một ngân kiếm luyện chế thô lậu, đặt ngang trước người, đôi mắt xinh đẹp đang ngắm nghía, thưởng thức. Dường như những lời vừa rồi không phải xuất phát từ trong miệng của nàng vậy.

Vừa thấy loại tình cảnh này, băng lãnh nữ tử tự nhiên sửng sốt, di chuyển cũng chậm lại vài phần nhưng nàng ta đã vào trong đại sảnh.

Một tia kinh nghi trong mắt hiện lên, vị sư tỷ của Nam Cung Uyển đang muốn mở miệng nói cái gì nhưng thần sắc lập tức biến đổi, cánh tay không chút dấu hiệu đánh về phía sau.

Kiếm mang cực kỳ sắc bén từ năm đầu ngón tay bắn ra.

Mà chỗ hướng tới chính là nơi cô gái áo vàng đứng.

Cô gái đối mặt với công kích, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười qu dị, thân hình sau đó nhỏ lại, hoàng quang chớp động, cả người biến vào trong vách đá, lưu lại trên mặt đất một bộ quần áo màu vàng bị cắt nhỏ.

Cô gái đã biến mất vô ảnh vô tung.

Vừa thấy loại thổ độn thuật không giống bình thường này, quang hoa trên người băng lãnh nữ tử không chút chần chờ chợt lóe, cả người vội vàng bay vụt về phía sau, muốn thoát khỏi đại sảnh.



Nhưng ngay lúc thân hình vừa mới bay lên thì một thanh cự kiếm dài khoảng vài trượng từ ngoài cửa bắn tới, hung hăng trảm xuống, tưởng như muốn đem nữ tử này bổ thành hai nửa.

Sắc mặt nàng ta khẽ biến, mười ngón tay đột nhiên bắn ra mười đạo hàn mang dài khoảng một thước, vừa kịp công kích lên cự kiếm.

“Ầm” một tiếng vang lên, thanh quang, bạch mang đan vào nhau, cự kiếm cùng nữ tử này đồng thời bị bắn về sau.

Băng lãnh nữ tử lui mấy trượng liền dừng lại.

Quang hoa màu xanh của cự kiếm tán đi, đột nhiên hóa thành hơn mười khẩu phi kiếm, bay quanh, ở trong kiếm trận hiện ra một gã thanh niên tướng mạo bình thường.

Hắn lúc này đang mỉm cười, thản nhiên nhìn nữ tử nọ.

“Chuyện gì vậy? Nam Cung sư muội, người này cùng kẻ vừa rồi giả mạo Ngọc nhi là ai?” Khi nữ tử này thấy rõ tu vi của Hàn Lập, ánh mắt co rụt lại, băng hàn nói.

Sau đó tay nàng vỗ một cái vào bên hông, một khối lệnh bài màu đỏ xuất hiện.

“Cấm chế lệnh bài!” Ánh mặt Hàn Lập xoay chuyển, nhìn thẳng vào lệnh bài, trầm giọng nói.

“Hừ! Quả nhiên Nam Cung sư muội đã nói hết thảy cho ngươi nghe. Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng chuyện bên trong tông môn Yểm Nguyệt Tông, đạo hữu tốt hơn hết nên nhanh chóng thu tay. Nếu không,các hạ sẽ đồng thời phải thời đối mặt với sự đuổi giết của lục phái chúng ta.” Nữ tử lạnh lùng uy hiếp nói.

“Sư tỷ cần gì phải hù dọa, sư muội không phải là không có hảo hữu tri tâm ở trong lục phái. Nếu biết sư tỷ đối phó đồng môn như thế, chỉ sợ sẽ phản đối sư tỷ mà thôi. Mặc dù lệnh bài trong tay tỷ có thể dẫn phát cấm chế trên người muội nhưng tỷ nghĩ rằng muội sẽ cho tỷ thời gian phát động lệnh bài, dẫn động Khốn Tâm thuật hay sao chứ?!” Nam Cung Uyển thu hồi ngân kiếm trong tay, đứng tại chỗ bình tĩnh nói.

Sau đó Nam Cung Uyển hé miệng, phun ra một chiếc viên hoàn màu đỏ tử. Đó đúng là bổn mạng pháp bảo Chu Tước Hoàn của nàng.

Nghe nói thế, ánh mắt băng lãnh nữ tử âm trầm, thấy Hàn Lập phía đối diện cũng không có ý định lui bước, trên mặt nàng ta lúc này chợt lóe lên vẻ cay độc, đột nhiên phất tay áo.

Hai khẩu phi kiếm một trắng một đen trước sau bay ra, sau khi xoay quanh một cái, hình thể liền tăng vọt, hóa thành hai cự kiếm dài khoảng một trượng.

Bạch sắc phi kiếm trắng tinh như tuyết, tản ra hàn khí lạnh thấu xương, hắc sắc phi kiếm thì cực nóng, ngọn lửa màu đen chập chờn lóe lên, đúng là một đôi Âm Dương Băng Hỏa kiếm hiếm thấy.

Sau đó nữ tử này cười lạnh một tiếng, ngọc thủ nhẹ nhàng nắm lệnh bài màu đỏ rung lên, cúi đầu niệm chú, nhất thời linh quang trên lệnh bài chớp động, một tầng hồng quang yêu dị dần dần xuất hiện.

Nhưng Hàn Lập sớm đã chú ý tới từng cử động của nàng ta nên sao có thể để nàng ta thuận lợi phát động cấm chế được. Lúc này hắn không chút nghĩ ngợi nhấc tay lên, một cái chuông nhỏ màu bạc trực tiếp bay ra, hóa thành một đạo ngân quang không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu.

Sau đó Hàn Lập thúc giục pháp quyết, tiếng chuông ông minh đánh thẳng về phía nữ tử băng lãnh kia.

Sóng âm màu bạc xuất hiện, trực tiếp bao vây người đối diện.

Cơ hồ cùng lúc đó, hai tay Hàn Lập chập lại rồi giương ra hai bên Hai đạo pháp quyết một xanh một đỏ phân biệt đánh vào hai cột trụ ở gần đó.

Pháp trận cấm chế được bố trí trong đại sảnh liền được phát động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook