Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 11 - Chương 2278: Xa Khấp Tử

Vong Ngữ

17/03/2013

Ngay lập tức một cái tay áo lại lơ đễnh run lên, một ngón tay điểm về phía hư không.

"Vèo" một tiếng!

Sợi dây xanh nhanh chóng trở nên mỏng như sợi tơ, tiếp đó ở giữa bỗng nhiên căng ra.

Con rùa khổng lồ hóa thành vô số mảnh thịt vụn rơi vãi khắp nơi.

Đúng lúc này, ngay khi mặt hồ dao động, một chiếc bát màu trắng trong suốt lại lặng lẽ hiện lên, nó quay tròn rồi phóng to lên cho đến khi đạt kích thước một mẫu.

Từ khi huyết nhục của con rùa từ không trung rơi xuống, tất cả đều lọt vào trong đó không sót một mảnh.

Hàn Lập lại vẫy tay một cái.

Hào quang trên chiếc bát trắng chợt lóe lên rồi lao thẳng đến, đồng thời trên đường loáng thoáng khôi phục lại kích thước ban đầu.

Hàn Lập đưa năm ngón tay trảo vào hư không, chiếc bát liền nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.

Hắn ung dung đưa thần niệm vào bên trong xem xét, kết quả là một lúc sau hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Quả nhiên huyết mạch thuộc về Huyền Vũ chân huyết trong bản thể không lồ này không quá nồng đậm, nhưng sau một phen tinh luyện cũng đủ dùng để tu luyện Kinh Chập quyết.

Hàn Lập lật bàn tay, chiếc bát ngọc chợt lóe lên rồi bị thu vào vòng tay trữ vật, lúc này hắn mới lướt qua gốc linh thảo màu vàng kim kia, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa tay thu lấy.

Linh thảo này không có tác dụng lớn nhưng lại vô cùng quý giá đối với một ít dị thú, bằng không thì tất cả dị thú cường đại ở gần đây đã không bị thu hút, gây ra màn chém giết tranh đoạt thảm thiết như vậy.

Nếu gặp phải người thích hợp, đây quả thật là một vật không tồi để giao dịch.

Hàn Lập lại thả ra một ngọn lửa bạc thiêu rụi đống tàn thi của dị thú trên mặt hồ thành tro tàn, hào quang trên người từ từ sáng lên, bộ dáng như sắp rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, trong người hắn vang lên một âm thanh vù vù trầm thấp.

Hàn Lập trước tiên là ngẩn ra, nhưng khóe miệng lập tức khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười, một tay khẽ lật, một quả cầu trong suốt màu trắng lớn bằng quả trứng chim liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Từng vầng từng vầng sáng liên tục lưu chuyển trên mặt ngoài tinh cầu, nếu cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy những điểm sáng bằng hạt gạo không ngừng lấp lánh tại những vầng sáng.

Hàn Lập quan sát tinh cầu một lát, sau lại giậm chân, hóa thành một đạo thanh hồng phá không mà đi.

Hơn nữa phương hướng hắn đi khác biệt rất lớn cùng lúc trước.

Gần như trong cùng một khoảng thời gian, tại vùng trời phía trên một cánh đồng hoang vu cách vị trí của Hàn Lập hơn mấy trăm ngàn dặm, một luồng bạch quang chói mắt đang chạy trốn trên không với một tốc độ khó mà tin được.

Phía sau bạch quang hơn mười dặm là những tiếng ầm vang long rung trời, mà gần như sương mù lam lục khắp mọi nơi trong thiên địa cũng liên kết lại với nhau cuồn cuộn thổi đến, tốc độ không hề thua kém bạch quang chút nào, thậm chí loáng thoáng còn có vẻ nhanh hơn một chút.

Hai người một trước một sau, trong nháy mắt đã vượt qua quãng đường ngàn dặm.

Chỉ chốc lát sau, khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn lại trong vòng mười dặm.

Lúc này trong sương mù lam lục thấp thoáng truyền đến một tràng cười âm hiểm, phía trước sương mù quay cuồng dữ dội một lúc thì bỗng nhiên ngưng lại rồi huyễn hóa thành hư ảnh một con bọ cạp khổng lồ màu xanh biếc và một con cóc khổng lồ màu lam nhạt.

Chiếc đuôi khổng lồ phía sau con bọ cạp đột nhiên lắc lư, từ giữa bắn ra một cột sáng màu xanh thẫm.



Còn hư ảnh con cóc khổng lồ màu lam nhạt thì lại há miệng, thiên địa trong phạm vi vài dặm bỗng nhiên trở nên ảm đạm, phía trước hư không chợt siết lại như thể vừa bị một sức mạnh thần bí giam cầm, làm cho độn tốc của đạo bạch quang kia giảm đi hơn phân nửa.

Kể từ đó, chỉ sau vài cái nháy mắt cột sáng xanh thẫm kia đã vô thanh vô tức di chuyển đến sau lưng bạch quang, tiếp đó điên cuồng tấn công về phía trước.

