Quyển 2 - Chương 29: Người già nhất trái đất
Khúc Khúc Nhi
03/10/2013
Hy Mã Lạp Sơn sừng sững nằm giữa hai đại Liên bang Xích Hoàng và Đại Ấn. Truyền thuyết về vùng núi cao nhất trên trái đất này gắn với những huyền thoại về Vành đai thiên đàng, Liên Hoa Sinh Lạt Ma, Đường đi Tây Thiên, Mật tông và Bộ tộc người Tuyết....Tuy nhiên sau hàng ngàn năm, cực thứ ba của trái đất trải qua hàng triệu nhân công cải tạo, đã biến hoá kinh người từ một nơi hoang vu thành trung tâm quyền lực tối cao của hội đồng Liên Minh trái đất. Tất nhiên với đa số người thường thì nơi này vẫn là một bí ẩn không thể tiếp cận.
- Ritzzz!
Trên bầu trời Hy Mã Lạp Sơn, một chiếc phi hành khí hạm màu đỏ rực như một ngọn lửa từ từ hạ cánh xuống một bãi đỗ hình lục giác. Xung quanh có rất nhiều loại phi thành khí hạm với đủ hình dáng, kích cỡ. Cái thì đang chuẩn bị cất cánh, cái thì mới hạ xuống, còn có cái đang được những người máy tu sửa trong các trạm tu sửa đặc biệt. Tất cả đều được bao bọc bởi một lớp kính trong suốt.
Đinh Quân, chủ tịch của hội đồng chấp chính Thành Long Đỗ, tới nơi này trên một phi hành khí hạm Kim Sí loại nhanh nhất. Đương nhiên đây chỉ là loại phi thuyền nhỏ dùng cho các mục đích dân sự. Ánh mắt ông ta nhìn ra những kiến thúc hình tháp kỳ dị trên một diện tích một ngàn kilomet vuông xung quanh. Sau đó ông đưa mắt dừng lại ở một khoảng trống bình thường phía trước mặt. Nơi đó giống như một cái hồ băng tuyết trải dài vô hạn màu trắng nhìn không thấy điểm cuối. Ít người biết rằng cái nơi bao la tuyết phủ đó mới thật sự là tổng bộ của Liên minh chứ không phải rất nhiều toà tháp to lớn xung quanh.
Theo sau Đinh Quân là hai người, một vị nhìn như đại tướng quân cao lớn vạm vỡ và một ông lão có thân hình thẳng tắp.
- Ting, Ting.
Cửa kiếng bao bọc bãi đỗ mở ra.
Cả ba bước xuống Hồ Băng Tuyết, không gian xung quanh mờ mờ ảo ảo. Trên khuôn mặt ba người hiện ra nét buồn bực. Thảm họa vừa rồi ở thành Long Đỗ đã gây chấn động toàn Liên minh chứ không đơn giản như đám dân thường nghĩ.
- Đinh, Đinh.
Một chùm sáng vô hình không biết phát ra từ nơi nào đó đảo qua ba người. Tiếp đó, Băng Tuyết trôi nổi mờ mịt trước mặt bỗng dưng chuyển động.
- Vù Vù!
Băng tuyết tách ra. Một lối đi xuất hiện.
Cả ba người Đinh Quân bước vào trong lối đi đó. Băng Tuyết khép lại. Không gian khôi phục lại màu tuyết trắng mù mịt bình thường.
- Chào mừng đến tổng bộ liên minh, xin mời tiến về hang truyền tống phía trước để tới được trung khu.
Một giọng nói máy móc vang lên. Ba người Đinh Quân xuất hiện trong một vùng không gian sáng rực. Áp lực nơi này khá lớn vì đã xuống sâu dưới lòng đất không biết mấy kilomet. Xung quanh đầy ắp những cỗ máy cùng những kiến trúc kỳ dị đủ loại. Tất cả đều làm bằng kim loại vũ trụ sáng bóng. Toàn cảnh chỗ này như một thành phố bạc chạy sâu xuống lòng đất.
Sâu xuống mấy trăm mét nữa, trên một vùng có diện tích cả ngàn kilomet vuông,có một khối kiến trúc gây chú ý đặc biệt. Trên một mặt phẳng nhân tạo hình bốn cánh hoa có bốn toà tháp cao đồ sộ màu bạc. Ở giữa chúng có một khối bán cầu khổng lồ nổi trên mặt đất. Nó được gọi là Pháo Đài Kẻ Lang Thang. Pháo Đài này có chu vi ước tính gần một trăm kilomet.
Thực ra nó là một khối cầu hoàn chỉnh nhưng một nửa nằm ở bên dưới.
Nửa quả cầu nằm trên một khu vực nền phẳng hình tứ giác. Bốn góc của Tứ giác là bốn chiến trúc hình tháp đại diện cho bốn Liên bang. Những toà tháp này làm từ chất liệu kim loại nhìn rất hoa lệ.
Lúc này ở trên các trạm tiếp nhận trên cao đang có rất nhiều khí hạm nối đuôi nhau ra vào. Những chiếc khí hạm đủ loại tiến đến một cánh cửa kiểm soát rồi tự động được truyền đến nơi thích hợp. Chúng di chuyển rất nhanh nhưng cũng không gây ra tiếng ồn nào. Trong không khí có rất nhiều tia sáng lưu chuyển qua lại.
Cả ba người Đinh Quân bước vào trong hang truyền tống sau đó họ xuất hiện trên một lối đi rất rộng. Quay lại phía sau đã không còn nhìn thấy khung cảnh gì nữa.
- Đinh Quân, ngươi cũng tới rồi hả? Thành Long Đỗ thật thảm a!
Một giọng nói khàn quen thuộc vang lên khiến ba người Đinh Quân quay lại.
Nhìn thấy người đi tới cả ba cùng hiện ra ý cười. Ông già Andrew, người ở tổng bộ lâu nhất đây mà. Pháo đài Kẻ Lang Thang hoành tráng này chính là công trình của ông lão này. Một trí tuệ thiên tài.
Sau khi nó được xây xong, ông già này không chịu rời đi mà tình nguyện xin liên minh cho ông ở lại bám lấy nó. Liên minh khi đó cũng đành đáp ứng. Thế là pháo đài hiện đại tối tân này lại có một vị bảo vệ y như mấy văn phòng thời cổ vậy. Nhưng tất cả mọi người đến đây, ngay cả các cường giả không ai dám chê cười điều đó.
- Chào ngài, Andrew.
Cả ba người Đinh Quân cúi chào ông ta. Vị lão nhân già nhất trong bọn họ lên tiếng chào hỏi, giọng rất thành kính.
- Tên nhóc Trần Văn Thương phải không? Xương cốt rất cứng cáp à nha. Còn thằng bé Lê Văn Ba này? Ồ, đã là nguyên soái rồi cơ đấy. Còn đây chắc chủ tịch trẻ tuổi nhất của thành Long Đỗ, Đinh Quân phải không? Cậu rất được đó nha. À, quên nói với các cậu, ta có tên Nam Thuỷ rồi. Tên là Võ Anh Tư. Mấy cậu thấy thế nào?
Đinh Quân nghe thấy ngài Andrew nói không tự giác được nhìn qua lão nhân tên Trần Văn Thương và vị tướng Lê Văn Ba. Trong lòng không nén được cười. Hai ông này chính là lão cố vấn cùng nguyên soái đức cao vọng trọng của cả Nam Thuỷ.
- Andrew, ngài vẫn đùa ác như vậy. Tôi dù sao cũng một trăm bảy mươi ba tuổi rồi.
- Còn tôi nữa, đã một trăm sáu hai rồi đó.
Lão cố vấn và lão nguyên soái bất đắc dĩ trả lời, con mắt trợn trừng lên. Chủ tịch Đinh Quân ở bên cạnh chỉ biết cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Ở thời đại này, số tuổi trung bình là 100, nhưng đạt đến như hai vị này cũng rất hiếm có rồi.
- Haha, ta chỉ đùa thôi mà. Ngày xưa ngươi theo cha tới đây còn ăn nước mũi. Tên Lê Văn Ba này thì vẫn còn tè bậy. Giờ làm cao rồi sợ đám người dưới cười hả? Người phương Nam vẫn mãi tính sĩ diện đáng yêu như vậy, nhưng ta rất thích. Y như cái lão già kia. Quên mất, các cậu chưa trả lời ta, tên mới của ta đó, có hay không?
- Ặc, Ngài thật là...à, hay, hay lắm.
Ông lão Andrew này vẫn tiếp tục châm chọc khiến lão cố vấn Trần Văn Thương chẳng còn cách nào khác quay mặt đi. Bên cạnh lão nguyên soái Lê Văn Ba thì dáo dác nhìn quanh như sợ có ai đó thấy. Đinh Quân thì chỉ biết nín cười.
- Tốt tốt. Thôi các ngươi vào đi. Mấy lão già chắc cũng đang sốt ruột rồi. Ta đi coi mấy con Kim Sí mới.
Sau khi trêu chọc bọn họ một lúc ông già Andrew biến mất rất nhanh. Tiếng cười còn vang mà người đã không thấy đâu.
- Ông lão này, thật là...đi thôi.
Lão cố vấn Trần Văn Thương lắc đầu, sau đó phất tay. Ông lão Andrew này coi mấy chiếc chiến hạm Kim Sí như mấy con chim kiểng trong nhà vậy. Ba người lại tiếp tục bước đi hướng đến Pháo đài Kẻ Lang Thang.
- Thưa cố vấn, thưa nguyên soái, cho tôi hỏi, ngài Andrew bao nhiêu tuổi rồi ?
Vừa đi chủ tịch Đinh Quân vừa lên tiếng hỏi.
- Haha, câu hỏi này tôi cũng đã hỏi cha tôi hơn trăm năm trước. Khi đó cha tôi cũng nói ông cũng hỏi ông tôi câu này cách đó khoảng hai trăm năm. Chỉ biết ngài Andrew xuất hiện trước cả lúc pháo đài này được xây dựng. Tức là cách đây đã hơn năm trăm năm rồi. Tuổi thật của ngài không ai còn nhớ. Ngài có thể nói là người già nhất trái đất hiện tại đó.
Lão cố vấn nghe thế vui vẻ trả lời.
- Trời, hơn năm trăm tuổi. Vậy tu vi của ngài ấy là gì?
Đinh Quân sửng sốt hỏi.
- Tu vi gì chứ? Ngài Andrew không có tu luyện lực lượng như chúng ta. Ngài chỉ tập dưỡng sinh, thiền và Yoga cổ. Người ta gọi ngài là quý ông XƯA NHƯ TRÁI ĐẤT đó.
Nguyên soái Lê Văn Ba nghe vậy phụ họa theo.
- Đúng, cậu sẽ không tin đâu. Ngài Andrew thường nói vui rằng Thượng đế đã ghét bỏ ông.
Lão cố vấn nói thêm.
- Thật là quá kỳ diệu.
Đinh Quân nghe vậy cũng cảm thán nói. Một người không tu luyện lực lượng mà có thể sống lâu đến vậy.
Ba người rất nhanh tiến đến cái bán cầu khổng lồ sáng loáng màu bạc. Cả ba sau khi làm vài thủ tục nhận dạng thì bước vào trong.
- Ritzzz!
Trên bầu trời Hy Mã Lạp Sơn, một chiếc phi hành khí hạm màu đỏ rực như một ngọn lửa từ từ hạ cánh xuống một bãi đỗ hình lục giác. Xung quanh có rất nhiều loại phi thành khí hạm với đủ hình dáng, kích cỡ. Cái thì đang chuẩn bị cất cánh, cái thì mới hạ xuống, còn có cái đang được những người máy tu sửa trong các trạm tu sửa đặc biệt. Tất cả đều được bao bọc bởi một lớp kính trong suốt.
Đinh Quân, chủ tịch của hội đồng chấp chính Thành Long Đỗ, tới nơi này trên một phi hành khí hạm Kim Sí loại nhanh nhất. Đương nhiên đây chỉ là loại phi thuyền nhỏ dùng cho các mục đích dân sự. Ánh mắt ông ta nhìn ra những kiến thúc hình tháp kỳ dị trên một diện tích một ngàn kilomet vuông xung quanh. Sau đó ông đưa mắt dừng lại ở một khoảng trống bình thường phía trước mặt. Nơi đó giống như một cái hồ băng tuyết trải dài vô hạn màu trắng nhìn không thấy điểm cuối. Ít người biết rằng cái nơi bao la tuyết phủ đó mới thật sự là tổng bộ của Liên minh chứ không phải rất nhiều toà tháp to lớn xung quanh.
Theo sau Đinh Quân là hai người, một vị nhìn như đại tướng quân cao lớn vạm vỡ và một ông lão có thân hình thẳng tắp.
- Ting, Ting.
Cửa kiếng bao bọc bãi đỗ mở ra.
Cả ba bước xuống Hồ Băng Tuyết, không gian xung quanh mờ mờ ảo ảo. Trên khuôn mặt ba người hiện ra nét buồn bực. Thảm họa vừa rồi ở thành Long Đỗ đã gây chấn động toàn Liên minh chứ không đơn giản như đám dân thường nghĩ.
- Đinh, Đinh.
Một chùm sáng vô hình không biết phát ra từ nơi nào đó đảo qua ba người. Tiếp đó, Băng Tuyết trôi nổi mờ mịt trước mặt bỗng dưng chuyển động.
- Vù Vù!
Băng tuyết tách ra. Một lối đi xuất hiện.
Cả ba người Đinh Quân bước vào trong lối đi đó. Băng Tuyết khép lại. Không gian khôi phục lại màu tuyết trắng mù mịt bình thường.
- Chào mừng đến tổng bộ liên minh, xin mời tiến về hang truyền tống phía trước để tới được trung khu.
Một giọng nói máy móc vang lên. Ba người Đinh Quân xuất hiện trong một vùng không gian sáng rực. Áp lực nơi này khá lớn vì đã xuống sâu dưới lòng đất không biết mấy kilomet. Xung quanh đầy ắp những cỗ máy cùng những kiến trúc kỳ dị đủ loại. Tất cả đều làm bằng kim loại vũ trụ sáng bóng. Toàn cảnh chỗ này như một thành phố bạc chạy sâu xuống lòng đất.
Sâu xuống mấy trăm mét nữa, trên một vùng có diện tích cả ngàn kilomet vuông,có một khối kiến trúc gây chú ý đặc biệt. Trên một mặt phẳng nhân tạo hình bốn cánh hoa có bốn toà tháp cao đồ sộ màu bạc. Ở giữa chúng có một khối bán cầu khổng lồ nổi trên mặt đất. Nó được gọi là Pháo Đài Kẻ Lang Thang. Pháo Đài này có chu vi ước tính gần một trăm kilomet.
Thực ra nó là một khối cầu hoàn chỉnh nhưng một nửa nằm ở bên dưới.
Nửa quả cầu nằm trên một khu vực nền phẳng hình tứ giác. Bốn góc của Tứ giác là bốn chiến trúc hình tháp đại diện cho bốn Liên bang. Những toà tháp này làm từ chất liệu kim loại nhìn rất hoa lệ.
Lúc này ở trên các trạm tiếp nhận trên cao đang có rất nhiều khí hạm nối đuôi nhau ra vào. Những chiếc khí hạm đủ loại tiến đến một cánh cửa kiểm soát rồi tự động được truyền đến nơi thích hợp. Chúng di chuyển rất nhanh nhưng cũng không gây ra tiếng ồn nào. Trong không khí có rất nhiều tia sáng lưu chuyển qua lại.
Cả ba người Đinh Quân bước vào trong hang truyền tống sau đó họ xuất hiện trên một lối đi rất rộng. Quay lại phía sau đã không còn nhìn thấy khung cảnh gì nữa.
- Đinh Quân, ngươi cũng tới rồi hả? Thành Long Đỗ thật thảm a!
Một giọng nói khàn quen thuộc vang lên khiến ba người Đinh Quân quay lại.
Nhìn thấy người đi tới cả ba cùng hiện ra ý cười. Ông già Andrew, người ở tổng bộ lâu nhất đây mà. Pháo đài Kẻ Lang Thang hoành tráng này chính là công trình của ông lão này. Một trí tuệ thiên tài.
Sau khi nó được xây xong, ông già này không chịu rời đi mà tình nguyện xin liên minh cho ông ở lại bám lấy nó. Liên minh khi đó cũng đành đáp ứng. Thế là pháo đài hiện đại tối tân này lại có một vị bảo vệ y như mấy văn phòng thời cổ vậy. Nhưng tất cả mọi người đến đây, ngay cả các cường giả không ai dám chê cười điều đó.
- Chào ngài, Andrew.
Cả ba người Đinh Quân cúi chào ông ta. Vị lão nhân già nhất trong bọn họ lên tiếng chào hỏi, giọng rất thành kính.
- Tên nhóc Trần Văn Thương phải không? Xương cốt rất cứng cáp à nha. Còn thằng bé Lê Văn Ba này? Ồ, đã là nguyên soái rồi cơ đấy. Còn đây chắc chủ tịch trẻ tuổi nhất của thành Long Đỗ, Đinh Quân phải không? Cậu rất được đó nha. À, quên nói với các cậu, ta có tên Nam Thuỷ rồi. Tên là Võ Anh Tư. Mấy cậu thấy thế nào?
Đinh Quân nghe thấy ngài Andrew nói không tự giác được nhìn qua lão nhân tên Trần Văn Thương và vị tướng Lê Văn Ba. Trong lòng không nén được cười. Hai ông này chính là lão cố vấn cùng nguyên soái đức cao vọng trọng của cả Nam Thuỷ.
- Andrew, ngài vẫn đùa ác như vậy. Tôi dù sao cũng một trăm bảy mươi ba tuổi rồi.
- Còn tôi nữa, đã một trăm sáu hai rồi đó.
Lão cố vấn và lão nguyên soái bất đắc dĩ trả lời, con mắt trợn trừng lên. Chủ tịch Đinh Quân ở bên cạnh chỉ biết cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Ở thời đại này, số tuổi trung bình là 100, nhưng đạt đến như hai vị này cũng rất hiếm có rồi.
- Haha, ta chỉ đùa thôi mà. Ngày xưa ngươi theo cha tới đây còn ăn nước mũi. Tên Lê Văn Ba này thì vẫn còn tè bậy. Giờ làm cao rồi sợ đám người dưới cười hả? Người phương Nam vẫn mãi tính sĩ diện đáng yêu như vậy, nhưng ta rất thích. Y như cái lão già kia. Quên mất, các cậu chưa trả lời ta, tên mới của ta đó, có hay không?
- Ặc, Ngài thật là...à, hay, hay lắm.
Ông lão Andrew này vẫn tiếp tục châm chọc khiến lão cố vấn Trần Văn Thương chẳng còn cách nào khác quay mặt đi. Bên cạnh lão nguyên soái Lê Văn Ba thì dáo dác nhìn quanh như sợ có ai đó thấy. Đinh Quân thì chỉ biết nín cười.
- Tốt tốt. Thôi các ngươi vào đi. Mấy lão già chắc cũng đang sốt ruột rồi. Ta đi coi mấy con Kim Sí mới.
Sau khi trêu chọc bọn họ một lúc ông già Andrew biến mất rất nhanh. Tiếng cười còn vang mà người đã không thấy đâu.
- Ông lão này, thật là...đi thôi.
Lão cố vấn Trần Văn Thương lắc đầu, sau đó phất tay. Ông lão Andrew này coi mấy chiếc chiến hạm Kim Sí như mấy con chim kiểng trong nhà vậy. Ba người lại tiếp tục bước đi hướng đến Pháo đài Kẻ Lang Thang.
- Thưa cố vấn, thưa nguyên soái, cho tôi hỏi, ngài Andrew bao nhiêu tuổi rồi ?
Vừa đi chủ tịch Đinh Quân vừa lên tiếng hỏi.
- Haha, câu hỏi này tôi cũng đã hỏi cha tôi hơn trăm năm trước. Khi đó cha tôi cũng nói ông cũng hỏi ông tôi câu này cách đó khoảng hai trăm năm. Chỉ biết ngài Andrew xuất hiện trước cả lúc pháo đài này được xây dựng. Tức là cách đây đã hơn năm trăm năm rồi. Tuổi thật của ngài không ai còn nhớ. Ngài có thể nói là người già nhất trái đất hiện tại đó.
Lão cố vấn nghe thế vui vẻ trả lời.
- Trời, hơn năm trăm tuổi. Vậy tu vi của ngài ấy là gì?
Đinh Quân sửng sốt hỏi.
- Tu vi gì chứ? Ngài Andrew không có tu luyện lực lượng như chúng ta. Ngài chỉ tập dưỡng sinh, thiền và Yoga cổ. Người ta gọi ngài là quý ông XƯA NHƯ TRÁI ĐẤT đó.
Nguyên soái Lê Văn Ba nghe vậy phụ họa theo.
- Đúng, cậu sẽ không tin đâu. Ngài Andrew thường nói vui rằng Thượng đế đã ghét bỏ ông.
Lão cố vấn nói thêm.
- Thật là quá kỳ diệu.
Đinh Quân nghe vậy cũng cảm thán nói. Một người không tu luyện lực lượng mà có thể sống lâu đến vậy.
Ba người rất nhanh tiến đến cái bán cầu khổng lồ sáng loáng màu bạc. Cả ba sau khi làm vài thủ tục nhận dạng thì bước vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.