Quyển 2 - Chương 162: Vạn Bảo lâu
Vong Ngữ
05/03/2013
Phường thị của Hoàng phong cốc thoạt nhìn rất giống Thanh Ngưu trấn quê hương của Hàn Lập, cả khu cũng chỉ có một con đường mà thôi, đường phố theo hướng Nam Bắc, đoạn phía nam có xây mấy chục căn nhà lớn nhỏ, những công trình này hoặc cao hoặc thấp, có khi là nhà lầu, có khi chỉ là căn nhà nhỏ mà thôi, thật là nhấp nhô không đều.
Đây đều là sản nghiệp của Hoàng phong cốc, nhưng chỉ có chưa tới một nửa là còn do đệ tử Hoàng phong cốc tự mình trông nom, hơn phân nửa kia thì cho các gia tộc tu tiên và tán tu thuê buôn bán hàng năm ở đây. Trong đó đại bộ phận đều là cửa hàng mua bán nguyên liệu, phù lục, cùng với pháp khí, cũng có một gian Ngũ hành thư điếm chuyên môn bán pháp quyết sơ cấp, với hai gian tửu lầu và khách sạn làm nơi mọi người ăn uống sinh hoạt hàng ngày.
Cả khu chợ ngoại trừ một số ít chấp sự đệ tử cấp thấp này ra, còn có một số lượng cao thủ Trúc cơ kỳ nhất định trú quanh năm ở đây, để duy trì trật tự của phố phường này, phòng ngừa có người làm loạn.
Mà cuối con đường phía bắc, thì lại trống trơn, là đặc biệt để lại cho người tu tiên tạm thời bày hàng bán. Chỉ cần giao cho đệ tử Hoàng phong cốc quản lý nơi này một khối linh thạch cấp thấp, người ngoài đã có thể bày hàng bán tại chỗ trống hai bên cả ngày mà không chịu bất cứ quấy nhiễu gì, thậm chí trong lúc bán hàng còn có thể được sự bảo vệ của những đệ tử này, không cần sợ có kẻ thù nhân cơ hội trả thù.
Có những biện pháp này hỗ trợ người tu tiên bên ngoài tới đây buôn bán, hơn nữa hoàn cảnh phố xá đặc thù, điều này làm cho khu buôn bán của Hoàng phong cốc quanh năm thịnh vượng, hơn nữa có một ít vật quý hiếm từ trong khu chợ thỉnh thoảng truyền ra, điều này đã hấp dẫn càng nhiều người tu tiên tới đây vơ vét bảo vật.
Bất quá, Hàn Lập vì tránh bị nghi ngờ, cũng không phải từ cửa khẩu phía Nam thuận lợi nhất tiến vào nơi đây, mà là sau khi vòng một vòng lớn, từ mặt phía Bắc mới tiến vào bên trong, hơn nữa trước khi bước vào cửa khẩu, hắn lại thêm vào trên đầu một cái nón lá màu xanh che giấu khuôn mặt, để phòng ngừa nơi này còn có người nhận biết mình.
Lúc này đã là thời khắc xế chiều, trên đường của phường thị nhìn lại tựa hồ cũng lác đác không có bao nhiêu người. Bất quá, đây cũng là một việc rất bình thường, dù sao khu buôn bán này cũng không phải là nơi náo nhiệt đời thường, náo nhiệt cả ngày rộn ràng nhộn nhịp không ngừng, đã có thể tới đây đều là người tu tiên trong một vạn tuyển một! Có thể có nhiều người như vậy đã xem như rất không tệ rồi.
Hàn Lập nghĩ thông suốt điểm ấy tự giễu mình một chút, rồi hướng chỗ bán hàng nhỏ ở hai bên đường đi tới, hắn quyết định trước tiên xem trên những sạp hàng nhỏ này một chút xem có gì đáng chú ý hay không, sau đó sẽ lại tới những cửa hàng lớn.
Sau khi xem xét một vòng, Hàn Lập trong lòng có chút thất vọng. Những món đồ trên những sạp hàng nhỏ này, ngoại trừ ba, bốn kiện miễn cưỡng còn xứng là có năng lực ra, những pháp khí phù lục khác, căn bản là đối với hắn không có tác dụng, mua cũng chỉ lãng phí linh thạch mà thôi, rồi không hề lãng phí thời gian nữa, xoay người trực tiếp chạy về phía những cửa hàng lớn kia.
