Chương 29
Kỳ Tuyền An
12/06/2017
Tống Vũ Thành chạy tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Có bị thương không? Có đau hay không?"
Tần Thanh cười ngọt ngào, ngây ngốc lắc đầu.
Tống Vũ Thành ôm eo cô đi về phía xe, Tần Thanh rúc vào trong ngực anh, đắm đuối nhìn anh.
Sắc mặt anh tái nhợt, trông thật tiều tụy, mệt mỏi.
Bất giác Tần Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Tống Vũ Thành mở cửa xe, dìu cô lên ghế trước, nhẹ giọng trách cứ: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Về sau không được phép làm vậy nữa."
Tần Thanh ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: "Anh mới trở về sao?"
Tống Vũ Thành nhìn ra phía sau, đột nhiên nhớ đến điều gì, anh xoay người đi tới đuôi xe, lấy ra một chiếc túi lớn đưa cho Tần Thanh, nói: "Đây là quà anh mua cho em lúc còn ở Macao. Lúc ở New York, vì cứ ở suốt trong bệnh viện nên anh không có cơ hội mua quà cho em ở đó."
Tần Thanh nhận lấy túi lớn, hỏi thăm: "Ba anh không sao chứ?"
Đôi tay Tống Vũ Thành dùng sức nắm tay cầm lái, giọng cực thấp nói: "Ông ấy đã qua đời."
Tần Thanh nghe xong ngẩn ra, cố gắng nhớ lại hình dáng của Tống Đỉnh Hứng mà cô từng thấy trên website công ty. Trong hình, ông ấy chính là ông lão cao lớn, cương nghị.
Trong nhất thời, cô không biết nên an ủi anh thế nào nên cô chỉ biết để lòng bàn tay mình lên tay anh, hy vọng anh sẽ vượt qua nỗi đau này.
Ngược lại, Tống Vũ Thành lại úp ngược tay cô, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng sẽ có ngày này, thật ra chết cũng không là gì nhưng vì ông ấy có rất nhiều ước nguyện mà chưa thể làm gì được. Vì thế ông ấy nuối tiếc rất nhiều thứ." Anh nói với giọng chán nản "Suy nghĩ một chút, anh thật sự không hiểu, ba anh thương yêu anh như vậy mà anh không thể báo hiếu được ngày nào. Thậm chí đến lúc chết, ông ấy cũng chưa được nhìn thấy anh kết hôn. Điều này là nuối tiếc của ông cũng là sự tiếc nuối của anh."
Bỗng nhiên ánh mắt Tống Vũ Thành lóe lên tia sáng: "Ông đi rất nhanh, ban ngày vẫn còn kề gối nằm nói chuyện với anh nhưng đến buổi tối tự nhiên lại. . . . . ." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Bệnh ba anh thường xuyên tái phát nhưng anh lại không ngờ. . . . . ."
Tần Thanh vội vàng an ủi anh: "Có thể ba anh ở trên trời cũng đang nhìn anh. Anh cũng không cần phải tự trách như vậy. Nếu ông ấy chưa làm nốt tâm nguyện của mình, anh nên giúp ông ấy hoàn thành. Ở trên trời, ông ấy nhất định sẽ biết và an tâm nơi chín suối."
Tống Vũ Thành nhẹ nhàng dựa vào ghế, nhớ lại: "Vào sinh nhật lần thứ mười tám, ba anh có nói với anh rằng không nên kết hôn quá sớm, rằng nhất định phải chờ một người phụ nữ yêu anh sâu đậm, rằng anh nên cho cô ấy thời gian để cô ấy tự nguyện ung dung xuất hiện trước mặt anh.” Nói đến đây, Tống Vũ Thành cười khổ: "Lúc đó, anh cũng không nghĩ sâu xa như vậy. Cho đến ngày ba anh qua đời, ông mới bộc bạch rằng lúc trước ông đã từng yêu một người phụ nữ nhưng ông lại kết hôn với một người phụ nữ khác. Khi ông kết hôn, tình cờ ông lại gặp người cũ, tình cảm trong lòng ông bắt đầu dao động. Cũng chính vì như vậy, ông cũng không ngờ mình đã khiến cho anh lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, không ngờ lại khiến vợ mình vì quá đau khổ nên lâm trọng bệnh. Kết quả là. . . . . ."
Tần Thanh đột nhiên ho nhẹ một tiếng, rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Tống Vũ Thành.
Cô cố ý ho khan bởi vì cô không còn muốn nghe bộc bạch tâm sự của mình, lại càng không muốn nghe Tống Vũ Thành đang nghiêm túc bày tỏ tình cảm với mình.
Cô không nhịn được hỏi: "Anh cảm thấy thế nào đối với việc ngoại tình?"
Tống Vũ Thành cũng nhận ra sự nhạy cảm của cô, anh bất đắc dĩ cười khổ, chốc lát mới nói: "Anh sẽ không giống ba anh."
Tần Thanh cũng không dám tiếp tục thăm dò ý kiến của anh vì cô sợ mình lỗ mãng đụng chạm đến giới hạn của anh.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt củaTống Vũ Thành, phát hiện anh không hề tức giận hoặc lộ ra một tia không vui nào.
Cô vội vàng chuyển đề tài lên túi quà mà anh đưa mình, hỏi: "Trong đây là gì? Em mở ra xem được không?"
Nói xong, cô mở túi ra, thấy bên trong có rất nhiều chiếc hộp đủ mọi chủng loại: có thức ăn, đồ trang sức, vật trang trí và các loại khác.
Tần Thanh cầm một chiếc điện thoại có hình dáng giống lá bài mạt chược. Cô đang suy nghĩ không biết khi Tống Vũ Thành mua thứ này cho cô thì anh có cảm nghĩ gì.
Tống Vũ Thành cầm chiếc điện thoại lên, hình như anh cũng không nhớ rõ mình từng mua qua cái này nên nói: "Anh chỉ tùy tiện đi dạo chung quanh, nghĩ rằng không biết sẽ mua quà gì cho em nhưng khi nhìn đến thứ này, anh nghĩ có lẽ em sẽ thích." Anh dừng lại một chút "Anh chưa bao giờ có cảm giác nhìn đồ vật sẽ nghĩ ngay đến một người nào đó." Anh đột nhiên cười nói: "Loại cảm giác này thật sự rất tuyệt."
Tần Thanh nhìn người trước mặt mình không chớp mắt, nội tâm bị cảm động làm cho đầu óc cô rối tinh rối mù.
Tống Vũ Thành trêu cô, nói: "Bây giờ nhìn lại, anh thấy rất giống trẻ con."
"Em rất thích." Tần Thanh lập tức nói: "Còn món gì nữa không? Em rất thích những món đồ giống trẻ con như thế này."
Tần Thanh lấy ra một chiếc hộp bằng vải nhung màu xanh dương đậm, phía trên còn có thêu hàng chữ nghệ thuật bằng tiếng Anh màu vàng vô cùng tinh xảo.
"A, đúng rồi." Tống Vũ Thành với tay cầm theo, nói: "Cái này, anh cũng có một nửa đấy." Anh mở hộp ra, bên trong là một cặp đồng hồ đeo tay tình nhân. Sau đó, anh lấy chiếc đồng hồ của nữ và cẩn thận đeo vào cổ tay Tần Thanh.
Tần Thanh giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên. Đó là một chiếc hồ màu xanh lam, trên mặt đồng hồ chỉ có hai cây kim chỉ giờ và phút, cả chiếc đồng hồ được làm bằng kim loại tốt.
Tống Vũ Thành tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình xuống và bắt đầu đeo chiếc đồng hồ tình nhân lên tay mình. Sau đó, anh tiến đến bên cạnhTần Thanh và đưa tay sát gần cổ tay có đeo đồng hồ với Tần Thanh.
"Em thấy được không?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu khen: "Thật đẹp." Chiếc đồng hồ của cô hơi nhỏ, khi cử động còn có một ánh sáng phát ra trông thật đẹp.
"Ai" Tần Thanh kinh ngạc "Thật đẹp, sao lại đẹp như vậy?" Cô vuốt ve mặt đồng hồ "Loại này có cảm giác thật đặc biệt."
Tần Thanh không ngừng cử động khiến ánh hào quang cứ sáng lấp lánh quanh tay cô.
"Thật tinh xảo." Tống Vũ Thành nhìn cô khen ngợi "Hai chiếc đồng hồ này được chế tạo từ một loại tảo biển, ngoài sự bền bỉ còn có phát quang, là thứ cực hiếm, thậm chí còn hiếm hơn so với kim cương. Một loại tảo chỉ có thể mài ra một đôi như vậy, cho nên độ sáng lấp lánh của nó không gì có thể sánh được. ngoài ra chúng cũng là một cặp đồng hồ độc nhất vô nhị. Trên thế giời này chỉ có sáu cặp, vợ chồng vua nước Anh cũng có một cặp, còn bốn cặp khác, anh cũng không biết ở nơi nào?” Khuôn mặt mệt mỏi của Tống Vũ Thành lúc này chợt ánh lên niềm vui sướng "Không ngờ anh có thể có được nó ở Macao."
"À?" Tần Thanh e sợ, nói: "Cái này. . . . . . nhất định rất quý." Cô cũng vội vàng tháo xuống, nói "Nó đắt như vậy, em không thể nhận."
Tống Vũ Thành nghe vậy, đột nhiên sắc mặt anh trầm xuống. Giọng anh tuy vô lực nhưng lại mang theo cứng rắn, nói: "Em đừng làm anh mất hứng như vậy, anh tặng quà cho em thì em nhất định phải nhận." Anh quay mặt sang nhìn Tần Thanh hỏi: "Tại sao em cứ khách khí với anh như vậy? Anh là người lạ với em à?"
"Thôi được, em nhận." Tần Thanh khẩn trương nói.
Tống Vũ Thành không nhịn được nên cười lớn, lên tiếng nói: "Anh muốn em đeo hàng ngày.”
Tần Thanh gật đầu lia lịa: "Được."
"Em lên nghỉ ngơi đi." Tống Vũ Thành xoa mi tâm nói: "Anh cũng phải trở về nghỉ ngơi để hồi phục sức khoẻ. Sáng sớm mai, anh phải đi hoả táng ba anh rồi nên anh phải dậy thật sớm."
Tần Thanh đành ôm túi quà bước xuống xe.
"Em đánh rơi đồ kìa." Mới đi khỏi mấy bước, Tống Vũ Thành gọi cô ở phía sau.
Tần Thanh quay đầu lại, thấy Tống Vũ Thành cũng bước xuống xe, trong tay còn cầm theo một chiếc túi.
"Đây là đặc sản của một người bạn mới vừa đi công *SócLàTaddÀnLeeqQuyDoon*tác đến tặng em.” Tần Thanh không khỏi chột dạ , nói: "Anh ấy tên là Lý Hạ, có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau."
Tống Vũ Thành gật đầu, giọng nói cũng ôn hòa: "Được rồi, bạn em chính là bạn của anh."
Tần Thanh đột nhiên để chiếc túi xuống đất, sau đó cô đưa hai cánh tay ôm lấy cổ Tống Vũ Thành, nhón chân đặt một nụ hôn lên trán anh..
Tống Vũ Thành vội vàng ôm chặt cô vào lòng.
Còn Tần Thanh tựa đầu lên ngực anh, lúc này cô còn nghe thấy tiếng tim đập của anh khiến cô say đắm mụ mị.
Tống Vũ Thành vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: "Khoảng thời gian tới anh sẽ rất bận, có thể sẽ không có thời gian rảnh để gặp em nhưng anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em. Em phải tự chăm sóc mình thật tốt."
Ngày hôm sau, trên website của công ty có thông báo, di thể của chủ tịch sẽ được đưa về nước bằng máy bay tư nhân. Tang lễ sẽ được cử hành trang trọng trong khoảng ba ngày sau đồng thời cũng huỷ bỏ tất cả các hạng mục vui chơi của công ty trong vòng một tháng.
Trong lúc nhất thời mọi người bàn luận ầm ĩ, phần lớn là khen ngợi công đức vĩ đại của chủ tịch quá cố.
Buổi tối, khi Tần Thanh về đến nhà, dù sắp sửa ngủ cũng không chịu tắt máy. Trong bóng đêm, cô đang cầm điện thoại di động nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc điện thoại cô reo vang.
Tần Thanh vội vàng bắt máy, bàn tay kích động bấm phím nhận có chút run rẩy.
Mà ở đầu dây bên kia, giọng của một người đàn ông truyền đến: "Ơ, nhận nhanh như vậy sao? Em chưa ngủ à?"
Tần Thanh sững sờ, lúc này mới liếc nhìn vào màn hình điện thoại di động, sau đó khuôn mặt cô cũng mất hứng, không kiên nhẫn nói: "Trễ như thế, anh gọi điện thoại làm gì?"
Nghe giọng Lục Kiếm Thăng dường như có chút men say: "Muộn như vậy còn chưa ngủ hay là đang chờ điện thoại của ai? Cô đơn sao? Hay là anh đến chỗ em?"
Tần Thanh kiên quyết ngắt điện thoại lại không dám tắt máy. Ngược lại, người kia gọi một lần lại một lần, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn nên không phiền cô nữa.
Rốt cuộc, cho đến khi cô buồn ngủ thì mới nhận được điện thoại của Tống Vũ Thành.
Tống Vũ thành nói xin lỗi: "Đã ngủ chưa? Anh quấy rầy giấc ngủ của em đúng không?"
Tần Thanh hắng giọng: "Không có, em chưa ngủ."
Tống Vũ Thành nhẹ giọng nói: "Cũng mười hai giờ rồi, mau ngủ đi. Ngày mai anh và em cùng ăn cơm tối."
Tần Thanh cảm thấy ngọt ngào trong lòng vô hạn: "Được, anh cũng đi ngủ sớm một chút, chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Qua hồi lâu cũng không thấy đối phương cúp điện thoại, Tần Thanh nhẹ nhàng lên tiếng: "Vũ Thành."
Quả thật đối phương dịu dàng lên tiếng: "Sao?"
Tần Thanh giật mình: "Anh chưa cúp điện thoại."
Tống Vũ Thành nhàn nhạt nói: "Em cúp trước đi."
Tần Thanh lại không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là lại nói câu"Ngủ ngon", sau đó cũng cúp máy.
Vào bữa cơm chiều ngày hôm sau, Tống Vũ Thành đưa Tần Thanh về nhà.
Đậu xe ở dưới lầu, Tần Thanh lo lắng nhìn anh, dịu dàng nói: "Gần đây anh rất gầy, anh nên trở về sớm để nghỉ ngơi một chút."
Sắc mặt Tống Vũ Thành mệt mỏi, xoa nhẹ mi tâm, nói: "Ngày mai là tang lễ của ba anh, anh sẽ cho người đón em ở hội trường."
Tần Thanh kinh ngạc, sau đó ánh mắt lóe lên ngượng ngùng, cô đáp thật thấp: "Dạ được."
"Anh phải đi sớm cho nên ngày mai anh chỉ có thể nói tài xế tới đón em."
"Anh nói em biết địa chỉ, em tự đi được." Tần Thanh nói nghiêm túc.
Tống Vũ Thành than nhẹ, nắm tay cô kéo lại gần mình, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Em không được khách khí với anh."
"Đây không phải là khách khí." Tần Thanh vội vàng giải thích "Em chỉ . . . . . chỉ là chưa quen được với sự chăm sóc đặc biệt từ người khác phái " Cô ngập ngừng diễn tả ý mình nói.
"Vậy thì từ bây giờ, em bắt đầu quen với việc này đi là vừa. Anh không cho phép em cự tuyệt sự chăm sóc của anh đối với em." Tống Vũ Thành nghiêng người hôn lên mặt cô một cái, nói: "Em lên lầu đi, ngủ ngon."
Tần Thanh cười ngọt ngào, ngây ngốc lắc đầu.
Tống Vũ Thành ôm eo cô đi về phía xe, Tần Thanh rúc vào trong ngực anh, đắm đuối nhìn anh.
Sắc mặt anh tái nhợt, trông thật tiều tụy, mệt mỏi.
Bất giác Tần Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Tống Vũ Thành mở cửa xe, dìu cô lên ghế trước, nhẹ giọng trách cứ: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Về sau không được phép làm vậy nữa."
Tần Thanh ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: "Anh mới trở về sao?"
Tống Vũ Thành nhìn ra phía sau, đột nhiên nhớ đến điều gì, anh xoay người đi tới đuôi xe, lấy ra một chiếc túi lớn đưa cho Tần Thanh, nói: "Đây là quà anh mua cho em lúc còn ở Macao. Lúc ở New York, vì cứ ở suốt trong bệnh viện nên anh không có cơ hội mua quà cho em ở đó."
Tần Thanh nhận lấy túi lớn, hỏi thăm: "Ba anh không sao chứ?"
Đôi tay Tống Vũ Thành dùng sức nắm tay cầm lái, giọng cực thấp nói: "Ông ấy đã qua đời."
Tần Thanh nghe xong ngẩn ra, cố gắng nhớ lại hình dáng của Tống Đỉnh Hứng mà cô từng thấy trên website công ty. Trong hình, ông ấy chính là ông lão cao lớn, cương nghị.
Trong nhất thời, cô không biết nên an ủi anh thế nào nên cô chỉ biết để lòng bàn tay mình lên tay anh, hy vọng anh sẽ vượt qua nỗi đau này.
Ngược lại, Tống Vũ Thành lại úp ngược tay cô, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng sẽ có ngày này, thật ra chết cũng không là gì nhưng vì ông ấy có rất nhiều ước nguyện mà chưa thể làm gì được. Vì thế ông ấy nuối tiếc rất nhiều thứ." Anh nói với giọng chán nản "Suy nghĩ một chút, anh thật sự không hiểu, ba anh thương yêu anh như vậy mà anh không thể báo hiếu được ngày nào. Thậm chí đến lúc chết, ông ấy cũng chưa được nhìn thấy anh kết hôn. Điều này là nuối tiếc của ông cũng là sự tiếc nuối của anh."
Bỗng nhiên ánh mắt Tống Vũ Thành lóe lên tia sáng: "Ông đi rất nhanh, ban ngày vẫn còn kề gối nằm nói chuyện với anh nhưng đến buổi tối tự nhiên lại. . . . . ." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Bệnh ba anh thường xuyên tái phát nhưng anh lại không ngờ. . . . . ."
Tần Thanh vội vàng an ủi anh: "Có thể ba anh ở trên trời cũng đang nhìn anh. Anh cũng không cần phải tự trách như vậy. Nếu ông ấy chưa làm nốt tâm nguyện của mình, anh nên giúp ông ấy hoàn thành. Ở trên trời, ông ấy nhất định sẽ biết và an tâm nơi chín suối."
Tống Vũ Thành nhẹ nhàng dựa vào ghế, nhớ lại: "Vào sinh nhật lần thứ mười tám, ba anh có nói với anh rằng không nên kết hôn quá sớm, rằng nhất định phải chờ một người phụ nữ yêu anh sâu đậm, rằng anh nên cho cô ấy thời gian để cô ấy tự nguyện ung dung xuất hiện trước mặt anh.” Nói đến đây, Tống Vũ Thành cười khổ: "Lúc đó, anh cũng không nghĩ sâu xa như vậy. Cho đến ngày ba anh qua đời, ông mới bộc bạch rằng lúc trước ông đã từng yêu một người phụ nữ nhưng ông lại kết hôn với một người phụ nữ khác. Khi ông kết hôn, tình cờ ông lại gặp người cũ, tình cảm trong lòng ông bắt đầu dao động. Cũng chính vì như vậy, ông cũng không ngờ mình đã khiến cho anh lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, không ngờ lại khiến vợ mình vì quá đau khổ nên lâm trọng bệnh. Kết quả là. . . . . ."
Tần Thanh đột nhiên ho nhẹ một tiếng, rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Tống Vũ Thành.
Cô cố ý ho khan bởi vì cô không còn muốn nghe bộc bạch tâm sự của mình, lại càng không muốn nghe Tống Vũ Thành đang nghiêm túc bày tỏ tình cảm với mình.
Cô không nhịn được hỏi: "Anh cảm thấy thế nào đối với việc ngoại tình?"
Tống Vũ Thành cũng nhận ra sự nhạy cảm của cô, anh bất đắc dĩ cười khổ, chốc lát mới nói: "Anh sẽ không giống ba anh."
Tần Thanh cũng không dám tiếp tục thăm dò ý kiến của anh vì cô sợ mình lỗ mãng đụng chạm đến giới hạn của anh.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt củaTống Vũ Thành, phát hiện anh không hề tức giận hoặc lộ ra một tia không vui nào.
Cô vội vàng chuyển đề tài lên túi quà mà anh đưa mình, hỏi: "Trong đây là gì? Em mở ra xem được không?"
Nói xong, cô mở túi ra, thấy bên trong có rất nhiều chiếc hộp đủ mọi chủng loại: có thức ăn, đồ trang sức, vật trang trí và các loại khác.
Tần Thanh cầm một chiếc điện thoại có hình dáng giống lá bài mạt chược. Cô đang suy nghĩ không biết khi Tống Vũ Thành mua thứ này cho cô thì anh có cảm nghĩ gì.
Tống Vũ Thành cầm chiếc điện thoại lên, hình như anh cũng không nhớ rõ mình từng mua qua cái này nên nói: "Anh chỉ tùy tiện đi dạo chung quanh, nghĩ rằng không biết sẽ mua quà gì cho em nhưng khi nhìn đến thứ này, anh nghĩ có lẽ em sẽ thích." Anh dừng lại một chút "Anh chưa bao giờ có cảm giác nhìn đồ vật sẽ nghĩ ngay đến một người nào đó." Anh đột nhiên cười nói: "Loại cảm giác này thật sự rất tuyệt."
Tần Thanh nhìn người trước mặt mình không chớp mắt, nội tâm bị cảm động làm cho đầu óc cô rối tinh rối mù.
Tống Vũ Thành trêu cô, nói: "Bây giờ nhìn lại, anh thấy rất giống trẻ con."
"Em rất thích." Tần Thanh lập tức nói: "Còn món gì nữa không? Em rất thích những món đồ giống trẻ con như thế này."
Tần Thanh lấy ra một chiếc hộp bằng vải nhung màu xanh dương đậm, phía trên còn có thêu hàng chữ nghệ thuật bằng tiếng Anh màu vàng vô cùng tinh xảo.
"A, đúng rồi." Tống Vũ Thành với tay cầm theo, nói: "Cái này, anh cũng có một nửa đấy." Anh mở hộp ra, bên trong là một cặp đồng hồ đeo tay tình nhân. Sau đó, anh lấy chiếc đồng hồ của nữ và cẩn thận đeo vào cổ tay Tần Thanh.
Tần Thanh giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên. Đó là một chiếc hồ màu xanh lam, trên mặt đồng hồ chỉ có hai cây kim chỉ giờ và phút, cả chiếc đồng hồ được làm bằng kim loại tốt.
Tống Vũ Thành tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình xuống và bắt đầu đeo chiếc đồng hồ tình nhân lên tay mình. Sau đó, anh tiến đến bên cạnhTần Thanh và đưa tay sát gần cổ tay có đeo đồng hồ với Tần Thanh.
"Em thấy được không?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu khen: "Thật đẹp." Chiếc đồng hồ của cô hơi nhỏ, khi cử động còn có một ánh sáng phát ra trông thật đẹp.
"Ai" Tần Thanh kinh ngạc "Thật đẹp, sao lại đẹp như vậy?" Cô vuốt ve mặt đồng hồ "Loại này có cảm giác thật đặc biệt."
Tần Thanh không ngừng cử động khiến ánh hào quang cứ sáng lấp lánh quanh tay cô.
"Thật tinh xảo." Tống Vũ Thành nhìn cô khen ngợi "Hai chiếc đồng hồ này được chế tạo từ một loại tảo biển, ngoài sự bền bỉ còn có phát quang, là thứ cực hiếm, thậm chí còn hiếm hơn so với kim cương. Một loại tảo chỉ có thể mài ra một đôi như vậy, cho nên độ sáng lấp lánh của nó không gì có thể sánh được. ngoài ra chúng cũng là một cặp đồng hồ độc nhất vô nhị. Trên thế giời này chỉ có sáu cặp, vợ chồng vua nước Anh cũng có một cặp, còn bốn cặp khác, anh cũng không biết ở nơi nào?” Khuôn mặt mệt mỏi của Tống Vũ Thành lúc này chợt ánh lên niềm vui sướng "Không ngờ anh có thể có được nó ở Macao."
"À?" Tần Thanh e sợ, nói: "Cái này. . . . . . nhất định rất quý." Cô cũng vội vàng tháo xuống, nói "Nó đắt như vậy, em không thể nhận."
Tống Vũ Thành nghe vậy, đột nhiên sắc mặt anh trầm xuống. Giọng anh tuy vô lực nhưng lại mang theo cứng rắn, nói: "Em đừng làm anh mất hứng như vậy, anh tặng quà cho em thì em nhất định phải nhận." Anh quay mặt sang nhìn Tần Thanh hỏi: "Tại sao em cứ khách khí với anh như vậy? Anh là người lạ với em à?"
"Thôi được, em nhận." Tần Thanh khẩn trương nói.
Tống Vũ Thành không nhịn được nên cười lớn, lên tiếng nói: "Anh muốn em đeo hàng ngày.”
Tần Thanh gật đầu lia lịa: "Được."
"Em lên nghỉ ngơi đi." Tống Vũ Thành xoa mi tâm nói: "Anh cũng phải trở về nghỉ ngơi để hồi phục sức khoẻ. Sáng sớm mai, anh phải đi hoả táng ba anh rồi nên anh phải dậy thật sớm."
Tần Thanh đành ôm túi quà bước xuống xe.
"Em đánh rơi đồ kìa." Mới đi khỏi mấy bước, Tống Vũ Thành gọi cô ở phía sau.
Tần Thanh quay đầu lại, thấy Tống Vũ Thành cũng bước xuống xe, trong tay còn cầm theo một chiếc túi.
"Đây là đặc sản của một người bạn mới vừa đi công *SócLàTaddÀnLeeqQuyDoon*tác đến tặng em.” Tần Thanh không khỏi chột dạ , nói: "Anh ấy tên là Lý Hạ, có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau."
Tống Vũ Thành gật đầu, giọng nói cũng ôn hòa: "Được rồi, bạn em chính là bạn của anh."
Tần Thanh đột nhiên để chiếc túi xuống đất, sau đó cô đưa hai cánh tay ôm lấy cổ Tống Vũ Thành, nhón chân đặt một nụ hôn lên trán anh..
Tống Vũ Thành vội vàng ôm chặt cô vào lòng.
Còn Tần Thanh tựa đầu lên ngực anh, lúc này cô còn nghe thấy tiếng tim đập của anh khiến cô say đắm mụ mị.
Tống Vũ Thành vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: "Khoảng thời gian tới anh sẽ rất bận, có thể sẽ không có thời gian rảnh để gặp em nhưng anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em. Em phải tự chăm sóc mình thật tốt."
Ngày hôm sau, trên website của công ty có thông báo, di thể của chủ tịch sẽ được đưa về nước bằng máy bay tư nhân. Tang lễ sẽ được cử hành trang trọng trong khoảng ba ngày sau đồng thời cũng huỷ bỏ tất cả các hạng mục vui chơi của công ty trong vòng một tháng.
Trong lúc nhất thời mọi người bàn luận ầm ĩ, phần lớn là khen ngợi công đức vĩ đại của chủ tịch quá cố.
Buổi tối, khi Tần Thanh về đến nhà, dù sắp sửa ngủ cũng không chịu tắt máy. Trong bóng đêm, cô đang cầm điện thoại di động nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc điện thoại cô reo vang.
Tần Thanh vội vàng bắt máy, bàn tay kích động bấm phím nhận có chút run rẩy.
Mà ở đầu dây bên kia, giọng của một người đàn ông truyền đến: "Ơ, nhận nhanh như vậy sao? Em chưa ngủ à?"
Tần Thanh sững sờ, lúc này mới liếc nhìn vào màn hình điện thoại di động, sau đó khuôn mặt cô cũng mất hứng, không kiên nhẫn nói: "Trễ như thế, anh gọi điện thoại làm gì?"
Nghe giọng Lục Kiếm Thăng dường như có chút men say: "Muộn như vậy còn chưa ngủ hay là đang chờ điện thoại của ai? Cô đơn sao? Hay là anh đến chỗ em?"
Tần Thanh kiên quyết ngắt điện thoại lại không dám tắt máy. Ngược lại, người kia gọi một lần lại một lần, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn nên không phiền cô nữa.
Rốt cuộc, cho đến khi cô buồn ngủ thì mới nhận được điện thoại của Tống Vũ Thành.
Tống Vũ thành nói xin lỗi: "Đã ngủ chưa? Anh quấy rầy giấc ngủ của em đúng không?"
Tần Thanh hắng giọng: "Không có, em chưa ngủ."
Tống Vũ Thành nhẹ giọng nói: "Cũng mười hai giờ rồi, mau ngủ đi. Ngày mai anh và em cùng ăn cơm tối."
Tần Thanh cảm thấy ngọt ngào trong lòng vô hạn: "Được, anh cũng đi ngủ sớm một chút, chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Qua hồi lâu cũng không thấy đối phương cúp điện thoại, Tần Thanh nhẹ nhàng lên tiếng: "Vũ Thành."
Quả thật đối phương dịu dàng lên tiếng: "Sao?"
Tần Thanh giật mình: "Anh chưa cúp điện thoại."
Tống Vũ Thành nhàn nhạt nói: "Em cúp trước đi."
Tần Thanh lại không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là lại nói câu"Ngủ ngon", sau đó cũng cúp máy.
Vào bữa cơm chiều ngày hôm sau, Tống Vũ Thành đưa Tần Thanh về nhà.
Đậu xe ở dưới lầu, Tần Thanh lo lắng nhìn anh, dịu dàng nói: "Gần đây anh rất gầy, anh nên trở về sớm để nghỉ ngơi một chút."
Sắc mặt Tống Vũ Thành mệt mỏi, xoa nhẹ mi tâm, nói: "Ngày mai là tang lễ của ba anh, anh sẽ cho người đón em ở hội trường."
Tần Thanh kinh ngạc, sau đó ánh mắt lóe lên ngượng ngùng, cô đáp thật thấp: "Dạ được."
"Anh phải đi sớm cho nên ngày mai anh chỉ có thể nói tài xế tới đón em."
"Anh nói em biết địa chỉ, em tự đi được." Tần Thanh nói nghiêm túc.
Tống Vũ Thành than nhẹ, nắm tay cô kéo lại gần mình, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Em không được khách khí với anh."
"Đây không phải là khách khí." Tần Thanh vội vàng giải thích "Em chỉ . . . . . chỉ là chưa quen được với sự chăm sóc đặc biệt từ người khác phái " Cô ngập ngừng diễn tả ý mình nói.
"Vậy thì từ bây giờ, em bắt đầu quen với việc này đi là vừa. Anh không cho phép em cự tuyệt sự chăm sóc của anh đối với em." Tống Vũ Thành nghiêng người hôn lên mặt cô một cái, nói: "Em lên lầu đi, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.