Phàm Tiên Chi Lữ

Quyển 5 - Chương 137: Kẻ đi tìm mộ

Khúc Khúc Nhi

22/12/2014

- Cô gái nhỏ tâm tính rất tốt. Muốn làm ta phân tâm để mấy tên kia có cơ hội sao. Sợ rằng ngươi phải uổng công rồi. Những thân thể khác của ta đều có thể suy nghĩ độc lập.

Huyền Âm La như phát hiện ra điều thú vị khẽ cười. Khí tức trên thân hắn dao động nhẹ nhàng. Minh Châu có điều không biết. Không chỉ có Huyễn cảnh, Mị cảnh Huyền Âm La hắn chính là trấn giữ cả đảo Huyễn Mộng này.

Minh Châu bị nói trúng tim đen khẽ thở dài. Xem ra cô cũng khó giúp được gì.

- Khắp vũ trụ này, sinh mạng như sao băng, tộc đàn như tinh tú nhưng nữ tính nào cũng tò mò. Chết vẫn tò mò. Dù sao ngươi cũng phải dừng lại ở đây, ta không ngại nói chút chuyện phiếm. Cũng rất lâu rồi mới có người nói chuyện.

Huyền Âm La lẩm bẩm. Hắn sử dụng một loại ngôn ngữ vũ trụ rất dễ nghe dễ hiểu. Hiển nhiên vị Mị Linh Vương này cũng tiếp xúc chút ít với văn minh địa cầu nên có được sự thông thuận như vậy.

- Tộc Mị Linh chúng ta sinh trưởng tại một nơi rất đặc thù gọi là Huê Lan Hệ gồm mười bảy hành tinh và hai định tinh. Mị Linh bọn ta là kết tinh của vũ trụ đẹp đẽ cùng cường đại. Khi sinh ra chúng ta đã có tu vi tương đương cấp Tinh Vân. Trong tộc ta cường giả như mây. Cấp Quân Vương có tới ba mươi hai vị, cấp Phong Tước cả ngàn. Thủy tổ của bọn ta chính là một vị Quân Vương Vũ Trụ cường đại xếp đầu trên Quân Vương Bảng khắp vũ trụ. Tuy nhiên ngài không thích chiến tranh. Tộc của ta vì vậy chỉ định cư trong Huê Lan Hệ. Bản thân ta dù bên ngoài xưng Vương nhưng cũng chỉ là một cấp Lãnh Chúa không đáng nhắc tới trong tộc.Quê nhà của chúng ta cách nơi này rất xa. Đến ta cũng không biết là bao nhiêu triệu năm ánh sáng.

- Triệu năm ánh sáng? Vậy ngài làm sao tới được đây?

Minh Châu nghe vậy không kìm được thốt lên.

- Ha, Ta có nghe Tu La nói nền văn minh tộc của ngươi mới chỉ có cấp Du Hành. Thấp như vậy thì cũng khó trách không biết. Trong vũ trụ khi nền văn minh đến cấp Huyễn Ảo, sẽ khai phá được lĩnh vực mới gọi là Thứ Nguyên Tốc. Khi đó tốc độ di chuyển sẽ vượt qua rất nhiều tầng không gian khác nhau. Khoảng cách một triệu năm ánh sáng cũng không mất nhiều thời gian. Tộc Mị Linh ta chính là nắm giữ Thứ Nguyên Tốc. Còn đến cấp cao hơn nghe nói sẽ nắm giữ Hỗn Ảo tốc mạnh hơn nữa nhưng ta cũng không rõ.

Huyền Âm La nhẹ nhàng nói nhưng đôi mắt sáng ngời. Dáng vẻ của hắn khi nhắc đến quê nhà đầy tự hào. Văn Minh Huyền Ảo tuy không phải cao nhất nhưng trong vũ trụ bao la cũng rất hiếm thấy. Nó không chỉ đơn thuần lực lượng sức mạnh mà đạt được.

- Còn sao ta lại ở chỗ này….

Huyền Âm La được hỏi như vậy đôi mắt thoáng có chút ngưng lại. Hắn nhìn về phía xa mù mịt như có điều tưởng niệm. Ngưng một lúc Huyền Âm La buông ra tiếng thở dài. Sau đó hắn lại khôi phục vẻ thong dong nói tiếp.

- Nơi này chính là một nhà tù. Ta là bị nhốt ở đây một triệu năm trước khi được cứu. Trước kia ta cũng không được tự do thoải mái thế này, thường xuyên bị tra tấn và cũng không gặp được người ngoài. Chỉ từ khi Tu La nắm được quyền điều khiển Tháp Tử Vong, hắn đã cứu ta, nói chính xác là bọn ta ra. Trong này có rất nhiều kẻ như ta. Nếu các ngươi có thể mở ra truyền thừa sau này sẽ gặp được bọn họ.

- Nhà tù??? Vậy vị Tu La kia?



Minh Châu nghe Huyền Âm La nói vậy ngạc nhiên hỏi lại. Nơi cường đại này lại là một nhà tù. Thật không thể tưởng tượng nổi. Nhìn vẻ mặt của Mị Linh vương thấy rất nhẹ nhàng nhưng Minh Châu lại cảm thấy vô cùng khủng bố. Bị giam giữ tra tấn suốt một triệu năm? Con số thời gian đó, một người trái đất như cô không thể ước lượng được.

- Tu La? Tuy hắn rất mạnh nhưng cũng không phải chủ nhân của Tháp Tử Vong. Hắn chỉ có thể nắm được quyền khống chế nhất định. Tòa Tháp này vô cùng đáng sợ. Còn nhiều khu vực khác trong tháp ngay cả Tu La cũng không dám chắc xâm nhập. Nếu là trước kia khi hắn còn nguyên vẹn thân thể thì may ra. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một mảnh tàn hồn thì không được. Tòa tháp chết tiệt này không biết thuộc về tên khốn nào nữa.

Huyền Âm La nói đến đây thái độ bỗng đổi thành tức giận. Hình tượng thong dong mất sạch. Hắn nhận ra điều đó nên có chút mất tự nhiên.

Minh Châu nghe vậy ra chiều suy nghĩ. Vị Tu La cường đại kia vậy mà cũng không hoàn toàn khống chế Tháp Tử Vong. Không biết ai là chủ nhân của tòa tháp này. Cô không thể tưởng tượng nổi kẻ nào có thể bắt nhốt những tù nhân cường đại như thế.

Như vị Mị Linh Vương Huyền Âm La này tu vi chính là một cấp Lãnh Chúa. Tuy Minh Châu cũng chưa rõ lắm sức mạnh của cấp độ này nhưng qua Tu La nàng biết cấp Lãnh Chúa chính là trên cấp Định Tinh.

Đối với Liên Minh Địa Cầu thì nghe thấy cấp độ đó cảm giác rất khủng bố. Phải biết Minh Chủ của Liên Minh Tinh Ngư khổng lồ cũng mới có tu vi cấp Định Tinh mà thôi.

- Bọn ta tất cả chỉ còn lại tàn hồn, Tu La cũng vậy dù hắn rất cường đại. Hắn chiếm được Tháp Tử Vong, giải thoát bọn ta, an bài truyền thừa. Mười vạn năm nay, chúng ta từng đi qua rất nhiều tinh vực, dừng chân tại rất nhiều tinh cầu. Có tinh cầu đẹp đẽ như Lam Băng Tinh với cơn mưa sao rơi đẹp đẽ, cũng có tinh vực đầy chết chóc với hàng loạt hố đen siêu cấp như Hắc Động Vực. Bọn ta cũng tham gia nhiều cuộc chiến tranh, từng đánh qua cả Quân Đoàn của một vị Phong Tước cường đại. Rất nhiều bộ tộc, tinh cầu đã tan biến. Hàng triệu tỷ sinh mạng đã chết. Vũ trụ tàn khốc cùng đẹp đẽ. Sinh mạng thì luôn rực cháy. Như Hoa Quang Tinh, một sinh mạng chỉ sống có một đêm nhưng nó vô cùng cường đại. Khi nó sinh ra tất cả các hành tinh trong bán kính một năm ánh sáng đều được thắp sáng. Rồi như tộc Kim Thạch tuổi thọ vô hạn nhưng rất yếu ớt nên hóa thành những tảng đá trôi nổi khắp vũ trụ. Hay như Khuyết Tinh, một hành tinh không bao giờ héo rũ.

Minh Châu nghe Huyền Âm La kể như bị cuốn vào. Những câu chuyện về vũ trụ luôn có sức hút vô tận. Nàng cũng nhớ tới món quà Tu La đã đưa cho bọn họ. Với số lượng tri thức như vậy sẽ mở ra một thời đại huy hoàng mới.

- Các ngài không thể thoát đi sao? Tu La dường như tìm kiếm thứ gì đó?

Huyền Âm La nghe câu hỏi của Minh Châu khuôn mặt trở nên bất đắc dĩ. Nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng bình thường. Thời gian mài mòn nhiều thứ.

