Quyển 3 - Chương 75: Trọng thương
Khúc Khúc Nhi
03/01/2014
- Bành bành bành!
Sáu cánh tay của con Vua Mác Thú theo tư thế quỷ dị chém ra liên tục mấy đao. Đồng thời nó khẽ xoay người sang một bên. Cái đuôi dài từ một góc độ vô cùng bất ngờ đâm tới. Mục tiêu của nó là phần bụng dưới của Phạm Ngọc.
- Ầm!
Cái đuôi của con Vua Mác Thú chém hụt xuống mặt đất tạo thành một rãnh sâu. Chỉ thấy hai nấm đấm của Phạm Ngọc rất nhanh tung ra. Tốc độ có thể nói là như chớp. Đồng thời thân thể hắn cũng uyển chuyển nhấp nhô. Dường như các phần cơ thể bị tách rời với nhau chuyển động riêng biệt vậy. Bộ pháp di chuyển của hai chân như mây trôi nước chảy, như hoa mai trong gió tuyết rất khó nắm bắt. Nhờ thế hắn mới có thể linh hoạt đón đỡ và tránh né đối thủ có tới Sáu cánh tay và một cái đuôi vô cùng nguy hiểm nữa.
Sau một lúc chiến đấu, Phạm Ngọc đã dần thành thục với Ngũ Long cảnh của bản thân. Hắn cũng đã nắm được yếu quyết khống chế và ý cảnh của năm loại Võ cùng sự kết hợp của chúng.
Thời đại Vũ trụ, học tập hầu hết đều dựa vào máy móc công nghệ. Các loại Võ kĩ thông qua hình chiếu ba chiều, không gian đối luyện, máy phân tích hành vi đều có thể dễ dàng tập luyện. Thêm vào đó nhờ vào tốc độ tính toán siêu hạng của trí óc thời này thì việc hấp thụ chiêu thức Võ công trở nên đơn giản hơn. Nhưng để nắm bắt được tinh tuý thì vẫn cần qua trải luyện đối chiến thực tế. Điều này lý giải vì sao vẫn cần có các trường học chiến sĩ cùng các giáo viên trực tiếp giảng dạy.
Hơn nữa những thứ như cảm ngộ quy luật, hấp thu năng lượng cùng vận dụng, khống chế thì không loại máy móc, công nghệ nào có thể mô phỏng được.
Trong quá khứ nhân loại từng có thời kì bỏ qua việc học tập theo lối truyền dạy cổ điển. Các trường học đã từng biến mất trên địa cầu. Nhưng cũng may nhờ vào nhắc nhở của những Thợ săn Di Thú Vũ Trụ tốt bụng mà họ đã kịp thời tỉnh lại. Các trường học được khôi phục. Giáo viên lại trở thành một cái nghề cao quý như nó vốn có.
- Gàoooooooo!
Nắm đấm của Phạm Ngọc lại vung lên. Năm con rồng nhìn rất sống động cất tiếng gào thét lao về phía đối thủ. Nhìn kỹ lại thì bên cạnh năm con rồng đã lờ mờ có bóng dáng của con rồng thứ Sáu. Điều này cho thấy Phạm Ngọc đã sắp dung hợp được loại quyền thứ sáu là Bạch Hạc quyền.
Bộ khung diễn luyện của chín loại quyền đã được ghi lại trong đầu hắn rất chi tiết. Điều hắn cần làm chỉ là nắm bắt được ý cảnh và dung hợp chúng. Nếu đặt ở thời đại luyện Võ của cổ nhân xa xưa thì đó là một chuyện không thể nào làm được.
Đây chính là tác dụng vượt bậc của tiến hoá gien. Thông qua đó tiềm năng của cơ thể con người đã ngày càng được khai phá mạnh mẽ. Trí lực, sinh mạng lực đã đạt đến một độ cao siêu việt so với trước kia.
- Dung hợp hoàn mỹ!
Phạm Ngọc hét lớn, hai nắm đấm tung quyền liên tiếp. Theo như Cửu Long quyết ghi lại thì đến lúc này hắn có thể dễ dàng kết hợp ý cảnh của Bạch Hạc Quyền rồi từ từ hoàn thiện nó. Nhưng trong đó còn nói đến một loại dung hợp khống chế hoàn mỹ khác. Đó là một loại cảnh giới mà Đại nguyên soái Nguyễn Cửu Long đã dựa trên lý luận suy đoán ra.
Theo ông dung hợp các loại quyền không chỉ là kết hợp chúng một cách đơn giản rồi thi triển ra trong một chiêu quyền. Như vậy quyền đó có thể dễ dàng từ Sơn Thuỷ quyền chuyển sang các loạn quyền khác. Uy lực cũng theo đó mà biến chuyển khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
Nhưng Nguyễn Cửu Long lại cho rằng dung hợp và khống chế hoàn mỹ lại là một khái niệm khác. Nó có nghĩa là biến tất cả thành một. Có nghĩa là một chiêu thi triển ra đồng thời mang cả ý cảnh cùng uy lực của cả chín loại quyền. Nó sẽ làm cho uy lực chất chồng dẫn đến biến đổi về chất.
Nguyễn Cửu Long và một vài cường giả đỉnh cấp của Nam Thuỷ đã từng thử nhưng thất bại. Nhưng sau rất nhiều lần họ cũng rút ra được kinh nghiệm. Đó là sự kết hợp này có thể làm được theo từng mốc nhất định. Họ phát hiện ra các mốc đó lần lượt là ba, năm, bảy loại quyền kết hợp. Nhưng điều kiện Tiên quyết chính là cấp độ kiểm soát tinh thần phải đạt tới mức hoàn mỹ. Còn dung hợp chín loại thì chưa ai tập được nên chỉ là suy đoán.
Từ đó mới có Tam, Ngũ, Thất cùng Cửu Long cảnh.
Điều mà Phạm Ngọc đang muốn làm chính là loại dung hợp này. Còn việc có thêm loại quyền thứ Sáu thì có thể để sau cũng được. Dù sao thời gian huấn luyện trong này còn nhiều.
- Ầm!
- Rít!
Nói thì chậm nhưng thực ra chiến đấu đang diễn ra rất nhanh. Với tốc độ siêu hạng của hai bên thì mỗi lần đối chiêu thường nhanh vô cùng. Trong vài giây ngắn ngủi cả hai đã tung ra và đón đỡ hàng chục đòn đánh.
Đòn đánh như Vũ bão của Phạm Ngọc cùng con Vua Mác Thú làm mảnh sa mạc này bị cày xéo mãnh liệt. Thậm chí uy lực còn sót lại sau khi hai bên va chạm còn làm ảnh hưởng tới những trận chiến đấu khác. Tuy vậy cả hai không còn cách nào khác.
Cấp độ của họ chưa tới mức khống chế được uy lực đòn đánh ra.
Xung quanh chiến đấu cũng đang diễn ra rất ác liệt. Điều xấu là chiến đội Thăng Long đang gặp bất lợi lớn.
Bỗng Phạm Ngọc biến sắc mặt nhìn về một phía.
- Aaaaaaa!
- Hự!
Phía xa xa trên một gò cát nhỏ, trong ánh đao, Hoàng Văn Bỉnh đang gặp khốn cảnh. Con Mác Thú liên tục dồn ép. Mặc dù hắn đã cố cầm cự chờ đợi đồng bạn qua giúp đỡ nhưng thực lực hai bên rõ ràng chênh lệch.
Một đao của con Mác Thú chém chúng phần ngực của Hoàng Văn Bỉnh khiến hắn la lên đau đớn. Hắn phun ra một vòi máu, thân hình ngã đập xuống mặt đất.
- Hự.
Hoàng Văn Bỉnh cố gắng chống tay đứng dậy. Vũ khí của hắn cũng bị đánh văng ra không cầm nổi nữa. Trên thân thể hắn xuất hiện những vết thương dọc ngang. Đặc biệt là vết chém vừa rồi để lại một vết sâu rõ ràng trên ngực. Máu tươi từ đó vẫn còn chảy ra nhè nhẹ.
Thực lực của Hoàng Văn Bỉnh đúng là yếu nhất trong cả chiến đội Thăng Long. Tu vi của hắn trước khi bước vào đợt huấn luyện này mới là chiến sĩ cấp tám bậc trung. Hắn được hiệu trưởng Lê Anh Tuấn chọn lựa theo dạng thêm nhiều cơ hội một chút cũng không thừa. Nhưng cũng là do phẩm chất của hắn nữa. Tên này nổi tiếng là một người hoà nhã và chuyên cần.
Sau khi bước vào trong không gian Ba Tích, nhờ sự giúp đỡ của đồng bạn và sự cố gắng của bản thân hắn cũng đã có sự đột phá về tu vi. Hiện tại tu vi của hắn đã là chiến sĩ cấp chín bậc trung, rất gần với bậc đỉnh cao rồi. Như vậy có nghĩa hắn đã tăng lên một cấp.
- Phụt.
Sau khi gắng gượng một lát, cuối cùng Hoàng Văn Bỉnh cũng đã đứng vững. Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đôi mắt hắn do một vết thương trên trán nên máu đã chảy xuống làm mờ đi thị giác. Tuy vậy trong đôi mắt hiện ra những cảm xúc rất phức tạp.
Đạt được như hiện tại với một người tư chất bình thường như Hoàng Văn Bỉnh đã là đáng mơ ước rồi. Trước kia hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Chỉ mình Hoàng Văn Bỉnh biết rằng vào đây với hắn là một điều vô cùng nguy hiểm. Tuy nhìn về tu vi bên ngoài hắn cũng có tiền vốn nhưng ít ai biết hắn có bệnh ngầm trong người.
Trong quá khứ hắn đã dùng một loại dược chất cưỡng ép tiến hoá gien của cơ thể. Khi đó tố chất thân thể hắn đã được nâng cao rất nhiều. Nhờ đó một đứa trẻ vốn yếu ớt, sống ở khu ngoại ô nghèo nàn, hẻo lánh như hắn mới có cơ hội vào trường học chiến sĩ, trở thành học viên tinh anh.
Tuy thế nó cũng để lại tai họa ngầm bên trong cơ thể Hoàng Văn Bỉnh. Mỗi khi hắn cố sức sử dụng tu vi hết mức thì trong cơ thể các tế bào sẽ bị hiện tượng căng cứng và có dấu hiệu bị phá vỡ. Trước kia hắn cũng đã nhiều lần bị như vậy.
Lúc này đây khi hắn cố sức bộc phát tu vi hết mức thì triệu chứng đó lại tái phát và còn nghiêm trọng hơn mọi lần.
- Xoẹt!
Một thanh đao rất nhanh được rút ra thay cho vũ khí đã bị mất. Hoàng Văn Bỉnh cắn răng vận đao lên. Hắn biết con Mác Thú kia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Ầm!
Ý nghĩ chỉ vừa xẹt qua thì trước mắt Hoàng Văn Bỉnh, sáu thanh đao mang theo lực lượng hung mãnh đồng loạt chém về phía hắn.
Theo bản năng hắn giơ đao lên đỡ. Tuy nhiên vừa va chạm hắn liền phun ra một ngụm máu. Thân thể Hoàng Văn Bỉnh sau đó bay ra như diều đứt dây rồi nặng nề đập xuống mặt đất. Cát bụi trầm trọng cũng bị đập lên tung toé.
- Bỉnh!!!!
- Không thể được???
Hoàng Văn Bỉnh nằm trên mặt đất không động đậy. Hắn không nghe được tiếng hét của đồng bạn. Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn lên tinh không xám xịt của không gian này. Trong cảm giác của hắn không có gì đau đớn nhưng sinh mệnh lực rõ ràng đang trôi đi nhanh chóng.
Vừa rồi hắn cũng đã dùng hết sức bình sinh chấp nhận trúng đòn, thiêu đốt tu vi để đả thương con Mác Thú. Đối thủ của hắn cũng ngục xuống phía xa. Hắn không biết sao lại làm thế vì ý nghĩ xẹt qua quá nhanh.
- Khò khè.
Cảm giác sinh mệnh dần mất đi thật khủng khiếp. Đến thở hắn cũng khó khăn. Nhưng điều quan trọng nhất là Tinh Hải mờ mịt cùng đám Tinh Vân mới có dấu hiệu hình thành trong cơ thể hắn đã không thấy nữa.
- Hết rồi sao.
Trong ý nghĩ của Hoàng Văn Bỉnh, hắn tự giễu như vậy. Bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khi tu luyện, khi dùng dược chất bị cấm, rồi những cơn đau hành hạ cũng đã hết.
Nhớ lại niềm vui của cha mẹ khi biết tin hắn được vào trường học chiến sĩ, trở thành học viên tinh anh có thể thi lên đại học thì Hoàng Văn Bỉnh quyết không hối hận. Hắn luôn phấn đấu để có đủ thực lực và tin rằng khi hắn có đủ sự coi trọng hắn sẽ có thể tìm được cách chữa căn bệnh.
Thêm vào đó được đi học, được tu luyện rất vui vẻ. Đối với người khác đó là kham khổ và tẻ nhạt nhưng với hắn đó là thiên đường. Còn nữa, trong trường hắn có bạn bè thật sự. Cái hào khí ấy, sự chân thành, luồng máu nóng cùng rất nhiều điều tốt đẹp khác của tuổi trẻ hấp dẫn một cậu bé nhỏ yếu như hắn.
Ở đời không ai muốn buồn chán, thầm lặng. Ai cũng thích vươn lên tỏa sáng, lấy được niềm tự hào của bản thân. Hắn cũng vậy. Giờ hắn chỉ cảm thấy nhẹ nhàng cùng một chút tiếc nuối.
- Ầm!
- Vù! Vù!
Tiếng va chạm nổ mạnh vang lên. Sau đó mấy thân ảnh chạy lại chỗ Hoàng Văn Bỉnh vẻ mặt hoảng sợ cùng lo lắng vô cùng.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Sáu cánh tay của con Vua Mác Thú theo tư thế quỷ dị chém ra liên tục mấy đao. Đồng thời nó khẽ xoay người sang một bên. Cái đuôi dài từ một góc độ vô cùng bất ngờ đâm tới. Mục tiêu của nó là phần bụng dưới của Phạm Ngọc.
- Ầm!
Cái đuôi của con Vua Mác Thú chém hụt xuống mặt đất tạo thành một rãnh sâu. Chỉ thấy hai nấm đấm của Phạm Ngọc rất nhanh tung ra. Tốc độ có thể nói là như chớp. Đồng thời thân thể hắn cũng uyển chuyển nhấp nhô. Dường như các phần cơ thể bị tách rời với nhau chuyển động riêng biệt vậy. Bộ pháp di chuyển của hai chân như mây trôi nước chảy, như hoa mai trong gió tuyết rất khó nắm bắt. Nhờ thế hắn mới có thể linh hoạt đón đỡ và tránh né đối thủ có tới Sáu cánh tay và một cái đuôi vô cùng nguy hiểm nữa.
Sau một lúc chiến đấu, Phạm Ngọc đã dần thành thục với Ngũ Long cảnh của bản thân. Hắn cũng đã nắm được yếu quyết khống chế và ý cảnh của năm loại Võ cùng sự kết hợp của chúng.
Thời đại Vũ trụ, học tập hầu hết đều dựa vào máy móc công nghệ. Các loại Võ kĩ thông qua hình chiếu ba chiều, không gian đối luyện, máy phân tích hành vi đều có thể dễ dàng tập luyện. Thêm vào đó nhờ vào tốc độ tính toán siêu hạng của trí óc thời này thì việc hấp thụ chiêu thức Võ công trở nên đơn giản hơn. Nhưng để nắm bắt được tinh tuý thì vẫn cần qua trải luyện đối chiến thực tế. Điều này lý giải vì sao vẫn cần có các trường học chiến sĩ cùng các giáo viên trực tiếp giảng dạy.
Hơn nữa những thứ như cảm ngộ quy luật, hấp thu năng lượng cùng vận dụng, khống chế thì không loại máy móc, công nghệ nào có thể mô phỏng được.
Trong quá khứ nhân loại từng có thời kì bỏ qua việc học tập theo lối truyền dạy cổ điển. Các trường học đã từng biến mất trên địa cầu. Nhưng cũng may nhờ vào nhắc nhở của những Thợ săn Di Thú Vũ Trụ tốt bụng mà họ đã kịp thời tỉnh lại. Các trường học được khôi phục. Giáo viên lại trở thành một cái nghề cao quý như nó vốn có.
- Gàoooooooo!
Nắm đấm của Phạm Ngọc lại vung lên. Năm con rồng nhìn rất sống động cất tiếng gào thét lao về phía đối thủ. Nhìn kỹ lại thì bên cạnh năm con rồng đã lờ mờ có bóng dáng của con rồng thứ Sáu. Điều này cho thấy Phạm Ngọc đã sắp dung hợp được loại quyền thứ sáu là Bạch Hạc quyền.
Bộ khung diễn luyện của chín loại quyền đã được ghi lại trong đầu hắn rất chi tiết. Điều hắn cần làm chỉ là nắm bắt được ý cảnh và dung hợp chúng. Nếu đặt ở thời đại luyện Võ của cổ nhân xa xưa thì đó là một chuyện không thể nào làm được.
Đây chính là tác dụng vượt bậc của tiến hoá gien. Thông qua đó tiềm năng của cơ thể con người đã ngày càng được khai phá mạnh mẽ. Trí lực, sinh mạng lực đã đạt đến một độ cao siêu việt so với trước kia.
- Dung hợp hoàn mỹ!
Phạm Ngọc hét lớn, hai nắm đấm tung quyền liên tiếp. Theo như Cửu Long quyết ghi lại thì đến lúc này hắn có thể dễ dàng kết hợp ý cảnh của Bạch Hạc Quyền rồi từ từ hoàn thiện nó. Nhưng trong đó còn nói đến một loại dung hợp khống chế hoàn mỹ khác. Đó là một loại cảnh giới mà Đại nguyên soái Nguyễn Cửu Long đã dựa trên lý luận suy đoán ra.
Theo ông dung hợp các loại quyền không chỉ là kết hợp chúng một cách đơn giản rồi thi triển ra trong một chiêu quyền. Như vậy quyền đó có thể dễ dàng từ Sơn Thuỷ quyền chuyển sang các loạn quyền khác. Uy lực cũng theo đó mà biến chuyển khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
Nhưng Nguyễn Cửu Long lại cho rằng dung hợp và khống chế hoàn mỹ lại là một khái niệm khác. Nó có nghĩa là biến tất cả thành một. Có nghĩa là một chiêu thi triển ra đồng thời mang cả ý cảnh cùng uy lực của cả chín loại quyền. Nó sẽ làm cho uy lực chất chồng dẫn đến biến đổi về chất.
Nguyễn Cửu Long và một vài cường giả đỉnh cấp của Nam Thuỷ đã từng thử nhưng thất bại. Nhưng sau rất nhiều lần họ cũng rút ra được kinh nghiệm. Đó là sự kết hợp này có thể làm được theo từng mốc nhất định. Họ phát hiện ra các mốc đó lần lượt là ba, năm, bảy loại quyền kết hợp. Nhưng điều kiện Tiên quyết chính là cấp độ kiểm soát tinh thần phải đạt tới mức hoàn mỹ. Còn dung hợp chín loại thì chưa ai tập được nên chỉ là suy đoán.
Từ đó mới có Tam, Ngũ, Thất cùng Cửu Long cảnh.
Điều mà Phạm Ngọc đang muốn làm chính là loại dung hợp này. Còn việc có thêm loại quyền thứ Sáu thì có thể để sau cũng được. Dù sao thời gian huấn luyện trong này còn nhiều.
- Ầm!
- Rít!
Nói thì chậm nhưng thực ra chiến đấu đang diễn ra rất nhanh. Với tốc độ siêu hạng của hai bên thì mỗi lần đối chiêu thường nhanh vô cùng. Trong vài giây ngắn ngủi cả hai đã tung ra và đón đỡ hàng chục đòn đánh.
Đòn đánh như Vũ bão của Phạm Ngọc cùng con Vua Mác Thú làm mảnh sa mạc này bị cày xéo mãnh liệt. Thậm chí uy lực còn sót lại sau khi hai bên va chạm còn làm ảnh hưởng tới những trận chiến đấu khác. Tuy vậy cả hai không còn cách nào khác.
Cấp độ của họ chưa tới mức khống chế được uy lực đòn đánh ra.
Xung quanh chiến đấu cũng đang diễn ra rất ác liệt. Điều xấu là chiến đội Thăng Long đang gặp bất lợi lớn.
Bỗng Phạm Ngọc biến sắc mặt nhìn về một phía.
- Aaaaaaa!
- Hự!
Phía xa xa trên một gò cát nhỏ, trong ánh đao, Hoàng Văn Bỉnh đang gặp khốn cảnh. Con Mác Thú liên tục dồn ép. Mặc dù hắn đã cố cầm cự chờ đợi đồng bạn qua giúp đỡ nhưng thực lực hai bên rõ ràng chênh lệch.
Một đao của con Mác Thú chém chúng phần ngực của Hoàng Văn Bỉnh khiến hắn la lên đau đớn. Hắn phun ra một vòi máu, thân hình ngã đập xuống mặt đất.
- Hự.
Hoàng Văn Bỉnh cố gắng chống tay đứng dậy. Vũ khí của hắn cũng bị đánh văng ra không cầm nổi nữa. Trên thân thể hắn xuất hiện những vết thương dọc ngang. Đặc biệt là vết chém vừa rồi để lại một vết sâu rõ ràng trên ngực. Máu tươi từ đó vẫn còn chảy ra nhè nhẹ.
Thực lực của Hoàng Văn Bỉnh đúng là yếu nhất trong cả chiến đội Thăng Long. Tu vi của hắn trước khi bước vào đợt huấn luyện này mới là chiến sĩ cấp tám bậc trung. Hắn được hiệu trưởng Lê Anh Tuấn chọn lựa theo dạng thêm nhiều cơ hội một chút cũng không thừa. Nhưng cũng là do phẩm chất của hắn nữa. Tên này nổi tiếng là một người hoà nhã và chuyên cần.
Sau khi bước vào trong không gian Ba Tích, nhờ sự giúp đỡ của đồng bạn và sự cố gắng của bản thân hắn cũng đã có sự đột phá về tu vi. Hiện tại tu vi của hắn đã là chiến sĩ cấp chín bậc trung, rất gần với bậc đỉnh cao rồi. Như vậy có nghĩa hắn đã tăng lên một cấp.
- Phụt.
Sau khi gắng gượng một lát, cuối cùng Hoàng Văn Bỉnh cũng đã đứng vững. Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đôi mắt hắn do một vết thương trên trán nên máu đã chảy xuống làm mờ đi thị giác. Tuy vậy trong đôi mắt hiện ra những cảm xúc rất phức tạp.
Đạt được như hiện tại với một người tư chất bình thường như Hoàng Văn Bỉnh đã là đáng mơ ước rồi. Trước kia hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Chỉ mình Hoàng Văn Bỉnh biết rằng vào đây với hắn là một điều vô cùng nguy hiểm. Tuy nhìn về tu vi bên ngoài hắn cũng có tiền vốn nhưng ít ai biết hắn có bệnh ngầm trong người.
Trong quá khứ hắn đã dùng một loại dược chất cưỡng ép tiến hoá gien của cơ thể. Khi đó tố chất thân thể hắn đã được nâng cao rất nhiều. Nhờ đó một đứa trẻ vốn yếu ớt, sống ở khu ngoại ô nghèo nàn, hẻo lánh như hắn mới có cơ hội vào trường học chiến sĩ, trở thành học viên tinh anh.
Tuy thế nó cũng để lại tai họa ngầm bên trong cơ thể Hoàng Văn Bỉnh. Mỗi khi hắn cố sức sử dụng tu vi hết mức thì trong cơ thể các tế bào sẽ bị hiện tượng căng cứng và có dấu hiệu bị phá vỡ. Trước kia hắn cũng đã nhiều lần bị như vậy.
Lúc này đây khi hắn cố sức bộc phát tu vi hết mức thì triệu chứng đó lại tái phát và còn nghiêm trọng hơn mọi lần.
- Xoẹt!
Một thanh đao rất nhanh được rút ra thay cho vũ khí đã bị mất. Hoàng Văn Bỉnh cắn răng vận đao lên. Hắn biết con Mác Thú kia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Ầm!
Ý nghĩ chỉ vừa xẹt qua thì trước mắt Hoàng Văn Bỉnh, sáu thanh đao mang theo lực lượng hung mãnh đồng loạt chém về phía hắn.
Theo bản năng hắn giơ đao lên đỡ. Tuy nhiên vừa va chạm hắn liền phun ra một ngụm máu. Thân thể Hoàng Văn Bỉnh sau đó bay ra như diều đứt dây rồi nặng nề đập xuống mặt đất. Cát bụi trầm trọng cũng bị đập lên tung toé.
- Bỉnh!!!!
- Không thể được???
Hoàng Văn Bỉnh nằm trên mặt đất không động đậy. Hắn không nghe được tiếng hét của đồng bạn. Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn lên tinh không xám xịt của không gian này. Trong cảm giác của hắn không có gì đau đớn nhưng sinh mệnh lực rõ ràng đang trôi đi nhanh chóng.
Vừa rồi hắn cũng đã dùng hết sức bình sinh chấp nhận trúng đòn, thiêu đốt tu vi để đả thương con Mác Thú. Đối thủ của hắn cũng ngục xuống phía xa. Hắn không biết sao lại làm thế vì ý nghĩ xẹt qua quá nhanh.
- Khò khè.
Cảm giác sinh mệnh dần mất đi thật khủng khiếp. Đến thở hắn cũng khó khăn. Nhưng điều quan trọng nhất là Tinh Hải mờ mịt cùng đám Tinh Vân mới có dấu hiệu hình thành trong cơ thể hắn đã không thấy nữa.
- Hết rồi sao.
Trong ý nghĩ của Hoàng Văn Bỉnh, hắn tự giễu như vậy. Bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khi tu luyện, khi dùng dược chất bị cấm, rồi những cơn đau hành hạ cũng đã hết.
Nhớ lại niềm vui của cha mẹ khi biết tin hắn được vào trường học chiến sĩ, trở thành học viên tinh anh có thể thi lên đại học thì Hoàng Văn Bỉnh quyết không hối hận. Hắn luôn phấn đấu để có đủ thực lực và tin rằng khi hắn có đủ sự coi trọng hắn sẽ có thể tìm được cách chữa căn bệnh.
Thêm vào đó được đi học, được tu luyện rất vui vẻ. Đối với người khác đó là kham khổ và tẻ nhạt nhưng với hắn đó là thiên đường. Còn nữa, trong trường hắn có bạn bè thật sự. Cái hào khí ấy, sự chân thành, luồng máu nóng cùng rất nhiều điều tốt đẹp khác của tuổi trẻ hấp dẫn một cậu bé nhỏ yếu như hắn.
Ở đời không ai muốn buồn chán, thầm lặng. Ai cũng thích vươn lên tỏa sáng, lấy được niềm tự hào của bản thân. Hắn cũng vậy. Giờ hắn chỉ cảm thấy nhẹ nhàng cùng một chút tiếc nuối.
- Ầm!
- Vù! Vù!
Tiếng va chạm nổ mạnh vang lên. Sau đó mấy thân ảnh chạy lại chỗ Hoàng Văn Bỉnh vẻ mặt hoảng sợ cùng lo lắng vô cùng.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.