Nhưng cũng ngay lúc này, trong bạch quang truyền đến tiếng gầm lên, bên trong bỗng nhiên có vô số phù văn năm màu cuồn cuộn bắn ra, sau một cơn chấn động kịch liệt đã vùng ra khỏi sức mạnh trói buộc hư không kia.

Một tiếng sấm sét kinh thiên vang lên!

Một luồng hồ quang đỏ thẫm từ giữa bạch quang bắn ra, đánh thẳng vào cột sáng xanh thẫm.

Đòn tấn công này không mấy bắt mắt nhưng sau khi một tiếng trầm thấp văng lên, nó đã dùng một kích đánh tan cột sáng kia.

Cùng lúc ấy, trong bạch quang vang lên vài tiếng chú ngữ dồn dập, đột nhiên bạch quang rung lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, trong hư không cách đó mười dặm cũng đồng thời dao động, đạo bạch quang kia mới một lần nữa ngưng tụ trở lại.

Lúc này rốt cuộc mới thấy rõ bên trong bạch quang là thân ảnh một lão giả, một tay cầm một chiếc cờ nhỏ màu trắng, tay kia cầm một thanh chùy nhỏ màu đỏ thẫm.

Đây đúng là vị Đại Thừa của Nhân tộc - Mạc Giản Ly.

Có điều lúc này nửa người của Mạc Giản Ly đang bị một loại lục khí vô danh quấn quanh, nửa người còn lại thì bị bao phủ bởi một lớp băng màu lam quỷ dị, trên mặt loáng thoáng vẻ ngưng trọng, nhưng sau khi quay đầu liếc qua sương mù ở phía sau một cái liền không chút do dự tiếp tục điều khiển độn quang phi độn như một tia chớp về phía trước.

Hư ảnh bọ cạp và cóc ở phía sau thì lóe lên rồi biến mất, sương mù lục lam tiếp tục đuổi sát không tha. Cứ như vậy, gần như cứ cách một đoạn thời gian thì Mạc Giản Ly trong bạch quang lại bị sương mù kia đuổi đến gần, không thể không liên tiếp thúc dục hai kiện dị bảo trong tay, thả ra tia chớp màu đỏ mới có thể miễn cưỡng đánh lui đòn tấn công của hư ảnh trong sương mù, một lần nữa nới rộng khoảng cách.

Mà tương tự màn đuổi giết dây dưa như vậy, hai người đã giằng co suốt một ngày một đêm.

Cho dù có tu vi Đại Thừa, cứ liên tiếp thi triển loại thần thông bí pháp này thì pháp lực của Mạc Giản Ly cũng tiêu hao gần một nửa.

Nếu cách đó không lâu pháp khí trên người hắn cảm ứng được Hàn Lập đang ở gần đó, chỉ sợ cũng không thể không tổn hao một ít chân nguyên để thi triển thủ đoạn bảo mệnh.

Có điều đối với những tồn tại như bọn họ mà nói, lộ trình mấy trăm ngàn dặm thật sự không tính là quá xa.

Trong khi Mạc Giản Ly lại vận dụng bảo vật trong tay để đánh lui hư ảnh hai con thú khổng lồ kia, trên bầu trời phía trước chợt lóe lên, một đạo thanh hồng xuất hiện rồi bay về phía này.

Mạc Giản Ly thấy cảnh này thì vô cùng mừng rỡ, lúc này cũng không vận dụng thần thông thuấn di để rời đi nữa, ngược lại lại ném chiếc cờ nhỏ màu trắng trong tay về phía đỉnh đầu.

Sau khi cờ nhỏ xoay một vòng, từng làn sóng trắng tuôn ra, loáng cái đã biến ảo thành một quầng sáng dày bảo vệ tại chỗ.

Còn chiếc chùy nhỏ màu đỏ thẫm trong tay kia thì điên cuồng đánh về hư không phía sau.

Trong tình thế đã có Hàn Lập đến trợ giúp, hắn đương nhiên muốn giáo huấn tên truy binh phía sau một phen, rửa mối hận chật vật chạy trốn lúc trước.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Bầu trời vốn tràn ngập mây đen bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh rung chuyển thiên địa phân thành hai, một tia chớp màu đỏ dài mấy trăm trượng chợt nhá lên, nhanh như chớp đánh lên người con cóc khổng lồ kia.

Hư ảnh này chớp lên một cái, vô số tia điện đỏ thẫm ngoài thân liên tục bắn ra, chỉ trong chốc lát liền lóe lên rồi tiêu biến.

Nhưng điều kì lạ chính là hư ảnh bọ cạp khổng lồ kia cũng đột nhiên gầm lên đau đớn, nó vỡ tan ra nhưng vẫn hóa thành sương mù.

Sương mù màu lam lục cuồn cuộn lúc đầu đột nhiên co rút lại về phía trung tâm, một lát sau sương mù như biến mất, lộ ra bản thể ẩn nấp bên trong.



Đó là một con quái vật đầu cóc thân bọ cạp dài mấy chục trượng, hai mắt đỏ như máu.

Sau lưng con quái vật này còn có một đôi cánh thật lớn, như thật như ảo, loáng thoáng có vô số mặt người bị bóp méo xuất hiện bên trên.