- Bọn ta không tự giải thoát được. Mà có thoát ra chúng ta cũng không thể tồn tại. Bọn ta chỉ còn lại linh hồn, lại bị trói buộc với tòa tháp này. Chúng ta đã đi qua rất nhiều tinh cầu, giao thiệp với vô vàn chủng tộc. Cũng rất nhiều chủng tộc bị bắt vào không gian Sa Mạc Tử Vong làm thú nuôi. Nhưng Tu La vẫn không đạt được ý nguyện. Truyền thừa kia vẫn không có chủng tộc nào thành công đạt được. Bản thân Tu La đang tìm kiếm một sinh mạng của một chủng tộc vô cùng đặc biệt. Một truyền thuyết tưởng như không có thật của vũ trụ. Bọn họ gọi là Mộ tộc. Một bộ tộc độc nhất vô nhị có dân số rất ít ỏi nhưng mạnh mẽ vô cùng. Bọn họ có đặc điểm chung là có nhiều linh hồn cùng trên một thân thể và trong cơ thể tộc này có một không gian tự thành. Kẻ mà Tu La tìm chính là truyền nhân của tộc đó. Kẻ này cũng đặc biệt nhất. Theo cách nói của các ngươi thì bản thân hắn chính là một ngôi mộ...

- Huyền Âm La !!!

Bỗng nhiên một tiếng thét tức giận vang lên. Âm thanh như đao sắc mang theo lực lượng khủng bố đánh thẳng vào Mị Linh Vương Huyền Âm La.

- Ầm !

Không gian rung lên. Mị cảnh như thoáng chốc bị đập tan. Thân thể hoàn hảo của Huyền Âm La bị đánh tung lên. Hắn trên không phun ra một ngụm nhìn giống như là máu. Sau đó vị Mị Linh Vương này ngã xuống mặt đất cách đó mười mét.



Tuy nhiên Minh Châu bên cạnh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

- Mị Linh Vương, Ngài không sao chứ?

Minh Châu hoảng sợ lên tiếng. Âm thanh vừa rồi nàng biết là đến từ Tu La, người nắm quyền khống chế Tháp Tử Vong này. Tuy qua lời của Huyền Âm La cô đã biết hắn không thực sự là chủ nhân của tòa tháp. Tu La cũng chỉ là một tàn hồn đã mất đi thân thể. Nhưng sự cường đại của vị này thật khủng khiếp.

Lực lượng của tiếng hét vừa rồi phát ra từ một khoảng cách rất xa. Nó đến vô hình nhưng mạnh mẽ vô cùng.

Mị Linh Vương Huyền Âm La, một vị có tu vi cấp Lãnh Chúa nhưng bị một tiếng hét quật ngã. Nếu như là cô thì Minh Châu tin chắc mình sẽ tan xương nát thịt không có cơ hội phản kháng.

- Ta không sao. Linh hồn đổ máu, cũng rất thú vị. Đã rất lâu rồi ta không có cảm giác này. Tu La, ta sẽ không nhiều lời nữa.

Huyền Âm La chật vật đứng dậy lấy tay lau khóe miệng. Ở trong tháp linh hồn của hắn như thành thân thể thật sự nên cũng sẽ bị tổn thương hoặc đổ máu. Tất nhiên nó chỉ như một loại mô phỏng. Bản thân Huyền Âm La không mấy để ý. Thậm chí hắn còn muốn Tu La đánh nhiều nữa. Loại đau đớn không thật này khiến hắn cảm thấy thú vị trong những tháng ngày nhàm chán ở đây.

Câu cuối thì Huyền Âm La hướng lên nói với Tu La đang ở một chỗ nào đó quan sát hết thảy. Nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Sau đó Huyền Âm La đi về phía Minh Châu lắc đầu ra hiệu rồi ngồi xuống tĩnh tọa. Minh Châu thấy vậy cũng không nói chuyện nữa. Cô cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Ánh mắt cô nàng như nhìn qua chỗ nào đó có vẻ lo lắng. Minh Châu biết hiện tại mình đang ở trong thử thách của đảo Huyễn Mộng. Mấy người kia đang phải chiến đấu chống lại mị thuật đến từ những thân thể khác của Huyền Âm La.

“Mười vạn năm tìm một người. Người này lại là một ngôi mộ.”

Trong lòng Minh Châu lẩm bẩm. Những tin tức kỳ lạ mà Huyền Âm La mang tới nàng âm thầm ghi nhớ. Xem ra truyền thừa của vị Tu La này an bài chứa một câu chuyện bí ẩn trong đó. Cô cũng rất tò mò muốn biết Mộ tộc kia trông như thế nào. Một thân thể có nhiều linh hồn, nhiều tính cách. Rồi còn truyền nhân của họ nữa, một kẻ được coi là một ngôi mộ.

- Hừ.

Trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh tức giận của Tu La. Huyền Âm La khẽ mở mắt ra. Ánh mắt hắn chứa đầy tâm tình phức tạp nhưng rất nhanh biến mất. Hắn lại tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Tiên Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook