Quyển 6 - Chương 943: Xảo Trá
Vong Ngữ
09/03/2013
“Không có hứng thú! Tại hạ không muốn cùng một người thần bí làm giao dịch, miễn đi.”
Thật ngoài dự đoán của tiểu lão đầu, Hàn Lập ngay cả nghe cũng không thèm, một lời lập tức từ chối, trên mặt hắn khônh khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức lại nghĩ đến điều gì, nếp nhăn trên mặt giản ra, khẽ nở nụ cười.
“Đạo hữu nói lời này quá sớm rồi,tốt nhất là nên nghe qua một chút. Sau khi nghe xong, Lệ huynh quyết định lại cũng không muộn. Nếu không, người bất lợi chính là Lệ huynh.” Trong lời nói của lão giả mơ hồ lộ ra một chút ý uy hiếp.
“Bất lợi với ta! Điều này làm cho Lệ mỗ cảm thấy có chút hứng thú, tạm nghe chút vậy.” Hai tay Hàn Lập đặt sau lưng, sau khi trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm, nói.
“Đạo hữu làm như thế mới là cử chỉ sáng suốt, tiểu lão nhi trước hết cho đạo hữu xem vật này, sau đó mới nói lại chuyện giao dịch." Lão giả cười hắc hắc, vỗ túi linh thú bên hông, bỗng nhiên một đoàn lục quang từ trong túi bay ra, sau khi xoay quanh một cái, rơi trên đỉnh đầu của lão giả, một con linh thú lớn cỡ bằng nắm tay hiện ra.
Linh thú này giống như con sên (chỗ này bản tiếng trung để là ngưu:trâu-tra từ điển cũng vậy nhưng đệ thấy ko hợp lý-đọc đoạn sau mới đoán đại là con sên-huynh nào sửa giúp-Dg) phóng to ra mấy lần, nhưng toàn thân một màu xanh biếc dị thường, chậm rãi lắc lắc cái râu xúc giác dài nhỏ, hoạt động cực kỳ chậm chạp.
“ Nhuyễn trùng thú…. Đạo hữu đem con linh thú này ra là có ý gì? Phải chăng muốn con thú này phun độc dịch vào ta ư?” Vừa thấy hình dáng con thú này, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống nói.
“ Ta dùng con linh thú cấp thấp này đến đối phó đạo hữu, không dối gạt Lệ huynh, con linh thú này của lão phu có chút biến dị nho nhỏ, mà năng lực biến dị vừa vặn đối với một ít ảo thuật thủ thuật che mắt, có năng lực khám phá ra. Mới vừa rồi lúc lệ huynh cùng mấy vị đạo hữu Âm La Tông giằng co, trùng hợp lão phu có đem một tia phân thần gửi vào người con thú này. Đạo Hữu hẳn là biết ý tứ của lão phu a. Cảnh đạo hữu đem ống sáo bằng trúc biến ảo thành trường đao,có thể giấu diếm được người khác nhưng không cách nào giấu diếm được con linh thú này.” Lão giã giơ tay bắt lấy con linh thú trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nâng lên đắc ý nói.
“ Thì ra là như vậy, thế thì phải làm sao đây, đạo hữu còn có ý khác phải không?” Vừa nghe thấy nhuyễn trùng thú này là linh thú biến dị, còn có khả năng khám phá ảo thuật, trong lòng Hàn Lập bỗng rùng mình nhưng thần sắc trên mặt vẫn không đổi.
“Ha ha, đạo hữu cần gì phải từ chối người ở xa ngàn dặm chứ. Lão phu không có ý tứ gì, chỉ mong đạo hữu đồng ý biếu tặng ta ba bồn kiện bảo vật hoặc là một số lượng đáng kể linh thạch cũng được, ta lập tức đem chuyện vừa mới thấy quên không còn một mảnh, tuyệt không có làm phiền Lệ huynh nữa.” Trên mặt tiểu lão đầu rốt cục xuất hiện một tia tham lam, giở ra công phu sư tử ngoạm nói. (chết ku Lập nhà ta rồi-^-^)
“ Ngươi đang uy hiếp ta?” Hàn Lập không giận hỏi ngược lại.
“ Thế nào, đạo hữu động sát tâm ư. Đạo hữu tốt nhất nên đứng đó. Ta cũng là tán tu, cũng không sợ đạo hữu uy hiếp như vậy
Một mình lão phu xuất hiện trước mặt đạo hữu, tất nhiên là nắm chắc mười phần có thể tự bảo vệ mình. Ta đã sớm bảo một gã đệ tử theo phía sau Âm La tông và vị Thiên Lan Thánh Nữ kia, chỉ cần bên này xảy ra chuyện, vị đồ đệ kia của ta sẽ đem chuyện ngươi ngấm ngầm biến ảo vật, thành thật nói hết ra. Đến lúc đó phiền phức của đạo hữu sẽ rất lớn. Hơn nữa nơi này ở trong Tấn Kinh, tu sĩ cấp cao tới đây tham gia đấu giá đại hội nhiều vô kể, đạo hữu cảm thấy có thể giết chết lão phu ở địa phương này sao? Chỉ cần lão phu huýt sáo một tiếng dài, đạo hữu cũng đành chịu vậy. Đến lúc đó tiểu đồ dẫn người Âm La Tông tới nơi, ở đây có ta dây dưa, đạo hữu căn bản không có cách bỏ chạy, chỉ còn đường chờ chết mà thôi. Có lẽ bốn năm vị cao thủ Nguyên anh không thể giết chết được đạo hữu, nhưng bảy tám vị thì sao? Theo như ta được biết, trưởng lão cấp Nguyên anh của Âm La Tông tại Tấn Kinh cũng không chỉ có mấy người này. Nhiều người như vậy đạo hữu còn có tự tin chạy thoát sao? Bỏ của ra để tránh tai hoạ mới là cử chỉ sáng suốt.”
Lão giả lui về phía sau hai bước,vẻ mặt hiện lên vẻ cười gian dối, đồng thời nâng tay, một khối mộc thuẫn từ trong tay áo bay ra, hoá thành một tầng ánh sáng màu vàng đem bao vây toàn thân mình bên trong, bộ dạng cẩn thận dị thường.
Hàn Lập chau màymột cái, ánh mắt nhìn lướt qua cái tường ánh sáng của đối phương, sắc mặt âm tình bất định, trầm ngâm.
“ Xem ra không cho đạo hữu một vài chỗ tốt thật đúng là có chút phiền phức. Không biết đạo hữu muốn bảo vật như thế nào?” Sau một hồi lâu, thần sắc Hàn Lập khôi phục bình thường, trấn định dị thường nói ra.
“ Vậy thì được rồi. Ta cũng chỉ là cầu tài mà thôi, cũng không có ý nghĩ muốn cùng đạo hữu cá chết lưới rách. Ta cũng không bắt bẻ gì cả, đạo hữu tuỳ tiện cấp cho vài món cổ bảo, lão phu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Lão giả nghe được lời ấy trong lòng liền cảm thấy vui mừng, vội vàng nói.
Đối phương tham lam như thế, làm cho lông mày Hàn lập giật giật. Thần sắc âm trầm đưa tay chạm xuống túi đựng đồ , bàn tay vừa đảo, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện nhiều quầng sáng mầu vàng trắng, bên trong mơ hồ hiện nhiều viên cầu to như quả trứng gà.
“ Vài kiện cổ bảo, khẩu vị của đạo hữu cũng lớn quá. Cổ bảo khác không có, khối Vân Tiêu châu này năm đó ta ngẫu nhiên tìm được, bởi vì duyên cớ công pháp không thích hợp cho ta dùng, nên các hạ cầm nó rời đi đi. Không nên thái quá. Cẩn thận giữ mạng mình.” Hàn Lập không khách khí nói, đồng thời cổ tay run lên, viên cầu hướng đến tiểu lão đầu bay đi.
Trên mặt lão giả hiện sắc vui mừng,nhưng sau khi ánh mắt chợt loé lên, lão giả cũng không đưa tay trực tiếp đón lấy cổ bảo này, mà là đem Nhuyễn trùng thú ném qua một bên, tay áo bào dột nhiên lay động một mảng ánh sáng màu đen bỗng nhiên từ trong tay áo bay ra, thoáng chốc bao bọc viên cầu màu vàng trắngvào bên trong .
Qua một lúc sau, thấy không có gì khác thường, mới cẩn thận xuyên qua màn sáng kéo đến gần người.
“Hoa văn thứ này kỳ lạ, quả thực không giống bảo vật bình thường, không biết có thần hiệu gì”.
Dùng thần thức nối liền với Nhuyễn trùng thú ở bên cạnh, cảm ứng được viên cầu kia cũng không do biến ảo mà thành, cũng không có khí tức chủ nhân ở bên trong pháp bảo, liền đem lòng nghi ngờ biến mất đi hơn phân nữa, phất tay một cái, đem viên cầu hấp đến trong tay, nhìn một chút rồi thì thào nói.
“ Cổ bảo này có công hiệu gì, hay nhất là đạo hữu tự mình thử đi, ta đảm bảo rằng, tuyệt đối làm cho các hạ thấy kinh ngạc.” Hàn Lập khoanh tay, thản nhiên nói.
“ Điều này cũng đúng. Nhưng chỉ một kiện cổ bảo đã muốn đuổi ta, đạo hữu không cảm thấy có chút trẻ con sao?” Lão giả một bên hưng phấn thử rót pháp lực vào bên trong viên cầu, một bên vẫn tham lam muốn doạ dẫm ra càng nhiều chỗ tốt hơn nữa.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, khoé miệng nhếch lên, một tia mỉa mai như có như không xuất hiện.
“ Uhm, đúng là có chút đùa vui rồi. Không bằng như vậy đi, ta tiễn bằng hữu lên đường thì như thế nào?” Hắn đột nhiên lạnh băng nói.
Lão giả nghe vậy cả kinh, chưa kịp phản ứng, trong giây lát pháp lực trong cơ thể hướng đến bên trong viên cầu trôi đi.
Theo một tiếng “phanh” nhẹ vang lên, viên cầu bạo liệt ra, linh quang chớp động, không gian hiện ra hơn mười con giáp trùng, đúng là Tam sắc Phệ kim trùng mà Hàn Lập cũng không có nhiều lắm. Ngay khi những linh trùng này hiện thân đã dũng mãnh giương cánh, đồng thời hướng lão giả đánh tới.
Khoảng cách như thế, căn bản lão giả không kịp né tránh. Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ không hay, thì phệ kim trùng đã đánh tới trên mặt lão, nổi lên cắn xé chi chit. Nếu không phải lão giả là tu sĩ cấp Nguyên anh, ánh sáng hộ thể dày đặc, thì chỉ trong chốt lát khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Nhiều linh trùng như vậy cắn xé liên tục trên mặt, đồng thời hai mắt không thể nhìn thấy được vật, lão giả càng kinh sợ, tự nhiên hai tay hắc quang chớp động, hướng trên mặt liều mạng cào cấu, muốn bắt những yêu trùng quái lạ này xuống, đồng thời hít một hơi, muốn há miệng phát ra tiếng huýt sáo cao vút, nghĩ cách muốn gọi những tu sĩ khác tới.
Nhưng đúng lúc này, phía trước hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh đến tận xương tuỷ. Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng khi vừa vào tai, thần thức truyền đến từng cơn đau nhức như bị xé rách ra. Thân thể lão giả co rút lại, không tự chủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng huýt sáo vừa đến bên miệng bị tắc nghẽn lại.
Trong lòng lão giả hoảng hốt, đang muốn liều mạng đem thân mình bay lên không thì sau một khắc cơn đau trong thần thức đột nhiên biến mất, giáp trùng trên mặt cũng giương cánh bay cao, hai mắt sáng trở lại, hắn lại nhìn thấy được vật.
Nhưng đúng lúc này, một thanh kim kiếm dài một thước bị tử diễm bao quanh thoáng cái hiện ra trước mặt lão giả, nhắm đầu chém xuống.
“A!” Lão giả kinh khủng gầm nhẹ một tiếng, vốn căn bản không kịp phóng ra pháp bảo hay thi triển độn thuật né tránh, chỉ có thể toàn bộ linh lực rót vào màn sáng trước người, hy vọng trước hết có thể đỡ được một kích này.
Trong cơn sợ hãi lẫn lộn hắn đã minh bạch, vị tự xưng là tán tu hải ngoại trước mặt này, ngay từ đầu đã nổi lên sát tâm, nào có ý nghĩ bỏ tài tiêu tai (mất của trừ tai họa), cũng không khỏi hối hận vì trêu chọc người này.Cũng may là mộc thuẫn màu vàng này của hắn là một kiện cổ bảo tốt không dễ gì có được, lực phòng ngự kinh người, cho dù đối phương là tu sĩ Nguyên anh kỳ, đỡ một kích thì không có vấn đề gì.
Trong lòng lão giả suy nghĩ trong nháy mắt, một tiếng “phốc xuy” nhẹ vang lên, màn ánh sáng màu vàng tiếp xúc cùng kim kiếm, liền như đậu hũ đã bị chém làm hai nửa.
Thế kiếm hạ xuống không dừng, kim quang chói mắt loé lên, thân thể lão giả bị chém làm hai mảnh, đồng thời một đứa trẻ con màu đen cao chừng một tấc,vẻ mặt sợ hải, ngơ ngác dừng lại ở xa xa, bị một đoàn hàn băng màu tím nhốt ở bên trong, không thể nhúc nhích được chút nào.
Kim kiếm xoay quanh một cái, tiện tay đem nhuyễn trùng thú đã mất chủ nhân, một kiếm chém thành mưa máu, sau đó lại một lần nửa bay tới tử băng ở trên không.
Sau một tiếng sấm đánh ra, mấy đạo kim hình cung to lớn từ trên kiếm bắn ra, hoá thành cái lưới bằng điện tinh tế đem Nguyên anh nhốt vào bên trong.
Tiếng oanh long long không ngừng vang lên, tử băng và nguyên anh ở bên trong lập tức biến thành hư vô.
Lúc này thần sắc Hàn Lập mới trầm xuống, nhưng động tác không một chút nào chậm lại, giơ tay hướng thân thể lão giả rung lên, túi đựng đồ bên hông lão giả đã bay vào trong tay, đồng thời hai khối hoả cầu to từ trong tay áo của cánh tay khác bay ra, đem thi thể lão giả và Nhuyễn trùng thú hoá thành hư vô.
Tiếp theo Hàn Lập không chút nào chần trừ bay lên không trung, sau khi thanh quang chợt loé lên vài lần, cả người quỷ mị biến mất trong hư không
Chỉ một khắc sau, năm đạo tinh hồng màu sắc khác nhau bỗng nhiên hiện ra trên không trung nơi này, sau khi bay một vòng xung quanh, tất cả đều hạ xuống đát, hiện ra năm người nam nữ.
Đúng là bốn người Lâm Ngân Bình, Cát Thiên Hào, một nam tu sĩ khác có khuôn mặt xa lạ là năm người, người này là tu sĩ kết đan kỳ.
“Chính là nơi này không sai, khí tức gia sư biến mất ở nơi này.” Tên nam tu sĩ kia cầm một cái pháp bàn, bất an nói.
“ Nơi này xác thực còn sót chút linh khí ba động, trong đó đúng là khí tức của tên gia hoả họ Lệ. Nơi này còn có một vài vết máu, xem ra sư phụ ngươi đã bị diệt khẩu.”Ánh mắt Cát Thiên Hào quét qua xung quanh một cái, dừng lại ở một điểm đỏ sẫm trên mặt đất, âm trầm nói.
….……..o0o……….
Thật ngoài dự đoán của tiểu lão đầu, Hàn Lập ngay cả nghe cũng không thèm, một lời lập tức từ chối, trên mặt hắn khônh khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức lại nghĩ đến điều gì, nếp nhăn trên mặt giản ra, khẽ nở nụ cười.
“Đạo hữu nói lời này quá sớm rồi,tốt nhất là nên nghe qua một chút. Sau khi nghe xong, Lệ huynh quyết định lại cũng không muộn. Nếu không, người bất lợi chính là Lệ huynh.” Trong lời nói của lão giả mơ hồ lộ ra một chút ý uy hiếp.
“Bất lợi với ta! Điều này làm cho Lệ mỗ cảm thấy có chút hứng thú, tạm nghe chút vậy.” Hai tay Hàn Lập đặt sau lưng, sau khi trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm, nói.
“Đạo hữu làm như thế mới là cử chỉ sáng suốt, tiểu lão nhi trước hết cho đạo hữu xem vật này, sau đó mới nói lại chuyện giao dịch." Lão giả cười hắc hắc, vỗ túi linh thú bên hông, bỗng nhiên một đoàn lục quang từ trong túi bay ra, sau khi xoay quanh một cái, rơi trên đỉnh đầu của lão giả, một con linh thú lớn cỡ bằng nắm tay hiện ra.
Linh thú này giống như con sên (chỗ này bản tiếng trung để là ngưu:trâu-tra từ điển cũng vậy nhưng đệ thấy ko hợp lý-đọc đoạn sau mới đoán đại là con sên-huynh nào sửa giúp-Dg) phóng to ra mấy lần, nhưng toàn thân một màu xanh biếc dị thường, chậm rãi lắc lắc cái râu xúc giác dài nhỏ, hoạt động cực kỳ chậm chạp.
“ Nhuyễn trùng thú…. Đạo hữu đem con linh thú này ra là có ý gì? Phải chăng muốn con thú này phun độc dịch vào ta ư?” Vừa thấy hình dáng con thú này, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống nói.
“ Ta dùng con linh thú cấp thấp này đến đối phó đạo hữu, không dối gạt Lệ huynh, con linh thú này của lão phu có chút biến dị nho nhỏ, mà năng lực biến dị vừa vặn đối với một ít ảo thuật thủ thuật che mắt, có năng lực khám phá ra. Mới vừa rồi lúc lệ huynh cùng mấy vị đạo hữu Âm La Tông giằng co, trùng hợp lão phu có đem một tia phân thần gửi vào người con thú này. Đạo Hữu hẳn là biết ý tứ của lão phu a. Cảnh đạo hữu đem ống sáo bằng trúc biến ảo thành trường đao,có thể giấu diếm được người khác nhưng không cách nào giấu diếm được con linh thú này.” Lão giã giơ tay bắt lấy con linh thú trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nâng lên đắc ý nói.
“ Thì ra là như vậy, thế thì phải làm sao đây, đạo hữu còn có ý khác phải không?” Vừa nghe thấy nhuyễn trùng thú này là linh thú biến dị, còn có khả năng khám phá ảo thuật, trong lòng Hàn Lập bỗng rùng mình nhưng thần sắc trên mặt vẫn không đổi.
“Ha ha, đạo hữu cần gì phải từ chối người ở xa ngàn dặm chứ. Lão phu không có ý tứ gì, chỉ mong đạo hữu đồng ý biếu tặng ta ba bồn kiện bảo vật hoặc là một số lượng đáng kể linh thạch cũng được, ta lập tức đem chuyện vừa mới thấy quên không còn một mảnh, tuyệt không có làm phiền Lệ huynh nữa.” Trên mặt tiểu lão đầu rốt cục xuất hiện một tia tham lam, giở ra công phu sư tử ngoạm nói. (chết ku Lập nhà ta rồi-^-^)
“ Ngươi đang uy hiếp ta?” Hàn Lập không giận hỏi ngược lại.
“ Thế nào, đạo hữu động sát tâm ư. Đạo hữu tốt nhất nên đứng đó. Ta cũng là tán tu, cũng không sợ đạo hữu uy hiếp như vậy
Một mình lão phu xuất hiện trước mặt đạo hữu, tất nhiên là nắm chắc mười phần có thể tự bảo vệ mình. Ta đã sớm bảo một gã đệ tử theo phía sau Âm La tông và vị Thiên Lan Thánh Nữ kia, chỉ cần bên này xảy ra chuyện, vị đồ đệ kia của ta sẽ đem chuyện ngươi ngấm ngầm biến ảo vật, thành thật nói hết ra. Đến lúc đó phiền phức của đạo hữu sẽ rất lớn. Hơn nữa nơi này ở trong Tấn Kinh, tu sĩ cấp cao tới đây tham gia đấu giá đại hội nhiều vô kể, đạo hữu cảm thấy có thể giết chết lão phu ở địa phương này sao? Chỉ cần lão phu huýt sáo một tiếng dài, đạo hữu cũng đành chịu vậy. Đến lúc đó tiểu đồ dẫn người Âm La Tông tới nơi, ở đây có ta dây dưa, đạo hữu căn bản không có cách bỏ chạy, chỉ còn đường chờ chết mà thôi. Có lẽ bốn năm vị cao thủ Nguyên anh không thể giết chết được đạo hữu, nhưng bảy tám vị thì sao? Theo như ta được biết, trưởng lão cấp Nguyên anh của Âm La Tông tại Tấn Kinh cũng không chỉ có mấy người này. Nhiều người như vậy đạo hữu còn có tự tin chạy thoát sao? Bỏ của ra để tránh tai hoạ mới là cử chỉ sáng suốt.”
Lão giả lui về phía sau hai bước,vẻ mặt hiện lên vẻ cười gian dối, đồng thời nâng tay, một khối mộc thuẫn từ trong tay áo bay ra, hoá thành một tầng ánh sáng màu vàng đem bao vây toàn thân mình bên trong, bộ dạng cẩn thận dị thường.
Hàn Lập chau màymột cái, ánh mắt nhìn lướt qua cái tường ánh sáng của đối phương, sắc mặt âm tình bất định, trầm ngâm.
“ Xem ra không cho đạo hữu một vài chỗ tốt thật đúng là có chút phiền phức. Không biết đạo hữu muốn bảo vật như thế nào?” Sau một hồi lâu, thần sắc Hàn Lập khôi phục bình thường, trấn định dị thường nói ra.
“ Vậy thì được rồi. Ta cũng chỉ là cầu tài mà thôi, cũng không có ý nghĩ muốn cùng đạo hữu cá chết lưới rách. Ta cũng không bắt bẻ gì cả, đạo hữu tuỳ tiện cấp cho vài món cổ bảo, lão phu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Lão giả nghe được lời ấy trong lòng liền cảm thấy vui mừng, vội vàng nói.
Đối phương tham lam như thế, làm cho lông mày Hàn lập giật giật. Thần sắc âm trầm đưa tay chạm xuống túi đựng đồ , bàn tay vừa đảo, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện nhiều quầng sáng mầu vàng trắng, bên trong mơ hồ hiện nhiều viên cầu to như quả trứng gà.
“ Vài kiện cổ bảo, khẩu vị của đạo hữu cũng lớn quá. Cổ bảo khác không có, khối Vân Tiêu châu này năm đó ta ngẫu nhiên tìm được, bởi vì duyên cớ công pháp không thích hợp cho ta dùng, nên các hạ cầm nó rời đi đi. Không nên thái quá. Cẩn thận giữ mạng mình.” Hàn Lập không khách khí nói, đồng thời cổ tay run lên, viên cầu hướng đến tiểu lão đầu bay đi.
Trên mặt lão giả hiện sắc vui mừng,nhưng sau khi ánh mắt chợt loé lên, lão giả cũng không đưa tay trực tiếp đón lấy cổ bảo này, mà là đem Nhuyễn trùng thú ném qua một bên, tay áo bào dột nhiên lay động một mảng ánh sáng màu đen bỗng nhiên từ trong tay áo bay ra, thoáng chốc bao bọc viên cầu màu vàng trắngvào bên trong .
Qua một lúc sau, thấy không có gì khác thường, mới cẩn thận xuyên qua màn sáng kéo đến gần người.
“Hoa văn thứ này kỳ lạ, quả thực không giống bảo vật bình thường, không biết có thần hiệu gì”.
Dùng thần thức nối liền với Nhuyễn trùng thú ở bên cạnh, cảm ứng được viên cầu kia cũng không do biến ảo mà thành, cũng không có khí tức chủ nhân ở bên trong pháp bảo, liền đem lòng nghi ngờ biến mất đi hơn phân nữa, phất tay một cái, đem viên cầu hấp đến trong tay, nhìn một chút rồi thì thào nói.
“ Cổ bảo này có công hiệu gì, hay nhất là đạo hữu tự mình thử đi, ta đảm bảo rằng, tuyệt đối làm cho các hạ thấy kinh ngạc.” Hàn Lập khoanh tay, thản nhiên nói.
“ Điều này cũng đúng. Nhưng chỉ một kiện cổ bảo đã muốn đuổi ta, đạo hữu không cảm thấy có chút trẻ con sao?” Lão giả một bên hưng phấn thử rót pháp lực vào bên trong viên cầu, một bên vẫn tham lam muốn doạ dẫm ra càng nhiều chỗ tốt hơn nữa.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, khoé miệng nhếch lên, một tia mỉa mai như có như không xuất hiện.
“ Uhm, đúng là có chút đùa vui rồi. Không bằng như vậy đi, ta tiễn bằng hữu lên đường thì như thế nào?” Hắn đột nhiên lạnh băng nói.
Lão giả nghe vậy cả kinh, chưa kịp phản ứng, trong giây lát pháp lực trong cơ thể hướng đến bên trong viên cầu trôi đi.
Theo một tiếng “phanh” nhẹ vang lên, viên cầu bạo liệt ra, linh quang chớp động, không gian hiện ra hơn mười con giáp trùng, đúng là Tam sắc Phệ kim trùng mà Hàn Lập cũng không có nhiều lắm. Ngay khi những linh trùng này hiện thân đã dũng mãnh giương cánh, đồng thời hướng lão giả đánh tới.
Khoảng cách như thế, căn bản lão giả không kịp né tránh. Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ không hay, thì phệ kim trùng đã đánh tới trên mặt lão, nổi lên cắn xé chi chit. Nếu không phải lão giả là tu sĩ cấp Nguyên anh, ánh sáng hộ thể dày đặc, thì chỉ trong chốt lát khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Nhiều linh trùng như vậy cắn xé liên tục trên mặt, đồng thời hai mắt không thể nhìn thấy được vật, lão giả càng kinh sợ, tự nhiên hai tay hắc quang chớp động, hướng trên mặt liều mạng cào cấu, muốn bắt những yêu trùng quái lạ này xuống, đồng thời hít một hơi, muốn há miệng phát ra tiếng huýt sáo cao vút, nghĩ cách muốn gọi những tu sĩ khác tới.
Nhưng đúng lúc này, phía trước hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh đến tận xương tuỷ. Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng khi vừa vào tai, thần thức truyền đến từng cơn đau nhức như bị xé rách ra. Thân thể lão giả co rút lại, không tự chủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng huýt sáo vừa đến bên miệng bị tắc nghẽn lại.
Trong lòng lão giả hoảng hốt, đang muốn liều mạng đem thân mình bay lên không thì sau một khắc cơn đau trong thần thức đột nhiên biến mất, giáp trùng trên mặt cũng giương cánh bay cao, hai mắt sáng trở lại, hắn lại nhìn thấy được vật.
Nhưng đúng lúc này, một thanh kim kiếm dài một thước bị tử diễm bao quanh thoáng cái hiện ra trước mặt lão giả, nhắm đầu chém xuống.
“A!” Lão giả kinh khủng gầm nhẹ một tiếng, vốn căn bản không kịp phóng ra pháp bảo hay thi triển độn thuật né tránh, chỉ có thể toàn bộ linh lực rót vào màn sáng trước người, hy vọng trước hết có thể đỡ được một kích này.
Trong cơn sợ hãi lẫn lộn hắn đã minh bạch, vị tự xưng là tán tu hải ngoại trước mặt này, ngay từ đầu đã nổi lên sát tâm, nào có ý nghĩ bỏ tài tiêu tai (mất của trừ tai họa), cũng không khỏi hối hận vì trêu chọc người này.Cũng may là mộc thuẫn màu vàng này của hắn là một kiện cổ bảo tốt không dễ gì có được, lực phòng ngự kinh người, cho dù đối phương là tu sĩ Nguyên anh kỳ, đỡ một kích thì không có vấn đề gì.
Trong lòng lão giả suy nghĩ trong nháy mắt, một tiếng “phốc xuy” nhẹ vang lên, màn ánh sáng màu vàng tiếp xúc cùng kim kiếm, liền như đậu hũ đã bị chém làm hai nửa.
Thế kiếm hạ xuống không dừng, kim quang chói mắt loé lên, thân thể lão giả bị chém làm hai mảnh, đồng thời một đứa trẻ con màu đen cao chừng một tấc,vẻ mặt sợ hải, ngơ ngác dừng lại ở xa xa, bị một đoàn hàn băng màu tím nhốt ở bên trong, không thể nhúc nhích được chút nào.
Kim kiếm xoay quanh một cái, tiện tay đem nhuyễn trùng thú đã mất chủ nhân, một kiếm chém thành mưa máu, sau đó lại một lần nửa bay tới tử băng ở trên không.
Sau một tiếng sấm đánh ra, mấy đạo kim hình cung to lớn từ trên kiếm bắn ra, hoá thành cái lưới bằng điện tinh tế đem Nguyên anh nhốt vào bên trong.
Tiếng oanh long long không ngừng vang lên, tử băng và nguyên anh ở bên trong lập tức biến thành hư vô.
Lúc này thần sắc Hàn Lập mới trầm xuống, nhưng động tác không một chút nào chậm lại, giơ tay hướng thân thể lão giả rung lên, túi đựng đồ bên hông lão giả đã bay vào trong tay, đồng thời hai khối hoả cầu to từ trong tay áo của cánh tay khác bay ra, đem thi thể lão giả và Nhuyễn trùng thú hoá thành hư vô.
Tiếp theo Hàn Lập không chút nào chần trừ bay lên không trung, sau khi thanh quang chợt loé lên vài lần, cả người quỷ mị biến mất trong hư không
Chỉ một khắc sau, năm đạo tinh hồng màu sắc khác nhau bỗng nhiên hiện ra trên không trung nơi này, sau khi bay một vòng xung quanh, tất cả đều hạ xuống đát, hiện ra năm người nam nữ.
Đúng là bốn người Lâm Ngân Bình, Cát Thiên Hào, một nam tu sĩ khác có khuôn mặt xa lạ là năm người, người này là tu sĩ kết đan kỳ.
“Chính là nơi này không sai, khí tức gia sư biến mất ở nơi này.” Tên nam tu sĩ kia cầm một cái pháp bàn, bất an nói.
“ Nơi này xác thực còn sót chút linh khí ba động, trong đó đúng là khí tức của tên gia hoả họ Lệ. Nơi này còn có một vài vết máu, xem ra sư phụ ngươi đã bị diệt khẩu.”Ánh mắt Cát Thiên Hào quét qua xung quanh một cái, dừng lại ở một điểm đỏ sẫm trên mặt đất, âm trầm nói.
….……..o0o……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.