Quyển 1 - Chương 1: Ly khai
Khúc Khúc Nhi
02/10/2013
Phạm Ngọc mang theo tinh thần truyền ấn của lão tổ tông họ Phạm ly khai Linh Vực Nam Thiên, hắn lao đi vùn vụt như một ngôi sao băng. Trên người hắn, vết thương vô số, thân thể đã tổn hại rất nhiều sau trận chiến. Cũng may nhờ có đan dược đỉnh cấp nên hắn mới khôi phục được phần nào. Nhưng tinh thần cùng linh hồn của hắn đang chìm trang một trạng thái rất hỗn loạn. Hắn sẽ mãi không quên cảnh tượng vừa trải qua. Nó như một cơn ác mộng khủng khiếp của hắn dù tiên nhân như hắn chẳng khi nào ngủ thì lấy đâu ra nằm mộng.
Từng tiểu tinh cầu trôi qua như chớp trong tầm mắt. Phía trước là một khu vực hư vô, không thuộc tính, không có không gian và thời gian.
- Đến nơi rồi sao?
Phạm Ngọc dừng lại, thoáng do dự. "Có nên đi vào Hỗn Không Vực để đi đến phàm giới đó không?" Mặc dù lão tổ tông đã nói rất chi tiết nhưng hắn không khỏi hoài nghi. Có thật nơi đó lợi hại như vậy? Nơi đó có thật cất dấu đại đạo tiến đến cấp Siêu độ?
Theo hắn biết được từ học viện lớn nhất của Linh Vực Nam Thiên, học viện Tiên Đô, Phàm giới vốn là một nơi thần bí, chỉ có trong truyền thuyết xa xưa của Tiên nhân. Nó được ghi lại trong Thái Thuỷ kinh lưu truyền khắp các Linh Vực.
Thời Thuỷ đại xa xưa, những Cổ Tiên, Thái Thần lập ra các Đại Thông Thần Vực, Huyền Linh Vực, Thái Tiên Vực đều có ít nhiều liên quan đến Phàm giới. Một số tập tục của phàm giới cùng tri thức về nơi này cũng được lưu lại trong các điển tịch rất cổ xưa.
Trong lịch sử thời Hồng Kỷ đến nay, đã có rất nhiều Đấng Đại năng thử đi đến phàm giới nhưng chỉ có một số ít người thành công. Những kẻ thành công đều trở thành truyền thuyết, có thể lập ra những Linh Vực to lớn như tổ tiên họ Phạm của hắn.
Linh Vực Nam Thiên mà chủ thể là Phạm Giới sau hàng trăm ngàn kỷ nguyên đã diễn sinh ra hàng vạn thế giới, trong đó có tới bảy mươi hai Tiên giới đạt đến cấp Hỗn Chủng. Nhưng để sinh ra một cường giả cấp Siêu Độ là không thể nào. Điều này chỉ có Tiên giới đạt đến cấp Hư Vô mới có thể.
Trong hàng ngàn các Linh Vực, điều này cũng thật hiếm có. Nó trở thành mục tiêu, ước vọng thậm chí là cả ác niệm của hàng ngàn người đúng đầu các Tiên giới.
Linh Vực Bắc Thiên muốn đánh chiếm Linh Vực Nam Thiên và cắn nuốt Phạm giới, trung tâm của Linh vực Nam Thiên cũng là muốn cho linh vực của họ có được một hạt giống Hư Vô. Từ đó Tiên giới trung tâm của linh vực này mới có khả năng đạt đến cấp Hư Vô, có thể sinh ra một cao thủ Cấp Siêu Độ .
"Có nên mạo hiểm không?"
Phạm Ngọc băn khoăn tự hỏi.
"Hay đi sang một linh vực khác, khổ tu đến cường đại rồi quay lại?"
Với thiên phú khủng bố của Phạm Ngọc, mới năm mươi ngàn năm tuổi đã đạt đến cấp Đại Tôn, chỉ cần không quá một triệu năm, hắn sẽ đạt đến cấp Thánh Tôn. Đến cấp Thần Tôn chắc cũng chỉ mất hai, ba triệu năm nữa. Nhưng đến cấp Siêu độ, không biết năm nào tháng nào. Mà chưởng khống Linh Vực Bắc Thiên có đến ba kẻ có tu vi cấp Thần Tôn cực hạn, tiếp cận rất gần với cấp Siêu Độ. Hắn không hề có phần chiến thắng ba kẻ đó chút nào.
Cấp độ tu tiên của Phạm giới cũng như của hàng ngàn linh vực khác đều giống nhau, căn cứ theo Thái Thuỷ kinh chép xuống gồm có rất nhiều cấp độ từ tiên nhân cấp thấp đến cấp Siêu Độ cao nhất có được Tổ vị. Tiên nhân tuổi thọ chỉ có một triệu năm, cũng không phải vô hạn, theo các cấp độ tăng lên thì tuổi thọ mới tăng lên. Đạt đến cấp Đại Tôn, tuổi thọ tăng lên tám triệu năm. Tu tiên gian nan và khó khăn vô cùng. Như Phạm Ngọc mới năm mươi ngàn tuổi đã đạt được tu vi Đại Tôn có thể nói là thiên tài một kỷ nguyên mới có của Phạm giới.
- Cấp Siêu Độ? Bao nhiêu triệu năm nữa đây? Phạm Nhọc hét lên.
Phóng mắt về nơi hư vô Phạm Ngọc như nhìn thấy Linh Vực Nam Thiên đang sụp đổ. Rất nhiều Tiên giới đang già đi. Phàm giới cũng đang gắng chống cự. Giới Tâm, trái tim, căn nguyên lực lượng của một tiên giới đang bị cắn nuốt nhanh chóng. Chắc chỉ hai, ba triệu năm nữa sẽ biến mất. Đến lúc đó gia tộc họ Phạm hắn sẽ phải thành tộc lưu vong, thân phận hèn kém, phải sinh sống trong Hỗn Độn Giới có hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn và ác liệt.
Thật khó xử. Hắn chỉ còn lại có hai, ba triệu năm thời gian....
"Ngươi mãi là Ngọc Thái tử vui vẻ, ta cũng không biết tại sao, ta chỉ muốn ngươi còn sống và nhớ đến ta. Nhớ lấy, không được quên ta..."
Câu nói đó. ..Người đó...
Thật ra, hắn không cảm thấy đáng sợ lắm, thế giới của tiên nhân vốn như vậy, đấu tranh không ngừng rất khốc liệt. Ai cũng mong trường tồn nhưng mấy ai thấy được trường tồn. Nhưng...Ánh mắt của Vân Nữ cùng những lời rất kỳ lạ nàng nói trước lúc đẩy hắn đi làm hắn bối rối. Giọng nàng thật trìu mến và buồn bã. Có thứ gì đó khắc sâu trong tâm tưởng hắn. Năm mươi ngàn năm nay, lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế.
Giây phút chứng kiến bản thể của Vân Nữ bộc lộ ra từng đám mây trắng thánh khiết, rồi bị Phệ Không Thú cắn nuốt từng chút một. Hắn thấy rất đau. Một thứ tâm tưởng kỳ lạ xuất hiện trong linh hồn của hắn. Hắn lần đầu thấy sợ hãi và bất lực đến vậy.
"Phải sống sót đạt đến cấp Siêu Độ, quay về hồi sinh cho nàng..."
Lúc đó hắn chỉ kịp thu lại Hồn Tâm của nàng rồi vụt biến mất, trong lòng dâng lên quyết tâm như thế. Thật kỳ lạ, ý nghĩ cố chấp đó đã giúp hắn một đường lao ra trước vòng vây của ba kẻ cấp Thánh Tôn cùng hơn trăm tiên nhân cấp Đại Tôn. Bản thân hắn cũng chỉ có tu vi Đại Tôn cực hạn, tuy chiến lực của hắn nếu không tiếc tất cả có thể bộc phát gần với cấp Thánh Tôn nhưng như vậy cũng không đủ để có thể thoát thân.
"Ngươi sẽ có câu trả lời nếu đến đó" Trước lúc quay lưng lại chặn đường cho hắn thoát đi, lão tổ tông chỉ khẽ nói như thế.
- Xoẹt.
Nhìn vào một mảnh bản vẽ cũ nát làm từ chất liệu kì quái không biết tên trên tay, hắn khẽ nhíu mày. Trên đó vẽ những chấm đen và đỏ cùng những đường gạch rất kỳ quái và các chấm nhỏ hơn nhìn không ra hình dáng gì. Trên đó chia làm mười hai vùng khác nhau quy về một tâm quan sát chính là vị trí của Phàm giới. Khác với vùng tinh không Phạm giới của hắn là hình năm cánh hoa, ẩn chứa một quy luật sắp xếp rất huyền diệu, theo truyền thuyết do tổ tông mô phỏng một loại hoa đẹp ở phàm giới, còn vùng tinh không này trông khá hỗn loạn. Phía dưới mảnh bản vẽ này có ghi mấy chữ hình thù ngoằn ngèo kỳ quái : Bản Đồ Tinh Tú.
"Nhớ kĩ, khi đến đó hãy cố hòa nhập vào họ và đừng coi thường bất cứ điều gì..."
Lời dặn của lão tổ tông vang lên làm Phạm Ngọc tỉnh lại. Hắn xoè tay ra, một viên đan dược nho nhỏ xuất hiện trên tay. Ở phàm giới nó được gọi là thuốc. Viên thuốc này không có dạng tròn hay màu sắc sặc sỡ cùng hương thơm như các loại Tiên Đan hắn thường thấy mà nó nhìn khá xấu xí, cũng không có mùi hương gì. Lão tổ tông nói đây là Phàm đan, chỉ cần uống nó có thể đi qua Hỗn Không Vực tới được Phàm giới. Đây chính là bí mật được cất giữ mấy vạn kỷ nguyên của gia tộc họ Phạm.
Lưỡng lự một hồi, nhìn về phía Hỗn Không Vực tĩnh lặng phía trước, Phạm Ngọc cất tiếng thở dài, đưa viên Phàm Đan lên miệng nuốt xuống, thân hình nhoáng lên biến mất trong Hỗn Không Vực.
"Không thành công cũng thành tiên" Trong đầu Phạm Ngọc tâm niệm như vậy trước khi đi vào Hỗn Không Vực.
...
Phạm Ngọc rơi vào một vùng hỗn độn hư vô, bốn phía trống trơn. Những quy luật, pháp tắc ở đây không tồn tại. Hắn tận lực thi triển Độn Không pháp, trong tích tắc đã xuất hiện cách đó trăm năm ánh sáng. Bốn bề vẫn là hư vô.
Cảm giác trống rỗng thật khó chịu với hắn. Khẽ nhíu mày hắn lại thi triển Độn Không pháp tầng cuối cùng.
Tích tắc sau lại xuất hiện cách đó một ngàn năm ánh sáng. Phạm Ngọc nhìn xung quanh, vẫn trống rỗng. Hư vô chi lực đang mài mòn Tiên nguyên của hắn.
- A!!!!
Hắn hét lên nhưng không phát ra âm thanh. Lần đầu tiên trong năm mươi ngàn năm qua hắn cảm thấy quẫn bách đến như vậy.
Nửa canh giờ sau, Phạm Ngọc bất lực trôi nổi trong Hỗn Không Vực. Tiên nguyên sắp cạn kiệt, cảm giác vô lực ập đến. Không lẽ hắn như bao tiền bối khác cũng phải bỏ mình nơi đây?.Hắn thấy tuyệt vọng và không cam lòng. "Viên Phàm Đan kì quái kia đến giờ sao chẳng có tác dụng gì hết" Hắn thầm nghĩ.
Phàm Đan? Đúng rồi!
Phạm Ngọc nhanh như chớp lật tay, một mảnh giấy trắng xuất hiện. Đây là mảnh giấy gói viên Phàm Đan kia mà hắn quên mất. Trên đó có ghi mấy dòng chữ của Phàm giới nhìn như những con trùng nhỏ. Đọc xong Ngọc Đại Tôn liền muốn hôn mê.
"Thuốc sẽ có tác dụng sau nửa canh giờ"
Đúng lúc này, từ phần dưới bụng của Phạm Ngọc dâng lên một luồng nhiệt lượng, nó lan tỏa đến toàn thân, thân hình hắn bỗng mờ đi rồi biến mất trong Hỗn Không Vực.
Từng tiểu tinh cầu trôi qua như chớp trong tầm mắt. Phía trước là một khu vực hư vô, không thuộc tính, không có không gian và thời gian.
- Đến nơi rồi sao?
Phạm Ngọc dừng lại, thoáng do dự. "Có nên đi vào Hỗn Không Vực để đi đến phàm giới đó không?" Mặc dù lão tổ tông đã nói rất chi tiết nhưng hắn không khỏi hoài nghi. Có thật nơi đó lợi hại như vậy? Nơi đó có thật cất dấu đại đạo tiến đến cấp Siêu độ?
Theo hắn biết được từ học viện lớn nhất của Linh Vực Nam Thiên, học viện Tiên Đô, Phàm giới vốn là một nơi thần bí, chỉ có trong truyền thuyết xa xưa của Tiên nhân. Nó được ghi lại trong Thái Thuỷ kinh lưu truyền khắp các Linh Vực.
Thời Thuỷ đại xa xưa, những Cổ Tiên, Thái Thần lập ra các Đại Thông Thần Vực, Huyền Linh Vực, Thái Tiên Vực đều có ít nhiều liên quan đến Phàm giới. Một số tập tục của phàm giới cùng tri thức về nơi này cũng được lưu lại trong các điển tịch rất cổ xưa.
Trong lịch sử thời Hồng Kỷ đến nay, đã có rất nhiều Đấng Đại năng thử đi đến phàm giới nhưng chỉ có một số ít người thành công. Những kẻ thành công đều trở thành truyền thuyết, có thể lập ra những Linh Vực to lớn như tổ tiên họ Phạm của hắn.
Linh Vực Nam Thiên mà chủ thể là Phạm Giới sau hàng trăm ngàn kỷ nguyên đã diễn sinh ra hàng vạn thế giới, trong đó có tới bảy mươi hai Tiên giới đạt đến cấp Hỗn Chủng. Nhưng để sinh ra một cường giả cấp Siêu Độ là không thể nào. Điều này chỉ có Tiên giới đạt đến cấp Hư Vô mới có thể.
Trong hàng ngàn các Linh Vực, điều này cũng thật hiếm có. Nó trở thành mục tiêu, ước vọng thậm chí là cả ác niệm của hàng ngàn người đúng đầu các Tiên giới.
Linh Vực Bắc Thiên muốn đánh chiếm Linh Vực Nam Thiên và cắn nuốt Phạm giới, trung tâm của Linh vực Nam Thiên cũng là muốn cho linh vực của họ có được một hạt giống Hư Vô. Từ đó Tiên giới trung tâm của linh vực này mới có khả năng đạt đến cấp Hư Vô, có thể sinh ra một cao thủ Cấp Siêu Độ .
"Có nên mạo hiểm không?"
Phạm Ngọc băn khoăn tự hỏi.
"Hay đi sang một linh vực khác, khổ tu đến cường đại rồi quay lại?"
Với thiên phú khủng bố của Phạm Ngọc, mới năm mươi ngàn năm tuổi đã đạt đến cấp Đại Tôn, chỉ cần không quá một triệu năm, hắn sẽ đạt đến cấp Thánh Tôn. Đến cấp Thần Tôn chắc cũng chỉ mất hai, ba triệu năm nữa. Nhưng đến cấp Siêu độ, không biết năm nào tháng nào. Mà chưởng khống Linh Vực Bắc Thiên có đến ba kẻ có tu vi cấp Thần Tôn cực hạn, tiếp cận rất gần với cấp Siêu Độ. Hắn không hề có phần chiến thắng ba kẻ đó chút nào.
Cấp độ tu tiên của Phạm giới cũng như của hàng ngàn linh vực khác đều giống nhau, căn cứ theo Thái Thuỷ kinh chép xuống gồm có rất nhiều cấp độ từ tiên nhân cấp thấp đến cấp Siêu Độ cao nhất có được Tổ vị. Tiên nhân tuổi thọ chỉ có một triệu năm, cũng không phải vô hạn, theo các cấp độ tăng lên thì tuổi thọ mới tăng lên. Đạt đến cấp Đại Tôn, tuổi thọ tăng lên tám triệu năm. Tu tiên gian nan và khó khăn vô cùng. Như Phạm Ngọc mới năm mươi ngàn tuổi đã đạt được tu vi Đại Tôn có thể nói là thiên tài một kỷ nguyên mới có của Phạm giới.
- Cấp Siêu Độ? Bao nhiêu triệu năm nữa đây? Phạm Nhọc hét lên.
Phóng mắt về nơi hư vô Phạm Ngọc như nhìn thấy Linh Vực Nam Thiên đang sụp đổ. Rất nhiều Tiên giới đang già đi. Phàm giới cũng đang gắng chống cự. Giới Tâm, trái tim, căn nguyên lực lượng của một tiên giới đang bị cắn nuốt nhanh chóng. Chắc chỉ hai, ba triệu năm nữa sẽ biến mất. Đến lúc đó gia tộc họ Phạm hắn sẽ phải thành tộc lưu vong, thân phận hèn kém, phải sinh sống trong Hỗn Độn Giới có hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn và ác liệt.
Thật khó xử. Hắn chỉ còn lại có hai, ba triệu năm thời gian....
"Ngươi mãi là Ngọc Thái tử vui vẻ, ta cũng không biết tại sao, ta chỉ muốn ngươi còn sống và nhớ đến ta. Nhớ lấy, không được quên ta..."
Câu nói đó. ..Người đó...
Thật ra, hắn không cảm thấy đáng sợ lắm, thế giới của tiên nhân vốn như vậy, đấu tranh không ngừng rất khốc liệt. Ai cũng mong trường tồn nhưng mấy ai thấy được trường tồn. Nhưng...Ánh mắt của Vân Nữ cùng những lời rất kỳ lạ nàng nói trước lúc đẩy hắn đi làm hắn bối rối. Giọng nàng thật trìu mến và buồn bã. Có thứ gì đó khắc sâu trong tâm tưởng hắn. Năm mươi ngàn năm nay, lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế.
Giây phút chứng kiến bản thể của Vân Nữ bộc lộ ra từng đám mây trắng thánh khiết, rồi bị Phệ Không Thú cắn nuốt từng chút một. Hắn thấy rất đau. Một thứ tâm tưởng kỳ lạ xuất hiện trong linh hồn của hắn. Hắn lần đầu thấy sợ hãi và bất lực đến vậy.
"Phải sống sót đạt đến cấp Siêu Độ, quay về hồi sinh cho nàng..."
Lúc đó hắn chỉ kịp thu lại Hồn Tâm của nàng rồi vụt biến mất, trong lòng dâng lên quyết tâm như thế. Thật kỳ lạ, ý nghĩ cố chấp đó đã giúp hắn một đường lao ra trước vòng vây của ba kẻ cấp Thánh Tôn cùng hơn trăm tiên nhân cấp Đại Tôn. Bản thân hắn cũng chỉ có tu vi Đại Tôn cực hạn, tuy chiến lực của hắn nếu không tiếc tất cả có thể bộc phát gần với cấp Thánh Tôn nhưng như vậy cũng không đủ để có thể thoát thân.
"Ngươi sẽ có câu trả lời nếu đến đó" Trước lúc quay lưng lại chặn đường cho hắn thoát đi, lão tổ tông chỉ khẽ nói như thế.
- Xoẹt.
Nhìn vào một mảnh bản vẽ cũ nát làm từ chất liệu kì quái không biết tên trên tay, hắn khẽ nhíu mày. Trên đó vẽ những chấm đen và đỏ cùng những đường gạch rất kỳ quái và các chấm nhỏ hơn nhìn không ra hình dáng gì. Trên đó chia làm mười hai vùng khác nhau quy về một tâm quan sát chính là vị trí của Phàm giới. Khác với vùng tinh không Phạm giới của hắn là hình năm cánh hoa, ẩn chứa một quy luật sắp xếp rất huyền diệu, theo truyền thuyết do tổ tông mô phỏng một loại hoa đẹp ở phàm giới, còn vùng tinh không này trông khá hỗn loạn. Phía dưới mảnh bản vẽ này có ghi mấy chữ hình thù ngoằn ngèo kỳ quái : Bản Đồ Tinh Tú.
"Nhớ kĩ, khi đến đó hãy cố hòa nhập vào họ và đừng coi thường bất cứ điều gì..."
Lời dặn của lão tổ tông vang lên làm Phạm Ngọc tỉnh lại. Hắn xoè tay ra, một viên đan dược nho nhỏ xuất hiện trên tay. Ở phàm giới nó được gọi là thuốc. Viên thuốc này không có dạng tròn hay màu sắc sặc sỡ cùng hương thơm như các loại Tiên Đan hắn thường thấy mà nó nhìn khá xấu xí, cũng không có mùi hương gì. Lão tổ tông nói đây là Phàm đan, chỉ cần uống nó có thể đi qua Hỗn Không Vực tới được Phàm giới. Đây chính là bí mật được cất giữ mấy vạn kỷ nguyên của gia tộc họ Phạm.
Lưỡng lự một hồi, nhìn về phía Hỗn Không Vực tĩnh lặng phía trước, Phạm Ngọc cất tiếng thở dài, đưa viên Phàm Đan lên miệng nuốt xuống, thân hình nhoáng lên biến mất trong Hỗn Không Vực.
"Không thành công cũng thành tiên" Trong đầu Phạm Ngọc tâm niệm như vậy trước khi đi vào Hỗn Không Vực.
...
Phạm Ngọc rơi vào một vùng hỗn độn hư vô, bốn phía trống trơn. Những quy luật, pháp tắc ở đây không tồn tại. Hắn tận lực thi triển Độn Không pháp, trong tích tắc đã xuất hiện cách đó trăm năm ánh sáng. Bốn bề vẫn là hư vô.
Cảm giác trống rỗng thật khó chịu với hắn. Khẽ nhíu mày hắn lại thi triển Độn Không pháp tầng cuối cùng.
Tích tắc sau lại xuất hiện cách đó một ngàn năm ánh sáng. Phạm Ngọc nhìn xung quanh, vẫn trống rỗng. Hư vô chi lực đang mài mòn Tiên nguyên của hắn.
- A!!!!
Hắn hét lên nhưng không phát ra âm thanh. Lần đầu tiên trong năm mươi ngàn năm qua hắn cảm thấy quẫn bách đến như vậy.
Nửa canh giờ sau, Phạm Ngọc bất lực trôi nổi trong Hỗn Không Vực. Tiên nguyên sắp cạn kiệt, cảm giác vô lực ập đến. Không lẽ hắn như bao tiền bối khác cũng phải bỏ mình nơi đây?.Hắn thấy tuyệt vọng và không cam lòng. "Viên Phàm Đan kì quái kia đến giờ sao chẳng có tác dụng gì hết" Hắn thầm nghĩ.
Phàm Đan? Đúng rồi!
Phạm Ngọc nhanh như chớp lật tay, một mảnh giấy trắng xuất hiện. Đây là mảnh giấy gói viên Phàm Đan kia mà hắn quên mất. Trên đó có ghi mấy dòng chữ của Phàm giới nhìn như những con trùng nhỏ. Đọc xong Ngọc Đại Tôn liền muốn hôn mê.
"Thuốc sẽ có tác dụng sau nửa canh giờ"
Đúng lúc này, từ phần dưới bụng của Phạm Ngọc dâng lên một luồng nhiệt lượng, nó lan tỏa đến toàn thân, thân hình hắn bỗng mờ đi rồi biến mất trong Hỗn Không Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.