Quyển 4 - Chương 548: Thúc thủ vô sách
Vong Ngữ
07/03/2013
Độc Giao nổi giận gầm lên một tiếng, huyết quang trên người đại thịnh, định hành động đối với Hàn Lập.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt lập tức đại biến, “Bịch”, hai chân quỳ rạp xuống đất, trơ mắt nhìn toàn thân bành trướng, đồng thời không cách nào nhúc nhích và nói chuyện.
“Muốn chết!”
Nhìn thấy việc này, quang mang trên mặt Phong Hi chợt lóe phẫn nộ quát.
Tiếp theo thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc quỷ mị hiện ra sau Hàn Lập, tay vừa nhấc, “Bốp” một tiếng biền thành lợi trảo màu đen, hung hăng xuyên tới.
Động tác nhanh như tia chớp, Hàn Lập mặc dù đã sớm cảnh giác, nhưng căn bản không theo kịp động tác đối phương, chỉ có thể hết sức khẩn trương nghiêng thân hình sang một bên.
Một tiếng “Cảng” truyền đến.
Hàn Lập phảng phất bị cự lực đẩy đi, bay ra vài chục trượng, va đập vài lần mới miễn cưỡng đứng dậy.
Bị một trảo sắc bén của yêu thú cấp chín, thế nhưng hắn lại không bị thủng ngực xuyên tim.
Yêu thú Phong Hi cũng không khỏi ngẩn ngơ, hung quang chợt lóe, nhìn kỹ chỗ áo bị trảo xé rách sau lưng Hàn Lập.
Nơi này lộ ra một ít lân phiến bạc trắng. Chỗ lân phiến mới vừa rồi bị một kích rách nát hơn phân nửa, lộ ra một bộ y sam màu đen bên trong.
“Nội giáp?” Phong Hi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cười lạnh một tiếng, không nói hai lời lần nữa hóa thành thanh phong, không thấy bóng dáng.
Cái nội giáp này có thể ngăn một kích của hắn, hiển nhiên là đỉnh cấp chí bảo. Nhưng đòn tiếp theo, bảo giáp này cũng sẽ không cách nào cứu cái mạng nhỏ của đối phương.
Hàn Lập đối diện trong lòng cũng thầm hô may mắn.
Một trảo vừa rồi, nếu như chộp vào đầu, phỏng chừng lúc này hắn đã chết.
Mà cái Hoàng Lân Giáp của Man Hồ Tử này cũng thật sự là một kiện dị bảo, lại có thể ngăn cản một kích của yêu thú cấp chín.
Có chút thời gian tranh thủ đó, thân hình Hàn Lập đứng vững, không cần suy nghĩ, thanh quang kim hồ đồng thời dũng mãnh bay ra, thanh quang chói mắt. Kim hồ cuồng vũ, hình thành Thanh nguyên kiếm thuẫn khá đồ sộ.
Đồng thời hai tay vừa nhấc, hơn hai mươi kiếm quang màu xanh phóng ra ngoài cơ thể, trong nháy mắt tạo thành một đạo phòng hộ khác bên trong hộ thuẫn.
Vừa làm xong hết thảy, thân ảnh cao gầy của Phong Hi hiện ra trước mắt Hàn Lập.
Trên mặt yêu tộc tỏ vẻ cực kỳ lo lắng, trong mắt phát lạnh, sau đó há mồm, bạch quang chói mắt dũng mãnh xuất ra.
Thần sắc Hàn Lập thầm kêu không hay.
Lão yêu này lại dùng Yêu đan trực tiếp công kích, hắn không hề nắm chắc việc ngăn cản một chút nào.
Ngay lúc trong tâm Hàn Lập cảm thấy tê lạnh, miệng Phong Hi đóng lại, thân hình đột nhiên co lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn đứng cũng không xong.
Hàn Lập ngẩn ngơ, lập tức chú ý, thân thể đối phương rung nhẹ, hơn nữa bụng bắt đầu phình lên.
Tu vi lão yêu này mặc dù thâm hậu hơn so với hai con yêu còn lại, nhưng dược lực vẫn phác tác.
Hàn Lập mừng rỡ, không chút khách khí điểm chỉ tới, hơn hai mươi thanh Thanh trúc Phong vân kiếm như ong vỡ tổ điên cuồng bắn tới, vây quanh yêu thú loạn trảm mãnh liệt.
Một lát sau, nét mặt vừa rồi tươi cười của Hàn Lập, giờ xuất hiện chút ngưng trệ.
Mặc dù Liệt Phong thú thống khổ quỳ một chân xuống đất, hai tay che bụng, nhưng quanh thân lại thả ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, quần kiềm công kích, lại không phá nổi vòng hộ quang chút nào.
Hơn nữa yêu thú này còn có thể miễn cưỡng ngẫng đầu ngoan lệ nhìn Hàn Lập, dù không thể nói chuyện nhưng trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
Hàn Lập thấy vậy, tâm lý dao động một chút, nhưng lại tự đánh giá, liền phán đoán yêu thú này có bảo vật hộ thân nào đó.
Nếu không, dựa vào mức độ thống hận của đối phương đối với mình, nếu có thể phát động pháp lực, khẳng định trước tiên sẽ cho mình một trảo để phát tiết mối hận trong lòng.
Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Lập bình tĩnh lại. Hai tay bắt nhanh một pháp quyết, nhất thời mười bốn thanh phi kiếm bay lên không trung.
Trong chớp mắt, hai luồng thanh quang bùng nổ giữa không trung, hiện ra hai thanh cự kiếm màu xanh dài khoảng mấy trượng, hàn quang dày đặc.
Một tia dị sắc trong mắt Hàn Lập chợt lóe, không chút tiếng động há mồm, hai luồng khí xanh bay ra, phân biệt phóng đến cự kiếm.
Vừa tiếp xúc khí xanh, quang mang cự kiếm tại không trung đại thịnh, ngân khẽ một tiến trước sau hạ xuống, khí thế hung hăng chém về phía trung tâm bạch quang của Liệt Phong Thú.
“Phành phành” Hai tiếng nổ truyền đến.
Cự kiếm hung hăng đánh tới bạch quang, thanh mang và bạch quang đan vào nhau. Nhưng khi hai kiếm ép đè bạch quang xuống khoảng một tấc, liền bị bắn ngược trở lên.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập đứng tại chỗ giật mình.
Mà trên mặt Phong Hi, lại lộ ra vẻ châm chọc.
Thấy loại thần sắc này của đối phương, Hàn Lập không khỏi cả kinh. Giờ mới phát hiện, mặc dù đối phương thống khổ không chịu nổi, thân thể không cách nào nhúc nhích, tiểu phúc trong chốc lát lúc thì biến to, lúc lại hóa nhỏ, nhưng đầu cùng tứ chi cũng không có biến hóa khác thường.
Yêu thú này dường như đang cố gắng cường áp dược lực linh dịch.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, đột nhiên nhớ tới cái gì tương tự, vội vàng xoay mắt nhìn lại hướng hai yêu thú.
Kết quả tình hình lọt vào trong tầm mắt làm cho trong lòng hắn phát lạnh.
Hai yêu thú cấp tám Độc Giao cùng Quy Yêu, mặc dù thân thể còn đang bành trướng, nhưng đầu và tứ chi thì lại nhỏ hơn một chút so với lúc đầu
Xem linh khí điên cuồng phóng ra trên người chúng, hiển nhiên là cũng đang áp chế dược lực. Chỉ là tu vi không thâm hậu bằng Liệt Phong Thú, cho nên hiệu quả không như ý.
Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, ngón tay chỉ hai thanh cự kiếm, trong nháy mắt hóa thành hai đạo thanh hồng, phân biệt chém tới hai yêu thú bên này.
Một khi phi kiếm này không cách nào diệt được Liệt Phong thú, không bằng trước trừ hai con này cũng tốt.
Sau đó, Hàn Lập nhất nhất vỗ vào túi linh thú bên hông, vô số Phệ Kim Trùng tuôn ra, theo âm thanh của Hàn Lập, phô thiên cái địa đánh về phía bạch quang.
Liệt Phong thú nhìn thấy nhiều Phệ Kim Trùng xuất hiện như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng sau một khắc, vô số phi trùng đã bao vây bạch quang từng tầng từng tầng, , bắt đầu cắn nuốt bạch quang.
Lúc này hai cự kiếm đã phân biệt trảm đến người Cự Quy cùng Độc Giao.
Hai yêu thú mặc dù biến sắc, nhưng cũng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn kiếm quang màu xanh áp thân.
Một trận tiếng động “Cảng cảng” điên cuồng truyền tới, hai yêu thú bị cự kiếm mãnh kích, không hư tổn một sợi tóc nào hết.
Hàn Lập thấy vậy, mặt ngốc trệ.
“Sao có thể như vậy? Liệt Phong thú nọ có bảo vật hộ thân, mới có thể đón đỡ phi kiếm. Còn hai yêu thú này, phi kiếm thật sự đã chém vào thân thể, lại không hề mảy may bị thương. Chẳng lẽ thân thể yêu thú cấp tám lại cứng rắn như vậy sao”.
Lát sau Hàn Lập phục hồi tinh thần, hiển nhiên sẽ không vì vậy mà dừng tay.
Hắn điểm một cái về hướng hai thanh cự kiếm, luồng điện hồ to như hai cánh tay màu vàng bắn ra, kết thành thực thể đánh tới thân thể hai yêu thú.
Độc Gia cùng Quy yêu bị Ích Tà Thần Lôi đánh trúng, hiện lên vẻ mặt thống khổ, nhưng lập tức lại bình yên không việc gì, có điều trừng mắt về phía Hàn Lập, càng trở nên hung ác.
Nghĩ rằng việc thứ nhất sau khi chúng có thể cử động chính là xé tan Hàn Lập thành từng mảnh.
Hàn Lập thật có chút sợ hãi.
Quay đầu lại xem đám Phệ Kim Trùng của mình, thần niệm vừa động, tất cả Phệ Kim Trung bay lên, lộ ra Liệt Phong Thú.
Mặc dù bạch quang ảm đạm một ít, nhưng yêu thú trốn trong bạch quang vẫn bình yên vô sự. Bạch quang này thật khó đối phó, trên hàng vạn Phệ Kim Trùng đồng loạt cắn nuốt, lại không thể suy yếu bao nhiêu.
Hộ thân bảo vật của yêu thú này, thật sự có chút nghịch thiên.
Ngay lúc Hàn Lập do dự còn muốn tiếp tục cho Phệ Kim Trùng cắn nuốt hay không, Liệt Phong Thú Phong Hi kia lại có thể mở miệng nói chuyện.
“Nhân loại, ngươi tưởng rằng chính là tu sĩ Kết Đan Kỳ có thể gây khó khăn cho Yêu tộc đã hóa hình chúng ta. Đợi lát nữa, ta sẽ làm cho ngươi nếm mùi vị sống không bằng chết một cách tử tế” Yêu thú chậm rãi nói, mặt đầy vẻ hung ác. Thanh âm mặc dù cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ tàn nhẫn không thể nghi ngờ.
“Hừ! Có đúng không?” Hàn Lập nghe đối phương tàn nhẫn nói, ngược lại lại tỉnh táo.
Hắn không chần chờ điểm chỉ lên không trung, một tiến xé gió từ hàng vạn con Phệ Kim Trùng nổi lên, chuyển phương hướng, đánh về phía hai yêu thú kia.
Mà hai thanh cự kiếm cũng điên cuồng chém xuống màn hào quang giữa không trung.
“Dừng tay! Ngươi định làm chuyện ngu xuẩn hả? Ngươi muốn từ nay bị Giao tộc trong biển đuổi giết cả đời hả. Phong Lôi Sí nọ còn chưa có luyện chế xong, sự cố gắng trước đây sẽ bị lãng phí. Huống chi linh sí này chỉ có phong lôi lực mới có thể sử dụng, ngươi lấy thì được gì!” Yêu tu Phong Hi vừa thấy Hàn Lập cử động, rốt cục kinh hoàng, thần sắc biến đổi vội vàng quát.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, căn bản không có ý dừng tay, trong nháy mắt đàn trùng rơi vào trên người hai yêu thú, mà màn hào quang bị hai thanh cự kiếm mãnh kích, khiến chúng lung lay muốn ngã.
Dù sao vòng bảo hộ này chính là dùng để luyện khí, năng lực phòng ngự tự nhiên sẽ không quá mạnh.
Liệt Phong Thú thấy vậy, con ngươi vốn xanh biếc có chút đỏ lên, nhưng bị quản chế trong dị vật, nên không hề có biện pháp.
Trong nháy mắt, Độc Giao phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Tiếp theo một đoàn huyết quang từ bên trong bắn vỡ ra. Đông đảo Phệ Kim Trùng tiếp xúc với máu, lập tức cùng nhau phân rã, hóa thành một đoàn hắc thủy.
Huyết quang này đúng là vật kỳ độc vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt lập tức đại biến, “Bịch”, hai chân quỳ rạp xuống đất, trơ mắt nhìn toàn thân bành trướng, đồng thời không cách nào nhúc nhích và nói chuyện.
“Muốn chết!”
Nhìn thấy việc này, quang mang trên mặt Phong Hi chợt lóe phẫn nộ quát.
Tiếp theo thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc quỷ mị hiện ra sau Hàn Lập, tay vừa nhấc, “Bốp” một tiếng biền thành lợi trảo màu đen, hung hăng xuyên tới.
Động tác nhanh như tia chớp, Hàn Lập mặc dù đã sớm cảnh giác, nhưng căn bản không theo kịp động tác đối phương, chỉ có thể hết sức khẩn trương nghiêng thân hình sang một bên.
Một tiếng “Cảng” truyền đến.
Hàn Lập phảng phất bị cự lực đẩy đi, bay ra vài chục trượng, va đập vài lần mới miễn cưỡng đứng dậy.
Bị một trảo sắc bén của yêu thú cấp chín, thế nhưng hắn lại không bị thủng ngực xuyên tim.
Yêu thú Phong Hi cũng không khỏi ngẩn ngơ, hung quang chợt lóe, nhìn kỹ chỗ áo bị trảo xé rách sau lưng Hàn Lập.
Nơi này lộ ra một ít lân phiến bạc trắng. Chỗ lân phiến mới vừa rồi bị một kích rách nát hơn phân nửa, lộ ra một bộ y sam màu đen bên trong.
“Nội giáp?” Phong Hi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cười lạnh một tiếng, không nói hai lời lần nữa hóa thành thanh phong, không thấy bóng dáng.
Cái nội giáp này có thể ngăn một kích của hắn, hiển nhiên là đỉnh cấp chí bảo. Nhưng đòn tiếp theo, bảo giáp này cũng sẽ không cách nào cứu cái mạng nhỏ của đối phương.
Hàn Lập đối diện trong lòng cũng thầm hô may mắn.
Một trảo vừa rồi, nếu như chộp vào đầu, phỏng chừng lúc này hắn đã chết.
Mà cái Hoàng Lân Giáp của Man Hồ Tử này cũng thật sự là một kiện dị bảo, lại có thể ngăn cản một kích của yêu thú cấp chín.
Có chút thời gian tranh thủ đó, thân hình Hàn Lập đứng vững, không cần suy nghĩ, thanh quang kim hồ đồng thời dũng mãnh bay ra, thanh quang chói mắt. Kim hồ cuồng vũ, hình thành Thanh nguyên kiếm thuẫn khá đồ sộ.
Đồng thời hai tay vừa nhấc, hơn hai mươi kiếm quang màu xanh phóng ra ngoài cơ thể, trong nháy mắt tạo thành một đạo phòng hộ khác bên trong hộ thuẫn.
Vừa làm xong hết thảy, thân ảnh cao gầy của Phong Hi hiện ra trước mắt Hàn Lập.
Trên mặt yêu tộc tỏ vẻ cực kỳ lo lắng, trong mắt phát lạnh, sau đó há mồm, bạch quang chói mắt dũng mãnh xuất ra.
Thần sắc Hàn Lập thầm kêu không hay.
Lão yêu này lại dùng Yêu đan trực tiếp công kích, hắn không hề nắm chắc việc ngăn cản một chút nào.
Ngay lúc trong tâm Hàn Lập cảm thấy tê lạnh, miệng Phong Hi đóng lại, thân hình đột nhiên co lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn đứng cũng không xong.
Hàn Lập ngẩn ngơ, lập tức chú ý, thân thể đối phương rung nhẹ, hơn nữa bụng bắt đầu phình lên.
Tu vi lão yêu này mặc dù thâm hậu hơn so với hai con yêu còn lại, nhưng dược lực vẫn phác tác.
Hàn Lập mừng rỡ, không chút khách khí điểm chỉ tới, hơn hai mươi thanh Thanh trúc Phong vân kiếm như ong vỡ tổ điên cuồng bắn tới, vây quanh yêu thú loạn trảm mãnh liệt.
Một lát sau, nét mặt vừa rồi tươi cười của Hàn Lập, giờ xuất hiện chút ngưng trệ.
Mặc dù Liệt Phong thú thống khổ quỳ một chân xuống đất, hai tay che bụng, nhưng quanh thân lại thả ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, quần kiềm công kích, lại không phá nổi vòng hộ quang chút nào.
Hơn nữa yêu thú này còn có thể miễn cưỡng ngẫng đầu ngoan lệ nhìn Hàn Lập, dù không thể nói chuyện nhưng trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
Hàn Lập thấy vậy, tâm lý dao động một chút, nhưng lại tự đánh giá, liền phán đoán yêu thú này có bảo vật hộ thân nào đó.
Nếu không, dựa vào mức độ thống hận của đối phương đối với mình, nếu có thể phát động pháp lực, khẳng định trước tiên sẽ cho mình một trảo để phát tiết mối hận trong lòng.
Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Lập bình tĩnh lại. Hai tay bắt nhanh một pháp quyết, nhất thời mười bốn thanh phi kiếm bay lên không trung.
Trong chớp mắt, hai luồng thanh quang bùng nổ giữa không trung, hiện ra hai thanh cự kiếm màu xanh dài khoảng mấy trượng, hàn quang dày đặc.
Một tia dị sắc trong mắt Hàn Lập chợt lóe, không chút tiếng động há mồm, hai luồng khí xanh bay ra, phân biệt phóng đến cự kiếm.
Vừa tiếp xúc khí xanh, quang mang cự kiếm tại không trung đại thịnh, ngân khẽ một tiến trước sau hạ xuống, khí thế hung hăng chém về phía trung tâm bạch quang của Liệt Phong Thú.
“Phành phành” Hai tiếng nổ truyền đến.
Cự kiếm hung hăng đánh tới bạch quang, thanh mang và bạch quang đan vào nhau. Nhưng khi hai kiếm ép đè bạch quang xuống khoảng một tấc, liền bị bắn ngược trở lên.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập đứng tại chỗ giật mình.
Mà trên mặt Phong Hi, lại lộ ra vẻ châm chọc.
Thấy loại thần sắc này của đối phương, Hàn Lập không khỏi cả kinh. Giờ mới phát hiện, mặc dù đối phương thống khổ không chịu nổi, thân thể không cách nào nhúc nhích, tiểu phúc trong chốc lát lúc thì biến to, lúc lại hóa nhỏ, nhưng đầu cùng tứ chi cũng không có biến hóa khác thường.
Yêu thú này dường như đang cố gắng cường áp dược lực linh dịch.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, đột nhiên nhớ tới cái gì tương tự, vội vàng xoay mắt nhìn lại hướng hai yêu thú.
Kết quả tình hình lọt vào trong tầm mắt làm cho trong lòng hắn phát lạnh.
Hai yêu thú cấp tám Độc Giao cùng Quy Yêu, mặc dù thân thể còn đang bành trướng, nhưng đầu và tứ chi thì lại nhỏ hơn một chút so với lúc đầu
Xem linh khí điên cuồng phóng ra trên người chúng, hiển nhiên là cũng đang áp chế dược lực. Chỉ là tu vi không thâm hậu bằng Liệt Phong Thú, cho nên hiệu quả không như ý.
Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, ngón tay chỉ hai thanh cự kiếm, trong nháy mắt hóa thành hai đạo thanh hồng, phân biệt chém tới hai yêu thú bên này.
Một khi phi kiếm này không cách nào diệt được Liệt Phong thú, không bằng trước trừ hai con này cũng tốt.
Sau đó, Hàn Lập nhất nhất vỗ vào túi linh thú bên hông, vô số Phệ Kim Trùng tuôn ra, theo âm thanh của Hàn Lập, phô thiên cái địa đánh về phía bạch quang.
Liệt Phong thú nhìn thấy nhiều Phệ Kim Trùng xuất hiện như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng sau một khắc, vô số phi trùng đã bao vây bạch quang từng tầng từng tầng, , bắt đầu cắn nuốt bạch quang.
Lúc này hai cự kiếm đã phân biệt trảm đến người Cự Quy cùng Độc Giao.
Hai yêu thú mặc dù biến sắc, nhưng cũng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn kiếm quang màu xanh áp thân.
Một trận tiếng động “Cảng cảng” điên cuồng truyền tới, hai yêu thú bị cự kiếm mãnh kích, không hư tổn một sợi tóc nào hết.
Hàn Lập thấy vậy, mặt ngốc trệ.
“Sao có thể như vậy? Liệt Phong thú nọ có bảo vật hộ thân, mới có thể đón đỡ phi kiếm. Còn hai yêu thú này, phi kiếm thật sự đã chém vào thân thể, lại không hề mảy may bị thương. Chẳng lẽ thân thể yêu thú cấp tám lại cứng rắn như vậy sao”.
Lát sau Hàn Lập phục hồi tinh thần, hiển nhiên sẽ không vì vậy mà dừng tay.
Hắn điểm một cái về hướng hai thanh cự kiếm, luồng điện hồ to như hai cánh tay màu vàng bắn ra, kết thành thực thể đánh tới thân thể hai yêu thú.
Độc Gia cùng Quy yêu bị Ích Tà Thần Lôi đánh trúng, hiện lên vẻ mặt thống khổ, nhưng lập tức lại bình yên không việc gì, có điều trừng mắt về phía Hàn Lập, càng trở nên hung ác.
Nghĩ rằng việc thứ nhất sau khi chúng có thể cử động chính là xé tan Hàn Lập thành từng mảnh.
Hàn Lập thật có chút sợ hãi.
Quay đầu lại xem đám Phệ Kim Trùng của mình, thần niệm vừa động, tất cả Phệ Kim Trung bay lên, lộ ra Liệt Phong Thú.
Mặc dù bạch quang ảm đạm một ít, nhưng yêu thú trốn trong bạch quang vẫn bình yên vô sự. Bạch quang này thật khó đối phó, trên hàng vạn Phệ Kim Trùng đồng loạt cắn nuốt, lại không thể suy yếu bao nhiêu.
Hộ thân bảo vật của yêu thú này, thật sự có chút nghịch thiên.
Ngay lúc Hàn Lập do dự còn muốn tiếp tục cho Phệ Kim Trùng cắn nuốt hay không, Liệt Phong Thú Phong Hi kia lại có thể mở miệng nói chuyện.
“Nhân loại, ngươi tưởng rằng chính là tu sĩ Kết Đan Kỳ có thể gây khó khăn cho Yêu tộc đã hóa hình chúng ta. Đợi lát nữa, ta sẽ làm cho ngươi nếm mùi vị sống không bằng chết một cách tử tế” Yêu thú chậm rãi nói, mặt đầy vẻ hung ác. Thanh âm mặc dù cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ tàn nhẫn không thể nghi ngờ.
“Hừ! Có đúng không?” Hàn Lập nghe đối phương tàn nhẫn nói, ngược lại lại tỉnh táo.
Hắn không chần chờ điểm chỉ lên không trung, một tiến xé gió từ hàng vạn con Phệ Kim Trùng nổi lên, chuyển phương hướng, đánh về phía hai yêu thú kia.
Mà hai thanh cự kiếm cũng điên cuồng chém xuống màn hào quang giữa không trung.
“Dừng tay! Ngươi định làm chuyện ngu xuẩn hả? Ngươi muốn từ nay bị Giao tộc trong biển đuổi giết cả đời hả. Phong Lôi Sí nọ còn chưa có luyện chế xong, sự cố gắng trước đây sẽ bị lãng phí. Huống chi linh sí này chỉ có phong lôi lực mới có thể sử dụng, ngươi lấy thì được gì!” Yêu tu Phong Hi vừa thấy Hàn Lập cử động, rốt cục kinh hoàng, thần sắc biến đổi vội vàng quát.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, căn bản không có ý dừng tay, trong nháy mắt đàn trùng rơi vào trên người hai yêu thú, mà màn hào quang bị hai thanh cự kiếm mãnh kích, khiến chúng lung lay muốn ngã.
Dù sao vòng bảo hộ này chính là dùng để luyện khí, năng lực phòng ngự tự nhiên sẽ không quá mạnh.
Liệt Phong Thú thấy vậy, con ngươi vốn xanh biếc có chút đỏ lên, nhưng bị quản chế trong dị vật, nên không hề có biện pháp.
Trong nháy mắt, Độc Giao phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Tiếp theo một đoàn huyết quang từ bên trong bắn vỡ ra. Đông đảo Phệ Kim Trùng tiếp xúc với máu, lập tức cùng nhau phân rã, hóa thành một đoàn hắc thủy.
Huyết quang này đúng là vật kỳ độc vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.