"Thất xảo các"
"Dẫn phong trai"
"Thiên công lâu"
Hàn Lập lần này cũng không tùy ý lỗ mãng tìm cửa hàng để đi vào, mà là đi chầm chậm dọc theo con phố, sau khi lưu tâm nhớ kỹ tên và quy mô, kích thước của những cửa hàng này, mới chọn một căn nhà lầu thoạt nhìn khí thế lớn nhất hơn nữa thường xuyên có tu tiên giả khác ra vào - Vạn Bảo lâu, rồi tiến vào.
Chỉ cần nghe tên cửa hàng này, đã biết chủ nhân của cửa hàng đối với hàng hóa của mình rất có tự tin, mà Hàn Lập cũng hy vọng vật phẩm quý giá nơi này thực sẽ có chút khó gặp, sẽ không phải để cho hắn tay không mà về.
Vừa vào bên trong, Hàn Lập đã nao nao.
Đại sảnh sáng ngời có thể dung nạp hơn mấy chục người vẫn không có cảm giác đông đúc, dùng gỗ hồng đồng có tiếng quý giá kiến tạo một dãy quầy hàng rất dài, cùng với bảy tám tên người hầu mặc quần áo xanh thống nhất, toàn bộ điều này cũng làm cho người ta tuyệt đối có một loại cảm giác sức ép chấn động.
Mà ở bên trong sảnh có hai tên người hầu áo xanh, đang chia nhau giảng giải gì đó cho mấy vị khách nhìn bộ dạng như người tu tiên.
Ở bên trong quầy thì bày biện rất nhiều vật phẩm đủ loại, từ trên kiểu cách mà nhìn chắc hẳn cũng là một số món đồ gì đó là người tu tiên mới có thể dùng được, từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến phù lục pháp khí thường dùng nhất cần có tất cả đều có.
Hàn Lập mỉm cười, xem ra hắn cũng đã tìm được đúng chỗ.
Đúng lúc đó, một người mặc quần áo dáng vẻ người hầu tiến lên nghênh đón, trên mặt tươi cười nói: "Khách quan này muốn xem gì vậy, có cần tiểu nhân giới thiệu giúp một chút hay không! Món gì của bản điếm tuyệt đối sẽ làm toàn bộ khách nhân hài lòng mà về!"
"Ta muốn xem một vài pháp khí và phù lục, có điều ta chỉ cần đồ tốt nhất, những đồ thứ phẩm này thì chớ nên lấy ra cho ta xem nữa!" Hàn Lập sửa nón lá thản nhiên buông lời.
Người hầu áo xanh nghe thấy lời ấy hơi có chút nao nao, nhưng cẩn thận đánh giá khí thế của Hàn Lập, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, trên mặt vẻ tươi cười lại càng hiện rõ hơn nữa, hắn biết chắc là đã gặp được khách hàng lớn, bởi vậy vội vàng đưa Hàn Lập tiến vào bên trong phòng, cũng tự mình dẫn lên phòng khách quý trên lầu hai.
Bài biện trên lầu lại khác với đại sảnh bên dưới, chẳng những diện tích nhỏ đi rất nhiều, nhưng lại bày thêm một ít bàn ghế cổ, bố trí thanh nhã khoáng đạt, ấm cúng an nhàn. Khiến cho người ngạc nhiên chính là trong góc phòng còn có một cái lư hương quý, bên trong lư đang có một bó hương đang cháy chậm, làm cho bên trong phòng tràn ngập mùi đàn hương thơm nhàn nhạt.
Một người đàn ông trung niên thanh cao nho nhã, đang cầm trong tay một quyển cổ thư, đứng ở trong phòng đọc văng vẳng, nhìn qua không có chút pháp lực nào, hoàn toàn là một người bình thường mà thôi.
Hàn Lập có chút tức cười, nơi này không giống địa điểm buôn bán chút nào, ngược lại giống hệt như phòng ở nhà phú hộ.
Người đọc sách nhìn thấy Hàn Lập lên tới nơi, không hoảng hốt không vội vàng đem sách gập lại, mà người hầu đi cùng Hàn Lập thì bước nhanh tiến lên, ghé tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, liền chắp tay nghênh đón, mặt mỉm cười nói:
"Tại hạ Vạn Bảo các Chưởng quỹ Điền Bặc Ly, không biết các hạ như xưng hô thế nào!"
"Lệ Phi Vũ" Hàn Lập không chút khách khí lấy tên của bạn tốt mượn dùng một chút.
"Là Lệ huynh sao, huynh đài mời ngồi!"
