Phàm Tiên Chi Lữ

Quyển 3 - Chương 59: Mác Thú tập kích

Khúc Khúc Nhi

16/12/2013

- Haha, đám trường Thăng Long xếp chót rồi kìa mấy cậu.

Ở trên một mỏm đá, mấy chiến sĩ tinh anh của trường Cao Lỗ đang ngồi nghỉ ngơi rất nhàn hạ. Phía dưới bọn họ có ba cái xác Mác Thú to lớn đang nằm đó không còn nguyên vẹn. Tuy vậy cả đám bọn họ không có vẻ gì là mệt mỏi sau chiến đấu cả. Một tên trong đó lên tiếng.

- Ờ, mấy trường công lập mà. Nghèo dữ lắm. Không có được đầu tư chuẩn bị gì nhiều toàn ăn chay cả. Đâu như bên ta có thiết bị do thám hiện đại có thể đo lường các chỉ số chính xấc cùng phát hiện ra mấy con Mác Thú kia.

Một tên khác cũng phụ họa theo cánh tay giơ lên tỏ vẻ thích thú. Trên cổ tay bọn họ là thiết bị truyền tín tân tiến nhất. Có rất nhiều tính năng hỗ trợ đặc biệt là do thám địa hình. Nhờ nó mà đám bọn họ rất nhàn nhã từ đầu tới giờ.

- Cũng nhờ chúng ta có chuẩn bị chu đáo từ trước. Ai cũng được dùng dược chất sinh hoá quý giá nên đều đã tăng tu vi mạnh mẽ. Hơn thế nữa còn được tập luyện trong phòng tập cao cấp có trọng lực gấp mười nên có thể thích ứng tốt với chỗ này. Bọn họ thì làm sao bằng được.

Một chiến sĩ có khí thế tỏa ra rất mạnh lên tiếng tỏ vẻ cảm thông. Thế nhưng trong giọng nói cùng ánh mắt của hắn không khỏi toát ra sự kiêu ngạo.

- Hừ, bọn ngu ngốc.

Ở đầu mỏm đá cách chừng mấy chục mét, Phan Công Huy cùng hai anh em song sinh Mẫn Thủ đang ngồi. Thấy đám kia nói như thế cả ba đều Hừ lạnh tỏ ý khinh thường. Khí thế cả ba cũng đã mạnh mẽ thêm rất nhiều kể từ lúc ở trường Thăng Long giao đấu. Trong lòng ba người bọn hắn khá ngán ngầm mấy tên đội viên con nhà giàu này. Đúng là mấy tên công tử bột lỗ mũi hướng lên trời. Tuy bọn họ cùng một chiến đội nhưng ba tên này lại như tách ra làm một đội riêng. Cả ba làm gì cũng gắn với nhau từ đầu đến giờ. Tất nhiên bọn họ vẫn chiến đấu vì danh tiếng chung của trường Cao Lỗ.

- Anh Huy, Anh thấy sao?

Quách Văn Mẫn thấy Phan Công Huy trầm ngâm thì hỏi.

- Ý cậu là trường Thăng Long? Bọn họ mới chỉ bắt đầu thôi. Tôi vẫn có niềm tin ở họ. Dù sao họ có truyền thống rất lâu đời. Còn nếu họ không được thì cũng không có gì. Mục tiêu của chúng ta phải hướng tới cao hơn nữa. Đừng quên còn có xếp hạng cá nhân cuối cùng.

Phan Công Huy quay qua trả lời.

- Đúng thế. Em cũng nghĩ vậy. Xếp hạng cá nhân mới là quan trọng nhất. Đại tướng quân cũng nói rõ còn có bất ngờ vào phút cuối cùng mà. Theo em kế tiếp chúng ta có thể tách riêng ra, tập trung vào săn giết Mác Thú và tu luyện.

Quách Văn Thủ trầm trầm trầm lời. Hắn chính là vai em trong hai anh em Mẫn Thủ nhưng lại là người khá trầm ổn, điềm tĩnh.

- Không cần thiết. Dù sao cũng còn có danh tiếng của trường ta. Đi cùng bọn họ chúng ta cũng vẫn phát huy được. Hơn nữa cũng có tác dụng khi gặp khó khăn. Đừng để chú tôi thất vọng vì uổng công.

Phan Công Huy nghe xong đáp trả. Đội ngũ này của trường Cao Lỗ chính là tâm huyết cố gắng mấy năm qua của chú hắn, cũng chính là hiệu trưởng Phan Công Lâm của trường Cao Lỗ.

Trong đám công tử nhà giàu thường ít có mấy kẻ đam mê đánh đấm tu luyện. Bọn họ hầu hết vào trường học chiến sĩ vì cái danh để lót đường cho công danh sau này. Tuy thế cũng không phủ nhận có một vài tên có tài năng rất tốt lại thêm vào nguồn tài nguyên dồi dào từ gia đình nên tu vi cũng khá mạnh mẽ.

- Đi thôi. Tiếp tục giết chóc nào.

Cả ba người bước xuống theo tiếng hô của Phan Công Huy. Hai tên Mẫn Thủ vừa đi vừa xoa tay liếm mép. Bọn họ không biết có may mắn hay không mà rơi vào khu vực khá nhiều Mác Thú. Cả đám vừa vào là đã đụng chạm vài con ngay. Vừa mới xong còn giết thêm bốn con nữa. Tính từ đầu tới cũng được tám con rồi. Hạch Nguyên Tinh cũng giúp hai tên này tiến cấp lên cấp Tinh Vân chiến tướng bậc một. Còn Phan Công Huy cũng đạt tới cấp Tinh Vân chiến tướng bậc hai đỉnh. Đúng là chỗ tốt cho những tên cuồng chiến như bọn hắn.

...

- Xẹt.



Tiếng gì đó cắt qua khoảng không trên một mảnh đất đá hoang tàn. Ba con Mác Thú đứng như trời chồng, đôi mắt trợn lên đầy hoảng sợ cùng không thể tin nổi. Sáu cánh tay vẫn còn giữ nguyên tư thế cầm sáu thanh đao gai giơ lên trong không trung. Thậm chí cái đuôi dài ẩn giấu phía sau có phần chóp như một lưỡi dao nhọn sắc cũng chưa kịp vung lên.

- Phụt.

Phần thân trên của ba con Mác Thú từ từ trượt xuống khỏi phần phái dưới. Một thứ chất lỏng cũng theo đó phụt ra.

- Bịch. Bịch. Bịch.

Ba cái xác lần lượt đổ xuống. Đối diện chúng vài mét là một thanh niên vừa mới đáp xuống đất sau khi thi triển chiêu kiếm. Phía sau hắn có mấy người trẻ tuổi cả nam và nữ đang đứng đôi mắt nhìn về phía bóng dáng kia đầy ngưỡng mộ cùng sùng bái. Nhất là ba cô gái có gương mặt như hoa như ngọc trong đó.

Chàng thanh niên thu thanh bảo kiếm về rồi nhàn nhã đi lại phía đám kia. Dáng vẻ của hắn thật anh tuấn kết hợp với võ phục kiểu cổ truyền cùng mái tóc dài hiện ra nét hấp dẫn đầy mị lực. Khi hắn nhìn về phía đám bạn thì mấy cô gái đều nở nụ cười như hoa nở cố gắng tạo ấn tượng.

- Anh Thiên Phong lợi hại quá.

Một tên trong đám kia nhanh chóng chạy về phái ba cái xác Mác Thú. Động tác của hắn gọn gàng nhanh nhẹn vô cùng lấy được ba khối hạch nguyên tinh rồi quay trở lại. Tên này lên tiếng tỏ vẻ sùng bái.

- Đại Nam, cậu nói lời thừa rồi.

Một tên khác thấy vậy cũng cất tiếng tán tụng theo. Tuy vậy giọng nói của cả hai đều không mang theo chút nịnh bợ nào cả. Có thể thấy đó là lòng khâm phục xuất phát từ nội tâm.

Bọn họ chính là chiến đội Nam Giao, đại diện cho trường Nam Giao của thành Nam Giao nằm ở trung tâm của giải đất Nam Thuỷ, cũng là chiến đội nổi tiếng vô cùng mạnh mẽ. Tên vừa lên tiếng là Trần Vân Thăng tu vi rất cao. Tên được kêu Đại Nam kia tên đầy đủ là Nguyễn Đại Nam cũng là một ngôi sao mới của thành Nam Giao. Còn người được gọi là Thiên Phong kia chính là thiên tài đứng đầu được công nhận của cả Nam Thuỷ. Thiên Phong thực ra là biệt danh của hắn nhưng nó nổi tiếng đến nỗi ít ai để ý biết được tên thật của hắn. Tên tuổi của hắn được hầu hết các trường học chiến sĩ và thậm chí là thành viên của hội đồng biết tới.

- Các cậu không cần như vậy. Núi cao còn có núi cao hơn nhưng chẳng có ngọn núi nào cao hơn tầm mắt. Các cậu mau đi thôi.

Chàng thanh niên được gọi Thiên Phong nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp lời.

- Anh Phong, còn số hạch nguyên tinh này?

Nguyễn Đại Nam hỏi rồi xoè tay ra. Trong tay hắn là ba khối hạch nguyên tinh sáng bóng cho thấy phẩm chất rất cao.

- À, Hạ Thảo, Kim Chi, Ngọc Diệp các cô mau dùng chúng đi.

Thiên Phong nghe hỏi vậy không quan tâm trả lời. Ba cô gái thấy vậy cũng gật đầu cảm ơn rồi nhận ba khối hạch nguyên tinh. Sau đó ba cô nàng nhẹ nhàng ngồi xuống tu luyện. Khuôn mặt cả ba do uống vào hạch nguyên tinh nên đổi sang màu hồng nhìn rất quyến rũ. Tuy vậy Thiên Phong chẳng có ngó ngàng tới mà ánh mắt của hắn hướng về những đỉnh núi ẩn hiện phương trời xa. Ba chàng trai bên cạnh thấy vậy càng thêm khâm phục.

- Được rồi. Đi tiếp thôi.

Một lát sau ba cô gái đứng dậy. Khí thế trên người cả ba rõ ràng mạnh mẽ hơn vừa rồi rất nhiều. Ánh mắt ba cô nàng nhìn về phía Thiên phong đầy cảm kích. Thiên Phong thấy vậy chỉ nhàn nhạt nói. Thế rồi hắn đi đầu dẫn cả đám tiến vào khu rừng thưa trước mặt.

- Anh Thiên Phong, đội Cửu Long đang bám rất sát chúng ta. Xem ra tên Lâm Phi Long kia rất quyết tâm đó.

Vừa đi Nguyễn Đại Nam vừa nói, giọng hắn toát ra sự tự tin cùng chiến ý mãnh liệt.

- Không cần để ý bọn họ. Tập trung vào mục đích của đợt huấn luyện này.



Thiên Phong nghe vậy cũng không quay lại mà chỉ nhẹ nhàng trả lời. Cả đám thấy vậy cũng không nói gì thêm mà tiếp tục đi về phía trước.

Đám Phạm Ngọc đã đi thêm được một đoạn rất dài. Họ tiến sâu vào trong một địa hình lởm chởm đất đá. Phạm Ngọc vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường về Mác Thú. Nhất là khi chúng chết đi. Dường như có thứ lực lượng vô hình nào đó xuất hiện rồi biến mất về một nơi nào đó trong không gian này. Phạm Ngọc nhờ vào linh hồn cường đại nên nhận ra điều đó. Tuy vậy hắn cũng không thể lực lượng linh hồn để truy theo nên không phát hiện ra điều gì.

Đi đầu Trần Uy cẩn thận dò xét xung quanh rồi mới dẫn đám bọn họ tiến tới. Các thành viên khác đều tập trung quan sát. Địa hình chỗ này có những thân cây cùng khoảng tối rất dễ để ẩn nấp nên bọn họ phải cẩn trọng.

Trần Uy đang đi thì dừng lại nghi hoặc nhìn quanh. Cả đám thấy thế cũng thoáng ngưng trọng. Nhưng sau một lát Trần Uy lắc đầu rồi cả đám lại đi tiếp.

- Dừng.

Được một quãng Trần Uy lại phất tay khẽ hô dừng lại. Sau đó hắn nhìn qua Phạm Ngọc ra hiệu hỏi ý.

Phạm Ngọc thấy vậy gật đầu xác nhận. Trong cảm giác của hắn đúng là có gì đó khác lạ. Như có đôi mắt đang dõi theo họ vậy. Hơn nữa Phạm Ngọc còn cảm thấy không phải một mà là nhiều tuy không biết chính xác là bao nhiêu.

Đám đội viên thì mờ mịt không hiểu chuyện gì. Ngay cả Minh Châu có tu vi cấp Tinh Vân chiến tướng cũng vậy.

Phạm Ngọc khẽ vung tay lên ra hiệu với Trần Uy. Cả đám không hiểu có chuyện gì nhưng thấy hắn ra hiệu thì cũng lập tức đổi cự ly tạo thành một vòng tròn trong đó ba người Phạm Thiên Bảo yếu nhất bị vậy vào giữa.

Cả đội cứ thế di chuyển theo kiểu vòng cuốn lên phía trước. Vừa di chuyển bốn người Phạm Ngọc, Minh Châu, Trần Uy cùng Nguyễn Đức Khoa đã chuyên sang Tư thế sẵn sàng chiến đấu.

- Xoạt. Xoạt.

Chân ai đó đạp lên đám lá khô khiến cả đám giật nảy mình sau đó thở phào. Họ tiến vào một đám những cây cổ thụ khá lớn.

- Cẩn thận!

Bỗng Phạm Ngọc thất thanh hô lên. Hắn vừa dứt lời một bóng đen vụt lao ra từ một góc nào đó thẳng tới chỗ Nguyễn Đức Khoa. Chỉ thấy Sáu cánh tay thon dài vung lên.

Nguyễn Đức Khoa theo phản xạ cũng vung vũ khí lên. Hắn sử dụng là một thanh đao khá dài.

- Chát!

- Hự

Tiếng va chạm nảy lửa vang lên. Thân hình Nguyễn Đức Khoa văng ra xa kèm theo một ngụm máu tươi phụt ra trên không trung.

- Mác Thú cấp chín! Mọi người.

Trần Uy lúc này cũng hô lên cảnh báo. Cả đám còn lại cũng bộc phát tu vi tay lăm lăm vũ khí nhìn chằm chằm vào sinh vật mới xuất hiện.

(Nguồn: VipTruyen.Vn)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Tiên Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook