Quyển 1 - Chương 5: Phạm Ngọc(1).
Khúc Khúc Nhi
02/10/2013
- Rầm!
Trong một căn phòng nhỏ, một ông lão râu tóc bạc phơ đập mạnh cánh tay xuống bàn, đôi mắt như có lửa nhìn chăm chăm vào hình chiếu ba chiều trước mặt. Trên đó ghi lại quang cảnh tai nạn vừa rồi ở thành Long Đỗ.
- Nguyên soái! Ông bình tĩnh.
Bên cạnh một người trung niên thấy thế lên tiếng trấn an nhưng trong giọng không giấu nổi vẻ bất an.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nói tôi làm sao có thể bình tĩnh đây. Vua Tím đó, hơn một ngàn chiến sĩ trẻ tuổi đó. Còn có cả Nguyên Nha, anh nói xem tôi làm sao ăn nói với thầy được.
Ông lão râu tóc rối tung, nói liên hồi. Trong đôi mắt hiện lên vẻ buồn bã và khổ sở. Nước mắt lăn xuống từ hai nếp nhăn trên má. Hùng Phong đại tướng quân Võ Nguyên Nha chính là người mà thầy yêu nhất, cũng chính là người con nuôi trong lòng của hai người bọn họ.
- Tôi….
Người trung niên bị hỏi cũng không biết hỏi sao. Đối với ông ta cái chết của mấy người kia cũng rất đau khổ nhưng không bằng được vị sư huynh không còn người thân này. Nhất là thanh niên có tên Võ Nguyên Nha kia, niềm hy vọng của gia đình họ Võ, cũng là gia tộc của người thầy đã chỉ dạy bọn họ lên địa vị cực cao như ngày nay.
- Đi, hãy đi theo tôi đến gặp thầy. Người... chắc đã biết rồi.
- Ừ, trời ơi, sao tôi có thể gặp thầy.
Cả hai người ủ rũ đi về phía một ngọn núi nhỏ phía xa.
...
- Hội đồng Liên minh nói sao?
- Triệu tập cuộc họp khẩn cấp chứ sao. Tuy vậy liên minh bây giờ cũng không còn như trước nữa, không ít kẻ có khi còn đang vui mừng trong lòng.
- Hừ, lũ vô ơn khốn khiếp…
Trong một tòa thành trì đỏ rực, một nhóm người tóc vàng, mắt xanh đang bàn luận về sự kiện vừa rồi.
...
- Chúng ta tổn thất bao nhiêu?
- Dạ thưa hội trưởng, tập đoàn mất đi năm mươi chiến sĩ tiềm năng, toàn bộ đầu tư vào chuyến đi này cũng như vào chiến hạm, ước tính khoảng năm trăm triệu vũ trụ tinh.
- Ừ, bên Thiên Võng thì sao?
- Dạ, theo tin tình báo thì họ cũng tổn thất toàn bộ, ước tính cũng khoảng sáu trăm triệu vũ trụ tinh.
- Ừ, bọn họ có lẽ cũng không để ý con số này nhưng nghe nói trong số chiến sĩ phái đi bọn họ cũng có trên trăm người. Coi như cho bên ta một chút an ủi.
Đảo Hải Dương, một đảo nhân tạo trên Thái Bình Dương, trong một tòa thành xa hoa lúc này có hai người đang đứng nói chuyện. Sự kiện vừa rồi dường như đả động đến rất nhiều thế lực trên trái đất.
Rất nhanh tin tức phát đi trên toàn cầu. Hình ảnh chiến hạm Vua Tím bốc cháy làm rất nhiều người kinh sợ nhưng cũng có không ít kẻ mỉm cười nhìn hình ảnh đỏ rực đó.
Thành Long Đỗ.
Cả toà thành lại hoạt động trở lại. Sự cố vừa rồi mọi người thi nhau bàn tán. Bước vào thời đại Vũ trụ đã năm mươi bảy năm, chuyện gì cũng có thể thấy được nên nó không tạo ra đả kích gì lớn cả. Nhất là đối với tầng lớp thường dân.
- Choang!
Trước một căn nhà nhỏ ở khu vực phụ cận phía Bắc thành Long Đỗ. Một người đàn ông tay cầm chai rượu nhìn lên bầu trời, đôi mắt đỏ ửng, dáng dứng xiêu vẹo. Khoảnh khắc khi nhìn thấy đại chiến hạm Vua Tím bốc cháy rồi bị Nguyên Tinh Pháo hủy diệt, chai rượu trong tay ông ta tuột khỏi tay rơi xuống vỡ tan. Thân thể nồng nặc mùi rượu bỗng run lên bần bật, đôi mắt lơ đãng bỗng ẩn chứa nước mắt.
- Con!
- Aaaaa!
Người đàn ông gục xuống, hai tay đấm mạnh xuống nền đất, miệng gào lên. Tiếng động làm mấy nhà xung quanh chạy ra nhìn sang. Sau đó họ lắc đầu nhanh chóng quay trở về vì dường như đã quen với điều này.
- Lại là gã chết vì rượu này...
- Sao phu nhân có thể chịu đựng ông ta cơ chứ?
Một vài người còn nói với nhau như thế.
Bên cạnh đó một người phụ nữ thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan ngẩng lên nhìn bầu trời sau đó cúi xuống, nước mắt tuôn ra. Người phụ nữ khóc nhưng cố kìm không phát ra tiếng, bởi vì bà biết người đàn ông say xỉn kia, tức chồng bà, giờ phút này đang rất đau khổ, gần như tuyệt vọng. Nếu bà lên tiếng lúc này rất có thể khiến thân hình vạm vỡ kia sụp đổ.
Mới tháng trước, hai người lẳng lặng dậy sớm, tiễn đưa con lên chiến hạm Vua Tím, lòng tràn đầy tự hào. Con bà, thiên tài trẻ tuổi của thành Long Đỗ, cũng có mặt trên chiếc phi thuyền đó theo một nhiệm vụ của Hội đồng Liên minh. Khi đó bà còn nhớ chính mình đã thực hiện một điều tưởng đã bị lãng quên ngàn năm nay, tự tay may cho con trai một chiếc áo len. Giống như nàng Bân may áo cho chồng đi chiến đấu trong một truyền thuyết của thời đại mấy ngàn năm trước vậy.
Nhưng giờ còn có ý nghĩa sao...?
Đau không?
Sao có thể không đau chứ? Đau đến cắt da cắt thịt. Đầu óc bà bỗng trống rỗng, thân thể chỉ muốn ngã quỵ. Chút hy vọng có thể làm bà kiên cường là con bà không chết mà lưu lại nơi nào đó chưa về kịp. Bà thật ước mong có đấng tối cao nào đó cứu vớt con bà dù thời đại ngày nay, cầu nguyện, tín ngưỡng đã trở thành cổ tích rồi.
Đại chiến hạm Vua Tím, theo con bà nói, mang theo một ngàn thanh niên tài tuấn từ khắp nơi trên trái đất nhận một nhiệm vụ cấp cao của Hội đồng Liên minh tối cao, đến chiến trường tinh vực, thực hiện dò xét một vài nơi bí hiểm. Phần thưởng là một triệu Vũ trụ tinh, đơn vị tiền tệ hiện tại. Cũng sẽ được thêm một vé dự sinh vào năm đại học cao cấp nhất trên trái đất.
Một triệu Vũ trụ tinh, đối với người bình thường mà nói là mơ ước trên trời, là cả một đời phấn đấu.
Nhưng nó chỉ mới gần đủ so với cái điều đã làm gia đình này nghẹn ngào, buồn bã suốt mười tám năm ròng. Nói đúng hơn là làm cho người đàn ông kia say xỉn mười mấy năm ròng rã.
Tuy con trai không nói nhưng với sự nhạy cảm của người mẹ, bà biết nhiệm vụ này có nguy hiểm. Bà muốn ngăn con nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ cương quyết của nó, rồi nhìn sang đôi mắt say xỉn bỗng lộ ra nét vui của chồng, bà đành thôi. Giờ này bà hối hận vô cùng.
Người đàn ông sau một lúc đau khổ cũng đã ngồi xuống, tay quơ một cái. Một chai rượu bỗng xuất hiện trên tay. Ông ta cầm lên uống ừng ực như thể là lần cuối cùng vậy. Ánh mắt ông ta nhìn lên thiên không như chiếu rọi về một nơi rất xa. Trong con mắt ông ta hiện lên những hình ảnh của những trận chiến bão táp, những chuyến du hành vượt qua các tinh hệ, các thiên hà đầy màu sắc. Sau đó là những hình ảnh thê lương, thất bại, tủi nhục cùng hình ảnh của hai người. Nghĩ đến đây ông ta quay sang nhìn lại vợ mình, ánh mắt phức tạp.
Ông ta theo bản năng đưa tay lên cổ, vuốt ve một sợi dây chuyền màu bạc. Khi đôi tay đưa xuống đến phần giữa sợi dây thường sẽ gắn một vật gì đó thì trượt vào khoảng không.
Tay ông ta run run sờ lại một lần nữa sau đó đưa sợi dây trống không lên nhìn. Đôi mắt lộ ra tia kinh ngạc và sực nhớ ra chuyện gì đó.
- Vụt!
Thân hình người đàn ông bỗng đứng dậy thẳng tắp, mặt ngẩng lên nhìn trời, đôi con mắt vô thần của kẻ say bỗng buồn vô hạn, sau đó ông ta quay sang nhìn vợ mình, vẻ kiên quyết, quẳng đi chai rượu thân thiết trên tay.
- Nguyệt, theo anh chuẩn bị, ngày mai hai vợ chồng sẽ vào thành, làm một việc vô cùng buồn chán, ta sẽ kiếm đủ tiền chuộc lại lỗi lầm, con của chúng ta không thể chết được, anh tin vậy. Em có đi cùng anh không?
- Anh, thật vậy không? Thật con còn sống sao?
- Nhất định còn sống. Vũ Tinh bài anh đã đưa cho nó. Chúng ta sẽ chờ con.
- A, vậy là…..
Người đàn ông khẽ nói, rồi nắm lấy đôi tay vợ mình, vụt một cái lao vào trong nhà. Đâu còn vẻ say xỉn bạc nhược thường ngày. Sau đó vang lên tiếng đồ đạc bị di chuyển. Rất nhiều thứ bị quăng ra ngoài. Căn nhà nhỏ, nhìn đơn sơ này vậy mà cũng có rất nhiều đồ dùng tiện nghi.
Trong một căn phòng nhỏ, một ông lão râu tóc bạc phơ đập mạnh cánh tay xuống bàn, đôi mắt như có lửa nhìn chăm chăm vào hình chiếu ba chiều trước mặt. Trên đó ghi lại quang cảnh tai nạn vừa rồi ở thành Long Đỗ.
- Nguyên soái! Ông bình tĩnh.
Bên cạnh một người trung niên thấy thế lên tiếng trấn an nhưng trong giọng không giấu nổi vẻ bất an.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nói tôi làm sao có thể bình tĩnh đây. Vua Tím đó, hơn một ngàn chiến sĩ trẻ tuổi đó. Còn có cả Nguyên Nha, anh nói xem tôi làm sao ăn nói với thầy được.
Ông lão râu tóc rối tung, nói liên hồi. Trong đôi mắt hiện lên vẻ buồn bã và khổ sở. Nước mắt lăn xuống từ hai nếp nhăn trên má. Hùng Phong đại tướng quân Võ Nguyên Nha chính là người mà thầy yêu nhất, cũng chính là người con nuôi trong lòng của hai người bọn họ.
- Tôi….
Người trung niên bị hỏi cũng không biết hỏi sao. Đối với ông ta cái chết của mấy người kia cũng rất đau khổ nhưng không bằng được vị sư huynh không còn người thân này. Nhất là thanh niên có tên Võ Nguyên Nha kia, niềm hy vọng của gia đình họ Võ, cũng là gia tộc của người thầy đã chỉ dạy bọn họ lên địa vị cực cao như ngày nay.
- Đi, hãy đi theo tôi đến gặp thầy. Người... chắc đã biết rồi.
- Ừ, trời ơi, sao tôi có thể gặp thầy.
Cả hai người ủ rũ đi về phía một ngọn núi nhỏ phía xa.
...
- Hội đồng Liên minh nói sao?
- Triệu tập cuộc họp khẩn cấp chứ sao. Tuy vậy liên minh bây giờ cũng không còn như trước nữa, không ít kẻ có khi còn đang vui mừng trong lòng.
- Hừ, lũ vô ơn khốn khiếp…
Trong một tòa thành trì đỏ rực, một nhóm người tóc vàng, mắt xanh đang bàn luận về sự kiện vừa rồi.
...
- Chúng ta tổn thất bao nhiêu?
- Dạ thưa hội trưởng, tập đoàn mất đi năm mươi chiến sĩ tiềm năng, toàn bộ đầu tư vào chuyến đi này cũng như vào chiến hạm, ước tính khoảng năm trăm triệu vũ trụ tinh.
- Ừ, bên Thiên Võng thì sao?
- Dạ, theo tin tình báo thì họ cũng tổn thất toàn bộ, ước tính cũng khoảng sáu trăm triệu vũ trụ tinh.
- Ừ, bọn họ có lẽ cũng không để ý con số này nhưng nghe nói trong số chiến sĩ phái đi bọn họ cũng có trên trăm người. Coi như cho bên ta một chút an ủi.
Đảo Hải Dương, một đảo nhân tạo trên Thái Bình Dương, trong một tòa thành xa hoa lúc này có hai người đang đứng nói chuyện. Sự kiện vừa rồi dường như đả động đến rất nhiều thế lực trên trái đất.
Rất nhanh tin tức phát đi trên toàn cầu. Hình ảnh chiến hạm Vua Tím bốc cháy làm rất nhiều người kinh sợ nhưng cũng có không ít kẻ mỉm cười nhìn hình ảnh đỏ rực đó.
Thành Long Đỗ.
Cả toà thành lại hoạt động trở lại. Sự cố vừa rồi mọi người thi nhau bàn tán. Bước vào thời đại Vũ trụ đã năm mươi bảy năm, chuyện gì cũng có thể thấy được nên nó không tạo ra đả kích gì lớn cả. Nhất là đối với tầng lớp thường dân.
- Choang!
Trước một căn nhà nhỏ ở khu vực phụ cận phía Bắc thành Long Đỗ. Một người đàn ông tay cầm chai rượu nhìn lên bầu trời, đôi mắt đỏ ửng, dáng dứng xiêu vẹo. Khoảnh khắc khi nhìn thấy đại chiến hạm Vua Tím bốc cháy rồi bị Nguyên Tinh Pháo hủy diệt, chai rượu trong tay ông ta tuột khỏi tay rơi xuống vỡ tan. Thân thể nồng nặc mùi rượu bỗng run lên bần bật, đôi mắt lơ đãng bỗng ẩn chứa nước mắt.
- Con!
- Aaaaa!
Người đàn ông gục xuống, hai tay đấm mạnh xuống nền đất, miệng gào lên. Tiếng động làm mấy nhà xung quanh chạy ra nhìn sang. Sau đó họ lắc đầu nhanh chóng quay trở về vì dường như đã quen với điều này.
- Lại là gã chết vì rượu này...
- Sao phu nhân có thể chịu đựng ông ta cơ chứ?
Một vài người còn nói với nhau như thế.
Bên cạnh đó một người phụ nữ thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan ngẩng lên nhìn bầu trời sau đó cúi xuống, nước mắt tuôn ra. Người phụ nữ khóc nhưng cố kìm không phát ra tiếng, bởi vì bà biết người đàn ông say xỉn kia, tức chồng bà, giờ phút này đang rất đau khổ, gần như tuyệt vọng. Nếu bà lên tiếng lúc này rất có thể khiến thân hình vạm vỡ kia sụp đổ.
Mới tháng trước, hai người lẳng lặng dậy sớm, tiễn đưa con lên chiến hạm Vua Tím, lòng tràn đầy tự hào. Con bà, thiên tài trẻ tuổi của thành Long Đỗ, cũng có mặt trên chiếc phi thuyền đó theo một nhiệm vụ của Hội đồng Liên minh. Khi đó bà còn nhớ chính mình đã thực hiện một điều tưởng đã bị lãng quên ngàn năm nay, tự tay may cho con trai một chiếc áo len. Giống như nàng Bân may áo cho chồng đi chiến đấu trong một truyền thuyết của thời đại mấy ngàn năm trước vậy.
Nhưng giờ còn có ý nghĩa sao...?
Đau không?
Sao có thể không đau chứ? Đau đến cắt da cắt thịt. Đầu óc bà bỗng trống rỗng, thân thể chỉ muốn ngã quỵ. Chút hy vọng có thể làm bà kiên cường là con bà không chết mà lưu lại nơi nào đó chưa về kịp. Bà thật ước mong có đấng tối cao nào đó cứu vớt con bà dù thời đại ngày nay, cầu nguyện, tín ngưỡng đã trở thành cổ tích rồi.
Đại chiến hạm Vua Tím, theo con bà nói, mang theo một ngàn thanh niên tài tuấn từ khắp nơi trên trái đất nhận một nhiệm vụ cấp cao của Hội đồng Liên minh tối cao, đến chiến trường tinh vực, thực hiện dò xét một vài nơi bí hiểm. Phần thưởng là một triệu Vũ trụ tinh, đơn vị tiền tệ hiện tại. Cũng sẽ được thêm một vé dự sinh vào năm đại học cao cấp nhất trên trái đất.
Một triệu Vũ trụ tinh, đối với người bình thường mà nói là mơ ước trên trời, là cả một đời phấn đấu.
Nhưng nó chỉ mới gần đủ so với cái điều đã làm gia đình này nghẹn ngào, buồn bã suốt mười tám năm ròng. Nói đúng hơn là làm cho người đàn ông kia say xỉn mười mấy năm ròng rã.
Tuy con trai không nói nhưng với sự nhạy cảm của người mẹ, bà biết nhiệm vụ này có nguy hiểm. Bà muốn ngăn con nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ cương quyết của nó, rồi nhìn sang đôi mắt say xỉn bỗng lộ ra nét vui của chồng, bà đành thôi. Giờ này bà hối hận vô cùng.
Người đàn ông sau một lúc đau khổ cũng đã ngồi xuống, tay quơ một cái. Một chai rượu bỗng xuất hiện trên tay. Ông ta cầm lên uống ừng ực như thể là lần cuối cùng vậy. Ánh mắt ông ta nhìn lên thiên không như chiếu rọi về một nơi rất xa. Trong con mắt ông ta hiện lên những hình ảnh của những trận chiến bão táp, những chuyến du hành vượt qua các tinh hệ, các thiên hà đầy màu sắc. Sau đó là những hình ảnh thê lương, thất bại, tủi nhục cùng hình ảnh của hai người. Nghĩ đến đây ông ta quay sang nhìn lại vợ mình, ánh mắt phức tạp.
Ông ta theo bản năng đưa tay lên cổ, vuốt ve một sợi dây chuyền màu bạc. Khi đôi tay đưa xuống đến phần giữa sợi dây thường sẽ gắn một vật gì đó thì trượt vào khoảng không.
Tay ông ta run run sờ lại một lần nữa sau đó đưa sợi dây trống không lên nhìn. Đôi mắt lộ ra tia kinh ngạc và sực nhớ ra chuyện gì đó.
- Vụt!
Thân hình người đàn ông bỗng đứng dậy thẳng tắp, mặt ngẩng lên nhìn trời, đôi con mắt vô thần của kẻ say bỗng buồn vô hạn, sau đó ông ta quay sang nhìn vợ mình, vẻ kiên quyết, quẳng đi chai rượu thân thiết trên tay.
- Nguyệt, theo anh chuẩn bị, ngày mai hai vợ chồng sẽ vào thành, làm một việc vô cùng buồn chán, ta sẽ kiếm đủ tiền chuộc lại lỗi lầm, con của chúng ta không thể chết được, anh tin vậy. Em có đi cùng anh không?
- Anh, thật vậy không? Thật con còn sống sao?
- Nhất định còn sống. Vũ Tinh bài anh đã đưa cho nó. Chúng ta sẽ chờ con.
- A, vậy là…..
Người đàn ông khẽ nói, rồi nắm lấy đôi tay vợ mình, vụt một cái lao vào trong nhà. Đâu còn vẻ say xỉn bạc nhược thường ngày. Sau đó vang lên tiếng đồ đạc bị di chuyển. Rất nhiều thứ bị quăng ra ngoài. Căn nhà nhỏ, nhìn đơn sơ này vậy mà cũng có rất nhiều đồ dùng tiện nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.