"Đi, pha bình Bích Vân trà thượng hạng tới đây!" Người trung niên dẫn Hàn Lập ngồi xuống, sau đó hướng gã sai vặt dặn dò.
"Lệ huynh là lần đầu tiên tới bản lầu sao!" Người trung niên sau khi đợi Hàn Lập ngồi yên ổn, bắt đầu hỏi khách khí.
"Hắc hắc! Nhãn lực của Điền chưởng quỹ thật sự là tinh tường, ta đích thật là lần đầu tiên tới quý lầu" Hàn Lập cố ý cải biến giọng nói, khiến người nghe thấy tựa hồ là một hán tử giọng nói ồm ồm.
"Có phải lần đầu tiên tới bản lầu hay không cũng không sao! Chỉ cần các hạ chịu tới nơi này, điều này đã là vinh dự đối với Vạn Bảo lâu chúng ta, bản lầu nhất định sẽ làm huynh đài hài lòng!" Điền chưởng quỹ nói rất tự tin.
"Có thể tại một nhà tìm được món đồ cần thiết, tại hạ cũng không muốn tự tìm phiền toái đi nhiều hơn hai nhà! Hy vọng món đồ của quý lầu thực sự không tệ" Hàn Lập nói có vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Ha ha! Điểm ấy xin Lệ huynh cứ yên tâm, danh tiếng của bản lầu trên con đường này tuyệt đối chính là số một số hai, nếu như bản điếm cũng không thể làm cho huynh đài hài lòng, như vậy cửa hàng khác thì càng không cần đi xem nữa!" Vị chưởng quỹ này nói không nhanh không chậm, bộ dạng có vẻ đã định liệu trước.
Lúc này, có một người mặc trang phục tỳ nữ bưng một ấm trà và mấy cái chén uống trà đi lên lầu. Còn chưa đợi tới gần hai người, một mùi hương trà thanh nhã đã lan khắp phòng.
"Đây là trà thơm bản lầu đặc chế, địa phương khác cũng không dễ dàng thấy được, chẳng những mới ngửi mùi thơm ngát vô cùng, mà công dụng còn có thể khiến cho người uống sảng khoái tinh thần gấp trăm lần, Lệ huynh có thể thưởng thức trước một chút" Điền chưởng quỹ đợi sau khi tỳ nữ đem dụng cụ uống trà dọn xong đã xuống lầu, trước hết khẽ nhếch mép tự đắc, mỉm cười nói.
Hàn Lập nhìn trà thơm trước mắt một chút, khẽ lắc đầu, nói hơi có chút không kiên nhẫn:
"Điền chưởng quỹ, trà có thể từ từ rồi uống, còn bây giờ làm việc chính đi!"
"Không nghĩ tới huynh đài còn là một người nóng vội! Được thôi, xin chờ một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!" Điền chưởng quỹ đứng dậy mang theo tiếc nuối, hướng về Hàn Lập chắp tay, rồi để lại hắn một mình trước tiên đi xuống lầu.
Ước chừng sau khoảng một chén trà nhỏ, Điền chưởng quỹ lại xuất hiện trước mặt Hàn Lập lần nữa, chỉ là trong lòng hắn nhiều hơn mấy cái hộp gấm lớn nhỏ không không đồng nhất.
"Nghe gã sai vặt bên dưới nói, Lệ huynh muốn pháp khí và phù lục tốt nhất, cho nên tại hạ đặc biệt đi xuống tàng thất bên dưới, đem vài món bảo vật trân quý lâu năm, cầm tới cho huynh đài xem thử, hy vọng có thể lọt vào mắt thần của Lệ huynh!" Điền chưởng quỹ vỗ vỗ mấy cái hộp gấm, cười hì hì nói.
Hàn Lập vừa nghe xong mắt sáng ngời, lòng hiếu kỳ với những món bên trong những hộp gấm này nổi lên, không biết có thể được đối phương gọi là bảo vật rốt cuộc sẽ là cái gì vật gì hiếm có, có khả năng ở trên kỳ vọng của hắn hay không.
Điền chưởng quỹ đã đem mấy cái hộp gấm nhất nhất bày lên trên bàn, cũng lần lượt mở ra để cho hắn tiến lên quan sát. Nhưng Hàn Lập phát giác được, theo sự mở ra của hộp gấm, không biết từ đâu toát ra hai luồng pháp lực tuyệt đối áp trên linh hồn hắn, sít sao khóa chặt nhất cử nhất động của hắn.
Hàn Lập đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra đây là biện pháp bảo vệ an toàn của Vạn Bảo lâu, là ngón dự phòng làm ra vì những bảo vật này, để phòng ngừa hắn bất chợt đột nhiên cướp đi món đồ bên trong hộp, vì vậy người lại thả lỏng, nhưng đối với thực lực của Vạn Bảo lâu lại có thêm một chút hiểu biết.
Đây đều là sản nghiệp của Hoàng phong cốc, nhưng chỉ có chưa tới một nửa là còn do đệ tử Hoàng phong cốc tự mình trông nom, hơn phân nửa kia thì cho các gia tộc tu tiên và tán tu thuê buôn bán hàng năm ở đây. Trong đó đại bộ phận đều là cửa hàng mua bán nguyên liệu, phù lục, cùng với pháp khí, cũng có một gian Ngũ hành thư điếm chuyên môn bán pháp quyết sơ cấp, với hai gian tửu lầu và khách sạn làm nơi mọi người ăn uống sinh hoạt hàng ngày.
Cả khu chợ ngoại trừ một số ít chấp sự đệ tử cấp thấp này ra, còn có một số lượng cao thủ Trúc cơ kỳ nhất định trú quanh năm ở đây, để duy trì trật tự của phố phường này, phòng ngừa có người làm loạn.
Mà cuối con đường phía bắc, thì lại trống trơn, là đặc biệt để lại cho người tu tiên tạm thời bày hàng bán. Chỉ cần giao cho đệ tử Hoàng phong cốc quản lý nơi này một khối linh thạch cấp thấp, người ngoài đã có thể bày hàng bán tại chỗ trống hai bên cả ngày mà không chịu bất cứ quấy nhiễu gì, thậm chí trong lúc bán hàng còn có thể được sự bảo vệ của những đệ tử này, không cần sợ có kẻ thù nhân cơ hội trả thù.
Có những biện pháp này hỗ trợ người tu tiên bên ngoài tới đây buôn bán, hơn nữa hoàn cảnh phố xá đặc thù, điều này làm cho khu buôn bán của Hoàng phong cốc quanh năm thịnh vượng, hơn nữa có một ít vật quý hiếm từ trong khu chợ thỉnh thoảng truyền ra, điều này đã hấp dẫn càng nhiều người tu tiên tới đây vơ vét bảo vật.
Bất quá, Hàn Lập vì tránh bị nghi ngờ, cũng không phải từ cửa khẩu phía Nam thuận lợi nhất tiến vào nơi đây, mà là sau khi vòng một vòng lớn, từ mặt phía Bắc mới tiến vào bên trong, hơn nữa trước khi bước vào cửa khẩu, hắn lại thêm vào trên đầu một cái nón lá màu xanh che giấu khuôn mặt, để phòng ngừa nơi này còn có người nhận biết mình.
Lúc này đã là thời khắc xế chiều, trên đường của phường thị nhìn lại tựa hồ cũng lác đác không có bao nhiêu người. Bất quá, đây cũng là một việc rất bình thường, dù sao khu buôn bán này cũng không phải là nơi náo nhiệt đời thường, náo nhiệt cả ngày rộn ràng nhộn nhịp không ngừng, đã có thể tới đây đều là người tu tiên trong một vạn tuyển một! Có thể có nhiều người như vậy đã xem như rất không tệ rồi.
Hàn Lập nghĩ thông suốt điểm ấy tự giễu mình một chút, rồi hướng chỗ bán hàng nhỏ ở hai bên đường đi tới, hắn quyết định trước tiên xem trên những sạp hàng nhỏ này một chút xem có gì đáng chú ý hay không, sau đó sẽ lại tới những cửa hàng lớn.
Sau khi xem xét một vòng, Hàn Lập trong lòng có chút thất vọng. Những món đồ trên những sạp hàng nhỏ này, ngoại trừ ba, bốn kiện miễn cưỡng còn xứng là có năng lực ra, những pháp khí phù lục khác, căn bản là đối với hắn không có tác dụng, mua cũng chỉ lãng phí linh thạch mà thôi, rồi không hề lãng phí thời gian nữa, xoay người trực tiếp chạy về phía những cửa hàng lớn kia.
"Thất xảo các"
"Dẫn phong trai"
"Thiên công lâu"
Hàn Lập lần này cũng không tùy ý lỗ mãng tìm cửa hàng để đi vào, mà là đi chầm chậm dọc theo con phố, sau khi lưu tâm nhớ kỹ tên và quy mô, kích thước của những cửa hàng này, mới chọn một căn nhà lầu thoạt nhìn khí thế lớn nhất hơn nữa thường xuyên có tu tiên giả khác ra vào - Vạn Bảo lâu, rồi tiến vào.