Hàn quang trong hai mắt con quái vật lóe lên, nó nhìn chằm chằm Mạc Giản Ly rồi kêu lên vài tiếng oa oa, mặt khác trên đôi cánh quỷ dị kia lại vang lên tiếng cười âm trầm vô cùng quái dị.

Tiếng kêu này vừa vào tai Mạc Giản Ly lập tức làm mí mắt hắn trĩu xuống, thần thức có cảm giác vô cùng buồn ngủ.

"Không tốt!"

Mạc Giản Ly thầm kêu một tiếng, rõ ràng tình hình không ổn, muốn gia tăng lực thần niệm để chống cự nhưng cả người lại cảm thấy uể oải mệt mỏi, một tia thần niệm cũng không thể điều động.

Hắn thầm kêu khổ trong lòng, chính mình đã bị đối phương truy đuổi trong thời gian dài như vậy nhưng vẫn không biết đối phương còn có loại bí thuật thần hồn quỷ dị này.

Lúc này, đôi cánh của con quái vật đầu cóc thân bọ cạp bỗng rung lên, trực tiếp biến ảo thành hai lưỡi cự nhận lờ mờ dài mấy trượng, từ từ trảm về phía Mạc Giản Ly.

Động tác này nhìn như vô cùng thong thả nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã xuất hiện tại đỉnh đầu của Mạc Giản Ly, cũng không có vẻ gì là bị quầng sáng hộ thể ngăn cản.

Lần này sắc mặt Mạc Giản Ly đã thật sự đại biến!

Hắn bắt đầu cảm thấy khẩn cấp, đang định liều lĩnh thúc dục nguyên anh trong thể nội thi triển thủ đoạn liều mạng thì phía sau chợt dao dộng, một âm thanh kinh ngạc vang lên:

"Ồ, đây là quái vật gì vậy, dường như có chút kỳ dị."

Vừa dứt lời, sau lưng nổi lên tiếng sấm, vô số hồ quang màu vàng theo câu nói kia điên cuồng phun ra, cuồn cuộn đánh thẳng lên hai chiếc cự nhận quỷ dị kia.

Đây đúng là Hàn Lập thấy tình thế không ổn, lập tức thi triển thần thông thuấn di đến phía sau Mạc Giản Ly, dùng Ích Tà thần lôi ngăn chặn một đòn trí mạng này.

Trong hư không vang lên tiếng nổ rung trời!

Hồ quang màu vàng chỉ mới tiếp xúc với cự nhận nhưng đã như khắc tinh, trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn phẩn nửa lam lục khí trên bề mặt.

Trên thân hai chiếc cự nhận vang lên một tiếng gào thét, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó, lam lục khí trên lưng con quái vật đối diện bắt đầu quay cuồng, một đôi cánh khổng lồ lại một lần nữa hiện ra, nhưng so với lúc đầu thì nó đã nhỏ đi một chút.

Hai con mắt đỏ thẫm của quái vật đầu cóc thân bọ cạp co rụt lại, nó nhìn chằm chằm Hàn Lập nhưng trong ánh mắt lại loáng thoáng lộ ra sự sợ hãi.

Lúc này Hàn Lập cũng nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đầu vai của Mạc Giản Ly.

Lập tức một cơn mát lạnh lướt qua khắp nơi trong thể nội của đối phương.

Mạc Giản Ly chỉ thấy tinh thần trở nên phấn chấn, cảm giác mệt mọi và buồn ngủ ban đầu đã không còn sót lại chút nào, một lần nữa khôi phục quyền kiểm soát lực thần niệm.

"Đa tạ Hàn huynh! Ngươi phải cẩn thận một chút, đại danh của con quái vật này là Xa Khấp Tử, vốn là hung vật lững lẫy của Tu La giới thời thượng cổ, toàn thân nó là độc khí, cho dù tu sĩ Đại Thừa bị nhốt bên trong thì chỉ sau ba khắc sẽ biến thành máu loãng." Mạc Giản Ly vội vàng cảm ơn, đồng thời nhắc nhở Hàn Lập.

"Thì ra là loại hung vật thời thượng cổ này, chẳng trách ngay cả đạo hữu cũng không dám đánh bừa. Có điều trong điển tịch lại không hề đề cập đến việc hung vật này còn thông thạo loại Nhiếp hồn thuật bá đạo này." Hàn Lập nghe vậy cũng có chút giật mình, song hắn không hề sợ hãi mà lại lộ ra vẻ mặt khá hứng thú.

Thân hình hắn chớp lên một cái rồi đột ngột xuất hiện ngay phía trước Mạc Giản Ly, cẩn thận quan sát con Xa Khấp Tử kia từ trên xuống dưới vài lần.

"Điều này... ta cũng không rõ lắm, dù sao thì thứ này chỉ tình cờ được ghi lại trong điển tịch thượng cổ, có sai sót cũng là bình thường. Nếu không vì vậy thì vừa rồi ta cũng không phải ăn quả đắng như thế." Mạc Giản Ly vội vàng lấy ra một bình đan dược, sau khi dùng mấy viên đan dược để khôi phục pháp lực mới cười khổ mà trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook