Chương 23: Hành Nhân Hà Xứ Bôn Ba- Phàm Trần Lặn Lội Vào Ra Ai Nhìn.
Thiên Tôn
13/09/2023
Bên trong tiểu thiên địa Shambhala. Trong ngôi nhà ba gian. Phàm trần tay nâng chén trà nhấp môi, trước mặt là một khối đồng đen lục giác, ngọc như ý, huyết ấn tỳ. Phàm trần tay cầm khối đồng đen hình lục giác mà lúc trước thổ địa thôn Đoài đã tặng, hắn ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra được giá trị quý báo của nó, thì ra nó có thể hút lấy mọi pháp bảo.
Đặt khối đồng đen lục giác xuống, phàm trần cầm lên thanh Ngọc Như Ý thu được từ Đông Cực Đế Quân. Ồ! Hảo pháp khí. Huyết Ấn Tỳ thì khỏi chê, vô cùng quỷ dị phàm trần rất ưa thích.
Cất mọi thứ vào Linh Quang Bảo Hạp. Phàm trần thi pháp lập tức trong nháy mắt đã có mặt trong Bảo Liên Sơn Trang.
Tham kiến Bảo Chủ, đã lâu không gặp. Kiều Thủy Lan đang bên trong phòng giật mình bước ra, Phàm thúc! Thật là người. Ta còn tưởng phàm thúc ham hoa thơm của lạ nên quên mất chốn này. Bảo chủ quá lời, phàm trần nói: Kẻ hèn về đây, trước thăm hỏi Bảo Chủ, cùng hai vị Phó Môn Chủ. Một lát sau theo lệnh của Bảo Chủ cho gọi hai vị Phó Môn Chủ Chấn Hồng Nghê và Lý Tuyết Hoa bước vào diện kiến.
Vừa bước vào nhìn thấy tráng niên trước mặt, hai nàng nhận ra là phàm trần lập tức vui mừng xông lên ôm lấy như trẻ con đòi kẹo. Phàm trần cũng đứng yên như tượng đá. Một hồi lâu, sau khi mọi người ngồi vào vị trí. Phàm trần đứng trước mặt ba vị nữ tử nói:
Kẻ hèn gần đây bôn ba hà xứ, nhưng không quên an nguy của chư vị. Lần này bôn tẩu về đây. Trước là thăm hỏi các vị đại nhân, sau là tặng Bảo Liên Sơn Trang món quà gọi là nhân nghĩa, vừa nói tay phàm trần vừa rút trong Linh Quang Bảo Hạp ra một vật rất tà khí. Đây là Huyết Ấn Tỳ, vật này sẽ giúp Bảo Liên Sơn Trang an toàn không bị ma tộc tấn công. Phàm trần trình bày cách thức sử dụng cụ thể cho ba vị đại nhân sau đó ở lại vài ngày trò chuyện rồi rời đi. Trước khi đi phàm trần còn không quên ra sau núi thăm hỏi Thổ Địa Thiết Quyền, nhờ y trông nôm Bảo Liên Sơn Trang.
Đông Bách Thành Trường Minh Độc Thiên Môn.
Trước cổng hai tên thuộc hạ chặn đường trung niên nhân quát hỏi. Ngươi là ai? , không biết trời cao đất dày, chỗ này cho ngươi tùy tiện vào ra à. Trung niên nhân chấp tay đáp, nhờ chư vị vào bẩm báo kẻ hèn lặn lội đường xa có việc đến gặp cao tầng của Trường Minh Độc Thiên Môn.Vừa lúc hai tên gác cửa muốn chửi mắng trung niên nhân. Huyền Cố Phó Môn Chủ từ bên trong đi ra hỏi có việc gì mà la ó, khi vừa đi đến gần phía cổng nhìn thấy trung niên nhân, Huyền Cố lập tức quỳ xuống hành lễ. Tham kiến Môn Chủ. Hai tên gác cổng lặp tức hoảng sợ, quỳ xuống dập đầu sát đất xin tha.
Đứng lên hết cả đi, phàm trần bình thản đi vào trong Trường Minh Độc Thiên Môn.
Về lại chốn xưa, tâm tình phàm trần cảm thấy bồi hồi xao xuyến. Mới thoáng chốc mà đã hơn hai mươi năm, từ ngày xuyên không đến Trường Minh Độc Thiên Môn, phiêu lưu biết bao nhiêu chặn. Nếu ở thế giới hiện thực. Đời người có bao nhiêu một cái hai mươi năm.
Về lại căn nhà phía sau hậu sơn. Phàm Trần ngồi pha ấm trà, tay ôm đàn dạo khúc ngâm nga.
" Ta mượn nhân gian hai lạng mực
Viết lên thời thế lắm phong ba
Một bút mượn hồn thiên điển thánh
Một bút bằng tâm cảnh Ma Ha
Ta mượn nhân gian hai lạng rượu
Uống cho quên hết chuyện gần xa
Dặm đường thiên lý chốn phương xa
Ta đã yêu nàng từ muôn thuở
Ta mượn nhân gian một chút tình
Thắp lên hy vọng chốn nhân sinh
Ta đã quyết lòng trong phàm tục
Chỉ một tất lòng sáng tâm linh"
Không khí trầm lặng, tâm cảnh bình an. Uống vài ngụm trà. Phàm trần giao cho Huyền Cố Ngọc Như Ý, dặn phải cất giữ cẩn thận làm bảo vật trấn môn. Trong những ngày tháng sắp tới Phàm Trần không có mặt. Hắn không muốn sau khi quay trở lại thì Trường Minh Độc Thiên Môn đã bốc hơi tan biến.
Để lại tất cả thuộc hạ trong tiểu thiên địa Shambhala. Phàm trần cho bọn họ tự do. Hắn cũng muốn cho mình một chút tự do. Phàm trần cứ đi theo linh cảm, đi mãi đi mãi, lần trước hắn đã đi về hướng Tây, bôn ba gần hai mươi năm. Đút kết rất nhiều kinh nghiệm. Lần này phàm trần quyết định đi về phương Nam.
Đại Cảnh Quốc, một thôn làng nhỏ Thảo Ngư, phàm trần dựng một ngôi nhà gỗ, hàng ngày sinh sống đạm bạc ngô khoai rau cháo. Hắn nghĩ chắc mình sẽ chết già, nhìn hắn phàm tục không toát ra khí tức tu hành giả, cũng không già đi mà vẫn là một trung niên bề ngoài ba mươi tuổi như ở hiện đại.
Bỗng dưng một ngày đầu mùa mưa tháng sáu. Sơn tặc đến đốt làng cướp phá. Nữ thì bị bắt bán vào thanh lâu Đại Cảnh Quốc. Nam thì già cả bị giết, khỏe khoắn thì bán làm nô lệ cho quý tộc đổi vàng cho Sơn tặc mua ngựa.
Phàm trần bị bọn Sơn tặc bắt trói như trói heo. Hắn cũng chán phản kháng. Hắn muốn xem coi số mệnh về đâu. Hắn tự trêu chọc bản thân mình. Một buổi buôn bán nô lệ chính thức được diễn ra trong Bắc Minh Thành, một trong hai mươi tám Thành tại Đại Cảnh Quốc.
Tên buôn người đại diện cho bọn Sơn Tặc hô to. Mua đi mua đi các vị đại gia. Đây là nô lệ tháo vác khỏe mạnh, mua về tùy ý sai khiến, không nghe lời có thể giết.
Hơn một trăm tên đàn ông từ ba mươi đến năm mươi tuổi bị trói gông tay phía sau quỳ giữa phố. Sau một hồi mời chào phàm trần cũng được một tên nhà giàu nhìn trúng. Tên nhà giàu này bỏ ra năm mươi lượng mua phàm trần. Chủ bán nô lệ cầm dây trói dắt phàm trần ra trước mặt tên nhà giàu như dắt trâu.
Đi theo vị đại gia này. Ngươi cải lời thì bị giết. Phàm trần được chủ nô cởi trói. Hắn như mới bắt đầu bước vào nghịch cảnh. Theo vị chủ nhân phía trước đi trên đường lớn Bắc Minh Thành, phía bên cạnh tên nhà giàu còn có một kẻ hầu nam.
Công tử nhà ta là Lục Thiếu Phong, người Lục Gia. Một gia tộc lớn trong Bắc Minh Thành này, còn ta tên Nam Kha là tùy tùng thân cận của công tử. Từ nay về sau ngươi là nô bộc dưới trướng Công tử nhà ta. Ngươi cố gắng mà hành sự, đừng để Lục Công Tử thất vọng.
Như quen với bản chất ở đợ nhiều năm về trước. Phàm trần quỳ xuống dập đầu lia lịa. Miệng không ngừng cảm tạ Lục Công Tử không ghét bỏ mình mà trọng dụng. Lục Thiếu Phong kêu hắn đứng lên rồi hỏi. Ngươi tên gì? Nếu không có thì ta ban tên.
Nô tài họ phàm tên trần. Nếu Công Tử Gia không ưng mắt có thể ban cho tên khác. Gọi ngươi một cái tên mới đi. Cứ gọi ngươi là Cao Thượng, cái tên nghe hay và thú vị.
Từ ngày được Lục Thiếu Phong mua về, phàm trần tức bây giờ với cái tên mới chủ đặt cho là Cao Thượng đã có một cuộc sống mới. Một cuộc sống ở đợ. Hắn cứ ngỡ đâu Lục Gia đại tộc có điều tốt đẹp, ngờ đâu tên Lục Thiếu Phong là tên con cưng của Lục Gia, hắn vô cùng bại hoại.
Suốt ngày phàm trần bị hắn hành đủ trò, việc bình thường phàm trần làm cũng nhàn là quét lá trong sân nhà Lục Gia. Lục Thiếu Phong tìm đủ trò biến thái để hành bọn gia nhân, không ai không biết.
Lục Thiếu Phong đặt cho phàm trần tên Cao Thượng để cố ý chà đạp hắn, phỉ nhổ hắn, dù là Cao Thượng vẫn là thứ không ra gì trong mắt Lục Thiếu Phong.
Cao Thượng rót cho Bản Công Tử trà, Cao Thượng giày của Công Tử dơ bẩn, mau quỳ xuống lau giày cho Bản Công Tử. Cao Thượng ngươi chỉ là con chó trong mắt Bản Công Tử, haha! Nam Kha hầu cận cũng đứng bên cạnh cười phụ họa cùng Lục Thiếu Phong.
Phàm trần chỉ biết một dạ hai vâng, mặc kệ người ta có chà đạp cỡ nào. Phàm trần vẫn bình thản. Hắn không phản kháng. Hắn tâm bình như nước, lòng không chút gợn sóng miên man.
Hôm nay trong phủ Lục Gia, Lục Thiếu Phong sao khi từ thanh lâu uống say khước, được tùy tùng Nam Kha dìu về đến phủ thì gọi lớn Cao Thượng ra đây dìu Bản Công Tử. Phàm trần đang quét lá trước sân vội bỏ chổi xuống chạy ra đỡ Lục Thiếu Phong vào phủ đặt xuống ghế.