Chỉ cần nghe tên cửa hàng này, đã biết chủ nhân của cửa hàng đối với hàng hóa của mình rất có tự tin, mà Hàn Lập cũng hy vọng vật phẩm quý giá nơi này thực sẽ có chút khó gặp, sẽ không phải để cho hắn tay không mà về.
Vừa vào bên trong, Hàn Lập đã nao nao.
Đại sảnh sáng ngời có thể dung nạp hơn mấy chục người vẫn không có cảm giác đông đúc, dùng gỗ hồng đồng có tiếng quý giá kiến tạo một dãy quầy hàng rất dài, cùng với bảy tám tên người hầu mặc quần áo xanh thống nhất, toàn bộ điều này cũng làm cho người ta tuyệt đối có một loại cảm giác sức ép chấn động.
Mà ở bên trong sảnh có hai tên người hầu áo xanh, đang chia nhau giảng giải gì đó cho mấy vị khách nhìn bộ dạng như người tu tiên.
Ở bên trong quầy thì bày biện rất nhiều vật phẩm đủ loại, từ trên kiểu cách mà nhìn chắc hẳn cũng là một số món đồ gì đó là người tu tiên mới có thể dùng được, từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến phù lục pháp khí thường dùng nhất cần có tất cả đều có.
Hàn Lập mỉm cười, xem ra hắn cũng đã tìm được đúng chỗ.
Đúng lúc đó, một người mặc quần áo dáng vẻ người hầu tiến lên nghênh đón, trên mặt tươi cười nói: "Khách quan này muốn xem gì vậy, có cần tiểu nhân giới thiệu giúp một chút hay không! Món gì của bản điếm tuyệt đối sẽ làm toàn bộ khách nhân hài lòng mà về!"
"Ta muốn xem một vài pháp khí và phù lục, có điều ta chỉ cần đồ tốt nhất, những đồ thứ phẩm này thì chớ nên lấy ra cho ta xem nữa!" Hàn Lập sửa nón lá thản nhiên buông lời.
Người hầu áo xanh nghe thấy lời ấy hơi có chút nao nao, nhưng cẩn thận đánh giá khí thế của Hàn Lập, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, trên mặt vẻ tươi cười lại càng hiện rõ hơn nữa, hắn biết chắc là đã gặp được khách hàng lớn, bởi vậy vội vàng đưa Hàn Lập tiến vào bên trong phòng, cũng tự mình dẫn lên phòng khách quý trên lầu hai.
Bài biện trên lầu lại khác với đại sảnh bên dưới, chẳng những diện tích nhỏ đi rất nhiều, nhưng lại bày thêm một ít bàn ghế cổ, bố trí thanh nhã khoáng đạt, ấm cúng an nhàn. Khiến cho người ngạc nhiên chính là trong góc phòng còn có một cái lư hương quý, bên trong lư đang có một bó hương đang cháy chậm, làm cho bên trong phòng tràn ngập mùi đàn hương thơm nhàn nhạt.
Một người đàn ông trung niên thanh cao nho nhã, đang cầm trong tay một quyển cổ thư, đứng ở trong phòng đọc văng vẳng, nhìn qua không có chút pháp lực nào, hoàn toàn là một người bình thường mà thôi.
Hàn Lập có chút tức cười, nơi này không giống địa điểm buôn bán chút nào, ngược lại giống hệt như phòng ở nhà phú hộ.
Người đọc sách nhìn thấy Hàn Lập lên tới nơi, không hoảng hốt không vội vàng đem sách gập lại, mà người hầu đi cùng Hàn Lập thì bước nhanh tiến lên, ghé tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, liền chắp tay nghênh đón, mặt mỉm cười nói:
"Tại hạ Vạn Bảo các Chưởng quỹ Điền Bặc Ly, không biết các hạ như xưng hô thế nào!"
"Lệ Phi Vũ" Hàn Lập không chút khách khí lấy tên của bạn tốt mượn dùng một chút.
"Là Lệ huynh sao, huynh đài mời ngồi!"
"Đi, pha bình Bích Vân trà thượng hạng tới đây!" Người trung niên dẫn Hàn Lập ngồi xuống, sau đó hướng gã sai vặt dặn dò.
"Lệ huynh là lần đầu tiên tới bản lầu sao!" Người trung niên sau khi đợi Hàn Lập ngồi yên ổn, bắt đầu hỏi khách khí.
"Hắc hắc! Nhãn lực của Điền chưởng quỹ thật sự là tinh tường, ta đích thật là lần đầu tiên tới quý lầu" Hàn Lập cố ý cải biến giọng nói, khiến người nghe thấy tựa hồ là một hán tử giọng nói ồm ồm.
"Có phải lần đầu tiên tới bản lầu hay không cũng không sao! Chỉ cần các hạ chịu tới nơi này, điều này đã là vinh dự đối với Vạn Bảo lâu chúng ta, bản lầu nhất định sẽ làm huynh đài hài lòng!" Điền chưởng quỹ nói rất tự tin.
"Có thể tại một nhà tìm được món đồ cần thiết, tại hạ cũng không muốn tự tìm phiền toái đi nhiều hơn hai nhà! Hy vọng món đồ của quý lầu thực sự không tệ" Hàn Lập nói có vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Ha ha! Điểm ấy xin Lệ huynh cứ yên tâm, danh tiếng của bản lầu trên con đường này tuyệt đối chính là số một số hai, nếu như bản điếm cũng không thể làm cho huynh đài hài lòng, như vậy cửa hàng khác thì càng không cần đi xem nữa!" Vị chưởng quỹ này nói không nhanh không chậm, bộ dạng có vẻ đã định liệu trước.
Lúc này, có một người mặc trang phục tỳ nữ bưng một ấm trà và mấy cái chén uống trà đi lên lầu. Còn chưa đợi tới gần hai người, một mùi hương trà thanh nhã đã lan khắp phòng.
"Đây là trà thơm bản lầu đặc chế, địa phương khác cũng không dễ dàng thấy được, chẳng những mới ngửi mùi thơm ngát vô cùng, mà công dụng còn có thể khiến cho người uống sảng khoái tinh thần gấp trăm lần, Lệ huynh có thể thưởng thức trước một chút" Điền chưởng quỹ đợi sau khi tỳ nữ đem dụng cụ uống trà dọn xong đã xuống lầu, trước hết khẽ nhếch mép tự đắc, mỉm cười nói.
Hàn Lập nhìn trà thơm trước mắt một chút, khẽ lắc đầu, nói hơi có chút không kiên nhẫn:
"Điền chưởng quỹ, trà có thể từ từ rồi uống, còn bây giờ làm việc chính đi!"
"Không nghĩ tới huynh đài còn là một người nóng vội! Được thôi, xin chờ một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!" Điền chưởng quỹ đứng dậy mang theo tiếc nuối, hướng về Hàn Lập chắp tay, rồi để lại hắn một mình trước tiên đi xuống lầu.
Ước chừng sau khoảng một chén trà nhỏ, Điền chưởng quỹ lại xuất hiện trước mặt Hàn Lập lần nữa, chỉ là trong lòng hắn nhiều hơn mấy cái hộp gấm lớn nhỏ không không đồng nhất.
"Nghe gã sai vặt bên dưới nói, Lệ huynh muốn pháp khí và phù lục tốt nhất, cho nên tại hạ đặc biệt đi xuống tàng thất bên dưới, đem vài món bảo vật trân quý lâu năm, cầm tới cho huynh đài xem thử, hy vọng có thể lọt vào mắt thần của Lệ huynh!" Điền chưởng quỹ vỗ vỗ mấy cái hộp gấm, cười hì hì nói.
Hàn Lập vừa nghe xong mắt sáng ngời, lòng hiếu kỳ với những món bên trong những hộp gấm này nổi lên, không biết có thể được đối phương gọi là bảo vật rốt cuộc sẽ là cái gì vật gì hiếm có, có khả năng ở trên kỳ vọng của hắn hay không.
Điền chưởng quỹ đã đem mấy cái hộp gấm nhất nhất bày lên trên bàn, cũng lần lượt mở ra để cho hắn tiến lên quan sát. Nhưng Hàn Lập phát giác được, theo sự mở ra của hộp gấm, không biết từ đâu toát ra hai luồng pháp lực tuyệt đối áp trên linh hồn hắn, sít sao khóa chặt nhất cử nhất động của hắn.
Hàn Lập đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra đây là biện pháp bảo vệ an toàn của Vạn Bảo lâu, là ngón dự phòng làm ra vì những bảo vật này, để phòng ngừa hắn bất chợt đột nhiên cướp đi món đồ bên trong hộp, vì vậy người lại thả lỏng, nhưng đối với thực lực của Vạn Bảo lâu lại có thêm một chút hiểu biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.