Khi Lục Thiếu Phong vừa ngồi xuống ghế trong sảnh đường thì hắn vung chân đạp mạnh phàm trần ngã sắp mặt. Cẩu nô tài, sao ngươi không phản kháng, ngươi phải đấu tranh, ngươi phải chống đối ta để ta giết ngươi, vậy mới vui, đúng là chơi không vui gì cả
Trong phủ Lục Gia, Lục Thiếu Phong được gia chủ cưng chiều, nên hắn coi trời bằng vung. Hắn được cấp cho hai mươi tỳ nữ hầu hạ. Tuy hắn bại hoại nhưng cảnh giới tu luyện cũng đạt đến tam cảnh trung kỳ tức Bất Hoặc cấp 6.
Trong Đại Cảnh Quốc, tuổi trẻ chưa tới ba mươi mà đã vào tam cảnh đã là hiếm. Huống chi các gia tộc đến tam cảnh đa phần là Trưởng Lão. Ngay cả Gia Chủ các tộc cũng chỉ ở tam cảnh hậu kỳ Bất Hoặc cấp 8 là đã quá ghê gớm.
Chính vì tên bại hoại Lục Thiếu Phong là thiên tài trong thiên tài nên hắn được nuông chiều chu cấp đầy đủ. Hắn hành cho bọn gia nhân bên cạnh hắn khiếp đảm.
Sáng nay sau khi phàm trần quét lá xong đang ngồi bên gốc cây Hòe trước sân Lục Phủ. Lục Thiếu Phong cho Nam Kha gọi hắn tới. Cao Thượng ngươi nhìn xem có đẹp không? Phàm trần vẫn nhìn khung cảnh phía trước mặt, tên biến thái Lục Thiếu Phong bắt những tỳ nữ gia chủ sai tới hầu hạ hắn lột sạch đồ đứng trước mặt, ai phản kháng hắn giết.
Một trong những người phản kháng đã xém bị hắn chém chết nên bây giờ ai cũng chỉ biết im lặng. Đã vậy hắn còn bắt các nàng không mặc gì còn phải múa. Phàm trần nhìn tình cảnh trước mắt các nữ tử tay chân vừa múa miệng vừa phải cười, nhưng nước mắt chảy dài. Lục Thiếu Phong như con ác thú ngồi cười vui vẻ.
Cao Thượng ngươi nói xem có đẹp không? Nói!
Đẹp! Hôm nay chỉ có vậy thôi sao Lục Thiếu Gia.
Phàm trần hỏi, Lục Thiếu Phong ngạc nhiên. Thế ngươi muốn thế nào, xem ra ta ngược đãi ngươi đến ngươi phát ghiền. Được! Được! Như vầy đi, mấy con tiện tùy này, đè Cao Thượng ra hiếp cho ta.
Bọn nữ tử đang không mặc gì, cũng chỉ biết râm rấp nghe theo, vì không muốn chết. Lập tức năm nữ nhân trần trụi như nhộng xông tới trước mặt phàm trần lột sạch hắn rồi thay phiên từng người lên nhúng nhảy làm trước mặt Lục Thiếu Phong hả hê.
Xưa nay toàn thấy nam nhân ngược đãi nữ nhân, nào thấy một đám nữ nhân ngược đãi nam nhân. Xem hả hê xong tên bại hoại Công Tử Lục Thiếu Phong cùng tùy tùng Nam Kha bỏ ra ngoài đi sòng bạc. Lúc này các nữ tỳ mới buông phàm trần ra mặc y phục vào ngồi khóc như mưa.
Phàm trần thì bị năm nữ nhân thay phiên hiếp, hắn đã sức cùng lực kiệt, cũng ráng bò dậy mặc y phục vào rồi kiếm bát nước uống. Hắn vẫn tâm bình lặng trong veo
Không biết qua bao lâu mà dần dần không còn gì hay ho để Lục Thiếu Phong đàn áp hắn. Đơn giản vì Lục Thiếu Phong thấy nhàm. Y quyết định kêu hắn đi chết. Cao Thượng mau uống thuốc độc ta ban mà tự xác đền tội vì hành vi vô lễ với các nữ tỳ hôm trước.
Tay cầm bát thuốc độc, phàm trần không do dự uống sạch, một lúc sau hộc máu ngã xuống bất động. Công Tử Gia hắn chết thật rồi. Nam Kha tùy tùng bước đến kiểm tra thi thể kỷ lưỡng báo cáo. Không chết mới lạ, đây là Cao Man Cổ Độc. Một giọt chết ngay, huống chi ta cho hắn uống một bát. Mà loại độc này Bản Công Tử rất lấy làm thích thú vì tác dụng phụ của nó.
Lục Thiếu Phong nói với tùy tùng Nam Kha. Nếu là phàm nhân lập tức chết như chó chết. Còn kẻ công lực thâm hậu, đại cao thủ, sẽ bị Cao Man Cổ xâm nhập, phàm là con người ai cũng muốn xinh đẹp, Cao Man Cổ sẽ sản sinh ra chất làm thay đổi tướng mạo ngược lại tư tưởng của người trúng độc, thế là tuy có thể dùng chân khí ngăn độc được một lúc, nhưng trước sau gì cũng phải chết, rồi biến thành bản chất xấu xí ma chê quỷ hờn. Haha.
Đáng tiếc tên Cao Thượng này không phải cao thủ, không nhìn thấy gì, hắn chết nhanh quá. Đem xác hắn xuống vứt đi.
Ngoại ô phía tây Bắc Minh Thành. Bãi tha ma tràn ngập quỷ khí, Gia Gia cái xác này trông cũng tốt, đem về làm thi dẫn chắc sẽ rất tốt. Một đứa trẻ khoảng chừng chín tuổi cùng một lão già đang lôi một cái xác vừa bị vứt tại bãi xác chết, không ai khác cái xác này là xác của phàm trần. Hắn bị bọn gia nhân đem ném vào bãi tha ma. Lão già lôi cái xác ra bãi đất trống sạch sẽ, Tiểu Minh mau lấy thi hoàn đan nhét vào miệng cái xác này, lão già miệng nói tay trái dùng nội lực điểm vào trên trán cái xác, miệng niệm chú ngữ:
"Ba rắc hô ty, ô la kha sa
Bà la gia sa ca rô ni ca qua
Khạp hăng tê mo sô bi sa
Ô li hi bi ti bờ ri ti sô
Mặc cấp mặc cấp
Xuất động quỷ thần
Hò sang hò sô ba tê ca dã
Mọ lệ chi hê bà nen tô rố"
Lão già này vốn là Du Y Thiền Quỷ, là đại thần y của Ma Tộc, lão cùng cháu trai là Tiểu Minh đang tìm một xác chết để làm thi nô, tức một xác chết phục dịch chủ nhân.
Du Y Thiền Quỷ vừa niệm chú xong lập tức xác chết bậc dậy như sống lại. Tốt, tốt lắm, từ nay gọi ngươi là Quỷ Thánh, đi theo lão sẽ không bạc đãi ngươi. Xác chết lúc này chấp tay cử động như người bình thường nói, đa tạ lão lão.
Cứ gọi ta là Du Lão, còn đây là cháu trai ta tên là Tiểu Minh, nếu ngươi có thắc mắc gì nó sẽ giải đáp, xác chết lúc này quay sang nói với Tiểu Minh, đa tạ tiểu gia. Tiểu Minh bậc cười bảo, chưa thấy cái xác nào lại ăn nói đàng hoàng như vậy.
Du Y Thiền Quỷ nói với xác chết, ngươi vốn đã chết, cũng may gặp lão phu, ta dùng bí thuật sắc thi của tộc Thay, bây giờ ngươi là Quỷ Thi, tức là ngươi đã vào quỷ đạo. Gần đây ta nghiên cứu về độc dược, ngươi giúp ta thử thuốc, ta không bạc đãi ngươi.
Quỷ Thánh tuân mệnh!
Ba tháng sau bên trong thánh địa Ma Tộc. Mỗi ngày Quỷ Thánh đều thử uống vô số kịch độc do Du Y Thiền Quỷ bào chế. Điều này trợ giúp rất lớn cho Ma Tộc, vì tạo ra nhiều phương thuốc chính xác giúp Ma Tộc ngày một hùng mạnh.
Phàn trần tức là tên Quỷ Thánh do Du Y Thiền Quỷ đặt, lúc này thân tướng thay đổi hết sức kinh ngạc, mặt xanh nanh vàng, cao to lực lưỡng. Kỳ lạ là sau khi hắn thành quỷ do Du Y Thiền Quỷ dùng bí thuật đem hắn có ý thức, hắn thường ngày thử độc xong thì đi quanh tổng đàn Ma Tộc, khác với các quỷ vật khác, Quỷ Thánh không ăn tươi uống máu, mà hắn lại nấu cơm, luộc rau dại, nướng khoai lang ngồi ăn hết sức bình thường. Điều này làm cho Ma Quân hết sức thấy lạ lẫm với một tên Quỷ nô mà Du Lão Tiên Sinh đem về.
Cũng khá thú vị. Bên trong Ma điện, Ma Quân ngồi trên bảo tọa, phía dưới là một nữ hồng y Giang Thu Bạch cùng tên cao to nam nhân đứng kế bên bảo vệ là Bàng Ngôn.
Đối diện hồng y chính là Du Y Thiền Quỷ đang thưởng thức trà.
Ma Quân cảm thấy thích thú quỷ nô mà ta đem về sao. Cũng khá thú vị, hồng y nữ tử lên tiếng. Lão già ngươi lượm đâu ra cái thứ lạ lùng này, có thể đem hắn tặng cho ta, không được, không được. Quỷ lão nói với Thánh Nữ Giang Thu Bạch.
Phàm trần từ ngày tỉnh dậy, hắn cảm nhận được mình bây giờ bề ngoài gớm ghiếc, toàn thân cực độc, hắn vẫn bình lặng. Hàng ngày ngoài việc thử thuốc cho Du Y Thiền Quỷ xong thì hắn đi loanh quanh, cái gì không hiểu thì hắn hỏi Tiểu Minh. Phàn trần vẫn không lấy gì sợ hãi, hắn nhớ lại một bài thơ của tác giả Hồ Chí Minh ở thế giới hiện thực mà cố gắng tự động viên bản thân.
"Ví không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Nghĩ mình trong bước gian truân
Tay ương rèn luyện tinh thần thêm hăng"
Dù bây giờ có trời cũng không biết con quỷ mặt xanh nanh vàng thân hình gớm ghiếc bên trong tổng đàn ma tộc lại chính là phàm trần.
Hàng ngày vào mỗi buổi tối phàm trần vẫn không quên niệm kinh. Hắn nhớ được trong nhà Phật có một vị quỷ năm xưa cũng khí thế ngút trời, nhưng rồi cũng rơi vào nghịch cảnh, nhưng vẫn giữ được tâm thánh thiện mà rời xa nghịch cảnh. Hắn thường trì niệm bốn câu kệ tán tụng vị quỷ Tiêu Diệm Đại Sĩ để tự an ủi bản thân
" Quan Âm Bồ Tát Diệm Nhiên Vương
Thống Lĩnh Cô Hồn Phú Đạo Tràng
Hỹ Xã Từ Bi Năng Tế Vật
Hà Sa Ngạ Quỷ Độ Nhân Thiên".
Phàm trần dần từ từ thích nghi với thân thể quỷ của mình, hắn không bài xích bản thân, mà luôn luôn trân trọng bản thân, hoàn cảnh nào cũng vậy, dù làm quỷ vẫn phải sạch sẽ, vẫn phải ăn chính uống sôi, vẫn phải tu hành làm lành tránh ác.
Đặt khối đồng đen lục giác xuống, phàm trần cầm lên thanh Ngọc Như Ý thu được từ Đông Cực Đế Quân. Ồ! Hảo pháp khí. Huyết Ấn Tỳ thì khỏi chê, vô cùng quỷ dị phàm trần rất ưa thích.
Cất mọi thứ vào Linh Quang Bảo Hạp. Phàm trần thi pháp lập tức trong nháy mắt đã có mặt trong Bảo Liên Sơn Trang.
Tham kiến Bảo Chủ, đã lâu không gặp. Kiều Thủy Lan đang bên trong phòng giật mình bước ra, Phàm thúc! Thật là người. Ta còn tưởng phàm thúc ham hoa thơm của lạ nên quên mất chốn này. Bảo chủ quá lời, phàm trần nói: Kẻ hèn về đây, trước thăm hỏi Bảo Chủ, cùng hai vị Phó Môn Chủ. Một lát sau theo lệnh của Bảo Chủ cho gọi hai vị Phó Môn Chủ Chấn Hồng Nghê và Lý Tuyết Hoa bước vào diện kiến.
Vừa bước vào nhìn thấy tráng niên trước mặt, hai nàng nhận ra là phàm trần lập tức vui mừng xông lên ôm lấy như trẻ con đòi kẹo. Phàm trần cũng đứng yên như tượng đá. Một hồi lâu, sau khi mọi người ngồi vào vị trí. Phàm trần đứng trước mặt ba vị nữ tử nói:
Kẻ hèn gần đây bôn ba hà xứ, nhưng không quên an nguy của chư vị. Lần này bôn tẩu về đây. Trước là thăm hỏi các vị đại nhân, sau là tặng Bảo Liên Sơn Trang món quà gọi là nhân nghĩa, vừa nói tay phàm trần vừa rút trong Linh Quang Bảo Hạp ra một vật rất tà khí. Đây là Huyết Ấn Tỳ, vật này sẽ giúp Bảo Liên Sơn Trang an toàn không bị ma tộc tấn công. Phàm trần trình bày cách thức sử dụng cụ thể cho ba vị đại nhân sau đó ở lại vài ngày trò chuyện rồi rời đi. Trước khi đi phàm trần còn không quên ra sau núi thăm hỏi Thổ Địa Thiết Quyền, nhờ y trông nôm Bảo Liên Sơn Trang.
Đông Bách Thành Trường Minh Độc Thiên Môn.
Trước cổng hai tên thuộc hạ chặn đường trung niên nhân quát hỏi. Ngươi là ai? , không biết trời cao đất dày, chỗ này cho ngươi tùy tiện vào ra à. Trung niên nhân chấp tay đáp, nhờ chư vị vào bẩm báo kẻ hèn lặn lội đường xa có việc đến gặp cao tầng của Trường Minh Độc Thiên Môn.Vừa lúc hai tên gác cửa muốn chửi mắng trung niên nhân. Huyền Cố Phó Môn Chủ từ bên trong đi ra hỏi có việc gì mà la ó, khi vừa đi đến gần phía cổng nhìn thấy trung niên nhân, Huyền Cố lập tức quỳ xuống hành lễ. Tham kiến Môn Chủ. Hai tên gác cổng lặp tức hoảng sợ, quỳ xuống dập đầu sát đất xin tha.
Đứng lên hết cả đi, phàm trần bình thản đi vào trong Trường Minh Độc Thiên Môn.
Về lại chốn xưa, tâm tình phàm trần cảm thấy bồi hồi xao xuyến. Mới thoáng chốc mà đã hơn hai mươi năm, từ ngày xuyên không đến Trường Minh Độc Thiên Môn, phiêu lưu biết bao nhiêu chặn. Nếu ở thế giới hiện thực. Đời người có bao nhiêu một cái hai mươi năm.
Về lại căn nhà phía sau hậu sơn. Phàm Trần ngồi pha ấm trà, tay ôm đàn dạo khúc ngâm nga.
" Ta mượn nhân gian hai lạng mực
Viết lên thời thế lắm phong ba
Một bút mượn hồn thiên điển thánh
Một bút bằng tâm cảnh Ma Ha
Ta mượn nhân gian hai lạng rượu
Uống cho quên hết chuyện gần xa
Dặm đường thiên lý chốn phương xa
Ta đã yêu nàng từ muôn thuở
Ta mượn nhân gian một chút tình
Thắp lên hy vọng chốn nhân sinh
Ta đã quyết lòng trong phàm tục
Chỉ một tất lòng sáng tâm linh"
Không khí trầm lặng, tâm cảnh bình an. Uống vài ngụm trà. Phàm trần giao cho Huyền Cố Ngọc Như Ý, dặn phải cất giữ cẩn thận làm bảo vật trấn môn. Trong những ngày tháng sắp tới Phàm Trần không có mặt. Hắn không muốn sau khi quay trở lại thì Trường Minh Độc Thiên Môn đã bốc hơi tan biến.
Để lại tất cả thuộc hạ trong tiểu thiên địa Shambhala. Phàm trần cho bọn họ tự do. Hắn cũng muốn cho mình một chút tự do. Phàm trần cứ đi theo linh cảm, đi mãi đi mãi, lần trước hắn đã đi về hướng Tây, bôn ba gần hai mươi năm. Đút kết rất nhiều kinh nghiệm. Lần này phàm trần quyết định đi về phương Nam.
Đại Cảnh Quốc, một thôn làng nhỏ Thảo Ngư, phàm trần dựng một ngôi nhà gỗ, hàng ngày sinh sống đạm bạc ngô khoai rau cháo. Hắn nghĩ chắc mình sẽ chết già, nhìn hắn phàm tục không toát ra khí tức tu hành giả, cũng không già đi mà vẫn là một trung niên bề ngoài ba mươi tuổi như ở hiện đại.
Bỗng dưng một ngày đầu mùa mưa tháng sáu. Sơn tặc đến đốt làng cướp phá. Nữ thì bị bắt bán vào thanh lâu Đại Cảnh Quốc. Nam thì già cả bị giết, khỏe khoắn thì bán làm nô lệ cho quý tộc đổi vàng cho Sơn tặc mua ngựa.
Phàm trần bị bọn Sơn tặc bắt trói như trói heo. Hắn cũng chán phản kháng. Hắn muốn xem coi số mệnh về đâu. Hắn tự trêu chọc bản thân mình. Một buổi buôn bán nô lệ chính thức được diễn ra trong Bắc Minh Thành, một trong hai mươi tám Thành tại Đại Cảnh Quốc.
Tên buôn người đại diện cho bọn Sơn Tặc hô to. Mua đi mua đi các vị đại gia. Đây là nô lệ tháo vác khỏe mạnh, mua về tùy ý sai khiến, không nghe lời có thể giết.
Hơn một trăm tên đàn ông từ ba mươi đến năm mươi tuổi bị trói gông tay phía sau quỳ giữa phố. Sau một hồi mời chào phàm trần cũng được một tên nhà giàu nhìn trúng. Tên nhà giàu này bỏ ra năm mươi lượng mua phàm trần. Chủ bán nô lệ cầm dây trói dắt phàm trần ra trước mặt tên nhà giàu như dắt trâu.
Đi theo vị đại gia này. Ngươi cải lời thì bị giết. Phàm trần được chủ nô cởi trói. Hắn như mới bắt đầu bước vào nghịch cảnh. Theo vị chủ nhân phía trước đi trên đường lớn Bắc Minh Thành, phía bên cạnh tên nhà giàu còn có một kẻ hầu nam.
Công tử nhà ta là Lục Thiếu Phong, người Lục Gia. Một gia tộc lớn trong Bắc Minh Thành này, còn ta tên Nam Kha là tùy tùng thân cận của công tử. Từ nay về sau ngươi là nô bộc dưới trướng Công tử nhà ta. Ngươi cố gắng mà hành sự, đừng để Lục Công Tử thất vọng.
Như quen với bản chất ở đợ nhiều năm về trước. Phàm trần quỳ xuống dập đầu lia lịa. Miệng không ngừng cảm tạ Lục Công Tử không ghét bỏ mình mà trọng dụng. Lục Thiếu Phong kêu hắn đứng lên rồi hỏi. Ngươi tên gì? Nếu không có thì ta ban tên.
Nô tài họ phàm tên trần. Nếu Công Tử Gia không ưng mắt có thể ban cho tên khác. Gọi ngươi một cái tên mới đi. Cứ gọi ngươi là Cao Thượng, cái tên nghe hay và thú vị.
Từ ngày được Lục Thiếu Phong mua về, phàm trần tức bây giờ với cái tên mới chủ đặt cho là Cao Thượng đã có một cuộc sống mới. Một cuộc sống ở đợ. Hắn cứ ngỡ đâu Lục Gia đại tộc có điều tốt đẹp, ngờ đâu tên Lục Thiếu Phong là tên con cưng của Lục Gia, hắn vô cùng bại hoại.
Suốt ngày phàm trần bị hắn hành đủ trò, việc bình thường phàm trần làm cũng nhàn là quét lá trong sân nhà Lục Gia. Lục Thiếu Phong tìm đủ trò biến thái để hành bọn gia nhân, không ai không biết.
Lục Thiếu Phong đặt cho phàm trần tên Cao Thượng để cố ý chà đạp hắn, phỉ nhổ hắn, dù là Cao Thượng vẫn là thứ không ra gì trong mắt Lục Thiếu Phong.
Cao Thượng rót cho Bản Công Tử trà, Cao Thượng giày của Công Tử dơ bẩn, mau quỳ xuống lau giày cho Bản Công Tử. Cao Thượng ngươi chỉ là con chó trong mắt Bản Công Tử, haha! Nam Kha hầu cận cũng đứng bên cạnh cười phụ họa cùng Lục Thiếu Phong.
Phàm trần chỉ biết một dạ hai vâng, mặc kệ người ta có chà đạp cỡ nào. Phàm trần vẫn bình thản. Hắn không phản kháng. Hắn tâm bình như nước, lòng không chút gợn sóng miên man.
Hôm nay trong phủ Lục Gia, Lục Thiếu Phong sao khi từ thanh lâu uống say khước, được tùy tùng Nam Kha dìu về đến phủ thì gọi lớn Cao Thượng ra đây dìu Bản Công Tử. Phàm trần đang quét lá trước sân vội bỏ chổi xuống chạy ra đỡ Lục Thiếu Phong vào phủ đặt xuống ghế.
Khi Lục Thiếu Phong vừa ngồi xuống ghế trong sảnh đường thì hắn vung chân đạp mạnh phàm trần ngã sắp mặt. Cẩu nô tài, sao ngươi không phản kháng, ngươi phải đấu tranh, ngươi phải chống đối ta để ta giết ngươi, vậy mới vui, đúng là chơi không vui gì cả
Trong phủ Lục Gia, Lục Thiếu Phong được gia chủ cưng chiều, nên hắn coi trời bằng vung. Hắn được cấp cho hai mươi tỳ nữ hầu hạ. Tuy hắn bại hoại nhưng cảnh giới tu luyện cũng đạt đến tam cảnh trung kỳ tức Bất Hoặc cấp 6.
Trong Đại Cảnh Quốc, tuổi trẻ chưa tới ba mươi mà đã vào tam cảnh đã là hiếm. Huống chi các gia tộc đến tam cảnh đa phần là Trưởng Lão. Ngay cả Gia Chủ các tộc cũng chỉ ở tam cảnh hậu kỳ Bất Hoặc cấp 8 là đã quá ghê gớm.
Chính vì tên bại hoại Lục Thiếu Phong là thiên tài trong thiên tài nên hắn được nuông chiều chu cấp đầy đủ. Hắn hành cho bọn gia nhân bên cạnh hắn khiếp đảm.
Sáng nay sau khi phàm trần quét lá xong đang ngồi bên gốc cây Hòe trước sân Lục Phủ. Lục Thiếu Phong cho Nam Kha gọi hắn tới. Cao Thượng ngươi nhìn xem có đẹp không? Phàm trần vẫn nhìn khung cảnh phía trước mặt, tên biến thái Lục Thiếu Phong bắt những tỳ nữ gia chủ sai tới hầu hạ hắn lột sạch đồ đứng trước mặt, ai phản kháng hắn giết.
Một trong những người phản kháng đã xém bị hắn chém chết nên bây giờ ai cũng chỉ biết im lặng. Đã vậy hắn còn bắt các nàng không mặc gì còn phải múa. Phàm trần nhìn tình cảnh trước mắt các nữ tử tay chân vừa múa miệng vừa phải cười, nhưng nước mắt chảy dài. Lục Thiếu Phong như con ác thú ngồi cười vui vẻ.
Cao Thượng ngươi nói xem có đẹp không? Nói!
Đẹp! Hôm nay chỉ có vậy thôi sao Lục Thiếu Gia.
Phàm trần hỏi, Lục Thiếu Phong ngạc nhiên. Thế ngươi muốn thế nào, xem ra ta ngược đãi ngươi đến ngươi phát ghiền. Được! Được! Như vầy đi, mấy con tiện tùy này, đè Cao Thượng ra hiếp cho ta.
Bọn nữ tử đang không mặc gì, cũng chỉ biết râm rấp nghe theo, vì không muốn chết. Lập tức năm nữ nhân trần trụi như nhộng xông tới trước mặt phàm trần lột sạch hắn rồi thay phiên từng người lên nhúng nhảy làm trước mặt Lục Thiếu Phong hả hê.
Xưa nay toàn thấy nam nhân ngược đãi nữ nhân, nào thấy một đám nữ nhân ngược đãi nam nhân. Xem hả hê xong tên bại hoại Công Tử Lục Thiếu Phong cùng tùy tùng Nam Kha bỏ ra ngoài đi sòng bạc. Lúc này các nữ tỳ mới buông phàm trần ra mặc y phục vào ngồi khóc như mưa.
Phàm trần thì bị năm nữ nhân thay phiên hiếp, hắn đã sức cùng lực kiệt, cũng ráng bò dậy mặc y phục vào rồi kiếm bát nước uống. Hắn vẫn tâm bình lặng trong veo
Không biết qua bao lâu mà dần dần không còn gì hay ho để Lục Thiếu Phong đàn áp hắn. Đơn giản vì Lục Thiếu Phong thấy nhàm. Y quyết định kêu hắn đi chết. Cao Thượng mau uống thuốc độc ta ban mà tự xác đền tội vì hành vi vô lễ với các nữ tỳ hôm trước.
Tay cầm bát thuốc độc, phàm trần không do dự uống sạch, một lúc sau hộc máu ngã xuống bất động. Công Tử Gia hắn chết thật rồi. Nam Kha tùy tùng bước đến kiểm tra thi thể kỷ lưỡng báo cáo. Không chết mới lạ, đây là Cao Man Cổ Độc. Một giọt chết ngay, huống chi ta cho hắn uống một bát. Mà loại độc này Bản Công Tử rất lấy làm thích thú vì tác dụng phụ của nó.
Lục Thiếu Phong nói với tùy tùng Nam Kha. Nếu là phàm nhân lập tức chết như chó chết. Còn kẻ công lực thâm hậu, đại cao thủ, sẽ bị Cao Man Cổ xâm nhập, phàm là con người ai cũng muốn xinh đẹp, Cao Man Cổ sẽ sản sinh ra chất làm thay đổi tướng mạo ngược lại tư tưởng của người trúng độc, thế là tuy có thể dùng chân khí ngăn độc được một lúc, nhưng trước sau gì cũng phải chết, rồi biến thành bản chất xấu xí ma chê quỷ hờn. Haha.
Đáng tiếc tên Cao Thượng này không phải cao thủ, không nhìn thấy gì, hắn chết nhanh quá. Đem xác hắn xuống vứt đi.
Ngoại ô phía tây Bắc Minh Thành. Bãi tha ma tràn ngập quỷ khí, Gia Gia cái xác này trông cũng tốt, đem về làm thi dẫn chắc sẽ rất tốt. Một đứa trẻ khoảng chừng chín tuổi cùng một lão già đang lôi một cái xác vừa bị vứt tại bãi xác chết, không ai khác cái xác này là xác của phàm trần. Hắn bị bọn gia nhân đem ném vào bãi tha ma. Lão già lôi cái xác ra bãi đất trống sạch sẽ, Tiểu Minh mau lấy thi hoàn đan nhét vào miệng cái xác này, lão già miệng nói tay trái dùng nội lực điểm vào trên trán cái xác, miệng niệm chú ngữ:
"Ba rắc hô ty, ô la kha sa
Bà la gia sa ca rô ni ca qua
Khạp hăng tê mo sô bi sa
Ô li hi bi ti bờ ri ti sô
Mặc cấp mặc cấp
Xuất động quỷ thần
Hò sang hò sô ba tê ca dã
Mọ lệ chi hê bà nen tô rố"
Lão già này vốn là Du Y Thiền Quỷ, là đại thần y của Ma Tộc, lão cùng cháu trai là Tiểu Minh đang tìm một xác chết để làm thi nô, tức một xác chết phục dịch chủ nhân.
Du Y Thiền Quỷ vừa niệm chú xong lập tức xác chết bậc dậy như sống lại. Tốt, tốt lắm, từ nay gọi ngươi là Quỷ Thánh, đi theo lão sẽ không bạc đãi ngươi. Xác chết lúc này chấp tay cử động như người bình thường nói, đa tạ lão lão.
Cứ gọi ta là Du Lão, còn đây là cháu trai ta tên là Tiểu Minh, nếu ngươi có thắc mắc gì nó sẽ giải đáp, xác chết lúc này quay sang nói với Tiểu Minh, đa tạ tiểu gia. Tiểu Minh bậc cười bảo, chưa thấy cái xác nào lại ăn nói đàng hoàng như vậy.
Du Y Thiền Quỷ nói với xác chết, ngươi vốn đã chết, cũng may gặp lão phu, ta dùng bí thuật sắc thi của tộc Thay, bây giờ ngươi là Quỷ Thi, tức là ngươi đã vào quỷ đạo. Gần đây ta nghiên cứu về độc dược, ngươi giúp ta thử thuốc, ta không bạc đãi ngươi.
Quỷ Thánh tuân mệnh!
Ba tháng sau bên trong thánh địa Ma Tộc. Mỗi ngày Quỷ Thánh đều thử uống vô số kịch độc do Du Y Thiền Quỷ bào chế. Điều này trợ giúp rất lớn cho Ma Tộc, vì tạo ra nhiều phương thuốc chính xác giúp Ma Tộc ngày một hùng mạnh.
Phàn trần tức là tên Quỷ Thánh do Du Y Thiền Quỷ đặt, lúc này thân tướng thay đổi hết sức kinh ngạc, mặt xanh nanh vàng, cao to lực lưỡng. Kỳ lạ là sau khi hắn thành quỷ do Du Y Thiền Quỷ dùng bí thuật đem hắn có ý thức, hắn thường ngày thử độc xong thì đi quanh tổng đàn Ma Tộc, khác với các quỷ vật khác, Quỷ Thánh không ăn tươi uống máu, mà hắn lại nấu cơm, luộc rau dại, nướng khoai lang ngồi ăn hết sức bình thường. Điều này làm cho Ma Quân hết sức thấy lạ lẫm với một tên Quỷ nô mà Du Lão Tiên Sinh đem về.
Cũng khá thú vị. Bên trong Ma điện, Ma Quân ngồi trên bảo tọa, phía dưới là một nữ hồng y Giang Thu Bạch cùng tên cao to nam nhân đứng kế bên bảo vệ là Bàng Ngôn.
Đối diện hồng y chính là Du Y Thiền Quỷ đang thưởng thức trà.
Ma Quân cảm thấy thích thú quỷ nô mà ta đem về sao. Cũng khá thú vị, hồng y nữ tử lên tiếng. Lão già ngươi lượm đâu ra cái thứ lạ lùng này, có thể đem hắn tặng cho ta, không được, không được. Quỷ lão nói với Thánh Nữ Giang Thu Bạch.
Phàm trần từ ngày tỉnh dậy, hắn cảm nhận được mình bây giờ bề ngoài gớm ghiếc, toàn thân cực độc, hắn vẫn bình lặng. Hàng ngày ngoài việc thử thuốc cho Du Y Thiền Quỷ xong thì hắn đi loanh quanh, cái gì không hiểu thì hắn hỏi Tiểu Minh. Phàn trần vẫn không lấy gì sợ hãi, hắn nhớ lại một bài thơ của tác giả Hồ Chí Minh ở thế giới hiện thực mà cố gắng tự động viên bản thân.
"Ví không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Nghĩ mình trong bước gian truân
Tay ương rèn luyện tinh thần thêm hăng"
Dù bây giờ có trời cũng không biết con quỷ mặt xanh nanh vàng thân hình gớm ghiếc bên trong tổng đàn ma tộc lại chính là phàm trần.
Hàng ngày vào mỗi buổi tối phàm trần vẫn không quên niệm kinh. Hắn nhớ được trong nhà Phật có một vị quỷ năm xưa cũng khí thế ngút trời, nhưng rồi cũng rơi vào nghịch cảnh, nhưng vẫn giữ được tâm thánh thiện mà rời xa nghịch cảnh. Hắn thường trì niệm bốn câu kệ tán tụng vị quỷ Tiêu Diệm Đại Sĩ để tự an ủi bản thân
" Quan Âm Bồ Tát Diệm Nhiên Vương
Thống Lĩnh Cô Hồn Phú Đạo Tràng
Hỹ Xã Từ Bi Năng Tế Vật
Hà Sa Ngạ Quỷ Độ Nhân Thiên".
Phàm trần dần từ từ thích nghi với thân thể quỷ của mình, hắn không bài xích bản thân, mà luôn luôn trân trọng bản thân, hoàn cảnh nào cũng vậy, dù làm quỷ vẫn phải sạch sẽ, vẫn phải ăn chính uống sôi, vẫn phải tu hành làm lành tránh ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.